Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]
-
C23: Chương 23
Chương 23
Lục Cảnh Sâm nhìn lên màn hình, thong dong giới thiệu mình: "Chào mọi người, tôi là người thương của bé ham ăn này."
Lục Vân quay sang liếc anh một cái sắc lẻm, bị nói là ham ăn, bông tuyết lập tức biến thành cầu gai. Nhưng anh lại chẳng sợ cái cầu gai hung dữ này, vẫn cam chịu đưa tay vuốt phẳng lớp gai ngược ấy.
"Lát anh mua bánh su cho nhé." Lục Cảnh Sâm véo má sữa, dỗ dành cục bông nhỏ.
Cậu cười khì khì hôn chụt lên má anh, sau đó ngoan ngoãn ngồi lại vào lòng anh. Chợt, cậu nhớ ra cái người được anh gọi vào phòng ban nãy, bèn hỏi anh: "Anh giải quyết công việc xong rồi à?"
Lục Cảnh Sâm gác cằm lên đầu xù xù của cậu, bình tĩnh đáp: "Ừ, nghiệp vụ chưa tinh nên anh rèn lại một chút."
Lục Vân gật gù, sau đó gạt chuyện này sang một bên rồi tiếp tục trò chuyện với các fan.
Có Lốc Xoáy donate cho cậu kèm dòng tin nhắn: "Anh xã bé cưng có phải là Lục Cảnh Sâm không?"
Do Lục Cảnh Sâm là doanh nhân lớn nên thường xuyên xuất hiện trên các bìa tạp chí kinh tế, dôi khi còn xuất hiện trên màn ảnh truyền thông, cho nên người bình thường chỉ cần nhìn qua một, hai lần là đã có ấn tượng với gương mặt anh tuấn ấy rồi.
Lục Vân chớp chớp mắt, ngó anh một cái, thấy anh gật đầu mới vui vẻ thừa nhận: "Phải á. Tui có..." Cậu ngập ngừng đôi chút, bởi cậu chưa hoàn toàn thoát khỏi tư tưởng một vợ một chồng vốn có, cho nên cậu không thẳng thắn nói ra được. Nhưng nghĩ đến Lục Cảnh Nghiêm sẽ tủi thân nếu mình không làm, vậy quyết tâm nói: "Tui có hai chồng lận nha. Chồng tui đều siêu đẹp trai, siêu lợi hại!"
Nói xong còn đắc ý hấc mặt cười khì khì, hai mắt sáng ngời nhìn Lục Cảnh Sâm chờ khen ngợi.
Lục Cảnh Nghiêm là thiếu tướng trong quân đội, cậu không tiện nói thẳng tên, sợ fan bàn tán quá nhiều sẽ làm phiền đến môi trường nghiêm túc nơi đó.
Báo cáo, tôi xin tự đề cử mình vào vị trí chồng thứ 3 ạ!!!!
Tình địch quá mạnh. Từ bỏ chiến đấu Ọ v Ọ.
Hai người bọn họ đẹp đôi thật sự ấy.
Giao bé con cho Lục Cảnh Sâm tôi cũng yên tâm.
Nhà chồng lớn mạnh thế này, bé con có bị ăn hiếp không?
Nhà ngoại kiên quyết không lùi bước!
Đến lúc chúng ta phải mở rộng hậu cung rồi.
Đúng vậy, nhân số quá ít không thể bảo vệ tốt được bé con đâu.
Một khi tin tức này lộ ra, truyền thông sẽ nhắm ngay bé con để lên đủ loại bài viết.
Đám rận đó chỉ biết đặt điều thêu dệt.
...
...
...
Lục Vân không hiểu bọn họ muốn mở rộng hậu cung là muốn làm gì, nhưng cậu hiểu ý họ là sợ cậu bị ăn hiếp, thế là vội trấn an: "Sâm thương tui lắm. Không ai ăn hiếp được tui đâu."
Tuy cậu đã nói vậy nhưng fan của cậu chính là hiện thân của bố vợ đang dùng ánh mắt soi mói để nhìn chàng rể vừa về ra mắt, cảm thấy cục cưng nhà mình bị sói xám ngậm đi mất, dù con sói này có cao to trắng thơm và giàu cỡ nào họ vẫn không ưng.
Thế là một bên dò hỏi, một bên cố gắng bảo vệ.
Lục Cảnh Sâm nhìn cục cưng đang phồng má lên bảo vệ mình trước các fan mà ngọt đến tận tim, anh bất giác cúi xuống hôn lên đôi môi chúm chím đang chu lên kia. Lần này là góc nghiêng, các Lốc Xoáy được một phen bổ mắt với cảnh cháo lưỡi nồng cháy trước màn ảnh. Bọn họ tận mắt chứng kiến bé con nhà mình bị "ăn hiếp" đến mắt ngấn lệ mà không thể làm được gì...
Buổi phát sóng trực tiếp đầy sóng gió và ướt át kéo dài thêm nửa tiếng nữa rồi kết thúc, Lục Cảnh Sâm quay lại văn phòng tiếp tục làm việc, còn Lục Vân thì vào không gian tiếp tục tu luyện.
Dù rằng ai làm việc nấy như thế nhưng cả hai vẫn không cảm giác mình cô đơn trong mối quan hệ này, bọn họ thích cảm giác tự do thoải mái khi ở bên đối phương. Cứ thế thời gian dần trôi đến hơn một tiếng sau, hệ thống bỗng gửi cho Lục Vân một thông báo.
Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ "Người người tin phục"
<< Trong vòng ba tháng đạt được mười vạn người hâm mộ >>
Khen thưởng: Một lọ tẩy tủy đan, một quyển "Vạn yêu tu linh" công pháp, hai mươi điểm hệ thống.
Lục Vân bừng tỉnh khỏi thiền định, cậu lật mở bảng nhiệm vụ nhìn dòng "Người người tin phục" đã sáng đèn, biểu thị cậu đã hoàn thành. Điều này khiến cậu khá khó hiểu, không phải mới sáng nay chỉ vừa cán mốc năm vạn fan thôi sao? Sao bỗng nhiên lại tăng nhanh thế này? Hơn nữa con số vẫn chưa dừng lại mà đang liên tục tăng với tốc độ chóng mặt.
Lục Vân gọi hệ thống, dò hỏi: "Sao bỗng nhiên ta lại có nhiều fan thế? Mi buff thêm đấy à?"
Hệ thống lắc lư: "Không có à nha. Fan nhà cậu đăng clip của cậu với anh xã lên greenworld. Bọn họ đồng lòng chia sẻ lên các hội nhóm liên quan, thế là một truyền mười, mười truyền trăm nên mới tăng nhanh như thế."
Lục Vân bất chợt nhớ đến có một thế lực lớn đã từng làm mưa làm gió ở thế giới cũ của mình, "hủ". Sức lan truyền của bọn họ không thể đùa được. Một chút xíu ngọt ngào lộ ra là đã có một chục con thuyền ra khơi*.
Vậy nên có nhiều người ủng hộ tình cảm của cậu và hai anh.
Lục Vân cười tủm tỉm chạy ra khỏi không gian muốn khoe với Lục Cảnh Sâm.
Trong khi đó, Lục Cảnh Sâm đang ngồi đọc bản báo cáo của Lục Vệ Huân vừa nộp lên. Không khí vốn đang nghiêm túc trầm mặt thì đột nhiên bị tiếng mở cửa kèm theo giọng nói hớn hở đánh nát, một bóng người mảnh khảnh chạy ùa vào.
"Sâm!" Lục Vân cười hì hì chạy đến trước mặt anh, hoàn toàn bỏ qua người đang đứng gần nào đó.
Lục Cảnh Sâm bỏ xấp tài liệu xuống đất, quay đầu nhìn cậu. Anh không hiểu có gì khiến cậu vui đến vậy, bình thường bé con này sẽ không quấy rầy anh lúc làm việc.
Lục Vân vui không chỉ vì lượt fan tăng vọt mà con vì cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, điều này có nghĩa Lục gia sẽ có công pháp để tu luyện, tương lai sau này sẽ không rơi vào thế bị động.
Nhưng trước mắt cậu muốn khoe với anh chuyện liên quan đến việc bọn họ được nhiều người ủng hộ trước, thế là đưa điện thoại qua cho anh xem, còn cười ngọt ngào nói: "Bọn họ đều nói là em với anh đẹp đôi nè."
Lục Cảnh Sâm nhướn mày, sau đó nhìn vào điện thoại với vẻ khó hiểu, sau vài phút chăm chú đọc tin thì cuối cùng anh cũng hiểu ý cậu.
Anh cưng chiều nhìn cậu, vừa gật đầu vừa nói: "Fan của em đều dễ thương như em vậy."
Lục Vân hí hửng chia sẻ chuyện vui với Lục Cảnh Sâm xong mới để ý đến sự tồn tại mờ nhạt của người còn lại trong phòng, Lục Vệ Huân. Cậu ngượng ngùng lùi xa anh ra, giả vờ bình tĩnh chào hỏi: "Trùng hợp ha. Gặp lại anh nữa rồi."
Lục Vệ Huân cũng rất khó xử, người tinh mắt như anh vừa nhìn đã biết quan hệ của cậu và sếp lớn nhà mình, mà giờ người đã nói lời không hay với cậu bé này là anh lại đứng đây nhìn bọn họ phát cơm chó...
Lục Vệ Huân vội xua tay, cười làm lành: "Chào cậu... À - ban nãy chỉ là hiểu nhầm thôi. Mong cậu bỏ qua." Sau đó còn cúi người tỏ ý xin lỗi vô cùng thành khẩn.
Lục Vân nghe vậy liền nhớ ra chuyện không vui ban nãy, cậu xị mặt, một giây biến thành cầu gai hùng hùng hổ hổ bước đến trước mặt anh ta. Lục Vệ Huân trơ mắt nhìn cậu bé chỉ cao ngang vai mình bước đến, sau đó giơ cao tay lên, anh nhắm mắt đón cái tát trong nhẫn nhịn, nhưng thứ anh chờ được lại là đòn đấm mềm như bông vào trước ngực.
Lục Vân bỉu môi đấm tên nói chuyện khó ưa coi trước mặt coi như báo thù, đấm xong cậu thấy người nọ không nói gì mà cứ đờ đẫn nhìn mình, còn tưởng mình dùng lực mạnh quá. Cầu gai nhỏ lập tức biến thành quả bông, nhút nhát chọt chọt vào nơi mình vừa đánh, nói khẽ: "C-coi như huề nhau."
Lục Cảnh Sâm nghiêm mặt nhìn Lục Vệ Huân, như có suy nghĩ gì đó, anh gọi Lục Vân về bên mình: "Hai người gặp nhau khi nào thế? Vệ Huân ở nhánh khá xa đòng chính, cho nên thường không được mời trong các bữa tiệc nhà mình."
Lục Vân hồn nhiên bảo: "Em chỉ mới gặp anh ấy trong thang máy ban nãy."
Nhìn thiếu niên từ từ rời xa mình, Lục Vệ Huân bất giác đưa tay lên sờ vào nơi vừa bị bàn tay nhỏ ấy chạm vào, anh cảm nhận được tin mình đang đập nhanh, ít nhất là nhanh hơn ngày thường nhiều lắm.
Anh nghe Lục Cảnh Sâm gọi cậu là "Tiểu Vân", lập tức nhớ ra nhà họ Lục có một giống cái tên Lục Vân, là bảo bối của cả dòng họ. Anh chưa từng được gặp cậu bé ấy, chỉ nghe mọi người kể đó là một bảo bối nhỏ, không ai nỡ để bất kì sự tủi thân nào xuất hiện gương mặt búng ra sữa ấy. Bất kì ai đến bắt chuyện, không kể thân phận địa vị, cậu bé ấy đều ngọt ngào chào lại họ, khiến bất kì ai từng tiếp xúc với cậu đều mủi lòng.
Lục Vệ Huân cười khổ, xem ra anh cũng chỉ là người bình thường, cũng thoát không được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook