Bình Vương Thần Cấp
-
C31: Đó chỉ là truyền thuyết
Trần Nhĩ, nam, hai mươi sáu tuổi, con trai độc nhất của tập đoàn Trần Thị, chính thức trở thành thái tử gia, một phú nhị đại thực sự.
Tập đoàn Trần Thị là một tập đoàn lớn trong thành phố có thể lọt vào top 10 bảng xếp hạng, mạnh hơn gấp nhiều lần so với một công ty nhỏ như Guerlain Woman, có thể nói một dự án nhỏ của tập đoàn Trần Thị cũng đủ để mua Guerlain Woman.
Vì vậy, với tư cách là con trai độc nhất của tập đoàn Trần Thị, Trần Nhĩ có địa vị to lớn trong toàn thành phố, đi đến đâu cũng được coi như khách quý, chưa từng có ai dám làm trái lời anh ta chứ đừng nói đến việc mắng mỏ anh ta.
Những nhân viên bảo vệ đó đều biết điều này nên dù có tức giận đến mấy cũng không dám làm gì. Cũng chính vì điều đó mà Tần Thiến hết lần này đến lần khác dung túng cho Trần Nhĩ, dù sao muốn kinh doanh ở thành phố này thuận lợi, cô không nên đắc tội với Trần Nhĩ.
Tuy nhiên, tất cả những điều này đối với Lâm Trạch Dương hoàn toàn không quan trọng, chưa kể Lâm Trạch Dương hoàn toàn không biết Trần Nhĩ là ai, ngay cả khi anh ấy biết, anh cũng không coi trọng điều đó. Đùa thôi, anh ta chẳng qua chỉ là đứa con duy nhất của tập đoàn mà thôi, Long Vương đáng kính cũng thấy ghen tị
“Mày là thằng nào?” Trần Nhĩ không thể chịu đựng được nữa và trở nên hung hăng.
Bốp.
Lâm Trạch Dương tát anh ta, một cái tát giòn tan vang lên.
Tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, bọn họ không ngờ Lâm Trạch Dương dám làm như vậy, điều mà họ đều muốn nhưng không thể làm.
"Tôi đã nói anh sao không thử ra ngoài xem, thật không biết xấu hổ, lại còn chửi bậy, như vậy sẽ khiến người ta cho rằng anh không có văn hóa, tôi chịu khổ một chút, thay ba anh dạy dỗ anh."
Lâm Trạch Dương ra vẻ như đang rất ngứa đòn.
"Anh... " Đôi mắt Trần Nhĩ như muốn rớt ra khỏi hốc mắt, tên này lại dám đánh mình.
Khuôn mặt Trần Nhĩ vô cùng non nớt, làn da giống như một đứa trẻ, nên khi bị Lâm Trạch Dương tát một cái, cả khuôn mặt đều đã đỏ bừng, để lại dấu năm ngón tay rất rõ ràng.
Bốp.
Đột nhiên lại có thêm một cái tát vào mặt. Lâm Trạch Dương thực sự ra tay một lần nữa.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, há hốc mồm, trợn mắt ngoác mồm, Lâm Trạch Dương thật sự đánh cậu chủ Trần, không phải chỉ là ảo giác.
“Đúng là thèm đòn.” Lâm Trạch Dương thản nhiên nói một câu, sau đó xoay người bước đi.
Đương nhiên Trần Nhĩ sẽ không để Lâm Trạch Dương đi như vậy, nhanh chóng đuổi theo anh ấy, nhưng Trần Nhĩ vừa bước được hai bước, anh ta đột nhiên ngã xuống đất.
“Sao lại thế này, vì sao tôi không thể động đậy thân thể?” Ngã xuống đất xong, Trần Nhĩ muốn giãy giụa, lại nhận ra không thể điều khiển tay chân.
Điều kỳ lạ là Trần Nhĩ còn tỉnh táo, vẫn có thể nói và đầu có ý thức.
Tần Thiến cẩn thận quan sát Trần Nhĩ một chút, lông mày nhếch lên, cô phát hiện trên trán Trần Nhĩ xuất hiện màu đen.
Màu đen này rất nhẹ, nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không nhìn thấy.
Thật kỳ lạ khi nó đen đến nỗi thực sự tạo thành hình dạng của một bông hồng.
Sau khi xác định mình nhìn thấy không sai, Tần Thiến trong lòng không khỏi suy nghĩ, nghĩ tới một điều gì đó trong truyền thuyết.
Trong giới lính đánh thuê, không chắc chắn mà nói là trong giang hồ Hoa Hạ từng có một truyền thuyết như vậy.
Theo truyền thuyết, có một thủ pháp có thể điều khiển linh hồn con người.
Vì Tần Thiến là sát thủ cấp S, cho nên cảm thấy rất hứng thú với phương diện này, tiến vào điều tra sâu, nhận ra cách nói này có hơi lố.
Loại thủ pháp này quả thật rất thần kỳ, nó có thể khống chế thần kinh não của con người, khiến con người tạm thời biến thành trạng thái tê liệt, hơn nữa với khoa học hiện tại không tìm ra nguyên nhân, cũng có nghĩa là từ góc độ khoa học mà nói, người này và người bình thường không có gì khác nhau.
Mà loại thủ pháp này có đặc điểm chính là trên trán sẽ xuất hiện một đóa hoa hồng đen.
Trong lúc vô tình Tần Thiến chiếm được một phần cuốn sách, vừa vặn chính là sách ghi chép loại thủ pháp này. Lúc ấy Tần Thiến như lấy được bảo vật, muốn tu luyện thủ pháp này, nhưng rất nhanh Tần Thiến liền phát hiện cuốn sách này chẳng qua chỉ là lừa người.
Bởi vì trong sách có nói rằng cần bấm vào một trăm linh tám huyệt trên trán trong vòng một giây. Ai có thể di chuyển nhanh như vậy, đơn giản là không thể.
Từ đó về sau, Tần Thiến không còn chú ý đến thủ pháp này nữa, nhưng hiện tại...
Chân tay của Trần Nhĩ bị tê liệt và một bông hồng đen xuất hiện trên trán.
Chẳng lẽ vừa rồi có người dùng phương pháp đó, nhưng người đó là ai?
Nghĩ đến đây, Tần Thiến không khỏi nhìn quanh, chỉ thấy mấy tên bảo vệ.
Vừa rồi Lâm Trạch Dương cũng ở đây, Lâm Trạch Dương ra tay với Trần Nhĩ, Lâm Trạch Dương là người siêu mạnh có thể sử dụng loại thủ pháp này. Không thì làm sao có thể.
Đột nhiên, Tần Thiến nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, không phải Lâm Trạch Dương đã lặng lẽ đến gần cô và khi anh ôm cô, cô không thể phản kháng gì cả.
Chẳng lẽ Lâm Trạch Dương che giấu thân phận, cũng không phải người bình thường giống mình sao?
"Giám đốc Tần, nên làm thế nào với cậu chủ Trần?" Đột nhiên âm thanh của bảo vệ vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Tần Thiến.
Tần Thiến suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Đưa cậu chủ Trần đi bệnh viện, có thể anh ta bị bệnh gì đó.”
Nói xong, Tần Thiến cũng mặc kệ đám bảo vệ và Trần Nhĩ, vội vàng đuổi theo Lâm Trạch Dương.
Mấy nhân viên bảo vệ nhìn nhau, họ không còn cách nào khác là nắm lấy chân, nhấc Trần Nhĩ bị tê liệt như một con chó chết và bước đi.
"Chờ một chút Lâm Trạch Dương, anh đứng lại!" Tần Thiến đuổi theo Lâm Trạch Dương.
Làm sao vậy? Có phải biểu hiện anh tuấn đẹp trai vừa rồi của tôi khiến cô say mê đến mức muốn lấy thân báo đáp không? Nhưng bây giờ chúng ta đều ở công ty mà. Tôi sẽ rất ngượng ngùng.
Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn Tần Thiến, đôi mắt lại không nhịn được đánh giá thân thể Tần Thiến, không thể không nói dáng người Tần Thiến thật sự là quá tốt, hoàn toàn không nhìn ra là một người phụ nữ đã sinh con.
Tần Thiến không khỏi cảm thấy chán ghét, thần sắc lại trở nên lạnh như băng, liếc mắt nhìn Lâm Trạch Dương, nói: "Hừ, anh đừng si tâm vọng tưởng, trước kia tôi bị mù mới để xảy ra chuyện như vậy.
Nói xong, Tần Thiến tức giận bỏ đi.
Lâm Trạch Dương không khỏi liếc nhìn bóng lưng Tần Thiến, nói: "Đi đường cứ lắc lư như vậy, thật đúng là mông rất lớn, dáng người rất tốt, xem ra hiện tại có thể đánh nó một cái."
Tần Thiến nghe được tiếng nói thầm của Lâm Trạch Dương, nhịn không được quay đầu lại, thấy được bộ dáng híp mắt dâm đãng của Lâm Trạch Dương, lửa giận trong lòng gần như muốn làm cho cô nổ tung tại chỗ.
Mình điên rồi sao? Thế mà lại nghi ngờ người này là một người siêu mạnh, có thể sử dụng thủ đoạn chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, Lâm Trạch Dương chỉ là một tay xã hội đen, và anh ta là một tên xã hội đen vô dụng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook