Bỏ Rơi Vương Phi
-
Chương 5: Có thai
Sau cái tát đó nàng cũng không đến chòi nữa. Nàng chỉ yên tĩnh ở phòng của mình. Nàng tranh thủ thời gian may quần áo cho hài tử. Nàng cũng làm cho hắn 1 chiếc áo khoác vốn là đợi hắn về sẽ đưa hắn. Nhưng mà...
Tố Ngôn thở dài, khẽ gấp chiếc áo lại, định cất vào góc tủ. Nghĩ nghĩ 1 hồi, nàng quyết định lấy chiếc áo đưa cho hắn. Nàng cũng muốn hỏi lý do hắn trở nên như thế. Nàng muốn có 1 đâp án. Nàng không muốn hi vọng để rồi chết tâm.
Nàng đem áo đến phòng của hắn. Hắn đang đăm chiêu nhìn đại phu đang bắt mạch cho người con gái nằm trên giường.
Đại phu bắt mạch xong liền dãn lông mày
- Chúc mừng vương gia, Thanh Ca cô nương bắt được hỉ mạch.
Hỉ mạch.... nàng ấy cũng có thai rồi sao
- Ngươi nói thật chứ
- Thật ạ, chúc mừng vương gia
- Tốt quá rồi... tốt quá rồi... người đâu vào đây mau mau đi chuẩn bị đồ tẩm bổ cho Ca Nhi.
Nhìn bộ dạng vui vẻ cuả hắn, nàng cũng hi vọng hắn biết tin nàng có thai cũng vui vẻ như thế. Cả phòng đang tấp nập người ra vào. Nàng lên tiếng
- Tướng công, thiếp cũng...
- Sao lại ở đây
- Thiếp...
Nàng giơ chiếc aó ra
- Cái này là thiếp làm cho chàng
- Để đó rồi về đi
- Tướng công, thiếp cũng
- Nói nhiều thế, không thấy Ca Nhi phải nghỉ ngơi à, về đi.
Minh Cát quát lên làm cho cả phòng im bặt, nhìn chằm chằm nàng. Nàng ngại ngùng, xấu hổ, cúi đầu
- Thiếp...thiếp để áo ở đây nhé, thiếp xin lui trước.
Nàng vội vàng lui đi thì nghe tiếng
- Vứt đi cho ta.
Nàng liền đứng hình, vội vàng đuổi theo người cầm chiếc áo
- Đưa cho ta chiếc áo đi
- Nhưng vương gia đã lệnh cho nô tì đem vứt
- Để ta vứt cho
Nói câu này thật sự làm ê ẩm trái tim nàng.
Giữa tình cảm của bọn họ thật sự là vứt đi rồi sao.
Nàng lầm lũi đi về phòng của mình. Hôm sau, hắn đột nhiên đến phòng của nàng, nàng mừng quýnh
- Tướng công, chàng muốn ăn điểm tâm không, thiếp đi làm cho chàng.
- Ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói.
Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống
- Chàng nói đi
- Ca Nhi có thai rồi
- Thiếp biết, thiếp cũng...
- Ta phải cho nàng ấy danh phận
Nàng ngồi im nghe xem hắn nói như thế nào
- Ta muốn để nàng ấy làm vương phi
Đầu nàng nổ bong 1 cái. Ngẩng đầu lên nhìn hắn. Ánh mắt có bao đau đớn, bao thương tâm. Nàng không tham luyến vương vị, chỉ là khi hắn nói câu đó nàng biết nàng không còn vị trí gì trong lòng hắn nữa rồi.
- Thiếp....thiếp có thể biết lý do không?
- Vì đó là vị trí của nàng ấy
- Vậy...vậy còn thiếp
- Là sai lầm của ta
- Haha sai lầm... sai lầm
Nàng cười nghe đến thê lương, nàng trước là sai lầm của phụ thân, sau là sai lầm của tướng công. Nàng trước sau đều là sai lầm
- Được, được, đều là của chàng, mọi thứ đều là của chàng.
- Mai ta sẽ đi xin thánh...
- Chàng muốn làm gì cũng được
- Được
Nói xong hắn phất áo đi
Hắn vừa đi, nàng khóc, khóc thật to.
Tại sao... tại sao bọn họ đều nhẫn tâm như thế rõ ràng là phụ thân đưa nàng đến thế giới này, rõ ràng hắn là người muốn cưới nàng. Tại sao cuối cùng bọn họ luôn cho rằng nàng là sai lầm của họ. Tại sao họ có thể thoải mái tổn thương nàng như thế. Nàng yêu thương họ, muốn được họ yêu thương là sai sao
Nàng chỉ muốn 1 hạnh phúc bình thường, muốn cùng phu quân song phi song túc sinh con dưỡng cái sao mà lại khó khăn thế này.
Tướng công thiếp không cần vương vị gì hết, chàng cứ để cho nàng ấy vị trí đó. Thiếp chỉ muốn chàng cho thiếp 1 chút thời gian để nói cho chàng biết chúng ta có hài tử rồi mà cũng không thể. Thiếp thật sự mệt mỏi.
Ngay hôm sau, thánh chỉ truyền tới, nói nàng sức khỏe không đủ để sinh con nối dõi phế bỏ vương phi, xuống làm trắc phi. Lập Thanh Ca làm Tứ Vương Phi.
Nàng lại 1 lần nữa sững sờ nàng... nàng đang có thai mà sao lại dùng lí do đó. Tiếp chỉ xong, mọi người tản đi. Nàng tiếp đến giữ tay hắn
- Tướng công sao lại dùng lí do đó
- Từ giờ không cho phép ngươi gọi ta là tướng công nữa. Chỉ có thê tử của ta mới được phép gọi như thế.
- Thiếp....vậy thiếp phải gọi như thế nào
- Gia
- Vậy gia có thể cho thiếp biết lí do không?
Nàng cố nén lại sự đau đớn trong lòng
- Vì ngươi ko xứng hoài hài tử của ta.
- Không.. xứng sao
- Đúng
Nàng vội vịn vào bàn, câu nói này của hắn làm nàng không đứng vững. Hắn nhanh chóng phất áo quay đi.
- Không xứng... không xứng sao
Nàng cười khểnh 1 cái. Phu quân của nàng nói nàng không xứng để hoài hài tử của hắn. Nhưng mà trong bụng nàng có hài tử của họ rồi. Nàng phải làm sao đây. Cuộc đời nàng thật nực cười.
Nàng thẫn thờ lê bước về phòng, trong đầu nàng vô cùng hoang mang. Nàng còn có thể nói cho hắn về sự tồn tại của hài tử hay không?
Nếu hắn không cần hài tử của nàng thì nàng phải làm thế nào mới bảo vệ được hài tử của mình. Nàng đâu thể giấu mãi được chuyện này. Qua vài tháng nữa bụng nàng lớn lên thì nàng phải làm sao. Cả trăm nghìn câu hỏi đang chạy loạn trong đầu nàng.
Nàng phải làm thế nào đây???
Tố Ngôn thở dài, khẽ gấp chiếc áo lại, định cất vào góc tủ. Nghĩ nghĩ 1 hồi, nàng quyết định lấy chiếc áo đưa cho hắn. Nàng cũng muốn hỏi lý do hắn trở nên như thế. Nàng muốn có 1 đâp án. Nàng không muốn hi vọng để rồi chết tâm.
Nàng đem áo đến phòng của hắn. Hắn đang đăm chiêu nhìn đại phu đang bắt mạch cho người con gái nằm trên giường.
Đại phu bắt mạch xong liền dãn lông mày
- Chúc mừng vương gia, Thanh Ca cô nương bắt được hỉ mạch.
Hỉ mạch.... nàng ấy cũng có thai rồi sao
- Ngươi nói thật chứ
- Thật ạ, chúc mừng vương gia
- Tốt quá rồi... tốt quá rồi... người đâu vào đây mau mau đi chuẩn bị đồ tẩm bổ cho Ca Nhi.
Nhìn bộ dạng vui vẻ cuả hắn, nàng cũng hi vọng hắn biết tin nàng có thai cũng vui vẻ như thế. Cả phòng đang tấp nập người ra vào. Nàng lên tiếng
- Tướng công, thiếp cũng...
- Sao lại ở đây
- Thiếp...
Nàng giơ chiếc aó ra
- Cái này là thiếp làm cho chàng
- Để đó rồi về đi
- Tướng công, thiếp cũng
- Nói nhiều thế, không thấy Ca Nhi phải nghỉ ngơi à, về đi.
Minh Cát quát lên làm cho cả phòng im bặt, nhìn chằm chằm nàng. Nàng ngại ngùng, xấu hổ, cúi đầu
- Thiếp...thiếp để áo ở đây nhé, thiếp xin lui trước.
Nàng vội vàng lui đi thì nghe tiếng
- Vứt đi cho ta.
Nàng liền đứng hình, vội vàng đuổi theo người cầm chiếc áo
- Đưa cho ta chiếc áo đi
- Nhưng vương gia đã lệnh cho nô tì đem vứt
- Để ta vứt cho
Nói câu này thật sự làm ê ẩm trái tim nàng.
Giữa tình cảm của bọn họ thật sự là vứt đi rồi sao.
Nàng lầm lũi đi về phòng của mình. Hôm sau, hắn đột nhiên đến phòng của nàng, nàng mừng quýnh
- Tướng công, chàng muốn ăn điểm tâm không, thiếp đi làm cho chàng.
- Ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói.
Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống
- Chàng nói đi
- Ca Nhi có thai rồi
- Thiếp biết, thiếp cũng...
- Ta phải cho nàng ấy danh phận
Nàng ngồi im nghe xem hắn nói như thế nào
- Ta muốn để nàng ấy làm vương phi
Đầu nàng nổ bong 1 cái. Ngẩng đầu lên nhìn hắn. Ánh mắt có bao đau đớn, bao thương tâm. Nàng không tham luyến vương vị, chỉ là khi hắn nói câu đó nàng biết nàng không còn vị trí gì trong lòng hắn nữa rồi.
- Thiếp....thiếp có thể biết lý do không?
- Vì đó là vị trí của nàng ấy
- Vậy...vậy còn thiếp
- Là sai lầm của ta
- Haha sai lầm... sai lầm
Nàng cười nghe đến thê lương, nàng trước là sai lầm của phụ thân, sau là sai lầm của tướng công. Nàng trước sau đều là sai lầm
- Được, được, đều là của chàng, mọi thứ đều là của chàng.
- Mai ta sẽ đi xin thánh...
- Chàng muốn làm gì cũng được
- Được
Nói xong hắn phất áo đi
Hắn vừa đi, nàng khóc, khóc thật to.
Tại sao... tại sao bọn họ đều nhẫn tâm như thế rõ ràng là phụ thân đưa nàng đến thế giới này, rõ ràng hắn là người muốn cưới nàng. Tại sao cuối cùng bọn họ luôn cho rằng nàng là sai lầm của họ. Tại sao họ có thể thoải mái tổn thương nàng như thế. Nàng yêu thương họ, muốn được họ yêu thương là sai sao
Nàng chỉ muốn 1 hạnh phúc bình thường, muốn cùng phu quân song phi song túc sinh con dưỡng cái sao mà lại khó khăn thế này.
Tướng công thiếp không cần vương vị gì hết, chàng cứ để cho nàng ấy vị trí đó. Thiếp chỉ muốn chàng cho thiếp 1 chút thời gian để nói cho chàng biết chúng ta có hài tử rồi mà cũng không thể. Thiếp thật sự mệt mỏi.
Ngay hôm sau, thánh chỉ truyền tới, nói nàng sức khỏe không đủ để sinh con nối dõi phế bỏ vương phi, xuống làm trắc phi. Lập Thanh Ca làm Tứ Vương Phi.
Nàng lại 1 lần nữa sững sờ nàng... nàng đang có thai mà sao lại dùng lí do đó. Tiếp chỉ xong, mọi người tản đi. Nàng tiếp đến giữ tay hắn
- Tướng công sao lại dùng lí do đó
- Từ giờ không cho phép ngươi gọi ta là tướng công nữa. Chỉ có thê tử của ta mới được phép gọi như thế.
- Thiếp....vậy thiếp phải gọi như thế nào
- Gia
- Vậy gia có thể cho thiếp biết lí do không?
Nàng cố nén lại sự đau đớn trong lòng
- Vì ngươi ko xứng hoài hài tử của ta.
- Không.. xứng sao
- Đúng
Nàng vội vịn vào bàn, câu nói này của hắn làm nàng không đứng vững. Hắn nhanh chóng phất áo quay đi.
- Không xứng... không xứng sao
Nàng cười khểnh 1 cái. Phu quân của nàng nói nàng không xứng để hoài hài tử của hắn. Nhưng mà trong bụng nàng có hài tử của họ rồi. Nàng phải làm sao đây. Cuộc đời nàng thật nực cười.
Nàng thẫn thờ lê bước về phòng, trong đầu nàng vô cùng hoang mang. Nàng còn có thể nói cho hắn về sự tồn tại của hài tử hay không?
Nếu hắn không cần hài tử của nàng thì nàng phải làm thế nào mới bảo vệ được hài tử của mình. Nàng đâu thể giấu mãi được chuyện này. Qua vài tháng nữa bụng nàng lớn lên thì nàng phải làm sao. Cả trăm nghìn câu hỏi đang chạy loạn trong đầu nàng.
Nàng phải làm thế nào đây???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook