Một tuần sau ngày khai giảng, ai cũng bất ngờ khi học sinh mới đã nhanh chóng hòa đồng với mọi người và có hai cô bạn thân khá nổi tiếng trong lớp vì rất ngốc . Không những thế, sau khi chơi kỹ, và nghiên cứu , tìm hiểu kỹ thì Nhật Dạ và Karuku đã phát hiện ra một điều là Hải Ly là một cô gái hết sức là…nhay kinh khủng, nó mà giỡn một phát là thôi Nhật Dạ và Karuku muốn xỉu ấy.

Mà nhờ có Nhật Dạ và Karuku, Hải Ly cũng khá thân với Hoàng Anh . Hai người cũng trò chuyện với nhau rất vui vẻ và quả là ăn nói rất hợp ý. Hợp ý đến nỗi, có lần bốn đứa đang nói chuyện với nhau, Nhật Dạ đưa mắt tình tứ nhìn sang Hoàng Anh nhưng người cô nói là Hải Ly.

-Hải Ly! Thân với Hoàng Anh cũng mức vừa thôi nhé! Ổng có đối tượng rồi, là bà Karuku ấy!

Bốp!

-Ai ya! Tôi nói không đúng à?

-Không đúng!

Lúc đó mà cả bốn người cười rộ lên, Nhật Dạ hay bị Karuku ăn hiếp lắm nhưng với lẽ đương nhiên rằng Nhật Dạ khỏe hơn Karuku nhiều.

Sau khi bị ăn cú đấm của Karuku, Nhật Dạ ngồi ôm đầu khóc huhu trong khi Hải Ly cười mãi không ngất. Không ai để ý rằng mặt Hoàng Anh có đỏ đỏ lên khi anh nghe lời nói của Nhật Dạ rồi hành động đáng yêu của Karuku nữa.

Chơi thân với nhau, hai cô nàng mới biết là Hải Ly công nhận….nhay dễ sợ! Giỡn nhay mà dai kinh khủng luôn! Không bao giờ chịu tha cho hai cô nàng hết ấy! Nhớ có lần hai đứa phải trốn khi Hải Ly bắt đầu thời điểm khùng của cô ấy. Karuku cũng rút lại Hải Ly không thuộc loại hiền miếng nào, cái con nhỏ này cũng ác y chang cô và Nhật Dạ vậy.

Tuần thứ hai đã bắt đầu, ngày thứ hai tuần luôn là một ngày mở đầu những điều diệu kì cho nguyên tuần, nguyên tháng hay nguyên năm. Đây sẽ khá là ngày định mệnh cho ba cô nàng này.

-Trần Anh Vũ còn chưa vô nữa!

-Cái ông này ỷ học giỏi nên muốn vô nhập học lúc nào chả được….Haiz!!

-Hai người này nói không biết suy nghĩ. Toàn là lũ ghen tị với ông ấy nên nói xấu là sao!

-….

Hai đứa đang ngồi chờ Hải Ly vô lớp, con nhỏ này tới trễ dữ vậy? Ngồi chờ mệt quá nên hai đứa ngồi lê đôi mách bàn về “bộ não” của lớp thì một ai đó xen vô vì bất bình với những gì Nhật Dạ nói về Anh Vũ , người đó không ai khác là Đinh Tuyết Băng.

Đúng như tên gọi, Tuyết Băng vốn tính băng giá, trầm lặng nhưng cũng có đôi khi vui đùa . Nghe tên đẹp không? Cũng đủ biết cô nàng nằm trong những hotgirl nổi tiếng của khối 10 và là bông hồng của lớp 10.7. Không chỉ ở nhan sắc, cô nàng này học rất giỏi , chuyên môn của cô là Tiếng Anh và Hóa. Tuy vậy nhưng cô cũng có đối thủ, bên Tiếng Anh thì cô không bao giờ lại nổi Karuku ( Karuku là thần đồng ngoại ngữ mà!!) , bên Hóa thì cô không qua được Nhật Dạ( Nhật Dạ vì chuyên rất giỏi môn Toán nên ngay cà Vật Lý và Hóa cũng kéo theo!!).

Karuku là người mở đầu trước, Nhật Dạ thì sau, cô nói những lời không hay lắm không phải vì cô ghen tị mà là do cô không bao giờ qua nổi cậu ta về lĩnh vực tiếng anh, không dạy bảo hay giúp đi mà còn xem thường cô.Đó là lí do cô không ưa Anh Vũ lắm ! Nhưng thật ra Nhật Dạ nghĩ sao nói đó chứ không có ý xúc phạm Anh Vũ(quá xúc phạm là đằng khác!).

Tên này là Trần Anh Vũ, kẻ học giỏi nhất lớp ba cô nàng. Tốt lẫn mặt Anh văn và Tiếng Việt. Nói tóm gọn hắn nằm trong 5 top học sinh xuất sắc của khối 10( nên tự hiểu ha!!) mà có 8 lớp 10, mỗi lớp 20 đứa. Eo ôi! Học ghê kinh!Anh Vũ cũng trầm nhưng không trầm lắm, cũng hài nhưng chưa dung tới chữ khùng, gentle với nữ cũng được và cũng chỉ hơi năng động với các bạn nam. Hơi năng động thôi nhưng thật sự tên này rất là khỏe và mạnh, mạnh hơn Nhật Dạ nữa.

-Tuyết Băng, cho chúng tôi xin lỗi!!-Karuku khá hơi sợ Tuyết Băng lắm vì cô nàng dữ như bà chằn ấy. Với lại Karuku không muốn bị ai ghét bỏ.

-Karuku, cần gì xin lỗi? Bọn tôi không nói đúng sao? Ổng học giỏi mà!-Nhật Dạ thì cũng khá sợ nhưng cô đang nói đúng chứ có sai đâu.

-Nhưng bà nói vì ổng học giỏi cho nên….-Tuyết Băng nhìn hai người bằng ánh mắt kiêu hãnh.

-Tụi tôi nói giỡn thôi chứ bộ!

Thật sự dù Tuyết Băng đều tốt ở phần bên trong và bên ngoài nhưng Nhật Dạ và Karuku chả ưa cô nàng này tí nào vì Tuyết Băng bất công lắm. Ai chọc cổ, phá cổ là bị ăn chửi còn nếu cổ làm ngược lại thì không sao mà chửi cổ là bị cô cho trận thấy mà ghê. Không chịu tha còn nói mỉa, nói xấu người đó với đám hotgirl để nguyên khối, nguyên trường tẩy chay người ấy. Thấy ghê chưa!!

-Bộ bà thích ông Anh Vũ hay sao mà bênh ổng dữ vậy?Điều này có đụng chạm gì tới bà đâu?

-Tôi…Tôi thích ổng hồi nào? Liên quan hay không thì mắc mỡ gì tới ông đâu Hoàng Anh!!

Tội nghiệp Nhật Dạ, Karuku bị ánh mắt của Tuyết Băng tra tấn đến sợ. May mắn Hoàng Anh ra cứu làm cho Tuyết Băng đứng hình, cô hotgirl giận dỗi bỏ đi. Quên nói luôn là Tuyết Băng rất thân với Anh Vũ nhưng chỉ qua là cô nàng hay qua chơi với anh chứ Anh Vũ có đời nào đụng tới con gái, chỉ thích bắt chuyện với con trai thôi!

-Cảm ơn ông nha, Hoàng Anh!

-Arigatou gozaimasu!!!

Hai cô nàng hí hửng cảm ơn anh chàng bạn thân này, Hoàng Anh mỉm cười rồi lắc đầu, tặng cho mỗi cô nàng một cái cóc trên đầu vì sao ngốc nghếch quá!

Ba người tụm lại nói chuyện vui chơi với nhau, chờ Hải Ly vô luôn. Hoàng Anh cũng thân với Hải Ly luôn rồi!

-Oái! Tôi quên lấy sách vở rồi! Hai ông bà nói chuyện nha! Tôi ra lấy đồ !

-Nhanh lên! Sắp vô tiết rồi!

-Cái bà này thật tình…nhanh lên nhé!

Karuku chạy nhanh ra ngoài, cô mở locker ra và lấy đồ. Haiz! Sao dạo này cô đãng trí thật ấy chứ!Hôm nay năm tiết có ba môn mà toàn môn của mấy thầy cô hắc ám không! Quên lúc ngày nào không quên , quên ngay thứ hai mới xui chứ?

-Ê! Cẩn thận!

-Hả?

Bốp!!

Chỉ cần giờ 0 phút 1 giây 0.5 khắc nữa là Karuku hứng chịu trái bóng đá trọn vẹn ngay mặt cô. Cũng may trái banh không bay vào mặt Karuku vì cô nàng được cái cách cửa locker bảo vệ nhưng nếu cô có dự định đóng lại thì…ông bà trên kia ơi, con là Karuku lên thăm ông bà nè!!! Qủa là đáng sợ!!

Karuku chưa hết bàng hoàng, người còn run run vì cô vốn rất sợ mấy cái thứ mạnh bạo. Mới đầu tuần mà có người địng giết cô sao?

-Đứa nào định ám sát tôi hả?-Karuku mặt nóng lên, hét kinh hoàng để truy tìm ra hung thủ, dù tỏ ra dễ thương, hiền hậu nhưng dám đụng tới cô là từ thiên nga thành hổ cái.

-Ồ! Ra là Karuku đó hả? Hehe! Cho tôi sorry nha!!

-Ông….Phạm Hùng Phong??

Nếu không nhờ cái tiếng nói đểu cực kì từ trước tới giờ mà Karuku không ưa nổi thì cô không biết thủ phạm là Phong , cái tên mà ám cô từ năm lớp 7 tới giờ. Không cố tình ám nhưng Phong cứ hay làm Karuku bị thương.

Phong cũng chính là người la lên, báo động cho Karuku biết, thật sự anh cũng không biết nạn nhân là cô.

-Ông có biết suýt nữa là….hơ??

Nãy giờ Karuku vì quá sợ nên chưa đóng cái locker lại. Giờ bình tĩnh, cô đóng rồi quay sang Face to face với Phong. Định mắng anh một cách thảm hại nhưng rồi im lặng. Hình như nguyên một tuần đầu , cô mải mê lo chuyện của Hải Ly nên không quan tâm lắng thành viên trong lớp mình thay đổi ra sao. Nói đúng hơn là Phong cũng trong lớp 10.7 và Karuku chưa để ý tới anh mấy ngày đầu.

Cô không tin nổi đây là Phong của cấp 2 không nhưng khi tới cấp 3, cơ thể anh cao to hơn, người đầy đặn. Cả làn da anh từ đen thui sang ngâm ngâm trông mạnh mẽ , mái tóc dày nhưng mảnh khảnh, nhẹ nhàng trong gió, và…khuôn mặt tuần tú của anh nữ, rất dễ làm người khác xiêu lòng. Karuku nhìn thẳng váo ánh mắt của Phong, anh cũng đáp trả lại . Trừ ánh mắt không thay đổi, nhìn vẫn rất sắc xảo, toát lên vẻ nhanh nhẹn của anh.

-Phong? Ông…đấy à?

-Hả?Bà nói cái gì vậy? Trả banh cho tôi!

Karuku ngây ngất dựa vào locker nhìn Phong, anh chàng mặt khó hiểu rồi thốt ra câu làm Karuku thức tỉnh, cô mới để ý nhìn xuống dưới rằng trái banh của Phong còn đang nằm lăn lóc quanh chân cô. Dù đẹp trai hay không đẹp trai gì mà dám đụng tới cô thì Karuku cô đây vẫn là con hổ cái.

Cầm trái banh của Phong, hầm hực đi tới đối diện anh.

-Hihi!

-Bà cười cái gì vậy?

Phong khó hiểu khi Karuku mặt cười hơi gian nhưng anh không nhận ra nhiều, miễn cưỡng cầm trái banh rồi quay cái lưng anh đối diện cô làm Karuku càng nổi cơn giận.

Cô có học vài chiêu võ từ Nhật Dạ đó nha, cô thẳng chân đá một phát vào lưng Phong, anh ngã lên sàn trước bao nhiêu con mắt của các đồng chí đang chơi đá banh chung với anh. Karuku còn nhẫn tâm cướp lấy trái banh của Phong, đạp đạp anh mấy hồi , le lưỡi chọc quê.

-XÍ! Đùa với chụy hả cưng! XÍ!

-Cái….cái con ác….ác đột này!

-Cho đáng đời!! Đi chết đi! Tôi tịch thu cái trái banh này!!

Phong ngồi ôm người đau đớn ráng gượng mắt nhìn Karuku chu mỏ nói hùng hổ. Các chiến hữu đá banh không ai dám phản kháng, chạy tới đòi trái banh. Karuku mặt thỏa mãn cầm cái trái bóng đá đặt vào locker, khóa chặt lại rồi biến mất vô lớp.

-Cái con này thật là… Qua cấp 3 mà không thay đổi gì hết !!

Hùng Phong ngồi dậy mệt mỏi, anh nhìn hình bóng của Karuku mãi cho tới khi khuất, anh bỗng nhiên tự mình cười mà không biết lí do tại sao.

-Ca Ca , có sao không?

Hùng Phong , không những điển trai mà còn là người con trai mạnh nhất, hành động nhất , khá là bạo lực nhất trong khối , không chỉ trong khối mà còn có thể là nguyên trường luôn! Nói chung giống như cái chức đại ca vậy nhưng Phong không thích . Dù vậy nhưng những người con trai trong khối vẫn giữ cách lễ phép với anh bằng chứng gọi anh là “Ca Ca” chứ không phải là Phong.

-Không sao ! Haiz! Kêu xem mấy đứa kia ai có banh không để lát giờ ra chơi đá tiếp!!

-Sao Ca Ca không đi đòi con nhỏ đó đi!

-Đương nhiên sẽ đòi nhưng tao muốn đòi kiểu nào đó cho hay hay một chút chứ!!

Cái thằng chạy tới đỡ Phong mặt khó hiểu nhìn anh . Phong đưa ánh mặt đễu nói chuyện với tên đối diện rồi anh thôi cuộc chơi, đi bộ từ từ vào lớp, mặt anh vẫn còn rất đểu.

1…2…3…

-A!! Huhuhu! Chời ơi! Đi ra nãy giờ mà mình quên lấy sách vở ra là sao chứ? Huhu!

Phong thấy Karuku chạy từ trong lớp chạy ra mở locker lấy sách vở nhanh lẹ, mặt mày than thở , trong tâm khóc lóc. Phong nhìn cô nàng mà cười phá lên, Karuku đang lấy mà nghe cái tiếng cười ác quỷ, dừng lại quay mặt nhìn Phong . Anh chàng ráng nhịn mà nhịn không được, che miệng rồi đi tọt vào lớp học, Karuku tức tối kinh khủng.

-Hoàng Anh! Ông về chỗ đi! Sắp tới gờ rồi!

-Bà định đi đâu à?

-Tôi đi vệ sinh chút!

Nhật Dạ chạy nhanh ra ngoài , Hoàng Anh ở lại lắc đầu. Không hiểu sao trong lòng anh có chút lo lo vì… nãy lúc Karuku vào , hai người chọc sao vô mà sách vở đâu, Karuku đã gầm lên, nguyền rủa cái tên Phạm Hùng Phong, nghe đến anh mãi suy nghĩ vì…hai người này trước giờ khá “thân thiết” ,anh cũng không biết vì sao lo nữa chỉ là…

-Một tuần qua ông chăm Karuku thế nào mà tôi vô lớp, nhỏ đó còn không biết Ca Ca của lớp, của khối như thế nào và ra sao nữa, còn dám vô lễ nữa chứ!

-Phong! Cần gì lễ phép với mày chứ?Với lại đó là quyền của Karuku, biết hay không biết là việc của nhỏ ấy!

-Cứ tưởng bị Hoàng Anh đây mắng cho một phát vì đụng tới bạn gái mày chứ!!

-Mày tính làm gì? Karuku không phải là bạn gái tao!

-Chả có gì hết! Hi!

Hùng Phong tựa người vào cửa khi Nhật Dạ đi khuất, anh mỉa mai với Hoàng Anh. Hoàng Anh từng một thời rất thân vớ Phong nhưng giờ thì không, lí do đơn giãn là cái tính ngạo mạn và hổ báo của hắn. Phong cười đểu, nhúng vai rồi đi khuất.

-Mắc quá! Nhanh lên mới được! Á!!!Cẩn thận!!

-???

Bốp

-Ai da!

Nhà vệ sinh cách lớp học không xa nhưng với danh dự là trưởng nhóm điền kinh nên Nhật Dạ muốn chạy nhanh một chút. Ai dè đâu vừa chạy tới nơi, đặp vào mặt cô là tấm lưng rộng lớn, cao vạm vỡ của một thằng con trai chen ngang làm cô không kịp thời điều khiển tốc độ mình và…một kết cục bi thảm!!!

-Hic! Ay ya! Cho tôi xin lỗi nha!!-Nhật Dạ không kịp nhìn nạn nhân, cô bụm hai tay trước làm cái hành động biết lỗi với người đối diện.

-Nhật Dạ?

-Hả? Cái giọng này…

Người con trai trước mặt nhìn cô nàng ngớ ngẩn, chỉ cần hai tiếng thôi cũng đủ làm Nhật Dạ biết là ai. Bởi vì người này là oan gia, là kẻ thù , là đối thủ và là…người cô mang lòng thích? Nhật Dạ mơ hồ sợ sệt, đưa khuôn mặt từ từ lên nhìn và…

-Cao Thiên Vương?

Nhật Dạ không cần nhìn cũng biết là Thiên Vương nhưng mà…cô muốn nhìn thấy khuôn mặt anh sau ba tháng. Cô không tin vào mắt mình người trước mặt cô…có ai từng tin đây từng là một con trai lùn hơn cô, nhỏ con hơn cô mà giờ đây…Cao Thiên Vương đã vượt trôi hơn cô từ lúc nào không biết, thân hình vạm vỡ hơn như nãy đã nói. Tim Nhật Dạ lại đập liên hồi khi chiêm ngưỡng nhan sắc của anh, anh vốn đã rất dễ thương và cuốn hút khi ở cấp hai mà bây giờ, khuôn mặt đáng yêu không còn nữa , thay lại là khuôn mặt trưởng thành hơn, đển trai cực kì, đường nét thật hoàn hảo và sáng sủa, làn da vẫn trắng nõn như em bé .

-Gặp tôi vui không?

Thiên Vương ban đầu rất ngạc nhiên khi bị ai đó đâm sầm nhưng rồi anh mau chóng thu lại vẻ lạnh lùng, Quên nói rằng Thiên Vương rất lạnh lùng và…đểu , nhưng anh chỉ mỉa mai và đều với Nhật Dạ thôi!Thiên Vương kề sát khuôn mặt gần Nhật Dạ làm cô nhóc đỏ mặt hết cả lên.

-Ông khùng hả?Biến đi!

Nhật Dạ phùng má, đạp thẳng chân đẩy Thiên Vương ra khỏi. Cô nhóc ra thế vì thật Thiên Vương cũng thuộc trong những “loài nguy hiểm” ngang ngửa kiểu như Hùng Phong ấy, nghe cái tên cô cũng thấy ớn ớn rồi!! Thiên Vương ôm bụng mặt nhăn, anh không nghĩ rằng cô sẽ cho anh cú giáng trời vậy đó!

-Nghe đây Bánh Bao (Nik mà Nhật Dạ đặt cho Thiên Vương)! Ông tưởng ông là ai hả? Đừng có đùa với cô nhóc xinh đẹp Dương Nhật Dạ tôi đêy nhé! XÍ! Tôi vô lớp!

-Cái con heo này!!

Nhật Dạ liếc mắt, hất tóc sang chảnh rồi giả tướng đi người mẫu từ tốn đi vô lớp dưới ánh mắt nhăn nhó của Thiên Vương nhưng rồi anh lại thu ánh mắt mình lại, quay lại vẻ “hoàng tử băng giá”. Thiên Vương dựa người vô tường, lại tự cười mỉm ( đúng là nguy hiểm có khác!!)

-Huhuhu! Trời ơi! Định đi vệ sinh mà quên! Hic ! Huhuhu!!

Nhật Dạ mặt bù loa chạy ngay từ trong lớp phăng thẳng tới nhà WC. Tai cái tên chết tiệt đó không! Nhật Dạ vừa chạy vừa trù ẻo. Cô sắp tới nơi cô đang định thì bị cái tên oan gia chặn lại, Nhật Dạ bị cái chân dìa, xinh đẹp của Thiên Vương chặn lại, cô nhìn anh với ánh mắt ăn tươi.

-Bỏ chân ra!

-Không? Làm gì nhau ?

-À ha!

Thiên Vương lại lần nữa đểu với cô , Nhật Dạ bây giờ cũng đáp trả lại Thiên Vương rằng mặt cô cũng mỉm cười và khá gian. Anh nhìn cô khó hiểu, cô nhóc hoạt động cơ môi rồi.

Cạp…nhoằm nhoằm….

-A!!! Bà điên à? Thả tôi ra coi!!

-Nhoằm nhoằm…cạp cạp!!!

Vốn dĩ là Heo, Nhật Dạ cạp cái nhoằm lên chân Thiên Vương, anh chàng la làng lên vì cái “ nhân sực” của cô nhóc quá ghê gớm. Thiên Vương đau đớn , nhảy cò cò một chân, hối hận khi chặn đường nhóc Heo. Nhật Dạ vẫn không chịu buông, cô không tha thứ và phải xõa cơn giận nãy giờ mới được.

-A!Á!Tha…tha cho tôi!!

-….Nhoằm nhoằm!

-Trời ơi! Châ tôi xương không à!!

-Cạp cạp!

-Bà là Heo có khác mà! Ui da! Buông!

Thiên Vương tuy cứ than đau và anh đau thật nhưng trên khóe môi , anh nở nụ cười với cô nhóc. Trông hai người như hai đứa con nít giỡn hớt vui nhộn. Mãi tới mấy phút sau, Nhật Dạ mới chịu buông, cô nhóc lại sang chảnh, mặt xí với Thiên Vương cái rồi đi vào nhà vệ sinh. Anh chàng nhìn dõi theo hình dáng của cô rồi ôm cái chân vừa mới bị trọng thương . Thiên Vương đi về lớp nhưng đi kiểu cò cò ấy.

-Thiên Vương? Chân ông bị sao vậy ?

-Tôi …vừa mới bị quái heo ăn thịt ấy mà! Không sao đâu Song Thư!

Đi được nửa chặn, bỗng chốc lát xuất hiện một thiên thần tựa như mơ, một cô gái với mái tóc ngắn ngang vai đen tuyền tuyệt đẹp, thân hình nhỏ nhắn trông thật dễ thương và giọng nói ngọt ngất ngây. Song Thư đứng trước mặt Thiên Vương nhìn anh , cô là một trong những bạn tri kỉ ( ý là học chung từ lớp 1 tới giờ nhưng thật ra mang tri kỉ vậy thôi chứ đời nào Thiên Vương chịu thân với con gái!!!) nhưng Song Thư luôn là người quan tâm nhất, hiểu biết nhất, và luôn kế bên nhất với Thiên Vương dù anh chàng không quan tâm mấy.À! Song Thư cũng nằm trong đám hotgirl khối 10.

-Quái…heo?

-Không phải chuyện của bà đâu! Tránh ra đi!

Quất câu phũ phàng, Song Thư mặt thể hiện buồn bã, cô đành quay hướng cho Thiên Vương đi, anh chàng chỉ nhếch rồi lặng lẽ bước vào lớp. Bây giờ khuôn mặt Song Thư thay đổi 180 độ, cô cắn chặt răng, co chặt bàn tay lại, mặt mày nhăn nhó đến khó coi.

Quái heo?

Song Thư nhéch , mỉm cười hiểm ác rồi thầm chửi rủa, cô biết đó là ai vì nãy…cô chứng kiến cảnh của Thiên Vương bị trọng thương. Thiên Vương đi vệ sinh lâu quá nên cô sinh nghi, một tuần trôi qua, cô luôn đi kè cặp bên anh nhưng Thiên Vương không phản đối, anh chỉ lặng lẽ để cô đi theo. Tuần đầu, khuôn mặt Thiên Vương không mấy vui lắm, cô hỏi thì anh trả lời rằng có ai đó đang quên anh. Bây giờ anh lại tươi cười nhưng lạnh nhạt với cô.

-Chết tiệt mà!-Song Thư ráng thay đổi cảm xúc nhanh chóng, cô niềm nã bước vào lớp.

-Phong!

-Gọi tôi là Ca Ca !!

- Trời! Ca Ca!!

-Gì Bách Hợp?

Hùng Phong nằm lăn dài ra ngủ, anh ghét nhất là học nhưng cái anh giỏi nhất lại là kiến thức mới buồn cười chứ. Chỉ riêng môn Toán và môn Tiếng Anh là anh không lại nổi Nhật Dạ(Toán) , Karuku và Anh Vũ(Tiếng Anh).

Bách Hợp đứng kế bên bà Phong, cô nàng chiều cao khiêm tốn, làn da trắng nõn dễ thương cực kì, khuôn mặt toát lên sự lanh lợi rất hợp với sự nhanh nhẹn của Phong. Bách Hợp cũng nằm trong nhóm hotgirl nhưng hình như là em út. Nghe đồn Bách Hợp thích Phong thì phải.

-Cái bài tập Tiếng Anh này ông có kết quả chưa? Chỉ tôi được không?

-Hỏi con Karuku ấy!

-Hơ??

Bách Hợp không ngờ rằng sao Phong có thể phất lờ cô được chứ? Ai cũng nhiệt tình giúp cô mà Phong thì không, ngược lại Phong còn chỉ hướng tới Karuku nữa. Bách Hợp bực mình bỏ đi, sự thật cô có đáp án từ lâu rồi mà tại cô chỉ muốn nói chuyện với Ca Ca khối 10 thôi.

-Hộc! Hộc!Chết thật! Ngày đầu tuần mà đi trễ thì ra hệ thống gì chứ? Mẹ thật tình ah!!

Hải Ly đeo cặp, chạy tức tốc tới lớp, thật sự là sắp đến giờ vô lớp rồi mà cô chưa dến. Tại mạ cô sáng nay dậy trễ mà còn lề mề trong khi con gái đã xong từ lâu, mẹ làm gương quá dẹp mà!!

-Haiz! Ai da!

-Ui da!!

Mải mê chạy mà Hải Ly không để ý xung quanh, cô lỡ đâm sầm vào ai đó mình không biết.Cô biết giờ là trễ rồi mà cô còn nằm lăn dài trên sàn còn chưa chịu ngồi dậy. Hải Ly suy nghĩ sao cô xấu số thế này? Haiz!!!

-Đau quá! Chạy cái gì mà ghê dữ vậy cô bạn?

Cái người bị Hải Ly đâm sầm lên tiếng, nhờ vậy mà Hải Ly mới biết là con trai ấy. Bò dậy rồi ngưỡng cái mặt thanh tú hơi ngâm ngâm nhìn xem là ai và cô…hết sức ngỡ ngàng, người con trai đứng trước cô sở hưu một diện mạo cực kì chất, dù trông khá giống thư sinh nhưng không thể toát lên được anh là tên mọt sách. Những đường nét trên mặt hoàn hảo và cả thân hình to lớn hơn rất nhiều so với Hải Ly. Trông anh …đẹp trai quá đê!!!

-Xin lỗi! Tại tôi bị trễ giờ học! Xin lỗi nhiều! Tạm biệt!

Hải Ly xin lỗi chân thành rồi vác dò chạy tiếp nhưng sau nhiều thời gian đồng hồ, Hải Ly phát hiện sao cô chạy mãi mà đứng yên có một chỗ vậy. Nhìn ra đằng sau, Hải Ly muốn trù ẻo cái tên thư sinh đẹp trai đó ghê ấy, hắn cầm cái cổ áo của cô không hco cô chạy đi đâu hết.

-Cái tên chết bầm này! Anh muốn cái gì?

-…????

Hải Ly bực bội quá liền lộ vẻ mặt hổ cái thật của cô làm anh chàng khá ngỡ ngàng một chút rồi sau đó anh cười thút thít vì cái hành độ chu mỏ giận dữ của Hải Ly trông mắc cười quá.

-Tiền!

-Hả? Tiền gì?

-Thì làm tổn hại tôi!

-Làm tổn hại anh…mắc mớ gì phải trả tiền? Anh là cái thá gì?-Ghê chưa!!! Hải Ly ghê quá!!

-Cô nên biết tôi là ai đấy! Cô mà biết xong tôi chắc chắn ô sẽ cư xử lễ phép với tôi ngay thôi!-Tên đó nhếch, kiêu ngạo nói vẻ thỏa mãn để giới thiệu hắn cho Hải Ly. Mà giới thiệu thì nói toẹt ra luôn mà có cần bí ẩn vậy không.

-Lớp mấy vậy?

-Lớp 10!

Bốp!!

-Ai da! Cái con này….

-Tôi tưởng cách nhau 1 hay 2 tuổi nên tôi mới hỏi lớp mấy…Ai dè bằng tuổi nhau thì đừng hòng! Tạm biệt!Tôi đi đê!!

Hải Ly đá vào chân người con trai hot làm hắn ngã quỵt đau đớn, mắt tức tối nhìn Hải Ly. Cô nàng không sợ mà còn thách thức lại. Nói xong cô chạy biến luôn.Sao cô mất thời gian thế này? Tàn chuyện linh tinh không!

T ới giờ học, Hải Ly tội nghiệp bị ở ngoài lớp luôn không được vào vì tội đi trễ. Lẽ ra cô định sẽ bực mình mẹ nhưng ngược lại là cái tên thư sinh đáng chết ấy….dù Hải Ly công nhận là đẹp trai thật.

-Nhật Dạ? Sao bị ra đây luôn vậy?

-Hic! Chưa làm bài tập về nhà! Huhu!!

Hải Ly đang đứng chửi rủa thì bỗng một bóng dáng người con gái thuộc dạng Tomboy từ lớp bước ra, Nhật Dạ đi tới đứng ngang bên Hải Ly rồi chà người lên tường khóc lóc. Hải Ly tội nghiệp ôm bạn mình vì số đen mà thôi kệ… cô cũng bị đen nên bạn thân cô bị chung cho vui.

-Giờ có thêm Karuku là đủ bộ!-Hải Ly cười nói với Nhật Dạ.

-Con đó có làm bài tập!

-Huhu! Có làm hay không tôi cũng bị đứng ra ngoài đây nè!

Nhật Dạ và Hải Ly vừa nhắc tới tào tháo , tào tháo có liền. Karuku ôm mặt bù loa đầy nước mắt trong trí tưởng tượng ra chạy tới chỗ hai nhỏ bạn thân cô. Hai người mặt ngỡ ngàng nhìn Karuku. Cớ sao một học sinh thanh tú đây lại bị đẩy ra ngoài?

-Hic!Là tại tên Phạm Hùng Phong không đấy!Hic!

Khoảng 5 phút trước…

-Nhật Dạ! Sao em chưa làm bài tập hả?

-Dạ….tại em?

Đây là khoảng thời gian Nhật Dạ vác cái xác lên nộp vở cho giáo viên và trong lúc dang bị mắt té tát, Karuku ngồn nhìn buồn bã.

-Tội nghiệp Nhật Dạ! Mà Hải Ly cũng vậy nữa…Haiz!!

-Nhật Dạ chuẩn bị ra chắc luôn!!-Chỗ kế bên Hải Ly đồng nghĩa là chỗ dằng sau lưng Karuku, vị trí đó được người chủ nhân ngồi là Phong nên anh ở dưới nghe hết Karuku nói gì và cho thêm chi tiết Nhật Dạ sắp sửa ra ngoài.

-Tôi biết khỏi nói!-Karuku mặt hầm hầm nói lại nhưng không nhìn vào mắt Phong. Anh lặng lẽ mỉm cười.

-Karuku, hay là ra chung với mấy đứa dó luôn ha!

-Ông nói tầm bậy tầm bạ gì vậy hả tên kia?Đừng có ám tô nữa!

-Ok! Không ám nữa nếu trả trái banh cho tôi!-Thì ra đây là ẩn ý của Phong, anh nhếch đối đáp với Karuku, cô nàng bực tức với cái tên Ca Ca này lắm rồi.

-Không!

-Trả!

-Không!

-Trả!

-Không!

-Cô ơi! Karuku làm phiền con ạ!

Vừa mới dứt câu của Phong, cô giáo phụ trách môn Sinh quay lại nhìn Karuku với ánh mắt sắc bén đến ghê sợ , Karuku toát mồ hôi nhìn cô rồi nhăn mặt với Phong. Sao tên này khoái cười mỉm giữ vậy?

-Cô ơi! Con không…

-Ra ngoài cho tôi luôn!!

-Hic!

Và lúc đó, Karuku cũng nhận ra rằng Nhật Dạ đã di ra hồi nào không biết.

Phong mỉm cười sặc sụa nhìn Karuku và khoảng cách nhau dãy bàn từ chỗ của Phong và Karuku. Bách Hợp nhìn họ với ánh mắt không mấy vui lắm.

5 phút kết thúc!!

-Tội nghiệp quá!

-Tội ghê!

Nhật Dạ và Hải Ly nghe xong ra ý kiến. Karuku dặm chân vì quá đỗi bất công.

-Hai cái con nhỏ này thật…mới năm học mới bắt đầu mà đã…Haizz! Nhật Dạ , Karuku, còn học sinh mới này là ai….!!!

-!!!!!

-Hả? Cô/anh?Sao lại ở đây?

- ???

-???

Lúc đó, một tiếng nói thốt lên khi chứng kiến hai cái con ngốc nhất trong lớp từ trước tới giờ. Nhật Dạ và Karuku nghe xong quay lại xem là ai. Ồ thì ra đây chả phải là Trần Anh Vũ , anh lớn củng lớp 10.7 đây mà, đi học lại rồi.

Anh Vũ hết nhìn hai cô nàng rồi sang Hải Ly xem mặt học sinh mới, Hải Ly cũng quay qua xem ai xúc phạm đến bạn mình và…Người vừa nãy mà Hải Ly lỡ đâm sầm, khuôn mặt thư sinh nhưng dẹp trai, kiêu ngạo này…chính là Anh Vũ!!

Anh Vũ cũng bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng kìm cảm xúc lại. Chỉ có Nhật Dạ và Karuku là khó hiểu thôi.

-Đây là…-Anh Vũ bỗng dưng mỉm cười rồi quay qua hỏi hai thành viên cũ của lớp.

-Là Huỳnh Hải Ly! Học sinh mới của lớp!-Nhật Dạ giới thiệu.

-Ồ!-Anh Vũ vẫn đang nhếch.

-Hải Ly! Đây là Trần Anh Vũ, là người học giỏi nhất lớp mình và là…một trong những học sinh xuất sắc đứng trong 5 top của khối đấy!!-Karuku giới thiệu.

Anh Vũ có nghe nhưng từ đầu tới cuối anh chỉ ngắm nhìn, mỉm cười tà ác với Hải Ly. Còn cô nàng đứng bất động và nghe. Lần này cô tự nhủ rằng là…tiêu cô rồi!Anh Vũ vẫn nhếch rồi từ từ đi vào lớp.Mới vô lớp là bao nhiêu người hò hét khi có mặc của người nổi tiếng , ai nấy cũng rất vui. Riêng Nhật Dạ và Karuku thì không.

Hải Ly mặt vẫn trơ ra!

-Hải Ly? Sao gặp Anh Vũ mà bà…

-Không lẽ hai người gặp nhau từ trước?

-Thật ra là….

Hai cô nàng tinh ý, quay qua phỏng vấn Hải Ly. Cô bé kể từ đầu tới cuối. Cũng như Kauku, Hải Ly vì một đứa con trai à bị đứng ngoài đây. Nhật Dạ, Karuku càng thêm câm thù Anh Vũ nhưng chưa chắc bằng mối hận của Hải Ly ấy.

-Chúng ta thật tội nghiệp quá đi!

-Đùng ùi! Hic hic!

-Huhuhu!!

-Đáng đời lắm con quái heo!

Ba người bạn thân ôm nhau khóc , tội nghiệp, tình cảm với nhau thì lần này lại thêm ai vô duyên chèn vào. Nghe lời nói mà bây giờ người rung ngọn lửa trong người nhất là Nhật Dạ vì tên thốt ra là Cao Thiên Vương. Hải Ly không biết người này nhưng Karuku thì biết.

Cao Thiên Vương đi lấy nước, đi ngang qua nghe tâm sự của tam tiểu thư, anh chàng nhếch nhìn cái tên làm anh bị thương ngay chân.

-Xi! Đi rót nước đi! Đừng có xía vô!

-OK! Chào nha! Quái heo!Tội dám cắn tôi!

- Cái gì mà quái heo hả cái tên bánh bao kia?

-Dám đắc tội với tôi là cẩn thận đấy!

Nhật Dạ hung hổ đứng trước mặt Thiên Vương, hất mặt nói với anh nhưng mà hơi khó…sao Thiên Vương cao quá vậy?Thiên Vương mặt đểu đáp trả lại. Lúc nào Nhật Dạ cũng thua cuộc và anh chỉ lạnh lùng cười rồi bỏ di trong khi Nhật Dạ chưa nói xong nữa.

Trong quá trình hai đứa ngoài kia cãi vạ, Karuku giới thiệu Thiên Vương là ai cho Hải Ly. Thì ra Nhật Dạ cũng có kẻ không đội trời chung như cô và Karuku nhưng mà sao…kẻ thù toàn là người nổi tiếng không vậy.

Buổi sáng hôm nay quả là xui xẻo cho ba cô nhóc mà!!

Bây giờ là mỗi ngày một chap nhé! Sorry vì đăng chap 2 hơi lâu!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương