Biên Nhược Thủy
-
Chương 2
Tới giờ ăn tối, tôi hí hửng chạy tới bãi tập hẹn hò với Trương Kỳ Kỳ, cao trung thật chẳng hay gì cả, đi hẹn hò mà cũng như kẻ trộm vậy. Trương Kỳ Kỳ từ xa nhìn thấy tôi đã vẫy tay, năm phút sau mới đi tới nơi.
“Sao đi lâu quá vậy?”
Trương Kỳ Kỳ kéo tay tôi, nhỏ giọng nói: “Em…vì cái đó, bụng đang đau..”
Tôi chợt hiểu ra, thì ra là thế, con gái phiền phức thật. Tôi giơ tay kéo Trương Kỳ Kỳ lại gần, vuốt cái bụng nho nhỏ của nàng, xoa nhẹ mấy cái, rồi nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”
Trương Kỳ Kỳ thổn thức một chút, thoáng cái đã chui vào trong lòng tôi, chỉ một chốc sau đã thấy nước mắt lưng tròng. Chuyện gì đây trời? Sao lại thành thế này rồi? Vừa nãy còn không sao mà!
“Đau lắm! Trưa nay đã khóc một trận ở ký túc xá rồi, đau không chịu được, trước đây em đau tới mức phải đi châm cứu giảm đau, giờ vẫn còn đau lắm…ô ô…”
“Nào nào bảo bối của anh, em đừng khóc nữa, không khóc nữa, anh thương nào.” Tôi nói như niệm kinh, vỗ nhẹ sau lưng nàng, bình thường con gái không dính tới chuyện yêu đương thì cứng đầu cứng cổ, tới khi cùng người ta sao lại trở nên yếu đuối thế này? Mỗi ngày nhất định khóc một trận, tức mình một phen.
Ngồi với nhau hơn nửa tiếng, tôi mới nhớ ra là mình còn chưa ăn cơm tối! Trương Kỳ Kỳ là học sinh ngoại trú, thế nên nàng có người làm cơm cho, tôi thì dù sao cũng là người, cũng phải ăn a!
“Nép vào!” Tôi nhìn khoảng không đen kịt phía trước hét nhỏ.
“Sao thế?” Trương Kỳ Kỳ vội đẩy tôi ra.
“Có ánh đèn!” Tôi nói thầm bên tai nàng, Trương Kỳ Kỳ vội vàng tránh xa tôi tới năm bước, tốc độ này so với tốc độ lúc nàng tới đây quả là một trời một vực, hai đứa chia tay nhau, rời khỏi bãi tập.
Ánh đèn là kình địch của mọi đôi tình nhân, gần đây trong trường kỉ luật rất nghiêm. Phó hiệu trưởng, chủ nhiệm môn, chủ nhiệm lớp đều cầm mỗi người một cây đèn pin, trong trường đã ra quy định, cấm học sinh trong trường yêu đương. Một khi bị phát hiện thì hậu quả khôn lường, quy định này mới được trường đề ra, thời gian ấy có nhiều đôi không biết. Có một hôm tự học về muộn, đi qua bãi tập thấy một loạt người đứng xếp hàng, cứ một nam rồi lại một nữ, sáng ngày hôm sau, gia đình của tất cả những người ấy đều biết chuyện yêu đương của con mình.
Tôi không sợ gì cả, bố mẹ tôi đều biết tôi như thế nào, chỉ cần không gây chuyện, thế nào cũng được. Dù sao thì tôi cũng không chơi bời, không bỏ dở chuyện học hành, bố tôi bảo thi vào trường cao đẳng thật là nhất cử tam tiện, cho nên giờ tôi có dính tới chuyện yêu đương cũng không ảnh hưởng.
Chuyện học hành của Trương Kỳ Kỳ cũng chẳng khá hơn la bao, tôi trước giờ tìm bạn gái chưa bao giờ tìm người học giỏi, lỡ như có lún sâu vào quá, cũng không thấy áy náy. Nhưng Trương Kỳ Kỳ lại thích làm bộ, tự xem mình như học sinh gương mẫu xuất sắc, thích sĩ diện. Nàng sợ cha mẹ nàng, thế nên chuyện của chúng tôi mà tới tai gia đình, đối với Trương Kỳ Kỳ mà nói chẳng khác nào ngày tận thế.
“Cơm của tớ đâu?” Tôi đi bộ về ký túc xá, thấy Biên Nhược Thủy đang ngồi đọc sách một mình.
“Trong cái chậu ở đằng kia kìa!”
“Tron chậu? Cậu đem cơm của tớ cho vào trong chậu à?” Tôi đi qua đập đầu Biên Nhược Thủy khiến hắn giật nảy mình.
“Không phải thế…cậu mãi không về nên cơm nguội hết, thế nên tớ mới cho vào chậu nước nóng để hâm lại.” Biên Nhược Thủy càng nói càng nhỏ, rồi không nói gì nữa, cúi đầu xuống.
Tôi nhìn Biên Nhược Thủy cũng khổ sở, dù sao cũng là có ý tốt, sẽ không giận hắn nữa, liền đi tới mở hộp cơm ăn. Vừa mở hộp ra, suýt nữa tôi đánh rơi xuống đất, cái này là gì đây? Một hộp toàn rau cần với mộc nhĩ, thanh đạm không nói, nhưng tôi không ăn được rau cần.
“Cậu lấy cho tôi cái gì đây? Tôi không phải gia súc, cho tôi ăn rau làm gì?” Tôi khó chịu đóng nắp hộp cơm lại, quay đầu nhìn Biên Nhược Thủy kêu.
Biên Nhược Thủy buông sách xuống, vẻ mặt áy náy nhìn tôi, “Tớ không biết…cậu thích ăn cái gì, tớ hàng ngày đều ăn mấy thứ này nên nghĩ là…”
” “Cậu nghĩ ít như thế mà tôi ăn no được sao? Nghĩ cậu ăn cái gì thì tôi phải ăn cái đó à? Sao cậu không nghĩ tại sao tôi với cậu bên cao bên thấp đi? Không phải cậu nghĩ tôi cũng lùn như cậu chứ?” Tôi có chút kích động, nhìn dáng vẻ rụt rè sợ hãi của hắn lại càng muốn khi dễ hắn.
“Không có!” Biên Nhược Thủy cầm lấy chậu cơm, bê ra ngoài.
“Cậu làm cái gì thế?” Tôi cúi đầu nhìn hắn.
“Thì mang ra ngoài, tớ mua cho cậu cái khác, cậu muốn ăn gì?”
“Được rồi, được rồi, không cần.” Tôi giật lại cái hộp cơm, không thèm tức giận, một chút phản kháng cũng không có, bây giờ thật sự đã tìm ra được nơi trút giận cực kì tốt rồi.
“Tớ nói, cậu phải nghe cho kĩ.” Tôi một bên xúc cơm ăn, một bên nhìn Biên Nhược Thủy. “Cơm của tớ nhất định phải có thịt, nếu không thì tớ ăn không vào, mỗi bữa phải có ít nhất hai món, cơm cũng phải mua hai phần, lát nữa tới cửa hàng mua cho tớ ít đồ ăn vặt, ăn đỡ đói, tớ ăn nhiều cơm, một ngày ngoài ba bữa cơm thì phải ăn thêm mì phở gì đó, ăn cơm không tớ không đủ no. Buổi tối đều ăn canh, sáng sớm ăn đồ nguội, bánh bao, đến lúc đó mua cái gì thì cậu hỏi lại tớ; tớ không ăn rau cần, không thích ăn súp-lơ, mộc nhĩ, không thích ăn đồ ngọt quá, thích ăn nhạt, trong thức ăn mà có tiêu thì không ăn, chao cũng không ăn, tớ còn ăn…lúc đó muốn ăn gì thì sẽ nói cho cậu biết sau.”
Biên Nhược Thủy đứng cạnh nhớ hết những gì tôi nói, còn ghi vào một quyển sổ nhỏ, tôi nhìn qua suýt sặc, thằng nhóc này, có cái gì mà phải cẩn thận thế chứ?
Ăn cơm xong, tôi ngồi cạnh Biên Nhược Thủy, thực sự là chán mà, nghĩ vậy bèn khoác vai Biên Nhược Thủy. Kéo hắn lại, “cho tớ nằm một chút, cậu tới đây rồi thì tớ không dùng được cái giường này nữa, trước giờ giường này chỉ có tớ dùng thôi.”
Mặt Biên Nhược Thủy bỗng nhiên đỏ lên, tôi chưa từng thấy ai xấu hổ như con nít như thế, liền nhấn mạnh vai hắn một cái, hắn lập tức nhăn mặt.
“Thế mà đau sao?” Tôi hỏi hắn, “Cậu có đúng là con trai không thế?”
Biên Nhược Thủy không nói gì, một lát sau hắn mới nhỏ giọng nói: “À, cái kia…cậu đem quyển sách kia đi đi!”
Tôi ngạc nhiên, “Sách gì chứ?”
“Là cuốn sách cậu ném vào người tớ ấy.” Biên Nhược Thủy xấu hổ cười cười.
Tôi ngẩn ra trong chốc lát mới nhớ, là cuốn tạp chí khiêu dâm của mình. Tôi phá ra cười, nói: “Cậu đã coi chưa?”
“Chưa!” Biên Nhược Thủy vội vã xua tay, “Tớ không xem loại sách này, mẹ tớ không cho xem, tớ vừa thấy cái bìa sách đã không dám nhìn nữa rồi.”
“Thật không?” Tôi nhìn sát vào mặt Biên Nhược Thủy, nhìn thẳng vào mắt hắn, quả nhiên, chỉ một lát, hắn bắt đầu tránh né. “Ha ha…gạt tớ sao? Cậu đã bao nhiêu rồi chứ? Nhìn cậu như thế mà loại này chưa từng xem sao? Đã cứng chưa?”
Tôi vươn tay sờ vào giữa hai chân hắn, Biên Nhược Thủy bỗng nhiên vùng đứng dậy, “Cậu…cậu đừng có nói bậy…” hắn vội lùi ra sau, làm như tôi sắp cưỡng bức hắn vậy.
“Xí! Cậu còn giả bộ trong sáng cái gì thế? Đều đã lớn rồi, cùng là nam cả, ai chẳng giống như ai a!” Tôi đá vào chân giường hắn, đi ra ngoài, không thèm để ý phản ứng của hắn.
Không nói chuyện đó nữa, tôi đi tìm mấy đứa bạn đi chơi, tối nay cũng là tự học, đi chơi bóng rổ thôi! Nghĩ ngợi một hồi, những chuyện không vui trong lòng đều biến mất, chạy tới sân bóng rổ.
Trưa hôm sau, Biên Nhược Thủy mua cho tôi một phần thịt sườn, còn thêm một đống đồ ăn vặt nữa, tôi cuối cùng cũng thấy no, vỗ vỗ bụng, ngồi ở đầu giường hắn.
“Cậu đọc cái gì thế? Nhìn chăm chú thế…” Tôi gạt quyển sách của hắn ra, nhìn hắn.
“Là …thơ.”
“Cậu có thể nói to lên một chút không a?” tôi nhìn hắn hét tướng lên, đã hai ngày nay hắn nói gì tôi cũng đều không nghe rõ lắm, kiểu gì cũng phải hỏi lại.
“Là thơ…” Biên Nhược Thủy hắng giọng nói to lên.
“Giời ơi, tôi đánh chết cậu đi!” Tôi dùng sức khẽ vỗ sau gáy hắn, thằng nhóc này không có tật gì đó chứ? Sao lại toàn làm những chuyện khó tiêu hóa như thế. “Cậu xem cái loại sách này mà cũng được hả? Có gì hay chứ?”
“Xem sách này tớ thấy trong lòng mình nhẹ nhàng đi nhiều lắm.” hai mắt Biên Nhược Thủy sáng rực lên, ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng vào tôi khiến tôi hơi rùng mình, có đôi chút dự cảm không lành. “Mẹ tớ là giáo viên, cứ lúc nào rảnh, mẹ tớ thường thích nghe tớ đọc thơ, làm thơ. Tớ chưa bao giờ thấy việc này chán cả, ngay từ lần đầu tiên gặp nó, tớ đã thích rồi, đây chính là thiên sứ dẫn dắt cuộc đời tớ…”
Biên Nhược Thủy bỗng nhiên vùng đứng dậy, giơ một tay lên, xúc động nhìn ra ngoài cửa sổ, cao giọng nói: “Thơ ca, là người bạn thanh mai trúc mã của tớ, tớ thích đọc thơ mà ngẫm lại nhân sinh, tớ hay tự hỏi: tại sao ta phải sống? Tại sao ta lại chọn cách sống như thế này? Tại sao ta không thể thoát ra khỏi những ràng buộc tầm thường mà tìm tới lý tưởng của mình? Nhưng rốt cuộc tớ đang muốn cái gì đây, nếu tớ không biết tại sao mình lại sống thì làm sao biết được mình đang muốn gì, tớ đã hiểu tại sao tớ lại cô đơn như vậy, bởi vì tớ đang còn ở trong một cái hố sâu, sâu tới độ không ai có thể biết được, nó giam hãm con người ta, nơi đó không chỉ có bụi gai, mà còn có dây, chúng quấn quanh tớ, càng giãy thì quấn càng chặt hơn, tớ không thể nào thoát ra được…”
“Chuyện đó…tớ đi WC trước đã, cậu cứ ở đây nói một mình đi nhé!” tôi nhanh chân chạy trốn, trước khi chạy còn nghe tiếng cười ha ha của Trương Văn Tuấn ở trong phòng, vừa cười vừa nói: “Ăn táo phải sâu.”
Tới lúc tôi trở về, Biên Nhược Thủy đã bình tĩnh trở lại, ngồi đờ ra trên giường, rõ ràng vẫn còn dư vị do trạng thái bốc đồng lúc nãy.
Chỉ ít ngày sau, tôi đã hiểu hiểu được đôi chút con người của Biên Nhược Thủy. Hắn là kiểu người thanh thuần, đại để là không sống trong cùng thế giới với người khác, không thực tế. Cả ngày cứ tự hỏi cuộc sống hiện thực có liên quan hay không liên quan gì đấy. Nhưng hắn còn có một phần tính cách đáng nể, chính là vô cùng yêu đương lao động. Mọi chuyện lớn nhỏ trong lớp đều góp một tay, nhất là chuyện có ai đó quên làm vệ sinh, hắn liền làm hộ cho. Hắn ngồi bàn đầu, cho nên cứ hết một tiết là đi lau bảng. Múc một chậu nước, mang ra một cái khăn sạch lau đi lau lại, lau tới khi nào bảng sáng bóng lên hắn mới chịu thôi.
Tôi hỏi hắn sao phải lau bảng sạch như vậy, hắn nói vì thế này cũng như tâm tình của hắn, lau khô sạch sẽ mới không vương chút ưu sầu hắc ám. Còn nói thêm cái gì nữa thì tôi chịu, không nghe tiếp được, bởi tôi biết, mỗi lần nói như vậy thì hắn không thể ngừng lại được, nói rồi lại nói, giống như một người từng trải, ngày nào cũng nói khiến cho miệng lưỡi cũng lưu loát ít nhiều.
Dù sao thì tôi cũng biết hắn thích sạch sẽ, làm xong tâm trạng cực tốt. Cho nên tối nào tôi cũng cố ý để tất rơi xuống dưới, vừa vặn rơi ngay trên giường hắn, như thế thì trưa hôm sau, tất của tôi sẽ được sạch sẽ xếp trên giường, ha ha…chiêu này thực có hiệu quả.
Nhưng Biên Nhược Thủy chưa bao giờ chải đầu, chuyện ấy tôi không hiểu, tối hắn gội đầu, hết đêm tới sáng hôm sau thì tóc rối như cỏ dại. Hắn không có lược, cũng có nghĩa là không bao giờ chải tóc, cũng có nghĩa đầu hắn vĩnh viễn như hành tây.
“Sao cậu không chải đầu?” Có một ngày tôi rất chán, liền hỏi hắn một câu như vậy.
“Phải chải đầu sao? Rửa mặt, đánh răng là chuyện phải làm, bởi có như thế mới làm cho con ngươi ta sạch sẽ. Thế nhưng có chải đầu hay không cũng chả có tác dụng gì cả. Tớ thấy chải đầu cũng không làm cho con người ta thấy thư thái, dù có dùng lược chải tới thế nào đi nữa, cũng chỉ là lo tới bề ngoài thôi. Còn cái bên trong thì không thể dùng lược mà tháo gỡ được, tớ đã từng chải đầu một lần rồi, nhưng từ đó tớ không bao giờ đụng tới lược nữa, bởi khi nhìn vào trong gương, tớ thấy mình thật bất lực, toàn thân đều chảy tràn sự bất mãn. Tựa như răng lược đều biến thành những cái răng nhọn, đâm vào trong óc tớ…”
Từ đó về sau tôi đều tâm niệm, sẽ không hỏi hắn bất cứ chuyện gì nữa.
Tôi cũng không nghĩ sẽ làm bạn với Biên Nhược Thủy, cùng lắm chỉ để hắn giúp tôi làm mấy chuyện lao động, hơn nữa, lăn ra ngoài cuộc sống bụi bặm này còn có thể khiến hắn nhận thức thực tế một chút, được thế, tôi còn có thể cảm kích hắn bội phần.
Hôm đó tôi về ký túc xá, vừa bước vào cửa đã thấy Đạt Hề Duệ ở trong phòng chăm chắm nhìn vào một cái quần đùi suy tư đi suy tư lại. Tôi đi tới đập nhẹ lên đầu hắn, “cái đồ tiểu tử dâm đãng này! Ban ngày ban mặt lại nhìn đắm đuối quần đùi của người ta, mà còn lại là quần đùi của nam nữa chứ.”
Đạt Hề Duệ thấy là tôi, bật cười khanh khách, chỉ vào cái quần kia, nói: “Mày nhìn cái quần đùi này của Biên đại thi nhân xem, có cái gì khác nào?”
Tôi cũng nhìn một chút, đúng là hơi kỳ quái. Cái quần này hình như còn chưa được giặt, lẽ ra quần của Biên Nhược Thủy thì đâu như thế này a! Người ta là người ưa sạch sẽ a!
“Nhanh qua đây coi đi! Tao cho mày được mở mắt.” Đạt Hề Duệ cẩn thận đem lật mặt kia của chiếc quần lại, bây giờ thì mặt kia của cái quần cũng bày ra trước mắt hai đứa. Phía trước quần có một cái dây khóa kéo màu nâu, cái quần đùi này đúng là thiết kế rất mới mẻ độc đáo a! May thế nào mà phức tạp như vậy chứ?
Đạt Hề Duệ cười mờ ám liếc mắt nhìn ta, rồi đưa tay kéo cái khóa quần, hóa ra bên trong còn một lớp vải nữa, không phải là lớp vải lót, mà là một cái túi, cái này không phải là thừa ra sao? Không lẽ làm để trang trí à?
Đúng lúc hai đứa đang đứng ngẩn ra suy nghĩ, Biên Nhược Thủy đã bưng ba hộp cơm vào, thấy chúng tôi cầm quần đùi của hắn thì mặt thoắt cái đã đỏ bừng lên.
“Các cậu…làm gì thế?” Biên Nhược Thủy vội buông hộp cơm, đi nhanh về phía chúng tôi, giật lấy cái quần, nhét vào trong ngăn tủ, mặt như sắp khóc tới nơi.
Tôi đi vòng vòng quanh hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ. Biên Nhược Thủy dĩ nhiên là không dám nhìn tôi, trong chốc lát, tôi hiểu ra chuyện, cười ha hả, khiến mọi người trong phòng đều quay lại nhìn.
“Tớ biết rồi! Chuyện này…Biên đại thi nhân, cậu sao lại dám dùng thủ đoạn thâm hiểm thế này…đúng là không nhìn ra đó a!”
Đạt Hề Duệ nhìn tôi, vẻ mặt hiếu kì, ”Chuyện gì đó? Mày nói nhanh lên a!”
Biên Nhược Thủy cắn môi nhìn, cứ như thể sẵn sàng liều mạng với tôi, không còn cách nào khác, chuyện này phải nói ra, không thì khó chịu lắm, tôi chỉ vào Biên Nhược Thủy, nói: “Cậu ta may một cái túi trong quần, rồi nhét mấy thứ vào đó, để người ta trông vào thấy cậu ta thực oai phong!” (*)
“Ha ha ha…” Trong nháy mắt, cả phòng vang lên tiếng cười như đại bác oanh tạc, ngay sau đó, ba đứa con trai cùng nhào tới, tôi ôm thắt lưng Biên Nhược Thủy, Đạt Hề Duệ tụt quần của hắn xuống, Trương Văn Tuấn nhân cơ hội, lợi dụng sơ hở, nhanh chóng vươn tay ra sờ.
“Coi nào, đúng là to quá đi mất, tớ sờ cả nửa ngày cũng chưa tìm ra…”
Lời vừa dứt thì một trận cười nhạo nữa lại vang lên, ba đứa thay phiên nhau làm loạn, đùa giỡn vui vẻ bình thường. Thừa cơ ai đó không để ý thì lén đánh một cái, rồi lại nhìn nhau cười hề hề, cuộc sống nhàm chán mỗi ngày như có thêm chút màu sắc.
Biên Nhược Thủy chắc mới bị lần đầu tiên, giãy dụa trên giường, mặt đỏ bừng bừng, tới tận giờ ăn cơm, chúng tôi mới tha cho hắn, Biên Nhược Thủy vội vàng lên sân thượng, bỏ cơm, Tiểu Tuấn thấy vậy liền đi theo, một lát sau về chúng tôi mới biết Biên Nhược Thủy khóc.
Nói thật thì chúng tôi cũng có điểm không đúng, tuy học sinh cao trung mà khóc thật hiếm thất, nhất là con trai, là Biên Nhược Thủy thì chẳng có gì là lạ, nhưng tôi chưa từng một lần nghĩ rằng hắn không phải con trai.
Hôm đó Biên Nhược Thủy không hề mở miệng nói chuyện, nhưng hắn vẫn đi mua cơm, giặt tất bẩn.
Buổi chiều tôi đến trường, Lưu Duy giữa giờ nghỉ tới tìm tôi, tôi liếc nhìn khuôn mặt to bè của hắn, Lưu Duy thấy tôi nhìn cũng nhìn lại. “Buổi tối sau giờ học ở căng tin tầng ba có vụ đánh nhau, năm nhất với năm hai, tao nghe bọn Tiếu Vĩ nói mọi người đều tới đó, mày đi không?”
Tôi không thèm trả lời, đi ra khỏi phòng học, Lưu Duy lẽo đẽo theo sau, hắn biết tôi muốn làm gì, hắn nghiện còn nặng hơn cả tôi nữa ấy chứ! WC là nơi hút thuốc tốt nhất, gần đây tôi hút càng ngày càng nhiều, trước còn tới bờ tường ngồi hút, bây giờ chỉ có thể tới WC, tuy tôi không sợ chủ nhiệm lớp bắt được, nhưng lại rất ngán cảnh thầy giáo cứ thuyết giáo cả mấy giờ.
“Tao không đi!” Tôi chậm rãi nhả khói thuốc, nhìn vòng khói thuốc bay lên, một vòng rồi lại một vòng.
“Sao chứ? Không muốn đánh nhau nữa à?” Lưu Duy vừa chào bạn thân, vừa nhìn ta.
“Không phải thế…phiền quá, lũ Tiếu Vĩ kia thích nháo thế nào thì nháo, tao không thích danh tiếng gì, cả một lũ lộn xộn chả biết thằng nào với thằng nào cả, trước đây tao thích sĩ diện, người ta cứ nói là đi, bây giờ công lực không đủ rồi. Ai ai ai …”
“Không giống mày a! Quy ẩn sao? Trước đây mày chỗ nào cũng thấy lui tới mà!” Lưu Duy dùng chân di di điếu thuốc, cười cười nhìn tôi.
Tôi chỉ lạnh nhạt buông một câu: “Người làm công tác văn hóa cho tao tố chất cao.”
Tôi vừa nói xong, đã nghe hắn đứng bên cạnh phì cười, tôi lôi hắn lại, quăng vào tường, đạp cho mấy cái. Mẹ nó chứ, tao nói chuyện thế mà mày cũng cười được.
Tôi cũng ném điếu thuốc xuống đất, không quên liếc mắt nhìn thằng chết tiệt kia, hóa ra hắn đi giải quyết nỗi buồn rồi, trong phòng vang lên tiếng tí tách, tôi hơi nghiêng đầu nhìn sang, không phải nói cũng biết là của tôi to hơn. Tôi cười thầm trong bụng. Không phải tôi khinh thường hắn, nhưng nam tử hán mà như vậy thì người yêu hắn sau này thật không may. Cũng chẳng biết sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh Biên Nhược Thủy, của hắn chắc cũng khoảng khoảng này…
Tối, Biên Nhược Thủy cũng không nói câu nào, tôi cũng sốt ruột, sao là con trai mà lại để ý nhiều thế cơ chứ? Đã đêm rồi mà vẫn còn như thế sao? Hắn đi múc nước rửa chân, đi tới cửa thì bị tôi ngăn lại.
“Cậu nói coi là có chuyện gì xem? Đều là người một phòng đùa giỡn một chút mà cũng không được sao?”
Biên Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn tôi, lách người sang bên cạnh. Tôi chặn hai tay ở hai bên cửa, không cho hắn ra ngoài. Nhìn hắn khiêu khích, thế nào đây? Tôi không tin hắn không nói với tôi lấy một câu.
“Tống Thiên Lộ…” Biên Nhược Thủy liếc mắt nhìn tôi, ha ha…không chịu được rồi!
“Cái đó là túi tiền của tớ đấy…” Biên Nhược Thủy lầm bầm nói.
Tôi thoáng ngây người ra, túi tiền với túi tiếc gì? Không phải lại sắp bắt đầu nói năng lung tung chứ?
“Là cái quần kia ấy…tớ không như cậu nói đâu, đó là túi đựng tiền của tớ, mẹ tớ may cho đấy, mẹ sợ để trong túi sách thì không an toàn…” Biên Nhược Thủy vừa nói vừa len lén nhìn xung quanh, vừa may, trong phòng không có ai.
Tôi lúc này mới nhớ ra, thì ra là thế. Trời ạ! Bây giờ là thời nào rồi! Sao chuyện nhét học phí vào trong tất hồi những năm bảy mươi, tám mươi vẫn còn tồn tại chứ, tôi khẽ nuốt nước bọt, bỗng nhiên chả biết phải nói gì cả. Đành phải hỏi một câu: “Mẹ cậu làm gì thế?”
Tôi cứ nghĩ hắn sẽ nói mẹ hắn là nông dân, trong nhà chẳng có vai vế gì, thế nên mới nghĩ ra chuyện này. Không ngờ Biên Nhược Thủy lại tự hào mà nói với tôi, mẹ hắn là giáo viên, cả nhà toàn là giáo viên.
“Tớ cứ nghĩ sao dáng vẻ của cậu rặt mùi thư sinh? Hóa ra là dòng dõi thư hương a!”
Biên Nhược Thủy dường như quên sạch chuyện lúc trưa, nở nụ cười nhợt nhạt. Hắn nhìn tôi, cười nói: “Tống Thiên Lộ, cậu có biết không? Người tớ tôn kính nhất là mẹ tớ, mẹ tớ không chỉ là giáo viên, trong mắt tớ, bà còn là…”
“Rồi rồi, cậu mau đi múc nước rửa chân đi!”
Biên Nhược Thủy dường như chưa hết xúc động, nhưng nhìn sắc mặt của ta thì lại chạy ra ngoài múc nước rửa chân.
Cuối tuần này tôi đi dạo phố với vợ. Tôi với những người bạn gái của mình đều gọi vợ, nghĩ rằng nếu gọi là vợ thì sẽ có cảm giác thân thiên hơn.
Vợ tôi chạy ngược chạy xuôi, nhìn ngó lung tung, tôi cũng chẳng hiểu sao chỗ này đã tới nhiều lần rồi mà nàng vẫn còn có hứng thú như vậy. Chỉ một lát sau, nàng đã chạy tới trước một cửa hàng bán đồ mỹ phẩm cao cấp, coi này nọ, rồi vẫy tay gọi tôi.
“Tống Thiên Lộ, anh mau qua đây a! Anh nhìn giúp em coi lọ mascara nào tốt?”
Tôi bất đắc dĩ thở dài, tới mascara là gì tôi còn không biết thì hỏi làm cái gì chứ. Thế nhưng tôi cũng làm bộ, không thì lúc nào đó chúng tôi chia tay, chuyện này thể nào cũng là chủ đề bị mang ra nói. Tôi cúi người nhìn, một lọ 128 đồng, một lọ 344 đồng, cái này không phải rõ ràng rồi sao! 128 đồng là đồ tốt!
“Anh coi cái 128 đồng cũng tốt, nhìn cũng có vẻ đẹp lắm…nhưng không phải trong trường cấm dùng cái này sao.” Tôi cười cười nhìn nàng, ngàn vạn lần đừng có chọn lọ 344 đồng đấy, nếu không tôi đừng hòng sống tới cuối tuần sau.
Trương Kỳ Kỳ nhìn một lát, cầm lên rồi lại đặt xuống, nhìn cái này cái kia, hai hàng lông mày vẫn nhăn tít. Mẹ ơi! Nghìn vạn lần đừng có lấy cả hai lọ đấy, trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt lại chẳng hề biểu lộ. “Hầy! Hai lọ này em chẳng quyết được, thôi quên đi, đi dạo tiếp nào!”
Tôi vui vẻ cười ha hả cùng nàng đi ra ngoài.
Kết cục là sau vụ bẽ mặt ấy, Trương Kỳ Kỳ thích đôi giày NIKE, tôi liền cười hai tiếng rồi tới quầy thanh toán, không còn cách nào khác, nghĩ sao chứ, không móc túi tiền ra thì cũng không thể được. Chỉ có thể nắm chặt lưng quần mà mang hai cái giày đi thanh toán.
Đi được thêm một lát nữa, Trương Kỳ Kỳ vào một cửa hàng bán ví hàng hiệu, nhưng mãi chẳng thấy nàng cầm cái gì lên xem, lại khiến tôi nhớ tới cái túi tiền trong quần của Biên Nhược Thủy. Ngẫm ngợi một lát, tôi cũng chọn bừa lấy một cái ví, mặc dù có nhìn thế nào cũng chẳng thấy nó có gì đẹp cả, rồi mang tới quầy tính tiền.
“136 đồng, đây là tiền thừa của ngài.” Tiểu thư quầy thu ngân nhìn ta cười, lại còn chả cười, tôi đếm lại tiền thừa rồi đưa mắt tìm Trương Kỳ Kỳ, sắc mặt nàng không còn khó coi như lúc nãy nữa, tôi vừa nhìn thì mặt nàng đã đỏ lên, trông vô cùng ngây thơ, tim tôi không khỏi nhảy một nhịp.
Trên đường về nhà, Trương Kỳ Kỳ bỗng nhiên đáng yêu hơn, lại còn biết làm nũng với tôi, hầy! Đôi khi, không có tiền là không được, nếu cứ theo cái điệu này thì chắc tiếp theo là ăn tối rồi. Tôi lén vuốt cái ví tiền lép kẹp, trong lòng thầm kêu khổ, lát nữa về nói với Biên Nhược Thủy, kêu hắn mua ít cơm thôi.
“Cho cậu!” Tôi quăng đồ lên giường Biên Nhược Thủy, Tiểu Tuấn tử nhanh chân chạy tới cầm lên xem.
Biên Nhược Thủy không hiểu ý, nhìn tôi hỏi lại: “Cái này..là gì?”
“Tớ trên đường đi thấy có bán ví, nghĩ cũng hay, nên mua cho cậu một cái, từ nay đừng mang cả xấp tiền lẻ bỏ vào trong quần đùi nữa đi, cậu sạch sẽ như thế mà không biết chỗ đó toàn là vi khuẩn hả?” Tôi giật đồ trong tay Tiểu Tuấn tử, đưa cho Biên Nhược Thủy.
Tôi nghĩ chắc Biên Nhược Thủy vẫn còn quá cảm động, vì hắn vẫn còn nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên. Hắn cầm lấy cái ví, cúi đầu nhìn kĩ rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: “Cái ví này tốt thế, chắc là 10 đồng nhỉ?”
Tôi thiếu chút nữa là ngã lăn xuống đất, đúng là loại người không biết mua bán là gì, thật chán quá, biết thế cứ mua quách một cái ở bên vỉa hè cho rồi. “Cái này mà 10 đồng á? 3 đồng thôi, cứ dùng đi.” Tôi phẩy tay nói với hắn.
Biên Nhược Thủy lúc này mới thở hắt ra, Tiểu Tuấn tử vẫn chỉ cười phớ lớ, Đạt Hề Duệ ngồi trên giường không biết đang nghĩ gì. Cả phòng đột nhiên rơi vào an tĩnh, tôi liếc nhìn Biên Nhược Thủy, tự nhiên nhớ ra một chuyện.
“Này, từ nay trở đi, cậu đừng có mua nhiều cơm nữa nhé, mỗi bữa chỉ mua một phần thôi, không cần mua hai phần nữa đâu.”
Biên Nhược Thủy nhìn tôi khó hiểu, “Sao thế?”
Tôi nhức đầu, “Hầy, gần đây thấy bụng cũng béo lên rồi, phải giảm béo thôi.”
“Giảm béo á? Không được đâu, thế thì đói bụng lắm.” Biên Nhược Thủy lo lắng nhìn tôi, nói thật, trong lòng tôi khi ấy cảm thấy rất vui, hai đứa cứ như là bạn thân của nhau vậy, quan tâm tới cả những chuyện mà ngay cả vợ tôi cũng chưa bao giờ thèm hỏi tới.
“Không sao đâu, tớ ba ngày không ăn cơm cũng không có chuyện gì.” Tôi vờ ung dung nói.
Biên Nhược Thủy định nói thêm gì nữa, nhưng tôi không để cho hắn cơ hội, móc ra điếu thuốc, vào phòng vệ sinh hút, giờ cũng phải hút thuốc ít đi một chút, thuốc cũng đắt tiền lắm.
Giờ ăn tối, hộp cơm của tôi vẫn đầy ắp như trước, tôi bực mình nhìn Biên Nhược Thủy, vừa nói với hắn thế mà đã quên rồi.
Biên Nhược Thủy như đọc được ý nghĩ của tôi, vội vã tiếp lời, “Tớ không mua nhiều cho cậu đâu, chỉ là tớ ăn không vào, cho cậu thêm một chút, cậu yên tâm, cái đó tớ chưa đụng đũa vào đâu, tớ thấy cậu hình như ăn món này được nên để sang, khỏi phải lãng phí.”
Tôi gật đầu, vùi đầu vào ăn, “Cánh gà hôm nay ăn ngon thế, trước giờ chưa thấy món này, món mới hả?”
Biên Nhược Thủy cười tươi nhìn tôi nói: “Thật hả? Cánh gà này là mẹ bắt tớ cầm theo đấy, mẹ tớ là người Hồ Nam, bà thích làm ít món sốt, mang đi khó bị hỏng, cậu thích ăn thì để tớ bảo mẹ lần sau làm nhiều một chút.”
“Được đó! Lần sau cậu bảo mẹ làm cho cả nồi nhé, bảo phòng có bốn người ăn.”
“Sao đi lâu quá vậy?”
Trương Kỳ Kỳ kéo tay tôi, nhỏ giọng nói: “Em…vì cái đó, bụng đang đau..”
Tôi chợt hiểu ra, thì ra là thế, con gái phiền phức thật. Tôi giơ tay kéo Trương Kỳ Kỳ lại gần, vuốt cái bụng nho nhỏ của nàng, xoa nhẹ mấy cái, rồi nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”
Trương Kỳ Kỳ thổn thức một chút, thoáng cái đã chui vào trong lòng tôi, chỉ một chốc sau đã thấy nước mắt lưng tròng. Chuyện gì đây trời? Sao lại thành thế này rồi? Vừa nãy còn không sao mà!
“Đau lắm! Trưa nay đã khóc một trận ở ký túc xá rồi, đau không chịu được, trước đây em đau tới mức phải đi châm cứu giảm đau, giờ vẫn còn đau lắm…ô ô…”
“Nào nào bảo bối của anh, em đừng khóc nữa, không khóc nữa, anh thương nào.” Tôi nói như niệm kinh, vỗ nhẹ sau lưng nàng, bình thường con gái không dính tới chuyện yêu đương thì cứng đầu cứng cổ, tới khi cùng người ta sao lại trở nên yếu đuối thế này? Mỗi ngày nhất định khóc một trận, tức mình một phen.
Ngồi với nhau hơn nửa tiếng, tôi mới nhớ ra là mình còn chưa ăn cơm tối! Trương Kỳ Kỳ là học sinh ngoại trú, thế nên nàng có người làm cơm cho, tôi thì dù sao cũng là người, cũng phải ăn a!
“Nép vào!” Tôi nhìn khoảng không đen kịt phía trước hét nhỏ.
“Sao thế?” Trương Kỳ Kỳ vội đẩy tôi ra.
“Có ánh đèn!” Tôi nói thầm bên tai nàng, Trương Kỳ Kỳ vội vàng tránh xa tôi tới năm bước, tốc độ này so với tốc độ lúc nàng tới đây quả là một trời một vực, hai đứa chia tay nhau, rời khỏi bãi tập.
Ánh đèn là kình địch của mọi đôi tình nhân, gần đây trong trường kỉ luật rất nghiêm. Phó hiệu trưởng, chủ nhiệm môn, chủ nhiệm lớp đều cầm mỗi người một cây đèn pin, trong trường đã ra quy định, cấm học sinh trong trường yêu đương. Một khi bị phát hiện thì hậu quả khôn lường, quy định này mới được trường đề ra, thời gian ấy có nhiều đôi không biết. Có một hôm tự học về muộn, đi qua bãi tập thấy một loạt người đứng xếp hàng, cứ một nam rồi lại một nữ, sáng ngày hôm sau, gia đình của tất cả những người ấy đều biết chuyện yêu đương của con mình.
Tôi không sợ gì cả, bố mẹ tôi đều biết tôi như thế nào, chỉ cần không gây chuyện, thế nào cũng được. Dù sao thì tôi cũng không chơi bời, không bỏ dở chuyện học hành, bố tôi bảo thi vào trường cao đẳng thật là nhất cử tam tiện, cho nên giờ tôi có dính tới chuyện yêu đương cũng không ảnh hưởng.
Chuyện học hành của Trương Kỳ Kỳ cũng chẳng khá hơn la bao, tôi trước giờ tìm bạn gái chưa bao giờ tìm người học giỏi, lỡ như có lún sâu vào quá, cũng không thấy áy náy. Nhưng Trương Kỳ Kỳ lại thích làm bộ, tự xem mình như học sinh gương mẫu xuất sắc, thích sĩ diện. Nàng sợ cha mẹ nàng, thế nên chuyện của chúng tôi mà tới tai gia đình, đối với Trương Kỳ Kỳ mà nói chẳng khác nào ngày tận thế.
“Cơm của tớ đâu?” Tôi đi bộ về ký túc xá, thấy Biên Nhược Thủy đang ngồi đọc sách một mình.
“Trong cái chậu ở đằng kia kìa!”
“Tron chậu? Cậu đem cơm của tớ cho vào trong chậu à?” Tôi đi qua đập đầu Biên Nhược Thủy khiến hắn giật nảy mình.
“Không phải thế…cậu mãi không về nên cơm nguội hết, thế nên tớ mới cho vào chậu nước nóng để hâm lại.” Biên Nhược Thủy càng nói càng nhỏ, rồi không nói gì nữa, cúi đầu xuống.
Tôi nhìn Biên Nhược Thủy cũng khổ sở, dù sao cũng là có ý tốt, sẽ không giận hắn nữa, liền đi tới mở hộp cơm ăn. Vừa mở hộp ra, suýt nữa tôi đánh rơi xuống đất, cái này là gì đây? Một hộp toàn rau cần với mộc nhĩ, thanh đạm không nói, nhưng tôi không ăn được rau cần.
“Cậu lấy cho tôi cái gì đây? Tôi không phải gia súc, cho tôi ăn rau làm gì?” Tôi khó chịu đóng nắp hộp cơm lại, quay đầu nhìn Biên Nhược Thủy kêu.
Biên Nhược Thủy buông sách xuống, vẻ mặt áy náy nhìn tôi, “Tớ không biết…cậu thích ăn cái gì, tớ hàng ngày đều ăn mấy thứ này nên nghĩ là…”
” “Cậu nghĩ ít như thế mà tôi ăn no được sao? Nghĩ cậu ăn cái gì thì tôi phải ăn cái đó à? Sao cậu không nghĩ tại sao tôi với cậu bên cao bên thấp đi? Không phải cậu nghĩ tôi cũng lùn như cậu chứ?” Tôi có chút kích động, nhìn dáng vẻ rụt rè sợ hãi của hắn lại càng muốn khi dễ hắn.
“Không có!” Biên Nhược Thủy cầm lấy chậu cơm, bê ra ngoài.
“Cậu làm cái gì thế?” Tôi cúi đầu nhìn hắn.
“Thì mang ra ngoài, tớ mua cho cậu cái khác, cậu muốn ăn gì?”
“Được rồi, được rồi, không cần.” Tôi giật lại cái hộp cơm, không thèm tức giận, một chút phản kháng cũng không có, bây giờ thật sự đã tìm ra được nơi trút giận cực kì tốt rồi.
“Tớ nói, cậu phải nghe cho kĩ.” Tôi một bên xúc cơm ăn, một bên nhìn Biên Nhược Thủy. “Cơm của tớ nhất định phải có thịt, nếu không thì tớ ăn không vào, mỗi bữa phải có ít nhất hai món, cơm cũng phải mua hai phần, lát nữa tới cửa hàng mua cho tớ ít đồ ăn vặt, ăn đỡ đói, tớ ăn nhiều cơm, một ngày ngoài ba bữa cơm thì phải ăn thêm mì phở gì đó, ăn cơm không tớ không đủ no. Buổi tối đều ăn canh, sáng sớm ăn đồ nguội, bánh bao, đến lúc đó mua cái gì thì cậu hỏi lại tớ; tớ không ăn rau cần, không thích ăn súp-lơ, mộc nhĩ, không thích ăn đồ ngọt quá, thích ăn nhạt, trong thức ăn mà có tiêu thì không ăn, chao cũng không ăn, tớ còn ăn…lúc đó muốn ăn gì thì sẽ nói cho cậu biết sau.”
Biên Nhược Thủy đứng cạnh nhớ hết những gì tôi nói, còn ghi vào một quyển sổ nhỏ, tôi nhìn qua suýt sặc, thằng nhóc này, có cái gì mà phải cẩn thận thế chứ?
Ăn cơm xong, tôi ngồi cạnh Biên Nhược Thủy, thực sự là chán mà, nghĩ vậy bèn khoác vai Biên Nhược Thủy. Kéo hắn lại, “cho tớ nằm một chút, cậu tới đây rồi thì tớ không dùng được cái giường này nữa, trước giờ giường này chỉ có tớ dùng thôi.”
Mặt Biên Nhược Thủy bỗng nhiên đỏ lên, tôi chưa từng thấy ai xấu hổ như con nít như thế, liền nhấn mạnh vai hắn một cái, hắn lập tức nhăn mặt.
“Thế mà đau sao?” Tôi hỏi hắn, “Cậu có đúng là con trai không thế?”
Biên Nhược Thủy không nói gì, một lát sau hắn mới nhỏ giọng nói: “À, cái kia…cậu đem quyển sách kia đi đi!”
Tôi ngạc nhiên, “Sách gì chứ?”
“Là cuốn sách cậu ném vào người tớ ấy.” Biên Nhược Thủy xấu hổ cười cười.
Tôi ngẩn ra trong chốc lát mới nhớ, là cuốn tạp chí khiêu dâm của mình. Tôi phá ra cười, nói: “Cậu đã coi chưa?”
“Chưa!” Biên Nhược Thủy vội vã xua tay, “Tớ không xem loại sách này, mẹ tớ không cho xem, tớ vừa thấy cái bìa sách đã không dám nhìn nữa rồi.”
“Thật không?” Tôi nhìn sát vào mặt Biên Nhược Thủy, nhìn thẳng vào mắt hắn, quả nhiên, chỉ một lát, hắn bắt đầu tránh né. “Ha ha…gạt tớ sao? Cậu đã bao nhiêu rồi chứ? Nhìn cậu như thế mà loại này chưa từng xem sao? Đã cứng chưa?”
Tôi vươn tay sờ vào giữa hai chân hắn, Biên Nhược Thủy bỗng nhiên vùng đứng dậy, “Cậu…cậu đừng có nói bậy…” hắn vội lùi ra sau, làm như tôi sắp cưỡng bức hắn vậy.
“Xí! Cậu còn giả bộ trong sáng cái gì thế? Đều đã lớn rồi, cùng là nam cả, ai chẳng giống như ai a!” Tôi đá vào chân giường hắn, đi ra ngoài, không thèm để ý phản ứng của hắn.
Không nói chuyện đó nữa, tôi đi tìm mấy đứa bạn đi chơi, tối nay cũng là tự học, đi chơi bóng rổ thôi! Nghĩ ngợi một hồi, những chuyện không vui trong lòng đều biến mất, chạy tới sân bóng rổ.
Trưa hôm sau, Biên Nhược Thủy mua cho tôi một phần thịt sườn, còn thêm một đống đồ ăn vặt nữa, tôi cuối cùng cũng thấy no, vỗ vỗ bụng, ngồi ở đầu giường hắn.
“Cậu đọc cái gì thế? Nhìn chăm chú thế…” Tôi gạt quyển sách của hắn ra, nhìn hắn.
“Là …thơ.”
“Cậu có thể nói to lên một chút không a?” tôi nhìn hắn hét tướng lên, đã hai ngày nay hắn nói gì tôi cũng đều không nghe rõ lắm, kiểu gì cũng phải hỏi lại.
“Là thơ…” Biên Nhược Thủy hắng giọng nói to lên.
“Giời ơi, tôi đánh chết cậu đi!” Tôi dùng sức khẽ vỗ sau gáy hắn, thằng nhóc này không có tật gì đó chứ? Sao lại toàn làm những chuyện khó tiêu hóa như thế. “Cậu xem cái loại sách này mà cũng được hả? Có gì hay chứ?”
“Xem sách này tớ thấy trong lòng mình nhẹ nhàng đi nhiều lắm.” hai mắt Biên Nhược Thủy sáng rực lên, ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng vào tôi khiến tôi hơi rùng mình, có đôi chút dự cảm không lành. “Mẹ tớ là giáo viên, cứ lúc nào rảnh, mẹ tớ thường thích nghe tớ đọc thơ, làm thơ. Tớ chưa bao giờ thấy việc này chán cả, ngay từ lần đầu tiên gặp nó, tớ đã thích rồi, đây chính là thiên sứ dẫn dắt cuộc đời tớ…”
Biên Nhược Thủy bỗng nhiên vùng đứng dậy, giơ một tay lên, xúc động nhìn ra ngoài cửa sổ, cao giọng nói: “Thơ ca, là người bạn thanh mai trúc mã của tớ, tớ thích đọc thơ mà ngẫm lại nhân sinh, tớ hay tự hỏi: tại sao ta phải sống? Tại sao ta lại chọn cách sống như thế này? Tại sao ta không thể thoát ra khỏi những ràng buộc tầm thường mà tìm tới lý tưởng của mình? Nhưng rốt cuộc tớ đang muốn cái gì đây, nếu tớ không biết tại sao mình lại sống thì làm sao biết được mình đang muốn gì, tớ đã hiểu tại sao tớ lại cô đơn như vậy, bởi vì tớ đang còn ở trong một cái hố sâu, sâu tới độ không ai có thể biết được, nó giam hãm con người ta, nơi đó không chỉ có bụi gai, mà còn có dây, chúng quấn quanh tớ, càng giãy thì quấn càng chặt hơn, tớ không thể nào thoát ra được…”
“Chuyện đó…tớ đi WC trước đã, cậu cứ ở đây nói một mình đi nhé!” tôi nhanh chân chạy trốn, trước khi chạy còn nghe tiếng cười ha ha của Trương Văn Tuấn ở trong phòng, vừa cười vừa nói: “Ăn táo phải sâu.”
Tới lúc tôi trở về, Biên Nhược Thủy đã bình tĩnh trở lại, ngồi đờ ra trên giường, rõ ràng vẫn còn dư vị do trạng thái bốc đồng lúc nãy.
Chỉ ít ngày sau, tôi đã hiểu hiểu được đôi chút con người của Biên Nhược Thủy. Hắn là kiểu người thanh thuần, đại để là không sống trong cùng thế giới với người khác, không thực tế. Cả ngày cứ tự hỏi cuộc sống hiện thực có liên quan hay không liên quan gì đấy. Nhưng hắn còn có một phần tính cách đáng nể, chính là vô cùng yêu đương lao động. Mọi chuyện lớn nhỏ trong lớp đều góp một tay, nhất là chuyện có ai đó quên làm vệ sinh, hắn liền làm hộ cho. Hắn ngồi bàn đầu, cho nên cứ hết một tiết là đi lau bảng. Múc một chậu nước, mang ra một cái khăn sạch lau đi lau lại, lau tới khi nào bảng sáng bóng lên hắn mới chịu thôi.
Tôi hỏi hắn sao phải lau bảng sạch như vậy, hắn nói vì thế này cũng như tâm tình của hắn, lau khô sạch sẽ mới không vương chút ưu sầu hắc ám. Còn nói thêm cái gì nữa thì tôi chịu, không nghe tiếp được, bởi tôi biết, mỗi lần nói như vậy thì hắn không thể ngừng lại được, nói rồi lại nói, giống như một người từng trải, ngày nào cũng nói khiến cho miệng lưỡi cũng lưu loát ít nhiều.
Dù sao thì tôi cũng biết hắn thích sạch sẽ, làm xong tâm trạng cực tốt. Cho nên tối nào tôi cũng cố ý để tất rơi xuống dưới, vừa vặn rơi ngay trên giường hắn, như thế thì trưa hôm sau, tất của tôi sẽ được sạch sẽ xếp trên giường, ha ha…chiêu này thực có hiệu quả.
Nhưng Biên Nhược Thủy chưa bao giờ chải đầu, chuyện ấy tôi không hiểu, tối hắn gội đầu, hết đêm tới sáng hôm sau thì tóc rối như cỏ dại. Hắn không có lược, cũng có nghĩa là không bao giờ chải tóc, cũng có nghĩa đầu hắn vĩnh viễn như hành tây.
“Sao cậu không chải đầu?” Có một ngày tôi rất chán, liền hỏi hắn một câu như vậy.
“Phải chải đầu sao? Rửa mặt, đánh răng là chuyện phải làm, bởi có như thế mới làm cho con ngươi ta sạch sẽ. Thế nhưng có chải đầu hay không cũng chả có tác dụng gì cả. Tớ thấy chải đầu cũng không làm cho con người ta thấy thư thái, dù có dùng lược chải tới thế nào đi nữa, cũng chỉ là lo tới bề ngoài thôi. Còn cái bên trong thì không thể dùng lược mà tháo gỡ được, tớ đã từng chải đầu một lần rồi, nhưng từ đó tớ không bao giờ đụng tới lược nữa, bởi khi nhìn vào trong gương, tớ thấy mình thật bất lực, toàn thân đều chảy tràn sự bất mãn. Tựa như răng lược đều biến thành những cái răng nhọn, đâm vào trong óc tớ…”
Từ đó về sau tôi đều tâm niệm, sẽ không hỏi hắn bất cứ chuyện gì nữa.
Tôi cũng không nghĩ sẽ làm bạn với Biên Nhược Thủy, cùng lắm chỉ để hắn giúp tôi làm mấy chuyện lao động, hơn nữa, lăn ra ngoài cuộc sống bụi bặm này còn có thể khiến hắn nhận thức thực tế một chút, được thế, tôi còn có thể cảm kích hắn bội phần.
Hôm đó tôi về ký túc xá, vừa bước vào cửa đã thấy Đạt Hề Duệ ở trong phòng chăm chắm nhìn vào một cái quần đùi suy tư đi suy tư lại. Tôi đi tới đập nhẹ lên đầu hắn, “cái đồ tiểu tử dâm đãng này! Ban ngày ban mặt lại nhìn đắm đuối quần đùi của người ta, mà còn lại là quần đùi của nam nữa chứ.”
Đạt Hề Duệ thấy là tôi, bật cười khanh khách, chỉ vào cái quần kia, nói: “Mày nhìn cái quần đùi này của Biên đại thi nhân xem, có cái gì khác nào?”
Tôi cũng nhìn một chút, đúng là hơi kỳ quái. Cái quần này hình như còn chưa được giặt, lẽ ra quần của Biên Nhược Thủy thì đâu như thế này a! Người ta là người ưa sạch sẽ a!
“Nhanh qua đây coi đi! Tao cho mày được mở mắt.” Đạt Hề Duệ cẩn thận đem lật mặt kia của chiếc quần lại, bây giờ thì mặt kia của cái quần cũng bày ra trước mắt hai đứa. Phía trước quần có một cái dây khóa kéo màu nâu, cái quần đùi này đúng là thiết kế rất mới mẻ độc đáo a! May thế nào mà phức tạp như vậy chứ?
Đạt Hề Duệ cười mờ ám liếc mắt nhìn ta, rồi đưa tay kéo cái khóa quần, hóa ra bên trong còn một lớp vải nữa, không phải là lớp vải lót, mà là một cái túi, cái này không phải là thừa ra sao? Không lẽ làm để trang trí à?
Đúng lúc hai đứa đang đứng ngẩn ra suy nghĩ, Biên Nhược Thủy đã bưng ba hộp cơm vào, thấy chúng tôi cầm quần đùi của hắn thì mặt thoắt cái đã đỏ bừng lên.
“Các cậu…làm gì thế?” Biên Nhược Thủy vội buông hộp cơm, đi nhanh về phía chúng tôi, giật lấy cái quần, nhét vào trong ngăn tủ, mặt như sắp khóc tới nơi.
Tôi đi vòng vòng quanh hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ. Biên Nhược Thủy dĩ nhiên là không dám nhìn tôi, trong chốc lát, tôi hiểu ra chuyện, cười ha hả, khiến mọi người trong phòng đều quay lại nhìn.
“Tớ biết rồi! Chuyện này…Biên đại thi nhân, cậu sao lại dám dùng thủ đoạn thâm hiểm thế này…đúng là không nhìn ra đó a!”
Đạt Hề Duệ nhìn tôi, vẻ mặt hiếu kì, ”Chuyện gì đó? Mày nói nhanh lên a!”
Biên Nhược Thủy cắn môi nhìn, cứ như thể sẵn sàng liều mạng với tôi, không còn cách nào khác, chuyện này phải nói ra, không thì khó chịu lắm, tôi chỉ vào Biên Nhược Thủy, nói: “Cậu ta may một cái túi trong quần, rồi nhét mấy thứ vào đó, để người ta trông vào thấy cậu ta thực oai phong!” (*)
“Ha ha ha…” Trong nháy mắt, cả phòng vang lên tiếng cười như đại bác oanh tạc, ngay sau đó, ba đứa con trai cùng nhào tới, tôi ôm thắt lưng Biên Nhược Thủy, Đạt Hề Duệ tụt quần của hắn xuống, Trương Văn Tuấn nhân cơ hội, lợi dụng sơ hở, nhanh chóng vươn tay ra sờ.
“Coi nào, đúng là to quá đi mất, tớ sờ cả nửa ngày cũng chưa tìm ra…”
Lời vừa dứt thì một trận cười nhạo nữa lại vang lên, ba đứa thay phiên nhau làm loạn, đùa giỡn vui vẻ bình thường. Thừa cơ ai đó không để ý thì lén đánh một cái, rồi lại nhìn nhau cười hề hề, cuộc sống nhàm chán mỗi ngày như có thêm chút màu sắc.
Biên Nhược Thủy chắc mới bị lần đầu tiên, giãy dụa trên giường, mặt đỏ bừng bừng, tới tận giờ ăn cơm, chúng tôi mới tha cho hắn, Biên Nhược Thủy vội vàng lên sân thượng, bỏ cơm, Tiểu Tuấn thấy vậy liền đi theo, một lát sau về chúng tôi mới biết Biên Nhược Thủy khóc.
Nói thật thì chúng tôi cũng có điểm không đúng, tuy học sinh cao trung mà khóc thật hiếm thất, nhất là con trai, là Biên Nhược Thủy thì chẳng có gì là lạ, nhưng tôi chưa từng một lần nghĩ rằng hắn không phải con trai.
Hôm đó Biên Nhược Thủy không hề mở miệng nói chuyện, nhưng hắn vẫn đi mua cơm, giặt tất bẩn.
Buổi chiều tôi đến trường, Lưu Duy giữa giờ nghỉ tới tìm tôi, tôi liếc nhìn khuôn mặt to bè của hắn, Lưu Duy thấy tôi nhìn cũng nhìn lại. “Buổi tối sau giờ học ở căng tin tầng ba có vụ đánh nhau, năm nhất với năm hai, tao nghe bọn Tiếu Vĩ nói mọi người đều tới đó, mày đi không?”
Tôi không thèm trả lời, đi ra khỏi phòng học, Lưu Duy lẽo đẽo theo sau, hắn biết tôi muốn làm gì, hắn nghiện còn nặng hơn cả tôi nữa ấy chứ! WC là nơi hút thuốc tốt nhất, gần đây tôi hút càng ngày càng nhiều, trước còn tới bờ tường ngồi hút, bây giờ chỉ có thể tới WC, tuy tôi không sợ chủ nhiệm lớp bắt được, nhưng lại rất ngán cảnh thầy giáo cứ thuyết giáo cả mấy giờ.
“Tao không đi!” Tôi chậm rãi nhả khói thuốc, nhìn vòng khói thuốc bay lên, một vòng rồi lại một vòng.
“Sao chứ? Không muốn đánh nhau nữa à?” Lưu Duy vừa chào bạn thân, vừa nhìn ta.
“Không phải thế…phiền quá, lũ Tiếu Vĩ kia thích nháo thế nào thì nháo, tao không thích danh tiếng gì, cả một lũ lộn xộn chả biết thằng nào với thằng nào cả, trước đây tao thích sĩ diện, người ta cứ nói là đi, bây giờ công lực không đủ rồi. Ai ai ai …”
“Không giống mày a! Quy ẩn sao? Trước đây mày chỗ nào cũng thấy lui tới mà!” Lưu Duy dùng chân di di điếu thuốc, cười cười nhìn tôi.
Tôi chỉ lạnh nhạt buông một câu: “Người làm công tác văn hóa cho tao tố chất cao.”
Tôi vừa nói xong, đã nghe hắn đứng bên cạnh phì cười, tôi lôi hắn lại, quăng vào tường, đạp cho mấy cái. Mẹ nó chứ, tao nói chuyện thế mà mày cũng cười được.
Tôi cũng ném điếu thuốc xuống đất, không quên liếc mắt nhìn thằng chết tiệt kia, hóa ra hắn đi giải quyết nỗi buồn rồi, trong phòng vang lên tiếng tí tách, tôi hơi nghiêng đầu nhìn sang, không phải nói cũng biết là của tôi to hơn. Tôi cười thầm trong bụng. Không phải tôi khinh thường hắn, nhưng nam tử hán mà như vậy thì người yêu hắn sau này thật không may. Cũng chẳng biết sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh Biên Nhược Thủy, của hắn chắc cũng khoảng khoảng này…
Tối, Biên Nhược Thủy cũng không nói câu nào, tôi cũng sốt ruột, sao là con trai mà lại để ý nhiều thế cơ chứ? Đã đêm rồi mà vẫn còn như thế sao? Hắn đi múc nước rửa chân, đi tới cửa thì bị tôi ngăn lại.
“Cậu nói coi là có chuyện gì xem? Đều là người một phòng đùa giỡn một chút mà cũng không được sao?”
Biên Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn tôi, lách người sang bên cạnh. Tôi chặn hai tay ở hai bên cửa, không cho hắn ra ngoài. Nhìn hắn khiêu khích, thế nào đây? Tôi không tin hắn không nói với tôi lấy một câu.
“Tống Thiên Lộ…” Biên Nhược Thủy liếc mắt nhìn tôi, ha ha…không chịu được rồi!
“Cái đó là túi tiền của tớ đấy…” Biên Nhược Thủy lầm bầm nói.
Tôi thoáng ngây người ra, túi tiền với túi tiếc gì? Không phải lại sắp bắt đầu nói năng lung tung chứ?
“Là cái quần kia ấy…tớ không như cậu nói đâu, đó là túi đựng tiền của tớ, mẹ tớ may cho đấy, mẹ sợ để trong túi sách thì không an toàn…” Biên Nhược Thủy vừa nói vừa len lén nhìn xung quanh, vừa may, trong phòng không có ai.
Tôi lúc này mới nhớ ra, thì ra là thế. Trời ạ! Bây giờ là thời nào rồi! Sao chuyện nhét học phí vào trong tất hồi những năm bảy mươi, tám mươi vẫn còn tồn tại chứ, tôi khẽ nuốt nước bọt, bỗng nhiên chả biết phải nói gì cả. Đành phải hỏi một câu: “Mẹ cậu làm gì thế?”
Tôi cứ nghĩ hắn sẽ nói mẹ hắn là nông dân, trong nhà chẳng có vai vế gì, thế nên mới nghĩ ra chuyện này. Không ngờ Biên Nhược Thủy lại tự hào mà nói với tôi, mẹ hắn là giáo viên, cả nhà toàn là giáo viên.
“Tớ cứ nghĩ sao dáng vẻ của cậu rặt mùi thư sinh? Hóa ra là dòng dõi thư hương a!”
Biên Nhược Thủy dường như quên sạch chuyện lúc trưa, nở nụ cười nhợt nhạt. Hắn nhìn tôi, cười nói: “Tống Thiên Lộ, cậu có biết không? Người tớ tôn kính nhất là mẹ tớ, mẹ tớ không chỉ là giáo viên, trong mắt tớ, bà còn là…”
“Rồi rồi, cậu mau đi múc nước rửa chân đi!”
Biên Nhược Thủy dường như chưa hết xúc động, nhưng nhìn sắc mặt của ta thì lại chạy ra ngoài múc nước rửa chân.
Cuối tuần này tôi đi dạo phố với vợ. Tôi với những người bạn gái của mình đều gọi vợ, nghĩ rằng nếu gọi là vợ thì sẽ có cảm giác thân thiên hơn.
Vợ tôi chạy ngược chạy xuôi, nhìn ngó lung tung, tôi cũng chẳng hiểu sao chỗ này đã tới nhiều lần rồi mà nàng vẫn còn có hứng thú như vậy. Chỉ một lát sau, nàng đã chạy tới trước một cửa hàng bán đồ mỹ phẩm cao cấp, coi này nọ, rồi vẫy tay gọi tôi.
“Tống Thiên Lộ, anh mau qua đây a! Anh nhìn giúp em coi lọ mascara nào tốt?”
Tôi bất đắc dĩ thở dài, tới mascara là gì tôi còn không biết thì hỏi làm cái gì chứ. Thế nhưng tôi cũng làm bộ, không thì lúc nào đó chúng tôi chia tay, chuyện này thể nào cũng là chủ đề bị mang ra nói. Tôi cúi người nhìn, một lọ 128 đồng, một lọ 344 đồng, cái này không phải rõ ràng rồi sao! 128 đồng là đồ tốt!
“Anh coi cái 128 đồng cũng tốt, nhìn cũng có vẻ đẹp lắm…nhưng không phải trong trường cấm dùng cái này sao.” Tôi cười cười nhìn nàng, ngàn vạn lần đừng có chọn lọ 344 đồng đấy, nếu không tôi đừng hòng sống tới cuối tuần sau.
Trương Kỳ Kỳ nhìn một lát, cầm lên rồi lại đặt xuống, nhìn cái này cái kia, hai hàng lông mày vẫn nhăn tít. Mẹ ơi! Nghìn vạn lần đừng có lấy cả hai lọ đấy, trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt lại chẳng hề biểu lộ. “Hầy! Hai lọ này em chẳng quyết được, thôi quên đi, đi dạo tiếp nào!”
Tôi vui vẻ cười ha hả cùng nàng đi ra ngoài.
Kết cục là sau vụ bẽ mặt ấy, Trương Kỳ Kỳ thích đôi giày NIKE, tôi liền cười hai tiếng rồi tới quầy thanh toán, không còn cách nào khác, nghĩ sao chứ, không móc túi tiền ra thì cũng không thể được. Chỉ có thể nắm chặt lưng quần mà mang hai cái giày đi thanh toán.
Đi được thêm một lát nữa, Trương Kỳ Kỳ vào một cửa hàng bán ví hàng hiệu, nhưng mãi chẳng thấy nàng cầm cái gì lên xem, lại khiến tôi nhớ tới cái túi tiền trong quần của Biên Nhược Thủy. Ngẫm ngợi một lát, tôi cũng chọn bừa lấy một cái ví, mặc dù có nhìn thế nào cũng chẳng thấy nó có gì đẹp cả, rồi mang tới quầy tính tiền.
“136 đồng, đây là tiền thừa của ngài.” Tiểu thư quầy thu ngân nhìn ta cười, lại còn chả cười, tôi đếm lại tiền thừa rồi đưa mắt tìm Trương Kỳ Kỳ, sắc mặt nàng không còn khó coi như lúc nãy nữa, tôi vừa nhìn thì mặt nàng đã đỏ lên, trông vô cùng ngây thơ, tim tôi không khỏi nhảy một nhịp.
Trên đường về nhà, Trương Kỳ Kỳ bỗng nhiên đáng yêu hơn, lại còn biết làm nũng với tôi, hầy! Đôi khi, không có tiền là không được, nếu cứ theo cái điệu này thì chắc tiếp theo là ăn tối rồi. Tôi lén vuốt cái ví tiền lép kẹp, trong lòng thầm kêu khổ, lát nữa về nói với Biên Nhược Thủy, kêu hắn mua ít cơm thôi.
“Cho cậu!” Tôi quăng đồ lên giường Biên Nhược Thủy, Tiểu Tuấn tử nhanh chân chạy tới cầm lên xem.
Biên Nhược Thủy không hiểu ý, nhìn tôi hỏi lại: “Cái này..là gì?”
“Tớ trên đường đi thấy có bán ví, nghĩ cũng hay, nên mua cho cậu một cái, từ nay đừng mang cả xấp tiền lẻ bỏ vào trong quần đùi nữa đi, cậu sạch sẽ như thế mà không biết chỗ đó toàn là vi khuẩn hả?” Tôi giật đồ trong tay Tiểu Tuấn tử, đưa cho Biên Nhược Thủy.
Tôi nghĩ chắc Biên Nhược Thủy vẫn còn quá cảm động, vì hắn vẫn còn nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên. Hắn cầm lấy cái ví, cúi đầu nhìn kĩ rồi lại ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: “Cái ví này tốt thế, chắc là 10 đồng nhỉ?”
Tôi thiếu chút nữa là ngã lăn xuống đất, đúng là loại người không biết mua bán là gì, thật chán quá, biết thế cứ mua quách một cái ở bên vỉa hè cho rồi. “Cái này mà 10 đồng á? 3 đồng thôi, cứ dùng đi.” Tôi phẩy tay nói với hắn.
Biên Nhược Thủy lúc này mới thở hắt ra, Tiểu Tuấn tử vẫn chỉ cười phớ lớ, Đạt Hề Duệ ngồi trên giường không biết đang nghĩ gì. Cả phòng đột nhiên rơi vào an tĩnh, tôi liếc nhìn Biên Nhược Thủy, tự nhiên nhớ ra một chuyện.
“Này, từ nay trở đi, cậu đừng có mua nhiều cơm nữa nhé, mỗi bữa chỉ mua một phần thôi, không cần mua hai phần nữa đâu.”
Biên Nhược Thủy nhìn tôi khó hiểu, “Sao thế?”
Tôi nhức đầu, “Hầy, gần đây thấy bụng cũng béo lên rồi, phải giảm béo thôi.”
“Giảm béo á? Không được đâu, thế thì đói bụng lắm.” Biên Nhược Thủy lo lắng nhìn tôi, nói thật, trong lòng tôi khi ấy cảm thấy rất vui, hai đứa cứ như là bạn thân của nhau vậy, quan tâm tới cả những chuyện mà ngay cả vợ tôi cũng chưa bao giờ thèm hỏi tới.
“Không sao đâu, tớ ba ngày không ăn cơm cũng không có chuyện gì.” Tôi vờ ung dung nói.
Biên Nhược Thủy định nói thêm gì nữa, nhưng tôi không để cho hắn cơ hội, móc ra điếu thuốc, vào phòng vệ sinh hút, giờ cũng phải hút thuốc ít đi một chút, thuốc cũng đắt tiền lắm.
Giờ ăn tối, hộp cơm của tôi vẫn đầy ắp như trước, tôi bực mình nhìn Biên Nhược Thủy, vừa nói với hắn thế mà đã quên rồi.
Biên Nhược Thủy như đọc được ý nghĩ của tôi, vội vã tiếp lời, “Tớ không mua nhiều cho cậu đâu, chỉ là tớ ăn không vào, cho cậu thêm một chút, cậu yên tâm, cái đó tớ chưa đụng đũa vào đâu, tớ thấy cậu hình như ăn món này được nên để sang, khỏi phải lãng phí.”
Tôi gật đầu, vùi đầu vào ăn, “Cánh gà hôm nay ăn ngon thế, trước giờ chưa thấy món này, món mới hả?”
Biên Nhược Thủy cười tươi nhìn tôi nói: “Thật hả? Cánh gà này là mẹ bắt tớ cầm theo đấy, mẹ tớ là người Hồ Nam, bà thích làm ít món sốt, mang đi khó bị hỏng, cậu thích ăn thì để tớ bảo mẹ lần sau làm nhiều một chút.”
“Được đó! Lần sau cậu bảo mẹ làm cho cả nồi nhé, bảo phòng có bốn người ăn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook