Bí Kíp Giả B
-
Chương 64
Học kì mới bắt đầu, quả nhiên Lưu Văn đã chuyển công tác từ Trung học số 36 sang Trung học số 1. Chủ nhiệm mới của lớp 5 là một giáo viên Omega lúc nào cũng khúm núm, dáng vẻ sợ hãi rụt rè, thấy Lý Lãng Lông xanh từ cái nhìn đầu tiên đã biết không phải người tốt nên không dám lớn tiếng, gặp được Hạ Trì vị lão đại khét tiếng trong truyền thuyết của Trung học số 36 càng hận không thể đi đường vòng.
Trong kì nghỉ đông lần này ai nấy đều rất vui vẻ.
Vì Lý Lãng tiến bộ thần tốc trong kì thi cuối học kì một nên bố hắn thực hiện lời hứa khen thưởng một chuyến du lịch một tuần tới Nhật Bản. Lý Lãng sống như tiên ở xứ sở tư bản chủ nghĩa, một ngày có thể đăng một trăm tám mươi bức ảnh trên vòng bạn bè Wechat.
Sau chuyến đi này, hắn mập *** tăng gần mười cân rõ rành rành.
Hạ Trì cười hắn cao lớn vạm vỡ không khác gì con gấu chó, Lý Lãng đánh giá Hạ Trì vài vòng rồi nói: “Lão đại, sao tao cảm thấy mày cũng béo lên nhỉ? Cơ bụng mày còn không đấy?”
“Sh—” Hạ Trì vội vàng liếc nhìn Tô Tinh rồi nháy mắt ra hiệu với Lý Lãng, nói, “Mẹ nó mày đừng sủa bậy!”
Bây giờ Hạ Trì cực kì nhạy cảm với chữ ‘béo’, kế hoạch nuôi heo trong kì nghỉ đông của hắn đã chính thức tuyên bố phá sản. Mấy ngày trước hắn và Tô Tinh cùng đứng lên cân, Tô Tinh không chỉ không béo lên mà còn gầy đi một cân rưỡi, trong khi bản thân hắn thì lại tăng ba cân.
Hạ Trì rơi vào bế tắc, rõ ràng hai người ngày nào cũng ở cạnh nhau, ăn giống nhau, tại sao bé Trạng nguyên lại không tăng cân nào mà chỉ có mình hắn béo lên?
Hơn nữa mấy ngày nay đúng lúc Tô Tinh bị sái cổ, cổ không thoải mái, đọc sách hay xem tivi cũng phải ngồi thẳng lưng, mắt không thể nhìn chéo. Hồi chuông báo động dấy lên trong lòng Hạ Trì, trước kia bé Trạng nguyên rất thích gối bụng hắn, sao bây giờ lại hờ hững tới vậy? Chẳng nhẽ chê hắn béo lên cơ bắp lỏng lẻo? Đúng là có mới nới cũ mà!
Nhưng thằng óc chó Lý Lãng này có mắt như mù, hắn vỗ nhẹ lên bụng dưới của Hạ Trì, cố ý nói lố: “Hể? Cơ bụng của lão đại đâu rồi? Bỏ nhà ra đi rồi à?”
Tô Tinh đang khoanh tay trước ngực ngồi xem trò hề bật cười thành tiếng.
“Đờ mờ! Cơ bụng của ông đây hơi bị rắn chắc đấy!”
Hạ Trì đè Lý Lãng lên tường tẩn cho mấy phát, Lý Lãng kêu áu áu áu xin tha: “Sai rồi sai rồi! Lão đại tao sai rồi! Giơ cao đánh khẽ đi! Tao có hàng ngon cho mày! Thật đấy!
Hạ Trì hừ lạnh một tiếng về chỗ ngồi khoác vai Tô Tinh, gác chéo chân, ngoắc ngón tay đầy cà lơ phất phơ: “Hàng ngon gì? Giao ra đây thì tha tội chết cho mày.”
“Hí hí hí…” Lý Lãng lấy món đồ từ trong balo ra rồi đưa cho Hạ Trì qua dưới bàn một cách bí ẩn, nháy mắt ra hiệu thì thầm: “Từ Nhật Bản mang về cho mày đấy, đi mấy cửa hàng chọn theo khẩu vị của mày. Hàng nội địa chất như nước cất, đảm bảo mày thích!”
Hạ Trì nhận lấy liếc nhìn thì thấy một chiếc CD, hắn lật mặt trước lên xem, trên bìa là hình ảnh một cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên mặc áo sơ mi rộng thùng thình của bạn trai, áo sơ mi trượt xuống đầu vai che khuất những bộ phận trọng yếu. Cô gái nằm nghiêng trên giường, nửa thân dưới không mảnh vải che thân, mười đầu ngón chân sơn màu đỏ, miệng đang ngậm một ngón tay, ánh mắt mơ màng lại khiêu khích.
“Hóa ra cậu thích kiểu này?” Tô Tinh nhướng mày.
“Chứ sao,” Lý Lãng vô cùng hả hê, “lão đại chỉ thích em gái ngực bự buộc tóc đuôi ngựa hai bên, quan trọng nhất là không được quá lộ liễu, kiểu mặc áo sơ mi nửa kín nửa hở như này là gợi cảm nhất!”
Tô Tinh chép chép miệng, trầm ngâm gật đầu.
“Cút con mẹ mày đi!” Hạ Trì mắng một câu, ném chiếc CD đi không hề thương tiếc, “Ai bảo tao thích kiểu này! Tao chỉ thích kiểu lạnh lùng vô tình biết học hành còn phải là thủ khoa kì thi trung học thôi!”
Lý Lãng căn bản không nghe rõ Hạ Trì nói tràng giang đại hải cái gì, nghi ngờ hỏi: “Lại điêu đi? Lần trước tao gửi phim cho mày mày còn nói…”
Hạ Trì túm cổ Lý Lãng tẩn một trận lên bờ xuống ruộng.
“Vcl? Hàng ngon gì đấy?!” Lông xanh khoác hai chiếc balo trên vai bước vào lớp, khom lưng nhặt chiếc CD bị Hạ Trì ném xuống dưới đất, nhìn thoáng qua tấm tắc ngạc nhiên, “Mới ngày đầu đi học đã kích thích vậy rồi cơ? Đau thận con mẹ nó luôn?”
Lý Lãng bò lồm cồm từ dưới đất lên, phẩy tay hào phóng nói: “Lão đại không cần, cho mày đấy!”
Lông xanh chỉnh lại cổ áo rồi từ chối một cách vô cùng đoan chính, nói: “Tao cũng không cần, tao với Nhạc Nhạc đã gặp mặt bố mẹ rồi, coi như tiến nửa bước vào cung điện hôn nhân. Từ nay trở đi tao phải sửa lại tật xấu của mình, bắt đầu bằng việc cấm phim cấm thủ dâm.”
“Gặp bố mẹ?” Lý Lãng không tin, “Thật không đấy?”
“Đương nhiên là thật!” Lông xanh nói.
Hạ Trì hỏi mới biết được, nửa tháng trước, Lông xanh và Kha Nhạc Nhạc tới công viên giải trí hẹn hò, đúng lúc đang chơi trò chơi thì đụng phải bố nó.
Bố nó lôi nó về nhà đánh một trận no đòn, mắng nó yêu sớm học hành chểnh mảng, sinh loại súc sinh này ra thà đánh chết còn hơn! Bố nó đánh đã đời rồi xách quần lên, bàn tay xoa khuôn mặt già nua của mình, đột nhiên thay đổi sắc mặt như diễn Biến kiểm(1). Ông vui tới mức không khép miệng được, hài lòng nói con trai vô cùng có tiền đồ, ông vẫn luôn lo lắng rằng không ai cần thằng đần như Lông xanh, không ngờ rằng nó đã tìm con dâu về cho ông sớm tới vậy.
(1) Biến kiểm (phồn thể: 變臉, giản thể: 变脸, bính âm: biàn liǎn, tạm dịch: thay đổi mặt mũi) là một kỹ thuật trong kịch Tứ Xuyên. Diễn viên mặc trang phục sặc sỡ, di chuyển theo tiếng nhạc, đeo mặt nạ nhiều màu khắc họa các nhân vật kịch tiêu biểu, khi nhạc lên đến cao trào, diễn viên phất quạt hoặc tay áo qua mặt, trong tích tắc đã thay đổi từ mặt nạ này sang mặt nạ khác, mỗi mặt nạ biểu thị một tâm trạng khác nhau.
Sắc mặt Hạ Trì như cứt ngâm dấm, hỏi: “Vậy bố mày còn đánh mày làm gì?”
Lông xanh cào tóc: “Em cũng hỏi thế, ông ấy nói là cảm giác lẽ sống, trẻ con yêu sớm phải đánh một trận, đây là luật.”
Lý Lãng trợn trừng mắt, khinh thường nói: “Hớ! Luật rừng à! Chỉ là hưởng thụ quyền lực làm bố thôi! Ông bô nhà tao cũng thế, bình thường thì chẳng quan tâm tao, ngày nào cũng ra ngoài xã giao chẳng thấy tăm hơi đâu. Tao mà làm chuyện gì xấu, ông ấy thì hay rồi, là người đầu tiên xuất hiện đánh tao nhanh hơn bất cứ ai!”
“Còn có cái luật này à?” Hạ Trì vừa nói vừa nhìn mắt Tô Tinh, sáp lại gần thì thầm, “Dù sao hai đứa mình cũng không có bố, hay là cậu đánh tớ một trận, tớ đánh trả lại một trận? Tớ cũng muốn hưởng thụ chút quyền lực làm bố.”
“Được,” Tô Tinh viết tên mình vào trang đầu tiên trong sách giáo khoa, cũng không ngẩng đầu lên, “tớ đánh trước, cậu nhớ phải gọi xe cấp cứu trước.”
Hạ Trì nuốt nước bọt, đập bàn nói lời chính đáng: “Tớ phản đối cách làm hai người bố(2) thô bạo này của cậu, tớ nghĩ bố con nên bình đẳng, trong sách giáo khoa Lịch sử đã nói gì? Thiên phú nhân quyền(3)!”
(2) Hai người bố: bố của Hạ Trì (lúc đánh) và bố của con hai người sau này
(3) Conn người sinh ra bình đẳng tự do, mỗi người đều bẩm phú có quyền tư tưởng (Jean-Jacques Rousseau)
Lý Lãng không xem trọng: “Lão đại, nhỡ sau này con mày lớp mười đã yêu sớm thì mày định làm thế nào?”
“Ông đây phải đánh ranh con mất dạy!” Hạ Trì bốc phét trơn tru, “Đánh đến khi nào không dám nghĩ đến yêu đương nữa, trong đời chỉ tập trung học hành thôi. Bao quy đầu cũng chưa cắt mà dám đua đòi yêu đương?”
“Thế mày thiên phú nhân quyền cái con *** gì vậy?” Lý Lãng cười ngả ngớn.
Mấy con người này một khi đã nói chuyện toàn là ba xàm ba láp, có bao nhiêu câu nói tục chửi bậy là tuôn ra hết. Tô Tinh hiếm khi tham gia nhưng lúc này lại xen vào: “Đúng.”
“Gì cơ?” Lông xanh lau nước mắt đọng bên khóe mắt vì cười quá nhiều, “Học sinh giỏi nói gì cơ?”
Tô Tinh nghiêm túc: “Đúng là không nên yêu đương thời trung học.”
Nụ cười trên mặt Hạ Trì đột ngột tắt ngóm, hắn ‘ớ’ vài tiếng như máy đọc băng cassette, ‘ớ’ một lúc lâu vẫn chưa nói thành câu hoàn chỉnh.
“Cậu nói đúng không?” Tô Tinh quay mặt lại mỉm cười hỏi Hạ Trì.
Hạ Trì lập tức lắc đầu nhịp nhàng như lắc trống bỏi: “Không đúng! Đương nhiên là không đúng! Sau này con tớ nhất định phải yêu sớm, không yêu sớm tớ không nhận oắt súc sinh này là con! Học tập, yêu đương, cross! Cả hai đều phải vững!”
Nói rồi hắn huých khuỷu tay vào người Tô Tinh, cẩn thận hỏi: “Đúng không?”
Tô Tinh đang viết tên lên sách giáo khoa Vật lí bỗng bị Hạ Trì va vào, nét cuối chữ ‘Tinh’ đột nhiên vẽ một đường ngang trên trang sách.
Cậu không lên tiếng, lạnh mặt đặt bút xuống lườm Hạ Trì.
Hạ Trì vươn tay xoa mặt Tô Tinh, trêu chọc nói: “Được rồi được rồi, chuyện bé tí này mà cũng giận, giận dỗi chuyện này chuyện kia suốt ngày thôi, giận đến bốc khói luôn, bánh bao trứng sữa cũng không nở phồng như cậu đâu đó.”
Hắn cầm bút vẽ ba bông hoa hướng dương trên đường ngang kéo dài từ chữ ‘Tinh’.
“Nè, thế nào?” Hạ Trì cực kì đắc ý đẩy sách tới trước mặt Tô Tinh.
“Xấu.” Tô Tinh đánh giá lời ít ý nhiều.
“Hay là cậu đưa quyển sách này cho tớ,” Hạ Trì lấy quyển sách giáo khoa Vật lí trong chồng sách mới trên bàn, nói, “đổi đi, quyển này của tớ mới tinh.”
Hắn nói rồi lấy quyển sách kia của Tô Tinh.
“Không đổi.”
Tô Tinh vội vàng giành lại quyển sách vẽ hoa hướng dương của mình, vẻ mặt lạnh te nhét vào ngăn bàn.
Hạ Trì cười thầm trong lòng, thích rành rành còn mạnh miệng, bé Trạng nguyên nói một đằng làm một nẻo nhà hắn sao lại đáng yêu vậy cơ chứ.
—–
Tóm lại, Lông xanh đơn phương xác định mình và Kha Nhạc Nhạc là quan hệ đã gặp bố mẹ.
Ý nghĩa của gặp bố mẹ là gì?
Có nghĩa là tám chín phần đã chốt kèo hôn nhân rồi đó!
Trong giờ nghỉ trưa, Lông xanh đi siêu thị mini mua một balo toàn kẹo mang về lớp học, nói là mời mọi người ăn kẹo mừng trước.
Kha Nhạc Nhạc bực bội cầm giày ném nó, Lông xanh bị ăn đòn vẫn mặt mày hớn hở.
“Lão đại học sinh giỏi, bắt lấy! Nhớ gửi tiền mừng nhá!”
Lông xanh gọi một tiếng, ném một túi kẹo sữa cho hai người.
“Óc chó.”
Hạ Trì vừa cười vừa mắng một tiếng, bắt lấy gói kẹo rồi mở ra, đút cho Tô Tinh một viên rồi bóc cho mình một viên khác.
Tô Tinh ăn trưa xong thấy buồn ngủ nên tựa vào lưng ghế, hai tay ủ trong túi sưởi màu hồng nhạt, gác lưng lên đệm dựa màu hồng nhạt Hạ Trì mua cho cậu, miệng ngậm viên kẹo sữa mơ mơ màng màng sắp ngủ.
Hạ Trì chống cằm ngắm Tô Tinh, ánh mắt dịu dàng như hồ nước thu. Hắn thì thầm một tiếng ‘mèo con lười’, duỗi tay xoa bóp gáy Tô Tinh nhẹ nhàng.
Tô Tinh cảm thấy thoải mái khi được hắn xoa, rất giống một con mèo, lười biếng nheo mắt lại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
—–
Vào tối thứ bảy, mọi người tới liên hoan tại một cửa hàng lẩu hơi hải sản vừa mới khai trương.
Chu Cẩn Ngôn mặc một chiếc quần yếm denim, bên trong là chiếc áo len sọc trắng đỏ và đội mũ len vàng, Lý Lãng vừa nhìn thấy đã lập tức cười cậu là học sinh tiểu học.
Chu Cẩn Ngôn hỏi Tô Tinh: “A Tinh, mẹ mình nói ăn mặc thế này rõ ràng trông rất đẹp trai mà, trông mình giống học sinh tiểu học à?”
Tô Tinh sờ sờ chóp mũi, cậu thực sự sẽ không nói dối nên khéo léo trả lời: “Rất đáng yêu, trông tương đối… trẻ.”
Chu Cẩn Ngôn thở dài: “Sau này không thể để mẹ mua quần áo cho mình nữa.”
Hạ Trì bóc tôm và cua cho Tô Tinh, Tô Tinh lấy tăm gảy ốc, lấy được thịt ốc ra thì đặt vào bát Hạ Trì.
Bọn Lý Lãng Lông xanh cẩu thả, từ trước tới giờ không phát hiện ra có điều gì đó sai sai. Chu Cẩn Ngôn thì cẩn thận hơn nhiều, sao A Tinh lại thân mật với lão đại như vậy? Cậu cầm một con ốc biển gảy một hồi lâu cũng không lấy được thịt ốc, Tô Tinh cũng không nhìn thấy chỉ lo khều thịt ốc cho Hạ Trì, vì vậy Chu Cẩn Ngôn chua chát nói: “Cua và ốc biển là hai người bạn thân nhất của nhau.”
Lý Lãng: “Mắt kính nhỏ cậu giãi bày tâm tình gì đấy?”
Sau đó cậu nhấn mạnh giọng điệu của mình: “A Tinh với mình là bạn thân nhất của nhau!”
Tất cả mọi người ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cậu. Chu Cẩn Ngôn nhìn Hạ Trì ngập tràn tủi thân rồi lại nhìn Tô Tinh, tự tin tụt xuống con số không, nói: “Chẳng nhẽ không phải sao?”
“Phải.” Tô Tinh cười vỗ đầu cậu, “Sao lại không phải?”
Chu Cẩn Ngôn cười ngây ngốc và lại vui vẻ hớn hở mút ốc biển.
Hạ Trì hừ một tiếng, nhún vai thờ ơ, ranh con bốn mắt ghen tị với hắn gì vậy? Hắn không phải bạn của Tô Tinh mà là bạn trai.
Sau khi ăn tối xong chơi board game một lúc cũng đã muộn, ra bến xe buýt thì chuyến xe cuối cùng vừa rời bến nên đành phải đi bộ về.
Lông xanh và Kha Nhạc Nhạc về nhà theo hướng ngược lại, Lý Lãng không biết nói gì với Chu Cẩn Ngôn mà cả hai lại bắt đầu gây sự, Chu Cẩn Ngôn giận dữ đánh đuổi Lý Lãng đằng sau.
Thấy hai người họ chạy xa, Hạ Trì mới nắm tay Tô Tinh không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa, nói: “Mau lên mau lên!”
Tô Tinh cười hỏi: “Mau gì cơ?”
“Mau cho tớ ôm chút!” Hạ Trì ôm chầm Tô Tinh vào lòng, khẽ thở dài, nói, “Cả ngày chưa ôm cậu lần nào, nghẹn chết tớ mất!”
“Ngốc.” Tô Tinh mắng một tiếng, ngoan ngoãn vươn tay đáp lại cái ôm của Hạ Trì.
Hai người lặng lẽ ôm nhau trong chốc lát trên con đường không một bóng người rồi mới nắm tay nhau bước về khu Như Ý.
“Trưa nay ăn gì đấy?”
“Hấp sủi cảo.”
“Tớ gọi KFC.”
“Ăn ít đồ ăn ngoài thôi.”
“Vậy ngày mai cậu sang nhà tớ nấu cơm đi.”
“Ngày mai mưa.”
“Tớ lái xe tới đón cậu.”
Hai người tán gẫu suốt quãng đường, chủ yếu là cuộc đối thoại chẳng bổ ích cũng chẳng có nội dung gì, nhưng không cảm thấy nhàm chán chút nào.
Tới tầng dưới nhà Tô Tinh, Hạ Trì ôm eo cậu, nói: “Tớ đi đây?”
“Đi đi.” Tô Tinh nói.
Hạ Trì ôm Tô Tinh chặt hơn: “Đi thật đây?”
Tô Tinh đẩy hắn, nói: “Mau đi đi.”
Hai người vòng vo trong chốc lát, Hạ Trì đặt taxi trên ứng dụng gọi xe, tài xế đứng ngoài hẻm gọi điện giục hắn mới lưu luyến rời đi.
Tô Tinh lên tầng, lúc đến hành lang bỗng nhiên điện thoại rung lên, cậu tưởng rằng tin nhắn của Hạ Trì, mở điện thoại ra thì thấy Chu Cẩn Ngôn nhắn tin tới.
— A Tinh, có phải cậu đang yêu đương với Hạ lão đại không đó?
Tô Tinh cầm điện thoại lắc đầu bất lực, vẫn là bị nhóc con này phát hiện ra rồi, quả nhiên là người đeo kính, bốn mắt tương đối lanh lợi.
Cậu tự nhiên thừa nhận nói phải.
Chu Cẩn Ngôn trả lời tin nhắn rất nhanh.
— Mình biết ngay mà! Cậu yên tâm, chắc chắn mình sẽ không nói cho người khác!
— Vậy cậu có Hạ lão đại rồi, mình có còn là bạn thân nhất của cậu không dợ?
Tô Tinh bật cười, trả lời cậu không chút chần chừ.
— Còn, giống như cua với ốc biển ấy, mình với cậu vẫn là bạn thân nhất của nhau.
Cậu cầm chìa khóa mở cửa thấy phòng bếp không bật đèn. Trong bóng tối, bên cửa sổ lập lòe ánh lửa bé nhỏ.
Là Tô Hồng đang dựa vào cửa sổ hút thuốc.
“Ai vậy?”
Dáng hình Tô Tinh dừng lại một chút trong bóng tối, cậu đặt giày lên giá giày cẩn thận rồi nói: “Bạn trai.”
“Bạn trai?”
Tô Hồng ngẩn người trong chốc lát. Vài giây sau bà ném điếu thuốc, bật đèn phòng bếp, hung dữ nhìn Tô Tinh chằm chặp, hỏi: “Mày cố ý tìm tới chọc giận tao à?”
Tô Tinh vô cùng bình tĩnh, cậu rót một cốc nước cho mình rồi ngửa đầu uống sạch một hơi, nói: “Không chọc giận bà, tôi với cậu ấy yêu đương nghiêm túc.”
Tô Hồng cười lạnh một tiếng: “Được, lúc nào rảnh đưa tới nhà ra mắt tao xem.”
Trong kì nghỉ đông lần này ai nấy đều rất vui vẻ.
Vì Lý Lãng tiến bộ thần tốc trong kì thi cuối học kì một nên bố hắn thực hiện lời hứa khen thưởng một chuyến du lịch một tuần tới Nhật Bản. Lý Lãng sống như tiên ở xứ sở tư bản chủ nghĩa, một ngày có thể đăng một trăm tám mươi bức ảnh trên vòng bạn bè Wechat.
Sau chuyến đi này, hắn mập *** tăng gần mười cân rõ rành rành.
Hạ Trì cười hắn cao lớn vạm vỡ không khác gì con gấu chó, Lý Lãng đánh giá Hạ Trì vài vòng rồi nói: “Lão đại, sao tao cảm thấy mày cũng béo lên nhỉ? Cơ bụng mày còn không đấy?”
“Sh—” Hạ Trì vội vàng liếc nhìn Tô Tinh rồi nháy mắt ra hiệu với Lý Lãng, nói, “Mẹ nó mày đừng sủa bậy!”
Bây giờ Hạ Trì cực kì nhạy cảm với chữ ‘béo’, kế hoạch nuôi heo trong kì nghỉ đông của hắn đã chính thức tuyên bố phá sản. Mấy ngày trước hắn và Tô Tinh cùng đứng lên cân, Tô Tinh không chỉ không béo lên mà còn gầy đi một cân rưỡi, trong khi bản thân hắn thì lại tăng ba cân.
Hạ Trì rơi vào bế tắc, rõ ràng hai người ngày nào cũng ở cạnh nhau, ăn giống nhau, tại sao bé Trạng nguyên lại không tăng cân nào mà chỉ có mình hắn béo lên?
Hơn nữa mấy ngày nay đúng lúc Tô Tinh bị sái cổ, cổ không thoải mái, đọc sách hay xem tivi cũng phải ngồi thẳng lưng, mắt không thể nhìn chéo. Hồi chuông báo động dấy lên trong lòng Hạ Trì, trước kia bé Trạng nguyên rất thích gối bụng hắn, sao bây giờ lại hờ hững tới vậy? Chẳng nhẽ chê hắn béo lên cơ bắp lỏng lẻo? Đúng là có mới nới cũ mà!
Nhưng thằng óc chó Lý Lãng này có mắt như mù, hắn vỗ nhẹ lên bụng dưới của Hạ Trì, cố ý nói lố: “Hể? Cơ bụng của lão đại đâu rồi? Bỏ nhà ra đi rồi à?”
Tô Tinh đang khoanh tay trước ngực ngồi xem trò hề bật cười thành tiếng.
“Đờ mờ! Cơ bụng của ông đây hơi bị rắn chắc đấy!”
Hạ Trì đè Lý Lãng lên tường tẩn cho mấy phát, Lý Lãng kêu áu áu áu xin tha: “Sai rồi sai rồi! Lão đại tao sai rồi! Giơ cao đánh khẽ đi! Tao có hàng ngon cho mày! Thật đấy!
Hạ Trì hừ lạnh một tiếng về chỗ ngồi khoác vai Tô Tinh, gác chéo chân, ngoắc ngón tay đầy cà lơ phất phơ: “Hàng ngon gì? Giao ra đây thì tha tội chết cho mày.”
“Hí hí hí…” Lý Lãng lấy món đồ từ trong balo ra rồi đưa cho Hạ Trì qua dưới bàn một cách bí ẩn, nháy mắt ra hiệu thì thầm: “Từ Nhật Bản mang về cho mày đấy, đi mấy cửa hàng chọn theo khẩu vị của mày. Hàng nội địa chất như nước cất, đảm bảo mày thích!”
Hạ Trì nhận lấy liếc nhìn thì thấy một chiếc CD, hắn lật mặt trước lên xem, trên bìa là hình ảnh một cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên mặc áo sơ mi rộng thùng thình của bạn trai, áo sơ mi trượt xuống đầu vai che khuất những bộ phận trọng yếu. Cô gái nằm nghiêng trên giường, nửa thân dưới không mảnh vải che thân, mười đầu ngón chân sơn màu đỏ, miệng đang ngậm một ngón tay, ánh mắt mơ màng lại khiêu khích.
“Hóa ra cậu thích kiểu này?” Tô Tinh nhướng mày.
“Chứ sao,” Lý Lãng vô cùng hả hê, “lão đại chỉ thích em gái ngực bự buộc tóc đuôi ngựa hai bên, quan trọng nhất là không được quá lộ liễu, kiểu mặc áo sơ mi nửa kín nửa hở như này là gợi cảm nhất!”
Tô Tinh chép chép miệng, trầm ngâm gật đầu.
“Cút con mẹ mày đi!” Hạ Trì mắng một câu, ném chiếc CD đi không hề thương tiếc, “Ai bảo tao thích kiểu này! Tao chỉ thích kiểu lạnh lùng vô tình biết học hành còn phải là thủ khoa kì thi trung học thôi!”
Lý Lãng căn bản không nghe rõ Hạ Trì nói tràng giang đại hải cái gì, nghi ngờ hỏi: “Lại điêu đi? Lần trước tao gửi phim cho mày mày còn nói…”
Hạ Trì túm cổ Lý Lãng tẩn một trận lên bờ xuống ruộng.
“Vcl? Hàng ngon gì đấy?!” Lông xanh khoác hai chiếc balo trên vai bước vào lớp, khom lưng nhặt chiếc CD bị Hạ Trì ném xuống dưới đất, nhìn thoáng qua tấm tắc ngạc nhiên, “Mới ngày đầu đi học đã kích thích vậy rồi cơ? Đau thận con mẹ nó luôn?”
Lý Lãng bò lồm cồm từ dưới đất lên, phẩy tay hào phóng nói: “Lão đại không cần, cho mày đấy!”
Lông xanh chỉnh lại cổ áo rồi từ chối một cách vô cùng đoan chính, nói: “Tao cũng không cần, tao với Nhạc Nhạc đã gặp mặt bố mẹ rồi, coi như tiến nửa bước vào cung điện hôn nhân. Từ nay trở đi tao phải sửa lại tật xấu của mình, bắt đầu bằng việc cấm phim cấm thủ dâm.”
“Gặp bố mẹ?” Lý Lãng không tin, “Thật không đấy?”
“Đương nhiên là thật!” Lông xanh nói.
Hạ Trì hỏi mới biết được, nửa tháng trước, Lông xanh và Kha Nhạc Nhạc tới công viên giải trí hẹn hò, đúng lúc đang chơi trò chơi thì đụng phải bố nó.
Bố nó lôi nó về nhà đánh một trận no đòn, mắng nó yêu sớm học hành chểnh mảng, sinh loại súc sinh này ra thà đánh chết còn hơn! Bố nó đánh đã đời rồi xách quần lên, bàn tay xoa khuôn mặt già nua của mình, đột nhiên thay đổi sắc mặt như diễn Biến kiểm(1). Ông vui tới mức không khép miệng được, hài lòng nói con trai vô cùng có tiền đồ, ông vẫn luôn lo lắng rằng không ai cần thằng đần như Lông xanh, không ngờ rằng nó đã tìm con dâu về cho ông sớm tới vậy.
(1) Biến kiểm (phồn thể: 變臉, giản thể: 变脸, bính âm: biàn liǎn, tạm dịch: thay đổi mặt mũi) là một kỹ thuật trong kịch Tứ Xuyên. Diễn viên mặc trang phục sặc sỡ, di chuyển theo tiếng nhạc, đeo mặt nạ nhiều màu khắc họa các nhân vật kịch tiêu biểu, khi nhạc lên đến cao trào, diễn viên phất quạt hoặc tay áo qua mặt, trong tích tắc đã thay đổi từ mặt nạ này sang mặt nạ khác, mỗi mặt nạ biểu thị một tâm trạng khác nhau.
Sắc mặt Hạ Trì như cứt ngâm dấm, hỏi: “Vậy bố mày còn đánh mày làm gì?”
Lông xanh cào tóc: “Em cũng hỏi thế, ông ấy nói là cảm giác lẽ sống, trẻ con yêu sớm phải đánh một trận, đây là luật.”
Lý Lãng trợn trừng mắt, khinh thường nói: “Hớ! Luật rừng à! Chỉ là hưởng thụ quyền lực làm bố thôi! Ông bô nhà tao cũng thế, bình thường thì chẳng quan tâm tao, ngày nào cũng ra ngoài xã giao chẳng thấy tăm hơi đâu. Tao mà làm chuyện gì xấu, ông ấy thì hay rồi, là người đầu tiên xuất hiện đánh tao nhanh hơn bất cứ ai!”
“Còn có cái luật này à?” Hạ Trì vừa nói vừa nhìn mắt Tô Tinh, sáp lại gần thì thầm, “Dù sao hai đứa mình cũng không có bố, hay là cậu đánh tớ một trận, tớ đánh trả lại một trận? Tớ cũng muốn hưởng thụ chút quyền lực làm bố.”
“Được,” Tô Tinh viết tên mình vào trang đầu tiên trong sách giáo khoa, cũng không ngẩng đầu lên, “tớ đánh trước, cậu nhớ phải gọi xe cấp cứu trước.”
Hạ Trì nuốt nước bọt, đập bàn nói lời chính đáng: “Tớ phản đối cách làm hai người bố(2) thô bạo này của cậu, tớ nghĩ bố con nên bình đẳng, trong sách giáo khoa Lịch sử đã nói gì? Thiên phú nhân quyền(3)!”
(2) Hai người bố: bố của Hạ Trì (lúc đánh) và bố của con hai người sau này
(3) Conn người sinh ra bình đẳng tự do, mỗi người đều bẩm phú có quyền tư tưởng (Jean-Jacques Rousseau)
Lý Lãng không xem trọng: “Lão đại, nhỡ sau này con mày lớp mười đã yêu sớm thì mày định làm thế nào?”
“Ông đây phải đánh ranh con mất dạy!” Hạ Trì bốc phét trơn tru, “Đánh đến khi nào không dám nghĩ đến yêu đương nữa, trong đời chỉ tập trung học hành thôi. Bao quy đầu cũng chưa cắt mà dám đua đòi yêu đương?”
“Thế mày thiên phú nhân quyền cái con *** gì vậy?” Lý Lãng cười ngả ngớn.
Mấy con người này một khi đã nói chuyện toàn là ba xàm ba láp, có bao nhiêu câu nói tục chửi bậy là tuôn ra hết. Tô Tinh hiếm khi tham gia nhưng lúc này lại xen vào: “Đúng.”
“Gì cơ?” Lông xanh lau nước mắt đọng bên khóe mắt vì cười quá nhiều, “Học sinh giỏi nói gì cơ?”
Tô Tinh nghiêm túc: “Đúng là không nên yêu đương thời trung học.”
Nụ cười trên mặt Hạ Trì đột ngột tắt ngóm, hắn ‘ớ’ vài tiếng như máy đọc băng cassette, ‘ớ’ một lúc lâu vẫn chưa nói thành câu hoàn chỉnh.
“Cậu nói đúng không?” Tô Tinh quay mặt lại mỉm cười hỏi Hạ Trì.
Hạ Trì lập tức lắc đầu nhịp nhàng như lắc trống bỏi: “Không đúng! Đương nhiên là không đúng! Sau này con tớ nhất định phải yêu sớm, không yêu sớm tớ không nhận oắt súc sinh này là con! Học tập, yêu đương, cross! Cả hai đều phải vững!”
Nói rồi hắn huých khuỷu tay vào người Tô Tinh, cẩn thận hỏi: “Đúng không?”
Tô Tinh đang viết tên lên sách giáo khoa Vật lí bỗng bị Hạ Trì va vào, nét cuối chữ ‘Tinh’ đột nhiên vẽ một đường ngang trên trang sách.
Cậu không lên tiếng, lạnh mặt đặt bút xuống lườm Hạ Trì.
Hạ Trì vươn tay xoa mặt Tô Tinh, trêu chọc nói: “Được rồi được rồi, chuyện bé tí này mà cũng giận, giận dỗi chuyện này chuyện kia suốt ngày thôi, giận đến bốc khói luôn, bánh bao trứng sữa cũng không nở phồng như cậu đâu đó.”
Hắn cầm bút vẽ ba bông hoa hướng dương trên đường ngang kéo dài từ chữ ‘Tinh’.
“Nè, thế nào?” Hạ Trì cực kì đắc ý đẩy sách tới trước mặt Tô Tinh.
“Xấu.” Tô Tinh đánh giá lời ít ý nhiều.
“Hay là cậu đưa quyển sách này cho tớ,” Hạ Trì lấy quyển sách giáo khoa Vật lí trong chồng sách mới trên bàn, nói, “đổi đi, quyển này của tớ mới tinh.”
Hắn nói rồi lấy quyển sách kia của Tô Tinh.
“Không đổi.”
Tô Tinh vội vàng giành lại quyển sách vẽ hoa hướng dương của mình, vẻ mặt lạnh te nhét vào ngăn bàn.
Hạ Trì cười thầm trong lòng, thích rành rành còn mạnh miệng, bé Trạng nguyên nói một đằng làm một nẻo nhà hắn sao lại đáng yêu vậy cơ chứ.
—–
Tóm lại, Lông xanh đơn phương xác định mình và Kha Nhạc Nhạc là quan hệ đã gặp bố mẹ.
Ý nghĩa của gặp bố mẹ là gì?
Có nghĩa là tám chín phần đã chốt kèo hôn nhân rồi đó!
Trong giờ nghỉ trưa, Lông xanh đi siêu thị mini mua một balo toàn kẹo mang về lớp học, nói là mời mọi người ăn kẹo mừng trước.
Kha Nhạc Nhạc bực bội cầm giày ném nó, Lông xanh bị ăn đòn vẫn mặt mày hớn hở.
“Lão đại học sinh giỏi, bắt lấy! Nhớ gửi tiền mừng nhá!”
Lông xanh gọi một tiếng, ném một túi kẹo sữa cho hai người.
“Óc chó.”
Hạ Trì vừa cười vừa mắng một tiếng, bắt lấy gói kẹo rồi mở ra, đút cho Tô Tinh một viên rồi bóc cho mình một viên khác.
Tô Tinh ăn trưa xong thấy buồn ngủ nên tựa vào lưng ghế, hai tay ủ trong túi sưởi màu hồng nhạt, gác lưng lên đệm dựa màu hồng nhạt Hạ Trì mua cho cậu, miệng ngậm viên kẹo sữa mơ mơ màng màng sắp ngủ.
Hạ Trì chống cằm ngắm Tô Tinh, ánh mắt dịu dàng như hồ nước thu. Hắn thì thầm một tiếng ‘mèo con lười’, duỗi tay xoa bóp gáy Tô Tinh nhẹ nhàng.
Tô Tinh cảm thấy thoải mái khi được hắn xoa, rất giống một con mèo, lười biếng nheo mắt lại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
—–
Vào tối thứ bảy, mọi người tới liên hoan tại một cửa hàng lẩu hơi hải sản vừa mới khai trương.
Chu Cẩn Ngôn mặc một chiếc quần yếm denim, bên trong là chiếc áo len sọc trắng đỏ và đội mũ len vàng, Lý Lãng vừa nhìn thấy đã lập tức cười cậu là học sinh tiểu học.
Chu Cẩn Ngôn hỏi Tô Tinh: “A Tinh, mẹ mình nói ăn mặc thế này rõ ràng trông rất đẹp trai mà, trông mình giống học sinh tiểu học à?”
Tô Tinh sờ sờ chóp mũi, cậu thực sự sẽ không nói dối nên khéo léo trả lời: “Rất đáng yêu, trông tương đối… trẻ.”
Chu Cẩn Ngôn thở dài: “Sau này không thể để mẹ mua quần áo cho mình nữa.”
Hạ Trì bóc tôm và cua cho Tô Tinh, Tô Tinh lấy tăm gảy ốc, lấy được thịt ốc ra thì đặt vào bát Hạ Trì.
Bọn Lý Lãng Lông xanh cẩu thả, từ trước tới giờ không phát hiện ra có điều gì đó sai sai. Chu Cẩn Ngôn thì cẩn thận hơn nhiều, sao A Tinh lại thân mật với lão đại như vậy? Cậu cầm một con ốc biển gảy một hồi lâu cũng không lấy được thịt ốc, Tô Tinh cũng không nhìn thấy chỉ lo khều thịt ốc cho Hạ Trì, vì vậy Chu Cẩn Ngôn chua chát nói: “Cua và ốc biển là hai người bạn thân nhất của nhau.”
Lý Lãng: “Mắt kính nhỏ cậu giãi bày tâm tình gì đấy?”
Sau đó cậu nhấn mạnh giọng điệu của mình: “A Tinh với mình là bạn thân nhất của nhau!”
Tất cả mọi người ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cậu. Chu Cẩn Ngôn nhìn Hạ Trì ngập tràn tủi thân rồi lại nhìn Tô Tinh, tự tin tụt xuống con số không, nói: “Chẳng nhẽ không phải sao?”
“Phải.” Tô Tinh cười vỗ đầu cậu, “Sao lại không phải?”
Chu Cẩn Ngôn cười ngây ngốc và lại vui vẻ hớn hở mút ốc biển.
Hạ Trì hừ một tiếng, nhún vai thờ ơ, ranh con bốn mắt ghen tị với hắn gì vậy? Hắn không phải bạn của Tô Tinh mà là bạn trai.
Sau khi ăn tối xong chơi board game một lúc cũng đã muộn, ra bến xe buýt thì chuyến xe cuối cùng vừa rời bến nên đành phải đi bộ về.
Lông xanh và Kha Nhạc Nhạc về nhà theo hướng ngược lại, Lý Lãng không biết nói gì với Chu Cẩn Ngôn mà cả hai lại bắt đầu gây sự, Chu Cẩn Ngôn giận dữ đánh đuổi Lý Lãng đằng sau.
Thấy hai người họ chạy xa, Hạ Trì mới nắm tay Tô Tinh không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa, nói: “Mau lên mau lên!”
Tô Tinh cười hỏi: “Mau gì cơ?”
“Mau cho tớ ôm chút!” Hạ Trì ôm chầm Tô Tinh vào lòng, khẽ thở dài, nói, “Cả ngày chưa ôm cậu lần nào, nghẹn chết tớ mất!”
“Ngốc.” Tô Tinh mắng một tiếng, ngoan ngoãn vươn tay đáp lại cái ôm của Hạ Trì.
Hai người lặng lẽ ôm nhau trong chốc lát trên con đường không một bóng người rồi mới nắm tay nhau bước về khu Như Ý.
“Trưa nay ăn gì đấy?”
“Hấp sủi cảo.”
“Tớ gọi KFC.”
“Ăn ít đồ ăn ngoài thôi.”
“Vậy ngày mai cậu sang nhà tớ nấu cơm đi.”
“Ngày mai mưa.”
“Tớ lái xe tới đón cậu.”
Hai người tán gẫu suốt quãng đường, chủ yếu là cuộc đối thoại chẳng bổ ích cũng chẳng có nội dung gì, nhưng không cảm thấy nhàm chán chút nào.
Tới tầng dưới nhà Tô Tinh, Hạ Trì ôm eo cậu, nói: “Tớ đi đây?”
“Đi đi.” Tô Tinh nói.
Hạ Trì ôm Tô Tinh chặt hơn: “Đi thật đây?”
Tô Tinh đẩy hắn, nói: “Mau đi đi.”
Hai người vòng vo trong chốc lát, Hạ Trì đặt taxi trên ứng dụng gọi xe, tài xế đứng ngoài hẻm gọi điện giục hắn mới lưu luyến rời đi.
Tô Tinh lên tầng, lúc đến hành lang bỗng nhiên điện thoại rung lên, cậu tưởng rằng tin nhắn của Hạ Trì, mở điện thoại ra thì thấy Chu Cẩn Ngôn nhắn tin tới.
— A Tinh, có phải cậu đang yêu đương với Hạ lão đại không đó?
Tô Tinh cầm điện thoại lắc đầu bất lực, vẫn là bị nhóc con này phát hiện ra rồi, quả nhiên là người đeo kính, bốn mắt tương đối lanh lợi.
Cậu tự nhiên thừa nhận nói phải.
Chu Cẩn Ngôn trả lời tin nhắn rất nhanh.
— Mình biết ngay mà! Cậu yên tâm, chắc chắn mình sẽ không nói cho người khác!
— Vậy cậu có Hạ lão đại rồi, mình có còn là bạn thân nhất của cậu không dợ?
Tô Tinh bật cười, trả lời cậu không chút chần chừ.
— Còn, giống như cua với ốc biển ấy, mình với cậu vẫn là bạn thân nhất của nhau.
Cậu cầm chìa khóa mở cửa thấy phòng bếp không bật đèn. Trong bóng tối, bên cửa sổ lập lòe ánh lửa bé nhỏ.
Là Tô Hồng đang dựa vào cửa sổ hút thuốc.
“Ai vậy?”
Dáng hình Tô Tinh dừng lại một chút trong bóng tối, cậu đặt giày lên giá giày cẩn thận rồi nói: “Bạn trai.”
“Bạn trai?”
Tô Hồng ngẩn người trong chốc lát. Vài giây sau bà ném điếu thuốc, bật đèn phòng bếp, hung dữ nhìn Tô Tinh chằm chặp, hỏi: “Mày cố ý tìm tới chọc giận tao à?”
Tô Tinh vô cùng bình tĩnh, cậu rót một cốc nước cho mình rồi ngửa đầu uống sạch một hơi, nói: “Không chọc giận bà, tôi với cậu ấy yêu đương nghiêm túc.”
Tô Hồng cười lạnh một tiếng: “Được, lúc nào rảnh đưa tới nhà ra mắt tao xem.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook