Bí Kíp Giả B
-
Chương 63
Tô Tinh không rửa bát, cậu cảm thấy mệt mỏi.
Mặt bàn la liệt tàn thuốc và vỏ lon bia rỗng cũng chẳng thèm quan tâm, cậu tới trước tivi xem một lúc. Đêm hội mùa xuân đã dần đi tới hồi kết, một vài người dẫn chương trình mặc lễ phục đỏ thẫm với khuôn mặt mỉm cười, đồng loạt cười lộ sáu chiếc răng trắng, gửi lời chúc mừng năm mới dõng dạc hùng hồn.
“Dù bạn đang ở đâu vào giờ này phút này, xin hãy nhận lời chúc phúc của chúng tôi, tại đây mỗi khi tết đến xuân về, chúng tôi gửi bạn – lời chúc năm mới vui vẻ!”
“Các bạn thân mến, năm mới chúng ta hãy đoàn kết bền chặt hơn nữa, trên dưới một lòng, đấu tranh tiên phong, lao động hăng say giành thắng lợi mới xây dựng toàn diện, viết nên chương mới trong cuộc sống ấm no tươi đẹp cho nhân dân để nỗ lực phấn đấu…”
Nghe tới đó, Tô Tinh ‘phụt’ một tiếng tắt tivi.
Trong phút chốc căn phòng trở nên quạnh quẽ, xa xa ngoài cửa sổ tiếng pháo hoa nổ đì đùng vang lên, Tô Tinh đứng bên cửa sổ nhìn một lúc nhưng không thấy gì hết.
Nhìn lên chỉ thấy dây điện chằng chịt và những bức tường loang lổ nham nhở.
Cậu ngồi trở lại sofa, trước mặt là chiếc bàn trà bị tróc sơn cậu đã mua ở chợ đồ cũ năm trước.
Và cũng ở chỗ này, Tô Hồng đã từng đốt than củi.
Cậu không tưởng tượng nổi lúc ấy Tô Hồng đã tuyệt vọng tới nhường nào.
Bà bị bọn buôn người bắt cóc khi chưa đầy hai tuổi, nuôi lớn bên mình để dàn trò lừa bịp, bị đánh đập mắng mỏ là chuyện thường tình. Mười bốn tuổi dám bỏ trốn với không một xu dính túi chạy lang thang, khi yêu một người bất chấp tất cả lao vào không ngại ngần. Ngay cả khi bị mất năng lực sinh sản, bị người yêu phản bội, lâm vào cảnh ngộ người chồng qua đời, bà vẫn chưa từng một lần từ bỏ.
Người giống như bà, phải tuyệt vọng tới thế nào mới muốn đi tìm cái chết.
Chỉ thiếu chút nữa, có lẽ mười phút sau, cậu và Tô Hồng đã chết.
Tô Tinh hiểu rất rõ khái niệm ‘chết’ là gì. Mười một tuổi năm ấy chứng kiến người bố từ trần, và từ lúc ấy bố cậu trở thành một bức ảnh chụp đen trắng.
Nhưng cậu không ngờ rằng mình cũng suýt chết.
Tô Tinh dùng tay bóp mũi mình, mím chặt môi nín thở nhẩm thầm thời gian trong lòng, đếm tới giây thứ sáu mươi ba rốt cuộc cũng không thể được nữa.
Cậu buông tay ngửa đầu thở hổn hển. Ống đèn huỳnh quang trên trần nhà cứ vậy quay tròn, trên tuýp đèn có một con côn trùng màu đen, điểm đen dần trở nên mờ ảo, vòng tròn trắng sáng cứ hết lần này tới lần khác hiện ra trước mắt cậu.
Cái chết có gì đáng sợ? Đương nhiên vô cùng đáng sợ.
Còn sống tốt biết bao.
Còn sống mới có ánh sáng, có đường lối, có bạn bè, có mẹ.
Phải tiếp tục sống mới có Hạ Trì.
Tô Tinh tựa đầu lên lưng sofa, con bọ đen nhỏ trên tuýp đèn huỳnh quang vỗ cánh bay vài vòng trông dáng vẻ rất vui sướng.
Con thiêu thân não tàn này không cha không mẹ còn có thể sống tự do tự tại như vậy.
Tô Tinh trông bản thân mình đến là vui vẻ, cậu lấy điện thoại chụp một bức bằng camera trước rồi thêm filter trắng đen giống di ảnh của bố mình.
Tô Tinh nhìn chằm chằm vào ‘di ảnh’ của mình trên điện thoại trong chốc lát rồi gửi qua Wechat cho Hạ Trì.
Star: Đẹp không?
Ông hai thằng bố mày đây: ** má tết nhất cậu chụp ảnh nghệ thuật gì đấy hả?
Ông hai thằng bố mày đây: Mau chỉnh màu lại ngay cho tớ!
Ông hai thằng bố mày đây: Nhanh lên đi! Xấu xấu xấu xấu xấu xấu!
Tô Tinh bật cười ‘xì’ thành tiếng, cậu vẫn chưa chết mà Hạ Trì đã chê xấu, nếu cậu thật sự chết đi, Hạ Trì sẽ nhìn bức ảnh đen trắng xấu xí của cậu cả ngày, sớm muộn gì cũng phải lòng người khác.
Không thể nào chết không thể nào chết được, ngàn vạn lần không thể nào chết.
Tô Tinh xóa bức ảnh đen trắng trong điện thoại, ngay lúc nhấn mục ‘xác nhận’ cậu bỗng cảm thấy sáng tỏ thông suốt.
Dù có đau khổ thê thảm thì con mẹ nó đều là lí lẽ giả dối hết, ít nhất cậu vẫn còn sống.
—–
Tô Hồng mở cửa phòng, ném cho Tô Tinh một tờ giấy được gấp gọn.
Đây là một tờ giấy rất cũ, mép giấy đã ố vàng theo thời gian.
Tô Tinh nhìn lướt qua, trên đó có ghi một dòng địa chỉ.
“Mẹ mày ở chỗ đó,” Tô Hồng nói, “sau đó tao nhờ bạn cùng phòng bà ấy hỏi thăm tìm được ra địa chỉ quê quán.”
Tô Tinh cũng không đọc rõ dòng chữ kia, vo tròn tờ giấy ném vào thùng rác, nói: “Bà ấy không phải mẹ tôi, tôi chỉ có một mẹ là bà thôi.”
“Được,” Tô Hồng nói, “có lời này của mày, tao sống trên đời ba mươi mấy năm nay cũng đáng.”
Bà cúi người nhặt tờ giấy trong thùng rác, vuốt phẳng rồi cầm lên quơ quơ trước mặt Tô Tinh: “Dưới giường tao có cái hộp, chìa khóa trong ngăn kéo thứ ba. Tao để cái này trong đấy, sau này ngày nào đó cần thì cứ việc tự mình lấy.”
Tô Tinh thản nhiên nói: “Không cần, cả đời này cũng không cần.”
“Chuyện tương lai ai biết trước được.” Tô Hồng khẽ cười với cậu, xoay người bước ra khỏi phòng.
“Tại sao bà,” Tô Tinh hỏi bà, “lại nói với tôi mấy chuyện này hôm nay?”
Sự thật mà bà ẩn giấu trong suốt sáu năm, tới hôm nay cũng chính bà thẳng thừng tiết lộ.
Bước chân Tô Hồng khựng lại, không ngoảnh đầu cất giọng nhẹ nhàng: “Trước kia không nói cho mày là vì không nỡ, hôm nay nói cho mày là vì…”
Nói tới đây bà dừng lại, Tô Tinh truy hỏi: “Vì sao?”
— vì có thể một ngày nào đó mẹ đột ngột qua đời, mẹ sợ sau này khi con nghĩ về quãng thời gian phá hoại cuộc đời mình, cảm thấy không có ai yêu mình, mẹ sợ con nghĩ rằng mẹ không yêu con.
Lời tới bên miệng nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống không nói ra, Tô Hồng xua tay: “Nhịn mấy năm không chịu được nữa, muốn nói thì nói thôi, chẳng vì trăng sao gì hết.”
Bà về phòng uống vài viên thuốc hạ sốt, sáng thức dậy thấy đầu óc quay cuồng, dạo gần đây cơn sốt tới đột ngột không rõ nguyên nhân.
Tô Hồng nằm trong chăn, thuốc hạ sốt rất nhanh đã phát huy tác dụng, cơn buồn ngủ ập tới, bà trở mình nhắm mắt lại.
——
Tô Tinh gọi hai cuộc cho Hạ Trì nhưng không thấy bắt máy, có lẽ đồ dở hơi này uống nhiều quá nên lăn quay ra ngủ.
Cậu rửa mặt rồi xắn tay áo bắt đầu rửa bát, rửa được một nửa đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe từ tầng dưới truyền tới.
Tô Tinh mặc kệ, chủ nhân của chiếc xe càng bóp còi hăng hơn, tiếng ‘bíp bíp bíp’ vang lên điên cuồng, màng nhĩ bị chấn động phát đau.
Tô Tinh mất kiên nhẫn nhỏ giọng chửi một tiếng, rướn người ra ngoài cửa sổ liếc xem thằng óc chó nào tết nhất còn tới xóm nghèo bóp còi ầm ĩ kiếm chuyện.
Ở tầng dưới nhà cậu, óc chó Hạ Trì mặc chiếc áo da đen và quần rằn ri form ôm, đi đôi bốt cổ ngắn dựa nửa người trên lên con motor, một tay chống đầu xe, tay kia cởi mũ bảo hiểm, đẹp trai xuất thần.
Thấy Tô Tinh ló đầu ra, Hạ Trì huýt sáo trêu đùa cợt nhả: “Hế lô! Anh đẹp trai tầng trên ơi, chúc mừng năm mới nha!”
Tô Tinh chống tay lên khung cửa sổ, thả lỏng người, cười đáp lại hắn: “Em trai tầng dưới kia, nửa đêm còn bóp còi vớ vẩn gì đấy?”
Hạ Trì treo mũ bảo hiểm lên tay lái, nhướng mày, hai tay đặt bên miệng thành cái loa, nói: “Anh xuống thì em sẽ không bóp còi nữa, thổi – còi – cho – anh –”
Tô Tinh: “… Tết nhất cậu n*ng cái gì thế hả?”
Hạ Trì: “Mau xuống dưới ôm tí nào, cóng chết mất!”
Tô Tinh lau khô tay rồi mặc áo khoác, thậm chí chưa kịp thay giày đã chạy thẳng một mạch ra khỏi cửa với đôi dép lê. Hạ Trì dang tay đợi cậu ở lối lên cầu thang, cách ba bậc thang Tô Tinh nhảy nhào vào lòng hắn, Hạ Trì vững vàng đón người vào lòng ôm Tô Tinh xoay vài vòng.
Đôi dép lê của Tô Tinh bị văng ra ngoài, trên chân chỉ còn sót lại đôi tất bông. Cậu đấm nhẹ hai phát lên lưng Hạ Trì, nói: “Dừng dừng dừng, tớ không có dép!”
Hạ Trì nâng mông Tô Tinh đặt cậu lên yên motor, hôn lên trán cậu một cái thật to: “Của quý, nâng nhẹ đặt nhẹ!”
Tô Tinh đạp nhẹ một chân lên đùi hắn: “Dép tớ!”
Hạ Trì đứt dây thần kinh xấu hổ tiến tới chọt mặt mình: “Hôn một cái thì nhặt cho cậu.”
“Ghê nhỉ.” Tô Tinh lườm xéo hắn.
“Không hôn đúng không?” Hạ Trì nhún vai, vẻ mặt ngang ngược, “Không hôn thì cứ để chân trần đi.”
Tô Tinh bó tay, đành hôn một cái lên má trái hắn.
Hạ Trì lại đưa má phải của mình qua, lần này bổ sung thêm yêu cầu: “Phải hôn ra tiếng cơ, không thì không đạt tiêu chuẩn.”
Tô Tinh gặm ‘pặc’ một tiếng lên má phải hắn.
Sau đó Hạ Trì chỉ vào miệng mình, Tô Tinh thuận theo nâng mặt hắn hôn nhẹ lên môi hắn.
Hạ Trì vô cùng hài lòng, nheo mắt vỗ đũng quần của mình.
“…” Tô Tinh lườm hắn, cười lạnh nói, “… Tớ cảnh cáo cậu đừng được voi đòi tiên.”
Hạ Trì cười gượng hai tiếng rồi đi nhặt dép ngay lập tức.
Hạ Trì lái motor chở Tô Tinh tới bờ sông Thông Sơn, vài tháng trước vẫn là nơi bẩn thỉu mất trật tự, giờ đây đã trở thành công viên nhỏ cảnh quan tuyệt đẹp.
Bên sông đông đúc người qua lại, hầu hết là học sinh sinh viên túm tụm vẫy que pháo hoa selfie theo nhóm và viết nguyện vọng lên đèn khổng minh.
Hai người ngồi vai kề vai bên bờ sông, Hạ Trì dìm hàng vài tiết mục trong gala năm mới dở ẹc, hắn bật 4G trên điện thoại ngồi xem trong phòng thấy quá phí tiền, rồi hỏi Tô Tinh có xem không.
Tô Tinh gật đầu rồi ngay sau đó lập tức lắc đầu.
Hạ Trì hớn hở nhìn: “Cậu gật đầu thế này là đang bắt chước con lật đật đúng không?”
Tô Tinh giải thích: “Tớ đang ăn trong phòng bếp, bật tivi lên thì nghe một tí.”
“Úi chà, người khác xem gala xuân còn thầy Tô nhà tớ nghe cơ, ghê đấy! Nghe hay không?” Hạ Trì hỏi.
Tô Tinh nghiêm túc trả lời: “Hay, khán giả cười nhịp điệu độc đáo, đặc biệt hăng hái.”
“…”
Hạ Trì và Tô Tinh liếc nhìn nhau rồi sau vài giây cười ngả ngớn suýt ngã ngửa ra sau.
“Cậu ra ngoài kiểu gì?” Tô Tinh hỏi Hạ Trì, “Không phải cậu về bên mẹ à?”
Hạ Trì cười cười, nói: “Tớ trốn ra ngoài đấy! Tớ ở tầng tám mươi tám, cầm một cái ô làm dù nhảy xuống từ cửa sổ.”
Tô Tinh vừa nghe đã biết hắn bốc phét, tiếp lời hắn: “Lợi hại vậy cơ?”
“Còn không phải thế à,” Hạ Trì búng tay, “không một bộ phim võ hiệp nào có thể tái lại hình tượng anh hùng ngầu lòi của tớ.”
“Phải phải phải, Hollywood trả hai trăm triệu mời cậu làm cố vấn hành động cũng bị cậu từ chối ngay tại chỗ.” Tô Tinh ngượng dùm hắn.
Hạ Trì tự mình xấu hổ, choàng tay ôm lấy vai Tô Tinh: “Ông trời con sỉ nhục ai vậy? Ở chỗ này nói tướng thanh với tớ đấy à?”
Thật ra đúng là hắn đã bỏ trốn ra ngoài.
Hạ Châu không thể chịu nổi nên đã về phòng nghỉ ngơi sau bữa tối, Quan Hân Hân và Hạ Lỗi đón giao thừa ở phòng khách tầng dưới.
Doanh nhân ưu tú Hạ Lỗi có chút kì quái rằng ông ta vô cùng mê tín. Cho dù là quy mô lớn như địa điểm công ti hay nhỏ như bày bể cá trong nhà cũng phải mời thầy phong thủy tới chỉ bảo, ông ta nhất định không cho phép một ai ra khỏi nhà vào đêm giao thừa, nếu không vào năm mới gia đình sẽ li tán.
Thật ra trong lòng mọi người ai cũng hiểu rõ rằng ngôi nhà đó căn bản không gọi là một gia đình.
Phòng của Hạ Trì ở trên tầng hai, có một cái cây trong vườn rất gần cửa sổ phòng hắn. Hắn giẫm lên quạt cục nóng điều hòa rồi trèo lên cây, sau đó nhảy từ trên cây xuống trốn ra khỏi nhà không một ai hay biết.
“Chẳng nhẽ cậu không muốn gặp tớ à?” Hạ Trì hỏi.
“Muốn.” Tô Tinh nhìn hắn không chút ngượng ngùng, nói thẳng thắn.
“Vậy là được rồi!” Hạ Trì nhéo đầu ngón út của Tô Tinh, “Chỉ cần cậu muốn gặp tớ, tòa nhà cao bao nhiêu tớ cũng có thể trốn ra ngoài
“Ngốc,” Tô Tinh nắm chặt tay Hạ Trì, áp tay mình vào lòng bàn tay hắn, “không được phép nhảy từ tòa nhà độ cao quá một mét năm mươi, nghe rõ chưa?”
Một mét năm mươi? Tầng nhà nào còn thấp hơn một mét năm mươi nữa vậy trời?
“Tiêu chuẩn này cũng thấp quá rồi,” Hạ Trì bĩu môi, “ít nhất cũng phải ba bốn mét chứ.”
“Hả?” Tô Tinh nhướng mày.
“Tuân lệnh sếp!” Hạ Trì thẳng lưng, “Kiên quyết quán triệt chiến lược không nhảy quá một mét năm mươi!”
“Tốt lắm, ngoan ghê.” Tô Tinh vỗ đầu Hạ Trì.
“Nếu tớ nhớ cậu thì làm thế nào bây giờ?” Hạ Trì ấm a ấm ức hỏi, “Cậu không cho phép tớ nhảy ra ngoài cửa sổ.”
“Tớ sẽ đi tìm cậu.” Tô Tinh nói nghiêm túc, “Nếu cậu bị nhốt trong nhà, cứ đợi tớ tới đón cậu.”
Trong lòng Hạ Trì ấm áp, nhét tay Tô Tinh vào túi áo mình, cười nói: “Được rồi, tớ sẽ là công chúa còn cậu là kị sĩ, cậu cưỡi ngựa trắng tới lâu đài cứu tớ.”
“Trong lâu đài nhiều phòng như vậy sao tớ biết cậu ở đâu?” Bàn tay Tô Tinh trong túi áo Hạ Trì nhúc nhích loạn xạ, cậu trêu đùa nói, “Nhỡ tớ cứu nhầm người, tớ sẽ cùng công chúa đó bỏ đi mất.”
“Cậu dám!” Hạ Trì trợn mắt, nắm tay Tô Tinh nghịch ngợm trong túi áo, nói, “Thế thì tớ sẽ lấy bút vẽ ngôi sao lên cửa sổ, cậu thấy cửa sổ nào có ngôi sao thì bên trong chính là tớ.”
“Ấu trĩ.” Tô Tinh cười hắn.
“Cậu có cứu tớ không? Có cứu không hả?” Một tay Hạ Trì ôm vai Tô Tinh, tay kia cào tới cào lui lòng bàn tay cậu trong túi áo, trêu cậu ồn ào ầm ĩ, “Có cứu không cứu hay không hả?”
Tô Tinh cười xin tha: “Cứu mà cứu mà! Hứa sẽ giải cứu công chúa điện hạ!”
—–
Mặt bàn la liệt tàn thuốc và vỏ lon bia rỗng cũng chẳng thèm quan tâm, cậu tới trước tivi xem một lúc. Đêm hội mùa xuân đã dần đi tới hồi kết, một vài người dẫn chương trình mặc lễ phục đỏ thẫm với khuôn mặt mỉm cười, đồng loạt cười lộ sáu chiếc răng trắng, gửi lời chúc mừng năm mới dõng dạc hùng hồn.
“Dù bạn đang ở đâu vào giờ này phút này, xin hãy nhận lời chúc phúc của chúng tôi, tại đây mỗi khi tết đến xuân về, chúng tôi gửi bạn – lời chúc năm mới vui vẻ!”
“Các bạn thân mến, năm mới chúng ta hãy đoàn kết bền chặt hơn nữa, trên dưới một lòng, đấu tranh tiên phong, lao động hăng say giành thắng lợi mới xây dựng toàn diện, viết nên chương mới trong cuộc sống ấm no tươi đẹp cho nhân dân để nỗ lực phấn đấu…”
Nghe tới đó, Tô Tinh ‘phụt’ một tiếng tắt tivi.
Trong phút chốc căn phòng trở nên quạnh quẽ, xa xa ngoài cửa sổ tiếng pháo hoa nổ đì đùng vang lên, Tô Tinh đứng bên cửa sổ nhìn một lúc nhưng không thấy gì hết.
Nhìn lên chỉ thấy dây điện chằng chịt và những bức tường loang lổ nham nhở.
Cậu ngồi trở lại sofa, trước mặt là chiếc bàn trà bị tróc sơn cậu đã mua ở chợ đồ cũ năm trước.
Và cũng ở chỗ này, Tô Hồng đã từng đốt than củi.
Cậu không tưởng tượng nổi lúc ấy Tô Hồng đã tuyệt vọng tới nhường nào.
Bà bị bọn buôn người bắt cóc khi chưa đầy hai tuổi, nuôi lớn bên mình để dàn trò lừa bịp, bị đánh đập mắng mỏ là chuyện thường tình. Mười bốn tuổi dám bỏ trốn với không một xu dính túi chạy lang thang, khi yêu một người bất chấp tất cả lao vào không ngại ngần. Ngay cả khi bị mất năng lực sinh sản, bị người yêu phản bội, lâm vào cảnh ngộ người chồng qua đời, bà vẫn chưa từng một lần từ bỏ.
Người giống như bà, phải tuyệt vọng tới thế nào mới muốn đi tìm cái chết.
Chỉ thiếu chút nữa, có lẽ mười phút sau, cậu và Tô Hồng đã chết.
Tô Tinh hiểu rất rõ khái niệm ‘chết’ là gì. Mười một tuổi năm ấy chứng kiến người bố từ trần, và từ lúc ấy bố cậu trở thành một bức ảnh chụp đen trắng.
Nhưng cậu không ngờ rằng mình cũng suýt chết.
Tô Tinh dùng tay bóp mũi mình, mím chặt môi nín thở nhẩm thầm thời gian trong lòng, đếm tới giây thứ sáu mươi ba rốt cuộc cũng không thể được nữa.
Cậu buông tay ngửa đầu thở hổn hển. Ống đèn huỳnh quang trên trần nhà cứ vậy quay tròn, trên tuýp đèn có một con côn trùng màu đen, điểm đen dần trở nên mờ ảo, vòng tròn trắng sáng cứ hết lần này tới lần khác hiện ra trước mắt cậu.
Cái chết có gì đáng sợ? Đương nhiên vô cùng đáng sợ.
Còn sống tốt biết bao.
Còn sống mới có ánh sáng, có đường lối, có bạn bè, có mẹ.
Phải tiếp tục sống mới có Hạ Trì.
Tô Tinh tựa đầu lên lưng sofa, con bọ đen nhỏ trên tuýp đèn huỳnh quang vỗ cánh bay vài vòng trông dáng vẻ rất vui sướng.
Con thiêu thân não tàn này không cha không mẹ còn có thể sống tự do tự tại như vậy.
Tô Tinh trông bản thân mình đến là vui vẻ, cậu lấy điện thoại chụp một bức bằng camera trước rồi thêm filter trắng đen giống di ảnh của bố mình.
Tô Tinh nhìn chằm chằm vào ‘di ảnh’ của mình trên điện thoại trong chốc lát rồi gửi qua Wechat cho Hạ Trì.
Star: Đẹp không?
Ông hai thằng bố mày đây: ** má tết nhất cậu chụp ảnh nghệ thuật gì đấy hả?
Ông hai thằng bố mày đây: Mau chỉnh màu lại ngay cho tớ!
Ông hai thằng bố mày đây: Nhanh lên đi! Xấu xấu xấu xấu xấu xấu!
Tô Tinh bật cười ‘xì’ thành tiếng, cậu vẫn chưa chết mà Hạ Trì đã chê xấu, nếu cậu thật sự chết đi, Hạ Trì sẽ nhìn bức ảnh đen trắng xấu xí của cậu cả ngày, sớm muộn gì cũng phải lòng người khác.
Không thể nào chết không thể nào chết được, ngàn vạn lần không thể nào chết.
Tô Tinh xóa bức ảnh đen trắng trong điện thoại, ngay lúc nhấn mục ‘xác nhận’ cậu bỗng cảm thấy sáng tỏ thông suốt.
Dù có đau khổ thê thảm thì con mẹ nó đều là lí lẽ giả dối hết, ít nhất cậu vẫn còn sống.
—–
Tô Hồng mở cửa phòng, ném cho Tô Tinh một tờ giấy được gấp gọn.
Đây là một tờ giấy rất cũ, mép giấy đã ố vàng theo thời gian.
Tô Tinh nhìn lướt qua, trên đó có ghi một dòng địa chỉ.
“Mẹ mày ở chỗ đó,” Tô Hồng nói, “sau đó tao nhờ bạn cùng phòng bà ấy hỏi thăm tìm được ra địa chỉ quê quán.”
Tô Tinh cũng không đọc rõ dòng chữ kia, vo tròn tờ giấy ném vào thùng rác, nói: “Bà ấy không phải mẹ tôi, tôi chỉ có một mẹ là bà thôi.”
“Được,” Tô Hồng nói, “có lời này của mày, tao sống trên đời ba mươi mấy năm nay cũng đáng.”
Bà cúi người nhặt tờ giấy trong thùng rác, vuốt phẳng rồi cầm lên quơ quơ trước mặt Tô Tinh: “Dưới giường tao có cái hộp, chìa khóa trong ngăn kéo thứ ba. Tao để cái này trong đấy, sau này ngày nào đó cần thì cứ việc tự mình lấy.”
Tô Tinh thản nhiên nói: “Không cần, cả đời này cũng không cần.”
“Chuyện tương lai ai biết trước được.” Tô Hồng khẽ cười với cậu, xoay người bước ra khỏi phòng.
“Tại sao bà,” Tô Tinh hỏi bà, “lại nói với tôi mấy chuyện này hôm nay?”
Sự thật mà bà ẩn giấu trong suốt sáu năm, tới hôm nay cũng chính bà thẳng thừng tiết lộ.
Bước chân Tô Hồng khựng lại, không ngoảnh đầu cất giọng nhẹ nhàng: “Trước kia không nói cho mày là vì không nỡ, hôm nay nói cho mày là vì…”
Nói tới đây bà dừng lại, Tô Tinh truy hỏi: “Vì sao?”
— vì có thể một ngày nào đó mẹ đột ngột qua đời, mẹ sợ sau này khi con nghĩ về quãng thời gian phá hoại cuộc đời mình, cảm thấy không có ai yêu mình, mẹ sợ con nghĩ rằng mẹ không yêu con.
Lời tới bên miệng nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống không nói ra, Tô Hồng xua tay: “Nhịn mấy năm không chịu được nữa, muốn nói thì nói thôi, chẳng vì trăng sao gì hết.”
Bà về phòng uống vài viên thuốc hạ sốt, sáng thức dậy thấy đầu óc quay cuồng, dạo gần đây cơn sốt tới đột ngột không rõ nguyên nhân.
Tô Hồng nằm trong chăn, thuốc hạ sốt rất nhanh đã phát huy tác dụng, cơn buồn ngủ ập tới, bà trở mình nhắm mắt lại.
——
Tô Tinh gọi hai cuộc cho Hạ Trì nhưng không thấy bắt máy, có lẽ đồ dở hơi này uống nhiều quá nên lăn quay ra ngủ.
Cậu rửa mặt rồi xắn tay áo bắt đầu rửa bát, rửa được một nửa đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe từ tầng dưới truyền tới.
Tô Tinh mặc kệ, chủ nhân của chiếc xe càng bóp còi hăng hơn, tiếng ‘bíp bíp bíp’ vang lên điên cuồng, màng nhĩ bị chấn động phát đau.
Tô Tinh mất kiên nhẫn nhỏ giọng chửi một tiếng, rướn người ra ngoài cửa sổ liếc xem thằng óc chó nào tết nhất còn tới xóm nghèo bóp còi ầm ĩ kiếm chuyện.
Ở tầng dưới nhà cậu, óc chó Hạ Trì mặc chiếc áo da đen và quần rằn ri form ôm, đi đôi bốt cổ ngắn dựa nửa người trên lên con motor, một tay chống đầu xe, tay kia cởi mũ bảo hiểm, đẹp trai xuất thần.
Thấy Tô Tinh ló đầu ra, Hạ Trì huýt sáo trêu đùa cợt nhả: “Hế lô! Anh đẹp trai tầng trên ơi, chúc mừng năm mới nha!”
Tô Tinh chống tay lên khung cửa sổ, thả lỏng người, cười đáp lại hắn: “Em trai tầng dưới kia, nửa đêm còn bóp còi vớ vẩn gì đấy?”
Hạ Trì treo mũ bảo hiểm lên tay lái, nhướng mày, hai tay đặt bên miệng thành cái loa, nói: “Anh xuống thì em sẽ không bóp còi nữa, thổi – còi – cho – anh –”
Tô Tinh: “… Tết nhất cậu n*ng cái gì thế hả?”
Hạ Trì: “Mau xuống dưới ôm tí nào, cóng chết mất!”
Tô Tinh lau khô tay rồi mặc áo khoác, thậm chí chưa kịp thay giày đã chạy thẳng một mạch ra khỏi cửa với đôi dép lê. Hạ Trì dang tay đợi cậu ở lối lên cầu thang, cách ba bậc thang Tô Tinh nhảy nhào vào lòng hắn, Hạ Trì vững vàng đón người vào lòng ôm Tô Tinh xoay vài vòng.
Đôi dép lê của Tô Tinh bị văng ra ngoài, trên chân chỉ còn sót lại đôi tất bông. Cậu đấm nhẹ hai phát lên lưng Hạ Trì, nói: “Dừng dừng dừng, tớ không có dép!”
Hạ Trì nâng mông Tô Tinh đặt cậu lên yên motor, hôn lên trán cậu một cái thật to: “Của quý, nâng nhẹ đặt nhẹ!”
Tô Tinh đạp nhẹ một chân lên đùi hắn: “Dép tớ!”
Hạ Trì đứt dây thần kinh xấu hổ tiến tới chọt mặt mình: “Hôn một cái thì nhặt cho cậu.”
“Ghê nhỉ.” Tô Tinh lườm xéo hắn.
“Không hôn đúng không?” Hạ Trì nhún vai, vẻ mặt ngang ngược, “Không hôn thì cứ để chân trần đi.”
Tô Tinh bó tay, đành hôn một cái lên má trái hắn.
Hạ Trì lại đưa má phải của mình qua, lần này bổ sung thêm yêu cầu: “Phải hôn ra tiếng cơ, không thì không đạt tiêu chuẩn.”
Tô Tinh gặm ‘pặc’ một tiếng lên má phải hắn.
Sau đó Hạ Trì chỉ vào miệng mình, Tô Tinh thuận theo nâng mặt hắn hôn nhẹ lên môi hắn.
Hạ Trì vô cùng hài lòng, nheo mắt vỗ đũng quần của mình.
“…” Tô Tinh lườm hắn, cười lạnh nói, “… Tớ cảnh cáo cậu đừng được voi đòi tiên.”
Hạ Trì cười gượng hai tiếng rồi đi nhặt dép ngay lập tức.
Hạ Trì lái motor chở Tô Tinh tới bờ sông Thông Sơn, vài tháng trước vẫn là nơi bẩn thỉu mất trật tự, giờ đây đã trở thành công viên nhỏ cảnh quan tuyệt đẹp.
Bên sông đông đúc người qua lại, hầu hết là học sinh sinh viên túm tụm vẫy que pháo hoa selfie theo nhóm và viết nguyện vọng lên đèn khổng minh.
Hai người ngồi vai kề vai bên bờ sông, Hạ Trì dìm hàng vài tiết mục trong gala năm mới dở ẹc, hắn bật 4G trên điện thoại ngồi xem trong phòng thấy quá phí tiền, rồi hỏi Tô Tinh có xem không.
Tô Tinh gật đầu rồi ngay sau đó lập tức lắc đầu.
Hạ Trì hớn hở nhìn: “Cậu gật đầu thế này là đang bắt chước con lật đật đúng không?”
Tô Tinh giải thích: “Tớ đang ăn trong phòng bếp, bật tivi lên thì nghe một tí.”
“Úi chà, người khác xem gala xuân còn thầy Tô nhà tớ nghe cơ, ghê đấy! Nghe hay không?” Hạ Trì hỏi.
Tô Tinh nghiêm túc trả lời: “Hay, khán giả cười nhịp điệu độc đáo, đặc biệt hăng hái.”
“…”
Hạ Trì và Tô Tinh liếc nhìn nhau rồi sau vài giây cười ngả ngớn suýt ngã ngửa ra sau.
“Cậu ra ngoài kiểu gì?” Tô Tinh hỏi Hạ Trì, “Không phải cậu về bên mẹ à?”
Hạ Trì cười cười, nói: “Tớ trốn ra ngoài đấy! Tớ ở tầng tám mươi tám, cầm một cái ô làm dù nhảy xuống từ cửa sổ.”
Tô Tinh vừa nghe đã biết hắn bốc phét, tiếp lời hắn: “Lợi hại vậy cơ?”
“Còn không phải thế à,” Hạ Trì búng tay, “không một bộ phim võ hiệp nào có thể tái lại hình tượng anh hùng ngầu lòi của tớ.”
“Phải phải phải, Hollywood trả hai trăm triệu mời cậu làm cố vấn hành động cũng bị cậu từ chối ngay tại chỗ.” Tô Tinh ngượng dùm hắn.
Hạ Trì tự mình xấu hổ, choàng tay ôm lấy vai Tô Tinh: “Ông trời con sỉ nhục ai vậy? Ở chỗ này nói tướng thanh với tớ đấy à?”
Thật ra đúng là hắn đã bỏ trốn ra ngoài.
Hạ Châu không thể chịu nổi nên đã về phòng nghỉ ngơi sau bữa tối, Quan Hân Hân và Hạ Lỗi đón giao thừa ở phòng khách tầng dưới.
Doanh nhân ưu tú Hạ Lỗi có chút kì quái rằng ông ta vô cùng mê tín. Cho dù là quy mô lớn như địa điểm công ti hay nhỏ như bày bể cá trong nhà cũng phải mời thầy phong thủy tới chỉ bảo, ông ta nhất định không cho phép một ai ra khỏi nhà vào đêm giao thừa, nếu không vào năm mới gia đình sẽ li tán.
Thật ra trong lòng mọi người ai cũng hiểu rõ rằng ngôi nhà đó căn bản không gọi là một gia đình.
Phòng của Hạ Trì ở trên tầng hai, có một cái cây trong vườn rất gần cửa sổ phòng hắn. Hắn giẫm lên quạt cục nóng điều hòa rồi trèo lên cây, sau đó nhảy từ trên cây xuống trốn ra khỏi nhà không một ai hay biết.
“Chẳng nhẽ cậu không muốn gặp tớ à?” Hạ Trì hỏi.
“Muốn.” Tô Tinh nhìn hắn không chút ngượng ngùng, nói thẳng thắn.
“Vậy là được rồi!” Hạ Trì nhéo đầu ngón út của Tô Tinh, “Chỉ cần cậu muốn gặp tớ, tòa nhà cao bao nhiêu tớ cũng có thể trốn ra ngoài
“Ngốc,” Tô Tinh nắm chặt tay Hạ Trì, áp tay mình vào lòng bàn tay hắn, “không được phép nhảy từ tòa nhà độ cao quá một mét năm mươi, nghe rõ chưa?”
Một mét năm mươi? Tầng nhà nào còn thấp hơn một mét năm mươi nữa vậy trời?
“Tiêu chuẩn này cũng thấp quá rồi,” Hạ Trì bĩu môi, “ít nhất cũng phải ba bốn mét chứ.”
“Hả?” Tô Tinh nhướng mày.
“Tuân lệnh sếp!” Hạ Trì thẳng lưng, “Kiên quyết quán triệt chiến lược không nhảy quá một mét năm mươi!”
“Tốt lắm, ngoan ghê.” Tô Tinh vỗ đầu Hạ Trì.
“Nếu tớ nhớ cậu thì làm thế nào bây giờ?” Hạ Trì ấm a ấm ức hỏi, “Cậu không cho phép tớ nhảy ra ngoài cửa sổ.”
“Tớ sẽ đi tìm cậu.” Tô Tinh nói nghiêm túc, “Nếu cậu bị nhốt trong nhà, cứ đợi tớ tới đón cậu.”
Trong lòng Hạ Trì ấm áp, nhét tay Tô Tinh vào túi áo mình, cười nói: “Được rồi, tớ sẽ là công chúa còn cậu là kị sĩ, cậu cưỡi ngựa trắng tới lâu đài cứu tớ.”
“Trong lâu đài nhiều phòng như vậy sao tớ biết cậu ở đâu?” Bàn tay Tô Tinh trong túi áo Hạ Trì nhúc nhích loạn xạ, cậu trêu đùa nói, “Nhỡ tớ cứu nhầm người, tớ sẽ cùng công chúa đó bỏ đi mất.”
“Cậu dám!” Hạ Trì trợn mắt, nắm tay Tô Tinh nghịch ngợm trong túi áo, nói, “Thế thì tớ sẽ lấy bút vẽ ngôi sao lên cửa sổ, cậu thấy cửa sổ nào có ngôi sao thì bên trong chính là tớ.”
“Ấu trĩ.” Tô Tinh cười hắn.
“Cậu có cứu tớ không? Có cứu không hả?” Một tay Hạ Trì ôm vai Tô Tinh, tay kia cào tới cào lui lòng bàn tay cậu trong túi áo, trêu cậu ồn ào ầm ĩ, “Có cứu không cứu hay không hả?”
Tô Tinh cười xin tha: “Cứu mà cứu mà! Hứa sẽ giải cứu công chúa điện hạ!”
—–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook