Biên Nhược Thủy
-
Chương 1
Edit : luchoa
Lớp ta sắp có học sinh mới chuyển tới đấy, nhìn coi thế nào?”
“Ai thế?” Tôi cắn bánh mì khô, quay đầu nhìn khuôn mặt to bành của Lưu Duy đang nhăn nhở cười.
Lưu Duy chỉ tay ra ngoài, “Đó đó! Cái thằng tiểu tử đằng kia kìa, cái đứa đầu bù, tóc thì như hành tây đó, thấy chứ?”
Tôi huýt gió rồi chạy tới trước cửa phòng bảo vệ trường, quả nhiên, tiểu tử kia quay đầu lại nhìn thấy tôi, tôi trợn mắt vẫy tay với hắn, kêu to Dương Thông Đầu. Hắn cũng nhìn lại, thản nhiên cười, tôi sững người đôi chút, sau đó cười to lên, rất thú vị, nhìn như trẻ con thế thì trong lớp lại có người bị bắt nạt rồi.
Đi, đi qua đó nào!” Tôi vỗ vai Lưu Duy, vài bước đã nhảy tới trước mặt Dương Thông Đầu.
“Hắc hắc…Dương Thông Đầu, cậu là người ở đâu a?” Tôi chống tay lên cái bàn trước mặt, cúi đầu nhìn hắn.
“Tên tớ không phải là Dương Thông Đầu, là Biên Nhược Thủy, mẹ tớ muốn tớ lớn lên cũng thanh thuần như nước.”
Tôi xùy một tiếng, coi cái dáng bộ nho nhã đó, vừa nhìn qua đã đoán được là loại người tới cái rắm cũng không đánh được mà (*)! Biên Nhược Thủy thấy tôi cười cũng không đáp lại, cúi đầu lấy cái gì đó. Tôi cúi đầu nhìn theo, xem có gì hay không, đều là một đống chẳng ra gì, mà học tới cao trung rồi vẫn còn mang theo hộp bút sao, tôi tính cầm lên xem thì đã bị hắn giật lấy.
“Cho tớ xem nào!” Tôi giật mạnh lại cái hộp, sao lại keo kiệt thế, hắn không cho tôi coi thì tôi càng muốn coi.
“Đừng mở ra!” Biên Nhược Thủy đứng dậy muốn đoạt lại, nhưng tôi nhanh hơn, quay người lại, nhanh chóng mở hộp ra, hộp mở ra còn mang theo âm thanh rin rít, đúng là đồ cũ.
Trong hộp bút chỉ có mấy cây bút, cả hai đều là bút máy, có một cái đã bị dùng tới mòn cả đầu bút. Trong thoáng chốc, tôi thấy trên đầu hộp bút có dính một mảnh giấy màu đỏ thẫm được cắt thành hình trái tim, trông tầm thường muốn khóc, lại còn dùng băng dính, dính chặt, gỡ không ra.
“Này là có nghĩa gì?” Tôi quay đầu lại đã thấy khuôn mặt Biên Nhược Thủy đỏ bừng bừng nhìn mình.
“Tớ đang hỏi cậu đó!” Tôi xoay xoay hộp bút trong tay.
Ai ngờ Biên Nhược Thủy lại nhỏ giọng, líu ríu trả lời, nghe đâu như là “mang ý nghĩa…chờ mong…” Cái gì vậy, tôi quăng lại hộp bút lên bàn hắn, quay lại chỗ của mình. Nghĩ coi hắn có thể làm cái gì cho tôi đây? Trực nhật thì không cần tới, Nhị mặt rỗ đã làm cái đấy rồi; hay là hàng ngày hết giờ học nhanh đi mua bữa trưa? Đúng, cái này còn chưa có người làm…
Buổi trưa về ký túc xá, tôi phát hiện cái giường phía dưới đã có người rồi. Trước chỗ này chưa có ai nên có gì không cần tới tôi đều quăng xuống dưới này hết, bây giờ đồ đạc đã được xếp gọn để ở chân giường.
“Ai tới đó?” Tôi vừa bước vào cửa đã hỏi.
“Biên Nhược Thủy, có ấn tượng không?” Lưu Văn Tuấn ngồi ăn ở bên cạnh đáp lời.
Tôi hít một hơi, nằm trên giường của Biên Nhược Thủy đã được trải chiếu sạch sẽ, thế là xong rồi, không thể ném đồ xuống đây rồi. Sau này mấy thứ đó tôi biết quẳng đi đâu đây?
“À, cậu về rồi à?”
Tôi nhấc đầu lên, thấy Biên Nhược Thủy cầm một cái chậu đi tới, tóc ướt rượt, trong chậu cả một đống quần áo. Thế nào mà vừa tới ở đã phải thay ở một mớ y phục thế kia a!
“Cậu qua chỗ Tiểu Tuấn tử ngồi đợi chút đi! Tớ nằm đây một chút, mẹ nó, cậu tới rồi thì tớ không ở đây được nữa.”
Tôi liếc nhìn Biên Nhược Thủy, Biên Nhược Thủy ngồi đối diện với tôi, dáng ngồi vô cùng cẩn trọng, hai chân khép lại, thẳng lưng nhìn tôi, miệng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng lại mãi không nói ra.
“Cậu muốn nói gì thì nói đi? Ở ký túc xá này toàn người tốt, không cần phải làm ra vẻ như bị bắt nạt thế đâu.”
“Tớ mới tới đây, có gì không phải mọi người bỏ quá cho.”
Biên Nhược Thủy thản nhiên cười, không hiểu tại sao, rốt cuộc tôi lại nghĩ nụ cười đó thật giả tạo, giống như đang cố sức gồng mình chịu trận. Mọi người ở trong ký túc xá lâu nay đều hình thành thói quen, im lặng tức là đồng ý, cho nên chẳng ai đáp lời hắn cả. Biên Nhược Thủy nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại.
“Cậu tên là gì? Tớ coi trong lớp cậu rất có uy.” Biên Nhược Thủy lúng túng hỏi.
“Tớ á?” Tôi chỉ vào mình, “Tớ tên Tống Thiên Lộ, cái giường phía trên bên kia là của thằng ngốc Lưu Văn Tuấn, đứa nằm giường đối diện với cậu là thiếu gia lắm tiền Đạt Hề Duệ, nó còn chưa về.”
Lưu Văn Tuấn cầm bát cơm sứt, trừng mắt nhìn tôi, tôi liền nhe răng cười cầu hòa với nó.
“Tống Thiên Lộ…” Biên Nhược Thủy lẩm nhẩm đọc, nhìn tôi cười nhẹ, tôi không để ý tới hắn nữa, leo lên giường đi ngủ.
Ngủ được một lát, tôi nhớ ra một chuyện, bèn bò ra mép giường, chắc mẩm Biên Nhược Thủy đang nằm ở dưới ấy, tôi rút từ dưới gối ra một cuốn tạp chí khiêu dâm, ném xuống.
“Này! Bạn Thủy gì đó ơi, tớ có chuyện này nói với cậu.”
Biên Nhược Thủy bị tôi thức, mở to hai mắt, nhìn tôi hỏi: “Chuyện gì? Tống Thiên Lộ.”
“Chuyện này, lát nữa giúp tớ lấy cơm a! Tớ lười xếp hàng lắm, ngủ lại đây thôi!”
Tôi nói xong, không thèm đợi câu trả lời, xoay người ngủ tiếp.
Lớp ta sắp có học sinh mới chuyển tới đấy, nhìn coi thế nào?”
“Ai thế?” Tôi cắn bánh mì khô, quay đầu nhìn khuôn mặt to bành của Lưu Duy đang nhăn nhở cười.
Lưu Duy chỉ tay ra ngoài, “Đó đó! Cái thằng tiểu tử đằng kia kìa, cái đứa đầu bù, tóc thì như hành tây đó, thấy chứ?”
Tôi huýt gió rồi chạy tới trước cửa phòng bảo vệ trường, quả nhiên, tiểu tử kia quay đầu lại nhìn thấy tôi, tôi trợn mắt vẫy tay với hắn, kêu to Dương Thông Đầu. Hắn cũng nhìn lại, thản nhiên cười, tôi sững người đôi chút, sau đó cười to lên, rất thú vị, nhìn như trẻ con thế thì trong lớp lại có người bị bắt nạt rồi.
Đi, đi qua đó nào!” Tôi vỗ vai Lưu Duy, vài bước đã nhảy tới trước mặt Dương Thông Đầu.
“Hắc hắc…Dương Thông Đầu, cậu là người ở đâu a?” Tôi chống tay lên cái bàn trước mặt, cúi đầu nhìn hắn.
“Tên tớ không phải là Dương Thông Đầu, là Biên Nhược Thủy, mẹ tớ muốn tớ lớn lên cũng thanh thuần như nước.”
Tôi xùy một tiếng, coi cái dáng bộ nho nhã đó, vừa nhìn qua đã đoán được là loại người tới cái rắm cũng không đánh được mà (*)! Biên Nhược Thủy thấy tôi cười cũng không đáp lại, cúi đầu lấy cái gì đó. Tôi cúi đầu nhìn theo, xem có gì hay không, đều là một đống chẳng ra gì, mà học tới cao trung rồi vẫn còn mang theo hộp bút sao, tôi tính cầm lên xem thì đã bị hắn giật lấy.
“Cho tớ xem nào!” Tôi giật mạnh lại cái hộp, sao lại keo kiệt thế, hắn không cho tôi coi thì tôi càng muốn coi.
“Đừng mở ra!” Biên Nhược Thủy đứng dậy muốn đoạt lại, nhưng tôi nhanh hơn, quay người lại, nhanh chóng mở hộp ra, hộp mở ra còn mang theo âm thanh rin rít, đúng là đồ cũ.
Trong hộp bút chỉ có mấy cây bút, cả hai đều là bút máy, có một cái đã bị dùng tới mòn cả đầu bút. Trong thoáng chốc, tôi thấy trên đầu hộp bút có dính một mảnh giấy màu đỏ thẫm được cắt thành hình trái tim, trông tầm thường muốn khóc, lại còn dùng băng dính, dính chặt, gỡ không ra.
“Này là có nghĩa gì?” Tôi quay đầu lại đã thấy khuôn mặt Biên Nhược Thủy đỏ bừng bừng nhìn mình.
“Tớ đang hỏi cậu đó!” Tôi xoay xoay hộp bút trong tay.
Ai ngờ Biên Nhược Thủy lại nhỏ giọng, líu ríu trả lời, nghe đâu như là “mang ý nghĩa…chờ mong…” Cái gì vậy, tôi quăng lại hộp bút lên bàn hắn, quay lại chỗ của mình. Nghĩ coi hắn có thể làm cái gì cho tôi đây? Trực nhật thì không cần tới, Nhị mặt rỗ đã làm cái đấy rồi; hay là hàng ngày hết giờ học nhanh đi mua bữa trưa? Đúng, cái này còn chưa có người làm…
Buổi trưa về ký túc xá, tôi phát hiện cái giường phía dưới đã có người rồi. Trước chỗ này chưa có ai nên có gì không cần tới tôi đều quăng xuống dưới này hết, bây giờ đồ đạc đã được xếp gọn để ở chân giường.
“Ai tới đó?” Tôi vừa bước vào cửa đã hỏi.
“Biên Nhược Thủy, có ấn tượng không?” Lưu Văn Tuấn ngồi ăn ở bên cạnh đáp lời.
Tôi hít một hơi, nằm trên giường của Biên Nhược Thủy đã được trải chiếu sạch sẽ, thế là xong rồi, không thể ném đồ xuống đây rồi. Sau này mấy thứ đó tôi biết quẳng đi đâu đây?
“À, cậu về rồi à?”
Tôi nhấc đầu lên, thấy Biên Nhược Thủy cầm một cái chậu đi tới, tóc ướt rượt, trong chậu cả một đống quần áo. Thế nào mà vừa tới ở đã phải thay ở một mớ y phục thế kia a!
“Cậu qua chỗ Tiểu Tuấn tử ngồi đợi chút đi! Tớ nằm đây một chút, mẹ nó, cậu tới rồi thì tớ không ở đây được nữa.”
Tôi liếc nhìn Biên Nhược Thủy, Biên Nhược Thủy ngồi đối diện với tôi, dáng ngồi vô cùng cẩn trọng, hai chân khép lại, thẳng lưng nhìn tôi, miệng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng lại mãi không nói ra.
“Cậu muốn nói gì thì nói đi? Ở ký túc xá này toàn người tốt, không cần phải làm ra vẻ như bị bắt nạt thế đâu.”
“Tớ mới tới đây, có gì không phải mọi người bỏ quá cho.”
Biên Nhược Thủy thản nhiên cười, không hiểu tại sao, rốt cuộc tôi lại nghĩ nụ cười đó thật giả tạo, giống như đang cố sức gồng mình chịu trận. Mọi người ở trong ký túc xá lâu nay đều hình thành thói quen, im lặng tức là đồng ý, cho nên chẳng ai đáp lời hắn cả. Biên Nhược Thủy nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại.
“Cậu tên là gì? Tớ coi trong lớp cậu rất có uy.” Biên Nhược Thủy lúng túng hỏi.
“Tớ á?” Tôi chỉ vào mình, “Tớ tên Tống Thiên Lộ, cái giường phía trên bên kia là của thằng ngốc Lưu Văn Tuấn, đứa nằm giường đối diện với cậu là thiếu gia lắm tiền Đạt Hề Duệ, nó còn chưa về.”
Lưu Văn Tuấn cầm bát cơm sứt, trừng mắt nhìn tôi, tôi liền nhe răng cười cầu hòa với nó.
“Tống Thiên Lộ…” Biên Nhược Thủy lẩm nhẩm đọc, nhìn tôi cười nhẹ, tôi không để ý tới hắn nữa, leo lên giường đi ngủ.
Ngủ được một lát, tôi nhớ ra một chuyện, bèn bò ra mép giường, chắc mẩm Biên Nhược Thủy đang nằm ở dưới ấy, tôi rút từ dưới gối ra một cuốn tạp chí khiêu dâm, ném xuống.
“Này! Bạn Thủy gì đó ơi, tớ có chuyện này nói với cậu.”
Biên Nhược Thủy bị tôi thức, mở to hai mắt, nhìn tôi hỏi: “Chuyện gì? Tống Thiên Lộ.”
“Chuyện này, lát nữa giúp tớ lấy cơm a! Tớ lười xếp hàng lắm, ngủ lại đây thôi!”
Tôi nói xong, không thèm đợi câu trả lời, xoay người ngủ tiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook