Bình Vương Thần Cấp
C32: Manh manh bị bắt nạt

Trong lúc mấy bảo vệ bê Trần Nhĩ lên xe cứu thương, Trần Nhĩ vẫn không ngừng hét to.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra thế? Tại sao tôi lại không cử động được, ai đó mau tới cứu tôi đi, tôi không muốn trở thành một người tàn phế, tôi đường đường là Trần Nhĩ, sao lại có thể trở thành một người tàn phế, tôi còn chưa có cuộc sống tốt đẹp, tôi không muốn sau này mất đi năng lực hành động.”

Trần Nhĩ hét lên, trong giọng nói tràn đầy đau thương, nước mắt đã tuôn rơi ra từ khóe mắt.

Thấy vậy, những người qua đường đang chuẩn bị đi làm đều nhìn Trần Nhĩ, tất cả mọi người không khỏi lắc đầu thở dài, thi nhau thở dài.

"Nhìn đi, người này tuổi còn trẻ, vẻ ngoài cũng rất đẹp mắt, vậy mà lại bị điên rồi, thật là đáng tiếc."

"Vậy mới nói, chúng ta cần trân trọng cuộc sống hiện tại, không nên giống như người đáng thương này, chờ đến lúc mất đi rồi mới la hét, vậy thì cũng vô dụng.”

"Ôi, không biết người tuổi trẻ bây giờ đang suy nghĩ gì, cả một đám đều không bình thường."

Nghe được lời đàm tiếu qua lại của những người này, lúc này Trần Nhĩ đã vô cùng đau lòng và khó thể tin nổi, chỉ cảm thấy những lời này giống như một thanh đao đâm thẳng vào trong lòng mình, khó chịu muốn chết, cả khuôn mặt đều đã đỏ bừng, gắt gao cắn bờ môi của mình, cắn đến mức sắp rách máu.

Nhưng hắn ta là Trần Nhĩ sao lại cần người khác thương hại, từ xưa đến nay chỉ có chuyện hắn ta thương hại người khác, sự chênh lệch này khiến Trần Nhĩ đả kích rất lớn.

Mắt Trần Nhĩ trợn to, thậm chí không nhịn được mà gào lên: "Đáng chết, đáng chết, Lâm Trạch Dương mày nhất định phải chết, mày nhất định phải chết."


Mà trùng hợp lúc này Trình Tiểu Công đi qua nghe được, hai mắt sáng rực lên.

Trình Tiểu Công đã gặp qua Trần Nhĩ, vì vậy biết thân phận của hắn ta.

Không cần suy nghĩ quá lâu, Trình Tiểu Công đã đi theo xe cứu thương của Trần Nhĩ, cứ như vậy mà gặp nhau.

Sau khi Tần Thiến đến công ty, phát hiện ra bầu không khí trong công ty dường như đã có sự thay đổi rất lớn, công ty vốn luôn âm u không có sức sống bây giờ lại trở nên bừng bừng sức sống, mỗi người dường như đều đang tràn đầy niềm tin vào tương lai của công ty.

Sau khi được Triệu Vũ Yên giải thích xong, Tần Thiến mới biết được hóa ra chiều hôm qua phát sinh ra chuyện lớn đến như vậy.

"Nhưng mà Lâm Trạch Dương kiếm đâu ra mười triệu này, anh ấy không phải là một tên lưu manh sao? Không phải trước đây anh ấy làm công trong một quán rượu sao? Chẳng lẽ là nhờ mối quan hệ của Lý Tuyết Tinh."

Lông mày Tần Thiến không khỏi nhíu lại. Tần Thiến phát hiện, không biết vì lí do gì gần đây bản thân luôn có cảm giác trên người Lâm Trạch Dương dường như có gì đó rất khác, nhưng cụ thể là khác ở chỗ nào cô lại không thể nói ra.

"Giám đốc Tần chúng ta đã tra được tài khoản chuyển tiền đến từ một hộp đêm ở nước Mỹ, người chuyển khoản đến chính là một người phụ nữ tên là Milan. Đây là một chút tin tức liên quan tới Milan."

Trước đến giờ Triệu Vũ Yên không chỉ đơn giản là giám đốc của bộ phận kinh doanh, cô là người Tần Thiến tin tưởng, chia sẻ rất nhiều chuyện với Tần Thiến.

Tần Thiến nhìn thoáng qua tin tức của Milan, cũng không phát hiện được điều gì đặc biệt, chỉ là người phụ nữ gọi là Milan có vẻ ngoài thật sự rất xinh đẹp, là loại mà bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ có cảm giác động lòng.

Tần Thiến đột nhiên nhớ bạn cùng phòng kiêm ông chủ Lý Tuyết Tinh của Lâm Trạch Dương, người phụ nữ kia không phải nhìn cũng rất đẹp sao? Không phải Lâm Trạch Dương cũng ăn cơm chùa của người phụ nữ đó chứ?

Nghĩ đến đây, Tần Thiến không nhịn được nghiến răng nghiến lợi: "Quả nhiên là một tên lưu manh, không những biết quyến rũ phụ nữ mà còn biết dùng tiền của phụ nữ, đúng là một tên ăn bám."

"Giám đốc Tần, cô nói gì vậy." Triệu Vũ Yên cảm thấy có chút khó hiểu.

Tần Thiến hơi sửng sốt, vội vàng xua tay nói: "Không có việc gì, không có việc gì, cô đi ra ngoài làm việc trước đi."

Triệu Vũ Yên vừa đi, Tần Thiến lại không nhịn không được mà nghiến răng, thầm oán trách Lâm Trạch Dương.

Là một cô chủ, nếu nhân viên có thể kiếm thêm tiền cho mình dù là thông qua cách nào đi nữa thì cô chủ đều phải vui vẻ mới đúng. Vì vậy, bây giờ Tần Thiến không phải đang tức giận với tư cách là một cô chủ nhưng vì sao làm một người phụ nữ thì cô lại cảm thấy tức giận với Lâm Trạch Dương chứ, không phải cô hoàn toàn muốn xem anh như một người xa lạ sao?


Hôm nay Lâm Trạch Dương đã đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng, tan làm sớm, đi tới nhà trẻ của Manh Manh chuẩn bị đón cô bé về nhà.

Nhưng mà sau khi đi tới nhà trẻ, Lâm Trạch Dương lại hơi sợ hãi.

"Mình còn chưa xác định được mình có phải bố của Manh Manh hay không, cứ xuất hiện như này dường như không tốt lắm, hay là đợi đến lúc có kết quả rồi lại đến, dù sao rất nhanh sẽ có kết quả."

"Thế nhưng Manh Manh rất muốn mình đến mà, một đứa bé ngoan như vậy, sao mình có thể nhẫn tâm nhìn cô bé thất vọng được, nhìn cô bé bị người khác bắt nạt cơ chứ?"

Lâm Trạch Dương thật sự rất do dự, suy đi nghĩ lại ở bên ngoài nhà trẻ giống như một kẻ ngốc, cảnh này nếu để cho đối thủ của anh nhìn thấy, có lẽ sẽ phải kinh ngạc đến mức bật nắp quan tài nhảy ra, cho dù phía trước có là mưa bom bão đạn cũng không thể làm cho anh có chút do dự nào, vậy mà cũng có lúc khó xử như này.

Rất nhanh, tiếng chuông tan học đã vang lên.

Bọn nhỏ nhốn nháo chạy từ trong trường học đi ra.

Lúc này, bên ngoài đã đỗ đầy các loại xe sang trọng, đều là xe của phụ huynh đến chờ con nhỏ tan học. Không thể không nói, nhà trẻ mà Tần Thiến chọn, đúng là một nhà trẻ quý tộc, những đứa trẻ đến học ở đây đều thuộc loại không giàu thì quý.

Đương nhiên, những điều này đều không có liên quan gì tới Lâm Trạch Dương.

Anh thấy được Manh Manh ở cách đó rất xa.

Manh Manh đeo một cái cặp sách nhỏ, ôm bụng đứng trong một góc, im lặng, mắt không ngừng nhìn ra bên ngoài, mặc dù nhìn có vẻ rất lo lắng nhưng cô bé không gây ra tiếng động hay làm ra hành động gì cả, rất ngoan ngoãn.

Nhìn thấy những đứa trẻ khác từng người một đi vào trong xe của cha mẹ, còn mình chỉ có một mình, khuôn mặt Manh Manh hơi cô đơn, răng cắn môi, nhưng vẫn đứng yên ở nơi đó không hề động đậy.


Lúc này Manh Manh giống như một đóa hoa trắng nhỏ nở trên đỉnh núi, cô bé sạch sẽ, xinh đẹp, mạnh mẽ nhưng cũng rất cô đơn.

Lâm Trạch Dương nhịn không được, chuẩn bị đi về phía trước.

Nhưng vào lúc này, sau lưng Manh Manh có mấy bé trai đi tới, một cậu bé trong số đó nắm lấy tóc của Manh Manh kéo, sau đó lập tức nhảy đến trước mặt của Manh Manh.

"Manh Manh, không phải mày đã nói ba mày trở lại sẽ đến đón mày sao? Sao giờ mà ông ta còn chưa tới? Mày nói dối tao sao? Mày là đồ dối trá, mày là đồ nói dối lừa gạt người khác." Cậu bé kia nói với Manh Manh.

"Manh Manh không có nói dối mà ba của Manh Manh nhất định sẽ tới đón Manh Manh, cậu không nên nói lung tung." Manh Manh đã sắp khóc đến nơi rồi, nước mắt trong mắt sắp rơi xuống.

"Gạt người, mày đang lừa gạt người khác. Mày vốn không hề có ba, bởi vì lâu như vậy, ba mày đều chưa từng xuất hiện" Cậu bé kia không chút khách khí nói.

"Cậu nói bậy, tớ có ba, ba tớ là người cha tốt nhất thế giới này." Manh Manh tức giận, cũng lớn tiếng hét lên.

"Mày chính một đứa hay nói dối, mày hoàn toàn không hề có ba." Cậu bé kia tiếp tục nói.

Nước mắt Manh Manh không ngừng rơi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương