Bên trong Ngọc Can Viện.Ánh nến đung đưa, sắc diễm sáng rực.Giang Lâm Vụ một tay chống cằm, một thân lụa đỏ rực rỡ nhẹ nhàng tuỳ ý che lại thân thể, hai chân dài trắng nõn bắt chéo ngồi trên ghế dựa, dưới tấm sa đỏ có thể mơ hồ nhìn thấy thân thể mềm mại uyển chuyển.Bạch Ngọc vẫn là xiêm y màu bạch trà như trước, vạt áo trên người gọn gàng, bọc kín, bởi vì Giang Lâm Vụ thích hắn mặc xiêm y bạch trà như vậy.

Giờ phút này đang đứng bên cạnh Giang Lâm Vụ.


Giống như đang trở về Giang Lâm Vụ cùng Bạch Ngọc trước kia, chỉ là Bạch Ngọc hiện tại không còn sợ hãi không dám đến gần như trước nữa.Giang Lâm Vụ ăn mặc xinh đẹp, trên môi còn thoa son đỏ, đôi môi đỏ yêu diễm, phô bày hết vẻ đẹp yêu mị của nàng.Giang Lâm Vụ đóng vai sư phụ hung thần sát ác, kéo tiểu đồ nhi Bạch Ngọc qua, đẩy ngã lên ghế rồi ngồi xuống, chống tay lên thành ghế đem Bạch Ngọc áp dưới thân.

Đôi môi đỏ mọng khẽ mở:“Vi sư trúng tình dược, cần ngươi giải dược.


Vi sư đã vất vả dạy ngươi tu luyện, giờ ngươi tu vi đã thành, giờ là lúc ngươi nên báo đáp vi sư.” Nói xong đem vạt áo đang đóng kín của hắn kéo ra, da thịt như ngọc trong nháy mắt lộ ra.Bạch Ngọc cũng phối hợp nâng tay áo che đi da thịt lộ ra ngoài của mình, lộ ra vẻ kinh ngạc:“Tiên tôn, chúng ta làm như vậy là trái ngược luân thường đạo đức!” Nhưng hai mắt lại nhìn thẳng vào hai khối tròn trịa đang ẩn hiển trong lớp sa đỏ trước mắt, miệng khô khốc yết hầu lăn lộn lên xuống.Giang Lâm Vụ duỗi ngón tay nâng cằm Bạch Ngọc, đưa tầm mắt đang dính vào ngực mình lên, ngón tay trượt về phía đôi môi mỏng ẩm ướt của hắn, ngón cái không ngừng ma sát.“Bản tôn từ trước đến nay vẫn luôn tiêu sái tuỳ ý, cũng không muốn quan tâm luân thường đạo lý làm gì, ta hiện giờ chính là muốn đem ngươi làm giải dược.”Vừa nói, đôi tay tay nhỏ bé mềm mại vừa luồn vào vạt áo Bạch Ngọc, không ngừng ma sát da thịt trơn nhẵn của hắn, đầu ngón tay miết quanh đầu vú.Giang Lâm Vụ tay đang hoạt động, còn không quên “thân phận” của mình, thanh âm uyển chuyển mang theo trêu đùa:“Thật là một tiểu nam nhân tinh tế như ngọc, vi sư thật không ngờ ngươi lại quyến rũ như vậy.” Nói xong, “chụt” hôn một cái thật kêu lên mặt Bạch Ngọc, lưu lại một dấu son đỏ trên gò má hắn.Hơi thở của Bạch Ngọc dần trở nên hỗn loạn dồn dập, nam căn dưới tiết khố thoáng cái liền dựng thẳng đứng ngóc đầu dậy, ngoài miệng còn phải phối hợp diễn kịch:“Tiên tôn, không được! Người như vậy thật sự uổng công làm thầy!”Khuôn mặt thiếu niên của Bạch Ngọc tuấn mỹ mà mềm mại, làn da như ngọc phiếm hồng vì động tình, khiến hắn vừa mê người vừa đáng yêu, thật sự có năm phần bộ dáng của tiểu đồ nhi yếu đuối bị khi nhục như trong sách.Giang Lâm Vụ thoáng cái liền nhập vai.

Giờ phút này Giang Lâm Vụ chính là Lâm Vụ Tiên tôn Hoá Thần kỳ cao cao tại thượng, mà Bạch Ngọc chính là tiểu đồ đệ vô lực chống cự.Giang Lâm Vụ đem y phục của hắn mở rộng, đem hai chân Bạch Ngọc mở ra đặt hai bên tay vịn.

Nàng kéo tiết khố hắn xuống, nam căn thô to đứng thẳng, theo cử động mở ra của hai chân, phun ra ít bạch trọc.Giang Lâm Vụ nắm lấy nam căn cứng rắn đang phun dâm dịch kia, “Ngoài miệng nói không cần, nhưng là nam căn lại vểnh lên thật cao, a! Thật là một nam nhân dâm đãng.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương