Tuy rằng kêu Lý Phái Nhã đừng nghĩ nhiều, nhưng bản thân tôi lại luôn nghĩ tới.

Bên cạnh vài học sinh vội vàng qua lại, chính là học sinh trường tôi, vội vàng như vậy chính là vì sắp tới giờ tự học, Tất cả cùng tâm nguyện, cùng một mục tiêu đề ra đều xoay quanh cuộc thi, tất cả những cái khác đều là thứ yếu, đây chính là sự thật.

Về nhà ăn cơm, nhìn bà làm hết việc này đến việc khác, ngày qua ngày mua đồ ăn nấu cơm, ba mẹ mỗi ngày đều đi làm kiếm tiền cho tôi ăn học, đọc xong học xong, về sau tôi cũng đi ra ngoài làm việc, cũng nuôi nấng con cái, để cho nó lớn lên, dạy nó thành người, một thế hệ cứ như vậy nối tiếp một thế hệ. Con người như vậy mà sinh ra, tôi luôn tự nói với mình: như vậy cũng rất tốt, rất khoái nhạc, thực hạnh phúc... như vậy có thật sự hay không? Có phải hay không tự lừa mình?

Buổi chiều trở lại trường học, nghe thầy giảng bài tiết đầu, từ môn hóa tới môn sinh vật, những kiến thức này thực sự quan trọng sao? Con người của thế kỷ hai mươi cùng với con người của thời công nguyên, bên nào vui vẻ hơn? Tiến hóa cao cấp nhất trong giới sinh vật, so với thời tiền sử, con người như thế nào mới là một sinh mệnh tốt? Thống trị địa cầu là nhân loại, cùng với những sinh vật trên những tinh cầu xa xôi khác phải chăng cũng có ý nghĩa ngang nhau? Sinh vật cùng phi sinh vật thật sự phân biệt để làm gì? Cho dù sinh vật cả địa cầu này bị diệt sạch, đối với vũ trụ có ảnh hưởng gì không? Sự sống còn của chúng ta thật sự quan trọng sao?

Sau khi tan học, tôi lặng lẽ một mình đi ra ngoài, đến hoa viên Ngọc Lan dưới tàng cây ngồi, có mấy cô gái đang học tiếng Anh, nhìn tôi một cái, xoay lưng lại tiếp tục học. Xa xa, vọng lại tiếng bóng rổ trên nền đất, thân thủ Trình Định Doãn vẫn mạnh mẽ như cũ.

Tôi yên lặng nhìn theo thân ảnh của anh. Tôi thật sự thích anh sao? Chẳng lẽ, không phải thích là trong lòng luôn nghĩ tới? Không phải bởi vì anh phản ánh ảo tưởng của tôi? Cho nên tôi mới không dám tới gần anh? Bởi vì sợ phá hủy ảo tưởng của bản thân?

Là như vậy sao? Không phải như vậy sao? Nếu thật sự thích, tôi rốt cuộc thích anh ở điểm gì? Tôi thích vóc người của anh sao?

Thực mê hoặc a, tôi nghĩ, tôi không đủ thông minh để phân biệt thế giới này thật giả.

Lẳng lặng ngồi một mình, đến khi ánh nắng chiều trở nên đỏ thẫm loang ra trên bầu trời, bỗng dưng một bóng hình chuyển tới gần tôi. Tôi ngẩng đầu, thì ra là Trình Định Doãn.

"Làm sao vậy, lại ngồi một mình chỗ này?" Anh ngồi xổm xuống "Không thoải mái sao?"

Lúc này đây, gặp được anh, tim tôi bất giác lại nhảy nhót "Không có gì, ngồi một lát thôi." Tựa vào đầu gối, tôi thầm nghĩ chìm đắm mình trong nội tâm. Giờ khắc này, tôi không cần bạn bè, không cần quan tâm, thầm nghĩ đợi chờ một điều, không có bất luận ai quấy rầy.

Chốc lát sau, bóng dáng của anh rời đi, bốn phía thanh tịch không tiếng động.

Tôi tiếp tục ngồi, kỳ thật cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn yên tĩnh. Không biết trải qua bao lâu, người có điểm mỏi mệt, tôi chớp mắt, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là cảnh tịch dương đỏ thẫm. Đột nhiên cảm thấy nó thật mỹ lệ, vẻ đẹp làm người ta rung động. Cũng đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc, có chút cảm giác vô dụng! Mạnh mẽ đứng dậy lôi cái cơ thể lười biếng lên theo, bỗng nhiên phát hiện phía bên kia, bên dưới gốc cây, Trình Định Doãn ngồi ở chỗ kia, đang cầm một quyển sách. Anh thấy tôi đứng dậy, cũng đứng lên, đi về phía tôi. Anh chưa đi! Vẫn ngồi ở chỗ kia... là vì lo lắng cho tôi sao?

Nhìn anh ở phía mờ ánh sáng đi tới, tim tôi lại nhảy dựng lên một hồi. Có gì đó rất khác người? Như vậy còn chưa rõ ràng sao? Cho dù trước kia tôi không phải thực sự thích, nhưng giờ khắc này, tôi khẳng định tôi đã rung động.

Nam sinh này, khi lòng tôi không vui chỉ lẳng lặng bên cạnh tôi, vào thời điểm tôi không cần anh, cũng không có rời đi, không hề nhiều lời, cứ như vậy bên tôi khi tôi tự vượt qua cơn sóng nhỏ trong lòng mình. Nam sinh như vậy, thích anh có gì không tốt?

Anh đi đến trước mắt tôi, ngồi xổm xuống... giúp tôi nhặt đồ đạc trong túi sách bị rơi rớt ra ngoài. Tôi đỏ mặt, kỳ quái, túi sách khi nào làm rớt hết đồ ra? Đồ đạc trong túi sách rớt ra nằm rối loạn lung tung trên cỏ, lúc tôi hồi phục tinh thần cúi xuống phu hắn, lại không khỏi chân tay luống cuống khi đối mặt.

Cho tới nay, cảm thấy thời điểm mình thích anh chính là cảm thấy thế giới rất mỹ lệ, điều này không phải sao? Chính là, giữa phố xá đông người như vậy, mắt tôi nhìn lần đầu tiên liền lựa chọn anh, chẳng lẽ, không phải rõ ràng là tận sâu trong lòng đã để ý tới anh?

Có phải hay không thật sự thích? Thế nào là thích?... Có tất yếu phải biết nguyên nhân rõ ràng sao? Không có đáp án có được không? Mà có đáp án, cũng được phải không?

Thật lạ, tôi hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy? Ngay cả những thứ linh tinh trong bài giảng vũ trụ, nhân sinh cũng lấy làm phiền, cho dù không phải là buồn lo vô cớ thì cũng chính là không tự lượng sức mình mà bắt chước triết gia suy tư. Dù sao, rất nhiều chuyện không thể đoán hết được, trong tương lai chúng ta có thể giải đáp được chúng, hoặc làm cho chúng thêm khó hiểu hơn. Ngẩng đầu, nhìn thấy rõ ràng sự quan tâm trong mắt anh. Tôi cười cười, tất cả đã trở lại, thậm chí còn mãnh liệt hơn trước đây. Đúng vậy, tôi thích anh. Hôm nay, tôi đã hân hoan phát hiện ra mình thích anh!

※-※-※

Bữa cơm chiều hôm nay, bà bỗng nhiên nói: "A Tinh, hôm nay con làm sao vậy? Cả người ngơ ngác, ăn cơm mà không yên lòng."

"Mẹ, không cần để ý nó." Mẹ gắp thức ăn lên miệng, "Thiếu nữ luôn hay suy nghĩ miên man, đột nhiên sẽ có lúc muốn chui vào sừng trâu*, đây là đặc thù của thời kỳ trưởng thành. Không có chuyện gì bỗng nhiên lại phiền muộn, rất nhanh lại không có chuyện gì. Dù sao A Tinh cũng không phải nhà nghiên cứu tinh thần, mà chắc nó cũng không muốn."

(* một câu nói ý chỉ người tự cô lập tư tưởng mình lại)

Ba gật đầu, "Đúng, đúng, hiện tại thì không."

Thì ra bọn họ đều chú ý tới. Tôi cười khờ, không nói gì chống đỡ, đành mồm to ăn cơm.

Sau cơm chiều, về phòng mở túi sách ra, nhưng lại phát hiện có một cuốn sách lạ không phải của tôi, bỗng nhiên nhớ tới khi đó tôi có lẽ đã cầm nhầm sách trong tay anh... quơ đại bỏ vào túi mình... ôi, thật xấu hổ!

"A Tinh, điện thoại!" Mẹ ở phòng khách kêu to.

Tôi chạy tới nghe.

"Hà Tinh sao?" Là thanh âm của anh, dễ nghe đến mức làm mặt người ta phát sốt "Anh nghĩ sách của anh bỏ lẫn trong túi của em..."

Gác máy, không để ý tới ánh mắt dò hỏi của mẹ, tôi về phòng cầm quyển sách kia chạy ra cửa.

Gặp mặt ở bên ngoài, đem sách trả lại anh, hai người trầm mặc một hồi, anh hỏi: "Buổi chiều hôm nay em rất trầm lặng, có chuyện gì sao?"

"Không có gì." Tôi ngượng ngùng lắc đầu, "Hì hì, chỉ là nghĩ lung tung một việc, hiện tại không thèm nghĩ nữa." Thực vui vẻ, anh quan tâm tới tôi!

Anh cười cười, cùng tôi đi về phía cửa nhà tôi. "Vậy là tốt rồi. Có đôi khi, anh không đoán ra được ý nghĩ của em."

"Em sao?" Tôi dừng lại, không thể nào, tôi cảm thấy ý nghĩ của mình thực bình thường a.

"Ừ. Anh không hiểu. Nữ sinh các em dường như có một phương thức tư duy khác."

"Phải không?" Tôi ngẩng đầu nhìn anh. Ý nghĩ của nam sinh mới kỳ quái nha.

"Đúng vậy." Anh cười cười, gật gật đầu "Em hiện tại đã khiến anh khó đoán, đừng suy nghĩ thêm điều gì phức tạp nữa."

Tâm tôi lại nhảy nhót, anh suy nghĩ về tâm tư của tôi sao? Tôi lập tức đỏ mặt vì mình có chút mơ màng "Làm sao có thể? Em luôn suy nghĩ đơn giản, mọi người đều nói em là một người đơn giản." Tôi không thông minh, cũng không có gì đặc biệt, tư chất cũng bình thường, tầm nhìn lại hạn hẹp, chỉ quanh quẩn những điều bình thường phàm tục, có thể xem như một người nông cạn đi.

Anh thản nhiên mỉm cười, "Ừ, có lẽ vậy."

Tôi nhìn thoáng góc khuôn mặt anh, nhịn không được hỏi: "Vậy anh có phải hay không cảm thấy em rất kỳ quái?" Úp úp mở mở như vậy, có thể anh thấy tôi là một con người kỳ quái hay không?

"Theo như những người anh từng gặp qua..." Anh quay đầu nhìn tôi, nhìn thẳng mặt tôi, ánh mắt dừng lại trên mắt của tôi "Em là cô gái kỳ lạ nhất."

Tôi sửng sốt.

※-※-※

Kỳ lạ? Có ý tứ gì? Kỳ quái sao? Đặc biệt sao? Kỳ lạ.. rốt cuộc là cái ý tứ gì a!

"Ngày 28 tháng 4, thứ Tư, trời nhiều mây. Giữa trưa ăn cái gì đã quên, lúc ấy chính là vì phiền một ít chuyện nhàm chán, bữa tối có cà rốt hầm cá đác, ta trước kia còn tưởng rằng cá đác chỉ có thể dùng để kho (Mèo Kat: ực, ta chém)....... Tuệ Na ngày mai có thể xuất viện....... Nói đến hôm nay, lại có rất nhiều cảm tưởng, nhưng mà thực hỗn độn, hơn phân nửa đều là đột nhiên xuất hiện, hình như là để tâm vào chuyện vụn vặt, cho nên hiện tại quên một số việc. Tóm lại hiện tại không phải muốn nói cái này! Anh nói tôi là cái cô gái kỳ lạ! Có ý gì?...... Hôm nay anh ở hoa viên Ngọc Lan, dưới tàng cây cùng tôi, thực vui vẻ!...... Nhưng mà, "kỳ lạ" đến tột cùng lý giải thế nào?......"

Ngủ quá muộn, ngày hôm sau đến trường thiếu chút nữa trễ.

Tiết thứ nhất là môn ngữ văn, tôi do dự một hồi, rốt cục mở miệng hỏi người bên cạnh vừa mới ra viện trở lại lớp học là Trương Tuệ Na: "Tuệ Na, "kỳ lạ" rốt cuộc là ý muốn nói như thế nào?" Đêm qua tra từ điển, sách giải thích là: khác với tầm thường; Kỳ quái mà đặc biệt. Từ điển đã cũ rồi, có thể có nghĩa mới hay không?

Từ ngữ quá mức đơn giản, ngược lại làm cho Trương Tuệ Na chần chờ."Kỳ lạ? Không phải là...... kỳ quái, đặc biệt, đặc thù, không giống người thường sao?"

Tôi đây kỳ lạ sao? Tôi không loại người bình thường nhất sao? Mặt không hiểu ửng hồng... nhưng anh lại nói tôi kỳ lạ...... không giống với tầm thường.... Tôi không giống với nữ sinh bình thường sao? Sao không giống...

"A Tinh, tai cậu thật hồng."

"Ừ, thấy hơi nóng." Tôi cúi đầu, trốn vào phía trong sách giáo khoa để mở.

Trương Tuệ Na theo bản năng quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ. Bên ngoài, những hạt mưa xuân lấp phất bay như những hạt thủy tinh lấp lánh.

Ha ha, trên thực tế, mãi tới hai ngày sau, tôi còn đột nhiên hỏi mẹ: "Mẹ, con không phải rất kỳ lạ chứ?"

Mẹ nhìn tôi, chỉ chỉ vào trán tôi. Ánh mắt kia cũng rất... kỳ lạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương