Bí Mật Tân Hôn
-
C69: Còn mười phút di di rất giỏi
Thẩm Di dừng bước, cô nhìn qua thì thấy một chiếc hộp gỗ bị ném vào ngực Chu Thuật Lẫm.
Cánh cửa hoàn toàn mở ra, Thẩm Di bước vào. Người bên trong cũng nhận ra cô đến, giương mắt nhìn sang, Chu Thuật Lẫm bĩnh tĩnh đặt đồ vật sang bên cạnh.
Lại là “Ngọc”.
Mối nghi ngờ mà Thẩm Di đã chôn xuống trước đó lại bị khơi dậy, nhưng dường như anh không có ý định nhắc đến, chỉ giới thiệu với cô: “Bạn của anh, em cứ gọi cậu ấy là Minh Phồn là được.”
Thẩm Di cảm thấy cái tên này nghe quen quen, cũng nhanh chóng nhớ ra đây là người nhà họ Minh ở Bắc Thành, là một trong những gia đình kín tiếng trong sạch, rất ít khi gặp được người nhà của anh ta ở những buổi tiệc thường ngày.
Không ngờ bọn họ lại có quen biết.
Minh Phồn nhẹ nhàng đứng lên, cười chào hỏi cô.
Chu Thuật Lẫm giấu cô quá kỹ, bọn họ đã từng gửi qua rất nhiều quà cáp nhưng chưa từng gặp cô bao giờ.
Anh ấy cười nói: “Chào chị dâu! Tôi hay nghe bọn họ nhắc đến chị, nhưng Thuật Lẫm giấu chị kỹ quá, đến tận bây giờ mới gặp được.”
Ánh mắt anh ấy cũng không quá thân thiện liếc nhìn Chu Thuật Lẫm.
Chu Thuật Lẫm cười nhạt, thừa nhận.
Thẩm Di nói chuyện với Minh Phồn xong, quay đầu lại thì thấy chiếc hộp gỗ kia hình như đã bị anh cất đi.
Cô nhẹ nhàng rũ mắt xuống, nỗi nghi ngờ càng sâu hơn.
Hình như anh có bí mật gì đó.
Trong lòng Minh Phồn âm thầm nhẩm đọc tên cô, nhưng không thấy khớp với chữ cái khắc trên miếng ngọc. Anh ấy cũng không lắm miệng, mỉm cười nhường không gian cho hai người họ, nói mình có việc rồi rời đi trước.
Không có người ngoài quấy rầy, Chu Thuật Lẫm dắt Thẩm Di đến trước bàn làm việc, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm ngồi lên đùi.
Anh cúi đầu nhìn cô: “Còn đau không?”
Thẩm Di dễ dàng biết anh hỏi gì. Trong lúc nhất thời, dấu vết bị cắn kia dường như lại trở đau.
Ánh mắt của anh hơi sâu, vẫn giữ vẻ bình tĩnh ung dung, chỉ là bàn tay đang lẳng lặng kéo ngăn kéo bên cạnh ra, lấy ra một tuýp thuốc.
Đôi mắt Thẩm Di khẽ chớp, lập tức hiểu được anh đang muốn làm gì, hơi thở hơi cứng lại.
Thì ra anh đã có chuẩn bị kỹ.
Ngay cả ngón chân cũng vô thức cuộn tròn, cô chống cự và từ chối: “Không cần ——”
Anh hôn cô, thấp giọng nói: “Để anh xem thử, nhé?”
Thẩm Di vẫn không đồng ý, nhưng không cản được động tác của anh.
Cô vô thức nhìn về phía cửa sổ văn phòng, cửa chớp đã đóng chặt. Cô lại nhìn sang cửa ra vào, cũng đã được đóng kín. Nó giống như toàn bộ con người anh, mang đến cho người khác một cảm giác khó có thể nhìn thấu.
Trái tim treo lơ lửng của cô rớt xuống một nửa.
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ tản mạn của anh: “Em sợ gì chứ?”
Vành tai cô đã phiếm hồng, cố gắng đánh thức anh: “Đây là phòng làm việc của anh.”
Nhưng người đàn ông này rõ ràng không để ý.
Anh vừa cản lại hành động ngăn cản của cô vừa c ởi quần áo ra, sau đó cúi đầu nhìn, bỗng nhiên thấp giọng nói một câu: “Vẫn còn đỏ, Di Di.”
Bên tai Thẩm Di đã ù đi, cô không cần anh nhắc nhở.
Cô muốn đưa tay che đi nhưng lại bị anh hất ra, anh thật sự đang bôi thuốc cho cô, chỉ là nhịn không được cúi đầu hôn cô.
Trong lúc hôn, giọng nói nhẹ nhàng rơi xuống: “Lần trước có đỏ không?”
Thẩm Di bóp chặt cánh tay anh, tức giận gọi anh: “Chu Thuật Lẫm!”
“Ừm, anh đây.” Âm cuối bị kéo dài, rõ ràng rất xấu xa nhưng không hề tự biết.
Cô bị anh dẫn dắt, trái tim thoáng siết chặt, một dòng chảy óng ánh lại trào ra.
Ánh mắt của anh càng thêm u ám.
Anh đỡ lấy gò má cô, hôn cô vừa sâu vừa mạnh.
Sống lưng mảnh khảnh ở dưới lòng bàn tay anh cũng từ từ lộ ra ngoài.
Cánh tay anh mạnh mẽ khống chế vòng eo của cô, hơi thở nóng bỏng của anh lướt qua làn da mỏng manh và nhạy cảm.
Đây dường như sẽ là một buổi chiều nhàn nhã, một chốc nữa là có thể tan tầm.
Đầu ngón tay đang bám vào mặt bàn của cô dùng sức đến mức trắng bệch. Cô muốn đẩy anh ra nhưng tay đã bị anh nắm chặt, là một sức mạnh không thể nào chống cự.
Tiếng móc khóa kim loại vang lên.
Lạch cạch một tiếng, không tính là nặng nề nhưng lại gõ mạnh vào dây thần kinh của cô.
Cô đột nhiên nhướng mi, lông mi đen dài khẽ run lên.
“Ở đây luôn, được không em?” Giọng anh khàn khàn, dỗ dành cô.
Hôn nhau đã trở thành thói quen của hai người, cũng chẳng có gì là không thích ứng.
Có một số việc cũng giống như vậy, một khi đã bắt đầu thì sẽ không khống chế được nữa.
Thẩm Di cắn môi.
“Chỉ một lần thôi.”
……
Phùng Dư gọi một cuộc điện thoại nội bộ, ngay lúc anh ấy muốn cúp máy thì cuộc gọi được kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói khàn khàn của cấp trên anh ấy: “Có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu có vẻ không được tốt lắm, có chút nghiêm khắc.
Phùng Dư cẩn thận báo cáo sự việc. Là có một cuộc họp tạm thời.
Rất đột ngột, nhưng gần đây không phải là chuyện hiếm thấy. Trên dưới Chu thị đều biết Chu Thuật Lẫm và Chu Diệc Hành đã khai chiến. Dưới thế cục hỗn loạn, bận rộn cũng là chuyện thường tình. Cuộc họp này là do Chu Diệc Hành triệu tập, Chu Phục Niên cũng ở đây, Chu Thuật Lẫm đương nhiên cũng phải tham dự. Về phần chuyện gì sẽ xảy ra….. Chỉ sợ là lại không tránh khỏi một cuộc tranh chấp.
Phùng Dư kiên trì nhắc nhở: “Sếp Chu, còn khoảng mười phút nữa.”
Chu Thuật Lẫm: “Ừ.”
Anh cúp điện thoại, cúi đầu nhìn Thẩm Di.
Cuộc gọi này vừa vang lên là anh cũng đồng thời tiến vào, cơ thể cô căng ra, hoàn toàn không ngờ anh lại dám bắt máy. Trong toàn bộ cuộc gọi cô vô cùng căng thẳng, như thể người bên kia đầu dây có thể nhìn thấy được chuyện gì đang xảy ra bên phía bọn họ qua đường dây điện thoại vậy.
Anh bị cô kẹp chặt, không thể cử động.
Cô cũng nghe được nội dung cuộc gọi, nắm được tính cấp bách của sự việc và thông tin thời gian khẩn cấp, không khỏi thúc giục anh: “Anh mau rút ra đi.”
Anh hôn vào vành tai cô, ý tứ mập mờ: “Vẫn còn cứng. Rút ra rồi anh phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Di nhíu mày.
“Di Di ngoan, chúng ta sẽ làm nhanh nhé.”
Nhịp trống đột nhiên tăng tốc, đôi môi cô mấp máy hai lần, mọi âm thanh đều bị nuốt chửng trong nụ hôn anh trao cho cô.
Ngón tay Thẩm Di khẽ run lên, xương b ướm run rẩy như sắp cất cánh bay cao, đôi mắt rưng rưng ngập nước.
Cô không nhịn được cắn vào vai anh, tức giận gọi tên anh.
Cuối cùng vào một thời điểm cao trào nào đó, mọi thứ rốt cuộc cũng kết thúc.
Cô nhẹ nhàng hít thở, thắt lưng vẫn còn đang run rẩy.
Điện thoại lại đổ chuông, chắc hẳn lại là cuộc gọi thúc giục. Chu Thuật Lẫm nhấn nút, nhíu mày: “Đến đây.”
Cuộc gọi bị cúp ngang, anh hôn cô, dịu dàng nói: “Di Di của chúng ta rất giỏi.”
Bước lên trước thời điểm, kịp thời kết thúc tất cả.
Câu này… cô không muốn nghe lắm. Thì ra khen ngợi cũng sẽ làm cho người ta khó tiếp nhận như thế.
Thẩm Di quay đầu không muốn để ý đến anh nữa. Cô đâu có giỏi giang gì chứ, là anh giỏi thì có.
Chu Thuật Lẫm rút khăn ướt chuyên dùng giúp cô dọn dẹp lại rồi mới bước vào phòng trong thay quần áo.
Thẩm Di lo lắng kiểm tra lại, tầm mắt lướt xuống dưới.
Động tác của anh khựng lại, vô tình hay cố ý nhéo tay cô: “Đừng nhìn, không còn manh mối gì nữa đâu.”
—— Đã giải quyết xong rồi, sẽ không còn cấn đến mức không thể gặp người khác nữa.
Cũng may là giải quyết nhanh chóng.
Trên mặt Thẩm Di đỏ bừng. Cô nhảy xuống đất, hai đùi bủn rủn. Cô cũng không rời đi ngay, cánh môi đã bị m út đến đỏ bừng, làn da từ tai đến cổ phủ một màu đỏ nhạt, không cần nghĩ cũng biết bây giờ cô không thể ra ngoài gặp người khác.
Thấy anh đã thay sang bộ âu phục màu đen đi ra, cô vẫn không nhịn được tò mò hỏi: “Anh vẫn phải đi họp à?”
Cô tưởng anh có thể tan làm rồi về nhà cùng cô, không ngờ đã trễ như vậy rồi vẫn còn họp.
Anh vừa thắt cà vạt vừa đến gần cô, nói với cô: “Di Di, khoảng thời gian tiếp theo có thể sẽ không quá yên bình.”
Thẩm Di giật mình.
Chu Thuật Lẫm nói tiếp: “Hiện tại Chu thị đang ở trong thời kỳ chuyển giao quyền lực quan trọng, cho nên chắc chắn sẽ không quá yên bình.”
Sống trong giới này đã nhiều năm, gặp qua quá nhiều chuyện, trải qua sóng gió nhiều tới mức tập mãi thành quen. Thẩm Di rất dễ hiểu được, cũng rất dễ đối mặt, cô chỉ nắm tay anh.
Thắt cà vạt xong, ánh mắt Chu Thuật Lẫm bỗng nhiên khựng lại, hỏi cô: “Em có biết đối thủ cạnh tranh của anh là ai không? Liệu có thấy không nỡ không?”
Thẩm Di hơi nghiêng đầu.
Ngón tay thon dài của anh vân vê gò má cô, giọng nói dịu dàng: “Được làm vua thua làm giặc. Đây là một trận chiến đã được định sẵn, không ai trong bọn anh sẽ chịu nương tay.”
Anh dùng một giọng điệu nhẹ nhàng nói ra hiện thực rất tàn nhẫn.
Trong giới này cũng không hiếm cảnh tranh giành quyền lực, có trường hợp còn khá dễ chịu nhưng cũng có trường hợp quá mức tàn nhẫn.
Chu Thuật Lẫm cúi đầu, vuốt v e cánh tay trắng mịn của cô.
Anh vẫn chưa nói kỹ với cô về tình hình gia đình của mình.
Thẩm Di cong khóe môi: “Chu Thuật Lẫm, sao anh không hỏi em là liệu em có thấy không nỡ anh không?”
……
Chỉ trong một thời gian ngắn mà chuyện của Thẩm Hàm Cảnh đã phủ sóng toàn bộ mạng xã hội, những ngày qua trên internet đang xôn xao tin tức về cô ta. Vì có thế lực đứng sau can thiệp, ekip của cô ta rất muốn trấn áp nhưng lại không thể làm gì.
Khi vụ án lần này chính thức mở phiên tòa, tin tức cũng được đưa lên hot search. Người nổi tiếng dính vào kiện tụng chắc chắn sẽ bùng nổ trên các xu hướng tìm kiếm.
Người đứng sau thao túng cục diện không ngại nhiệt độ tăng cao, cũng không biết ở sau lưng cô ta đã gây thù kết án gì.
Khi cô ta hoàn toàn rơi xuống đáy vực sâu, danh tính của Thẩm Di cũng lộ ra ánh sáng. Hai cô con gái của nhà họ Thẩm hiện tại ở trong giới đã phân thành hai thái cực.
Cuộc thảo luận và suy đoán về màn pháo hoa ở Bắc Thành vẫn chưa kết thúc, chuyện tình của Vân Chi Sơn cũng nhận được không ít sự chú ý, nằm song song với vụ kiện của Thẩm Hàm Cảnh trên bảng tìm kiếm.
Có người đã đăng tải một bức ảnh không rõ tính xác thực, cũng không chắc đó có phải là Vân Chi Sơn và ‘anh rể’ trong lời đồn hay không.
Trong đêm tối, bên cạnh một chiếc xe hơi sang trọng có giá trị cao ngất ngưỡng là một người phụ nữ xinh đẹp thuần khiết, đứng đối diện với cô là người đàn ông kia cao quý kiêu ngạo, phần eo của cô phác họa ra một đường cong rõ ràng, được người đàn ông ôm trọn vào lòng. Hình ảnh này thoạt nhìn vừa vừa xứng đôi lại chói mắt, cho dù đang trong thời điểm ra vào náo nhiệt nhưng cũng rất khó không khiến người ta chú ý tới.
Khu bình luận lập tức nháo nhào bất luận là thật hay giả, dù sao bọn họ cũng cảm thấy đó là thật!
Bầu không khí trong tấm ảnh rất hài hòa, cô còn chói mắt hơn cả các ngôi sao nữ.
Ảnh chụp chỉ chụp được chút góc nghiêng của anh, nhưng như vậy cũng đủ thể hiện sự nổi bật về ngoại hình của người đàn ông này, rất có sức quyến rũ.
Trước đây từng có người nhắc đến, nhưng mọi người đều không tin hoặc là trách người đó quá phóng đại, cho đến khi bức ảnh này xuất hiện —— Nếu như tấm ảnh này là thật thì những gì người đó nói đều đúng, thậm chí họ còn khiếm tốn nữa.
Nhưng lúc mọi người còn đang triển khai thảo luận thì tấm ảnh này đột nhiên biến mất. Sau đó, các thông tin thảo luận liên quan cũng bị dập tắt, gần như là ‘tuyệt chủng’.
Mọi người trong bài post ngẩn ra: Tình huống gì đây?
Sau khi thử làm mới và xác nhận không tìm thấy được nữa, tình hình đột nhiên trở nên rõ ràng: Có người đang đè áp dư luận.
[Aaaaaa! Tự do ngôn luận! Tôi không chấp nhận!]
Nhưng chẳng mấy chốc lại biến mất.
Một sự im lặng bao trùm.
Cuối cùng có người lặng lẽ nói: [Nói đi, đây là vị sếp tổng nào?]
Bọn họ cũng không ngốc, biết tình huống này nhất định đã chạm vào nhân vật tầm cỡ nào đó không thể chạm vào.
……
Thẩm Hàm Cảnh đã nhìn thấy rõ mọi xu hướng trên mạng xã hội.
Hôm nay, Thẩm Di vẫn đi cùng Chu Thuật Lẫm.
Cô ta đối diện với tầm mắt của anh, thấy anh kiêu ngạo nhìn cô ta bị tuyên án với vẻ thờ ơ lạnh lùng, trong mắt cô ta hiện liên vẻ nham hiểm.
Anh luôn ở bên cạnh Thẩm Di, tồn tại giống như chỗ dựa, nhưng quả thực cũng rất có tác dụng chống lưng.
Thẩm Di bát ngờ quen biết anh, cũng bất ngờ nhặt được người chống lưng này.
Thẩm Hàm Cảnh nhắm mắt lại, cô ta rất không cam lòng. Lúc trước cô ta không dễ giảm cân, thế mà trong khoảng thời gian này lại giảm đi gần mười cân, xương gò má cũng nhô cao rõ ràng.
Vốn sức khỏe đã không được tốt còn bị đối xử như vậy, ngày hôm qua cô ta sốt cao vừa hạ.
Thẩm Di gặp cô ta, vẫn có thể thản nhiên nói với cô ta một câu: “Mẹ bị bệnh nặng, vừa mới xuất viện.”
Còn vì sao bị bệnh thì cũng không có gì khó hiểu.
Cô ta sống không được tốt, Phù Lam cũng không khá hơn là bao.
Thẩm Hàm Cảnh nắm chặt tay, đôi mắt lập tức đỏ bừng, khàn giọng nói: “Thẩm Di, chị đi thăm bà ấy đi.”
Thẩm Di không nói gì.
Cảm xúc của cô ta lại đột nhiên sụp đổ, hai hàng nức mắt chảy dài: “Thẩm Di, có một số thứ dù chị không cần làm gì thì chúng cũng đã định sẵn là của chị, nhưng tôi lại khác, tôi phải cố gắng tranh giành thì chúng mới là của tôi.”
Thẩm Di là huyết mạch của nhà họ Thẩm, cho nên bọn họ đương nhiên đã chuẩn bị cho cô tài sản sau này.
Nhưng cô ta không phải, cô ta không có. Để có được như ngày hôm nay, cô ta không phải nằm không chờ thời mà cũng phải trả giá rất nhiều, không ngừng lấy lòng và tranh thủ.
Thẩm Di im lặng hai giây mới nói: “Trên đời này có ai mà không cố gắng sống? Tất cả mọi người đều giống nhau, nhưng cô đã sống tốt hơn rất nhiều người rồi.”
Thẩm Hàm Cảnh sửng sốt. Sau khi im lặng vài giây, nước mắt của cô ta tuôn rơi như không thể ngăn lại được.
Có vô số cơ quan truyền thông đã đến hiện trường, tất cả đều chú ý tới vụ kiện này, chuẩn bị đưa tin càng sớm càng tốt.
Hôm nay Thẩm Bách Văn và Phù Lam đều không tới, huống hồ là Thẩm Hồi.
Cuối cùng, Thẩm Hàm Cảnh bị kết tội cố ý gây thương tích và bị kết án ba năm tù.
Vụ án đã khép lại.
Cả tòa án xôn xao hẳn lên.
Cô ta đã học múa nhiều năm nhưng chưa bao giờ chểnh mảng, vốn là một nữ minh tinh có tương lai tươi sáng, bộc lộ tài năng trong giới giải trí, nhưng bây giờ mọi thứ đã chấm hết.
Ba năm sau, cô ta sẽ chẳng còn gì cả.
Bởi vì vụ án chiếm ưu thế trên hot search nên kết quả tuyên án cũng chiếm vị trí đầu tiên, hàng chữ kia đỏ đến tím.
Thẩm Hàm Cảnh nhớ tới ngày mình vừa biết được Thẩm Di chính là Vân Chi Sơn, cô ta đã siết chặt nắm tay đến mức phát đau.
Lúc ban đầu cô ta cũng không có nhiều ý thù địch. Nhưng sau khi để tâm đ ến việc so sánh với cô, mong muốn vượt qua cô càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, dần dần đã trở thành lẽ tất nhiên, cô ta không cho phép lại bị cô vượt qua dù là một lần.
Cuối cùng lại biến thành cố chấp như b3nh hoạn.
Thẩm Hàm Cảnh đã sớm ngầm thừa nhận mình ưu tú hơn Thẩm Di, mọi ánh sáng đều phải đổ dồn về phía cô ta, kể cả việc gia nhập vào giới giải trí cũng là vì muốn ánh sáng nghiêng về phía mình hơn, để cho Thẩm Di càng thêm tối tăm ảm đạm.
Vì vậy, tin tức ngày đó đối với cô ta gần như là một cú sốc nặng nề, đến mức cô ta không còn giữ được nhiều lý trí, có thể nói là xúc động bốc đồng, như thể cô ta bị ép làm ra tất cả mọi chuyện vậy.
Cô ta không biết tại sao kết quả đã được định sẵn mấy chục năm trước lại có thể bị lật ngược hoàn toàn.
Thẩm Di và Chu Thuật Lẫm cùng nhau ra về. Cô không hề biết tin tức hot về mối quan hệ của hai người họ đã bị dập tắt, chỉ biết là trên mạng hình như cũng không quá náo nhiệt.
Ngược lại, dưới phần bình luận trong cuốn sách mới của cô ngày càng có nhiều tiếng gọi ‘anh rể’, cô muốn phớt lờ nhưng lại không có cách nào phớt lờ được.
——chuyện này phải công khai thế nào đây?!
Cuộc chiếc giữa Chu Thuật Lẫm và Chu Diệc Hành vẫn đang diễn ra, cô chỉ biết đại khái qua lời giải thích của anh chứ không rõ tình hình cụ thể, cũng không định nhúng tay vào.
Có điều, Chu Thuật Lẫm là người bên gối của cô, cô mơ hồ cảm giác được tình huống càng ngày càng nghiêm trọng.
Nếu là người ở gần hơn một chút, hoặc là đang ở trong trung tâm cuộc chiến thì có lẽ sẽ cảm thấy không hít thở nổi.
Trái tim cô cũng dần dần đập thình thịch, liên tục thấy căng thẳng.
Nhưng lại không biết đang lo lắng chuyện gì.
Qua vài ngày, lúc cùng Chung Du đi uống trà chiều, Thẩm Di có nhắc đến chuyện này.
Ví dụ như Chu Thuật Lẫm là một người rất biết cách quản lý thời gian, nhưng gần đây lại bận rộn không phân thân được, hôm qua ba giờ sáng còn phải mở cuộc họpp trực tuyến với bên New York.
Thẩm Di ấn mí mắt phải không ngừng nhảy nhót, bất đắc dĩ nói: “Tự nhiên tớ thấy hồi hộp quá.”
Chung Du nhấp một ngụm cà phê, thái độ ung dung. Lần trước cô ấy cũng tới quán cà phê này để xem mắt. Có điều các đối tượng xem mắt của cô ấy dường như không được tốt cho lắm, cho nên đã một thời gian dài nhưng chưa xem mắt thành công.
“Chắc do cậu nghĩ nhiều thôi. Khi mí mắt phải giật, tớ thường tự nhủ là không được mê tín.” Cô ấy xua tay.
Cũng chính lúc này, di động của Thẩm Di vang lên.
Cô nhận điện thoại.
Chưa tới mấy giây sau, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Trợ lý của Chu Thuật Lẫm gọi điện thoại tới báo anh bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng.
Cánh cửa hoàn toàn mở ra, Thẩm Di bước vào. Người bên trong cũng nhận ra cô đến, giương mắt nhìn sang, Chu Thuật Lẫm bĩnh tĩnh đặt đồ vật sang bên cạnh.
Lại là “Ngọc”.
Mối nghi ngờ mà Thẩm Di đã chôn xuống trước đó lại bị khơi dậy, nhưng dường như anh không có ý định nhắc đến, chỉ giới thiệu với cô: “Bạn của anh, em cứ gọi cậu ấy là Minh Phồn là được.”
Thẩm Di cảm thấy cái tên này nghe quen quen, cũng nhanh chóng nhớ ra đây là người nhà họ Minh ở Bắc Thành, là một trong những gia đình kín tiếng trong sạch, rất ít khi gặp được người nhà của anh ta ở những buổi tiệc thường ngày.
Không ngờ bọn họ lại có quen biết.
Minh Phồn nhẹ nhàng đứng lên, cười chào hỏi cô.
Chu Thuật Lẫm giấu cô quá kỹ, bọn họ đã từng gửi qua rất nhiều quà cáp nhưng chưa từng gặp cô bao giờ.
Anh ấy cười nói: “Chào chị dâu! Tôi hay nghe bọn họ nhắc đến chị, nhưng Thuật Lẫm giấu chị kỹ quá, đến tận bây giờ mới gặp được.”
Ánh mắt anh ấy cũng không quá thân thiện liếc nhìn Chu Thuật Lẫm.
Chu Thuật Lẫm cười nhạt, thừa nhận.
Thẩm Di nói chuyện với Minh Phồn xong, quay đầu lại thì thấy chiếc hộp gỗ kia hình như đã bị anh cất đi.
Cô nhẹ nhàng rũ mắt xuống, nỗi nghi ngờ càng sâu hơn.
Hình như anh có bí mật gì đó.
Trong lòng Minh Phồn âm thầm nhẩm đọc tên cô, nhưng không thấy khớp với chữ cái khắc trên miếng ngọc. Anh ấy cũng không lắm miệng, mỉm cười nhường không gian cho hai người họ, nói mình có việc rồi rời đi trước.
Không có người ngoài quấy rầy, Chu Thuật Lẫm dắt Thẩm Di đến trước bàn làm việc, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm ngồi lên đùi.
Anh cúi đầu nhìn cô: “Còn đau không?”
Thẩm Di dễ dàng biết anh hỏi gì. Trong lúc nhất thời, dấu vết bị cắn kia dường như lại trở đau.
Ánh mắt của anh hơi sâu, vẫn giữ vẻ bình tĩnh ung dung, chỉ là bàn tay đang lẳng lặng kéo ngăn kéo bên cạnh ra, lấy ra một tuýp thuốc.
Đôi mắt Thẩm Di khẽ chớp, lập tức hiểu được anh đang muốn làm gì, hơi thở hơi cứng lại.
Thì ra anh đã có chuẩn bị kỹ.
Ngay cả ngón chân cũng vô thức cuộn tròn, cô chống cự và từ chối: “Không cần ——”
Anh hôn cô, thấp giọng nói: “Để anh xem thử, nhé?”
Thẩm Di vẫn không đồng ý, nhưng không cản được động tác của anh.
Cô vô thức nhìn về phía cửa sổ văn phòng, cửa chớp đã đóng chặt. Cô lại nhìn sang cửa ra vào, cũng đã được đóng kín. Nó giống như toàn bộ con người anh, mang đến cho người khác một cảm giác khó có thể nhìn thấu.
Trái tim treo lơ lửng của cô rớt xuống một nửa.
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ tản mạn của anh: “Em sợ gì chứ?”
Vành tai cô đã phiếm hồng, cố gắng đánh thức anh: “Đây là phòng làm việc của anh.”
Nhưng người đàn ông này rõ ràng không để ý.
Anh vừa cản lại hành động ngăn cản của cô vừa c ởi quần áo ra, sau đó cúi đầu nhìn, bỗng nhiên thấp giọng nói một câu: “Vẫn còn đỏ, Di Di.”
Bên tai Thẩm Di đã ù đi, cô không cần anh nhắc nhở.
Cô muốn đưa tay che đi nhưng lại bị anh hất ra, anh thật sự đang bôi thuốc cho cô, chỉ là nhịn không được cúi đầu hôn cô.
Trong lúc hôn, giọng nói nhẹ nhàng rơi xuống: “Lần trước có đỏ không?”
Thẩm Di bóp chặt cánh tay anh, tức giận gọi anh: “Chu Thuật Lẫm!”
“Ừm, anh đây.” Âm cuối bị kéo dài, rõ ràng rất xấu xa nhưng không hề tự biết.
Cô bị anh dẫn dắt, trái tim thoáng siết chặt, một dòng chảy óng ánh lại trào ra.
Ánh mắt của anh càng thêm u ám.
Anh đỡ lấy gò má cô, hôn cô vừa sâu vừa mạnh.
Sống lưng mảnh khảnh ở dưới lòng bàn tay anh cũng từ từ lộ ra ngoài.
Cánh tay anh mạnh mẽ khống chế vòng eo của cô, hơi thở nóng bỏng của anh lướt qua làn da mỏng manh và nhạy cảm.
Đây dường như sẽ là một buổi chiều nhàn nhã, một chốc nữa là có thể tan tầm.
Đầu ngón tay đang bám vào mặt bàn của cô dùng sức đến mức trắng bệch. Cô muốn đẩy anh ra nhưng tay đã bị anh nắm chặt, là một sức mạnh không thể nào chống cự.
Tiếng móc khóa kim loại vang lên.
Lạch cạch một tiếng, không tính là nặng nề nhưng lại gõ mạnh vào dây thần kinh của cô.
Cô đột nhiên nhướng mi, lông mi đen dài khẽ run lên.
“Ở đây luôn, được không em?” Giọng anh khàn khàn, dỗ dành cô.
Hôn nhau đã trở thành thói quen của hai người, cũng chẳng có gì là không thích ứng.
Có một số việc cũng giống như vậy, một khi đã bắt đầu thì sẽ không khống chế được nữa.
Thẩm Di cắn môi.
“Chỉ một lần thôi.”
……
Phùng Dư gọi một cuộc điện thoại nội bộ, ngay lúc anh ấy muốn cúp máy thì cuộc gọi được kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói khàn khàn của cấp trên anh ấy: “Có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu có vẻ không được tốt lắm, có chút nghiêm khắc.
Phùng Dư cẩn thận báo cáo sự việc. Là có một cuộc họp tạm thời.
Rất đột ngột, nhưng gần đây không phải là chuyện hiếm thấy. Trên dưới Chu thị đều biết Chu Thuật Lẫm và Chu Diệc Hành đã khai chiến. Dưới thế cục hỗn loạn, bận rộn cũng là chuyện thường tình. Cuộc họp này là do Chu Diệc Hành triệu tập, Chu Phục Niên cũng ở đây, Chu Thuật Lẫm đương nhiên cũng phải tham dự. Về phần chuyện gì sẽ xảy ra….. Chỉ sợ là lại không tránh khỏi một cuộc tranh chấp.
Phùng Dư kiên trì nhắc nhở: “Sếp Chu, còn khoảng mười phút nữa.”
Chu Thuật Lẫm: “Ừ.”
Anh cúp điện thoại, cúi đầu nhìn Thẩm Di.
Cuộc gọi này vừa vang lên là anh cũng đồng thời tiến vào, cơ thể cô căng ra, hoàn toàn không ngờ anh lại dám bắt máy. Trong toàn bộ cuộc gọi cô vô cùng căng thẳng, như thể người bên kia đầu dây có thể nhìn thấy được chuyện gì đang xảy ra bên phía bọn họ qua đường dây điện thoại vậy.
Anh bị cô kẹp chặt, không thể cử động.
Cô cũng nghe được nội dung cuộc gọi, nắm được tính cấp bách của sự việc và thông tin thời gian khẩn cấp, không khỏi thúc giục anh: “Anh mau rút ra đi.”
Anh hôn vào vành tai cô, ý tứ mập mờ: “Vẫn còn cứng. Rút ra rồi anh phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Di nhíu mày.
“Di Di ngoan, chúng ta sẽ làm nhanh nhé.”
Nhịp trống đột nhiên tăng tốc, đôi môi cô mấp máy hai lần, mọi âm thanh đều bị nuốt chửng trong nụ hôn anh trao cho cô.
Ngón tay Thẩm Di khẽ run lên, xương b ướm run rẩy như sắp cất cánh bay cao, đôi mắt rưng rưng ngập nước.
Cô không nhịn được cắn vào vai anh, tức giận gọi tên anh.
Cuối cùng vào một thời điểm cao trào nào đó, mọi thứ rốt cuộc cũng kết thúc.
Cô nhẹ nhàng hít thở, thắt lưng vẫn còn đang run rẩy.
Điện thoại lại đổ chuông, chắc hẳn lại là cuộc gọi thúc giục. Chu Thuật Lẫm nhấn nút, nhíu mày: “Đến đây.”
Cuộc gọi bị cúp ngang, anh hôn cô, dịu dàng nói: “Di Di của chúng ta rất giỏi.”
Bước lên trước thời điểm, kịp thời kết thúc tất cả.
Câu này… cô không muốn nghe lắm. Thì ra khen ngợi cũng sẽ làm cho người ta khó tiếp nhận như thế.
Thẩm Di quay đầu không muốn để ý đến anh nữa. Cô đâu có giỏi giang gì chứ, là anh giỏi thì có.
Chu Thuật Lẫm rút khăn ướt chuyên dùng giúp cô dọn dẹp lại rồi mới bước vào phòng trong thay quần áo.
Thẩm Di lo lắng kiểm tra lại, tầm mắt lướt xuống dưới.
Động tác của anh khựng lại, vô tình hay cố ý nhéo tay cô: “Đừng nhìn, không còn manh mối gì nữa đâu.”
—— Đã giải quyết xong rồi, sẽ không còn cấn đến mức không thể gặp người khác nữa.
Cũng may là giải quyết nhanh chóng.
Trên mặt Thẩm Di đỏ bừng. Cô nhảy xuống đất, hai đùi bủn rủn. Cô cũng không rời đi ngay, cánh môi đã bị m út đến đỏ bừng, làn da từ tai đến cổ phủ một màu đỏ nhạt, không cần nghĩ cũng biết bây giờ cô không thể ra ngoài gặp người khác.
Thấy anh đã thay sang bộ âu phục màu đen đi ra, cô vẫn không nhịn được tò mò hỏi: “Anh vẫn phải đi họp à?”
Cô tưởng anh có thể tan làm rồi về nhà cùng cô, không ngờ đã trễ như vậy rồi vẫn còn họp.
Anh vừa thắt cà vạt vừa đến gần cô, nói với cô: “Di Di, khoảng thời gian tiếp theo có thể sẽ không quá yên bình.”
Thẩm Di giật mình.
Chu Thuật Lẫm nói tiếp: “Hiện tại Chu thị đang ở trong thời kỳ chuyển giao quyền lực quan trọng, cho nên chắc chắn sẽ không quá yên bình.”
Sống trong giới này đã nhiều năm, gặp qua quá nhiều chuyện, trải qua sóng gió nhiều tới mức tập mãi thành quen. Thẩm Di rất dễ hiểu được, cũng rất dễ đối mặt, cô chỉ nắm tay anh.
Thắt cà vạt xong, ánh mắt Chu Thuật Lẫm bỗng nhiên khựng lại, hỏi cô: “Em có biết đối thủ cạnh tranh của anh là ai không? Liệu có thấy không nỡ không?”
Thẩm Di hơi nghiêng đầu.
Ngón tay thon dài của anh vân vê gò má cô, giọng nói dịu dàng: “Được làm vua thua làm giặc. Đây là một trận chiến đã được định sẵn, không ai trong bọn anh sẽ chịu nương tay.”
Anh dùng một giọng điệu nhẹ nhàng nói ra hiện thực rất tàn nhẫn.
Trong giới này cũng không hiếm cảnh tranh giành quyền lực, có trường hợp còn khá dễ chịu nhưng cũng có trường hợp quá mức tàn nhẫn.
Chu Thuật Lẫm cúi đầu, vuốt v e cánh tay trắng mịn của cô.
Anh vẫn chưa nói kỹ với cô về tình hình gia đình của mình.
Thẩm Di cong khóe môi: “Chu Thuật Lẫm, sao anh không hỏi em là liệu em có thấy không nỡ anh không?”
……
Chỉ trong một thời gian ngắn mà chuyện của Thẩm Hàm Cảnh đã phủ sóng toàn bộ mạng xã hội, những ngày qua trên internet đang xôn xao tin tức về cô ta. Vì có thế lực đứng sau can thiệp, ekip của cô ta rất muốn trấn áp nhưng lại không thể làm gì.
Khi vụ án lần này chính thức mở phiên tòa, tin tức cũng được đưa lên hot search. Người nổi tiếng dính vào kiện tụng chắc chắn sẽ bùng nổ trên các xu hướng tìm kiếm.
Người đứng sau thao túng cục diện không ngại nhiệt độ tăng cao, cũng không biết ở sau lưng cô ta đã gây thù kết án gì.
Khi cô ta hoàn toàn rơi xuống đáy vực sâu, danh tính của Thẩm Di cũng lộ ra ánh sáng. Hai cô con gái của nhà họ Thẩm hiện tại ở trong giới đã phân thành hai thái cực.
Cuộc thảo luận và suy đoán về màn pháo hoa ở Bắc Thành vẫn chưa kết thúc, chuyện tình của Vân Chi Sơn cũng nhận được không ít sự chú ý, nằm song song với vụ kiện của Thẩm Hàm Cảnh trên bảng tìm kiếm.
Có người đã đăng tải một bức ảnh không rõ tính xác thực, cũng không chắc đó có phải là Vân Chi Sơn và ‘anh rể’ trong lời đồn hay không.
Trong đêm tối, bên cạnh một chiếc xe hơi sang trọng có giá trị cao ngất ngưỡng là một người phụ nữ xinh đẹp thuần khiết, đứng đối diện với cô là người đàn ông kia cao quý kiêu ngạo, phần eo của cô phác họa ra một đường cong rõ ràng, được người đàn ông ôm trọn vào lòng. Hình ảnh này thoạt nhìn vừa vừa xứng đôi lại chói mắt, cho dù đang trong thời điểm ra vào náo nhiệt nhưng cũng rất khó không khiến người ta chú ý tới.
Khu bình luận lập tức nháo nhào bất luận là thật hay giả, dù sao bọn họ cũng cảm thấy đó là thật!
Bầu không khí trong tấm ảnh rất hài hòa, cô còn chói mắt hơn cả các ngôi sao nữ.
Ảnh chụp chỉ chụp được chút góc nghiêng của anh, nhưng như vậy cũng đủ thể hiện sự nổi bật về ngoại hình của người đàn ông này, rất có sức quyến rũ.
Trước đây từng có người nhắc đến, nhưng mọi người đều không tin hoặc là trách người đó quá phóng đại, cho đến khi bức ảnh này xuất hiện —— Nếu như tấm ảnh này là thật thì những gì người đó nói đều đúng, thậm chí họ còn khiếm tốn nữa.
Nhưng lúc mọi người còn đang triển khai thảo luận thì tấm ảnh này đột nhiên biến mất. Sau đó, các thông tin thảo luận liên quan cũng bị dập tắt, gần như là ‘tuyệt chủng’.
Mọi người trong bài post ngẩn ra: Tình huống gì đây?
Sau khi thử làm mới và xác nhận không tìm thấy được nữa, tình hình đột nhiên trở nên rõ ràng: Có người đang đè áp dư luận.
[Aaaaaa! Tự do ngôn luận! Tôi không chấp nhận!]
Nhưng chẳng mấy chốc lại biến mất.
Một sự im lặng bao trùm.
Cuối cùng có người lặng lẽ nói: [Nói đi, đây là vị sếp tổng nào?]
Bọn họ cũng không ngốc, biết tình huống này nhất định đã chạm vào nhân vật tầm cỡ nào đó không thể chạm vào.
……
Thẩm Hàm Cảnh đã nhìn thấy rõ mọi xu hướng trên mạng xã hội.
Hôm nay, Thẩm Di vẫn đi cùng Chu Thuật Lẫm.
Cô ta đối diện với tầm mắt của anh, thấy anh kiêu ngạo nhìn cô ta bị tuyên án với vẻ thờ ơ lạnh lùng, trong mắt cô ta hiện liên vẻ nham hiểm.
Anh luôn ở bên cạnh Thẩm Di, tồn tại giống như chỗ dựa, nhưng quả thực cũng rất có tác dụng chống lưng.
Thẩm Di bát ngờ quen biết anh, cũng bất ngờ nhặt được người chống lưng này.
Thẩm Hàm Cảnh nhắm mắt lại, cô ta rất không cam lòng. Lúc trước cô ta không dễ giảm cân, thế mà trong khoảng thời gian này lại giảm đi gần mười cân, xương gò má cũng nhô cao rõ ràng.
Vốn sức khỏe đã không được tốt còn bị đối xử như vậy, ngày hôm qua cô ta sốt cao vừa hạ.
Thẩm Di gặp cô ta, vẫn có thể thản nhiên nói với cô ta một câu: “Mẹ bị bệnh nặng, vừa mới xuất viện.”
Còn vì sao bị bệnh thì cũng không có gì khó hiểu.
Cô ta sống không được tốt, Phù Lam cũng không khá hơn là bao.
Thẩm Hàm Cảnh nắm chặt tay, đôi mắt lập tức đỏ bừng, khàn giọng nói: “Thẩm Di, chị đi thăm bà ấy đi.”
Thẩm Di không nói gì.
Cảm xúc của cô ta lại đột nhiên sụp đổ, hai hàng nức mắt chảy dài: “Thẩm Di, có một số thứ dù chị không cần làm gì thì chúng cũng đã định sẵn là của chị, nhưng tôi lại khác, tôi phải cố gắng tranh giành thì chúng mới là của tôi.”
Thẩm Di là huyết mạch của nhà họ Thẩm, cho nên bọn họ đương nhiên đã chuẩn bị cho cô tài sản sau này.
Nhưng cô ta không phải, cô ta không có. Để có được như ngày hôm nay, cô ta không phải nằm không chờ thời mà cũng phải trả giá rất nhiều, không ngừng lấy lòng và tranh thủ.
Thẩm Di im lặng hai giây mới nói: “Trên đời này có ai mà không cố gắng sống? Tất cả mọi người đều giống nhau, nhưng cô đã sống tốt hơn rất nhiều người rồi.”
Thẩm Hàm Cảnh sửng sốt. Sau khi im lặng vài giây, nước mắt của cô ta tuôn rơi như không thể ngăn lại được.
Có vô số cơ quan truyền thông đã đến hiện trường, tất cả đều chú ý tới vụ kiện này, chuẩn bị đưa tin càng sớm càng tốt.
Hôm nay Thẩm Bách Văn và Phù Lam đều không tới, huống hồ là Thẩm Hồi.
Cuối cùng, Thẩm Hàm Cảnh bị kết tội cố ý gây thương tích và bị kết án ba năm tù.
Vụ án đã khép lại.
Cả tòa án xôn xao hẳn lên.
Cô ta đã học múa nhiều năm nhưng chưa bao giờ chểnh mảng, vốn là một nữ minh tinh có tương lai tươi sáng, bộc lộ tài năng trong giới giải trí, nhưng bây giờ mọi thứ đã chấm hết.
Ba năm sau, cô ta sẽ chẳng còn gì cả.
Bởi vì vụ án chiếm ưu thế trên hot search nên kết quả tuyên án cũng chiếm vị trí đầu tiên, hàng chữ kia đỏ đến tím.
Thẩm Hàm Cảnh nhớ tới ngày mình vừa biết được Thẩm Di chính là Vân Chi Sơn, cô ta đã siết chặt nắm tay đến mức phát đau.
Lúc ban đầu cô ta cũng không có nhiều ý thù địch. Nhưng sau khi để tâm đ ến việc so sánh với cô, mong muốn vượt qua cô càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, dần dần đã trở thành lẽ tất nhiên, cô ta không cho phép lại bị cô vượt qua dù là một lần.
Cuối cùng lại biến thành cố chấp như b3nh hoạn.
Thẩm Hàm Cảnh đã sớm ngầm thừa nhận mình ưu tú hơn Thẩm Di, mọi ánh sáng đều phải đổ dồn về phía cô ta, kể cả việc gia nhập vào giới giải trí cũng là vì muốn ánh sáng nghiêng về phía mình hơn, để cho Thẩm Di càng thêm tối tăm ảm đạm.
Vì vậy, tin tức ngày đó đối với cô ta gần như là một cú sốc nặng nề, đến mức cô ta không còn giữ được nhiều lý trí, có thể nói là xúc động bốc đồng, như thể cô ta bị ép làm ra tất cả mọi chuyện vậy.
Cô ta không biết tại sao kết quả đã được định sẵn mấy chục năm trước lại có thể bị lật ngược hoàn toàn.
Thẩm Di và Chu Thuật Lẫm cùng nhau ra về. Cô không hề biết tin tức hot về mối quan hệ của hai người họ đã bị dập tắt, chỉ biết là trên mạng hình như cũng không quá náo nhiệt.
Ngược lại, dưới phần bình luận trong cuốn sách mới của cô ngày càng có nhiều tiếng gọi ‘anh rể’, cô muốn phớt lờ nhưng lại không có cách nào phớt lờ được.
——chuyện này phải công khai thế nào đây?!
Cuộc chiếc giữa Chu Thuật Lẫm và Chu Diệc Hành vẫn đang diễn ra, cô chỉ biết đại khái qua lời giải thích của anh chứ không rõ tình hình cụ thể, cũng không định nhúng tay vào.
Có điều, Chu Thuật Lẫm là người bên gối của cô, cô mơ hồ cảm giác được tình huống càng ngày càng nghiêm trọng.
Nếu là người ở gần hơn một chút, hoặc là đang ở trong trung tâm cuộc chiến thì có lẽ sẽ cảm thấy không hít thở nổi.
Trái tim cô cũng dần dần đập thình thịch, liên tục thấy căng thẳng.
Nhưng lại không biết đang lo lắng chuyện gì.
Qua vài ngày, lúc cùng Chung Du đi uống trà chiều, Thẩm Di có nhắc đến chuyện này.
Ví dụ như Chu Thuật Lẫm là một người rất biết cách quản lý thời gian, nhưng gần đây lại bận rộn không phân thân được, hôm qua ba giờ sáng còn phải mở cuộc họpp trực tuyến với bên New York.
Thẩm Di ấn mí mắt phải không ngừng nhảy nhót, bất đắc dĩ nói: “Tự nhiên tớ thấy hồi hộp quá.”
Chung Du nhấp một ngụm cà phê, thái độ ung dung. Lần trước cô ấy cũng tới quán cà phê này để xem mắt. Có điều các đối tượng xem mắt của cô ấy dường như không được tốt cho lắm, cho nên đã một thời gian dài nhưng chưa xem mắt thành công.
“Chắc do cậu nghĩ nhiều thôi. Khi mí mắt phải giật, tớ thường tự nhủ là không được mê tín.” Cô ấy xua tay.
Cũng chính lúc này, di động của Thẩm Di vang lên.
Cô nhận điện thoại.
Chưa tới mấy giây sau, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Trợ lý của Chu Thuật Lẫm gọi điện thoại tới báo anh bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook