Bí Mật Thức Tỉnh
Chương 83-2

Khi chuyến bay của Lê Lạc và Tạ Uẩn Ninh hạ cánh xuống đất của sân bay quốc tế thành phố Lan, thì đã là mười một giờ đêm ngày mùng 2 đầu năm rồi. Tạ Uẩn Ninh đi lấy xe đã gửi lại ở khu dừng xe riêng biệt của sân bay. Lê Lạc đi theo Tạ Uẩn Ninh lên xe. Trước khi lên xe, theo bản năng Lê Lạc nhìn quanh bốn phía. Cô nói đùa với Tạ Uẩn Ninh: "Cảm giác lại có người chụp ảnh em."

Cô thật sự là nói đùa, không nghĩ tới khuôn mặt của Tạ Uẩn Ninh lại đầy vẻ nặng nề. Anh mở cửa xe giúp cô, nói một câu: "Lê Lạc, chuyện ở trên mạng, cứ để tôi tới xử lý."

Hả? Tạ Uẩn Ninh đã nhìn thấy cái tờ thiếp kia rồi sao? Lê Lạc toét miệng cười. Thời điểm ở trong phòng chờ khách hàng VIP của sân bay quốc tế Seattle, cô nhớ là khi xem trên mạng có tờ thiếp viết công kích, cô đã che tờ thiếp ấy đi rồi mà.

Không sao hết, Lê Lạc ngồi ở trong xe nói với Tạ Uẩn Ninh: "Ninh Ninh, thày không cần xử lý đâu." Biện pháp xử lý của Tạ Uẩn Ninh, luôn luôn rõ ràng trực tiếp. Nếu anh giúp cô xử lý, nhất định sẽ là □□ phương thức như thế. Lê Lạc cảm thấy không cần thiết.

Tạ Uẩn Ninh nhất thời không đón lời của cô.

Lê Lạc cười hì hì nói với Tạ Uẩn Ninh: "Những lời này, căn bản không làm thương tổn đến em mà."

Tạ Uẩn Ninh: "..." Nhưng mà, những lời nói ấy lại đã làm tổn thương đến anh! Anh và người bạn gái tốt đẹp như thế, lại bị bàn luận thành ra như vậy...

Đó là vì cô xứng đáng phải bị như vậy đấy chứ!

Lê Lạc thật sự tạm thời không nghĩ đến việc xử lý những lời bàn luận trên mạng. Trên mạng nổi lửa gay gắt, chung quy vẫn có một cái phương hướng, sớm muộn gì cũng sẽ dừng lại.

Tạ Uẩn Ninh tiếp tục trầm mặc lái xe. Lê Lạc trái lại an ủi Tạ Uẩn Ninh nói: "Kỳ thực bọn họ nói cũng không có sai mà! Thật sự, em đúng là trâu già gặm cỏ non đấy chứ! Lúc trước em ở Sở sinh hóa đúng là đã câu kết với giáo sư để làm bậy... Kỳ thực, bọn họ căn bản là ở đó khen em đấy chứ! Làm gì có người phụ nữ nào đã bốn mươi lăm tuổi giống như em, lại có sức quyến rũ giống như em kia chứ!"

Tạ Uẩn Ninh: "..."

Lê Lạc cùng Tạ Uẩn Ninh về nước, ba Tạ mẹ Tạ đều nhận được tin tức. Tạ Phồn Hoa mở miệng nói sâu kín: "Bất kể như thế nào, ngày mai hãy bảo với Uẩn Ninh là mang Lê Lạc trở về nhà ăn một bữa cơm. Người một nhà đoàn tụ sum vầy."

Mẹ Tạ có đôi khi thực buồn bực với ông xã của bản thân mình. Bà cụ nói nhắc nhở ông xã của mình một sự kiện: "Người một nhà đoàn tụ là thế nào? Ông lại nghĩ muốn chế giếu nhau à! Thương Vũ và Lâm nhị tiểu thư từng đã có quan hệ với nhau như vậy rồi. Một người đã trở thành con rể, một người lại thành con dâu? Tĩnh Di sẽ phải đối mặt với cái chuyện Lâm nhị tiểu thư kia, trở thành em dâu của mình như thế nào đây?"

Tạ Phồn Hoa thở dài cảm thán! Có đôi khi ông cụ nghĩ đến lại cũng thấy buồn bực nhiều đối với bà xã của mình. Quan hệ của Lê Lạc và con rể Thương Vũ hệ như thế nào, không phải Lê Lạc đã nói, căn bản không từng có kết giao đó sao! Cho nên đơn thuần chính là, con rể Thương Vũ lúc tuổi còn trẻ chỉ là tương tư đơn phương, vì sao mà bà xã của ông lại cứ phải nghĩ mãi về vấn đề này thế nhỉ? So sánh với chuyện đó, thì bây giờ cái chuyện tuổi con trai mình kém tuổi hơn, mới chính là vấn đề lớn hơn đó, có được hay không?

Tạ Phồn Hoa nói lời nói thấm thía đối bà xã của mình: "Chuyện của nhiều năm trước, chỉ cần bà không đề cập tới, thì tất cả mọi người đều tốt đẹp hết! Nếu như bà nhắc tới, thì Tĩnh Di mới có thể cảm thấy khó chịu!"

Mẹ Tạ: "..."

Tạ Phồn Hoa lại lắc đầu.

Về chuyện này, giữa hai vợ chồng trong đầu luôn luôn xuất hiện ý tưởng bất đồng, tuyệt đối là lý giải khác nhau. Lê Lạc và Thương Vũ, rốt cuộc khoảng thời gian lúc trước có mối quan hệ như thế nào, một bên tin con rể Thương Vũ, một bên tin con dâu tương lai.

Nhưng mà, chuyện cũ đến cùng như thế nào, chẳng lẽ còn có thể đào ra để mọi người cùng nhau cảm thụ cảm giác hay sao? Đừng nói đến lúc đó Tĩnh Di chịu không nổi, ngay cả con trai Uẩn Ninh cũng muốn bức người rồi!

Tạ Uẩn Ninh sẽ không bức người. Anh và Lê Lạc như thế nào, đó chính là chuyện riềng của bản thân anh. Nếu như cha mẹ vẫn cứ không có biện pháp để chấp nhận Lê Lạc, anh cũng rấttiếc nuối không có biện pháp để đưa Lê Lạc tiến vào trong nhà họ Tạ, nhưng anh sẽ không bắt buộc. Anh sẽ nói với mẹ của mình rằng: Anh đã nhận định Lê Lạc, sẽ không vì bất luận kẻ nào mà buông tay đối với cô, bao gồm cả người chị gái của mình. Nếu như chị gái của anh chỉ vì một đoạn thời gian của chuyện cũ hai mươi mấy năm trước mà cảm thấy khó xử, thì anh thực chỉ có thể cảm thấy rất xin lỗi chị.

Buổi sáng ngày hôm sau, chuông cửa vang lên.

Tạ Uẩn Ninh tiến lên, đi tới mở cửa, Lê Lạc nhảy lên trở về phòng ngủ, khép lại cánh cửa. Ngoài cửa không phải là Thương Ngôn, mà là Tạ Tĩnh Di. Bà tự mình mang đến mấy phần đồ ăn. Đêm qua em trai cùng Lê Lạc vừa về nước, Tạ Tĩnh Di cân nhắc bọn họ bên này khả năng không có gì để ăn, nên liền mang theo đồ ăn đi lại.

Tạ Uẩn Ninh tiếp đón chị gái của mình. Tạ Tĩnh Di ngồi ở trên ghế so pha ở trong phòng khách. Nhìn thấy được một quyển tạp chí sinh hóa liền cầm lấy để lật xem. Trong phòng ngủ Lê Lạc cũng không tiện đóng cửa mãi, không ra gặp. Cô liền mặc chỉnh tề từ trong phòng ngủ đi ra ngoài, chào một tiếng đối với Tạ Tĩnh Di: "Chị Tạ."

Tạ Tĩnh Di nhìn về phía Lê Lạc, mở miệng nói: "Tôi mang theo đồ ăn đến đây, đều là những đồ điểm tâm ngày trước cô thích ăn."

Lê Lạc không khỏi không cảm khái, Thương Vũ này có số mạng thật tốt, cưới được Tạ Tĩnh Di làm vợ.

Tạ Tĩnh Di đi lại đây, tiện thể nhắn lại, bảo Lê Lạc cùng em trai về nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Nói tới đây, Tạ liền chuẩn bị đi về. Tạ Uẩn Ninh đứng lên, anh nói với Lê Lạc: "Tôi tiễn chị Tĩnh Di đi xuống dưới nhà."

Lê Lạc dựa vào vách tường, gật gật đầu: "Chị Tạ, hẹn gặp lại."

"... Gặp lại." Tạ Tĩnh Di quay đầu hướng Lê Lạc nở một nụ cười. Không biết vì sao, cô vẫn cứ không có biện pháp nào cho rằng Lê Lạc chính là Lâm Thanh Gia. Theo lý thuyết mà nói, không phải phụ nữ giỏi nhất chính là ghen tị hay sao? Đối mặt với người phụ nữ mà người chồng của mình dấu ở trong lòng nhớ mãi không quên kia, không phải bà hẳn là nên thật ghen hay sao? Lâm Hi Âm ngày đó còn nhắc nhở đối với bà rằng, cô gái Chu Tử Nguyệt kia nhìn giống ai. Trải qua một lời nhắc nhở của Lâm Hi Âm như vậy, Tạ Tĩnh Di lại ý thức được năm đó ở trong lòng của chồng mình, Lâm Thanh Gia có bao nhiêu quan trọng, quan trọng đến biến thành một cái chấp niệm.

Kết quả hôm nay đi lại đây, bà lại chuẩn bị mấy phần đồ ăn mà Lê Lạc thích ăn. Tạ Tĩnh Di tự giễu mà nghĩ, đại khái bản thân mình đã lớn tuổi, sống còn lười nhác cẩu thả, vậy thì chuyện ghen tị cũng đều lười nhác cẩu thả rồi...

Tạ Uẩn Ninh đưa Tạ Tĩnh Di xuống lầu. Hai chị em ngồi ở trên so pha trong đại sảnh của lầu một để hàn huyên một hồi. Sau đó Tạ Uẩn Ninh đưa Tạ Tĩnh Di đi ra bên ngoài, nơi có chiếc xe hơi màu đen đang dừng đỗ.

Lái xe là lão Phùng, cung kính xuống xe đến mở cửa xe giúp cho Tạ Tĩnh Di. Tạ Tĩnh Di quay người lại, nhẹ nhàng dặn dò em trai: "Cậu lên nhà đi. Nhớ là tối nay mang Lê Lạc về nhà sớm một chút, để ăn bữa cơm đoàn viên."

Tạ Uẩn Ninh gật đầu.

Tạ Tĩnh Di lên xe, lão Phùng trở lại chỗ ngồi tay lái để lái xe. Tạ Tĩnh Di mở miệng hỏi lão Phùng: "Lão Phùng, ông cũng quen biết với nhị tiểu thư nhà họ Lâm, có đúng không?"

Lão Phùng vẻ mặt đầy sự khó xử: "Phu nhân..."

Tạ Tĩnh Di lại hỏi lão Phùng: "Ông nói xem, Chu Tử Nguyệt và Lâm nhị tiểu thư, đến cùng có vài phần giống nhau phải không?"

Mấy ngày nghỉ Tết âm lịch, Thương Vũ luôn luôn ở lại nhà, nhàm chán liền cùng con trai Thương Ngôn đánh mấy trận tennit. Trên sân bóng hai cha con đấu với nhai và trận. Thương Ngôn đánh đến mức mặt đỏ tai nóng, mồ hôi ướt đẫm. Nhưng sau đó, anh càng đánh càng hăng, lần đầu tiên cha anh chủ động nhận thua, bỏ lại vợt bóng nói: "Không đánh được nữa... Ba ba đã già rồi."

Thương Ngôn đồng dạng lần đầu tiên nghe được những lời này từ miệng của cha mình, sợ run một hồi lâu.

Ngồi một chỗ ở trên ghế dựa để nghỉ ngơi, Thương Ngôn khom người xuống, cầm lấy chai nước trong tay, ừng ực uống một hơi hết hơn phân nửa bình nước khoáng. Thương Vũ mặc quần áo thể thao, trên cổ tay ông có đeo một cái vòng tay vận động. Ông nhìn nhìn kiểm tra nhịp tim của mình.

Thương Ngôn liên tục quay đầu, Thương Vũ mở miệng hỏi: "Con muốn hỏi ba chuyện gì?"

Thương Ngôn đầu óc trong lúc nhất thời như bị kẹp lại. Anh hỏi một vấn đề mà tự bản thân cũng cảm thấy xấu hổ vạn phần: "Ba, nếu như mẹ con và dì Thanh Gia (Lê Lạc, cả hai người cùng bị rơi xuống nước, vậy thì ba sẽ cứu ai đây?"

Trên ghế so pha phòng khách, dì Thanh Gia - Lê Lạc kia, thì đang dựa vào gối ôm lên mạng, vẻ mặt đầy buồn bực.

Bạn bè trên mạng vừa bới móc ra xong chuyện cô trâu già gặm cỏ non, giờ bắt đầu bới ra chuyện cũ của cô cùng với Tổng giám đốc Thương Vũ của tập đoàn AC, rằng hai người đã từng quen biết với nhau...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương