Hai người sóng vai nhau bước đi dưới ánh hoàng hôn.Bước chân chầm chậm, bỗng nhiên Bạch Ngọc dừng lại, hai người nắm tay nhau bước đi nên cũng khiến Giang Lâm Vụ dừng lại, “Tiên tôn, người có yêu ta không?” Bạch Ngọc e sợ mình vẫn đang trong mộng, bất an hỏi.Giang Lâm Vụ biết hắn đối với tình yêu nàng dành cho hắn vẫn luôn nghi ngờ bất an, nàng liền gật đầu thật mạnh, kiên định đáp lời, “Ta yêu ngươi, nếu không yêu sao có thể để ngươi làm loạn như vậy.

Bạch Ngọc, ta xin lỗi người.

Ta nghĩ ngươi hiểu lòng ta, vì vậy mới không nói rõ với ngươi.

Ta quên mất, yêu một người là phải kiên định nói với người đó biết tấm lòng của mình.”Giang Lâm Vụ tới gần, nhấc chân ôm cổ Bạch Ngọc, đôi mắt rạng rỡ chiếu sáng khuôn mặt Bạch Ngọc, “Ta yêu ngươi, Bạch Ngọc.

Ngươi luôn dịu dàng quan tâm ta, bên cạnh tạ, từ từ chiếm lấy trái tim ta.


Ta thực sự rất yêu ngươi.”Thổ lộ thẳng thắn và trang trọng như vậy, khiến Bạch Ngọc vui mừng còn mang theo chút ngượng ngùng.

Lần thứ hai được thổ lộ chân tình, Bạch Ngọc nở nụ cười, ôm Giang Lâm Vụ vào lòng, “Ta cũng yêu người, Tiên tôn.

Yêu nàng rất nhiều.”Giang Lâm Vụ dựa vào Bạch Ngọc, ngước mắt nhìn hắn: “Sư phụ ta cũng không phải là thọ tận, mà là linh lực cạn kiệt tự nguyện toạ hoá rời đi.

Sự sự đuổi theo đạo của chính người, ta vĩnh viễn ủng hộ người, nhưng ta cũng sợ hãi.

Từ sau khi sư phụ qua đời, ta kỳ thật luôn mê mang trong cô độc, ta sợ hãi.

Mỗi khi ngủ thiếp đi trong núi, nhắm mắt mở mắt đều là đêm đen, có biến cũng mất cũng không một ai nhớ đến.”“Là ngươi đi đến bên cạnh ta, tham dự vào cuộc sống ta, khi đó ta mới biết được, thì ra đồ ăn ngon như vậy, giường có thể ấm áp như vậy.

Ta cảm nhận được sự ôn nhu của ngươi, nhưng khi đó ta cũng sợ hãi và bất an, ta sợ ngươi cũng giống như sư phụ, muốn bỏ ta đi.”Giang Lâm Vụ nắm chặt xiêm y của Bạch Ngọc, nàng thật sự thích sự ôn nhu cùng tất cả mọi thứ trên người Bạch Ngọc, Giang Lâm Vụ trông mong nhìn hắn, “Ta luôn ảo tưởng rằng, ngươi vì ta mà đến, ngươi tới là để bầu bạn bên ta.

Trong những ngày rời bỏ ngươi để truy đuổi Tiết Lực, ta thực sự rất nhớ ngươi, cũng là lúc đó ta nhận ra nên thành thật với trái tim mình.


Cảm ơn ngươi đã yêu ta, Bạch Ngọc.”Bạch Ngọc lúc này mới biết được, trước đây tiên tôn có biết bao cô độc.

Bạch Ngọc ôm chặt lấy Giang Lâm Vụ, khiến nàng cảm nhận được sự ấm áp của hắn.

Ánh hoàng hôn phủ xuống hai thân ảnh đang ôm chặt lấy nhau.........................Hoàng hôn đem bóng dáng hai người kéo thành một đường thon dài, gắt gao dung hợp thành một.Giang Lâm Vụ giẫm giày thêu lên bóng của Bạch Ngọc, “Ta chính là ở trước mặt tiên môn đạo hữu thổ lộ với ngươi, nếu sau này ngươi phụ ta, ta cũng phải mời tất cả mọi người đến chứng kiến.”Bạch Ngọc mặt trầm xuống, xoay người Giang Lâm Vụ lại ôm chặt.

Hắn phải chịu vô số uỷ khuất, gắng sức liều mạng, mới có thể quang minh chính đại ôm người vào lòng, sao có thể buông tha nàng.“Bạch Ngọc có thể dùng tâm ma để thề, đời này ngoại trừ sinh tử, Bạch Ngọc tuyệt đối sẽ không yêu ai ngoài Giang Lâm Vụ.”Giang Lâm Vụ cuống quýt ngăn cản, che miệng hắn lại, hướng lên trời hô to, “Phi phi phi! Lời thế này không tính, không tính, không tính.”Liền nói ba lần không tính, xem như phá lời thề, Giang Lâm Vụ mới buông tay che miệng hắn ra.

Dùng sức nhéo má hắn, khiến Bạch Ngọc đau đến nhíu mày, “Cái loại tâm ma thề mà ngươi dùng, liên quan đến tu hành của ngươi ,ngươi còn dám hứa lung tung?”Giang Lâm Vụ bị bóp đến đau đớn, nhưng cũng biết đây là Tiên tôn quan tâm hắn, hiện giờ xem như “danh chính ngôn thuận” cảm nhận tình yêu của nàng, hì hì ngây ngô cười.Giang Lâm Vụ buông tay, bỗng nhiên mở miệng nói, “Chúng ta là dạng gì? Lão thê đối với thiếu phu sao?”“Ngươi ngày sau nếu mà chê lão bà bà như ta già, nhẫn tâm bỏ ta cùng đám hài tử kêu khóc, cố ý cưới nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, ta cũng không luyến tiếc.

Đến lúc đó ta sẽ nuốt hết gia nghiệp Bạch gia, mang theo hài tử cùng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, để chúng xa lánh ngươi, đuổi ngươi ra ngoài làm ăn xin, khiến ngươi bần cùng khổ cực mới thôi.”“Lão bà bà? Bỏ vợ bỏ con? Nuốt gia nghiệp? Tiên tôn sao lại học được nhưng lời này?” Bạch Ngọc xoa hai má đau rát của mình, mang theo bất đắc dĩ sủng nịnh.Bạch Ngọc hơi thở trầm thấp, ghé sát Giang Lâm Vụ hỏi.


“Bất quá...!Tiên tôn nói như vậy là muốn cùng Bạch Ngọc kết thân, và sinh con sao?”Giang Lâm Vụ liền ngây ngẩn cả người, sao lại nhắc đến sinh con? Giang Lâm Vụ nhìn đôi mắt ý cười trong suốt nhưng mang chút ý tứ không rõ ràng, trong lòng biết hắn không phải thích hài tử cũng không phải không muốn có con, mà là chỉ muốn tìm cái cớ muốn cùng nàng làm chuyện kia.Nàng hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Bạch Ngọc lập tức đuổi theo nắm chặt tay nàng, dụ dỗ nói, “Tiên tôn không phải muốn cùng Bạch Ngọc diễn tiểu đồ đệ bị khi dễ sao?”Giang Lâm Vụ dừng bước, quay đầu nhìn Bạch Ngọc.

Chỉ thấy dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt thiếu niên như ngọc phủ một tầng sáng đỏ đối diện với nàng ôn nhu cười.

Bộ dáng thiếu niên ôn nhuận của hắn, Giang Lâm Vụ thừa nhận nàng thật sự thích hắn, nhìn đến tràn ngập vui mừng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương