Bộ Sưu Tập Tội Ác
-
Chương 26
Bóng tối của thẩm vấn. Stone nhận ra ngay khi ông tỉnh dậy. Không gian quá tối đến nỗi Stone thậm chí còn không thấy bất cứ phần nào trên cơ thể của mình, nhưng mà ông cũng chẳng cảm giác được cơ thể của mình nữa. Chân trần, đứng trên đầu ngón chân đau buốt, và tay đang bị trói trên đầu. Nơi này rất lạnh - những nơi kiểu này luôn rất lạnh lẽo bởi vì cái lạnh làm người ta xuống sức nhanh hơn cái nóng. Ông có thể nhận thấy rằng mình không những không có giày dép gì mà còn trần truồng nữa.
Giọng nói phát ra từ bóng tối, “Tỉnh rồi à?”
Stone gật đầu.
“Nói đi”, giọng nói ra lệnh.
“Tỉnh rồi”, Stone trả lời. Ông chỉ nói một từ, không thêm gì nữa. Ông từng trải qua việc tra tấn này rồi, mặc dù đã xảy ra ba mươi năm trước khi một điệp vụ thất bại và rồi ông thấy mình trở thành tù nhân ở một nơi mà không người Mỹ nào muốn bị bắt giữ.
“Tên gì?”
Đây chính xác là điều ông đang lo sợ.
“Oliver Stone”.
Cái gì đó đánh mạnh vào sau gáy ông, ngay tức khắc làm ông choáng váng.
“Tên gì?”
“Oliver Stone”, ông nói chậm rãi, tự hỏi cú đánh có làm vỡ sọ mình chưa.
“Được rồi, Oliver. Nói về DeHaven đi?”, giọng nói cất lên.
“Ai?”
Giờ Stone có cảm giác cái gì đó đang quấn chân ông, ông cố đá nó ra nhưng nhận ra chân mình bị ghìm chặt rồi. Cái vật đó cứ như rắn bò lên chân phải của ông. Ông thở mạnh và cố xua nỗi sợ đi. Đó không thể là rắn được; chúng chỉ đang kích thích cái gì đó thôi, ông tự viện dẫn. Nhưng dù cái gì đang thúc vào da thịt ông, không phải cắn, thì cái áp lực của nó ngày càng nặng nề.Khốn kiếp, giống hệt như trăn, trăn Nam Mỹ?Trong bóng tối đen như mực, thần kinh thép của Stone cũng bắt đầu rã rời.
“Nói về DeHaven đi”, giọng nói lại thúc.
“Ông muốn biết gì?”
Sự đè nặng đã nới ra một chút, nhưng vẫn còn đe dọa siết chặt.
“Ông ta chết như thế nào?”
“Tôi không biết”.
Cái đó siết mạnh hơn ngay tức thì. Giờ nó đang quấn chặt eo Stone. Ông thấy khó thở. Tay chân vẫn đang đau nhức còn gót chân gần như muốn nổ tung bị bắt đứng trên các đầu ngón chân quá lâu.
“Tôi nghĩ ông ta bị ám sát”, Stone thở hổn hển.
Áp lực nới lỏng, ông nhanh chóng hít thở, buồng phổi căng toạt đau đớn.
“Như thế nào?”
Stone tuyệt vọng nghĩ ra cái gì đó để nói. Ông chẳng biết những người này là ai và hẳn nhiên là không muốn tiết lộ quá nhiều. Khi ông không nói gì, cái đó rớt ra hoàn toàn. Hoang mang, ông cố gắng thư giãn; lẽ ra ông phải biết nhiều hơn.
Ông té xuống nền nhà khi được cởi dây trói tay. Ông cảm thấy những bàn tay mang găng mạnh bạo xốc thân người ông. Khi ông bất thần quơ tay ra, ông đụng phải cái gì đó cưng cứng - kính và kim loại, gần nơi mà kẻ giam giữ có lẽ đang ngồi.Chúng có thiết bị nhìn trong bóng tối.
Stone bị nhấc đến nơi khác. Một chốc sau ông bị quăng mạnh xuống một vật cứng như là miếng ván dài và được giữ vào đó. Ông bị lật ngửa ra, mặt bịt băng keo. Nước đổ xuống mặt làm băng keo dính chặt vào mắt, mũi và miệng ông. Ông ngạt thở. Chúng đang làm trò “ván nước”, một kỹ thuật tra tấn rất hiệu quả. Có những trò khác còn khủng khiếp hơn việc tin rằng mình đang bị trấn nước, đặc biệt là chổng ngược đầu trong bóng tối trong khi bị buộc chặt vào tấm ván.
Bỗng nhiên, trò này dừng lại, băng keo được tháo ra. Ngay khi ông vừa hớp chút không khí thì đầu ông bị nhúng vào nước lạnh. Ông lại bị ngạt thở và cố quẫy đạp để thoát ra. Tim đập nhanh đến nỗi ông biết mình có thể chết vì đau tim trước khi chết vì ngạt nước.
Rồi ông được kéo ra khỏi nước. Ông nôn ọe khan, phun nước dãi đầy mặt.
“Như thế nào?”, giọng nói bình tĩnh.
À, thằng đang đặt câu hỏi rất bình tĩnh, Stone nghĩ trong lúc cố hất nước dãi ra khỏi mắt. Có lẽ hắn đang ngồi trong một căn phòng ấm cúng với tách cà phê trong khi mình đang cố hất đống đờm dãi ra khỏi mặt.
“Bị ngạt, giống như mày đang làm với tao vậy, đồ khốn!”
Lại thêm một cái dìm xuống nước nữa. Ông cố ý làm vậy để rửa nước đờm khỏi mặt thôi. Stone đã nhanh hít thở một hơi trước khi lại bị trấn nước, và sau đó ông được nhấc lên lành lặn hơn.
“Như thế nào?”, giọng nói cất lên.
“Không phải vì chất Halon 1301, vì cái khác”.
“Cái gì?”
“Tôi vẫn chưa biết”.
Stone cảm thấy mình lại đang bị dìm xuống. Ông hét lên hoảng loạn, “Nhưng tôi có thể tìm ra được nguyên nhân”.
Giọng nói không trả lời ngay. Stone cho đó là tín hiệu tốt. Những người thẩm vấn ghét im lặng.
Giọng nói cất lên, “Chúng tôi xem nhật ký báo của ông. Ông đang đọc về Bradley. Tại sao vậy?”
“Có vẻ như quá trùng hợp. Cái chết của ông ta và DeHaven”.
“Chẳng có điểm giống nào cả”.
“Ông nghĩ vậy sao?”
Stone vẫn cố hít một hơi dài, nhưng lần này chúng giữ ông quá lâu đến nỗi ông gần như chết ngộp. Ông được đưa lên với bộ não gần như nổ tung vì thiếu oxy, mọi bắp thịt run rẩy; sức sống toàn thân ông bắt đầu tắt ngúm.
“Ông nghĩ hai cái chết có điểm chung gì?”, giọng nói ra lệnh.
“Ông sắp làm tôi chết ngộp, vậy nếu đó là kế hoạch thì sao không kết thúc tôi luôn cho rồi?”, ông yếu ớt nói. Ông căng người chờ một cái dìm nước nữa nhưng nó đã không tới.
“Ông nghĩ hai cái chết có điểm chung gì?”, giọng nói lại ra lệnh.
Stone thở hắt ra, điều mà ông có thể làm vào thời điểm này, đang nghĩ xem có nên trả lời hay không. Nếu đó không phải là điều chúng muốn nghe thì ông phải chết. Nhưng ông cũng gần chết tới nơi rồi.
Ông gom hết sức nói, “Cornelius Behan”.
Ông lại chờ chúng nhúng nước. Thay vì vậy, giọng nói hỏi, “Sao lại là Behan?”
“Bradley thì chống tham nhũng. Behan thắng hai hợp đồng đấu thầu dưới triều đại cũ. Có lẽ Bradley đã tìm thấy điều gì đó mà Behan không muốn người khác biết. Vì thế hắn giết ông ta, đốt nhà ông ta và đổ lỗi cho nhóm khủng bố không có thật”.
Một khoảng im lặng dài. Tất cả những gì Stone nghe thấy là tiếng đập giận dữ từ trái tim bị tra tấn của mình. Tiếng động ấy rất đáng sợ, nhưng ít nhất ông vẫn còn sống.
“DeHaven thì sao?”
“Là hàng xóm của Behan”.
“Chỉ có thế sao?”, giọng nói rõ ràng rất thất vọng.
Stone cảm thấy mình sắp bị trấn nước, “Chưa, chưa hết! Có một cái kính thiên văn trên căn gác ở nhà DeHaven chĩa qua nhà Behan. DeHaven có lẽ đã thấy điều gì đó mà lẽ ra ông ta không nên thấy. Vì thế ông ta cũng phải bị giết, nhưng không giống cách giết Bradley”.
“Tại sao?”
“Người ta chĩa súng vào Chủ tịch Hạ viện không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng DeHaven là một thủ thư và là hàng xóm của Behan. Cái chết phải được làm cho giống như tai nạn, tránh xa nhà của DeHaven và Behan. Nếu không thì việc điều tra có thể chuyển hướng qua Behan”.
Stone chờ trong im lặng, tự hỏi câu trả lời đã đúng chưa.
Ông lảo đảo và cảm thấy mũi kim tiêm đâm vào cánh tay. Một giây sau ông nhắm mắt lại, và Oliver Stone hít thật sâu rồi nằm bất động.
Từ góc phòng Roger Seagraves quan sát bọn đàn em xốc Stone đem đi. Ông ta khá cứng cỏi so với tuổi tác của mình. Seagraves mường tượng ba mươi năm trước Stone có lẽ cũng giỏi giang như hắn bây giờ. Giờ ít nhất hắn cũng biết được rằng Stone nghi ngờ Cornelius Behan đứng phía sau các vụ này. Và bởi vì lý do này mà Stone sẽ được sống thêm một ngày nữa.
Giọng nói phát ra từ bóng tối, “Tỉnh rồi à?”
Stone gật đầu.
“Nói đi”, giọng nói ra lệnh.
“Tỉnh rồi”, Stone trả lời. Ông chỉ nói một từ, không thêm gì nữa. Ông từng trải qua việc tra tấn này rồi, mặc dù đã xảy ra ba mươi năm trước khi một điệp vụ thất bại và rồi ông thấy mình trở thành tù nhân ở một nơi mà không người Mỹ nào muốn bị bắt giữ.
“Tên gì?”
Đây chính xác là điều ông đang lo sợ.
“Oliver Stone”.
Cái gì đó đánh mạnh vào sau gáy ông, ngay tức khắc làm ông choáng váng.
“Tên gì?”
“Oliver Stone”, ông nói chậm rãi, tự hỏi cú đánh có làm vỡ sọ mình chưa.
“Được rồi, Oliver. Nói về DeHaven đi?”, giọng nói cất lên.
“Ai?”
Giờ Stone có cảm giác cái gì đó đang quấn chân ông, ông cố đá nó ra nhưng nhận ra chân mình bị ghìm chặt rồi. Cái vật đó cứ như rắn bò lên chân phải của ông. Ông thở mạnh và cố xua nỗi sợ đi. Đó không thể là rắn được; chúng chỉ đang kích thích cái gì đó thôi, ông tự viện dẫn. Nhưng dù cái gì đang thúc vào da thịt ông, không phải cắn, thì cái áp lực của nó ngày càng nặng nề.Khốn kiếp, giống hệt như trăn, trăn Nam Mỹ?Trong bóng tối đen như mực, thần kinh thép của Stone cũng bắt đầu rã rời.
“Nói về DeHaven đi”, giọng nói lại thúc.
“Ông muốn biết gì?”
Sự đè nặng đã nới ra một chút, nhưng vẫn còn đe dọa siết chặt.
“Ông ta chết như thế nào?”
“Tôi không biết”.
Cái đó siết mạnh hơn ngay tức thì. Giờ nó đang quấn chặt eo Stone. Ông thấy khó thở. Tay chân vẫn đang đau nhức còn gót chân gần như muốn nổ tung bị bắt đứng trên các đầu ngón chân quá lâu.
“Tôi nghĩ ông ta bị ám sát”, Stone thở hổn hển.
Áp lực nới lỏng, ông nhanh chóng hít thở, buồng phổi căng toạt đau đớn.
“Như thế nào?”
Stone tuyệt vọng nghĩ ra cái gì đó để nói. Ông chẳng biết những người này là ai và hẳn nhiên là không muốn tiết lộ quá nhiều. Khi ông không nói gì, cái đó rớt ra hoàn toàn. Hoang mang, ông cố gắng thư giãn; lẽ ra ông phải biết nhiều hơn.
Ông té xuống nền nhà khi được cởi dây trói tay. Ông cảm thấy những bàn tay mang găng mạnh bạo xốc thân người ông. Khi ông bất thần quơ tay ra, ông đụng phải cái gì đó cưng cứng - kính và kim loại, gần nơi mà kẻ giam giữ có lẽ đang ngồi.Chúng có thiết bị nhìn trong bóng tối.
Stone bị nhấc đến nơi khác. Một chốc sau ông bị quăng mạnh xuống một vật cứng như là miếng ván dài và được giữ vào đó. Ông bị lật ngửa ra, mặt bịt băng keo. Nước đổ xuống mặt làm băng keo dính chặt vào mắt, mũi và miệng ông. Ông ngạt thở. Chúng đang làm trò “ván nước”, một kỹ thuật tra tấn rất hiệu quả. Có những trò khác còn khủng khiếp hơn việc tin rằng mình đang bị trấn nước, đặc biệt là chổng ngược đầu trong bóng tối trong khi bị buộc chặt vào tấm ván.
Bỗng nhiên, trò này dừng lại, băng keo được tháo ra. Ngay khi ông vừa hớp chút không khí thì đầu ông bị nhúng vào nước lạnh. Ông lại bị ngạt thở và cố quẫy đạp để thoát ra. Tim đập nhanh đến nỗi ông biết mình có thể chết vì đau tim trước khi chết vì ngạt nước.
Rồi ông được kéo ra khỏi nước. Ông nôn ọe khan, phun nước dãi đầy mặt.
“Như thế nào?”, giọng nói bình tĩnh.
À, thằng đang đặt câu hỏi rất bình tĩnh, Stone nghĩ trong lúc cố hất nước dãi ra khỏi mắt. Có lẽ hắn đang ngồi trong một căn phòng ấm cúng với tách cà phê trong khi mình đang cố hất đống đờm dãi ra khỏi mặt.
“Bị ngạt, giống như mày đang làm với tao vậy, đồ khốn!”
Lại thêm một cái dìm xuống nước nữa. Ông cố ý làm vậy để rửa nước đờm khỏi mặt thôi. Stone đã nhanh hít thở một hơi trước khi lại bị trấn nước, và sau đó ông được nhấc lên lành lặn hơn.
“Như thế nào?”, giọng nói cất lên.
“Không phải vì chất Halon 1301, vì cái khác”.
“Cái gì?”
“Tôi vẫn chưa biết”.
Stone cảm thấy mình lại đang bị dìm xuống. Ông hét lên hoảng loạn, “Nhưng tôi có thể tìm ra được nguyên nhân”.
Giọng nói không trả lời ngay. Stone cho đó là tín hiệu tốt. Những người thẩm vấn ghét im lặng.
Giọng nói cất lên, “Chúng tôi xem nhật ký báo của ông. Ông đang đọc về Bradley. Tại sao vậy?”
“Có vẻ như quá trùng hợp. Cái chết của ông ta và DeHaven”.
“Chẳng có điểm giống nào cả”.
“Ông nghĩ vậy sao?”
Stone vẫn cố hít một hơi dài, nhưng lần này chúng giữ ông quá lâu đến nỗi ông gần như chết ngộp. Ông được đưa lên với bộ não gần như nổ tung vì thiếu oxy, mọi bắp thịt run rẩy; sức sống toàn thân ông bắt đầu tắt ngúm.
“Ông nghĩ hai cái chết có điểm chung gì?”, giọng nói ra lệnh.
“Ông sắp làm tôi chết ngộp, vậy nếu đó là kế hoạch thì sao không kết thúc tôi luôn cho rồi?”, ông yếu ớt nói. Ông căng người chờ một cái dìm nước nữa nhưng nó đã không tới.
“Ông nghĩ hai cái chết có điểm chung gì?”, giọng nói lại ra lệnh.
Stone thở hắt ra, điều mà ông có thể làm vào thời điểm này, đang nghĩ xem có nên trả lời hay không. Nếu đó không phải là điều chúng muốn nghe thì ông phải chết. Nhưng ông cũng gần chết tới nơi rồi.
Ông gom hết sức nói, “Cornelius Behan”.
Ông lại chờ chúng nhúng nước. Thay vì vậy, giọng nói hỏi, “Sao lại là Behan?”
“Bradley thì chống tham nhũng. Behan thắng hai hợp đồng đấu thầu dưới triều đại cũ. Có lẽ Bradley đã tìm thấy điều gì đó mà Behan không muốn người khác biết. Vì thế hắn giết ông ta, đốt nhà ông ta và đổ lỗi cho nhóm khủng bố không có thật”.
Một khoảng im lặng dài. Tất cả những gì Stone nghe thấy là tiếng đập giận dữ từ trái tim bị tra tấn của mình. Tiếng động ấy rất đáng sợ, nhưng ít nhất ông vẫn còn sống.
“DeHaven thì sao?”
“Là hàng xóm của Behan”.
“Chỉ có thế sao?”, giọng nói rõ ràng rất thất vọng.
Stone cảm thấy mình sắp bị trấn nước, “Chưa, chưa hết! Có một cái kính thiên văn trên căn gác ở nhà DeHaven chĩa qua nhà Behan. DeHaven có lẽ đã thấy điều gì đó mà lẽ ra ông ta không nên thấy. Vì thế ông ta cũng phải bị giết, nhưng không giống cách giết Bradley”.
“Tại sao?”
“Người ta chĩa súng vào Chủ tịch Hạ viện không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng DeHaven là một thủ thư và là hàng xóm của Behan. Cái chết phải được làm cho giống như tai nạn, tránh xa nhà của DeHaven và Behan. Nếu không thì việc điều tra có thể chuyển hướng qua Behan”.
Stone chờ trong im lặng, tự hỏi câu trả lời đã đúng chưa.
Ông lảo đảo và cảm thấy mũi kim tiêm đâm vào cánh tay. Một giây sau ông nhắm mắt lại, và Oliver Stone hít thật sâu rồi nằm bất động.
Từ góc phòng Roger Seagraves quan sát bọn đàn em xốc Stone đem đi. Ông ta khá cứng cỏi so với tuổi tác của mình. Seagraves mường tượng ba mươi năm trước Stone có lẽ cũng giỏi giang như hắn bây giờ. Giờ ít nhất hắn cũng biết được rằng Stone nghi ngờ Cornelius Behan đứng phía sau các vụ này. Và bởi vì lý do này mà Stone sẽ được sống thêm một ngày nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook