“Chuyện quá khứ cũng không cần nhắc lại nữa, hoàng tẩu gần đây tốt chứ?” Giọng điệu Chiêu Ninh Đế ôn hòa, nói chuyện giống như tán gẫu chuyện nhà: “Còn có An Vinh, trẫm thấy nó gần đây hình như hơi gầy, hoàng tẩu làm nhiều đồ ăn ngon một chút bồi bổ cho nó, trẻ con đang tuổi lớn đấy.”

Việt vương phi không nói gì, hồi lâu đột nhiên nói: “Đừng gọi ta là hoàng tẩu.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiêu Ninh Đế dừng lại.

“Chàng biết, từ trước đến nay ta đều không muốn làm hoàng tẩu của chàng.” Việt vương phi dường như đang cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ là rốt cuộc không nhịn được, lộ ra mấy phần thương tâm: “Nếu không phải tổ mẫu lấy cái chết ra bức bách, ta sao lại trở thành hoàng tẩu của chàng? Thứ ta muốn làm trước giờ đều là…”

“Quá khứ đều đã qua rồi,” Chiêu Ninh Đế trầm mặc một lát, nghe không ra cảm xúc gì nói: “Hoàng tẩu quên những chuyện này, cùng An Vinh sống thật tốt đi, hoàng huynh từng đối xử tử tế với trẫm và mẫu hậu, chính là vì huynh ấy, trẫm cũng sẽ không để người khác làm các ngươi thiệt thòi.”

“Ta không muốn.”

Chiêu Ninh Đế giương mắt nhìn nàng ta.

“Ta không quên được, ta cũng không muốn quên.” Việt vương phi nói xong nước mắt liền rơi xuống: “Những chuyện quá khứ đều là thứ duy nhất lưu lại của ta và chàng, chàng bảo ta làm sao nỡ, lại làm sao quên được?”

Nữ tử trước mắt đẹp như ánh trăng, ngay cả tiếng thút thít cũng khóe nén sự tao nhã, nàng ta từng là sự tồn tại chói mắt nhất trong đáy lòng của Chiêu Ninh Đế thuở thiếu thời, nhưng hôm nay… thanh niên mặt mày dịu dàng rủ lông mi xuống, che đậy mạch nước ngầm phun trào ở đáy mắt: “Quên những chuyện này, bắt đầu cuộc sống mới, không tốt sao?”

“Không tốt!” Việt vương phi nói xong đột nhiên tiến lên ôm lấy Chiêu Ninh Đế.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau khi Chiêu Ninh Đế sửng sốt phút chốc liền muốn đẩy nàng ta ra, nàng ta lại không chịu buông tay, giống như không có cách nào kiềm chế nữa mà ngửa đầu khóc ròng nói: “Tại sao phải nói lời đâm vào trái tim ta như vậy? A Ngôn, chàng biết rõ trong lòng ta vẫn luôn chỉ có chàng…”

Ôi con mẹ nó, buông nam nhân kia ra! Đây chính là muội phu của ngươi đấy!

Tấn vương điện hạ làm quần chúng vây xem lập tức liền mở to hai mắt nhìn.

“Hoàng huynh của chàng đã không còn nữa, tiên đế và trưởng bối nhà ta cũng đã qua đời, bây giờ không có ai có thể ngăn cản chúng ta nữa, A Ngôn, chúng ta… chúng ta ở cùng nhau có được không? Chàng yên tâm, ta không cần danh phận! Ta sẽ không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội công kích chàng, chửi bới chàng, ta chỉ là muốn ở bên chàng, dù chỉ là làm cái bóng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ta cũng cam tâm tình nguyện…”


Chiêu Ninh Đế bất động.

Trong lòng Lục Quý Trì nhất thời liền con mẹ nó, đại huynh đệ huynh cũng đừng quên huynh là người có thê tử!

Hơn nữa đây không chỉ là tỷ tỷ của bà xã huynh, còn là tẩu tử của huynh! Tẩu tử đó! Còn tiếp tục nữa, ván quan tài của ca ca huynh sắp không ép được rồi!

“Nhiều năm như vậy, ta chưa từng quên chàng một khắc nào…” Việt vương phi đối với lần này lại tràn đầy vui vẻ, nàng ta ngẩng đầu nhìn thanh niên ôn nhuận như ngọc trước mắt, trong giọng nói thì thầm hàm chứa vô số tình cảm dịu dàng. Ngay sau đó, nàng ta hoàn toàn không kiềm chế bản thân nữa, mũi chân nhẹ nhàng nhón một cái, e lệ lại kiên định mà dâng lên đôi môi thơm.

Mắt thấy một cuộc gian tình sắp tiến hành, Lục Quý Trì không nhịn được liền co đầu lại, ở trong lòng mắng một tiếng cẩu nam nữ, sau đó ngầm suy nghĩ làm sao phá hỏng mới không bị phát hiện.

“Hoàng tẩu tự trọng.”

Hửm hửm? Cái gì? Lục Quý Trì sững sờ, một lần nữa thò đầu ra nhìn, Chiêu Ninh Đế đã nghiêng đầu đẩy Việt vương phi ra.

Sương mù mông lung đều không che đậy được sự kinh ngạc và thất vọng trên mặt Việt vương phi, nàng ta sững sờ nhìn thanh niên trước mắt rõ ràng rất quen thuộc, nhưng lại tự dưng khiến cho người ta cảm thấy xa lạ, nước mắt bỗng nhiên từng hạt lớn rơi xuống.

“Có phải chàng vẫn đang trách ta?” Nàng ta cũng không giận, chỉ là mặt mũi tràn đầy thương tâm mà nhìn hắn: “Năm đó nghe theo trong nhà sắp xếp gả vào Đông Cung, hủy bỏ ước định cùng chàng, đây quả thật là lỗi lầm của ta, nhưng tổ mẫu lấy cái chết ra ép buộc, ta thực sự không có lựa chọn…”

“Trẫm chưa từng bởi vì vậy mà trách tẩu,” Giương mắt nhìn lên trăng sáng trên trời, giọng nói Chiêu Ninh Đế ôn hòa mà bình tĩnh: “Chỉ là hoàng tẩu, trên đời này có một số việc, một khi đã bỏ lỡ thì không bù đắp được nữa.”

Việt vương phi run lên một lúc, đột nhiên nở nụ cười khổ: “Chàng thoạt nhìn hiền hòa, thật ra là có chủ ý nhất, nếu như thật sự có lòng muốn bù đắp, lấy địa vị bây giờ của chàng, trên đời này có ai có thể ngăn cản được chàng nữa?”

Nói đến đây nàng ta dừng lại một chút, cúi đầu lau nước mắt: “Bệ hạ cũng không lần lấy những lời nói khoác này để qua loa lấy lệ với ta nữa, ta từng có lỗi với bệ hạ, lại từng gả cho người khác sinh con, bệ hạ không thích ta nữa cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Hôm nay là ta thất thố, nể mặt tình cảm trước kia, vẫn xin bệ hạ khoan dung ta một lần, ta… thần phụ cáo từ.”

Trong miệng nàng ta nói cáo từ, động tác hành lễ lại cực kỳ chậm, Lục Quý Trì nhìn vào trong mắt, khóe miệng giật hai cái.

Nữ nhân khẩu thị tâm phi!


Có điều Chiêu Ninh Đế lại từ chối nàng ta, đây cũng là điều hắn không nghĩ tới.

Từ trong cuộc đối thoại vừa rồi có thể thấy được hai người này lúc trước là người yêu, chỉ là sau này Việt vương phi bị ép gả vào Đông Cung làm kế Thái tử phi, duyên phận này liền đứt mất. Lục Quý Trì cũng là nam nhân, đương nhiên cũng biết thói hư tật xấu “Không có được thì mãi mãi gây rối loạn, có được thì sẽ biến thành vệt máu đỏ mà muỗi để lại” của nam nhân, nhất là Việt vương phi đẹp như vậy, lại luôn mồm nói chỉ cần con người hắn ta không cần bất kỳ danh phận gì, đây quả thật là diễm phúc từ trên trời rơi xuống, đặt ở hiện đại chế độ một vợ một chồng thì chỉ sợ cũng không có nhiều người có thể từ chối, chớ nói chi là cổ đại tam thê tứ thiếp…

Nhưng Chiêu Ninh Đế lại khống chế được rồi!

Quả nhiên là người làm việc lớn!

Lục Quý Trì quyết định thu hồi câu cẩu nam nữ vừa rồi, dựng cho hắn ta một ngón tay cái thẳng tắp.

“Đêm dài sương rơi, hoàng tẩu đi thong thả, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Chiêu Ninh Đế quả nhiên cũng không mở miệng giữ lại nữa, Việt vương phi lập tức liền cứng đờ, đi cũng không được, không đi cũng không xong.

Lời nàng ta nói là lời nói nhảm! Hắn ta nghe không hiểu?!

Không đúng, lúc trước hắn ta dính chiêu này nhất, không thể nào nghe không hiểu vậy thì…

Việt vương phi theo bản năng nắm chặt hai tay, trong lòng có đủ loại cảm giác sôi trào: “Trước khi đi, thần phụ còn có một câu muốn hỏi bệ hạ.”

Chiêu Ninh Đến dừng lại một chút: “Hoàng tẩu mời nói.”

“Chính là ta nguyện ý từ bỏ tất cả, thậm chí bỏ cả danh hào Việt vương phi, bệ hạ… cũng không muốn nối lại tiền duyên với ta sao?”

Nàng ta từ trước đến nay đều là thanh nhã cao quý, đẹp như tiên tử, cho dù là ở trước mặt tiền Thái tử xuất thân tôn quý nhất cũng chưa từng lộ ra một mặt mềm yếu đến mức gần như hèn mọn như vậy.

Chiêu Ninh Đế nhìn nàng ta, thấy hai mắt nàng ta đỏ lên, chưa đầy sự ái mộ và không nỡ, hồi lâu không nói gì.


Trái tim Lục Quý Trì lập tức lại nhấc lên.

Khống chế đi đại huynh đệ! Mặc dù nàng ta như vậy quả thật rất làm cho lòng người rung động, cũng rất có sự uy hiếp có thể đánh trúng nam nhân, nhưng làm người phải có tiết tháo, không thể tùy tiện thỏa hiệp được!

Ngẫm lại ván quan tài của ca ca huynh đi! Ngẫm lại bà xã đại mỹ nhân của huynh đi! Vững vàng, tuyệt đối đừng buông thả!

“Trẫm không thể có lỗi với hoàng huynh.” Không biết qua bao lâu, Chiêu Ninh Đế cuối cùng mở miệng.

Lục Quý Trì nhẹ nhàng thở ra, đưa tay lau mặt một cái.

Xem bát quái đến mức mệt tâm như thế, hắn cảm thấy mình thật sự là rất không may mắn.

“Lại là hoàng huynh… lại là hắn, nếu như không phải hắn, giữa ta và chàng sao lại rơi vào tình cảnh như thế!” Cảm xúc của Việt vương phi thoáng cái liền kích động, chỉ là nàng ta rốt cuộc là người kiềm chế, rất nhanh liền hít sâu hai cái, cố gắng khốc chế chính mình: “Thôi nói cho cùng vẫn là ta và chàng không có duyên, ta… chuyện tối này, vẫn xin bệ hạ quên đi, thần phụ cũng vĩnh viễn không nhắc lại nữa.”

Nói xong lời này nàng ta liền đi mất.

Bóng đêm nặng nề, không ai trông thấy đáy mắt tràn đầy nước mắt của nàng ta lóe lên sự tàn nhẫn như thế nào.

Nể tình tình cũ ngày xưa nàng ta cho hắn ta một cơ hội nữa, nhưng hắn ta vẫn không chịu nắm lấy… vậy thì, đừng trách nàng ta lòng dạ độc ác.

**

Mặc dù Việt vương phi đi rồi nhưng Chiêu Ninh Đế vẫn chưa đi, Lục Quý Trì rụt đầu lại ghé vào trên ghế dài, không dám phát ra tiếng.

Nếu đại huynh đệ này biết mình phá vỡ hắn ta và Việt vương phi nửa đêm hẹn hò, còn suýt chút nữa khôi phục tình cũ, không chừng quay đầu liền tìm cơ hội giết hắn diệt khẩu, hắn cũng không thể mạo hiểm.

May là lúc trước khi tới không bị người ta phát hiện, cái đình này cũng xây xao, xung quanh lại có cỏ cây che lấp, nhìn từ dưới lên không thấy gì cả, nếu không…

Lục Quý Trì sờ sờ cái cổ mơ hồ phát lạnh, trong lòng không ngừng cầu khẩn Chiêu Ninh Đế mau chóng rời đi.

Nhưng ông trời có lẽ là ngủ quên rồi, Chiêu Ninh Đế chẳng những không đi, ngược lại còn ngồi xuống bên cạnh ao.

Lục Quý Trì: “…”


Đang đau cả trứng, Chiêu Ninh Đế đột nhiên lên tiếng: “Được rồi, ra đi.”

Mẹ nó bị phát hiện rồi?! Lục Quý Trì bị dọa đến đột nhiên giật mình một cái, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

“Thế nào, còn muốn trẫm mời nàng?”

Chiêu Ninh Đế không ngẩng đầu cũng không quay đầu lại, chỉ một tay chống cằm, miễn cưỡng nhìn mặt ao sương mù lượn lờ, giọng điệu nghe không ra vui buồn.

Lục Quý Trì tê cả da đầu, vừa cứng đờ bò dậy từ trên ghế dài, vừa nhanh chóng ở trong đầu tìm kiếm cách ôm đùi thích hợp trong loại tình huống này…”

“Bệ hạ phát hiện ra thần thiếp lúc nào?” Đột nhiên xuất hiện tiếng hừ nhẹ khiến Lục Quý Trì thoáng cái liền ngây ngẩn cả người.

Theo bản năng thò đầu xem xét, chỉ lấy Sở hoàng hậu một thân váy đỏ diễm lệ không nhanh không chậm đi ra từ trong rừng trúc ở phía đông của ao, Lục Quý Trì: “…”

Hóa ra không phải là đang nói hắn! Thiếu niên bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, lập tức nhanh chóng một lần nữa nằm sấp, không dám ngoi đầu lên nữa, chỉ là trong lòng càng ngày càng phiền não --- một người đi rồi lại tới một người, đây là chưa xong sao!

Chiêu Ninh Đế vẫn không quay đầu, chỉ không nhanh không chậm đáp: “Vừa rồi lúc gặp hoàng tẩu ở ngoài rừng trúc.”

Một tiếng hừ nhẹ chua kia, Việt vương phi không nghe thấy, hắn ta lại không bỏ qua.

“Bệ hạ đây là đang giải thích với thần thiếp?” Trong vườn của hành cung nhiều nữ quyến, không tiện sắp xếp ám vệ ngồi chờ, lính tuần tra xung quanh đây lại vừa mới rời đi, trong thời gian nhắn sẽ không quay lại, Sở hoàng hậu không biết bên trên sườn núi nhỏ ở bên cạnh còn có Lục Quý Trì đang ngầm nhìn bọn họ, nhướng một đôi mắt quyến rũ đi đến bên cạnh Chiêu Ninh Đế ngồi xuống, đưa tay liền đè ngã hắn ta ở bên cạnh ao, sau đó, cả người nhanh như chớp xoay người đè lên.

Lục Quý Trì: “…?!”

“Trẫm không cần giải thích cái gì với nàng,” Chiêu Ninh Đế cũng rất bình tĩnh, đưa tay giữ chặt cái tay nhỏ đang câu cằm mình của nàng, giọng điệu ôn hòa mà bình tĩnh: “Ngược lại là hoàng hậu, nàng vượt qua phép tắc rồi.”

“Ta vượt qua phép tắc, nhưng cho dù bệ hạ muốn phạt ta, ta cũng muốn làm như thế.” Sở hoàng hậu không che giấu sự không vui của mình chút nào, cười lạnh một tiếng hất tay hắn ta ra, dùng sức hôn xuống môi của hắn ta.

Lục Quý Trì lập tức liền hít vào một ngụm khí lạnh.

Anh, anh hùng à!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương