Người chết ở phòng 1049, trùng hợp là cùng một tầng với nhóm Lương Chấp.

Người đầu tiên phát hiện là nhân viên dọn dẹp phòng, cô sau khi vào phòng thì phát hiện có người chết.

Cảnh sát tạm thời phong tỏa khách sạn, hơn nữa còn yêu cầu quản lý khách sạn mở camera để điều tra tung tích tội phạm.

Dây cảnh báo được chăng trước phòng 1049, Thẩm Quang Minh trình thẻ cảnh sát rồi đi vào phòng, anh liếc mắt đã thấy người chết nằm trên giường, đầu của người đấy bị vật nặng đập mạnh, giống như trái dưa hấu bị vỡ toác.

"Đồng chí Thẩm, đã lâu không gặp." Cảnh sát hình sự Lâm tiến lên chào hỏi Thẩm Quang Minh, "Cậu đến thành phố B có chuyện gì à?"

Thẩm Quang Minh nói: "Tôi tới tham gia họp lớp, tôi đang ở 1041, thời gian tử vong của nạn nhân được xác định chưa?"

Pháp y đứng bên cạnh giường nói: "Thời gian tử vong trong khoảng 9 giờ đến 9 giờ 45 phút, cụ thể hơn thì cần giải phẫu."

Lúc vụ án phát sinh, anh đang ở chợ hoa, Thẩm Quang Minh có chút khó chịu, nếu anh không đến đấy, có khi sẽ đụng trúng hung thủ rồi.

Pháp y lúc này như phát hiện được cái gì, anh nâng tay người chết lên, nói: "Trong tay nạn nhân có nắm một chiếc nhẫn."

Thẩm Quang Minh nghe vậy liền tiến lên xem xét, con ngươi anh co lại khi nhìn thấy chiếc nhẫn khắc hoa bách hợp.

Lương Chấp và những người khách khác đều được yêu cầu tập hợp ở đại sảnh, chuẩn bị trả lời câu hỏi của cảnh sát bất cứ lúc nào, cậu thật ra rất muốn đi theo Thẩm Quang Minh xem hiện trường, đáng tiếc là tình huống không cho phép.

Cậu nói với hệ thống: "Nhìn đi, tao biết ngay là tao đi chỗ nào thì chỗ đó có án mạng."

Hệ thống nói: "Mọi sự được chuẩn bị, chỉ thiếu mỗi đầu óc."

Lương Chấp: "???" Cảm giác như vừa bị nhục nhã.

Lương Chấp cảm thấy hệ thống đang ngấm ngầm coi thường cậu, còn không bằng nói chuyện phiếm với Thẩm Quyền ở bên cạnh, nhưng từ lúc từ chợ hoa trở về, vẻ mặt đối phương rất hờ hững, cũng không chủ động mở miệng nói chuyện.

Hết cách, Lương Chấp chỉ có thể chủ động trước: "Không ngờ rằng sẽ phát sinh án mạng, Thẩm ca, anh cảm thấy cảnh sát có thể bắt được hung thủ không?"

Ánh mắt Thẩm Quyền có chút lãnh đạm, hắn nói: "Có camera thì không thành vấn đề."

Nói xong câu đấy, hai người lại rơi vào im lặng, Lương Chấp tiếp tục cố gắng nói: "Em cảm thấy Thẩm ca đi chợ hoa về, sắc mặt không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Thẩm Quyền nói: "Giá mua hàng tăng."

Lương Chấp: "......"

Thẩm Quyền b0p ch3t hoàn toàn cuộc nói chuyện, Lương Chấp lúc này thật sự không biết nói gì nữa.

"Thằng sát nhân chết tiệt! Đi giết người chỗ nào lại không đi, cố tình phải giết ở địa bàn của tôi!"

Giọng nói quen thuộc làm Lương Chấp liếc mắt nhìn, quả nhiên là Tô Khấu Khấu, đối phương đi vào khách sạn với sắc mặt u ám.

Cũng không thể trách gã, sơn trang lẫn khách sạn của nhà mình lục tục gặp chuyện xui xẻo, mức độ xúi quẩy cỡ này làm Tô Khấu Khấu nghi ngờ có phải đối thủ cạnh tranh đến chỉnh gã hay không.

Giọng mắng tức giận thu hút sự chú ý của khách trọ, Tô Khấu Khấu trợn mắt hung dữ với những người đó: "Nhìn cái gì! Có hoa nở hay sao mà nhìn?"

Tô Khấu Khấu đeo vòng vàng cỡ lớn, bộ dáng còn ngang ngược, làm người khác cũng không muốn trêu vào, tất cả khách đều nhìn chỗ khác.

Tô Khấu Khấu nhìn lướt qua đám người ở đại sảnh, ánh mắt cực tinh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Lương --- Chấp ---" Tô Khấu Khấu nghiến răng nghiến lợi, đối phương hóa thành tro gã cũng không nhận sai, đối phương đến sơn trang nhà gã, sơn trang phát sinh việc, bây giờ lại ở khách sạn nhà gã, khách sạn liền có người chết.

Lương Chấp muốn đi trốn, nhưng không nghĩ chỉ nhìn bóng dáng mà Tô Khấu Khấu đã nhận ra cậu, cậu đành xoay người nói: "Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại nhau, ông chủ Tô, bây giờ trả phòng có được hoàn tiền không?"

Lửa giận của Tô Khấu Khấu được châm lên ngay lập tức, Lương Chấp quả thật là khắc tinh của gã, ôn thần di động, gã xắn tay áo, hôm nay thế nào cũng phải đánh một trận trút giận.

Gã chỉ vào Lương Chấp, nói: "Thằng này chắc chắn là hung thủ, bắt nó lại cho tôi!"

Người bên cạnh Tô Khấu Khấu đi tới phía Lương Chấp.

Thẩm Quyền biết rõ còn có cảnh sát ở ngay đây, trò cười này sẽ nhanh chóng chấm dứt, lúc này hắn nhìn thấy Thẩm Quang Minh bước ra khỏi thang máy ở đằng xa, ý nghĩ xẹt qua đầu, hắn ra vẻ sốt ruột bắt lấy tay Lương Chấp, kéo cậu ra phía sau, bày tư thế bảo vệ người: "Lương Chấp không phải hung thủ, mấy người không có bằng chứng mà muốn bắt người là phạm pháp!"

Lương Chấp không nghĩ tới Thẩm Quyền sẽ đứng ra nói chuyện thay cậu, cậu còn đang tưởng thái độ lạnh nhạt của đối phương là đang ghét mình chứ.

Tô Khấu Khấu lạnh lùng nói: "Mày nói chuyện thay nó, mày cũng là đồng lõa!"

Lương Chấp ló đầu ra từ đằng sau Thẩm Quyền, cậu chỉ vào Tô Khấu Khấu, lớn tiếng: "Người này là chủ khách sạn, bây giờ khách sạn có người chết còn muốn bắt người lung tung, chắc chắn là không muốn đền tiền cho chúng ta!"

Khách ở đấy đều nghe thấy, bọn họ vốn đang chờ trả phòng, nhận tiền hoàn lại, nhưng lễ tân không nhận được chỉ thị cho phép hoàn tiền nên vẫn chưa có giải thích chính xác cho các vị khách.

Bây giờ có ông chủ xuất hiện, vậy phải nói chuyện với ông chủ mới được, đám đông khách cùng nhào lên, chen lấn người của Tô Khấu Khấu, hiện trường hỗn loạn đến cả cảnh sát cũng không ngăn được.

Lương Chấp lợi dụng náo loạn, nháy mắt đã dắt Thẩm Quyền đi đến chỗ ít người, trên mặt vẫn còn mang theo một chút cười cợt.

Thẩm Quyền thấy thế, đáy mắt bất giác hiện lên ý cười, Lương Chấp tạo hỗn loạn thật ra rất hợp tâm ý của hắn.

Thẩm Quyền nói: "Cứ như vậy nhỡ xảy ra chuyện thì sao?"

Lương Chấp vui vẻ như đang xem kịch, nói: "Ai bảo Tô Khấu Khấu kiêu như vậy làm gì, ngay cả cảnh sát cũng không để vào mắt, em đây chỉ đang dạy thằng đó cách làm người, anh yên tâm, có cảnh sát thì sẽ ổn định nhanh thôi."

Thẩm Quyền bất đắc dĩ cười: "Việc này làm anh cũng thành đồng lõa của cậu thật rồi."

Lương Chấp thấy thái độ của Thẩm Quyền với cậu không còn lạnh lùng nữa, tươi cười trên mặt lại càng sáng lạn hơn.

Lúc Thẩm Quang Minh tới đây, anh nhìn thấy Lương Chấp và Thẩm Quyền tay trong tay đứng một chỗ, so với hỗn loạn bên kia, hai người như dựng lên một không gian chỉ có nhau trong đấy.

Anh mới đi có bao lâu, hai người kia thế nào đã nắm tay rồi? Lại còn liếc mắt đưa tình mờ ám nữa!

Thẩm Quang Minh vốn vì vụ án mà đau đầu, giờ thì đầu càng thêm đau.

Cảnh sát Lâm đứng bên cạnh bắc loa nói: "Trật tự trật tự! Còn náo loạn nữa là bắt tất cả lên cục cảnh sát!"

Đám đông bấy giờ mới từ từ bình tĩnh lại, còn Tô Khấu Khấu bị đám người chèn đến dính trên cửa kính, cả khuôn mặt do dán vào kính một hồi lâu mà giờ hằn lên một mảng màu hồng lớn.

Gã tức giận đến muốn chửi người, quản lý khách sạn vội vã bịt miệng gã lại, nhắc nhở bên tai: "Khách hàng là thượng đế, ông chủ bình tĩnh, bình tĩnh đi."

Theo lệnh của cảnh sát Lâm, khách trọ ở đấy lại trật tự tiếp nhận xét hỏi, dù sao khách ở khách sạn rất nhiều, mang hết đến cục cảnh sát là không thể.

Thẩm Quang Minh đi đến trước mặt Lương Chấp, đối phương lo lắng hỏi: "Có thấy mặt hung thủ vụ giết người này không?"

Vẻ mặt Thẩm Quang Minh nghiêm lại, bởi vì có Thẩm Quyền, anh cũng không nói thẳng có liên quan đến vụ án hoa bách hợp, nên gật đầu nói: "Còn phải điều tra thêm."

Thẩm Quang Minh xem qua camera, hung thủ giả trang thành nhân viên vệ sinh để vào phòng, nhìn thân hình thì là đàn ông, hơn nữa còn vô cùng cao lớn.

Anh liếc nhìn Thẩm Quyền, nếu không phải anh ở cùng một chỗ với Thẩm Quyền lúc vụ án xảy ra, anh chắc chắn nghi ngờ có phải đối phương ra tay hay không.

Thẩm Quyền cũng không giữ bộ mặt lãnh đạm như lúc trước, hắn thở dài nói: "Sao lại trùng hợp xảy ra với chúng ta như vậy."

Thẩm Quang Minh trầm giọng: "Em cũng muốn biết tại sao."

Lương Chấp-biết-hết thì giữ im lặng, lúc này cậu đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai, cậu hỏi hệ thống: "Không đúng! Vừa xảy ra giết người là khách sạn đã phong tỏa ngay, vậy nghĩa là hung thủ vẫn còn ở trong khách sạn, vậy tao sẽ gặp nguy hiểm sao?"

Giọng nói máy móc của hệ thống đột nhiên lộ ra ngữ điệu lạnh nhạt: "Chúc cậu may mắn."

Lương Chấp: "......"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương