Bí Mật Tân Hôn
-
C70: Chị yêu anh ấy bất luận thắng thua
Lúc Thẩm Di chạy tới bệnh viện thì gặp được Thẩm Hồi đã tới trước một bước.
Hẳn là sau khi biết được tin tức cậu ấy đã lập tức chạy tới đây, nhanh hơn Thẩm Di một chút, đang chủ trì tình hình chung.
Thấy Thẩm Di tới, cậu ấy biết cô lo lắng nên nói rõ lại tình huống với cô, sắc mặt nghiêm túc.
Chu Thuật Lẫm vẫn đang được xử lý vết thương, tạm thời không thể gặp anh.
Về phần nguyên nhân tai nạn thì vẫn phải điều tra cẩn thận.
Hiện trường hỗn loạn, nhân viên y tế vội vã sốt ruột, không ai có thể yên tâm.
Thẩm Di nhíu mày, ngước mắt nhìn Thẩm Hồi: “Chỉ là tai nạn sao?”
Thẩm Hồi cũng có suy đoán tương tự như cô, có điều bây giờ vẫn còn sớm để kết luận bất cứ thứ gì.
Bọn họ chỉ có thể chờ đợi.
Thẩm Di nắm chặt tay Chung Du. Vừa rồi Chung Du cũng không dám để cô đi một mình, cô ấy cố gắng ổn định lại tinh thần của cô rồi chở cô đến đây.
Xoay người nhìn ra bên ngoài, hàng loạt xe phẫu thuật đang được đẩy vào bệnh viện, tiếng xe cấp cứu kêu gào ầm ĩ, không khí tại hiện trường không hề lơi lỏng.
Ánh mắt của Thẩm Di dõi theo bước chân của người qua kẻ lại, trái tim cũng rơi xuống đáy cốc.
Đây là một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, hiện trường tai nạn xe cộ nghiêm trọng đến mức đã được đưa lên tin tức.
Thẩm Hồi xử lý xong mọi chuyện mới ngồi xuống bên cạnh cô, yên lặng một lúc, cậu ấy nhẹ nhàng nói: “Chị, tình hình của Thẩm thị ổn định nhanh hơn so với dự kiến, hiện tại đã không còn chịu sự kiểm soát bên ngoài nữa.”
Thẩm Di nhìn cậu ấy.
Mục đích ban đầu của cuộc hôn nhân là muốn tìm sự trợ giúp cho Thẩm thị. Và ý của cậu ấy bây giờ là nhắc nhở cô rằng mọi hạn chế đã được dỡ bỏ.
Thời gian ngắn hơn nhiều so với dự kiến mà Thẩm Bách Văn nói với cô lúc trước. Hai năm, thoáng cái đã rút ngắn chỉ còn đến bây giờ.
Thẩm Hồi cũng quay đầu nhìn cô, nói tiếp: “Trong khoảng thời gian này em thường xuyên đi công tác, thời gian ở Bắc Thành tương đối ít. Chị, em cố gắng không ngừng là vì muốn để chị được tự do hơn một chút, không bị ràng buộc quá lâu.”
Cuộc hôn nhân này có xuất phát điểm gượng ép. Nếu như có thể, cậu ấy hy vọng có thể cho Thẩm Di tự do.
Nhưng Thẩm Di không hề biết những công sức cậu ấy đã âm thầm bỏ ra. Không ngờ rằng cậu nhóc năm đó đã lặng lẽ trưởng thành, cùng cô đứng ra chống đỡ nhà họ Thẩm, dần dần có thể che gió tránh mưa.
Thẩm Di khẽ cong môi, ôm lấy cánh tay cậu ấy: “Trong khoảng thời gian này em vất vả rồi.”
Tuy rằng chỉ có ít ỏi vài lời nhưng cô biết cậu ấy chắc chắn đã bôn ba và vất vả không ít.
Từ lúc đó đến bây giờ mới được bao lâu chứ? Đủ để thấy được cậu ấy cố gắng rất nhiều.
Lời xin lỗi và cảm giác áy náy của cậu ấy trước khi cô kết hôn không phải là giả tạo hay chỉ lời nói suông, mà là cậu ấy đã rất cố gắng để cứu vãn.
Khóe môi Thẩm Hồi hơi cong lên, bỗng nhiên lại hỏi: “Bây giờ anh ấy rất quan trọng với chị, đúng không?”
—— từ phản ứng của cô hôm nay là có thể biết được.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi…
Trong lòng họ đều biết rõ nhà họ Chu đang đấu đá nội bộ, câu trả lời này của cô cũng rất quan trọng.
Một người quan trọng với cô sẽ khác với một người không quan trọng với nhà họ Thẩm.
Ánh mắt Thẩm Di mơ màng nhìn về phía trước, giọng nói hơi khàn: “… Chị yêu anh ấy.”
Cô thổ lộ tình cảm của mình có chút đột ngột. Nhưng đây lại là câu trả lời rất thích hợp, thích hợp đến nỗi không cần phải hỏi thêm nữa.
Cô sẽ ở đây đợi anh.
Thẩm Hồi đột nhiên im lặng.
……
Nghe thấy tiếng cửa mở ra, Chu Thuật Lẫm tựa vào đầu giường, ngước mắt nhìn sang. Sắc mặt ban đầu còn ấm áp bình thường, khi nhìn thấy Thẩm Hồi ôm Thẩm Di thì hơi trầm xuống.
Chỉ là sự thay đổi tâm trạng của anh rất tinh vi, khó để người khác phát hiện ra.
Tầm mắt của anh lặng lẽ đảo qua bàn tay Thẩm Hồi.
Trên người anh đang có rất nhiều vết thương lớn nhỏ. Tài xế đã được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, tai nạn lần này phần đầu xe bị va chạm nặng nên đương nhiên anh an toàn hơn. Vừa rồi anh bận băng bó vết thương trên ngực, thực hiện các loại kiểm tra và xử lý các vết thương khác nhau, thoáng cái đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ. Thẩm Di cũng ở bên ngoài đợi mấy tiếng đồng hồ.
Vốn tưởng rằng cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy anh, ánh mắt của cô vẫn run rẩy.
Chu Thuật Lẫm vươn tay về phía cô, cô vội vàng nắm lấy, trong hốc mắt cũng nhanh chóng ngập nước.
Thẩm Di hỏi tình hình của anh, sau khi do dự giây lát vẫn đi ra ngoài trước, nói nhỏ với Thẩm Hồi: “Có việc thì gọi chị.”
Chu Thuật Lẫm cũng gật đầu với cậu ấy: “Vất vả rồi.”
Thẩm Hồi hơi khựng lại, chợt cụp mắt nói: “Anh rể, đừng khách sáo.”
Chu Thuật Lẫm khẽ nhướng mày, tầm mắt lại từ từ chuyển sang Thẩm Di.
Thẩm Di hồn nhiên không nhận ra ẩn ý sâu xa trong đó, ánh mắt vẫn đang dán chặt vào vết thương trên người anh, cũng không dám chạm vào: “Anh có đau không?”
Cơ thể của anh vẫn còn hơi yếu, giọng nói cũng không có nhiều lực, nhưng vẫn dịu dàng đáp lại cô: “Không sao rồi, Di Di.”
Nước mắt của Thẩm Di lập tức rơi xuống. Cô bước tới, dùng cả hai tay ôm lấy anh, cũng không dám dùng sức quá mạnh mà chỉ là một cái ôm rất nhẹ. Nhưng bởi vì cảm nhận được anh đang thực sự ở trong vòng tay mình nên cô rất yên tâm.
Chu Thuật Lẫm lại giơ tay lên ấn vào lưng cô, ôm chặt lấy cô.
Thấy anh ôm lấy mình như vậy, tay cô bỗng nhiên hơi run rẩy.
Cô hỏi anh: “Là tai nạn thật sao? Hay là, vì chuyện công ty?”
Tranh quyền đoạt thế và thay đổi quyền lực từ xưa đến nay vốn không thể bình yên, nguy hiểm đến tính mạng cũng là chuyện thường tình. Trên con đường giành được ‘ngai vị’, không biết đã có bao nhiêu người bị chôn vùi tính mạng.
Nhìn quen, thấy nhiều, nhưng khi sự việc xảy ra bên cạnh mình thì vẫn không thể tiếp nhận.
Tỉnh lại được một lúc, Chu Thuật Lẫm đã lấy lại được quyền kiểm soát tình hình. Anh cũng không bất ngờ trước sự nhạy bén của cô, dựa vào đầu giường, môi hơi trắng bệch nhưng giọng nói lại bình tĩnh: “Có người sắp xếp.”
Trong lòng Thẩm Di thoáng chốc lạnh lẽo. Cô sửng sốt thốt ra một cái tên.
Chu Thuật Lẫm thản nhiên nói: “Không phải anh ta.”
Hơi thở nguy hiểm nối tiếp nguy hiểm như được buông lỏng. Nhưng như vậy lại càng không có manh mối để suy đoán, Thẩm Di bối rối hỏi: “Vậy là ai?”
Chu Thuật Lẫm cụp mắt, ngón cái vuốt v e mu bàn tay cô.
Chu Diệc Hành cũng không đến mức ti tiện như vậy. Anh ta chỉ chiến đấu đến mức cậu chết tôi sống với anh một cách công khai.
Chẳng qua là cuộc đấu đá của bọn họ đã được cả Chu thị theo dõi. Bao gồm cả Chu Phục Niên. Mà thái độ của Chu Phục Niên lại có chút thiên vị với Chu Diệc Hành. Người dưới trướng ông ấy cũng sẽ dựa trên sắc mắt của ông ấy để hành động, đổ dồn sự ‘quan tâm’ vào một mình anh.
Nụ cười bên môi Chu Thuật Lẫm có chút lạnh lùng.
Rốt cuộc anh vẫn không đề phòng kịp.
Nhưng suy cho cùng thì tất cả đều có liên quan đến thái độ của Chu Phục Niên.
Chu Phục Niên đánh giá cao năng lực của anh, đánh giá cao tham vọng có thể mở rộng phạm vi kinh doanh của anh. Nhưng dù sao Tần Tuyết cũng là người bên gối ông ấy nhiều năm, cũng là người ủng hộ ông ấy bao nhiêu lâu nay, cho nên khó tránh khỏi sẽ thiên vị đứa con trai ruột của bọn họ hơn.
Chu Thuật Lẫm nhíu mày, vì có rất nhiều chuyện phiền lòng đang quấn lấy. Anh phải luôn đảm bảo mọi mắc xích đều được liên kết chặt chẽ, phải đảm bảo không xảy ra sai sót trong từng bước thực hiện.
Nhưng Thẩm Di không có cách nào hiểu được vì sao Chu Phục Niên lại thiên vị như vậy. Rõ ràng đều là con của ông ấy, trong cuộc đấu đá này ông ấy không nên nghiêng về bên nào mới phải.
Thấy đôi mắt trong trẻo của cô đang nhìn mình, Chu Thuật Lẫm yếu ớt đưa tay vuốt v e khóe mắt cô, nhẹ giọng nói: “Anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé?”
Nhìn ánh mắt của anh, Thẩm Di bỗng nhiên có một loại dự cảm rằng đây không phải là một câu chuyện đơn giản.
Quả nhiên.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, anh từ từ kể lại câu chuyện dài về quá khứ của mình với một giọng điệu không mấy vui vẻ, giống như một vò rượu lâu năm.
Rằng ngày xưa có một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ. Người phụ nữ đó xinh đẹp dịu dàng, trăm nhà thèm muốn, có vô số người theo đuổi. Năm đó người đàn ông ấy đã không giấu được nhịp tim của mình, bộc lộ hết toàn bộ tình cảm ngây thơ.
Nhưng khi cuộc sống đang trôi qua yên bình, người đàn ông này bỗng nhiên nhận được một cơ hội tiến về phương Bắc. Với dã tâm bừng bừng của mình, ông ấy đã không cam lòng từ chối.
Hai thành phố, hai thế giới. Ít nhất là với người đàn ông này.
Sau khi chuyển đến thành phố khác, ông ấy cũng bắt đầu một cuộc sống mới, bắt đầu từ việc kết hôn sinh con, làm lại mọi thứ từ đầu.
Thời đó giao thông rất chậm, thông tin còn hạn chế, cho nên đây là một chuyện dễ dàng.
Có được thành công thì tuổi cũng đã xế chiều, khi nhắc đến quá khứ, ông ấy sẽ chỉ cảm thấy kiêu hãnh vì chuyện tình lãng mạn thời trẻ của mình, xem mọi thứ như nước chảy mây bay.
Nhưng đối với người phụ nữ kia thì đó là một cuộc đời đầy tuyệt vọng.
Thẩm Di ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, nằm sấp lên tấm chăn màu trắng, lẳng lặng lắng nghe.
Anh không nói rõ tên người được kể, nhưng hình như cô đã đoán được nhân vật chính của câu chuyện là ai.
Đó là một câu chuyện mà cô hoàn toàn không biết.
Cô sửng sốt nhìn anh.
Anh vừa tiết lộ cho cô một góc trong thế giới của mình. Và ẩn trong thế giới kia là một thế giới hoàn toàn khác của anh.
Trên người anh đều là vết thương, Thẩm Di chỉ dám cầm tay anh, động tác vô thức siết chặt.
Yết hầu Chu Thuật Lẫm khẽ lăn, anh thấp giọng nói: “Di Di, bà ấy không phải người thứ ba, cũng không hề chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác.”
Anh không biết mình phải đợi bao lâu mới có thể làm sáng tỏ chuyện này cho Tạ Thư Ngọc. Anh cũng không biết anh còn phải chờ bao lâu mới có thể làm sáng tỏ chuyện này với thiên hạ.
Thẩm Di vô cùng kinh ngạc.
Chu Thuật Lẫm nhìn vào mắt cô, tiếp tục gằn từng chữ: “Năm nay anh đã ba mươi mốt, lớn hơn em năm tuổi.”
Anh kể cho cô nghe tất cả những chuyện xưa của mình.
Thẩm Di thở gấp. Một số nhận thức hiện tại của cô đã bị đảo lộn và định hình lại…
“Chu Thuật Lẫm….”
Đây là một câu chuyện mà cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Thật khó có thể tin được, hóa ra Chu Phục Niên đã làm nhiều chuyện khuất tất như thế —— bịa đặt danh phận mẹ ruột của anh, giả mạo ngày sinh và tuổi tác của anh. Biến mọi thứ trở nên trơn tru và đánh lừa tất cả mọi người!
Chu Phục Niên, chú Chu luôn ôn hòa điềm đạm nhìn cô trưởng thành tại sao lại trở thành loại người như thế?
Cô cũng không cách nào tưởng tượng được nửa đời trước của Chu Thuật Lẫm đã gặp qua bao nhiêu bão táp mưa sa.
Thẩm Di nhớ tới tấm ảnh lúc trước nhìn thấy trong phòng làm việc của anh. Lần đó là một trong số ít lần anh nhắc tới mẹ của mình.
Bà ấy là một người rất tốt.
Bà ấy đối xử với ai cũng tốt, còn rất dễ bắt nạt.
Thẩm Di, em đừng để mình bị bắt nạt như bà ấy.
Hóa ra từng chữ anh nói đều là thật.
Đến tận bây giờ Thẩm Di mới biết vì sao anh lại có những lời dặn dò đó. Trong lòng bỗng thấy chua chát.
Đúng vậy, bà ấy quá dễ bắt nạt.
Bà ấy rất xinh đẹp, là một vẻ đẹp trong sáng điềm tĩnh, sẽ làm cho người ta cảm thấy thoải mái như gió xuân. Khí chất dịu dàng ôn hòa mang theo tư vị Giang Nam. Thẩm Di rất muốn gặp bà ấy, cũng còn nhớ tấm ảnh kia. Cô cảm thấy mình sẽ thích bà ấy.
Giang Nam……
Cô nhi viện nơi Thẩm Di ở nhiều năm trước ở ngay Giang Thành, vùng Giang Nam.
Cô siết chặt cánh tay Chu Thuật Lẫm, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn bã, chóp mũi cay cay: “Vậy, mẹ bây giờ thế nào rồi?”
“Bà ấy mất vì bệnh từ bảy năm trước rồi.” Giọng của anh rất bình tĩnh.
Cổ họng Thẩm Di càng khàn hơn, khàn đến mức không nói được nên lời, hai mắt vô thức đỏ lên.
Cũng không biết tại sao cuộc đời của Tạ Thư Ngọc lại khó khăn đến vậy. Rõ ràng anh đã sắp trưởng thành, nhưng vào lúc này……
“Anh luôn muốn kể cho em nghe chuyện bà ấy.” Chu Thuật Lẫm cụp mắt, không biết là đang muốn gạt đi điều gì đó, “Nhưng chưa tìm được cơ hội.”
Thẩm Di rũ mắt, giọng điệu buồn bã: “Thật đáng tiếc. Em còn chưa kịp gặp bà ấy.”
Chu Thuật Lẫm cười cười.
Nói xong mấy chuyện này, Chu Thuật Lẫm mới giải thích cho cô biết nguyên nhân của sự việc lần này: “Tâm tình của Chu Phục Niên rất phức tạp. Trong lòng ông ấy vẫn thiên vị Chu Diệc Hành, cấp dưới của ông ấy cũng sẽ nhìn sắc mặt ông ấy làm việc, tự cho là thông minh hành động giúp ông ấy.”
Anh cười khẽ: “Đương nhiên cũng không đơn giản như vậy. Tuy rằng mấy năm nay nhà họ Tần đã chuyển giao phần lớn tài nguyên cho Chu Phục Niên, nhưng vẫn có quyền lực để ảnh hưởng. Lần này cũng là ý kiến của thế hệ trước nhà họ Tần trong công ty.”
Thẩm Di cũng hiểu. Chỉ cần muốn đấu đá, chỉ cần không có người rút lui thì hai bên nhất định sẽ xảy ra ‘chiến tranh loạn lạc’.
Trong khoảng thời gian này cảm giác của cô không sai, vết thương trên người anh hiện tại chính là minh chứng cho cuộc đấu đá nội bộ kịch liệt này.
Mà phía sau Chu Diệc Hành là Tần Tuyết, là nhà họ Tần, là Chu Phục Niên.
Còn phía sau anh thì không có lấy một ai.
Cô bỗng nhiên siết chặt lòng bàn tay.
Nghe anh bình tĩnh nói Chu Phục Niên bất công, giọng điệu không hề gợn sóng, nhưng cô lại không chịu nổi.
Anh dường như chẳng có gì cả.
Sao lại không có lấy một ai thiên vị anh?
Ngay cả cô……
Cô cảm thấy mình đối xử với anh cũng chưa đủ tốt. Cô không cho anh biết cô thích anh đến nhường nào, cũng không công khai anh với mọi người.
Anh đã làm rất nhiều điều vì cô, nhưng cô lại chưa làm được gì nhiều cho anh.
Đầu ngón tay trông như củ hành lá càng lúc càng bấu chặt.
Mặc dù nhìn anh có vẻ không quan tâm đ ến việc bị đối xử tệ bạc, nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng thay anh.
Bỗng nhiên cô có một thôi thúc muốn mang mọi thứ đến trước mặt anh.
Cô muốn thay anh quan tâm một chút.
Trong lòng vô cùng chua xót, Thẩm Di ngước mắt nhìn anh.
“Chu Thuật Lẫm.”
Anh lơ đãng đáp một tiếng: “Hửm?”
“Em sẽ ở bên anh.” Cô nhẹ giọng nói, vẫn nắm chặt tay anh, học theo lời anh từng nói với cô trước đây: “Em sẽ là đồng phạm của anh.”
Phía sau anh không phải không có ai cả, anh có cô. Dù thế nào đi chăng nữa cô cũng đứng về phía anh.
Cô muốn cho anh biết, trên đời này cũng sẽ có người thiên vị anh.
Anh dường như rất mạnh mẽ, đủ mạnh mẽ để làm mọi thứ và không quan tâm đ ến những điều đó. Nhưng cô không đành lòng, cũng không nỡ.
Chu Thuật Lẫm hơi ngước mắt lên, thật sự bị cô làm cho bất ngờ.
“Bọn họ không đứng về phía anh, nhưng em sẽ luôn đứng về phía anh.” Cô cong môi, nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt của người đàn ông u ám như sương mù, lẳng lặng khóa chặt người cô. Nó giống như máy phiên dịch đang giải thích từng chữ lời cô nói.
Anh tựa như đang đứng ở nơi cao không người rồi thoáng cái rơi trở về nhân gian.
Thẩm Di vùi mình vào lòng anh, kiềm chế sức lực của mình, nhưng vẫn muốn ôm anh: “Chu Thuật Lẫm, em vừa nói với Thẩm Hồi rằng em yêu anh.”
Có lẽ cô không biết rằng mỗi một chữ cô nói như đang đục mạnh vào lòng anh, tạo ra một cái hố.
Trái tim vốn không có hơi ấm bị hòn đá va vào lại trở nên mềm mại.
Anh đã từng cho rằng ở trên cao rất lạnh lẽo.
Nhưng khi anh cho rằng mình không được ai thiên vị, bên cạnh cũng không có người làm bạn, cô đã mạnh mẽ bước tới và nắm lấy tay anh.
Ngón tay thon dài của anh nâng cằm cô lên, xoay mặt cô lại, nghiêng đầu hôn lên môi cô: “Thẩm Di.”
Vừa gọi như vậy, trong lồ ng ngực như bị tắc nghẽn, anh hơi khựng lại.
“Bất luận thắng thua?”
“Bất luận thắng thua.”
Một tiếng cười bất chợt bật ra khỏi lồ ng ngực, chấn động đến mức lồ ng ngực không khỏi rung lên.
Cô gái ngốc nghếch.
Cũng không biết cô có biết sức nặng của bốn chữ này không. Thắng là một tình huống khác, thua lại là một tình huống khác.
Cũng có lẽ cô thật sự không quan tâm chút nào, điều này sẽ không ảnh hưởng đến sự thiên vị của cô.
Anh muốn nhếch khóe môi, nhưng động tác lại khẽ run lên.
Cuối cùng, Chu Thuật Lẫm không khỏi tăng thêm sức lực, ấn đầu lưỡi vào trong rồi triền miên quấn quýt. Bàn tay anh níu chặt eo cô, mạnh đến mức như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.
Miếng băng gạc quấn trước ngực đã bị thấm ướt, thẩm thấu.
Hẳn là sau khi biết được tin tức cậu ấy đã lập tức chạy tới đây, nhanh hơn Thẩm Di một chút, đang chủ trì tình hình chung.
Thấy Thẩm Di tới, cậu ấy biết cô lo lắng nên nói rõ lại tình huống với cô, sắc mặt nghiêm túc.
Chu Thuật Lẫm vẫn đang được xử lý vết thương, tạm thời không thể gặp anh.
Về phần nguyên nhân tai nạn thì vẫn phải điều tra cẩn thận.
Hiện trường hỗn loạn, nhân viên y tế vội vã sốt ruột, không ai có thể yên tâm.
Thẩm Di nhíu mày, ngước mắt nhìn Thẩm Hồi: “Chỉ là tai nạn sao?”
Thẩm Hồi cũng có suy đoán tương tự như cô, có điều bây giờ vẫn còn sớm để kết luận bất cứ thứ gì.
Bọn họ chỉ có thể chờ đợi.
Thẩm Di nắm chặt tay Chung Du. Vừa rồi Chung Du cũng không dám để cô đi một mình, cô ấy cố gắng ổn định lại tinh thần của cô rồi chở cô đến đây.
Xoay người nhìn ra bên ngoài, hàng loạt xe phẫu thuật đang được đẩy vào bệnh viện, tiếng xe cấp cứu kêu gào ầm ĩ, không khí tại hiện trường không hề lơi lỏng.
Ánh mắt của Thẩm Di dõi theo bước chân của người qua kẻ lại, trái tim cũng rơi xuống đáy cốc.
Đây là một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, hiện trường tai nạn xe cộ nghiêm trọng đến mức đã được đưa lên tin tức.
Thẩm Hồi xử lý xong mọi chuyện mới ngồi xuống bên cạnh cô, yên lặng một lúc, cậu ấy nhẹ nhàng nói: “Chị, tình hình của Thẩm thị ổn định nhanh hơn so với dự kiến, hiện tại đã không còn chịu sự kiểm soát bên ngoài nữa.”
Thẩm Di nhìn cậu ấy.
Mục đích ban đầu của cuộc hôn nhân là muốn tìm sự trợ giúp cho Thẩm thị. Và ý của cậu ấy bây giờ là nhắc nhở cô rằng mọi hạn chế đã được dỡ bỏ.
Thời gian ngắn hơn nhiều so với dự kiến mà Thẩm Bách Văn nói với cô lúc trước. Hai năm, thoáng cái đã rút ngắn chỉ còn đến bây giờ.
Thẩm Hồi cũng quay đầu nhìn cô, nói tiếp: “Trong khoảng thời gian này em thường xuyên đi công tác, thời gian ở Bắc Thành tương đối ít. Chị, em cố gắng không ngừng là vì muốn để chị được tự do hơn một chút, không bị ràng buộc quá lâu.”
Cuộc hôn nhân này có xuất phát điểm gượng ép. Nếu như có thể, cậu ấy hy vọng có thể cho Thẩm Di tự do.
Nhưng Thẩm Di không hề biết những công sức cậu ấy đã âm thầm bỏ ra. Không ngờ rằng cậu nhóc năm đó đã lặng lẽ trưởng thành, cùng cô đứng ra chống đỡ nhà họ Thẩm, dần dần có thể che gió tránh mưa.
Thẩm Di khẽ cong môi, ôm lấy cánh tay cậu ấy: “Trong khoảng thời gian này em vất vả rồi.”
Tuy rằng chỉ có ít ỏi vài lời nhưng cô biết cậu ấy chắc chắn đã bôn ba và vất vả không ít.
Từ lúc đó đến bây giờ mới được bao lâu chứ? Đủ để thấy được cậu ấy cố gắng rất nhiều.
Lời xin lỗi và cảm giác áy náy của cậu ấy trước khi cô kết hôn không phải là giả tạo hay chỉ lời nói suông, mà là cậu ấy đã rất cố gắng để cứu vãn.
Khóe môi Thẩm Hồi hơi cong lên, bỗng nhiên lại hỏi: “Bây giờ anh ấy rất quan trọng với chị, đúng không?”
—— từ phản ứng của cô hôm nay là có thể biết được.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi…
Trong lòng họ đều biết rõ nhà họ Chu đang đấu đá nội bộ, câu trả lời này của cô cũng rất quan trọng.
Một người quan trọng với cô sẽ khác với một người không quan trọng với nhà họ Thẩm.
Ánh mắt Thẩm Di mơ màng nhìn về phía trước, giọng nói hơi khàn: “… Chị yêu anh ấy.”
Cô thổ lộ tình cảm của mình có chút đột ngột. Nhưng đây lại là câu trả lời rất thích hợp, thích hợp đến nỗi không cần phải hỏi thêm nữa.
Cô sẽ ở đây đợi anh.
Thẩm Hồi đột nhiên im lặng.
……
Nghe thấy tiếng cửa mở ra, Chu Thuật Lẫm tựa vào đầu giường, ngước mắt nhìn sang. Sắc mặt ban đầu còn ấm áp bình thường, khi nhìn thấy Thẩm Hồi ôm Thẩm Di thì hơi trầm xuống.
Chỉ là sự thay đổi tâm trạng của anh rất tinh vi, khó để người khác phát hiện ra.
Tầm mắt của anh lặng lẽ đảo qua bàn tay Thẩm Hồi.
Trên người anh đang có rất nhiều vết thương lớn nhỏ. Tài xế đã được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, tai nạn lần này phần đầu xe bị va chạm nặng nên đương nhiên anh an toàn hơn. Vừa rồi anh bận băng bó vết thương trên ngực, thực hiện các loại kiểm tra và xử lý các vết thương khác nhau, thoáng cái đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ. Thẩm Di cũng ở bên ngoài đợi mấy tiếng đồng hồ.
Vốn tưởng rằng cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy anh, ánh mắt của cô vẫn run rẩy.
Chu Thuật Lẫm vươn tay về phía cô, cô vội vàng nắm lấy, trong hốc mắt cũng nhanh chóng ngập nước.
Thẩm Di hỏi tình hình của anh, sau khi do dự giây lát vẫn đi ra ngoài trước, nói nhỏ với Thẩm Hồi: “Có việc thì gọi chị.”
Chu Thuật Lẫm cũng gật đầu với cậu ấy: “Vất vả rồi.”
Thẩm Hồi hơi khựng lại, chợt cụp mắt nói: “Anh rể, đừng khách sáo.”
Chu Thuật Lẫm khẽ nhướng mày, tầm mắt lại từ từ chuyển sang Thẩm Di.
Thẩm Di hồn nhiên không nhận ra ẩn ý sâu xa trong đó, ánh mắt vẫn đang dán chặt vào vết thương trên người anh, cũng không dám chạm vào: “Anh có đau không?”
Cơ thể của anh vẫn còn hơi yếu, giọng nói cũng không có nhiều lực, nhưng vẫn dịu dàng đáp lại cô: “Không sao rồi, Di Di.”
Nước mắt của Thẩm Di lập tức rơi xuống. Cô bước tới, dùng cả hai tay ôm lấy anh, cũng không dám dùng sức quá mạnh mà chỉ là một cái ôm rất nhẹ. Nhưng bởi vì cảm nhận được anh đang thực sự ở trong vòng tay mình nên cô rất yên tâm.
Chu Thuật Lẫm lại giơ tay lên ấn vào lưng cô, ôm chặt lấy cô.
Thấy anh ôm lấy mình như vậy, tay cô bỗng nhiên hơi run rẩy.
Cô hỏi anh: “Là tai nạn thật sao? Hay là, vì chuyện công ty?”
Tranh quyền đoạt thế và thay đổi quyền lực từ xưa đến nay vốn không thể bình yên, nguy hiểm đến tính mạng cũng là chuyện thường tình. Trên con đường giành được ‘ngai vị’, không biết đã có bao nhiêu người bị chôn vùi tính mạng.
Nhìn quen, thấy nhiều, nhưng khi sự việc xảy ra bên cạnh mình thì vẫn không thể tiếp nhận.
Tỉnh lại được một lúc, Chu Thuật Lẫm đã lấy lại được quyền kiểm soát tình hình. Anh cũng không bất ngờ trước sự nhạy bén của cô, dựa vào đầu giường, môi hơi trắng bệch nhưng giọng nói lại bình tĩnh: “Có người sắp xếp.”
Trong lòng Thẩm Di thoáng chốc lạnh lẽo. Cô sửng sốt thốt ra một cái tên.
Chu Thuật Lẫm thản nhiên nói: “Không phải anh ta.”
Hơi thở nguy hiểm nối tiếp nguy hiểm như được buông lỏng. Nhưng như vậy lại càng không có manh mối để suy đoán, Thẩm Di bối rối hỏi: “Vậy là ai?”
Chu Thuật Lẫm cụp mắt, ngón cái vuốt v e mu bàn tay cô.
Chu Diệc Hành cũng không đến mức ti tiện như vậy. Anh ta chỉ chiến đấu đến mức cậu chết tôi sống với anh một cách công khai.
Chẳng qua là cuộc đấu đá của bọn họ đã được cả Chu thị theo dõi. Bao gồm cả Chu Phục Niên. Mà thái độ của Chu Phục Niên lại có chút thiên vị với Chu Diệc Hành. Người dưới trướng ông ấy cũng sẽ dựa trên sắc mắt của ông ấy để hành động, đổ dồn sự ‘quan tâm’ vào một mình anh.
Nụ cười bên môi Chu Thuật Lẫm có chút lạnh lùng.
Rốt cuộc anh vẫn không đề phòng kịp.
Nhưng suy cho cùng thì tất cả đều có liên quan đến thái độ của Chu Phục Niên.
Chu Phục Niên đánh giá cao năng lực của anh, đánh giá cao tham vọng có thể mở rộng phạm vi kinh doanh của anh. Nhưng dù sao Tần Tuyết cũng là người bên gối ông ấy nhiều năm, cũng là người ủng hộ ông ấy bao nhiêu lâu nay, cho nên khó tránh khỏi sẽ thiên vị đứa con trai ruột của bọn họ hơn.
Chu Thuật Lẫm nhíu mày, vì có rất nhiều chuyện phiền lòng đang quấn lấy. Anh phải luôn đảm bảo mọi mắc xích đều được liên kết chặt chẽ, phải đảm bảo không xảy ra sai sót trong từng bước thực hiện.
Nhưng Thẩm Di không có cách nào hiểu được vì sao Chu Phục Niên lại thiên vị như vậy. Rõ ràng đều là con của ông ấy, trong cuộc đấu đá này ông ấy không nên nghiêng về bên nào mới phải.
Thấy đôi mắt trong trẻo của cô đang nhìn mình, Chu Thuật Lẫm yếu ớt đưa tay vuốt v e khóe mắt cô, nhẹ giọng nói: “Anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé?”
Nhìn ánh mắt của anh, Thẩm Di bỗng nhiên có một loại dự cảm rằng đây không phải là một câu chuyện đơn giản.
Quả nhiên.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, anh từ từ kể lại câu chuyện dài về quá khứ của mình với một giọng điệu không mấy vui vẻ, giống như một vò rượu lâu năm.
Rằng ngày xưa có một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ. Người phụ nữ đó xinh đẹp dịu dàng, trăm nhà thèm muốn, có vô số người theo đuổi. Năm đó người đàn ông ấy đã không giấu được nhịp tim của mình, bộc lộ hết toàn bộ tình cảm ngây thơ.
Nhưng khi cuộc sống đang trôi qua yên bình, người đàn ông này bỗng nhiên nhận được một cơ hội tiến về phương Bắc. Với dã tâm bừng bừng của mình, ông ấy đã không cam lòng từ chối.
Hai thành phố, hai thế giới. Ít nhất là với người đàn ông này.
Sau khi chuyển đến thành phố khác, ông ấy cũng bắt đầu một cuộc sống mới, bắt đầu từ việc kết hôn sinh con, làm lại mọi thứ từ đầu.
Thời đó giao thông rất chậm, thông tin còn hạn chế, cho nên đây là một chuyện dễ dàng.
Có được thành công thì tuổi cũng đã xế chiều, khi nhắc đến quá khứ, ông ấy sẽ chỉ cảm thấy kiêu hãnh vì chuyện tình lãng mạn thời trẻ của mình, xem mọi thứ như nước chảy mây bay.
Nhưng đối với người phụ nữ kia thì đó là một cuộc đời đầy tuyệt vọng.
Thẩm Di ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, nằm sấp lên tấm chăn màu trắng, lẳng lặng lắng nghe.
Anh không nói rõ tên người được kể, nhưng hình như cô đã đoán được nhân vật chính của câu chuyện là ai.
Đó là một câu chuyện mà cô hoàn toàn không biết.
Cô sửng sốt nhìn anh.
Anh vừa tiết lộ cho cô một góc trong thế giới của mình. Và ẩn trong thế giới kia là một thế giới hoàn toàn khác của anh.
Trên người anh đều là vết thương, Thẩm Di chỉ dám cầm tay anh, động tác vô thức siết chặt.
Yết hầu Chu Thuật Lẫm khẽ lăn, anh thấp giọng nói: “Di Di, bà ấy không phải người thứ ba, cũng không hề chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác.”
Anh không biết mình phải đợi bao lâu mới có thể làm sáng tỏ chuyện này cho Tạ Thư Ngọc. Anh cũng không biết anh còn phải chờ bao lâu mới có thể làm sáng tỏ chuyện này với thiên hạ.
Thẩm Di vô cùng kinh ngạc.
Chu Thuật Lẫm nhìn vào mắt cô, tiếp tục gằn từng chữ: “Năm nay anh đã ba mươi mốt, lớn hơn em năm tuổi.”
Anh kể cho cô nghe tất cả những chuyện xưa của mình.
Thẩm Di thở gấp. Một số nhận thức hiện tại của cô đã bị đảo lộn và định hình lại…
“Chu Thuật Lẫm….”
Đây là một câu chuyện mà cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Thật khó có thể tin được, hóa ra Chu Phục Niên đã làm nhiều chuyện khuất tất như thế —— bịa đặt danh phận mẹ ruột của anh, giả mạo ngày sinh và tuổi tác của anh. Biến mọi thứ trở nên trơn tru và đánh lừa tất cả mọi người!
Chu Phục Niên, chú Chu luôn ôn hòa điềm đạm nhìn cô trưởng thành tại sao lại trở thành loại người như thế?
Cô cũng không cách nào tưởng tượng được nửa đời trước của Chu Thuật Lẫm đã gặp qua bao nhiêu bão táp mưa sa.
Thẩm Di nhớ tới tấm ảnh lúc trước nhìn thấy trong phòng làm việc của anh. Lần đó là một trong số ít lần anh nhắc tới mẹ của mình.
Bà ấy là một người rất tốt.
Bà ấy đối xử với ai cũng tốt, còn rất dễ bắt nạt.
Thẩm Di, em đừng để mình bị bắt nạt như bà ấy.
Hóa ra từng chữ anh nói đều là thật.
Đến tận bây giờ Thẩm Di mới biết vì sao anh lại có những lời dặn dò đó. Trong lòng bỗng thấy chua chát.
Đúng vậy, bà ấy quá dễ bắt nạt.
Bà ấy rất xinh đẹp, là một vẻ đẹp trong sáng điềm tĩnh, sẽ làm cho người ta cảm thấy thoải mái như gió xuân. Khí chất dịu dàng ôn hòa mang theo tư vị Giang Nam. Thẩm Di rất muốn gặp bà ấy, cũng còn nhớ tấm ảnh kia. Cô cảm thấy mình sẽ thích bà ấy.
Giang Nam……
Cô nhi viện nơi Thẩm Di ở nhiều năm trước ở ngay Giang Thành, vùng Giang Nam.
Cô siết chặt cánh tay Chu Thuật Lẫm, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn bã, chóp mũi cay cay: “Vậy, mẹ bây giờ thế nào rồi?”
“Bà ấy mất vì bệnh từ bảy năm trước rồi.” Giọng của anh rất bình tĩnh.
Cổ họng Thẩm Di càng khàn hơn, khàn đến mức không nói được nên lời, hai mắt vô thức đỏ lên.
Cũng không biết tại sao cuộc đời của Tạ Thư Ngọc lại khó khăn đến vậy. Rõ ràng anh đã sắp trưởng thành, nhưng vào lúc này……
“Anh luôn muốn kể cho em nghe chuyện bà ấy.” Chu Thuật Lẫm cụp mắt, không biết là đang muốn gạt đi điều gì đó, “Nhưng chưa tìm được cơ hội.”
Thẩm Di rũ mắt, giọng điệu buồn bã: “Thật đáng tiếc. Em còn chưa kịp gặp bà ấy.”
Chu Thuật Lẫm cười cười.
Nói xong mấy chuyện này, Chu Thuật Lẫm mới giải thích cho cô biết nguyên nhân của sự việc lần này: “Tâm tình của Chu Phục Niên rất phức tạp. Trong lòng ông ấy vẫn thiên vị Chu Diệc Hành, cấp dưới của ông ấy cũng sẽ nhìn sắc mặt ông ấy làm việc, tự cho là thông minh hành động giúp ông ấy.”
Anh cười khẽ: “Đương nhiên cũng không đơn giản như vậy. Tuy rằng mấy năm nay nhà họ Tần đã chuyển giao phần lớn tài nguyên cho Chu Phục Niên, nhưng vẫn có quyền lực để ảnh hưởng. Lần này cũng là ý kiến của thế hệ trước nhà họ Tần trong công ty.”
Thẩm Di cũng hiểu. Chỉ cần muốn đấu đá, chỉ cần không có người rút lui thì hai bên nhất định sẽ xảy ra ‘chiến tranh loạn lạc’.
Trong khoảng thời gian này cảm giác của cô không sai, vết thương trên người anh hiện tại chính là minh chứng cho cuộc đấu đá nội bộ kịch liệt này.
Mà phía sau Chu Diệc Hành là Tần Tuyết, là nhà họ Tần, là Chu Phục Niên.
Còn phía sau anh thì không có lấy một ai.
Cô bỗng nhiên siết chặt lòng bàn tay.
Nghe anh bình tĩnh nói Chu Phục Niên bất công, giọng điệu không hề gợn sóng, nhưng cô lại không chịu nổi.
Anh dường như chẳng có gì cả.
Sao lại không có lấy một ai thiên vị anh?
Ngay cả cô……
Cô cảm thấy mình đối xử với anh cũng chưa đủ tốt. Cô không cho anh biết cô thích anh đến nhường nào, cũng không công khai anh với mọi người.
Anh đã làm rất nhiều điều vì cô, nhưng cô lại chưa làm được gì nhiều cho anh.
Đầu ngón tay trông như củ hành lá càng lúc càng bấu chặt.
Mặc dù nhìn anh có vẻ không quan tâm đ ến việc bị đối xử tệ bạc, nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng thay anh.
Bỗng nhiên cô có một thôi thúc muốn mang mọi thứ đến trước mặt anh.
Cô muốn thay anh quan tâm một chút.
Trong lòng vô cùng chua xót, Thẩm Di ngước mắt nhìn anh.
“Chu Thuật Lẫm.”
Anh lơ đãng đáp một tiếng: “Hửm?”
“Em sẽ ở bên anh.” Cô nhẹ giọng nói, vẫn nắm chặt tay anh, học theo lời anh từng nói với cô trước đây: “Em sẽ là đồng phạm của anh.”
Phía sau anh không phải không có ai cả, anh có cô. Dù thế nào đi chăng nữa cô cũng đứng về phía anh.
Cô muốn cho anh biết, trên đời này cũng sẽ có người thiên vị anh.
Anh dường như rất mạnh mẽ, đủ mạnh mẽ để làm mọi thứ và không quan tâm đ ến những điều đó. Nhưng cô không đành lòng, cũng không nỡ.
Chu Thuật Lẫm hơi ngước mắt lên, thật sự bị cô làm cho bất ngờ.
“Bọn họ không đứng về phía anh, nhưng em sẽ luôn đứng về phía anh.” Cô cong môi, nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt của người đàn ông u ám như sương mù, lẳng lặng khóa chặt người cô. Nó giống như máy phiên dịch đang giải thích từng chữ lời cô nói.
Anh tựa như đang đứng ở nơi cao không người rồi thoáng cái rơi trở về nhân gian.
Thẩm Di vùi mình vào lòng anh, kiềm chế sức lực của mình, nhưng vẫn muốn ôm anh: “Chu Thuật Lẫm, em vừa nói với Thẩm Hồi rằng em yêu anh.”
Có lẽ cô không biết rằng mỗi một chữ cô nói như đang đục mạnh vào lòng anh, tạo ra một cái hố.
Trái tim vốn không có hơi ấm bị hòn đá va vào lại trở nên mềm mại.
Anh đã từng cho rằng ở trên cao rất lạnh lẽo.
Nhưng khi anh cho rằng mình không được ai thiên vị, bên cạnh cũng không có người làm bạn, cô đã mạnh mẽ bước tới và nắm lấy tay anh.
Ngón tay thon dài của anh nâng cằm cô lên, xoay mặt cô lại, nghiêng đầu hôn lên môi cô: “Thẩm Di.”
Vừa gọi như vậy, trong lồ ng ngực như bị tắc nghẽn, anh hơi khựng lại.
“Bất luận thắng thua?”
“Bất luận thắng thua.”
Một tiếng cười bất chợt bật ra khỏi lồ ng ngực, chấn động đến mức lồ ng ngực không khỏi rung lên.
Cô gái ngốc nghếch.
Cũng không biết cô có biết sức nặng của bốn chữ này không. Thắng là một tình huống khác, thua lại là một tình huống khác.
Cũng có lẽ cô thật sự không quan tâm chút nào, điều này sẽ không ảnh hưởng đến sự thiên vị của cô.
Anh muốn nhếch khóe môi, nhưng động tác lại khẽ run lên.
Cuối cùng, Chu Thuật Lẫm không khỏi tăng thêm sức lực, ấn đầu lưỡi vào trong rồi triền miên quấn quýt. Bàn tay anh níu chặt eo cô, mạnh đến mức như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.
Miếng băng gạc quấn trước ngực đã bị thấm ướt, thẩm thấu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook