Bờ Sông Xanh Tươi
-
Chương 19
Ngày hôm sau đến lớp, Trần Kì tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi. "A Tinh, nghe nói cậu đánh nhau cũng rất lợi hại?"
Tôi cười khổ:"Tin tức của cậu thật nhanh nhạy."
"Đối diện cửa Trình gia thôi!" Cô ấy than nhỏ, tiếp theo cười, "Quan Phong còn nói người nhà cậu cũng không tồi, thú vị giống cậu."
"Tôi...... thú vị cái gì?" Đây là kiểu hình dung gì?
"Chính là chơi rất vui, buồn cười, có ý tứ." Cô ấy vỗ vỗ mặt tôi, làm cho tôi quay đầu đi, "Đi học, chuẩn bị vở ghi đi."
Cái gì! Nhà tôi không phải thực bình thường sao?
Chuông tan học vừa vang lên, Lý Phái Nhã tiến lại đây, kéo tôi ra bên ngoài, Trần Kì đúng lúc vươn tay — cứu cây bút trong tay tôi trở về.
"Thành thật nói!" Đến cầu thang để dụng cụ vệ sinh, Lý Phái Nhã hai tay chống vào tường, hung tợn tới gần tôi, "Nói! Tối hôm qua cậu làm gì?"
Tôi dựa vách tường, chui ra khỏi cánh tay cô ấy."Phái Nhã, ngày hôm qua cậu lại xem truyện tranh Nhật Bản phải không, nói thực ra, xem hình dáng của cậu, thật sự không thích hợp với vai này." Aiz, cô ấy hình như lại ngửi ra được hương vị có chuyện để tám.
"Đừng dong dài!" Lý Phái Nhã liếc trắng tôi một cái, "Nói, ngày hôm qua mình đi bệnh viện thăm Tuệ Na, hắc hắc hắc, hình như có chuyện gì xảy ra a — đáng tiếc mình đến trễ một bước!" Bóp cổ tay lắc đầu thở dài, sau đó lại dùng ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng tôi, "Cậu đi theo bọn họ ra ngoài đúng hay không? Hừ hừ, dám nói không có? Mình biết mẹ cậu gọi điện đến chỗ bác sĩ tìm cậu. Nói! Đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Thực phấn khích sao? Có phải uy phong giống trong truyện tranh với trong phim hay không? Có phải hay không? Nói mau nói mau!" Càng về mấy câu sau, biểu tình hung ác biến thành thèm nhỏ dãi, vẻ mặt hưng phấn khẩn cấp muốn nghe chuyện xưa.
"Đừng nghĩ khoa trương như vậy, kỳ thật cũng chả có chuyện gì......"
"Không có chuyện gì?" Cô ta bắt đầu đưa móng vuốt ra, không có hảo ý cười, "A Tinh, cậu hẳn là thực hiểu mình –"
"Oa!...... Cậu còn chiêu này a!" Ta cười trốn tránh mười ngón tay của cô ta, "Được rồi được rồi, mình nói!...... Cậu đừng qua đây!"
"Thế này mới đúng." Lí cô nương hài lòng, nghe thấy chuông vào lớp, lôi kéo tôi chạy về phòng học, "Thời gian sau khi tan học là của mình, đừng nghĩ trốn!"
Vì thế cuộc sống thê thảm của tôi lại bắt đầu, nếu có rảnh một khắc, liền bị Lý Phái Nhã cùng với đồng bọn là Liêu Hương Hương một trái một phải ép tôi đến cầu thang bức cung. Hừ, làm như là quan tâm bạn bè, kỳ thật là muốn tám chuyện để quấy phá!
"Cái gì?! Trịnh Đình Doãn! Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Aizz, tôi thực sự không chống đỡ được. Mỗi khi nghe chuyện về Trình Định Doãn, các cô ấy liền ép hỏi cặn kẽ. Từ khi bắt đầu kết giao, Lý Phái Nhã liền ngay lập tức nhận định chúng tôi không có giống những người bình thường khác, hơn nữa cho rằng tiến triển giữa chúng tôi chậm khiến người ta muốn nhảy lầu.
"Sau đó thì sao? Sau đó đi... đi ăn cơm?! Vậy những hành động cần có thì sao? Không có ôm sao? Cũng không dắt tay? Có thổ lộ tâm ý hay không? Hay là nói lời gì đó? Anh ta có nói sau này sẽ bảo vệ cho cậu? Còn có, còn có... hai người có thâm tình nhìn nhau, mọi lời nói đều truyền qua ánh mắt không?... Trời ạ! Cậu rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?" Lý Phái Nhã sửng sốt cầm lấy tay của tôi, "Cậu sao có thể như vậy? Cậu rốt cục có biết "làm ăn" cái gì không?"
"Aiz." Liêu Hương Hương ngồi xổm trên hai chân "kịch tính đến phút mấu chốt lại không có, lần sau thà đi xem kịch còn hơn, chuyện của cậu thực làm cho người ta thất vọng có biết không?"
"A Tinh, những thứ đọc trong tiểu thuyết ngôn tình của cậu chạy đi đâu hết rồi?"
"Đúng rồi, bình thường trải qua trường hợp như vậy, tình cảm sẽ đột nhiên dâng cao, hai người sao có thể không có?"
"Tất cả mọi điều kiện đều phù hợp!" Lý Phái Nhã càng nói càng phát cuồng "Có hắc đạo! Có người xấu! Ngay cả kịch tính cũng đều có! Còn có cả anh hùng cứu mỹ nhân! Trời ạ, vậy mà cậu để cho nó kết thúc như vậy! Không thấy lãng phí..."
"Không thể xem như hắc đạo chứ? Bọn Quan Phong chỉ là bọn học trò không tốt, không thể so với xã hội đen..." Ơ Trung Quốc cái từ hắc đạo là một danh xưng không dễ nghe tí nào.
"Đừng có tranh cãi chi tiết nhỏ này với mình!" Lý Phái Nhã ngắt lời tôi, tức giận nhìn mặt tôi, "Tiểu thư, cậu rốt cục có hiểu yêu đương là gì không?"
"Không hiểu." Tôi lắc đầu.
Cô ấy vô lực than thở ngồi xuống cầu thang.
Liêu Hương Hương tì má lên tay mình nhìn tôi, "Aizz, chuyện kích thích như vậy, sao hai người đều không sứt mẻ chỗ nào trở về? Hẳn là trải qua nguy nan mới có thể thâm tình hơn nha!"
"Thôi đi, không bị thương là chuyện tốt! Coi như còn tốt số!" Lý Phái Nhã trừng mắt liếc nhìn cô ấy một cái, nhìn thấy tôi cười, lại trừng mắt liếc thêm cả tôi, "Đi! Đi học... Thật sự là, cơ hội trăm năm khó gặp như vậy mà lại lãng phí..." Vừa đi vừa lẩm bẩm.
Tôi thở dài, không biết phải nói cái gì. Đến tột cùng là tôi không bình thường hay tư tưởng cô ấy kỳ quái?
Giữa trưa tan học, tôi cùng Lý Phái Nhã dắt xe đạp đi, "Phái Nhã, cậu thấy thất vọng sao?" Thật sự là không thể không bội phục sự nhiệt tình của cô ấy đối với chuyện của người khác.
"A Tinh," cô ấy dừng bước, vô cùng nghiêm túc nhìn tôi "Ba năm nhà trẻ, sáu năm tiểu học, ba năm sơ trung, hai năm trung học, mình dùng tình cảm bạn bè 14 năm nghiêm túc hỏi cậu, cậu thực sự không thích Trình Định Doãn sao?"
Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt cằm.
"Này, sao một chút phản ứng cũng không có vậy? Cậu tuy rằng lạnh lùng một chút, cũng không phải người rụt rè sợ hãi, hay là... Cậu còn giấu mình chuyện gì?" Cô ấy nheo mắt lại.
"Không có, mình đã nói hết toàn bộ." Tôi vội vã lắc đầu.
"Vậy rốt cuộc cậu vướng mắc cái gì? Rõ ràng là có cơ hội tốt như vậy còn không nắm lấy! Mình chờ kết quả của cậu thật vất vả!" Cô ấy rống to, "Cậu đừng đùa với mình nha!"
"Mình có gì để chờ..." Cô ấy gấp cái gì?
"A Tinh, có đôi khi cậu thật sự... Thật sự là... A... mình mặc kệ cậu! Mình sẽ không hỏi chuyện này nữa! Tức chết mình!"
"Phái Nhã!" Tôi đuổi theo, "Cậu vì sao lại quan tâm chuyện của mình và Trình Định Doãn thế?" Là vì cái tật nhiều chuyện sao?
Cô ấy đột nhiên đi chậm lại, suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên thở dài, "Kỳ thật... mình chỉ là thực hy vong sẽ có chuyện đặc biệt diễn ra, có thể có chuyện tốt đẹp như trong tiểu thuyết vậy."
"Nhưng mà, tiểu thuyết dù sao cũng là tiểu thuyết thôi, sự thật sao có thể hoàn toàn giống như trong truyện được?" Nói đúng ra là xem tiểu thuyết nhiều sẽ để lại di chứng nha.
"Mình biết a." Cô ấy khẽ nhếch khóe miệng, "Kỳ thật... Không biết nói sao, mình chờ mong... Kỳ thật mình luôn hoài nghi... mình mê tiểu thuyết ngôn tình, nhưng không tin nó. Mình không tin thật sự có chuyện tốt đẹp như vậy, nhưng mà, mình lại luôn hi vọng vào những chuyện tốt đẹp. Bởi vì trong hiện thực, mình vẫn không thấy được cái gọi là tình yêu, nên sự hoàn nghi của mình ngày càng lớn, nói không chừng tình yêu chỉ có trong tác phẩm văn nghệ, chỉ là lừa gạt người thôi. Sau biết chuyện của cậu và Trình Định Doãn, mình thực sự vui, giống như... Giống như có thêm tia hy vọng, nói không chừng tình yêu thực sự có tồn tại trong hiện thực... Tóm lại, mình thực chờ mong. Có thể là do quá chán nản, cho nên hy vọng xảy ra chuyện không như mình đã suy nghĩ."
"Ừ, mình biết." Cô ấy biểu đạt thật rối rắm, nhưng tôi lại hiểu. Có nhiều thời điểm, cảm thụ của chúng tôi đều giống nhau.
Trầm mặc một hồi, cô ấy lại mở miệng: "Thật sự cũng có khi cậu cảm thấy phiền chán đúng không? Thực chán ghét, thực tế không lúc nào như chúng ta tưởng tượng."
"Nhưng mà, cũng có nhiều chuyện tốt khác, chúng ta sẽ không sai..."
"Tất cả đều là tự lừa dối bản thân! Rất nhiều lúc, chúng ta tự lừa dối bản thân, ảo tưởng, ảo tưởng mình rất hạnh phúc, ảo tưởng về sau sẽ xuất hiện kỳ tích, đều cố gắng xem chuyện không tốt là chuyện tốt, liều mạng cố đào ra một chút hứng thú trong cuộc sống nhàm chán này, hoặc tự cho đó là hứng thú. Có đôi khi mình suy nghĩ, nhân loại chính là đang tự thôi miên mình. Tất cả mọi người đều nguyện ý ảo tưởng, ảo tưởng ra thần thánh, ảo tưởng ra tình yêu."
"... Cậu rất hay nghĩ nha." Tôi vỗ vỗ vai cô ấy. Cô ấy có khi điên điên vui vẻ tám chuyện, nhưng cũng bất chợt suy nghĩ rất sâu sắc, kỳ thật, là một người cũng không hề đơn giản. "Đừng nghĩ nữa, kỳ thật là có những chuyện rất vui nha, mình với cậu ở cùng một chỗ không phải cảm thấy thực vui vẻ sao."
Cô ấy nhìn tôi, gật đầu. Chúng tôi chia tay ở lối rẽ, tự lên xe đạp về nhà.
Tôi cười khổ:"Tin tức của cậu thật nhanh nhạy."
"Đối diện cửa Trình gia thôi!" Cô ấy than nhỏ, tiếp theo cười, "Quan Phong còn nói người nhà cậu cũng không tồi, thú vị giống cậu."
"Tôi...... thú vị cái gì?" Đây là kiểu hình dung gì?
"Chính là chơi rất vui, buồn cười, có ý tứ." Cô ấy vỗ vỗ mặt tôi, làm cho tôi quay đầu đi, "Đi học, chuẩn bị vở ghi đi."
Cái gì! Nhà tôi không phải thực bình thường sao?
Chuông tan học vừa vang lên, Lý Phái Nhã tiến lại đây, kéo tôi ra bên ngoài, Trần Kì đúng lúc vươn tay — cứu cây bút trong tay tôi trở về.
"Thành thật nói!" Đến cầu thang để dụng cụ vệ sinh, Lý Phái Nhã hai tay chống vào tường, hung tợn tới gần tôi, "Nói! Tối hôm qua cậu làm gì?"
Tôi dựa vách tường, chui ra khỏi cánh tay cô ấy."Phái Nhã, ngày hôm qua cậu lại xem truyện tranh Nhật Bản phải không, nói thực ra, xem hình dáng của cậu, thật sự không thích hợp với vai này." Aiz, cô ấy hình như lại ngửi ra được hương vị có chuyện để tám.
"Đừng dong dài!" Lý Phái Nhã liếc trắng tôi một cái, "Nói, ngày hôm qua mình đi bệnh viện thăm Tuệ Na, hắc hắc hắc, hình như có chuyện gì xảy ra a — đáng tiếc mình đến trễ một bước!" Bóp cổ tay lắc đầu thở dài, sau đó lại dùng ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng tôi, "Cậu đi theo bọn họ ra ngoài đúng hay không? Hừ hừ, dám nói không có? Mình biết mẹ cậu gọi điện đến chỗ bác sĩ tìm cậu. Nói! Đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Thực phấn khích sao? Có phải uy phong giống trong truyện tranh với trong phim hay không? Có phải hay không? Nói mau nói mau!" Càng về mấy câu sau, biểu tình hung ác biến thành thèm nhỏ dãi, vẻ mặt hưng phấn khẩn cấp muốn nghe chuyện xưa.
"Đừng nghĩ khoa trương như vậy, kỳ thật cũng chả có chuyện gì......"
"Không có chuyện gì?" Cô ta bắt đầu đưa móng vuốt ra, không có hảo ý cười, "A Tinh, cậu hẳn là thực hiểu mình –"
"Oa!...... Cậu còn chiêu này a!" Ta cười trốn tránh mười ngón tay của cô ta, "Được rồi được rồi, mình nói!...... Cậu đừng qua đây!"
"Thế này mới đúng." Lí cô nương hài lòng, nghe thấy chuông vào lớp, lôi kéo tôi chạy về phòng học, "Thời gian sau khi tan học là của mình, đừng nghĩ trốn!"
Vì thế cuộc sống thê thảm của tôi lại bắt đầu, nếu có rảnh một khắc, liền bị Lý Phái Nhã cùng với đồng bọn là Liêu Hương Hương một trái một phải ép tôi đến cầu thang bức cung. Hừ, làm như là quan tâm bạn bè, kỳ thật là muốn tám chuyện để quấy phá!
"Cái gì?! Trịnh Đình Doãn! Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Aizz, tôi thực sự không chống đỡ được. Mỗi khi nghe chuyện về Trình Định Doãn, các cô ấy liền ép hỏi cặn kẽ. Từ khi bắt đầu kết giao, Lý Phái Nhã liền ngay lập tức nhận định chúng tôi không có giống những người bình thường khác, hơn nữa cho rằng tiến triển giữa chúng tôi chậm khiến người ta muốn nhảy lầu.
"Sau đó thì sao? Sau đó đi... đi ăn cơm?! Vậy những hành động cần có thì sao? Không có ôm sao? Cũng không dắt tay? Có thổ lộ tâm ý hay không? Hay là nói lời gì đó? Anh ta có nói sau này sẽ bảo vệ cho cậu? Còn có, còn có... hai người có thâm tình nhìn nhau, mọi lời nói đều truyền qua ánh mắt không?... Trời ạ! Cậu rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?" Lý Phái Nhã sửng sốt cầm lấy tay của tôi, "Cậu sao có thể như vậy? Cậu rốt cục có biết "làm ăn" cái gì không?"
"Aiz." Liêu Hương Hương ngồi xổm trên hai chân "kịch tính đến phút mấu chốt lại không có, lần sau thà đi xem kịch còn hơn, chuyện của cậu thực làm cho người ta thất vọng có biết không?"
"A Tinh, những thứ đọc trong tiểu thuyết ngôn tình của cậu chạy đi đâu hết rồi?"
"Đúng rồi, bình thường trải qua trường hợp như vậy, tình cảm sẽ đột nhiên dâng cao, hai người sao có thể không có?"
"Tất cả mọi điều kiện đều phù hợp!" Lý Phái Nhã càng nói càng phát cuồng "Có hắc đạo! Có người xấu! Ngay cả kịch tính cũng đều có! Còn có cả anh hùng cứu mỹ nhân! Trời ạ, vậy mà cậu để cho nó kết thúc như vậy! Không thấy lãng phí..."
"Không thể xem như hắc đạo chứ? Bọn Quan Phong chỉ là bọn học trò không tốt, không thể so với xã hội đen..." Ơ Trung Quốc cái từ hắc đạo là một danh xưng không dễ nghe tí nào.
"Đừng có tranh cãi chi tiết nhỏ này với mình!" Lý Phái Nhã ngắt lời tôi, tức giận nhìn mặt tôi, "Tiểu thư, cậu rốt cục có hiểu yêu đương là gì không?"
"Không hiểu." Tôi lắc đầu.
Cô ấy vô lực than thở ngồi xuống cầu thang.
Liêu Hương Hương tì má lên tay mình nhìn tôi, "Aizz, chuyện kích thích như vậy, sao hai người đều không sứt mẻ chỗ nào trở về? Hẳn là trải qua nguy nan mới có thể thâm tình hơn nha!"
"Thôi đi, không bị thương là chuyện tốt! Coi như còn tốt số!" Lý Phái Nhã trừng mắt liếc nhìn cô ấy một cái, nhìn thấy tôi cười, lại trừng mắt liếc thêm cả tôi, "Đi! Đi học... Thật sự là, cơ hội trăm năm khó gặp như vậy mà lại lãng phí..." Vừa đi vừa lẩm bẩm.
Tôi thở dài, không biết phải nói cái gì. Đến tột cùng là tôi không bình thường hay tư tưởng cô ấy kỳ quái?
Giữa trưa tan học, tôi cùng Lý Phái Nhã dắt xe đạp đi, "Phái Nhã, cậu thấy thất vọng sao?" Thật sự là không thể không bội phục sự nhiệt tình của cô ấy đối với chuyện của người khác.
"A Tinh," cô ấy dừng bước, vô cùng nghiêm túc nhìn tôi "Ba năm nhà trẻ, sáu năm tiểu học, ba năm sơ trung, hai năm trung học, mình dùng tình cảm bạn bè 14 năm nghiêm túc hỏi cậu, cậu thực sự không thích Trình Định Doãn sao?"
Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt cằm.
"Này, sao một chút phản ứng cũng không có vậy? Cậu tuy rằng lạnh lùng một chút, cũng không phải người rụt rè sợ hãi, hay là... Cậu còn giấu mình chuyện gì?" Cô ấy nheo mắt lại.
"Không có, mình đã nói hết toàn bộ." Tôi vội vã lắc đầu.
"Vậy rốt cuộc cậu vướng mắc cái gì? Rõ ràng là có cơ hội tốt như vậy còn không nắm lấy! Mình chờ kết quả của cậu thật vất vả!" Cô ấy rống to, "Cậu đừng đùa với mình nha!"
"Mình có gì để chờ..." Cô ấy gấp cái gì?
"A Tinh, có đôi khi cậu thật sự... Thật sự là... A... mình mặc kệ cậu! Mình sẽ không hỏi chuyện này nữa! Tức chết mình!"
"Phái Nhã!" Tôi đuổi theo, "Cậu vì sao lại quan tâm chuyện của mình và Trình Định Doãn thế?" Là vì cái tật nhiều chuyện sao?
Cô ấy đột nhiên đi chậm lại, suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên thở dài, "Kỳ thật... mình chỉ là thực hy vong sẽ có chuyện đặc biệt diễn ra, có thể có chuyện tốt đẹp như trong tiểu thuyết vậy."
"Nhưng mà, tiểu thuyết dù sao cũng là tiểu thuyết thôi, sự thật sao có thể hoàn toàn giống như trong truyện được?" Nói đúng ra là xem tiểu thuyết nhiều sẽ để lại di chứng nha.
"Mình biết a." Cô ấy khẽ nhếch khóe miệng, "Kỳ thật... Không biết nói sao, mình chờ mong... Kỳ thật mình luôn hoài nghi... mình mê tiểu thuyết ngôn tình, nhưng không tin nó. Mình không tin thật sự có chuyện tốt đẹp như vậy, nhưng mà, mình lại luôn hi vọng vào những chuyện tốt đẹp. Bởi vì trong hiện thực, mình vẫn không thấy được cái gọi là tình yêu, nên sự hoàn nghi của mình ngày càng lớn, nói không chừng tình yêu chỉ có trong tác phẩm văn nghệ, chỉ là lừa gạt người thôi. Sau biết chuyện của cậu và Trình Định Doãn, mình thực sự vui, giống như... Giống như có thêm tia hy vọng, nói không chừng tình yêu thực sự có tồn tại trong hiện thực... Tóm lại, mình thực chờ mong. Có thể là do quá chán nản, cho nên hy vọng xảy ra chuyện không như mình đã suy nghĩ."
"Ừ, mình biết." Cô ấy biểu đạt thật rối rắm, nhưng tôi lại hiểu. Có nhiều thời điểm, cảm thụ của chúng tôi đều giống nhau.
Trầm mặc một hồi, cô ấy lại mở miệng: "Thật sự cũng có khi cậu cảm thấy phiền chán đúng không? Thực chán ghét, thực tế không lúc nào như chúng ta tưởng tượng."
"Nhưng mà, cũng có nhiều chuyện tốt khác, chúng ta sẽ không sai..."
"Tất cả đều là tự lừa dối bản thân! Rất nhiều lúc, chúng ta tự lừa dối bản thân, ảo tưởng, ảo tưởng mình rất hạnh phúc, ảo tưởng về sau sẽ xuất hiện kỳ tích, đều cố gắng xem chuyện không tốt là chuyện tốt, liều mạng cố đào ra một chút hứng thú trong cuộc sống nhàm chán này, hoặc tự cho đó là hứng thú. Có đôi khi mình suy nghĩ, nhân loại chính là đang tự thôi miên mình. Tất cả mọi người đều nguyện ý ảo tưởng, ảo tưởng ra thần thánh, ảo tưởng ra tình yêu."
"... Cậu rất hay nghĩ nha." Tôi vỗ vỗ vai cô ấy. Cô ấy có khi điên điên vui vẻ tám chuyện, nhưng cũng bất chợt suy nghĩ rất sâu sắc, kỳ thật, là một người cũng không hề đơn giản. "Đừng nghĩ nữa, kỳ thật là có những chuyện rất vui nha, mình với cậu ở cùng một chỗ không phải cảm thấy thực vui vẻ sao."
Cô ấy nhìn tôi, gật đầu. Chúng tôi chia tay ở lối rẽ, tự lên xe đạp về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook