Biệt Đội Nhóm Nữ Khùng Điên Cùng Các Anh Chàng Thiên Tài
-
Chương 3: Anh chàng thiên yết
Tới mãi hết tiết đầu của cô Sinh, ba cô nàng lủi thủi đi vô lớp. Vừa vô lớp, bỗng dưng nguyên khán đài 10.7 ngập tràn chướng khí mà không ai biết từ đâu.
Chướng khí đó cũng làm Nhật Dạ sợ muốn xỉu ấy vì cô biết mấy cái khí độc đó từ dâu ra. Karuku vừa mới bước chân vào lớp là nhìn thẳng vào Phong với ánh mắt vô cùng là đáng sợ nhưng thay vì là run rẩy thì Phong đáp lại là cái mỉm thích thú. Bên Hải Ly thì cô lại nhắm tới Anh Vũ, anh biết nhưng im lặng, giả vờ chăm chỉ đọc sách chứ trong tâm dang có ý đồ.
Giờ ra chơi…
-Anh Vũ!
-Gì Tuyết Băng?
Anh Vũ vẫn mang vẻ thư sinh đọc sách dù đã là giờ ra chơi nhưng vẫn toát lên khí chất điển trai, chất của anh. Tuyết Băng ngồi đằng sau chồm lên với dáng người quyến rũ, cô cận kề để mái tóc xõa lên ngay mặt anh dễ hương thơm ngào ngạt xông vào mũi anh(hotgirl có khác!!).
-Ông…làm gì với cái con học sinh mới hay sao mà hồi nãy…nó nhìn ông…
-Nhiều chuyện quá! Bà về chỗ đi!
Tuyết Băng chưa kịp nói xong, cô bị Anh Vũ cắt ngang và với lời nói nhỏ nhẹ cũng đủ làm Tuyết Băng nge lời theo. Cô nàng dù có bực tức cũng chỉ biết im lặng.
-Đặng Tùng Lâm!Hai tiết đầu học hiểu gì không?
-Chả hiểu cái sắt gì hết!-Tùng Lâm là bạn thân của Anh Vũ, anh chàng ngồi kế Anh Vũ từ đó tới giờ và dang đắm chìm vòa những giấc mộng nhưng vẫn có thể nghe được những tiếng ồn bên ngoài.
Là bạn thân nhưng Tùng Lâm chỉ có một điểm chung duy nhất với Anh Vũ là cũng đểu, vô tâm như anh và ngoại hình cũng chả chê vô đâu được, dáng người cao hơn Anh Vũ , tướng tá mạnh mẽ và làn da ngâm ráng nắng. Tuy không trắng trẻo nhưng trông Tùng Lâm thật sự rất cuốn hút huyền bí hơn khi để da trắng nữa. Còn lại thì Tùng Lâm khác Anh Vũ ở chỗ là mê chơi còn hơn là học, lười nhác .
-Con trai của một doanh nhân nổi tiếng nhất nhì ở Việt Nam thế mà vậy sao?Mai mốt mày làm được cái trò trống gì đây?
-Chả cẩn mày quan tâm!!
Tùng Lâm phản kháng thẳng lời nói của Anh Vũ. Dù nghe câu nói của “anh lớn” lớp 10.7 có hơi mỉa mai và chế giễu nhưng thật ra tất cả là vì Anh Vũ muốn tốt cho Tuấn Lâm thôi , anh rất quan tâm và lo lắng cho thằng bạn thân nhưng không thể hiện ra như vậy.
Anh Vũ ngừng đọc sách, quay qua nhìn lo lắng cho Tùng Lâm nhưng rồi anh nghĩ mình muốn được thứ gì đó vui chơi, anh liếc sang bên bộ ba nhốn nhào đó, ánh mắt đập thẳng lên người con gái cột tóc lên thành đuôi ngựa gọn gang, tóc đằng trước cũng buộc gọn lên, thân hình nhỏ nhắn hơi ốm. Hải Ly vô tư vui đùa với hai nhỏ đằng trước mà không biết Anh Vũ đang nhìn cô với ánh mắt đầy phấn khích. Còn Anh Vũ thì không biết hành động của anh đang bị Tuyết Băng theo dõi.
“Chưa bao giờ Anh Vũ quan tâm tới con gái hết mà giờ đây…Tại sao lại nhìn con nhỏ mới vô đó bằng ánh mắt như thế?”
Tuyết Băng thầm nghĩ.
-Hải Ly là Thần Nông hả?
-Má ơi!
Thật ra cái nhóm nữ khùng này đang xem cuốn sách “12 chòm sao” , họ không biết chòm sao của Hải Ly, hai người kiếm, research hồi cái…hai đứa im luôn vì cái chòm sao bọ cạp là cái chòm sao kinh khủng, ghê sợ, nguy hiểm nhất luôn.
Nhật Dạ và Karuku cố tình lếch cái bàn lên một chút để “tránh xa” con thần nông Hải Ly.
-Ê hai cái con kia! Tôi chưa giết hai người mà! Xích cái bàn vô đây coi!
-Hứa danh dự nha!
-Nhật Dạ! Chúng ta làm sao tin con Bọ Cạp này được? Tránh ra đi!
-HAI CÁI CON KIA!
Định lại gần ,Nhật Dạ bị Karuku cản lại rồi kéo ra xa hơn Hải Ly, Hải Ly nghe mà nổi điên la làng lên, mặt nóng lên tại hai cái con bạn thân khùng này.
Anh Vũ từ xa muốn sắc cười ấy. Hải Ly là Thần Nông? Hèn chi anh có một chút thụ vị ở cô nàng, không biết anh có mê tín hay không nhưng có vẻ anh khá hợp với mấy đứa Thiên Yết hay sao ấy. Bạn thân của Anh Vũ, Tùng Lâm là Thiên Yết nè.
-Anh Vũ !
-Gì?
-Xí! Có nước không? Cho tôi xin nước y!
Thoáng chớp, khuôn mặt thanh tú của Nhật Dạ hiện lên trước mặt Anh Vũ, nghe cái tiếng ngọt xớt của cô nàng là anh cũng đủ hiểu rồi. Con nhỏ này chuyên gia uống ké, chả qua Nhật Dạ hay quên mang bình nước ấy mà.
-Nước của ai người nấy uống!-Tuyết Băng ở dưới lên tiếng, cô hớt mặt kiêu ngạo nhỉn Nhật Dạ, cô nhóc Tomboy nghe tuy có nổi khùng nhưng ráng kìm lại.
-Tuyết Băng nói đúng đấy! Nước ai nấy uống!-Anh Vũ ra kết quả cuối cùng làm Nhật Dạ mặt bí xị. Ngược lại thì Tuyết Băng mủm cười sung sướng. Một phần là cô thắng Nhật Dạ, phần kia chiếm nhiều hơn là Anh Vũ nghe cô, khen cô.
-Trời ơi! Làm ơn đi! Karuku và Hải Ly cũng chả bình nước! Tôi mượn cho tôi là cho hai đứa nó luôn đấy!Tôi hứa sẽ rót nước cho ông mà!!-Nhật Dạ không bỏ cuộc, mặt dày đến phát sợ.
Nhưng cái sự cố gắng của cô nhóc có làm Anh Vũ động lòng một chút vì…khi anh nghe có thêm Hải Ly cũng tham gia luôn. Nhật Dạ làm vì hai đứa và trong đó có Hải Ly, suy nghĩ đắn đo hồi , anh lại đưa ra quyết định.
-Vậy lấy đi! Đầu bàn của tôi đấy!
-Ồ! Cảm ơn nha!
Anh Vũ nói ra làm Nhật Dạ vui sướng còn Tuyết Băng thì nhăn nhó. Cô thầm nghĩ tại sao anh có thể vậy chứ?
Nhật Dạ lấy chai nước, định sẽ uống liền rồi đi rót nhưng nhìn lại…chai nước trống trơn. Cái tên Anh Vũ đùa cô sao? Nhưng vì tương lai của ba cô nàng xinh đẹp (Tự tin quá!!!) nên Nhật Dạ đành siêng năng ra ngoài lớp rót rồi uống rồi đi rót thêm.
-Anh Vũ!-Tuyết Băng lại chồm lên.
-Gì nữa Tuyết Băng?
-Nhật Dạ…lấy nhầm chai của Tùng Lâm rồi…..-Tuyết Băng ngọt ngào nói ra.
-!!!!-Anh Vũ mặt nghệch ra nhìn lại, quả là chai của anh còn đây nhưng chai của bạn anh đã biến mất.
-Tùng Lâm!
-Gì nữa mày?-Tùng Lâm còn đang ngáy ngủ.
-Nhật Dạ lấy chai nước của mày rồi!
-Hả?
Vừa nghe xong, Tùng Lâm đứng dậy phi thẳng ra ngoài luôn.
Anh nhanh mắt nhìn thấy bóng dáng của Nhật Dạ đang chạy tiến tới chỗ bình nước 20l, anh nhanh chân chạy tới đòi lại đồ của mình.
-Nhật Dạ!
-Hả? Tùng Lâm?
-Bà trả bình nước cho tôi!
-Cái gì? Đây là bình của ông Anh Vũ mà!
-Bà lấy chai nước của tôi thì có!
-Ông xạo vừa thôi!Để yên cho tôi rót nước!
-Trả cho tôi coi! Bà kì quá!
-Oái!
Tùng Lâm chạy tới giật thẳng chai nước nhưng Nhật Dạ đủ sức đòi lại. Hai bên giằng co, dù Tùng Lâm có giải thích nhưng vì cái thái độ ngang ngược nên Nhật Dạ chả chịu tin, cô nhóc bướng bỉnh lại.Cô và Tùng Lâm không thân lắm vì cô là loại năng động, Tùng Lâm cũng năng động nhưng ý là chơi thể thao rất giỏi chứ tính tình thì trầm. Nhật Dạ nghĩ miễng sao chưa bằng tên Cao Thiên Vương giá băng đó là được rồi.
Hai bên đấu khẩu nhau rồi Tùng Lâm lỡ tay làm chai nước đổ lên người Nhật Dạ . Trong quá trình anh chạy tới cũng đủ làm Nhật Dạ rót được ½ chai nước rồi.Nước văng lên người làm áo Nhật Dạ ướt hết trơn và cảm giác vô cùng là khó chịu.
-Cho…cho tôi xin lỗi!
-Thôi chết rồi! Sao giờ đây? Uớt vậy khó chịu thật!
-Cho tôi xin lỗi ! À! Tôi có áo thay nè, bộ thể dục ấy! Tôi cho bà mượn!
-Tôi không sao đâu với lại con gái ai mặc đồ con trai?
-Riêng đứa con gái như bà thì không sao!
-Ý ông là gì đây?-Nhật Dạ mắt liếc xéo nhìn Tùng Lâm nhưng anh không quan tâm mấy.
Tùng Lâm biết có xin lỗi nhiêu thì chuyện cũng lỡ rồi nhưng Nhật Dạ không bận tâm nhiều vì cô vốn rộng lượng, ít trách ai. Dù Nhật Dạ phản đối đến chừng nào thì Tùng Lâm vẫn không bỏ cuộc ý định, anh nắm tay Nhật Dạ mà không suy nghĩ làm cô đỏ mặt, kéo cô xình xịch tới phòng thay đồ.
Hai người đi bỏ cái chai nước của Tùng Lâm nằm lăn lốc trên sàn. Có một người đi tới gần chai nước , người dó nãy giờ quan sát hết hành động của hai người vì theo thói quen cứ giờ ra chơi là người đó đi lấy nước .Cầm chai nước của Tùng Lâm lên, có vẻ vì nãy thấy khuôn mặt khao khát nước của Nhật Dạ nên mói lấy nước thay cho cô dù biết đây là chai của Tùng Lâm.
-Cái con quái heo này!- Thiên Vương xong việc, ánh mắt lạnh lẽo, lặng lẽ bỏ đi vào lớp. Sao anh lại chả thấy thoải mái thế này?
Ở phòng thay đồ..
-Xong chưa Nhật Dạ? Sắp tới giờ học rồi kia!
-Tiết tiếp là Toàn nên tôi không sợ!
-Bà là thần đồng Toán nên không sợ cũng phải nhưng tôi sợ được chưa?
-Sao ông khong ráng cố gắng học?
-Học làm gì cho mệt!
-Bó tay ông rồi!
-Xong chưa?
Tùng Lâm cho Nhật Dạ mượn áo xong, anh đứng ở ngoài chờ đợi cái cô nhóc này thay đồ sao quá lâu. Cuộc đối thoại diễn ra là anh đang ở ngoài còn cô vẫn chưa lú cái mặt ra. Tùng Lâm khoanh tay trước ngực, dựa vào tường phong cách. Nếu giờ có bạn nữ nào đi qua thế nào cũng phải ngất ngây đây.Nói hồi thì cũng quay lại vấn dề ban đầu là Tùng Lâm hối Nhật Dạ.
-Xong rồi! Đồ ông rộng quá nhỉ?
Nhật Dạ bước ra dưới bộ thể thao của Tùng Lâm. Anh ngỡ ngàng nhìn cô vì trong cô khi mặc bộ đồ khá lớn hơn cô rồi áo tay dài có vẻ khá phù hợp với Nhật Dạ, đồ cùa Tùng Lâm ôn trọn cơ thể cô, trông cô thật sự rất đáng yêu. Sự đáng yêu ít khi thấy của cô nhóc đẹp trai làm Tùng Lâm có vẻ hơi hẫn hờ trước cô và càng đỏ mặt khi nghĩ bộ đồ đó là của anh.
-Sao mặt ông đỏ quá vậy?
-Không…Không có gì!
-Không sao chứ?
Lại thế, Nhật Dạ không phải cua trai mà vốn dĩ là bản tính cô hay lo cho người khác còn hơn cô nên hay thể hiện mấy cái hành động hơi quá mức nhưng sưới suy nghĩ cô nhóc chỉ là “bạn bè thôi”.
Nhật Dạ đưa tay sờ lên mặt Tùng Lâm xem có nóng không vì cô nghĩ anh sốt. Dù chỉ đụng chạm có một chút nhưng không hiểu sao Tùng Lâm thấy tim mình đập rộn rã, vang hồi.Anh hất nhẹ tay Nhật Dạ rồi đi vào lớp, Nhật Dạ cũng lủi thủi theo sau.
-Không sao hết mà!Đi vô lớp nhanh đi!
-Ừ!
Trên dọc hành lang, Nhật Dạ đi kế Tùng Lâm duy chỉ có hai người. Không hiểu sao giờ trái tim anh chàng Thiên Yết vẫn đang đập và khuôn mặt vẫn đỏ.
Mau chóng tới giờ về…
-Haiz! Cuối cùng cũng học xong! Oải quá!-Nhật Dạ dựa vào ghế mệt mỏi.
-Cái con này thật là...-Karuku kế bên lên tiếng.
-Nhật Dạ, Karuku! Tối gọi điện nói chuyện nha!
-Ok!
-Ok!
Ba người chụm lại nói chuyện mãi cho tới khi gần nửa lớp bỏ về nhưng vẫn không để ý. Mãi cho tới khi giọng nói của Phong thốt lên.
-Anh Vũ! Cái nón đó của ai vậy?
-Tùng Lâm lại bỏ quên nữa rồi!
-Để tôi đem trả thay cho , cái ông đó vừa mới bước ra khỏi lớp mà!
Cuộc đối thoại giữa Phong và Anh Vũ dang diễn ra ngon lành thì Nhật Dạ chèn vô. Nhanh tay cô chớp lấy mũ của Tùng Lâm rồi xách cặp tiến thẳng xuống chỗ đỗ xe cho học sinh. Tùng Lâm đi đến trường và về bằng xe đạp.
Nhật Dạ bỏ đi, tới phút chót thì Karuku và Hải Ly nhận ra giờ torng lớp còn bốn người là hai cô nàng và hai anh chàng Anh Vũ, Phong.
Đối thủ gặp nhau, chả mấy ưa nên Hải Ly và Karuku cũng lặng lẽ xách cặp đi.Anh Vũ nhìn Hải Ly cười nhếch rồi mang cặp, định đi theo cô lấy cớ là định đòi tiền thuốc nhưng ý chính là muốn chọc ghẹo cô nàng chút nhưng khi ra tới cửa, anh chợt nhận ra là Tuyết Băng đứng ngoài cửa chờ anh, ý là muốn đi chung với anh. Anh muốn từ chối nhưng dẫu sao anh thấy Tuyết Băng ít khi thể hiện tốt vậy, anh không suy nghĩ sâu xa nhiều nên đành đồng ý.
Còn Phong thì không ai chờ nên anh đeo bám theo Karuku mãi.
-Ông tha cho tôi được không?
-Trả trái banh!
-Không!
-Vậy tôi cứ đi theo!
-Hic! Ông dai như đỉa ấy!
-Keke!
Phong cứ đi kè kè bên Karuku, mặt đểu chọc tức cô nàng. Hai người như cặp tình nhân nếu không ai biết nhìn vào nhưng thực chất ra là kẻ thù không đội trời chung.
-Hộc! Ổng đi đâu rồi nhì? A! Tùng Lâm!
Nhật Dạ chạy tới chạy lui mà chả thấy cái anh chàng lơ đễnh này đâu hết. Chạy hồi cô mới phát hiện ra anh đang kéo chiếc xe đạp ra khỏi chỗ và chuẩn bị khởi hành.
-Tùng Lâm!
-Nhật Dạ? Có chuyện gì nữa?
-Cái nón của ông này!-Nhật Dạ mặt tươi cười trả lại cho Tùng Lâm nhưng vẻ mặt anh chàng vẫn không cảm xúc.
-Cảm ơn!-Chí ít cũng biết phép tắc.
-Sao nhà ông giàu mà ông đi xe đạp vậy?-Tùng Lâm chưa hẳn đi về, anh còn đang định lo chút với cái xe đạp của anh.
-Nhà tôi gần đây! Với lại tôi thích sống độc lập hơn!
-Woa! Ông nghĩ đúng đấy! Nè! Tôi thấy ông cũng không phải loại dốt mà chỉ qua lười thôi! Cố gắng học tốt đi nha!
Nhật Dạ lại cười rạng rỡ, cô ráng động viên Tùng Lâm vì dẫu sao hai người cũng là bạn mà. Không biết có phải vì anh được một người quan tâm hay là do nụ cười lạc quan của cô nhóc này, Tùng Lâm lại lần nữa bối rối trước mặt Nhật Dạ.
Hai người sớm tạm biệt nhau, đi đến ngã ba đèn đỏ, Tùng Lâm dừng lại, anh lại suy nghĩ đâm chiu đến Nhật Dạ, nụ cười của cô , sự quan tâm ngốc nghếch rồi dáng vẻ đáng yêu đó nữa. Tùng Lâm càng nghĩ càng đỏ mặt , nếu thay là một đứa con gái khác…anh sẽ đỏ mặt và bối rối chứ?
-Nếu thay là Tuyết Băng thì sao ta?-Tùng Lâm tự kỉ nói mình, tự kỉ cười nhưng cũng dễ gạt qua.Đèn xanh lên, anh vẫn tiếp tục quảng đường. Thầm nghĩ hôm nay là ngay gì….
Chướng khí đó cũng làm Nhật Dạ sợ muốn xỉu ấy vì cô biết mấy cái khí độc đó từ dâu ra. Karuku vừa mới bước chân vào lớp là nhìn thẳng vào Phong với ánh mắt vô cùng là đáng sợ nhưng thay vì là run rẩy thì Phong đáp lại là cái mỉm thích thú. Bên Hải Ly thì cô lại nhắm tới Anh Vũ, anh biết nhưng im lặng, giả vờ chăm chỉ đọc sách chứ trong tâm dang có ý đồ.
Giờ ra chơi…
-Anh Vũ!
-Gì Tuyết Băng?
Anh Vũ vẫn mang vẻ thư sinh đọc sách dù đã là giờ ra chơi nhưng vẫn toát lên khí chất điển trai, chất của anh. Tuyết Băng ngồi đằng sau chồm lên với dáng người quyến rũ, cô cận kề để mái tóc xõa lên ngay mặt anh dễ hương thơm ngào ngạt xông vào mũi anh(hotgirl có khác!!).
-Ông…làm gì với cái con học sinh mới hay sao mà hồi nãy…nó nhìn ông…
-Nhiều chuyện quá! Bà về chỗ đi!
Tuyết Băng chưa kịp nói xong, cô bị Anh Vũ cắt ngang và với lời nói nhỏ nhẹ cũng đủ làm Tuyết Băng nge lời theo. Cô nàng dù có bực tức cũng chỉ biết im lặng.
-Đặng Tùng Lâm!Hai tiết đầu học hiểu gì không?
-Chả hiểu cái sắt gì hết!-Tùng Lâm là bạn thân của Anh Vũ, anh chàng ngồi kế Anh Vũ từ đó tới giờ và dang đắm chìm vòa những giấc mộng nhưng vẫn có thể nghe được những tiếng ồn bên ngoài.
Là bạn thân nhưng Tùng Lâm chỉ có một điểm chung duy nhất với Anh Vũ là cũng đểu, vô tâm như anh và ngoại hình cũng chả chê vô đâu được, dáng người cao hơn Anh Vũ , tướng tá mạnh mẽ và làn da ngâm ráng nắng. Tuy không trắng trẻo nhưng trông Tùng Lâm thật sự rất cuốn hút huyền bí hơn khi để da trắng nữa. Còn lại thì Tùng Lâm khác Anh Vũ ở chỗ là mê chơi còn hơn là học, lười nhác .
-Con trai của một doanh nhân nổi tiếng nhất nhì ở Việt Nam thế mà vậy sao?Mai mốt mày làm được cái trò trống gì đây?
-Chả cẩn mày quan tâm!!
Tùng Lâm phản kháng thẳng lời nói của Anh Vũ. Dù nghe câu nói của “anh lớn” lớp 10.7 có hơi mỉa mai và chế giễu nhưng thật ra tất cả là vì Anh Vũ muốn tốt cho Tuấn Lâm thôi , anh rất quan tâm và lo lắng cho thằng bạn thân nhưng không thể hiện ra như vậy.
Anh Vũ ngừng đọc sách, quay qua nhìn lo lắng cho Tùng Lâm nhưng rồi anh nghĩ mình muốn được thứ gì đó vui chơi, anh liếc sang bên bộ ba nhốn nhào đó, ánh mắt đập thẳng lên người con gái cột tóc lên thành đuôi ngựa gọn gang, tóc đằng trước cũng buộc gọn lên, thân hình nhỏ nhắn hơi ốm. Hải Ly vô tư vui đùa với hai nhỏ đằng trước mà không biết Anh Vũ đang nhìn cô với ánh mắt đầy phấn khích. Còn Anh Vũ thì không biết hành động của anh đang bị Tuyết Băng theo dõi.
“Chưa bao giờ Anh Vũ quan tâm tới con gái hết mà giờ đây…Tại sao lại nhìn con nhỏ mới vô đó bằng ánh mắt như thế?”
Tuyết Băng thầm nghĩ.
-Hải Ly là Thần Nông hả?
-Má ơi!
Thật ra cái nhóm nữ khùng này đang xem cuốn sách “12 chòm sao” , họ không biết chòm sao của Hải Ly, hai người kiếm, research hồi cái…hai đứa im luôn vì cái chòm sao bọ cạp là cái chòm sao kinh khủng, ghê sợ, nguy hiểm nhất luôn.
Nhật Dạ và Karuku cố tình lếch cái bàn lên một chút để “tránh xa” con thần nông Hải Ly.
-Ê hai cái con kia! Tôi chưa giết hai người mà! Xích cái bàn vô đây coi!
-Hứa danh dự nha!
-Nhật Dạ! Chúng ta làm sao tin con Bọ Cạp này được? Tránh ra đi!
-HAI CÁI CON KIA!
Định lại gần ,Nhật Dạ bị Karuku cản lại rồi kéo ra xa hơn Hải Ly, Hải Ly nghe mà nổi điên la làng lên, mặt nóng lên tại hai cái con bạn thân khùng này.
Anh Vũ từ xa muốn sắc cười ấy. Hải Ly là Thần Nông? Hèn chi anh có một chút thụ vị ở cô nàng, không biết anh có mê tín hay không nhưng có vẻ anh khá hợp với mấy đứa Thiên Yết hay sao ấy. Bạn thân của Anh Vũ, Tùng Lâm là Thiên Yết nè.
-Anh Vũ !
-Gì?
-Xí! Có nước không? Cho tôi xin nước y!
Thoáng chớp, khuôn mặt thanh tú của Nhật Dạ hiện lên trước mặt Anh Vũ, nghe cái tiếng ngọt xớt của cô nàng là anh cũng đủ hiểu rồi. Con nhỏ này chuyên gia uống ké, chả qua Nhật Dạ hay quên mang bình nước ấy mà.
-Nước của ai người nấy uống!-Tuyết Băng ở dưới lên tiếng, cô hớt mặt kiêu ngạo nhỉn Nhật Dạ, cô nhóc Tomboy nghe tuy có nổi khùng nhưng ráng kìm lại.
-Tuyết Băng nói đúng đấy! Nước ai nấy uống!-Anh Vũ ra kết quả cuối cùng làm Nhật Dạ mặt bí xị. Ngược lại thì Tuyết Băng mủm cười sung sướng. Một phần là cô thắng Nhật Dạ, phần kia chiếm nhiều hơn là Anh Vũ nghe cô, khen cô.
-Trời ơi! Làm ơn đi! Karuku và Hải Ly cũng chả bình nước! Tôi mượn cho tôi là cho hai đứa nó luôn đấy!Tôi hứa sẽ rót nước cho ông mà!!-Nhật Dạ không bỏ cuộc, mặt dày đến phát sợ.
Nhưng cái sự cố gắng của cô nhóc có làm Anh Vũ động lòng một chút vì…khi anh nghe có thêm Hải Ly cũng tham gia luôn. Nhật Dạ làm vì hai đứa và trong đó có Hải Ly, suy nghĩ đắn đo hồi , anh lại đưa ra quyết định.
-Vậy lấy đi! Đầu bàn của tôi đấy!
-Ồ! Cảm ơn nha!
Anh Vũ nói ra làm Nhật Dạ vui sướng còn Tuyết Băng thì nhăn nhó. Cô thầm nghĩ tại sao anh có thể vậy chứ?
Nhật Dạ lấy chai nước, định sẽ uống liền rồi đi rót nhưng nhìn lại…chai nước trống trơn. Cái tên Anh Vũ đùa cô sao? Nhưng vì tương lai của ba cô nàng xinh đẹp (Tự tin quá!!!) nên Nhật Dạ đành siêng năng ra ngoài lớp rót rồi uống rồi đi rót thêm.
-Anh Vũ!-Tuyết Băng lại chồm lên.
-Gì nữa Tuyết Băng?
-Nhật Dạ…lấy nhầm chai của Tùng Lâm rồi…..-Tuyết Băng ngọt ngào nói ra.
-!!!!-Anh Vũ mặt nghệch ra nhìn lại, quả là chai của anh còn đây nhưng chai của bạn anh đã biến mất.
-Tùng Lâm!
-Gì nữa mày?-Tùng Lâm còn đang ngáy ngủ.
-Nhật Dạ lấy chai nước của mày rồi!
-Hả?
Vừa nghe xong, Tùng Lâm đứng dậy phi thẳng ra ngoài luôn.
Anh nhanh mắt nhìn thấy bóng dáng của Nhật Dạ đang chạy tiến tới chỗ bình nước 20l, anh nhanh chân chạy tới đòi lại đồ của mình.
-Nhật Dạ!
-Hả? Tùng Lâm?
-Bà trả bình nước cho tôi!
-Cái gì? Đây là bình của ông Anh Vũ mà!
-Bà lấy chai nước của tôi thì có!
-Ông xạo vừa thôi!Để yên cho tôi rót nước!
-Trả cho tôi coi! Bà kì quá!
-Oái!
Tùng Lâm chạy tới giật thẳng chai nước nhưng Nhật Dạ đủ sức đòi lại. Hai bên giằng co, dù Tùng Lâm có giải thích nhưng vì cái thái độ ngang ngược nên Nhật Dạ chả chịu tin, cô nhóc bướng bỉnh lại.Cô và Tùng Lâm không thân lắm vì cô là loại năng động, Tùng Lâm cũng năng động nhưng ý là chơi thể thao rất giỏi chứ tính tình thì trầm. Nhật Dạ nghĩ miễng sao chưa bằng tên Cao Thiên Vương giá băng đó là được rồi.
Hai bên đấu khẩu nhau rồi Tùng Lâm lỡ tay làm chai nước đổ lên người Nhật Dạ . Trong quá trình anh chạy tới cũng đủ làm Nhật Dạ rót được ½ chai nước rồi.Nước văng lên người làm áo Nhật Dạ ướt hết trơn và cảm giác vô cùng là khó chịu.
-Cho…cho tôi xin lỗi!
-Thôi chết rồi! Sao giờ đây? Uớt vậy khó chịu thật!
-Cho tôi xin lỗi ! À! Tôi có áo thay nè, bộ thể dục ấy! Tôi cho bà mượn!
-Tôi không sao đâu với lại con gái ai mặc đồ con trai?
-Riêng đứa con gái như bà thì không sao!
-Ý ông là gì đây?-Nhật Dạ mắt liếc xéo nhìn Tùng Lâm nhưng anh không quan tâm mấy.
Tùng Lâm biết có xin lỗi nhiêu thì chuyện cũng lỡ rồi nhưng Nhật Dạ không bận tâm nhiều vì cô vốn rộng lượng, ít trách ai. Dù Nhật Dạ phản đối đến chừng nào thì Tùng Lâm vẫn không bỏ cuộc ý định, anh nắm tay Nhật Dạ mà không suy nghĩ làm cô đỏ mặt, kéo cô xình xịch tới phòng thay đồ.
Hai người đi bỏ cái chai nước của Tùng Lâm nằm lăn lốc trên sàn. Có một người đi tới gần chai nước , người dó nãy giờ quan sát hết hành động của hai người vì theo thói quen cứ giờ ra chơi là người đó đi lấy nước .Cầm chai nước của Tùng Lâm lên, có vẻ vì nãy thấy khuôn mặt khao khát nước của Nhật Dạ nên mói lấy nước thay cho cô dù biết đây là chai của Tùng Lâm.
-Cái con quái heo này!- Thiên Vương xong việc, ánh mắt lạnh lẽo, lặng lẽ bỏ đi vào lớp. Sao anh lại chả thấy thoải mái thế này?
Ở phòng thay đồ..
-Xong chưa Nhật Dạ? Sắp tới giờ học rồi kia!
-Tiết tiếp là Toàn nên tôi không sợ!
-Bà là thần đồng Toán nên không sợ cũng phải nhưng tôi sợ được chưa?
-Sao ông khong ráng cố gắng học?
-Học làm gì cho mệt!
-Bó tay ông rồi!
-Xong chưa?
Tùng Lâm cho Nhật Dạ mượn áo xong, anh đứng ở ngoài chờ đợi cái cô nhóc này thay đồ sao quá lâu. Cuộc đối thoại diễn ra là anh đang ở ngoài còn cô vẫn chưa lú cái mặt ra. Tùng Lâm khoanh tay trước ngực, dựa vào tường phong cách. Nếu giờ có bạn nữ nào đi qua thế nào cũng phải ngất ngây đây.Nói hồi thì cũng quay lại vấn dề ban đầu là Tùng Lâm hối Nhật Dạ.
-Xong rồi! Đồ ông rộng quá nhỉ?
Nhật Dạ bước ra dưới bộ thể thao của Tùng Lâm. Anh ngỡ ngàng nhìn cô vì trong cô khi mặc bộ đồ khá lớn hơn cô rồi áo tay dài có vẻ khá phù hợp với Nhật Dạ, đồ cùa Tùng Lâm ôn trọn cơ thể cô, trông cô thật sự rất đáng yêu. Sự đáng yêu ít khi thấy của cô nhóc đẹp trai làm Tùng Lâm có vẻ hơi hẫn hờ trước cô và càng đỏ mặt khi nghĩ bộ đồ đó là của anh.
-Sao mặt ông đỏ quá vậy?
-Không…Không có gì!
-Không sao chứ?
Lại thế, Nhật Dạ không phải cua trai mà vốn dĩ là bản tính cô hay lo cho người khác còn hơn cô nên hay thể hiện mấy cái hành động hơi quá mức nhưng sưới suy nghĩ cô nhóc chỉ là “bạn bè thôi”.
Nhật Dạ đưa tay sờ lên mặt Tùng Lâm xem có nóng không vì cô nghĩ anh sốt. Dù chỉ đụng chạm có một chút nhưng không hiểu sao Tùng Lâm thấy tim mình đập rộn rã, vang hồi.Anh hất nhẹ tay Nhật Dạ rồi đi vào lớp, Nhật Dạ cũng lủi thủi theo sau.
-Không sao hết mà!Đi vô lớp nhanh đi!
-Ừ!
Trên dọc hành lang, Nhật Dạ đi kế Tùng Lâm duy chỉ có hai người. Không hiểu sao giờ trái tim anh chàng Thiên Yết vẫn đang đập và khuôn mặt vẫn đỏ.
Mau chóng tới giờ về…
-Haiz! Cuối cùng cũng học xong! Oải quá!-Nhật Dạ dựa vào ghế mệt mỏi.
-Cái con này thật là...-Karuku kế bên lên tiếng.
-Nhật Dạ, Karuku! Tối gọi điện nói chuyện nha!
-Ok!
-Ok!
Ba người chụm lại nói chuyện mãi cho tới khi gần nửa lớp bỏ về nhưng vẫn không để ý. Mãi cho tới khi giọng nói của Phong thốt lên.
-Anh Vũ! Cái nón đó của ai vậy?
-Tùng Lâm lại bỏ quên nữa rồi!
-Để tôi đem trả thay cho , cái ông đó vừa mới bước ra khỏi lớp mà!
Cuộc đối thoại giữa Phong và Anh Vũ dang diễn ra ngon lành thì Nhật Dạ chèn vô. Nhanh tay cô chớp lấy mũ của Tùng Lâm rồi xách cặp tiến thẳng xuống chỗ đỗ xe cho học sinh. Tùng Lâm đi đến trường và về bằng xe đạp.
Nhật Dạ bỏ đi, tới phút chót thì Karuku và Hải Ly nhận ra giờ torng lớp còn bốn người là hai cô nàng và hai anh chàng Anh Vũ, Phong.
Đối thủ gặp nhau, chả mấy ưa nên Hải Ly và Karuku cũng lặng lẽ xách cặp đi.Anh Vũ nhìn Hải Ly cười nhếch rồi mang cặp, định đi theo cô lấy cớ là định đòi tiền thuốc nhưng ý chính là muốn chọc ghẹo cô nàng chút nhưng khi ra tới cửa, anh chợt nhận ra là Tuyết Băng đứng ngoài cửa chờ anh, ý là muốn đi chung với anh. Anh muốn từ chối nhưng dẫu sao anh thấy Tuyết Băng ít khi thể hiện tốt vậy, anh không suy nghĩ sâu xa nhiều nên đành đồng ý.
Còn Phong thì không ai chờ nên anh đeo bám theo Karuku mãi.
-Ông tha cho tôi được không?
-Trả trái banh!
-Không!
-Vậy tôi cứ đi theo!
-Hic! Ông dai như đỉa ấy!
-Keke!
Phong cứ đi kè kè bên Karuku, mặt đểu chọc tức cô nàng. Hai người như cặp tình nhân nếu không ai biết nhìn vào nhưng thực chất ra là kẻ thù không đội trời chung.
-Hộc! Ổng đi đâu rồi nhì? A! Tùng Lâm!
Nhật Dạ chạy tới chạy lui mà chả thấy cái anh chàng lơ đễnh này đâu hết. Chạy hồi cô mới phát hiện ra anh đang kéo chiếc xe đạp ra khỏi chỗ và chuẩn bị khởi hành.
-Tùng Lâm!
-Nhật Dạ? Có chuyện gì nữa?
-Cái nón của ông này!-Nhật Dạ mặt tươi cười trả lại cho Tùng Lâm nhưng vẻ mặt anh chàng vẫn không cảm xúc.
-Cảm ơn!-Chí ít cũng biết phép tắc.
-Sao nhà ông giàu mà ông đi xe đạp vậy?-Tùng Lâm chưa hẳn đi về, anh còn đang định lo chút với cái xe đạp của anh.
-Nhà tôi gần đây! Với lại tôi thích sống độc lập hơn!
-Woa! Ông nghĩ đúng đấy! Nè! Tôi thấy ông cũng không phải loại dốt mà chỉ qua lười thôi! Cố gắng học tốt đi nha!
Nhật Dạ lại cười rạng rỡ, cô ráng động viên Tùng Lâm vì dẫu sao hai người cũng là bạn mà. Không biết có phải vì anh được một người quan tâm hay là do nụ cười lạc quan của cô nhóc này, Tùng Lâm lại lần nữa bối rối trước mặt Nhật Dạ.
Hai người sớm tạm biệt nhau, đi đến ngã ba đèn đỏ, Tùng Lâm dừng lại, anh lại suy nghĩ đâm chiu đến Nhật Dạ, nụ cười của cô , sự quan tâm ngốc nghếch rồi dáng vẻ đáng yêu đó nữa. Tùng Lâm càng nghĩ càng đỏ mặt , nếu thay là một đứa con gái khác…anh sẽ đỏ mặt và bối rối chứ?
-Nếu thay là Tuyết Băng thì sao ta?-Tùng Lâm tự kỉ nói mình, tự kỉ cười nhưng cũng dễ gạt qua.Đèn xanh lên, anh vẫn tiếp tục quảng đường. Thầm nghĩ hôm nay là ngay gì….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook