Bí Mật Của Tomoko
-
Chương 20: Làm càn!
Tomoko nhìn chăm chăm đĩa đồ ăn sáng đầy ụ, cầm lấy dao nĩa bên cạnh, bắt đầu nhanh như chớp giải quyết nó mà tạm quên sạch dự định giảm cân, còn tự mình tìm lấy cớ.
"Lãng phí đồ ăn rất đáng xấu hổ. Bỏ qua công sức của người khác càng đáng giận nha!"
Đến khi Shuichi trở vào, anh sững sờ nhìn trước tốc độ ăn của cô. Hai má nhỏ căng phồng lên, động tác gọn gàng, không bất nhã dù rất nhanh. Nhưng cái anh để ý hơn là lo cô bị nghẹn.
- Em ăn từ từ thôi. Vì sao phải gấp như vậy?
- A, tại nhất thời chưa bỏ được. Ngày thường đi học, Tomoko bị dậy trễ, phải như vậy mới kịp cùng anh hai tới trường. Akai-san đừng lo.
Tomoko tạm dừng lại, thản nhiên trả lời, nhưng sau đó vẫn ăn chậm chút.
Shuichi sáng tỏ mỉm cười nghĩ. "Hấp tấp như con nít vậy...". Chợt nhớ đến sự cố ban nãy, cùng với ba năm trước đây, anh mới bỏ thêm một câu. "Chỉ cơ thể đã không tính là trẻ con thôi..."
- Đừng quên uống sữa nữa đấy.
- Vâng.
Ăn hết, cô ngồi chờ Shuichi, rồi chủ động mang đĩa bẩn đi rửa. Sau đó, nói anh đưa mình trở lại khách sạn để trả phòng và cầm chỗ quần áo ít ỏi.
Xong xuôi mọi việc, cô chui tuột vào thư phòng của anh, háo hức vùi đầu nghiên cứu đống sách anh tàng trữ. Cái này cô mới phát hiện, rồi đội nhiên nổi lên tò mò, với công việc "đặc biệt" ấy thì Shuichi hay đọc thứ gì?
Ngay lúc anh chuẩn bị ra ngoài, thấy cô vẫn còn say sưa, liền tự mình nhắc nhở.
- Em cầm thẻ của tôi. Thiếu thứ gì có thể mua, bên cạnh đồ ăn hàng ngày. Nhớ đừng đánh mất đó...
- Biết mà, biết mà. Nếu tôi đánh mất, cùng lắm để anh tùy ý xử tội. Nhưng chắc không xui xẻo vậy nữa đâu.
_ Mải mê lật soàn soạt mấy cuốn sách gợi ra hứng thú nồng hậu của mình, nên có khi cô chẳng để ý lắm mới nói gì. Mà Shuichi thì khác.
- Tôi sẽ nhớ lời này của em đó, Tomoko. Ngoài ra, nếu em đi làm cứ khóa cửa bằng thẻ kia, tôi về dùng vân tay mở.
Lần này, chẳng nhận được đáp lại, anh cười khổ bất đắc dĩ, đặt mọi thứ cô có thể cần ngoài bàn uống nước rồi rời khỏi. "Cũng không biết cô có bới loạn cả phòng lên không đây. Haiz."
Trong khi đó, Tomoko tiếp tục công cuộc của mình. Quá buổi trưa mới thấy đói, bắt đầu lết dậy mua nguyên liệu nấu ăn. Cô làm cơm chiên đơn giản tạm no bụng, nhưng chuẩn bị bữa tối kèm một nồi cà ri cầu kì và bánh flan, sẵn bỏ vào tủ lạnh cho Shuichi. Đến chiều, trước lúc đi làm thì viết giấy nhắc anh khi đói thì hâm nóng nó ăn.
Tới nhà hàng giống thường lệ, từ phòng thay đồ ra, Tomoko chẳng chút khó khăn nhìn thấy Gin cùng Vodka ngồi ở vị trí cũ. Có chút hưng phấn quá độ, tuy nhiên vẫn kiềm chế lại, cô không dám lơi là việc chính, bị quản lí soi mói rất phiền toái.
Khắp sảnh lớn, tràn ngập bởi âm điệu du dương của piano, chợt cao chợt thấp. Dư âm lan tỏa như cách những đợt sóng dần dà thấm nhuầm thật lâu vào bờ cát. Nó đệm theo tiếng hát thánh thót, quyến rũ, dẫn người say đắm của quý cô Nữ hoàng ca nhạc. Các vị khách bên dưới thả mình vào trong thính giác thường thức đặc sắc và tìm kiếm hưởng thụ vị giác mới lạ từ những ly đồ uống. Âm thanh cười nói ý nhị, xen kẽ những tiếng hỏi, tiếng trả lời niềm nở của bồi bàn di chuyển qua lại. Mọi thứ diễn ra hết sức hoàn hảo, hài hòa.
Một tiếng sau, lượng công việc giảm bớt, Tomoko thuận tiện thả lỏng, con ngươi đen sáng rực linh động, lén lút ngó nghiêng xung quanh, rồi mới đường hoàng bước tới bàn của Gin. Vui vẻ, hào hứng bắt chuyện, kể cả khi chỉ mỗi cô nói là nhiều.
- Xin chào. Tomoko lại thấy anh. Anh muốn uống gì? Một ly Whisky giống hôm trước thì sao? Tôi làm nó tốn sức lắm nhé, mong là hợp khẩu vị của anh. Hai người thường đến đây khi nào thế? Thật đáng tiếc khi hôm qua anh không tới. Mà tôi có thể gọi anh là gì?
Khi Tomoko gần kề bàn mình, Gin thoáng đưa mắt lạnh nhạt nhìn cô, lại bình thản nhấp môi uống rượu. Nhưng rất nhanh, hắn dường như bị cô nói nhiều đến phiền. Mất kiên nhẫn, vô tình phun ra một từ, ngắn gọn dễ hiểu.
- Cút!
Vodka luôn đồng thời có mặt bên cạnh Gin, hầm hầm đe dọa cô.
- Nhãi con, đây không phải chỗ để cô chơi đùa, mau làm việc của mình đi.
Vậy mà đâu có dễ, Tomoko ngước lên nhìn Vodka, cong mắt cười, rồi tiếp tục chuyển chú ý về trên bộ tóc màu hoàng kim của Gin, bỏ ngoài tai lời hắn.
- Này, Tóc của anh là tự nhiên đó ư?...
Còn chưa nói hết, bất ngờ thấy Gin đặt ly rượu không xuống bàn. Hắn lạnh lùng lên tiếng.
- "Này" ư? Cô lại dám gọi ta như vậy? Có phải chán sống rồi sao?
Tomoko giật mình, âm thầm đổ mồ hôi hột. Cô lúng túng cười làm lành giải thích. Hai ngón tay quấn quấn vào nhau, ủ rũ.
- Nhưng tôi đâu biết tên của anh?
Gin thong thả đốt một điếu thuốc, ngậm lên hút. Khói thuốc khiến biểu cảm trên mặt hắn tăng thêm khó đoán, âm tình bất định.
- Hừ. Những kẻ biết tên của ta... chỉ có hai loại. Một là vì công việc liên lụy, số còn lại là... người chết!
Tàn nhẫn cắn chặt chữ cuối, hắn âm hiểm cười nói. Còn nghĩ chẳng mấy chốc mà được nhìn đến khuôn mặt tái xanh vì sợ hãi của con nhóc phiền phức trước mặt.
Nhưng mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén, vô cùng nguy hiểm. Cảm nhận một dải tóc của mình bị người cầm lấy, khiến hắn cực kì không thích ứng, toàn thân phóng thích khí thế lạnh lẽo cùng với nóng nảy sát cơ. Như một lão hổ dữ chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ.
- Tôi có thể chạm thử tóc của anh sao? Oa... Thật trơn. Sao anh lại để tóc dài chứ? Anh không thấy rắc rối ư?
... Aaaa, đau quá!
Tomoko chợt nhăn mày, hô lên đau đớn. Cổ tay nhỏ gầy bị Gin bóp chặt. Dùng sức nặng tới mức như thể muốn bẻ gãy nó.
- Cô. Muốn chết phải không? Ai cho cô lá gan đó hả?!
Gin hung ác nhìn cô, tức giận ẩn nhẫn trong từng chữ. Tuyệt không một ai, chưa được hắn cho phép mà dám đụng vào mình cả. Con nhóc này thật đi quá giới hạn. Là không biết nên không sợ?
Tomoko tưởng như cánh tay mình sắp hết chịu nổi rồi, tri giác dần biến mất, xương cốt muốn nứt rời. Tuy nhiên, những lời nói nặng chưa bao giờ có tác dụng với cô. Tomoko quyết không nhận sai về bản thân. Cắn chặt môi đến trắng bệch, kìm nén, cô quật cường nhìn thẳng Gin.
- Tôi đã làm gì xấu? Chẳng qua là xem tóc của anh một chút vì thấy nó đẹp. Chỉ có như vậy, anh lại động thủ với cả đứa con gái còn là học sin. Ỷ lớn hiếp nhỏ.
- Thế thì sao? Cô tưởng ta không có cách khác trị cô ư?
- Đại...đại ca??
Vodka ở một bên sốt sắng khua tay, hô hoán.
Gin bình phục tức giận chút ít. Hắn hơi thả lỏng lực đạo khi nghe nửa câu đầu của Tomoko. Chẳng qua, phía sau ý tứ như là hắn đáng lý không thể động được cô ta? Vậy thì mặt mũi hắn ở đâu? Gin- hắn đã có gì phải kiêng kị?!
Hắn lạnh lùng quan sát cô. Khuôn mặt nhỏ của nhóc con trắng nhợt, nhẫn nại nỗi đau, đôi mắt ẩn hiện lửa giận, không cam chịu yếu thế, cũng im lặng nhìn chăm chú hắn. Gin chợt cau mày ngạc nhiên, ngoài Boss cùng đối thủ một mất một còn của hắn Shuichi Akai, làm gì có ai có dũng khí ngay mặt phản kháng hắn?!
Cả hai đối diện một lúc lâu, Gin chậm rãi rời tay ra. Thu liễm khí thế trên người, chưa quên buông lời cảnh cáo.
- Chỉ một lần duy nhất, nếu còn lặp lại thì đừng trách ta độc ác. Nhớ cho kĩ, ta là Gin! Cô tốt nhất nên tránh xa ra, cho dù là nữ nhân, ta cũng chưa từng nương tay!
Nhưng Tomoko vừa được thả tự do, chỉ mải xuýt xoa. Chả biết nghe vào tai lời hắn hay chưa. Cô vẫn cố nặn ra nụ cười được, chớp mắt vô tội, lấy lòng hắn.
- Anh uống hết rượu rồi đúng chứ? Tôi đi lấy cho anh ly khác nhé.
Cô nhanh nhảu cầm hai ly không ở bàn, đặt lên khay, rồi trốn vào trong, hoàn toàn làm lơ câu nói cuối cùng của Gin, để lại hắn ngồi tại chỗ nhíu mày. Rõ ràng từ khi gặp Tomoko, số lần làm động tác này của hắn ngày càng nhiều
- Đại ca, chuyện này xử lí sao?
Gin chưa trả lời Vodka, cắn điếu thuốc, đôi mắt che lấp sau tóc mái thưa thớt nguy hiểm nheo lại.
Tối muộn, Tomoko về nhà, trông thấy Shuichi đã ở đó, anh vừa đi ra từ phòng tắm.
- Chào buổi tối Akai-san, tôi về rồi đây.
- Ừ, đói chưa? Cần tôi giúp chuẩn bị đồ ăn nhẹ sao?
Trên người anh có một tầng hơi nước mờ nhạt, mái tóc dài ướt nhẹp kết dính vào nhau, nước thấm lên áo, hoặc nhỏ giọt rơi rụng xuống sàn.
Tomoko mắt sáng quắc, tức tốc hớn hở chạy qua.
- Không cần, không cần. Tôi giúp anh lau tóc nha Akai-san. Máy sấy ở đâu?
- Tôi cầm đây rồi.
Anh cười khẽ, di chuyển ra ngồi ở ghế sa-lông. Chờ cô chạy lại, đưa cho cô khăn bông với nó. Tomoko nhận đến tay, liền bắt đầu công việc hệ trọng này. Nhưng Shuichi tự nhiên lại giữ lấy tay cô.
- Ui da, đau đau Akai-san.
- Tại sao ra nông nỗi này?_ Anh nhíu mày xem xét cổ tay tím bầm của cô, còn hiện mờ mờ dấu ngón tay khác. Anh khó chịu đến toàn thân ẩn ẩn phát ra sát khí, giúp cô xoa nắn chỗ máu ứ đọng.
- Nhẹ thôi, nhẹ thôi. Tôi đau quá._ Tomoko nhăn nhó, kêu khổ liên tục, chẳng hiểu cái sức chịu đựng khi đứng trước mặt Gin bay đâu mất tiêu.
- Trả lời tôi, em bị làm sao?_ Shuichi nghiêm giọng hỏi, đồng thời càng thêm nhẹ nhàng hết mức có thể.
- Không có gì quan trọng đâu, tôi chẳng may bị đụng tay vào bàn thôi, nó... nó hơi mạnh chút._ Cô nhìn hắn, mở to mắt nói dối. Thấy anh không hỏi gì thêm, trong lòng mới thở hắt ra.
Mà Tomoko nào ngờ, anh đang cầm ngay mạch của cô, thấy nó đập nhanh hơn, thừa sức phát giác lời nói trốn tránh vụng về. Anh lựa chọn âm thầm lưu ý. Chuyển chủ đề khác nói.
- Va li của em đã thấy rồi. Tôi mới cầm về từ trụ sở.
- Ồ, cảm ơn anh! Quá tốt rồi.
Mấy ngày sau, khi Tomoko hết ca làm, ra đến cửa chuẩn bị đi về, chợt bắt gặp xe của Gin ngay bên vệ đường, cùng lúc thấy hắn xuống xe, lại gần phía mình.
- Cô. Đi theo ta! Tất nhiên... Cô không có cơ hội từ chối.
Tomoko không thể tin được, trợn mắt. Khóe miệng giật giật, cười khổ, bất giác nắm tay lại, tự dưng cảm thấy rất có chuyện xui xẻo xảy ra. Giờ chỉ có cách im lặng theo sau Gin lên xe. Chắc không phải bị bán đâu hả. Dù đi ở đằng trước, hắn vẫn nhận thấy được mỗi biến hóa nhỏ trên người cô.
- Sợ? Cũng muộn rồi.
"Lãng phí đồ ăn rất đáng xấu hổ. Bỏ qua công sức của người khác càng đáng giận nha!"
Đến khi Shuichi trở vào, anh sững sờ nhìn trước tốc độ ăn của cô. Hai má nhỏ căng phồng lên, động tác gọn gàng, không bất nhã dù rất nhanh. Nhưng cái anh để ý hơn là lo cô bị nghẹn.
- Em ăn từ từ thôi. Vì sao phải gấp như vậy?
- A, tại nhất thời chưa bỏ được. Ngày thường đi học, Tomoko bị dậy trễ, phải như vậy mới kịp cùng anh hai tới trường. Akai-san đừng lo.
Tomoko tạm dừng lại, thản nhiên trả lời, nhưng sau đó vẫn ăn chậm chút.
Shuichi sáng tỏ mỉm cười nghĩ. "Hấp tấp như con nít vậy...". Chợt nhớ đến sự cố ban nãy, cùng với ba năm trước đây, anh mới bỏ thêm một câu. "Chỉ cơ thể đã không tính là trẻ con thôi..."
- Đừng quên uống sữa nữa đấy.
- Vâng.
Ăn hết, cô ngồi chờ Shuichi, rồi chủ động mang đĩa bẩn đi rửa. Sau đó, nói anh đưa mình trở lại khách sạn để trả phòng và cầm chỗ quần áo ít ỏi.
Xong xuôi mọi việc, cô chui tuột vào thư phòng của anh, háo hức vùi đầu nghiên cứu đống sách anh tàng trữ. Cái này cô mới phát hiện, rồi đội nhiên nổi lên tò mò, với công việc "đặc biệt" ấy thì Shuichi hay đọc thứ gì?
Ngay lúc anh chuẩn bị ra ngoài, thấy cô vẫn còn say sưa, liền tự mình nhắc nhở.
- Em cầm thẻ của tôi. Thiếu thứ gì có thể mua, bên cạnh đồ ăn hàng ngày. Nhớ đừng đánh mất đó...
- Biết mà, biết mà. Nếu tôi đánh mất, cùng lắm để anh tùy ý xử tội. Nhưng chắc không xui xẻo vậy nữa đâu.
_ Mải mê lật soàn soạt mấy cuốn sách gợi ra hứng thú nồng hậu của mình, nên có khi cô chẳng để ý lắm mới nói gì. Mà Shuichi thì khác.
- Tôi sẽ nhớ lời này của em đó, Tomoko. Ngoài ra, nếu em đi làm cứ khóa cửa bằng thẻ kia, tôi về dùng vân tay mở.
Lần này, chẳng nhận được đáp lại, anh cười khổ bất đắc dĩ, đặt mọi thứ cô có thể cần ngoài bàn uống nước rồi rời khỏi. "Cũng không biết cô có bới loạn cả phòng lên không đây. Haiz."
Trong khi đó, Tomoko tiếp tục công cuộc của mình. Quá buổi trưa mới thấy đói, bắt đầu lết dậy mua nguyên liệu nấu ăn. Cô làm cơm chiên đơn giản tạm no bụng, nhưng chuẩn bị bữa tối kèm một nồi cà ri cầu kì và bánh flan, sẵn bỏ vào tủ lạnh cho Shuichi. Đến chiều, trước lúc đi làm thì viết giấy nhắc anh khi đói thì hâm nóng nó ăn.
Tới nhà hàng giống thường lệ, từ phòng thay đồ ra, Tomoko chẳng chút khó khăn nhìn thấy Gin cùng Vodka ngồi ở vị trí cũ. Có chút hưng phấn quá độ, tuy nhiên vẫn kiềm chế lại, cô không dám lơi là việc chính, bị quản lí soi mói rất phiền toái.
Khắp sảnh lớn, tràn ngập bởi âm điệu du dương của piano, chợt cao chợt thấp. Dư âm lan tỏa như cách những đợt sóng dần dà thấm nhuầm thật lâu vào bờ cát. Nó đệm theo tiếng hát thánh thót, quyến rũ, dẫn người say đắm của quý cô Nữ hoàng ca nhạc. Các vị khách bên dưới thả mình vào trong thính giác thường thức đặc sắc và tìm kiếm hưởng thụ vị giác mới lạ từ những ly đồ uống. Âm thanh cười nói ý nhị, xen kẽ những tiếng hỏi, tiếng trả lời niềm nở của bồi bàn di chuyển qua lại. Mọi thứ diễn ra hết sức hoàn hảo, hài hòa.
Một tiếng sau, lượng công việc giảm bớt, Tomoko thuận tiện thả lỏng, con ngươi đen sáng rực linh động, lén lút ngó nghiêng xung quanh, rồi mới đường hoàng bước tới bàn của Gin. Vui vẻ, hào hứng bắt chuyện, kể cả khi chỉ mỗi cô nói là nhiều.
- Xin chào. Tomoko lại thấy anh. Anh muốn uống gì? Một ly Whisky giống hôm trước thì sao? Tôi làm nó tốn sức lắm nhé, mong là hợp khẩu vị của anh. Hai người thường đến đây khi nào thế? Thật đáng tiếc khi hôm qua anh không tới. Mà tôi có thể gọi anh là gì?
Khi Tomoko gần kề bàn mình, Gin thoáng đưa mắt lạnh nhạt nhìn cô, lại bình thản nhấp môi uống rượu. Nhưng rất nhanh, hắn dường như bị cô nói nhiều đến phiền. Mất kiên nhẫn, vô tình phun ra một từ, ngắn gọn dễ hiểu.
- Cút!
Vodka luôn đồng thời có mặt bên cạnh Gin, hầm hầm đe dọa cô.
- Nhãi con, đây không phải chỗ để cô chơi đùa, mau làm việc của mình đi.
Vậy mà đâu có dễ, Tomoko ngước lên nhìn Vodka, cong mắt cười, rồi tiếp tục chuyển chú ý về trên bộ tóc màu hoàng kim của Gin, bỏ ngoài tai lời hắn.
- Này, Tóc của anh là tự nhiên đó ư?...
Còn chưa nói hết, bất ngờ thấy Gin đặt ly rượu không xuống bàn. Hắn lạnh lùng lên tiếng.
- "Này" ư? Cô lại dám gọi ta như vậy? Có phải chán sống rồi sao?
Tomoko giật mình, âm thầm đổ mồ hôi hột. Cô lúng túng cười làm lành giải thích. Hai ngón tay quấn quấn vào nhau, ủ rũ.
- Nhưng tôi đâu biết tên của anh?
Gin thong thả đốt một điếu thuốc, ngậm lên hút. Khói thuốc khiến biểu cảm trên mặt hắn tăng thêm khó đoán, âm tình bất định.
- Hừ. Những kẻ biết tên của ta... chỉ có hai loại. Một là vì công việc liên lụy, số còn lại là... người chết!
Tàn nhẫn cắn chặt chữ cuối, hắn âm hiểm cười nói. Còn nghĩ chẳng mấy chốc mà được nhìn đến khuôn mặt tái xanh vì sợ hãi của con nhóc phiền phức trước mặt.
Nhưng mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén, vô cùng nguy hiểm. Cảm nhận một dải tóc của mình bị người cầm lấy, khiến hắn cực kì không thích ứng, toàn thân phóng thích khí thế lạnh lẽo cùng với nóng nảy sát cơ. Như một lão hổ dữ chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ.
- Tôi có thể chạm thử tóc của anh sao? Oa... Thật trơn. Sao anh lại để tóc dài chứ? Anh không thấy rắc rối ư?
... Aaaa, đau quá!
Tomoko chợt nhăn mày, hô lên đau đớn. Cổ tay nhỏ gầy bị Gin bóp chặt. Dùng sức nặng tới mức như thể muốn bẻ gãy nó.
- Cô. Muốn chết phải không? Ai cho cô lá gan đó hả?!
Gin hung ác nhìn cô, tức giận ẩn nhẫn trong từng chữ. Tuyệt không một ai, chưa được hắn cho phép mà dám đụng vào mình cả. Con nhóc này thật đi quá giới hạn. Là không biết nên không sợ?
Tomoko tưởng như cánh tay mình sắp hết chịu nổi rồi, tri giác dần biến mất, xương cốt muốn nứt rời. Tuy nhiên, những lời nói nặng chưa bao giờ có tác dụng với cô. Tomoko quyết không nhận sai về bản thân. Cắn chặt môi đến trắng bệch, kìm nén, cô quật cường nhìn thẳng Gin.
- Tôi đã làm gì xấu? Chẳng qua là xem tóc của anh một chút vì thấy nó đẹp. Chỉ có như vậy, anh lại động thủ với cả đứa con gái còn là học sin. Ỷ lớn hiếp nhỏ.
- Thế thì sao? Cô tưởng ta không có cách khác trị cô ư?
- Đại...đại ca??
Vodka ở một bên sốt sắng khua tay, hô hoán.
Gin bình phục tức giận chút ít. Hắn hơi thả lỏng lực đạo khi nghe nửa câu đầu của Tomoko. Chẳng qua, phía sau ý tứ như là hắn đáng lý không thể động được cô ta? Vậy thì mặt mũi hắn ở đâu? Gin- hắn đã có gì phải kiêng kị?!
Hắn lạnh lùng quan sát cô. Khuôn mặt nhỏ của nhóc con trắng nhợt, nhẫn nại nỗi đau, đôi mắt ẩn hiện lửa giận, không cam chịu yếu thế, cũng im lặng nhìn chăm chú hắn. Gin chợt cau mày ngạc nhiên, ngoài Boss cùng đối thủ một mất một còn của hắn Shuichi Akai, làm gì có ai có dũng khí ngay mặt phản kháng hắn?!
Cả hai đối diện một lúc lâu, Gin chậm rãi rời tay ra. Thu liễm khí thế trên người, chưa quên buông lời cảnh cáo.
- Chỉ một lần duy nhất, nếu còn lặp lại thì đừng trách ta độc ác. Nhớ cho kĩ, ta là Gin! Cô tốt nhất nên tránh xa ra, cho dù là nữ nhân, ta cũng chưa từng nương tay!
Nhưng Tomoko vừa được thả tự do, chỉ mải xuýt xoa. Chả biết nghe vào tai lời hắn hay chưa. Cô vẫn cố nặn ra nụ cười được, chớp mắt vô tội, lấy lòng hắn.
- Anh uống hết rượu rồi đúng chứ? Tôi đi lấy cho anh ly khác nhé.
Cô nhanh nhảu cầm hai ly không ở bàn, đặt lên khay, rồi trốn vào trong, hoàn toàn làm lơ câu nói cuối cùng của Gin, để lại hắn ngồi tại chỗ nhíu mày. Rõ ràng từ khi gặp Tomoko, số lần làm động tác này của hắn ngày càng nhiều
- Đại ca, chuyện này xử lí sao?
Gin chưa trả lời Vodka, cắn điếu thuốc, đôi mắt che lấp sau tóc mái thưa thớt nguy hiểm nheo lại.
Tối muộn, Tomoko về nhà, trông thấy Shuichi đã ở đó, anh vừa đi ra từ phòng tắm.
- Chào buổi tối Akai-san, tôi về rồi đây.
- Ừ, đói chưa? Cần tôi giúp chuẩn bị đồ ăn nhẹ sao?
Trên người anh có một tầng hơi nước mờ nhạt, mái tóc dài ướt nhẹp kết dính vào nhau, nước thấm lên áo, hoặc nhỏ giọt rơi rụng xuống sàn.
Tomoko mắt sáng quắc, tức tốc hớn hở chạy qua.
- Không cần, không cần. Tôi giúp anh lau tóc nha Akai-san. Máy sấy ở đâu?
- Tôi cầm đây rồi.
Anh cười khẽ, di chuyển ra ngồi ở ghế sa-lông. Chờ cô chạy lại, đưa cho cô khăn bông với nó. Tomoko nhận đến tay, liền bắt đầu công việc hệ trọng này. Nhưng Shuichi tự nhiên lại giữ lấy tay cô.
- Ui da, đau đau Akai-san.
- Tại sao ra nông nỗi này?_ Anh nhíu mày xem xét cổ tay tím bầm của cô, còn hiện mờ mờ dấu ngón tay khác. Anh khó chịu đến toàn thân ẩn ẩn phát ra sát khí, giúp cô xoa nắn chỗ máu ứ đọng.
- Nhẹ thôi, nhẹ thôi. Tôi đau quá._ Tomoko nhăn nhó, kêu khổ liên tục, chẳng hiểu cái sức chịu đựng khi đứng trước mặt Gin bay đâu mất tiêu.
- Trả lời tôi, em bị làm sao?_ Shuichi nghiêm giọng hỏi, đồng thời càng thêm nhẹ nhàng hết mức có thể.
- Không có gì quan trọng đâu, tôi chẳng may bị đụng tay vào bàn thôi, nó... nó hơi mạnh chút._ Cô nhìn hắn, mở to mắt nói dối. Thấy anh không hỏi gì thêm, trong lòng mới thở hắt ra.
Mà Tomoko nào ngờ, anh đang cầm ngay mạch của cô, thấy nó đập nhanh hơn, thừa sức phát giác lời nói trốn tránh vụng về. Anh lựa chọn âm thầm lưu ý. Chuyển chủ đề khác nói.
- Va li của em đã thấy rồi. Tôi mới cầm về từ trụ sở.
- Ồ, cảm ơn anh! Quá tốt rồi.
Mấy ngày sau, khi Tomoko hết ca làm, ra đến cửa chuẩn bị đi về, chợt bắt gặp xe của Gin ngay bên vệ đường, cùng lúc thấy hắn xuống xe, lại gần phía mình.
- Cô. Đi theo ta! Tất nhiên... Cô không có cơ hội từ chối.
Tomoko không thể tin được, trợn mắt. Khóe miệng giật giật, cười khổ, bất giác nắm tay lại, tự dưng cảm thấy rất có chuyện xui xẻo xảy ra. Giờ chỉ có cách im lặng theo sau Gin lên xe. Chắc không phải bị bán đâu hả. Dù đi ở đằng trước, hắn vẫn nhận thấy được mỗi biến hóa nhỏ trên người cô.
- Sợ? Cũng muộn rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook