Edit: Điềm Điềm
**********************
Sau khi cùng Lâm Hiên nói chuyện, Sở Lệnh cũng không gặp lại anh nữa.
Một ngày nọ Hàn Cố bất ngờ đúng giờ về nhà ăn cơm, khiến Sở Lệnh hoảng sợ, trợn mắt há hốc mồm nhìn người nọ cởi giày vào cửa, ” Anh… Anh tan tầm à? ”
” Ừm, tạm thời bận rộn xong rồi.”
” Tôi không biết hôm nay anh về sớm như vậy, đã ăn gì chưa?”
” Còn chưa ăn.”
Sở Lệnh nghe xong, vội vàng đứng dậy muốn giúp Hàn Cố làm thức ăn, nhưng ngẫm lại nấu cơm còn phải tốn một chút thời gian, buột miệng liền hỏi: ” Anh muốn tắm rửa trước, hay là ăn cơm trước? ”
Nói câu này xong cậu mới nghĩ đến, đây hình như là những lời mà cô vợ mới cưới tiêu chuẩn trên TV mới có thể nói, không hiểu sao cảm thấy mặt có chút nóng.
Hàn Cố không biết có phải cũng nghĩ giống cậu hay không, nở nụ cười, nói: ” Tôi đi tắm rửa trước.


Sở Lệnh đỏ tai đi phòng bếp nấu đồ ăn.
Chờ Hàn Cố tắm rửa xong đi ra, đã có một chén mì thơm ngào ngạt bày trên bàn ăn.

Sở Lệnh đã ăn xong, nhưng vẫn ngồi nhìn hắn ăn.
Hàn Cố nói: ” Gần đây tôi rảnh rỗi có thể nghỉ phép, chúng ta đi ra ngoài du lịch cùng nhau đi.”
Sở Lệnh sửng sốt một chút, ” Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc này?”

” Cũng không tính là đột ngột, lúc trước đã từng nghĩ tới, chẳng qua một mình tôi không có chỗ nào đặc biệt muốn đi.”
Sở Lệnh trầm mặc nhìn Hàn Cố, đột nhiên nhớ tới mấy năm nay hắn một mình sinh hoạt, chính mình vẫn hiểu hắn quá ít.
” Bất tiện cho em sao?”
” Vậy cũng không phải.” Sở Lệnh suy nghĩ một chút, vẫn nhịn không được hỏi: ” Anh không có bạn bè có thể cùng nhau đi ra ngoài chơi sao? ”
” Không có.” Hàn Cố dừng lại một chút, sau đó nói: ” Công việc quá bận rộn.”
Vừa nghe liền biết đó là một cái cớ.

Sở Lệnh cũng không có vạch trần, lại hỏi: ” Lúc trước cũng không có… Anh có từng thích người nào chưa? ”
” Không có.

Em đã biết chuyện của tôi mà.” Hàn Cố nói: ” Tôi vốn không có ý định kết hôn.


Sở Lệnh ngẩn người, không tiếp tục hỏi nữa.
Hàn Cố trở lại đề tài ban đầu hỏi: ” Em có chỗ nào muốn đi không? ”
Sở Lệnh ngược lại không có chỗ nào đặc biệt muốn đi.

Lúc trước ở cùng một chỗ với Lâm Hiên, thời gian nghỉ phép cơ hồ đều bỏ qua, hai người đều bận rộn, cho nên cậu ngược lại tương đối quen với loại sinh hoạt này.

Nhưng cậu không có ý định làm hắn mất vui, thuận miệng nói: ” Vậy chúng ta đi biển đi.” Cũng không cần đặc biệt xuất ngoại, chỉ là đã lâu không nhìn thấy biển.
Hàn Cố hỏi: ” Em thích biển hả?”
” Cũng xem như là thích đi.”
” Được.” Hàn Cố gật đầu, ” Sắp xếp thời gian xong tôi sẽ nói cho em biết.


” Ừm.” Sở Lệnh thấy Hàn Cố ngay cả ra ngoài cũng là loại thái độ công việc này, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

So với mình, hắn mới là người cần ra ngoài cho khuây khỏa.
Tuy nhiên, kế hoạch không thể theo kịp với sự thay đổi bất ngờ.

Một ngày trước khi hai người xuất phát, Sở Lệnh nhận được điện thoại từ trong nhà gọi tới, nói là ba Sở từ trên cầu thang trong nhà ngã xuống, hiện tại đang ở trong bệnh viện.

Kế hoạch đi biển lần này toàn bộ bị ngâm nước, Sở Lệnh nhất định phải về quê một chuyến, nhà cậu ở thôn hẻo lánh trong núi xa xôi, lái xe đại khái phải mất bốn năm giờ, cậu vốn muốn tự mình trở về là tốt rồi, không nghĩ tới Hàn Cố nói hắn cũng muốn cùng đi.
Hai người tuy rằng còn chưa kết hôn, nhưng lúc trước bị đánh dấu, thậm chí chuyện chung sống, cha mẹ Sở Lệnh đều rõ ràng, chẳng qua khi đó tình huống rất căng thẳng, cho nên song phương chưa từng đối mặt, lần này ngược lại có một loại ý tứ vi diệu muốn đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu tương lai.

Nhưng Sở Lệnh vẫn cảm thấy có chút thấp thỏm, không phải lo lắng cha mẹ mình đối với Hàn Cố như thế nào, bọn họ tuy rằng sách đọc không nhiều lắm, nhưng đều là người tương đối sáng suốt, chỉ cần Sở Lệnh sống tốt, bọn họ cũng sẽ không quá lo lắng; Sở Lệnh lo lắng ngược lại là những lời đồn nhảm của người khác.

Cậu và Lâm Hiên lớn lên cùng thành phố, còn học cùng một trường trung học, lúc trước bọn họ yêu nhau rất lâu, người trong thôn cơ hồ đều biết, thậm chí không chút hoài nghi bọn họ cuối cùng sẽ kết hôn.

Nếu bây giờ phát hiện người kia không phải Lâm Hiên, không biết sẽ biến thành cái dạng gì đây…
Hàn Cố phát hiện Sở Lệnh trầm mặc có chút lâu, hỏi: ” Em đang lo lắng cho tôi sao? ”
” Ừm.” Thay đổi góc độ để suy nghĩ, trên thực tế, không có gì sai.
” Đừng lo lắng.” Hàn Cố nói: ” Điều tồi tệ nhất đã trôi qua rồi.


Sở Lệnh sửng sốt một chút, cảm thấy tâm tình có chút phức tạp, cậu muốn an ủi người, ngược lại trở thành người được an ủi.
Bọn họ đơn giản thu dọn hành lý, sáng sớm ngày hôm sau xuất phát về quê Sở Lệnh.
Ngoại trừ lúc ở nhà, Sở Lệnh hầu như không nhìn thấy Hàn Cố mặc âu phục ra ngoài, khí thế sắc bén của ông chủ lớn giảm bớt, ngược lại càng có cảm giác xã hội đen hơn, hơn nữa cư nhiên tự mình động thủ thu dọn đồ đạc.
Sở Lệnh không khỏi hỏi: ” Anh muốn tự mình lái xe? ”
” Ừm, thuận tiện hơn.” Hàn Cố suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Em hy vọng có tài xế lái xe? ”
Sở Lệnh tưởng tượng một chút hình ảnh kia, đi tới một nơi nông thôn, phía sau còn có tài xế đi theo, ngẫm lại liền cảm thấy quá rêu rao, thế là lắc đầu nói: ” Không muốn.”
” Vậy đi thôi.”
” À…” Sở Lệnh suy nghĩ một chút, ” Đi bệnh viện trước được không? ”
” Được.”
Xe một đường đi về đích, bởi vì vội vàng, trên đường không có bất kỳ sự chậm trễ nào.

Một đường từ thành phố đến vùng ngoại ô, phong cảnh xung quanh dễ chịu, làm cho hai người đều cảm thấy thoải mái.


Sở Lệnh không nhớ rõ mình đã bao lâu không ra ngoài, vì đủ loại nguyên nhân, hơn nữa nửa năm nay nháo ra chuyện như vậy, làm cho cậu không có thời gian suy nghĩ cái khác, hiện giờ trong lúc rảnh rỗi, ngược lại để cho cậu thảnh thơi hơn.
Hai người ở trên xe đều yên lặng, ít khi nói chuyện với nhau, nhưng bầu không khí tuyệt đối không xấu hổ, đài phát thanh trên xe đang phát sóng tình hình giao thông, thỉnh thoảng phát mấy bài nhạc nhẹ, ngược lại giống như trên đường đi du lịch chân chính.
Sở Lệnh một đường nghe nhạc, một đường buồn ngủ, cuối cùng buổi trưa cũng đến được bệnh viện.
Bọn họ không đi ăn cơm trước, mà là đến phòng bệnh thăm ba Sở trước, ba Sở không có gì đáng ngại, chỉ bị gãy xương, đang chờ sắp xếp kiểm tra.

Chẳng qua nơi này hẻo lánh, dân cư lại ít, xung quanh mấy trăm dặm cũng chỉ có một bệnh viện này, trang thiết bị có hạn, mọi việc đều phải nhường cho bệnh nhân bị bệnh nặng ưu tiên sử dụng, cho nên chờ một hai ngày cũng không phải chuyện gì lớn.

Sở Lệnh đã sớm thành thói quen, đại khái cũng đoán được lần này trở về muốn bảo cậu làm cái gì.
Ngược lại hai bên lần đầu tiên gặp mặt vẫn có chút xấu hổ, nhưng tốt xấu gì cũng khách khí chào hỏi.

Thái độ của Sở Lệnh tự nhiên, làm cha mẹ Sở tự nhiên không có gì để nói.
Sau khi thăm hỏi xong, mẹ Sở bảo bọn họ đi ăn cơm trước, sau đó trực tiếp trở về nhà là được rồi.
Hàn Cố còn cảm thấy có chút kỳ quái.
Sở Lệnh cười nói: ” Anh cho rằng bọn họ đặc biệt gọi tôi trở về là muốn làm cái gì, đương nhiên là giúp ba tôi làm việc.

Cho gà vịt ăn, cho lợn ăn, còn canh tác, một người cũng không thoát được.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương