“Không thích tiếp xúc với cô nương gia không có nghĩa là sẽ thấy chết không cứu, nếu như trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng muội muội mình gặp nguy hiểm lại không chịu đưa tay cứu trợ, vậy thì có chỗ nào khác súc sinh!”

Phương Trân Châu lần này thật sự tức giận rồi. Không nói đến thân phụ của Khương Hằng ra sức, phía sau còn mẫu tử Tần thái phi Lạc vương cùng Tần gia tân quý, là người mà Lục Quý Trì cho dù thích cũng không thể nói ra, chỉ dựa vào việc nàng đã đính hôn, không bao lâu nữa liền phải xuất giá, lời nói này của Cửu công chúa liền khiến cho người ta không cách nào không nổi nóng--- thói đời hà khắc, lời đồn đại càng là con hổ đói, nàng ta có biết một câu không có căn cứ của nàng ta có lẽ có thể sẽ trực tiếp phá hủy cuộc đời của đối phương không?!

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thập nhất chỉ làm một việc mà một người bình thường đều sẽ làm, đến trong miệng ngươi lại trở thành tâm tư bất chính, có ý đồ khác, nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đó, lại vì ai mới đi làm những việc này, trong lòng ngươi chẳng lẽ không cân nhắc chút nào sao?” Bà giận tái mặt, lạnh lùng nhìn Cửu công chúa bỗng nhiên ngây người nói: “Trong lòng mình khổ sở, liền đi làm tổn thương người vô tội để tìm lại sự cân bằng, dù là người kia vừa mới cứu mạng ngươi, dù người kia là huynh trưởng từ nhỏ đã yêu thương ngươi! Tâm tính vặn vẹo như vậy, làm người bạc bẽo như vậy, ngươi thật sự quá khiến ai gia thất vọng rồi.”

“Con không phải! Con không có! Con…” Sắc mặt Cửu công chúa trắng bệch, theo bản năng liền muốn cãi lại, nhưng lời nói đến miệng lại không biết nên nói gì, trong lòng nàng ta vừa tức vừa hoảng, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn thành một nùi.

“Những lời này của mẫu hậu cũng là lời ta muốn nói,” Lục Quý Trì chịu đựng sự xúc động muốn treo muội muội hố hàng này lên đánh một trận, khoát khoát tay nói: “Quay về suy nghĩ thật kỹ, không nghĩ ra thì cũng đừng đến tìm bổn vương nữa, bổn vương không có muội muội ngu xuẩn như muội.”

Không đợi Cửu công chúa phản ứng, hắn liền cho người đưa nàng ta đi. Sợ rằng chỉ giam giữ nàng ta cũng không có tác dụng, hắn lại xin Sở hoàng hậu hai ma ma quản giáo trông coi nàng ta, để bọn họ không có chuyện gì thì rót canh gà cho nàng ta, uốn nắn tam quan một chút.

Sau đó, thiếu niên này mới hơi co rút khóe miệng nhìn về phía Tần Tranh vẫn luôn dùng ánh mắt âm thầm nhìn mình: “Được rồi đừng nhìn ta nữa, ta không có hứng thú với hoa đã có chủ, cũng sẽ không ỷ thế hiếp người mà làm chuyện xấu gì với biểu muội nhà ngươi.”

Không nghĩ tới hắn sẽ nói ngay thẳng như vậy, Tần Tranh lập tức liền hơi nhíu mày lại, sau đó, thanh niên này không có vẻ mặt gì nói một câu: “Rất tốt.”

… Thật đúng là không khách khí, khóe miệng Lục Quý Trì giật một cái, nhất thời cũng không biết nên khen hắn ta ngay thẳng hay là nên giận hắn ta lòng tiểu nhân.

“Mặt khác, đa tạ điện hạ hôm nay cứu giúp thần muội.” Xác định hắn không có ý làm trò yêu gì, Tần Tranh mới nghiêm túc hành lễ với hắn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Được rồi được rồi, mẫu hậu cũng nói đây là phản ứng mà người bình thường cũng sẽ có, các ngươi đảo qua đảo lại, làm cho bổn vương không giống người bình thường!” Lục Quý Trì giống như không kiên nhẫn mà liếc mắt, đuôi mắt nhìn thấy Chiêu Ninh Đế rũ mắt cười đến mức vẻ mặt ấm áp, lại có chút mất hứng hừ một tiếng nói: “Nói đến chuyện này thật ra đều tại ngươi, ngươi nói ngươi xem, dáng dấp dữ dằn, cũng không biết nói chuyện, còn gan to bằng trời đến nỗi ngay cả công chúa hoàng gia cũng dám từ chối…”

Hắn từ trước đến nay qua lại thân thiết với Cửu công chúa, Tần Tranh lập tức lại cảnh giác, Tấn vương rách này sẽ không phải là nghĩ đi nghĩ lại lại đau lòng cho muội muội hắn, muốn ép hôn gì đó chứ?


“Cái tên vừa thối vừa cứng như tảng đá này, nào có một chút tiềm chất của họa thủy! Cũng không biết những cô nương thích ngươi kia rốt cuộc coi trọng ngươi cái gì nữa!” Lục Quý Trì dẩu miệng oán trách Tần Tranh một trận, cuối cùng không có ý tốt quay đầu nói với Chiêu Ninh Đế: “Hoàng huynh vẫn là nhanh chóng tìm thê tử cho hắn đi, đừng thả hắn ra ngoài gieo họa cho xuân tâm của các cô nương nữa!”

Tần Tranh gần đây mỗi ngày bị thân mẫu ép hôn: “…”

Tấn vương rách!

Cần ngươi quan tâm à!

Mau cút!

Chiêu Ninh Đến lúc đầu chỉ mỉm cười, thấy Tần Tranh nghe được lời này thì sắc mặt đen lại, dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng lại không có cách nào phản bác, lập tức liền hơi nhíu mày, rất hứng thú mà cong khóe miệng lên: “Đề nghị này của A Trì không tệ, tuổi tác của ngươi thật sự không nhỏ nữa, không bằng…”

“Thần còn có việc! Thần xin được cáo lui trước!” Hoàng đế rách này gần đây rất thích ghép đôi uyên ương lung tung, Tần Tranh nheo mắt, vội vàng hành lễ xong liền chạy, ngay cả biểu muội cũng quên dẫn đi.

“…” Khương Hằng quyết định lát nữa liền cáo trạng với cữu mẫu, trên mặt lại không biểu hiện gì cả, cung kính hành lễ với các đại lão trong phòng cáo từ, sau đó mới mang theo một đống đồ Chiêu Ninh Đế ban thưởng đi ra ngoài.

Sở hoàng hậu cũng đưa cho nàng không ít thứ biểu hiện sự coi trọng, còn phái đại cung nữ thiếp thân đưa nàng trở về phòng. Phương Trân Châu cũng khen nàng một trận, cũng muốn nàng sau này tiến cung nhiều hơn nói chuyện với mình.

Đây đều là vinh quang không gì hơn, mọi người nhìn đến hâm mộ hỏng rồi, nhao nhao bóp cổ tay lúc ấy sao mình không ở cùng Cửu công chúa, đến làm anh hùng cứu mỹ nhân gì đó.

Về phần những lời kêu la kia của Cửu công chúa, bất kể là có liên quan đến Tần Tranh hay có liên quan đến Lục Quý Trì, bởi vì lúc ấy trong phòng không có người ngoài nên đầu không truyền đi.

Lục Quý Trì yên tâm, quay đầu đối diện với hai mắt ôn hòa sâu thẳm của Chiêu Ninh Đế, lập tức liền lộ ra nụ cười nhìn như vô tội thật ra lại phiền não.

Hắn rất muốn phát lời thề gì đó với đại huynh đệ này, bày tỏ mình chỉ xem Khương Hằng như bằng hữu, không có bất kỳ ý xấu gì với nàng, chỉ là vừa rồi đã biểu đạt đến mức gần đủ rồi, nếu giải thích nữa thì sẽ có vẻ như giấu đầu lòi đuôi, bởi vậy hắn nhịn, vẫn là nhịn xuống sự xúc động muốn mở miệng.


Cũng không biết ca ca được lợi này rốt cuộc có tin hay không, lỡ như hắn ta lại nghi ngờ hắn giống như nghi ngờ hắn và Mạnh Uyển Nghiên..

Trong lòng thiếu niên nhất thời liền chảy nước mắt đau khổ.

Lúc này lại không có Mạnh Xuân Lâm gì đó có thể lấy ra để đi lấy thiện cảm rồi!

**

Đối với sự lo lắng của Lục Quý Trì, Phương Trân Châu tỏ vẻ không việc gì: “A Hằng đã đính hôn, không bao lâu nữa liền phải xuất giá, ca của con cho dù hiểu lần cũng sẽ hiểu lầm không được bao lâu, không cần để trong lòng.”

Lục Quý Trì nghĩ cũng phải, liền không còn xoắn xuýt nữa.

Vết thương hơi đau, hắn không ra ngoài tham gia náo nhiệt nữa, chỉ cho người lấy vài cuốn sách để giết thời gian.

Trong lúc đó lần lượt có đám bạn đến thăm hắn, đám người nói chuyện phiếm chọc cười, ngược lại cũng không cảm thấy nhàm chán.

Như thế liền đến buổi tối.

Săn bắn mùa xuân sẽ kéo dài hai đến ba ngày, trong lúc đó đế vương mang theo người thân cận ngủ lại hành cung, nhưng người khác ở lại nơi xây dựng tạm thời ở gần hành cung. Đương nhiên nếu như có chuyện, cũng có thể về nhà trước, cũng sẽ không có ai ngăn cản.

Lục Quý Trì bị thương, lẽ ra có thể hồi phủ nghỉ ngơi trước, nhưng về cũng không có gì làm, hắn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định ở lại --- không thể tham gia hoạt động, giúp vui một chút cũng được.

Bởi vậy sau khi ăn cơm tối xong, hắn nằm lại trong phòng mà cung nhân chuẩn bị cho mình.


Đại khái là hơi mệt, nằm xuống trong chốc lát Lục Quý Trì liền ngủ mất, nhưng bi kịch là, mới vừa ngủ chưa bao lâu, hắn cũng bởi vì xoay người kéo phải vết thương mà đau đến tỉnh.

Sau đó, hắn rốt cuộc không ngủ được nữa.

“…”

Lăn qua lộn lại một hồi lâu, sau khi xác định cơn buồn ngủ đã chạy hết sạch, Lục Quý Trì mệt mỏi che lấy vết thương mơ hồ đau đớn bò dậy.

Trời tối người yên, ánh trăng sáng rỡ, cũng rất thích hợp tản bộ ngắm trăng, hắn suy nghĩ một chút, lấy áo khoác ngoài phủ lên, chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Buổi tối mùa xuân vẫn mang theo một chút ý lạnh, Lục Quý Trì bọc lấy áo ngoài đi trên con đường mòn đầy hoa, cơ thể dần dần nóng lên, tâm tình dường như cũng trở nên sáng sủa hơn.

Buổi tối đi một mình, hoa rơi ngắm trăng, ý cảnh này, cảnh tượng này, cảm thấy trong vài phút liền sắp có cái gì mà danh tác trên đời sinh ra đây!

Hắn hãy còn vui, cũng không thấy lạnh, đứng trong bụi hoa nhặt lấy một bông hoa ngậm sương, tưởng tượng mình là thi nhân hứng làm thơ tràn đầy…

Linh cảm vẫn đang ngủ say, được rồi, lần sau đi.

Thiếu niên suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được câu gì hay cảm thấy ngượng ngùng, rất nhanh thả bông hoa trong tay ra, tiếp tục đi về phía trước.

Phía trước cách đó không xa chính là khu vườn đặc biệt nhất trong hành cung --- Tuyền Viên. Phía sau Tuyền Viên gần kề một đoạn núi, ba mặt còn lại đều là rừng trúc xanh um tươi tốt. Trong vườn có hai nơi lộ thiên, ao suối nước nóng dẫn từ trên núi xuống, xung quanh ao còn xây đình đài thủy tạ, trong đó có một cái đình gần sườn núi, ngồi ở trong đó có thể quan sát toàn bộ Cửu Liên Sơn, tầm mắt rất tốt.

Nửa đêm, bốn bề vắng lặng, chỉ có binh sĩ tuần tra ban đêm thỉnh thoảng đi ngang qua sẽ phát ra một vài tiếng vang, Lục Quý Trì xuyên qua rừng trúc đi đến bên cạnh ao suối nước nóng nghịch nước một lúc, lúc này liền leo cầu thang đi lên Lâm Nhai đình ở bên cạnh.

Gió đêm nhè nhẹ, bầu trời rộng lớn, hắn nằm trên ghế dài trong đình nhìn lên trăng tròn trên bầu trời, bỗng nhiên hơi nhớ nhung những người bạn ở hiện đại.

Trước khi luôn nghi ngờ vì sao người xưa đều thích lấy mặt trăng để gửi gắm sự nhớ nhung, bây giờ hắn xem như hiểu rõ --- trăng tròn như mâm, giống như mặt người, lại trống rỗng ngũ quan cụ thể, thích hợp để tiến hành tưởng tượng các loại nhất.

Hắn nhắm mắt lại, mặc cho suy nghĩ càng bay càng xa…


“Cẩn thận dưới chân.”

Bỗng nhiên có giọng nói quen thuộc xông vào tai, Lục Quý Trì sững sờ, mở mắt.

“Mỗi lần đi đến nơi này, bệ hạ đều sẽ nhắc nhở ta như vậy.” Giọng nữ lạ lẫm chứa ý cười, cũng không phải là Sở hoàng hậu, thiếu niên lập tức giật mình một cái bò dậy, lặng lẽ nằm sấp trên lan can của đình, thò đầu ra nhìn xuống.

Ánh trăng xuyên qua sương mù mông lung lượn lờ, phản chiếu nước trong ao sóng gợn lăn tăn, chiếu rọi xung quanh rõ ràng hơn mấy phần, Lục Quý Trì liếc mắt liền nhìn thấy Chiêu Ninh Đến thân mang thường phục màu trăng lưỡi liềm và nữ tử bên cạnh hắn ta mặc dù bị sương mù làm ngũ quan mơ hồ nhưng cũng có thể khiến cho người ta vừa nhìn liền nhìn ra đó là mỹ nhân tuyệt sắc.

Mẹ nó! Đây không phải là ai, Việt vương phi sao?!

Lục Quý Trì lập tức liền khiếp sợ, bây giờ nửa đêm, cô nam quả nữ, hai người bọn họ sao lại xuất hiện ở đây?

“Trẫm từng ngã hai lần ở đây, ấn tượng quá sâu.” Giọng nói của Chiêu Ninh Đế ôn hòa chứa ý cười nhàn nhạt, nghe vào không hề có sự khác biệt so với bình thường, nhưng không biết có phải là vì cảnh sắc mông lung xung quanh hay không, Lục Quý Trì luôn cảm thấy trong đó mang theo mấy phần hoài niệm.

“Hai lần?” Việt vương phi có chút bất ngờ, lập tức liền nở nụ cười: “Lần đầu tiên là năm ta mười sáu tuổi, lần đầu khi nhìn thấy bệ hạ, ngược lại không biết lần thứ hai là lúc nào?”

Chiêu Ninh Đế cũng cười một cái: “Ba, bốn năm trước đi.”

“Ba, bốn năm trước…” Ý cười của Việt vương phi hơi nhạt, hồi lâu ảm đạm than nhẹ: “Khi đó sớm đã cảnh còn người mất, chẳng trách ta không biết.”

Lời nói này, rõ ràng hai người trước kia từng có gì đó! Lục Quý Trì kinh ngạc, lại có một loại cảm giác hợp tình hợp lý. Nếu như không phải từng có tình cũ, ai lại hơn nửa đêm cùng tẩu tử của mình ra ngoài tản bộ?

A không đúng, từng có tình cũ cũng không được!

Mỗi người đều đã thành gia rồi còn cô nam quả nữ nửa đêm đi với nhau, nhìn thế nào cũng không thích hợp?!

Thiếu niên lập tức liền không đồng ý nhướng mày.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương