Biển Cả Dưới Trời Sao
-
Chương 12
Tên thật của Vô Niệm là Nghiêm Á Nam, bố là quân nhân, mẹ là lãnh đạo tầm trung của doanh nghiệp nào đó.
Từ nhỏ cha mẹ cô đã hà khắc, giáo dục cô theo gia giáo nghiêm khắc của gia đình.
Trước áp lực từ gia đình, Nghiêm Á Nam chưa bao giờ phản kháng, từ bé cô đều nghe lời cha mẹ, thành tích học tập xuất sắc, thi đại học cũng nằm trong top đầu, cô biết tiếng Anh, còn biết cả tiếng Nga.
Lúc học đại học, cô sống theo quy định nghiêm ngặt từ bố mẹ, từ lúc đến trường cho đến khi tan học, cô sống không có tự do, tựa như chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng, sống theo sự sắp xếp của cha mẹ, cô không được có ý kiến gì.
22 tuổi, cô tốt nghiệp đại học, thuận theo ý muốn của gia đình, cô đến làm việc ở Khải Đạt.
Khải Đạt là công ty nổi tiếng trong nước, có tiếng tuyển nhân sự khắt khe, nhóm người đi làm cùng cô nếu không là thạc sĩ có bằng cấp thì là người có kinh nghiệm chuyên môn phong phú.
Cho nên ngày Nghiêm Á Nam bắt đầu làm việc ở Khải Đạt, rất nhiều người muốn biết cô có lai lịch gì, có bối cảnh thế nào mà hơn 20 tuổi, mới tốt nghiệp đại học đã được đến đây làm việc.
Ông chủ của Khải Đạt là bạn chiến hữu nhiều năm với bố cô, quan hệ rất tốt, ông biết tin cô tốt nghiệp liền chủ động bảo cô về công ty mình làm việc.
Bố Nghiêm cũng đang có ý định này, nhờ ông bạn quan tâm con gái mình nhiều hơn, như vậy mới yên tâm.
Mẹ cô cũng vui mừng, trước ngày cô tới nhận chức còn cố ý đưa cô đi mua mấy bộ đồ công sở, đều là quần áo đắt tiền.
Trong cả quá trình ấy, bố mẹ chưa bao giờ hỏi ý kiến cô, Nghiêm Á Nam từ khi sinh ra đến giờ giống như chú chim nhỏ, đều phải nghe theo quyết định của cha mẹ.
Nói theo kiểu nghiêm trọng, ngày thường cô mặc quần áo gì đều do mẹ chọn, đọc sách gì đều là do bố chọn.
Ngay cả cái ốp điện thoại cũng không ngoài tầm mắt, trước ngày đi làm, bố cô yêu cầu cô đổi cái ốp điện thoại màu hồng thành màu trắng, Nghiêm Á Nam không phản kháng được, chỉ có thể thuận theo ý bố.
Cuối cùng đến ngày đầu tiên đi làm, Nghiêm Á Nam bị dì Phương gọi dậy, cầm bộ quần áo mẹ cô đã chuẩn bị, tuy quần áo không quá sang trọng, gương mặt trẻ con, hai mắt vẫn còn chút mông lung, nhưng cô mặc vào đúng là ra dáng vẻ của người mới.
“Trông đẹp đấy, vẫn là mắt nhìn của mẹ tốt, con gái mẹ mặc bộ quần áo này vào, nháy mắt đã trưởng thành vậy rồi, thời gian thực sự trôi qua rất nhanh, con cũng phải đi làm rồi” Mẹ Nghiêm ngồi ung dung đánh giá con gái, đúng hơn là đang tận hưởng tác phẩm của mình.
Một lát sau, Nghiêm Chiêu Quân cầm tờ báo trong tay, gương mặt không chút thay đổi ngồi xuống bàn ăn.
“Chắc con biết rồi, vị trí hôm nay của con đều dựa vào mối quan hệ của bố mới có, biết bao nhiêu người muốn vào làm mà không được. Con phải làm việc cho tốt, chăm chỉ, cố gắng, không được làm mất mặt bố, hiểu chưa?”
Mặc dù giọng của Nghiêm Chiêu Quân không cao, nhưng đầy sự uy hiếp.
“Vâng, con nhớ rồi ạ, con sẽ không làm bố mẹ thất vọng đâu ạ.”
Từ nhỏ, Nghiêm Á Nam đã biết rằng mình phải cố gắng hết sức dưới sự dạy dỗ để bố. Cô biết mình điều mình phải đối mặt không phải là giáo viên hay học sinh mà là xã hội tàn nhẫn, phải tồn tại trong cái xã hội sống còn này.
“Còn nữa, phải cười nhiều hơn, miệng phải ngọt ngào, không được mất bình tĩnh, phải có mối quan hệ tốt với mọi người. Nếu người khác có việc cần con giúp đỡ, không được từ chối. Dù sao con cũng là người mới, phải làm nhiều hơn. Con phải biết bây giờ mình không còn là một đứa trẻ nữa, là người lớn mà bước chân vào vào xã hội, không được thụt lùi, không được làm điều vô ích, làm mọi việc phải thật khéo léo suôn sẻ.”
Mẹ Nghiêm biết con gái của mình không thích nói chuyện, cũng chẳng thích nịnh nọt người khác. Từ nhỏ cô chưa bao giờ phải chịu đựng cái gì, bà lo Nghiêm Á Nam sẽ phải chịu thiệt thòi.
Cả lúc ăn sáng, bố mẹ Nghiêm không ngừng nói cô phải làm gì, cô cũng sớm quên mất cơm hôm nay có vị gì, ghi nhớ lời bố mẹ, chuẩn bị tinh thần nghiêng đón xã hội tàn khốc này.
Ăn sáng xong, cô dựa theo yêu cầu của mẹ, đi đôi giày cao gót mà cô chưa đi bao giờ, bố chở cô đi tới chỗ làm, radio trên xe đang mở phần tin tức buổi sáng.
Hai bố con không ai mở lời, xe đi gần tới công ty cô lại càng khẩn trương, hai tay không ngừng nắm vào quần áo.
Bố Nghiêm nhận thấy hành động này của con gái, nói giọng kiên định.
“Đừng lo lắng, tất cả mọi chuyện phải có lần đầu tiên, con có thể lần đầu làm sai, nhưng con phải nhớ kĩ, con là con gái của Nghiêm Chiêu Quân, tuyệt đối không được than vãn khổ cực mệt hỏi, cho dù không gánh vác được cũng phải kiên trì tới cùng. Cái gì mà khẩn trương, lo lắng đều vớ vẩn, con chỉ cần nhớ kĩ, con có thể làm được thì sẽ chẳng lo lắng gì nữa, con nghe chưa?”
“Vâng ạ.”
Nghiêm Á Nam lớn tiếng trả lời, không phải chỉ để đáp lại lời bố, mà còn là tự trấn an cảm xúc của mình, từ nhỏ đến lớn là vậy, cô vẫn luôn giả vờ là người dũng cảm.
“Đây mới là con gái của Nghiêm Chiêu Quân chứ.”
Ông mỉm cười hồi lâu, nhưng không quá mấy giây liền trở về vẻ mặt bình thường.
Tới cửa công ty, Nghiêm Á Nam xuống xe, bố dặn cô phải làm việc thật chăm chỉ, không được làm mất mặt, không được để người ta kinh thường gia đình mình.
Cô gắng gượng gật đầu, nhìn xe bố rời đi.
Cô xoay người, nhìn lên tòa nhà cao ngất, nghĩ rằng đây là nơi cô làm việc sau này, cô hít thở sâu 7-8 lần, đứng ngơ ngác trước cửa nhìn 5 phút mới có dũng khí bước vào.
Qua sự giới thiệu của người bộ phận nhân sự, Nghiêm Á Nam với mọi người đã nắm được tình hình công ty, cô đứng ở hàng phía dưới.
“Đây là bộ phận kinh doanh, Trương Yến? Từ hôm nay trở đi cô làm ở phòng này”, trưởng phòng vừa nói xong, đám nhân viên đều nhìn chằm chằm vào người mới, khuôn mặt tươi cười chào đón.
Chờ sau khi bọn họ đi, đám người liền thì thầm với nhau, buôn chuyện bát quái.
“Cô thấy không, cô gái đứng phía sau ấy, nhất định là người đi cửa sau.”
Nhân viên làm lâu năm nói:
“Cô gái kia mặt non choẹt, túi xách còn là hàng xịn đấy.”
“Cô nói xem tại sao cuộc đời lại không cô bằng như vậy, sinh ra đã ở vạch đích, mới tốt nghiệp mà đã được vào làm công ty người khác ước muốn rồi, lương cũng cao hơn? Cô nói xem sao ông trời không ban cho tôi bố mẹ tốt như vậy chứ?”
“Không còn cách nào, đây chính là số mệnh, mà cô đừng nói nữa, tôi thấy cô gái kia cũng được, không biết tính cách thế nào, không biết có giống mấy tình tiết máu chó trong phim không.”
“Không biết, này, mọi người có biết cô ta được sắp xếp vào làm phòng nào không?”
“Loại lính nhảy dù này (ý chỉ người đi cửa sau) chắc chắn được vào làm phòng tốt nhất.”
Càng ngày càng nhiều người ngồi buôn chuyện nhân sự mới này.
“Phòng tiêu thụ? Không thể nào, đây chính là bộ phận quan trọng, bình thường đâu nhận người mới. Hậu đài của cô kia quả là kinh khủng, có thể làm ở phòng tiêu thụ.”
“Đúng rồi, tại sao bộ phận tiêu thụ không nhận người mới thế?”
“Còn không phải do nữ ma đầu Vu tổng sao, Vu tổng từ xưa tới giờ chỉ nhìn thực lực không nhìn bối cảnh, phong thái dứt khoát, tác phong rõ ràng, không cho phép người của mình làm sai. Cô nói xem sao lần này Vu tổng nhận người mới ra trường 20 tuổi đầu nhỉ?”
“Thế mới nói bối cảnh sau lưng cô ta quá to.”
Dưới sự đàm tiếu của mọi người, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, mọi người trong công ty đều biết rằng có người đi cửa sau được vào phòng tiêu thụ.
Nhưng càng nhiều người đang chế giễu cô gái đi cửa sau, trống mắt nhìn xem Nghiêm Á Nam ở bộ phận tiêu thụ sống ra sao, trông xem nữ ma đầu Vu tổng của bọn họ đối xử với người mới thế nào.
Từ nhỏ cha mẹ cô đã hà khắc, giáo dục cô theo gia giáo nghiêm khắc của gia đình.
Trước áp lực từ gia đình, Nghiêm Á Nam chưa bao giờ phản kháng, từ bé cô đều nghe lời cha mẹ, thành tích học tập xuất sắc, thi đại học cũng nằm trong top đầu, cô biết tiếng Anh, còn biết cả tiếng Nga.
Lúc học đại học, cô sống theo quy định nghiêm ngặt từ bố mẹ, từ lúc đến trường cho đến khi tan học, cô sống không có tự do, tựa như chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng, sống theo sự sắp xếp của cha mẹ, cô không được có ý kiến gì.
22 tuổi, cô tốt nghiệp đại học, thuận theo ý muốn của gia đình, cô đến làm việc ở Khải Đạt.
Khải Đạt là công ty nổi tiếng trong nước, có tiếng tuyển nhân sự khắt khe, nhóm người đi làm cùng cô nếu không là thạc sĩ có bằng cấp thì là người có kinh nghiệm chuyên môn phong phú.
Cho nên ngày Nghiêm Á Nam bắt đầu làm việc ở Khải Đạt, rất nhiều người muốn biết cô có lai lịch gì, có bối cảnh thế nào mà hơn 20 tuổi, mới tốt nghiệp đại học đã được đến đây làm việc.
Ông chủ của Khải Đạt là bạn chiến hữu nhiều năm với bố cô, quan hệ rất tốt, ông biết tin cô tốt nghiệp liền chủ động bảo cô về công ty mình làm việc.
Bố Nghiêm cũng đang có ý định này, nhờ ông bạn quan tâm con gái mình nhiều hơn, như vậy mới yên tâm.
Mẹ cô cũng vui mừng, trước ngày cô tới nhận chức còn cố ý đưa cô đi mua mấy bộ đồ công sở, đều là quần áo đắt tiền.
Trong cả quá trình ấy, bố mẹ chưa bao giờ hỏi ý kiến cô, Nghiêm Á Nam từ khi sinh ra đến giờ giống như chú chim nhỏ, đều phải nghe theo quyết định của cha mẹ.
Nói theo kiểu nghiêm trọng, ngày thường cô mặc quần áo gì đều do mẹ chọn, đọc sách gì đều là do bố chọn.
Ngay cả cái ốp điện thoại cũng không ngoài tầm mắt, trước ngày đi làm, bố cô yêu cầu cô đổi cái ốp điện thoại màu hồng thành màu trắng, Nghiêm Á Nam không phản kháng được, chỉ có thể thuận theo ý bố.
Cuối cùng đến ngày đầu tiên đi làm, Nghiêm Á Nam bị dì Phương gọi dậy, cầm bộ quần áo mẹ cô đã chuẩn bị, tuy quần áo không quá sang trọng, gương mặt trẻ con, hai mắt vẫn còn chút mông lung, nhưng cô mặc vào đúng là ra dáng vẻ của người mới.
“Trông đẹp đấy, vẫn là mắt nhìn của mẹ tốt, con gái mẹ mặc bộ quần áo này vào, nháy mắt đã trưởng thành vậy rồi, thời gian thực sự trôi qua rất nhanh, con cũng phải đi làm rồi” Mẹ Nghiêm ngồi ung dung đánh giá con gái, đúng hơn là đang tận hưởng tác phẩm của mình.
Một lát sau, Nghiêm Chiêu Quân cầm tờ báo trong tay, gương mặt không chút thay đổi ngồi xuống bàn ăn.
“Chắc con biết rồi, vị trí hôm nay của con đều dựa vào mối quan hệ của bố mới có, biết bao nhiêu người muốn vào làm mà không được. Con phải làm việc cho tốt, chăm chỉ, cố gắng, không được làm mất mặt bố, hiểu chưa?”
Mặc dù giọng của Nghiêm Chiêu Quân không cao, nhưng đầy sự uy hiếp.
“Vâng, con nhớ rồi ạ, con sẽ không làm bố mẹ thất vọng đâu ạ.”
Từ nhỏ, Nghiêm Á Nam đã biết rằng mình phải cố gắng hết sức dưới sự dạy dỗ để bố. Cô biết mình điều mình phải đối mặt không phải là giáo viên hay học sinh mà là xã hội tàn nhẫn, phải tồn tại trong cái xã hội sống còn này.
“Còn nữa, phải cười nhiều hơn, miệng phải ngọt ngào, không được mất bình tĩnh, phải có mối quan hệ tốt với mọi người. Nếu người khác có việc cần con giúp đỡ, không được từ chối. Dù sao con cũng là người mới, phải làm nhiều hơn. Con phải biết bây giờ mình không còn là một đứa trẻ nữa, là người lớn mà bước chân vào vào xã hội, không được thụt lùi, không được làm điều vô ích, làm mọi việc phải thật khéo léo suôn sẻ.”
Mẹ Nghiêm biết con gái của mình không thích nói chuyện, cũng chẳng thích nịnh nọt người khác. Từ nhỏ cô chưa bao giờ phải chịu đựng cái gì, bà lo Nghiêm Á Nam sẽ phải chịu thiệt thòi.
Cả lúc ăn sáng, bố mẹ Nghiêm không ngừng nói cô phải làm gì, cô cũng sớm quên mất cơm hôm nay có vị gì, ghi nhớ lời bố mẹ, chuẩn bị tinh thần nghiêng đón xã hội tàn khốc này.
Ăn sáng xong, cô dựa theo yêu cầu của mẹ, đi đôi giày cao gót mà cô chưa đi bao giờ, bố chở cô đi tới chỗ làm, radio trên xe đang mở phần tin tức buổi sáng.
Hai bố con không ai mở lời, xe đi gần tới công ty cô lại càng khẩn trương, hai tay không ngừng nắm vào quần áo.
Bố Nghiêm nhận thấy hành động này của con gái, nói giọng kiên định.
“Đừng lo lắng, tất cả mọi chuyện phải có lần đầu tiên, con có thể lần đầu làm sai, nhưng con phải nhớ kĩ, con là con gái của Nghiêm Chiêu Quân, tuyệt đối không được than vãn khổ cực mệt hỏi, cho dù không gánh vác được cũng phải kiên trì tới cùng. Cái gì mà khẩn trương, lo lắng đều vớ vẩn, con chỉ cần nhớ kĩ, con có thể làm được thì sẽ chẳng lo lắng gì nữa, con nghe chưa?”
“Vâng ạ.”
Nghiêm Á Nam lớn tiếng trả lời, không phải chỉ để đáp lại lời bố, mà còn là tự trấn an cảm xúc của mình, từ nhỏ đến lớn là vậy, cô vẫn luôn giả vờ là người dũng cảm.
“Đây mới là con gái của Nghiêm Chiêu Quân chứ.”
Ông mỉm cười hồi lâu, nhưng không quá mấy giây liền trở về vẻ mặt bình thường.
Tới cửa công ty, Nghiêm Á Nam xuống xe, bố dặn cô phải làm việc thật chăm chỉ, không được làm mất mặt, không được để người ta kinh thường gia đình mình.
Cô gắng gượng gật đầu, nhìn xe bố rời đi.
Cô xoay người, nhìn lên tòa nhà cao ngất, nghĩ rằng đây là nơi cô làm việc sau này, cô hít thở sâu 7-8 lần, đứng ngơ ngác trước cửa nhìn 5 phút mới có dũng khí bước vào.
Qua sự giới thiệu của người bộ phận nhân sự, Nghiêm Á Nam với mọi người đã nắm được tình hình công ty, cô đứng ở hàng phía dưới.
“Đây là bộ phận kinh doanh, Trương Yến? Từ hôm nay trở đi cô làm ở phòng này”, trưởng phòng vừa nói xong, đám nhân viên đều nhìn chằm chằm vào người mới, khuôn mặt tươi cười chào đón.
Chờ sau khi bọn họ đi, đám người liền thì thầm với nhau, buôn chuyện bát quái.
“Cô thấy không, cô gái đứng phía sau ấy, nhất định là người đi cửa sau.”
Nhân viên làm lâu năm nói:
“Cô gái kia mặt non choẹt, túi xách còn là hàng xịn đấy.”
“Cô nói xem tại sao cuộc đời lại không cô bằng như vậy, sinh ra đã ở vạch đích, mới tốt nghiệp mà đã được vào làm công ty người khác ước muốn rồi, lương cũng cao hơn? Cô nói xem sao ông trời không ban cho tôi bố mẹ tốt như vậy chứ?”
“Không còn cách nào, đây chính là số mệnh, mà cô đừng nói nữa, tôi thấy cô gái kia cũng được, không biết tính cách thế nào, không biết có giống mấy tình tiết máu chó trong phim không.”
“Không biết, này, mọi người có biết cô ta được sắp xếp vào làm phòng nào không?”
“Loại lính nhảy dù này (ý chỉ người đi cửa sau) chắc chắn được vào làm phòng tốt nhất.”
Càng ngày càng nhiều người ngồi buôn chuyện nhân sự mới này.
“Phòng tiêu thụ? Không thể nào, đây chính là bộ phận quan trọng, bình thường đâu nhận người mới. Hậu đài của cô kia quả là kinh khủng, có thể làm ở phòng tiêu thụ.”
“Đúng rồi, tại sao bộ phận tiêu thụ không nhận người mới thế?”
“Còn không phải do nữ ma đầu Vu tổng sao, Vu tổng từ xưa tới giờ chỉ nhìn thực lực không nhìn bối cảnh, phong thái dứt khoát, tác phong rõ ràng, không cho phép người của mình làm sai. Cô nói xem sao lần này Vu tổng nhận người mới ra trường 20 tuổi đầu nhỉ?”
“Thế mới nói bối cảnh sau lưng cô ta quá to.”
Dưới sự đàm tiếu của mọi người, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, mọi người trong công ty đều biết rằng có người đi cửa sau được vào phòng tiêu thụ.
Nhưng càng nhiều người đang chế giễu cô gái đi cửa sau, trống mắt nhìn xem Nghiêm Á Nam ở bộ phận tiêu thụ sống ra sao, trông xem nữ ma đầu Vu tổng của bọn họ đối xử với người mới thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook