Giới thiệu
Văn án
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô bước chân vào xã hội, tinh thần phấn chấn, khí phách hăng hái. Nhưng so với những điều cô tưởng tượng trong lòng lại không dễ dàng như vậy. Công việc bị người khác vu oan, trở thành người chịu tội thay, nhận hết lời dè bỉu của thiên hạ, lúc đau khổ lại gặp phải một gã đàn ông tệ bạc.
Ngày đó ở trong WC của công ty, cô muốn kết liễu mạng sống của mình. Tiếc là cô còn sống. Lại một lần, cô chạy về phía đường lớn, cùng thế giới đồng quy vô tận nhưng vẫn không được như ý muốn. Về sau, cô không tìm cái chết nữa, đổi tên thành Vô Niệm, một mình xách theo hành lý bỏ đi.
Ba năm sau, cô thuê một ngôi nhà hai tầng ven biển, khai trương một tiệm trà sữa tên Nhất Túc ở một ngôi làng chài nhỏ.
Quãng đời còn lại không nhớ về quá khứ, không lo lắng cho tương lai, lòng không gợn sóng.
Một lần ngoài ý muốn, cô gặp Triệu Hải Khoát – chủ câu lạc bộ lướt sóng cạnh quán trà sữa, người yêu cô bằng tất cả sinh mệnh của mình.
Anh từng là vận động viên lướt sóng đầy triển vọng, là quán quân lướt sóng người Trung Quốc trẻ nhất. Vốn tưởng rằng sự nghiệp của anh sẽ rực rỡ như thế, nhưng tai nạn ập đến.
26 tuổi, anh tuyên bố giải nghệ, thành lập câu lạc bộ lướt sóng.
Mỗi khi có người hỏi anh còn trẻ như vậy mà bỏ thi đấu rốt cuộc vì điều gì? Anh lấy vết thương ở chân trả lời qua loa, nhưng khóe miệng xẹt qua một tia cười khổ, không cách nào để che đậy nỗi đau trong quá khứ.
Một lần vô tình, anh gặp chủ tiệm trà sữa bên cạnh – Vô Niệm.
Cứ như vậy, hai người mang vết thương lòng gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau, bên nhau.
Ngày đó, cô nhìn anh thâm tình, nói: “Ông trời nhất định là biết kiếp trước nợ em quá nhiều, cho nên đem anh đến bên cạnh em để bồi thường, tuy rằng trời xanh nửa đời trước để em chịu nhiều tổn thương, nhưng lại tặng em những điều tốt đẹp nửa đời sau.”
Anh sủng nịch nhìn cô, nghẹn ngào trả lời: “Chắc chắn trời cao rất yêu anh, mới có thể đem em đến bên cạnh anh, cho anh cả đời hạnh phúc.”
Mục lục
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô bước chân vào xã hội, tinh thần phấn chấn, khí phách hăng hái. Nhưng so với những điều cô tưởng tượng trong lòng lại không dễ dàng như vậy. Công việc bị người khác vu oan, trở thành người chịu tội thay, nhận hết lời dè bỉu của thiên hạ, lúc đau khổ lại gặp phải một gã đàn ông tệ bạc.
Ngày đó ở trong WC của công ty, cô muốn kết liễu mạng sống của mình. Tiếc là cô còn sống. Lại một lần, cô chạy về phía đường lớn, cùng thế giới đồng quy vô tận nhưng vẫn không được như ý muốn. Về sau, cô không tìm cái chết nữa, đổi tên thành Vô Niệm, một mình xách theo hành lý bỏ đi.
Ba năm sau, cô thuê một ngôi nhà hai tầng ven biển, khai trương một tiệm trà sữa tên Nhất Túc ở một ngôi làng chài nhỏ.
Quãng đời còn lại không nhớ về quá khứ, không lo lắng cho tương lai, lòng không gợn sóng.
Một lần ngoài ý muốn, cô gặp Triệu Hải Khoát – chủ câu lạc bộ lướt sóng cạnh quán trà sữa, người yêu cô bằng tất cả sinh mệnh của mình.
Anh từng là vận động viên lướt sóng đầy triển vọng, là quán quân lướt sóng người Trung Quốc trẻ nhất. Vốn tưởng rằng sự nghiệp của anh sẽ rực rỡ như thế, nhưng tai nạn ập đến.
26 tuổi, anh tuyên bố giải nghệ, thành lập câu lạc bộ lướt sóng.
Mỗi khi có người hỏi anh còn trẻ như vậy mà bỏ thi đấu rốt cuộc vì điều gì? Anh lấy vết thương ở chân trả lời qua loa, nhưng khóe miệng xẹt qua một tia cười khổ, không cách nào để che đậy nỗi đau trong quá khứ.
Một lần vô tình, anh gặp chủ tiệm trà sữa bên cạnh – Vô Niệm.
Cứ như vậy, hai người mang vết thương lòng gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau, bên nhau.
Ngày đó, cô nhìn anh thâm tình, nói: “Ông trời nhất định là biết kiếp trước nợ em quá nhiều, cho nên đem anh đến bên cạnh em để bồi thường, tuy rằng trời xanh nửa đời trước để em chịu nhiều tổn thương, nhưng lại tặng em những điều tốt đẹp nửa đời sau.”
Anh sủng nịch nhìn cô, nghẹn ngào trả lời: “Chắc chắn trời cao rất yêu anh, mới có thể đem em đến bên cạnh anh, cho anh cả đời hạnh phúc.”
Mục lục
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook