Bí Mật Cô Ấy Giấu Tôi - Ande
-
C11: Chương 10
"Em sử dụng nước hoa của nhãn hàng nào thế? Hình như chị ngửi thấy mùi trên người em ở đâu đó rồi."
Người nói vô tình, người nghe cố ý. Sau lưng tôi toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Không chắc những lời này chị nói mang dụng ý gì, hay chỉ đơn thuần là cảm thấy mùi hương trên người tôi dễ chịu? Hoặc cũng có thể là chị đã biết tối qua xảy ra chuyện gì? Lẽ nào chị ấy không ngủ?
Không đúng, không có khả năng chị ấy còn thức được. Ngay lúc đó hô hấp của chị rõ ràng là đều đều. Không thể lừa người được. Với lại nếu thật sự chị ấy còn thức, vậy cớ gì lại không mở mắt? Không phải như vậy là có thể bắt được tôi ngay tại trận sao?
1
Trước mắt cần giả vờ bình tĩnh, vận động não nhanh, tìm một cái nhãn hiệu nước hoa để trả lời.
"Terre dHermès." Tôi cười nói.
"Rất có gu thẩm mỹ nha." Chị ấy bật cười khanh khách, đôi mắt nheo lại thành một đường. "Nhưng nghe có vẻ trung tính quá, dáng vẻ của em hợp với mấy loại nước hoa có phần nữ tính hơn."
"Cảm ơn chị..."
Sau câu nói đó, chị ấy không mở miệng thêm nữa. Tôi cầm khay đồ ăn chạy chầm chậm rời đi. Không biết chị ấy có chú ý bộ dạng lúc tôi chạy trốn không nhưng tôi không thể quản nhiều. Tôi sợ nếu còn nán lại trò chuyện, tim mình sẽ nhảy ra ngoài mất.
————————————————————————
Tôi quyết định trong những ngày này không nên đến nhà chị. Vì câu nói vô tình kia của chị đã dọa tôi một phen khiếp vía. Tôi không có cách nào đoán được rốt cục là chị ấy đã phát hiện ra hay chỉ là buộc miệng hỏi mà thôi. Tôi cũng chẳng dám trốn trong tủ quần áo của chị ấy.
Mấy ngày này, ngoại trừ đi làm thì tôi ru rú trong nhà. Không có việc gì làm, tôi gọi tán dóc với bạn thân.
Cái con nhỏ đáng ghét ấy, lần nào cũng muốn tôi chủ động liên lạc nó trước. Ngộ nhỡ ngày đó tôi bị người khác bắt lại vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp thì có khi nào hơn nửa năm nó mới nhận ra là tôi mất tích rồi không?
"Gì? Chị ta có bạn trai?" Bạn thân nghe thấy tôi nói tinh thần hóng hớt bỗng tỉnh táo. "Vậy mày còn trông ngóng cái beep gì nữa? Chị ta là gái thẳng còn gì? Dừng đi, Khả Tâm, chúng ta nên đổi mục tiêu thôi."
"Nhưng tao nghe được chị ấy nói là không ưa cái gã kia." Tôi ở trong tủ quần áo nghe được câu ấy, tiếp đó đem miếng snack khoai tây Lays vừa mở bỏ vào miệng. "Sau đó còn có một chuyện khiến tao cảm thấy rất kỳ quái."
Tôi lẻn vào nhà chị, phát hiện một căn phòng trống và vết máu trên thảm. Nói thẳng ra chuyện cô gái gọi là "Ngữ Yên".
"Bạn trai chị ấy hình như rất nôn nóng vì không tìm thấy cô gái tên "Ngữ Yên". Có lẽ là mới 18, mà có vẻ vì chị là người cuối cùng mà cô bé Ngữ Yên kia gặp rồi mất tích."
"Hừm..." Bạn thân ở đầu dây bên kia sẽ than nhẹ.
"Cái thằng cha ấy khăng khăng cho rằng chị đã đem cô bé kia giấu đâu đó. Cồn đuổi theo tới tận nhà hàng của tao." Tôi tỏ ra kiêu ngạo mà nói. "Rồi tao đuổi tên đó đi, đồng nghiệp đều khen tao lợi hại."
"Khả Tâm, tao càng nghe càng thấy nó sai sai." Giọng điệu của nhỏ bạn thân ngập tràn lo lắng. "Mày có nghĩ, lẽ nào đúng thật chị ta đã làm người biến mất không?"
"Hả? Ý gì thế?"
"Mày không hiểu à? Nói không chừng, chính chị ta là người đã giấu cô bé kia..."
"Không có chuyện đó!" Tôi nhanh chóng kết luận. Suy cho cùng thì lúc tôi ở nhà chị không tìm ra chỗ nào có thể giấu người được. Nhưng lại không thể nói chuyện này cho nhỏ bạn biết thành ra phải đổi cách nói khác. "Chị ấy là luật sư. Sao có thể làm một việc vi phạm pháp luật như thế được? Hơn nữa, trông chị ấy chẳng có vẻ gì là giống loại người đó."
"Trên đời này cái quái gì cũng xảy ra được, mày vẫn nên cẩn thận thì hơn. Đừng qua lại với hạng người này."
"Mày xem phim phá án nhiều quá rồi đó, thực tế làm gì có nhiều chuyện kỳ lạ đến vậy?" Tôi lại nhét một miếng snack vào mồm. "Huống chi, nơi chị ấy ở lại còn là khu biệt thự, nhỡ có âm thanh lạ phát ra, chắc chắn người khác sẽ nghe thấy."
Tôi và bạn thân cúp máy. Nằm trên giường, tôi bất giác nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Tôi đem chuyện cô gái mất tích và phát hiện căn phòng trống ở nhà chị, với cả tấm thảm dính máu kia xâu chuỗi lại.
Tấm thảm dính máu... Thằng nhóc kia bảo là do không cẩn thận để thuốc nhuộm dính lên thảm, trẻ con thì không biết nói dối. Có điều, nếu cái chất lỏng màu đỏ kia là thuốc nhuộm, vậy hàm răng trên thảm phải giải thích thế nào đây?
Nghĩ thế nào cũng không tìm được cách giải thích hợp lý. Sự hiếu kỳ này đã thúc đẩy tôi nên ghé thăm nhà chị một lần nữa.
Tôi cố gắng lắm mới đợi được đến ngày nghỉ, nhưng tôi không biết liệu ngày đó chị có ở nhà hay không? Vì theo lý mà nói, chị ấy chắc làm việc từ thứ Hai đến thứ Sáu, riêng thứ Bảy và Chủ Nhật là được nghỉ.
Hôm nay là thứ Sáu, buổi chiều tan làm cá chắc việc đầu tiên chị ấy làm là về nhà.
Vào khoảng 10 giờ sáng, tôi mặc áo hoodie, đi bộ đến office building của chị. Đứng dưới lầu lén nhìn lên trên, tôi thấy chị cầm trên tay một tập tài liệu đang nói gì đó với đồng nghiệp, vẻ mặt có hơi sốt sắng. Sau đó thì quay ra chỗ khác kiểm tra máy tính.
Trông chị bận rộn thế này tôi yên tâm rồi, vì tôi tính ghé thăm nhà chị. Lần này đến là có mục đích, tôi muốn tìm chỗ có thể giấu người trong nhà chị nhằm loại bỏ đi khả năng mà bạn thân đã nói.
Hôm nay tôi cưỡi xe máy điện mà ngồi xe buýt tới gần khu biệt thự chị ở. Vẫn như cũ, trèo qua hàng rào sắt, số lần ghé qua đây không ít nên địa hình bên biệt thự tôi đã nằm lòng.
Trước sau như một, tôi lại dùng chìa khóa plastic mở cửa nhà chị. Cẩn thận tìm tòi trên sàn nhà, tôi không nhận thấy sự khác biệt của gạch trên sàn, càng không có bất kỳ viên gạch men vào lỏng lẻo.
Chẳng lẽ ở ban công?
Rốt cục, tầng hai cũng đã xem qua. Không có chỗ nào giấu được người.
Bởi vì không yên tâm, tôi lại lên tầng hai nhìn qua lần nữa. Nó vẫn y hệt lần trước, tất cả các cửa đều được mở ra, không có gì khác.
Tôi men theo cầu thang lên trên, tới sân thượng. Sáng nay trước khi ra ngoài hình như chị ấy mang chăn ra phơi. Tôi thấy có một tấm chăn mắc trên dây treo, bên cạnh còn có một thùng gì đó rất to (chắc là máy nước nóng?). Mấy thứ khác gì đều không có, rất trống trải.
Từ sân thượng nhà chị, tôi nhìn xuống dưới quan sát, phát hiện trong sân nhà có một căn nhà gỗ nhỏ.
Giấu người ở chỗ đó chăng?
Tôi ngẫm nghĩ một hồi liền chạy xuống lầu, lòng mang theo sự hiếu kỳ đi về phía căn nhà gỗ ấy. Lúc vừa đến gần, tôi đã ngửi thấy một mùi hôi thối, có vẻ là mùi chuột chết, có khi nào chị ấy quên đổ rác không?
Xung quanh ngôi nhà gỗ không có trét xi măng hay lát gạch men mà chỉ là bùn cát bình thường. Chỉ cần giẫm lên là để lại dấu vết, tôi đành phải vừa giẫm vừa dùng chân gạt. Đợi đến khi lại gần, mùi hôi thối càng nồng nặc hơn, điều này càng gây tò mò cho tôi. Trong đây chứa thứ gì?
Căn nhà gỗ không khóa mà chỉ khép đơn giản. Tôi chầm chậm mở cửa ra, phát hiện bên trong có cái thùng nhựa màu vàng có nắp đậy. Phía trên ruồi bọ bay tứ tung, cái mùi nồng đến độ tôi phải kéo áo lên che để giảm bớt.
Linh tính mách bảo tôi rằng, đừng mở cái nắp thùng nhựa kia ra. Trông nó như một chiếc hộp Pandora và thứ bên trong nhất định sẽ khiến cho tôi khó chấp nhận. Tuy nhiên, tôi không tài nào kiềm chế được sự tò mò trong mình. Đưa tay mở nắp cái thùng nhựa ra.
Mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mặt, tôi trợn tròn mắt nhìn vào thứ bên trong thùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook