PHẦN 6
Chuyến bay đã hạ cánh an toàn, tôi nhìn những thứ xung quanh ở nơi mình đã từng sống hơn mười mấy năm nay đã thay đổi đi rất nhiều.

Làng quê Gò Vân, nơi này tuy có đổi mới nhưng những nét giản đơn, nhẹ nhàng vẫn còn được lưu giữ.
Ngồi trên chuyến xe buýt để di chuyển về nhà mình tôi bắt gặp hình ảnh mà ở thành phố Hồng Châu chẳng thể thấy được đó là những cánh đồng lúa vàng tươi giữa các nắng sớm mai.
Nhìn những người nông dân đang vui đùa cùng nhau trong buổi sáng, tay vẫn không quên xách những món ăn để chuẩn bị cho ngày trưa nghỉ ngơi.
Hương thơm của mùi hoa sữa đang từng chút ươm mình trỗi dậy vì cũng gần đến vào tháng 9.

Đó là thời điểm hoa sữa sum xuê ra hoa, tuôn trào những hương thơm ngọt ngào.

Tiếng chim hót vào ngày mới làm cho không khí thêm yên tĩnh và thanh bình làm sao.
Cuối phía con hẻm Lan Than là đến nhà tôi.

Nơi đã gắn bó suốt quãng đường thuở nhỏ đến khi gần trưởng thành.

Đã lâu không quay lại nơi này vẫn thế, những ngôi nhà bằng gỗ vẫn được giữ nguyên như vậy.
Kéo chiếc vali đi vào cổng nhà tôi thấy mẹ đang tưới cây, thấy ba đang đọc báo và thấy chị mình đang chăm con.

Hình ảnh này rất lâu tôi chẳng thấy ngoài đời mỗi lúc muốn nhìn ngắm đều chỉ có thể gọi điện.

Tôi đi vào nhẹ nhàng và rồi kêu lên:
- Ba mẹ!
Tiếng kêu như sự nấc nghẹn của tôi vậy, có nhớ mong, có ứ đọng và có cả những đau lòng.
Mọi người khi nghe tiếng tôi nói liền quay mặt ra phía cửa cổng.

Chiếc vòi đang tưới nước cho cây bị mẹ tôi vứt xó ra phía sân, tờ báo ba tôi đang đọc bị ba bỏ dỡ ra phía bàn và chị tôi với cháu tôi đều ngây ngốc ngắm
nhìn.
Bảy năm tôi vẫn chưa quay về nhà, bảy năm tôi rời xa nơi đây với hy vọng mình sẽ có được tất cả, bảy năm tin vào tình yêu để tôi quên mất chính mình và gia đình nhỏ này.
Cái ôm chặt của mẹ tôi và có những giọt nước mắt đã tuôn dài, những vết nhăn trên gương mặt của ba khi không thể ngờ tôi quay về đã khiến tôi không kìm được nữa rồi.
- Con gái!
- Con gái của ba mẹ đây sao!
Họ không tin vào mắt mình, cả ba và mẹ tôi đều không ngờ được sự xuất hiện bất ngờ này cho đến khi:
- Con Thảo Vân đã về rồi đây ạ! Ba mẹ con xin lỗi hai người.
………
- Nay ba không ra đồng sao ạ?

Tôi vừa ăn thúc ăn sáng mẹ nấu vừa nhìn nhà bốn người cứ chằm chằm nhìn tôi.

Y như tôi là người khác lạ vậy.
- Mẹ không đi chợ sao ạ?
Tôi nhìn qua mẹ rồi lại lướt qua chị mình:
- Anh hai không có ở nhà hả chị?
Tất cả mọi người cứ vậy mà nhìn tôi mãi cho đến khi tiếng la khóc của bé Gấu vang lên thì tôi mới không còn được chú ý đến.
Chợt nhớ đến chiếc điện thoại bị tôi tắt nguồn vào hôm qua liền chạy lại túi xách kiểm tra tôi phát hiện ra có hơn 100 cuộc gọi nhỡ của Cao Minh và rất nhiều tin nhắn anh ấy gửi.

Tôi lúc này không ngờ được anh ấy lại nhanh chóng tìm mình như vậy nhưng cũng không quá để tâm vì tin tức hiện lên trên màn hình điện thoại khiến tôi chẳng còn hứng thú hy vọng.
“Đám cưới của chủ tịch tập đoàn C.V cùng với nữ ca sĩ Ân Ân sẽ được diễn ra vào ngày…”
Tôi chẳng buồn để tâm nên đặt điện thoại lại vào túi và quay về dùng thức ăn.
Và trong lúc này đây, Cao Minh vẫn không ngừng tìm kiếm Thảo Vân.

Đã một đêm anh mất ngủ về việc tìm người con gái ấy và mọi chuyện càng lúc càng ập đến khi tin tức về việc kết hôn bị tràn ra ngoài.

Anh thật sự rất muốn gặp Thảo Vân vì anh sợ cô ấy vì hiểu lầm mà rời bỏ anh.
Gục đầu lên vô lăng anh hiểu được thất bại là gì.

Bao năm tranh đấu trên thương trường không khiến anh sợ bằng việc người con gái anh yêu bất ngờ rời xa anh.
- Vân Vân!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương