Edit: Điềm Điềm
***********************
Buổi sáng lúc vừa mới tỉnh ngủ, Sở Lệnh lại bị Hàn Cố đè lên giường làm một lần.
Đều mặc cho đối phương làm đến trình độ này, Sở Lệnh cuối cùng cũng hiểu được mình không tự lừa dối bản thân được nữa.
Đã thật lâu rồi không nhớ tới Lâm Hiên, thậm chí hiện tại trong đầu cơ hồ đều là chuyện của Hàn Cố.
Bất quá mới có nửa năm, cậu chưa từng nghĩ tới mình lại nhanh như vậy liền di tình biệt luyến.
Không biết Lâm Hiên bây giờ như thế nào, từ lần trước nhìn thấy anh ấy cùng một Omega khác ở chung một chỗ, liền không có tin tức gì nữa.
Ngay cả khi họ đã chia tay, nhưng vẫn dành sự quan tâm cho đối phương.
Sở Lệnh suy nghĩ một hồi, thừa dịp buổi chiều rảnh rỗi liền trực tiếp đi tới chỗ Lâm Hiên làm việc.
Lâm Hiên là cán bộ quản lý bệnh viện, đại bộ phận bởi vì công việc bôn ba bên ngoài, bình thường rất ít khi ở trong bệnh viện, nhưng Sở Lệnh biết chỗ nào có thể tìm được anh.
Trong những ngày bình thường, anh đã quen nói chuyện với đối tác ở một nhà hàng cố định.
Sở Lệnh trực tiếp đi tới nhà hàng kia, quả nhiên ở bên trong thoáng nhìn thấy bóng dáng Lâm Hiên cùng mấy người không quen biết.
Không muốn quấy rầy đối phương, cậu chọn một vị trí đưa lưng về phía Lâm Hiên ngồi xuống, lẳng lặng quan sát.
Mà Sở Lệnh vừa mới ngồi xuống không bao lâu, Lâm Hiên trong lúc vô tình liếc mắt nhìn về phía sau, trực tiếp nhìn thấy cậu.
Sở Lệnh vốn không có ý định cùng đối phương gặp mặt, lần này lại không thể không đối mặt.
Sau khi Lâm Hiên chấm dứt công việc, đi tới trước mặt Sở Lệnh, ánh mắt của anh vẫn dừng lại trên bụng Sở Lệnh, giống như là có chút nghi hoặc.
Sở Lệnh lúc này mới nhớ tới, lần trước bọn họ gặp mặt, trong tay mình còn cầm phiếu khám bệnh của khoa sản, tuy nói đây là hiểu lầm, nhưng cậu vẫn không nói cho Lâm Hiên biết.
” Em không có… mang thai.” Sở Lệnh tránh ánh mắt tìm hiểu của Lâm Hiên, chính mình cũng không biết là dùng tâm tình gì để nói những lời này.
Lâm Hiên gật gật đầu, hỏi: ” Đang chờ người sao? ”
” Không có.
Anh ngồi đi.
”
Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, giữa bọn họ chưa bao giờ có loại đối thoại xa lạ như vậy.
Nhưng Lâm Hiên tựa hồ không thèm để ý, lại nói: ” Em tới tìm anh, phải không? ”
Sở Lệnh ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, biết cái gì cũng không gạt được anh, liền trả lời: ” Em vốn không định gặp mặt anh, chỉ là muốn biết gần đây anh sống có tốt hay không.”
Lâm Hiên không trả lời câu hỏi này, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Sở Lệnh, quan sát một lát sau mới nói: ” Kỳ phát tình của em vừa kết thúc phải không? Hơi thở Alpha trên người em rất nồng.
”
Sở Lệnh ngây ngẩn cả người tại chỗ, cậu không biết Alpha có thể hiểu được khí tức của nhau đến mức nào, nhưng anh ấy hiển nhiên đã biết mình lại…
Lâm Hiên nhìn biểu tình Sở Lệnh liền biết cậu đang suy nghĩ cái gì, không khỏi toát ra thần sắc thê lương nói: ” Anh biết em cự tuyệt không được.
Anh chỉ không thể không đổ lỗi cho bản thân mình, tại sao không đánh dấu em sớm hơn một chút.”
Sở Lệnh nhìn Lâm Hiên, nhất thời không nói gì.
Lâm Hiên lại nói: ” Nếu như có thể có cơ hội khác, anh căn bản sẽ không thèm để ý gì cả, chỉ cần em có thể trở lại bên cạnh anh thôi.
”
Những lời thật lòng này mười phần khiến người ta dao động.
Sở Lệnh không có bất kỳ hoài nghi nào, bởi vì cậu quá hiểu nam nhân trước mắt này.
Cậu đột nhiên nhớ tới, Lâm Hiên từ trước đến nay chính là loại người có tinh thần hy sinh cống hiến này, tính cách ôn hòa, cũng không cường thế, đó đã từng là một trong những nguyên nhân mình thích anh ấy.
Thậm chí Lâm Hiên từng nhiều lần có cơ hội đánh dấu Sở Lệnh, nhưng anh đều không có làm như vậy, không phải bởi vì không yêu, mà là bởi vì quá yêu, cho nên luôn muốn đợi đến khi thể xác và tinh thần hai người đều chuẩn bị xong.
Nhưng chuyện phát sinh trên người Sở Lệnh quá bất ngờ, không kịp đề phòng, dẫn đến cả hai đều thống khổ.
Sở Lệnh cúi đầu, càng nghĩ càng cảm thấy áy náy.
Mà cậu thậm chí là người không có tư cách an ủi đối phương nhất.
Lâm Hiên lúc này hình như cũng nhận thấy mình thất thố, rất nhanh liền chấn chỉnh xong cảm xúc, ” Thực xin lỗi, làm cho em khó xử rồi.
”
Sở Lệnh lắc đầu, nói: ” Lần trước em ở trước hiệu sách… Nhìn thấy anh đi với một Omega.
Em cho rằng…”
Lâm Hiên cười khổ lắc đầu, ” Em ấy là người của đơn vị bệnh viện khác, là có ý đó, tôi vốn cũng cho rằng có thể, nhưng vẫn không được.
”
Những lời này đã nói rất rõ ràng, Sở Lệnh không khỏi nhớ tới khi đó mình nhìn thấy còn nhịn không được ghen tị.
Nhưng mà trớ trêu thay, chính là bởi vì lần đó mình làm ầm ĩ, mới để Hàn Cố thừa nhận thân thế của hắn, bọn họ mới có thể đi tới bước này.
Lâm Hiên nhìn Sở Lệnh cúi đầu không nói, đại khái cũng biết lời nói của mình làm cho cậu khó xử, nhưng ngoại trừ những thứ này, hình như bọn họ đã không còn lời nào để nói với nhau.
Trong lòng Sở Lệnh biết không nên để Lâm Hiên thống khổ như vậy nữa, anh không thể thông cảm cũng tốt, cảm thấy cậu ích kỷ cũng được, hận cậu cũng được, nên có một người đưa ra kết thúc triệt để cho chuyện này, tựa như lúc mới bắt đầu chia tay.
” Anh hãy quên em đi.”
Sở Lệnh bình tĩnh nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của Lâm Hiên, thẳng thắn thừa nhận: ” Em thích anh ấy rồi.
”
Lúc cậu trở về, Hàn Cố đã về nhà, từ lúc cậu vừa vào cửa đã bắt đầu không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới.
Sở Lệnh cảm thấy bất lực với ý thức đối địch giữa Alpha, đành phải thừa nhận: ” Hôm nay tôi đi gặp Lâm Hiên.
”
Hàn Cố quả nhiên nhíu mày, nhưng không nói gì.
Sở Lệnh cũng không muốn giải thích, đối với tình nhân cũ thẳng thắn thừa nhận mình di tình biệt luyến là chuyện rất cần dũng khí, nhưng mà tân hoan trước mắt này còn đang cùng cậu ở trong thời kỳ ái muội.
Cậu tuy rằng có thể cảm giác được Hàn Cố đối với mình có hảo cảm, nhưng cũng không xác định đối phương chân chính nghĩ cái gì, thậm chí rất có thể hắn cũng giống như mình còn đang do dự quan sát.
Dù sao bắt đầu giữa bọn họ quá mức phức tạp, có lẽ đồng tình thương hại, trách nhiệm cùng nghĩa vụ còn vượt xa hơn tình yêu, nhưng đã đi tới bước này, thích là không thể nghi ngờ.
Nhưng chỉ có thích là không đủ để bên nhau cả đời.
Cậu cảm thấy mình nên suy nghĩ thật kỹ, cũng cho đối phương thêm một chút không gian để suy nghĩ.
Cậu hiểu được Hàn Cố không phải là người thiếu quyết đoán, đối phương chậm chạp không vạch trần nhất định còn có nguyên nhân khác.
Sở Lệnh nhìn bộ dáng Hàn Cố tựa hồ vẫn không quá vui vẻ, lại nói: ” Tôi hiểu được mình đang làm cái gì, anh không cần lo lắng.”
Không lo lắng, nhưng đúng là có chút khó chịu.
Hàn Cố đã gặp qua đủ loại người, các loại tình huống khó xử cũng đã xảy ra, cơ hồ rất ít khi có loại cảm xúc này, nhưng gần đây hắn lại càng ngày càng để ý chuyện của Sở Lệnh, quả nhiên ham muốn chiếm hữu của Alpha đều là không thể lý giải được.
Hàn Cố cố nén suy nghĩ này trong đầu, nặng nề ừ một tiếng, sau đó không nói lời nào nữa.
Hắn không quên lời hứa của mình, tự nhiên sẽ không phản đối.
Hắn nhớ một cuốn sách trong nghiên cứu của mình cũng viết: Alpha vô lý sẽ bị ghét.
Sở Lệnh liếc mắt nhìn hắn một cái, lại trở về phòng mình.
Sau đó biểu hiện của Sở Lệnh cũng không có gì khác biệt, vẫn để đèn, làm đồ ăn khuya, chờ Hàn Cố trở về, ngẫu nhiên lại làm tình…
Nếu như nói hai bên bề ngoài đều làm bộ không thèm để ý, đại khái chỉ có biểu hiện thân thể là thành thật nhất.
Nhìn không thấu đối phương, lại không thỏa mãn hiện trạng, giải pháp duy nhất đại khái cũng chỉ có thể lăn giường, thế là bất tri bất giác, số lần bọn họ phóng túng mình cũng càng ngày càng nhiều hơn.
Thế là một lần, Sở Lệnh bị cảm thật lâu cũng không khỏi, mới miễn cưỡng mời bác sĩ gia đình đến khám.
Sau khi bác sĩ chẩn đoán, căn dặn một ít việc cần lưu ý, sau đó dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn cậu, biểu tình nhìn qua giống như là nghi hoặc khó hiểu.
” Làm sao vậy?” Sở Lệnh thường xuyên bị thái độ của vị bác sĩ này làm cho kinh hồn bạt vía.
Bác sĩ lắc đầu, cuối cùng vẫn giữ đạo đức nghề nghiệp uyển chuyển nói: ” Gần đây vẫn là không nên ham muốn quá mức thì tốt hơn.” Đại khái là không rõ một người sao có thể từ cấm dục quá độ đến ham muốn quá độ như vậy.
Sở Lệnh nghe xong, mặt liền đỏ lên..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook