Bí Mật Của Họ - Kooktae
-
7: 6.
Lúc cả hai người, một chủ một tớ về đến nhà thì cũng đã quá nửa đêm.
Taehyung chập chững bước đi khi hơi men đã ăn mòn trí não, cậu lắc mạnh đầu hòng lôi kéo phần hồn về với phần xác, lại không ngăn được buông lời chửi bậy khi tiêu cự trước mắt liên tục nhoè đi.
-Cậu tự đi được chứ?-Jungkook khẽ hỏi, quay lưng đóng lại đôi cửa lớn của biệt thự
-Tôi tự lực.-Taehyung khẳng định
Jungkook thấy tình hình có chút không khả quan, quyết định theo ngay phía sau đối phương, từng bước cùng cậu ba trở về phòng mình.
-Anh xả nước giúp tôi đi, tôi muốn đi tắm.
Taehyung vừa lết được lên phòng liền đổ ập người xuống giường, bộ dáng trước sau đều chẳng khác gì một tên bợm rượu.
-Tắm tối không tốt cho sức khoẻ. Để tôi giúp cậu lau người.-Jungkook nói, cũng không chờ đến sự đồng ý của cậu ba, nhanh chóng tiến vào trong nhà tắm
Đến khi Jungkook xả xong nước ấm vào chậu gỗ, cho thêm vài giọt tinh dầu hoa nhài mà mang ra thì đã thấy Taehyung dựa lưng vào đầu giường, mi mắt thiêm thiếp nhắm lại.
-Cậu ba có muốn lau người rồi đi ngủ không?
-Ưm...
-Thưa cậu ba?-Jungkook kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, dù biết rằng đối phương sẽ chẳng thể đáp lời mình một cách đàng hoàng
-Ồn quá, anh tự làm đi, tôi đang rất mệt.-Taehyung nhíu mày, trong bụng lúc này đột nhiên có chút đau
Jungkook nghe vậy thì đặt chậu nước xuống cạnh giường, bật sáng đèn bàn ngủ để có thể giúp Taehyung lau người mà không khiến cậu gai mắt.
Taehyung lúc say đặc biệt ngoan ngoãn, Jungkook cởi tới đâu đều sẽ nâng chỗ đó lên cho hắn dễ dàng làm việc, hắn lau xong tay trái sẽ đưa cho hắn tay phải, hắn muốn lau lưng, cậu liền chồm người lên cho hắn lau. Chỉ là suốt quá trình đó Taehyung mắt nhắm mắt mở, trông thực có chút buồn cười.
Jungkook vệ sinh cho cậu ba xong liền vào phòng quần áo, lấy ra y phục thoải mái mà mặc cho Taehyung, chu đáo đỡ cậu nằm hẳn hoi xuống giường.
Hắn định sau khi rửa chậu sẽ lập tức rời phòng cho cậu ba yên giấc, chỉ là khi ngón tay vừa gạt xuống công tắc đèn phòng tắm thì Jungkook lại nảy một ý nghĩ tương đối sai lệch.
Hắn bước trở lại bên giường, ngồi xuống mép nệm trống, im lặng đưa mắt ngắm nhìn Taehyung.
Jungkook đặt tay mình vào bàn tay để ngoài chăn bông của cậu ba, và luồng hơi ấm truyền qua bỗng chốc khiến hắn thấy thật dễ chịu.
Đây là lần đầu tiên Jungkook chân chính nắm tay Taehyung, cảm giác có chút không thật. Ban nãy khi hắn giúp cậu ba vệ sinh thân thể kì thật không hề có cảm giác này.
Chỉ là hiện tại khi mọi thứ lặng đi rồi, không có mệnh lệnh hay vai vế thì Jungkook mới cảm thấy giữa mình và cậu ba không tồn tại bất cứ rào cản nào. Hắn ước chi bản thân có thể ở mãi như vậy, và bình minh sẽ không bao giờ đến.
Suy nghĩ này thoáng thời đưa Jungkook trở về cuộc trò chuyện ban nãy giữa hắn và Jimin, nhớ lại từng lời đối phương nói khiến hắn phải suy nghĩ rất nhiều.
Taehyung thực sự thu hút...Anh nhìn cậu ta trên sàn nhảy mà xem, phóng khoáng như vậy, chẳng khác gì loài hoa thơm mà ai cũng muốn lấy mật.
Tôi không biết Taehyung đặt anh ở đâu, nhưng cậu ấy ý thức được việc anh đang quan sát và anh là người biết rõ mọi chuyện.
Taehyung không tin tưởng anh, tôi nhìn ra điều đó...
Jungkook nghĩ đến đây thì bất giác co tay mình lại, nắm chặt lấy tay Taehyung. Hắn thấy có chút không cam lòng khi nhận ra bản thân không thể thao túng cậu bằng cách dễ dàng như vậy.
.
..
...
..
.
Taehyung thức dậy sau một giấc mơ không mấy ngọt ngào, nhưng được ở trong chăn êm nệm sạch thì cảm giác khó chịu cũng không tìm đến làm phiền.
Đồng hồ trên tường vừa chạy qua bảy giờ sáng, còn một tiếng trước khi gia sư đến dạy học. Taehyung mệt mỏi rời khỏi giường, vào nhà tắm vệ sinh cá nhân sạch sẽ, sau đó mới xuống lầu.
Như thường lệ, Jungkook thức dậy từ sớm để phân phối công việc trong biệt thự, vừa trông thấy Taehyung liền cho người chuẩn bị bữa sáng.
Hôm nay cả nhà chỉ có mình Taehyung, cậu cư nhiên có thể thoải mái đặt mông bất cứ đâu mình thích, nhưng ít nhất Taehyung vẫn còn tôn trọng Hyunsuk cùng các anh, nên lại kéo ghế nơi vị trí áp chót quen thuộc, vui vẻ ngồi xuống.
-Tôi có dặn đầu bếp làm ít bánh mứt, khi cậu chủ học sẽ mang lên.
Taehyung gật đầu, sau đó lại bảo Jungkook pha thêm một bình trà lạnh, vì cậu cảm thấy như vậy bánh mứt sẽ ngon hơn.
Đương lúc Taehyung vừa kết thúc bữa ăn của mình, điện thoại di động đặt trên bàn lại trùng hợp vang lên.
-Alo, em nghe?
Jungkook đang dọn dẹp bàn ăn bên cạnh liền thuận tiện nhìn theo Taehyung. Không biết đầu dây bên kia nói gì mà thái độ hững hờ của cậu ba lại thoáng chốc chuyển sang nghiêm túc, nhưng vì cậu không bật loa ngoài nên hắn một chút đầu mối cũng không truy được.
-Được, gặp anh sau.
Nói rồi Taehyung cúp máy, quay sang nhìn Jungkook.
-Có chuyện gì vậy cậu chủ?-Jungkook hỏi, đầu lại khẽ hạ xuống để nghe rõ lời cậu ba sắp nói
Chỉ có điều Jungkook chưa kịp nghe được một chữ từ Taehyung thì cổ của hắn lại đột ngột bị bắt lấy. Taehyung bật người đu lên người hắn, buộc Jungkook theo quán tính phải đỡ lấy đối phương. Trên gương mặt cậu ba lúc này lại tràn ngập hoan hỉ.
-Ai da thành công rồi Jungkook!
-Cậu bình tĩnh, rốt cuộc có chuyện gì?-Jungkook ôm hai bên đùi Taehyung, có chút khó khăn đứng vững với sức nặng của một thanh niên khoẻ mạnh
-Anh Jin vừa gọi cho tôi, hỏi rằng tôi có hứng thú học kinh doanh hay không, bên anh ấy vừa hay có một vị trí trống.-Taehyung vừa nói vừa cười, trong ánh mắt lại xuất hiện hồ quang lấp lánh
-Nghĩa là anh Jin mời cậu đến làm việc?-Jungkook bấy giờ không giấu nổi bất ngờ trên nét mặt, hào hứng hỏi
-Chính là như vậy đó, anh ấy bảo tôi có thể giúp sắp xếp các hạng mục trong công ty, công việc không quá nặng nhưng chắc chắn sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm.
-Chúc mừng cậu.-Jungkook cười khi trông thấy đối phương tràn ngập vui vẻ, nhưng hắn hiện tại cũng có chút ngại
Như nhận ra điều này trên gương mặt gượng gạo của quản gia, Taehyung liền nhớ đến tư thế kì quặc của cả hai lúc này. Cậu lập tức nhảy xuống khỏi người hắn, gò má cũng đột nhiêm phiếm hồng.
-Cái này là do vui quá, thất lễ với anh.
-Không có gì.-Jungkook mỉm môi, sau lại hỏi-Thế cậu cả nói khi nào cậu có thể đi làm?
Taehyung tựa hông vào thành bàn, như ngẫm lại lời Seokjin vừa nói qua điện thoại, tổng kết thành cái gì đó đơn giản ngắn gọn để truyền tải cho Jungkook.
-Anh Jin bảo cuối tuần này anh ấy rảnh rỗi, có thể lên chi nhánh đó hướng dẫn tôi, đầu tuần tôi có thể tự tới làm việc.
Jungkook gật gù như nghe hiểu, lại nói với Taehyung những quan ngại của mình.
-Đây là cơ hội tốt, nhưng cậu học kinh tế chưa tới đâu, hiện tại còn đi làm, thời gian trao đổi với gia sư thực sự rất ít.
-Cũng không tính là quá eo hẹp...tôi sẽ đến công ty vào buổi sáng, chiều có thể nghỉ, mang tài liệu về nhà tự làm.-Taehyung thản nhiên nói, xem chừng chưa ý thức được gian khổ ở tương lai
-Thế thì cậu cũng có thể làm việc trực tiếp tại nhà mà, công nghệ ngày nay hiện đại như vậy, không phải lo về vấn đề khoảng cách.-Jungkook cười khổ
-Không không không.-Taehyung lắc lắc ngón trỏ, làm ra bộ dáng rành đời-Tôi phải đến đó để giao lưu làm quen với mọi người, biết mặt nhau, gần gũi nhau, sau này cái gì cũng dễ dàng hơn cả.
Jungkook nghe đến đây liền ngẩn ra như không tin, sau lại thấy vô cùng thoả mãn, cảm thán một câu.
-Không ngờ cậu còn có thể nghĩ đến khía cạnh này! Yếu tố con người đúng là quan trọng nhất.
-Đúng không? Mà chính anh là người dạy tôi cái này, anh quên rồi à?
Taehyung cười đắc ý, khiến cho Jungkook phải nhíu mày nghi hoặc. Hắn cùng lúc chỉ ngón tay vào mình, nghi vấn một câu.
-Tôi có sao?
Nghe thế Taehyung liền thở dài như thất vọng, hít một hơi rồi nói.
-Anh không nhớ gì sao? Hai tháng trước, trong một buổi sáng chúng ta chạy bộ tôi có hỏi anh về kinh nghiệm trải đời, chính anh đã nói về cái này, rồi anh còn nói về mấy cái thuật đọc ý vị gì đó...
Đương lúc Taehyung đang ba hoa kể lể, Jungkook đứng ở đối diện cậu lại không dừng được mà nở nụ cười tự hào. Hắn không thể ngờ rằng Taehyung lại có thể ghi nhớ chúng một cách rõ ràng và chi tiết như vậy, trong khi Jungkook một chữ cũng nặn không ra.
.
..
...
..
.
Sáng thứ bảy, Taehyung thức dậy từ sớm. Tâm trạng ngày đầu tiên đi làm không ngờ cũng có tác dụng lên cậu, khiến lòng của Taehyung cứ bồn chồn mãi.
Tối hôm trước Jungkook đã giúp cậu ủi phẳng âu phục, mắc gọn gàng trên giá treo, giày da nhìn qua sạch sẽ chỉnh chu, đặc biệt làm người ta yêu thích.
Thắt xong cà vạt, Taehyung đi tay không xuống lầu, vừa hay Jungkook cũng đang đứng chờ cậu nơi cửa dinh thự.
-Mợ hai đang dùng trà ở phòng khách, cậu ba có muốn qua chào một tiếng không.
Jungkook nói xong một câu này, vẻ mặt của Taehyung lại đột nhiên phát ngượng mà đỏ lên. Từ sau sự kiện phát giác đầy xấu hổ ngày hôm ấy Jeonji cư nhiên đã trở thành một chủ đề cấm kị giữa hai người bọn họ.
Taehyung không muốn cùng Jungkook nhắc đến người phụ nữ kia, một phần vì cậu vẫn còn nhớ rõ cái đêm hôm đó, một phần vì cậu không muốn Jungkook có thể thuận lợi mà biết thêm nhiều hơn.
Kể từ khi Jungkook chuyển đến đây, Taehyung đối với hắn dù có tin tưởng thì trong lòng vẫn không buông được một tầng cảnh giác. Cậu có cảm giác hắn đang theo dõi nhất cử nhất động của mình, hoặc có thể là của cả căn nhà này.
Và Taehyung nghĩ Jungkook chỉ nên biết cách điều phối công việc trong dinh thự thôi, còn đời sống riêng tư của bậc gia chủ, hắn không nên can dự quá nhiều, giống như cách mà hắn đang làm với Taehyung.
Nhận thấy bản thân đã đi tương đối xa trong những suy nghĩ, Taehyung vội quay trở về thực tại, nói nhanh với Jungkook.
-Anh ở đây chờ đi.
.
..
...
..
.
Jeonji lúc này nửa nằm nửa ngồi trên sô pha phòng khách, thân thể mềm mại của nữ nhân với những đường cong đáng tự hào cứ thế hiện lên qua lớp áo choàng mỏng. Đôi chân dài miên thuận theo tư thế nằm sấp mà đung đưa trong không khí, những lớp da trắng trẻo lại va chạm vào nhau, tạo nên hiệu ứng mềm mại vô cùng thích mắt.
Cô nàng nhìn ngắm chiếc túi xách mới ra mắt cách đây vài hôm, lại cảm thán vì sao nó có thể đẹp đến thế, rồi lại tự thêu vá nó trong tủ đồ của chính mình.
-Chào mợ.
Tiếng nói của nam nhân vang lên, đánh động vào không gian tĩnh lặng khiến Jeonji giật mình, nàng vội ngoảnh đầu nhìn, lại trông thấy Taehyung đang đứng cạnh sô pha, mỉm môi cười đầy hoà ái.
-Con làm mợ giật mình đấy.-Jeonji trách thầm một câu, rồi lại quét mắt một lượt từ trên xuống dưới bộ dáng thu hút củ Taehyung lúc này-Sắp đi hẹn hò sao, ăn mặc chỉnh chu như vậy.
Jeonji vui vẻ ngồi lên ngay ngắn, vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh mình.
Taehyung thấy thế cũng thuận theo mà ngồi xuống, nhưng vẫn lễ độ cách nữ nhân kia một khoảng.
-Con ra ngoài gặp mặt kẻ có quyền, lịch sự là điều tất nhiên thôi mợ.
-Ái chà, thế mà chẳng bao giờ thấy con như vậy trước mặt ta.
Nở một nụ cười hiền, Taehyung đáp.
-Vì mợ thân thuộc với con, con không nhất thiết phải bó buộc mình.
Jeonji nghe thế liền cười đầy ẩn ý, móng tay xinh đẹp trượt nhẹ trên bắp đùi của Taehyung, lời nói ra có chút ám muội.
-Con biết mợ không yêu Hyunsuk.
Taehyung khẽ gật đầu, lại nhẹ nhàng nhấc tay nữ nhân ra khỏi vùng nguy hiểm.
-Nhưng mợ vẫn phải thôi, nếu không thì tiền đâu cho mợ sài.
Jeonji nghe thế thì nhíu mày bĩu môi, thất vọng khi đối phương thẳng thừng vạch trần mình như vậy.
-Con biết mợ thích trai trẻ và mợ là một cô gái tinh ranh, nếu không thì mợ đã chẳng ngồi được ở đây. Và mợ lại quá đúng với hình mẫu của con rồi...
-Thế con còn chờ gì nữa mà không đá quách lão già kia đi?-Jeonji nhấp môi ngụm trà, nghi hoặc hỏi
Taehyung lúc này liền bật cười như vô cùng châm biếm, cậu đảo mắt ra bên ngoài khu vườn của họ, ngắm nhìn những cây đỗ quyên màu hồng phấn mà Jungkook mới cho trồng dạo gần đây, miệng lại nói vu vơ.
-Hình mẫu là thứ để trong đầu chứ không để trong tim. Vả lại nếu chị thích em đến thế thì chị cũng nên đặt em trong tim, chứ không phải trong giỏ hàng.
Đoạn nói xong Taehyung liền vui vẻ đứng dậy mà ly khai. Bỏ lại Jeonji bấy giờ vẫn còn đờ đẫn trên sô pha, với mùi hương nam tính đọng lại.
Bất giác Jeonji phải tự bật cười với chính mình. Nàng công nhận rằng Taehyung dù có là đứa con vô dụng của Kim gia thì cái máu nắm quyền làm chủ của Kim gia cũng chưa từng bỏ rơi cậu.
...
..
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook