Dù sao Lương Chấp cũng không phải lần đầu đối diện nguy hiểm, cậu cãi nhau với hệ thống mấy bận trong đầu mới dần bình tĩnh lại.
Bây giờ, xung quanh khách sạn đều là cảnh sát, còn có Thẩm Quang Minh ở bên cạnh mình, trước mắt tạm thời an toàn.
Chỉ là tạm thời.
Tìm không thấy hung thủ, chính mình chắc chắn sẽ là người bị hại tiếp theo.
Lương Chấp bức thiết cần biết chi tiết vụ án, cậu nhìn ra Thẩm Quang Minh chỉ trả lời có lệ, trong lòng cậu biết đại khái là do Thẩm Quyền có mặt ở đây.
Cậu đợi Thẩm Quyền đi lấy lời khai với cảnh sát, lập tức kéo Thẩm Quang Minh đến một góc vắng vẻ: "Tình huống vụ án này là thế nào?"
"Tình huống phức tạp, tôi không có cách nào tiết lộ cho cậu." Thẩm Quang Minh có lệ một câu.
Lương Chấp nói: "Án mạng này có quan hệ với hoa bách hợp?"
Thẩm Quang Minh sửng sốt một chút, vừa định hỏi làm sao Lương Chấp biết, nhưng lúc anh nhìn vẻ mặt đã biết của Lương Chấp, ra là đối phương đang thử mình, mà biểu cảm của mình đã cung cấp đáp án, anh thở dài, nói: "Đúng, nhưng chuyện này không thể để ông đưa tin được."
"Tôi biết." Lương Chấp cũng không phải đoán mò, dù sao thế giới này là tiểu thuyết trinh thám, vụ án hoa bách hợp rõ ràng là tình tiết chính của cả câu chuyện, huống chi có thể làm Thẩm Quang Minh lộ ra cảm xúc nặng nề như vậy, cũng chỉ có vụ án hoa bách hợp, cậu thúc giục: "Ông nói nhanh tình huống xem, có khi tôi có thể giúp ông đưa ra ý tưởng nào đó."
Môi Thẩm Quang Minh giựt giựt, nghĩ thầm, với chỉ số thông minh của ông thì có thể cho ý tưởng gì, nhưng lúc này anh cũng không có tâm trạng trêu chọc: "Người chết bị vật dạng như búa đánh mạnh vào đầu nhiều lần dẫn đến tử vong, hơn nữa người chết sau khi bị đánh bất tỉnh, hung thủ vẫn liên tục đập vào phần não, cơ bản là cả đầu bị đập nát."
"Ầy!" Lương Chấp hít một hơi, cậu nhớ đến vụ phân thây lần trước đã đủ độc ác, không ngờ lần này còn ác hơn, may mà cậu không có đi xem hiện trường, không chắc lại ói.
"Vậy ông cảm thấy hung thủ và người chết có thù oán không?"
Thẩm Quang Minh lắc đầu: "Cách gây án khác với hung thủ lần trước, nhưng tôi cảm giác lúc bọn chúng ra tay, không có cảm xúc gì nhiều."
Lương Chấp nhớ lại những truyện đã đọc qua, hung thủ ai cũng có điểm đặc sắc, phần lớn bọn chúng đều có h4m muốn phô trương mạnh, cậu tin tưởng phán đoán của Thẩm Quang Minh, cậu nói: "Hung thủ và người chết hẳn là không quen biết nhau, thủ đoạn tàn nhẫn, còn để lại nhẫn hoa bách hợp, đây chính là một loại khiêu khích với cảnh sát và cũng thỏa mãn bản thân mình."
"Lựa chọn mục tiêu ngẫu nhiên......" Thẩm Quang Minh lẩm bẩm, khả năng này đã sớm được thảo luận trong đội điều tra, nhưng anh vẫn tìm ra được một điểm không tính là giống nhau giữa những người chết.
Thẩm Quang Minh nhìn thoáng qua Lương Chấp, trong lòng mơ hồ có bất an.
Bọn họ đều còn rất trẻ, những tấm ảnh hàng ngày tìm được đều là ảnh bọn họ tươi cười sáng lạn, làm cho người khác vừa nhìn đã sinh hảo cảm.
Tựa như Lương Chấp.
Không thể để Lương Chấp tiếp tục ở đây, anh nói: "Cậu đợi đây rồi về thành phố A đi."
Lương Chấp nghĩ thầm, thể chất của tôi thì ở đâu cũng chả an toàn, huống chi nếu Thẩm Quang Minh là nhân vật chính, cậu vẫn còn phải bám sát đối phương, vạn nhất cậu ta bị hung thủ gi3t ch3t, không phải mình cũng teo luôn sao.
Lương Chấp nói: "Không được, tôi là phóng viên, chú Lục đã giao vụ án hoa bách hợp cho tôi theo sát, tôi phải ở lại đây."
Thẩm Quang Minh không thể nói thẳng, sợ làm Lương Chấp bất an, anh nói: "Tình huống hiện tại rất nghiêm trọng, cho dù ông đi theo tôi, tôi cũng không thể cam đoan an toàn tuyệt đối cho ông."
Đồ phòng thân trong ba lô cho Lương Chấp dũng khí rất lớn, cậu kiên trì nói: "Ông coi thường tôi quá đấy, thân thủ tự bảo vệ mình của tôi không thành vấn đề."
Thẩm Quang Minh khuyên Lương Chấp không được, biện pháp bây giờ chỉ có thể là tìm ra tên hung thủ, anh lấy di động ra đưa cho Lương Chấp xem: "Đây là camera ghi lại hung thủ đi vào phòng người chết, nếu ông nhìn thấy ai tương tự, nhất định phải cẩn thận."
Lương Chấp nghe vậy bèn quan sát tỉ mỉ, hung thủ mặc quần áo của nhân viên vệ sinh, dáng người bị bộ quần áo rộng thùng thình che không thấy rõ, cậu nói: "Tại sao các ông cho rằng hung thủ là nam?"
Thẩm Quang Minh nói: "Trường hợp người chết dạng này, nếu hung thủ là nữ, sức lực sẽ không lớn như vậy, cái khác nữa là vì chiều cao, phụ nữ mà cao 1m8 rất dễ bị chú ý, kiểm tra khách ở đây thì hiện tại không có ai hợp với điều kiện đó."
Lương Chấp gật đầu, trước kia đọc truyện hoặc xem phim trên TV, bình thường đều là nhân vật chính hùng hồn nói, chỉ cần vài ba câu là hung thủ đã quỳ xuống sám hối tại chỗ, cảnh sát chỉ làm phông nền hoặc đàn em, nhưng trong thực tế, suy luận của cảnh sát cũng không kém, trăm đường không sót một chỗ, dựa theo lôgic mà suy đoán ra đủ các trường hợp, hơn nữa còn đi kiểm tra toàn bộ khả năng.
Lương Chấp nói: "Ông gửi tôi đoạn ghi hình đi, tôi muốn xem thêm nữa."
"Ừ." Thẩm Quang Minh vẫn đang chờ tin tức bên ba Thẩm, tuy vụ án hoa bách hợp do đội của anh phụ trách, nhưng vụ án mới xảy ra ở thành phố B, do ai đến phụ trách điều tra, còn phải chờ chỉ thị của cấp trên.
Hiện tại, anh chỉ có thể phối hợp với cảnh sát thành phố B, không thể can thiệp quá nhiều, nếu không, anh cũng không đứng ở đại sảnh nói chuyện phiếm với Lương Chấp.
Lương Chấp nhận đoạn video ghi hình hung thủ, cậu thật sự muốn xem kỹ hơn để tìm chút ít manh mối, cậu hỏi hệ thống: "Mày có phát hiện gì khác thường trong đoạn video này không?"
Hệ thống nói: "Cậu vẫn cứ xem đoạn video đấy mới là khác thường."
Lương Chấp: "Có ý gì?"
Hệ thống nói: "Thể chất của cậu - không phải là mồi câu tốt nhất sao?"
"......" Lương Chấp làm sao không biết ý của hệ thống chứ, đúng vậy, cậu không cần thông minh cũng tìm được manh mối, cậu chỉ cần tìm một cơ hội rồi ngồi chờ, sẽ có vô số kẻ giết người nhào lên biểu diễn mười cách chết tàn khốc nhất với cậu, rồi ngày hôm sau, cậu sẽ là nhân vật chính trên các tít báo.
Con mẹ nó, không đời nào cậu dùng bản thân mình để làm mồi đâu, Thẩm Quang Minh tốt xấu cũng là nhân vật chính, dù sao cũng phải có chút vầng sáng năng lực để bắt hung thủ chứ.
Hay là --- Thẩm Quang Minh không phải nhân vật chính.
Lương Chấp nghĩ thế, trong lòng chợt lạnh, cậu thật sự không dám nghĩ tiếp, cậu đến thế giới này nhiều năm như vậy, đã nhận định Thẩm Quang Minh là nhân vật chính, nếu đây là sai lầm, vậy nhân vật chính thật sự hiện giờ có còn tinh thần chính nghĩa không?
"Lương Chấp." Một giọng nói kéo lại hồn Lương Chấp, cậu giương mắt nhìn, là Mục Dư Tâm.
Cậu ngạc nhiên: "Sao em ở đây, không lẽ em cũng ở khách sạn này?"
"Vâng, trùng hợp thật." Mục Dư Tâm tiến gần thêm một bước, thậm chí còn mờ ám ghé vào bên tai Lương Chấp nói: "Em nghe bảo có án mạng ở đây, thật là đáng sợ."
Hơi thở nóng thổi vào tai làm có chút ngứa, Lương Chấp âm thầm giãn ra một khoảng với Mục Dư Tâm, cậu nghiêm mặt nói: "Em không cần lo lắng quá, chờ thẩm vấn xong những người không có quan hệ là có thể rời khỏi khách sạn."
Mục Dư Tâm gật đầu, xem ra cô không hề quan tâm chút nào tới án mạng, thực ra không chỉ mỗi mình cô, những người khách khác cũng như thế, đã chết một người rồi, nhưng bọn họ chỉ quan tâm có thể hoàn lại toàn bộ tiền đặt phòng hay không, khi nào có thể rời khỏi chỗ này.
Mục Dư Tâm cụp mắt, như có chút ngượng ngùng, nói: "Chúng ta đợi ở đây rồi cùng nhau đi được không?"
Lương Chấp mở miệng định từ chối, nhưng Thẩm Quang Minh đã cướp lời: "Khách sạn này không thể ở được nữa, không bằng hai người cùng đi đặt khách sạn khác đi."
Thẩm Quang Minh đã tính toán xong, anh hy vọng có thêm cơ hội để Lương Chấp và Mục Dư Tâm ở cùng nhau nhiều hơn, mặc kệ hai người có tiến triển ra gì hay không, vẫn tốt hơn là để mặc Lương Chấp bị Thẩm Quyền dẫn đi lệch đường, hơn nữa, lý do này có thể tạm thời đưa Lương Chấp ra khỏi chỗ nguy hiểm.
Lương Chấp nhíu mày nói: "Ông......"
"Ông nhớ đặt phòng hai người, tôi xử lý xong chuyện ở đây, buổi tối sẽ trở về tìm ông." Thẩm Quang Minh không cho Lương Chấp cơ hội từ chối.
Lương Chấp bĩu môi, Thẩm Quang Minh đã nói đến mức này, cậu không thể mặt dày ở lại nữa, với cả đối phương là suy nghĩ cho an toàn của mình.
Bên này, cảnh sát gọi tên Mục Dư Tâm, cô nói với Lương Chấp: "Anh trước chờ em một chút, thẩm vấn xong hai chúng ta cùng đi."
Lương Chấp gật đầu, cậu đối với Mục Dư Tâm từ đầu đến giờ cũng không có bao nhiêu cảnh giác, không phải do thần kinh cậu lớn, mà là cậu đọc rất nhiều tiểu thuyết, quên cũng rất nhiều chi tiết, nhưng có một thứ cậu nhớ rất rõ, là tiêu chuẩn chọn truyện của cậu.
Tiểu thuyết cậu đọc qua không có hung thủ là phụ nữ.
Mục Dư Tâm mang giày trắng, đi tới phòng thẩm vấn được dựng lên tạm thời, vừa vặn người đàn ông đi ra là Thẩm Quyền.
Thẩm Quyền có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, cho dù thân hình hắn tương tự với hung thủ ghi được trong camera, cảnh sát cũng gạt hắn ra khỏi diện tình nghi.
Thẩm Quyền và Mục Dư Tâm, tuy hai người cùng đi trên một hành lang, nhưng cả hai không đối mặt nhau.
Hai người bước qua nhau, như hai đường thẳng song song không có giao điểm.
Một trong hai đường thẳng song song dừng bước, nói: "Trang phục của cô thật là lòe loẹt."
(*) Hoa lí hồ tiếu còn có nghĩa là sặc sỡ, lòe loẹt.
Bước chân Mục Dư Tâm dừng một chút, cô xoay người, híp mắt đánh giá Thẩm Quyền, cô khẽ cười một tiếng, nói: "Tôi là cảnh sát à?"
Người ngoài nghe không hiểu câu hỏi kỳ lạ của cô, nhưng Thẩm Quyền lại hiểu.
Hắn nói: "Là tôi."
Mục Dư Tâm cười: "Vậy cám ơn đề nghị của anh, cậu ấy quả nhiên rất thích hoa bách hợp."
Thẩm Quyền không nói gì, chỉ hơi nhếch môi rồi xoay người rời đi.
Mục Dư Tâm bước về phía phòng thẩm vấn, hai đường thẳng song song dưới chân hai người lúc này như trở thành một cái bóng đen, quấn vào nhau.
Bây giờ, xung quanh khách sạn đều là cảnh sát, còn có Thẩm Quang Minh ở bên cạnh mình, trước mắt tạm thời an toàn.
Chỉ là tạm thời.
Tìm không thấy hung thủ, chính mình chắc chắn sẽ là người bị hại tiếp theo.
Lương Chấp bức thiết cần biết chi tiết vụ án, cậu nhìn ra Thẩm Quang Minh chỉ trả lời có lệ, trong lòng cậu biết đại khái là do Thẩm Quyền có mặt ở đây.
Cậu đợi Thẩm Quyền đi lấy lời khai với cảnh sát, lập tức kéo Thẩm Quang Minh đến một góc vắng vẻ: "Tình huống vụ án này là thế nào?"
"Tình huống phức tạp, tôi không có cách nào tiết lộ cho cậu." Thẩm Quang Minh có lệ một câu.
Lương Chấp nói: "Án mạng này có quan hệ với hoa bách hợp?"
Thẩm Quang Minh sửng sốt một chút, vừa định hỏi làm sao Lương Chấp biết, nhưng lúc anh nhìn vẻ mặt đã biết của Lương Chấp, ra là đối phương đang thử mình, mà biểu cảm của mình đã cung cấp đáp án, anh thở dài, nói: "Đúng, nhưng chuyện này không thể để ông đưa tin được."
"Tôi biết." Lương Chấp cũng không phải đoán mò, dù sao thế giới này là tiểu thuyết trinh thám, vụ án hoa bách hợp rõ ràng là tình tiết chính của cả câu chuyện, huống chi có thể làm Thẩm Quang Minh lộ ra cảm xúc nặng nề như vậy, cũng chỉ có vụ án hoa bách hợp, cậu thúc giục: "Ông nói nhanh tình huống xem, có khi tôi có thể giúp ông đưa ra ý tưởng nào đó."
Môi Thẩm Quang Minh giựt giựt, nghĩ thầm, với chỉ số thông minh của ông thì có thể cho ý tưởng gì, nhưng lúc này anh cũng không có tâm trạng trêu chọc: "Người chết bị vật dạng như búa đánh mạnh vào đầu nhiều lần dẫn đến tử vong, hơn nữa người chết sau khi bị đánh bất tỉnh, hung thủ vẫn liên tục đập vào phần não, cơ bản là cả đầu bị đập nát."
"Ầy!" Lương Chấp hít một hơi, cậu nhớ đến vụ phân thây lần trước đã đủ độc ác, không ngờ lần này còn ác hơn, may mà cậu không có đi xem hiện trường, không chắc lại ói.
"Vậy ông cảm thấy hung thủ và người chết có thù oán không?"
Thẩm Quang Minh lắc đầu: "Cách gây án khác với hung thủ lần trước, nhưng tôi cảm giác lúc bọn chúng ra tay, không có cảm xúc gì nhiều."
Lương Chấp nhớ lại những truyện đã đọc qua, hung thủ ai cũng có điểm đặc sắc, phần lớn bọn chúng đều có h4m muốn phô trương mạnh, cậu tin tưởng phán đoán của Thẩm Quang Minh, cậu nói: "Hung thủ và người chết hẳn là không quen biết nhau, thủ đoạn tàn nhẫn, còn để lại nhẫn hoa bách hợp, đây chính là một loại khiêu khích với cảnh sát và cũng thỏa mãn bản thân mình."
"Lựa chọn mục tiêu ngẫu nhiên......" Thẩm Quang Minh lẩm bẩm, khả năng này đã sớm được thảo luận trong đội điều tra, nhưng anh vẫn tìm ra được một điểm không tính là giống nhau giữa những người chết.
Thẩm Quang Minh nhìn thoáng qua Lương Chấp, trong lòng mơ hồ có bất an.
Bọn họ đều còn rất trẻ, những tấm ảnh hàng ngày tìm được đều là ảnh bọn họ tươi cười sáng lạn, làm cho người khác vừa nhìn đã sinh hảo cảm.
Tựa như Lương Chấp.
Không thể để Lương Chấp tiếp tục ở đây, anh nói: "Cậu đợi đây rồi về thành phố A đi."
Lương Chấp nghĩ thầm, thể chất của tôi thì ở đâu cũng chả an toàn, huống chi nếu Thẩm Quang Minh là nhân vật chính, cậu vẫn còn phải bám sát đối phương, vạn nhất cậu ta bị hung thủ gi3t ch3t, không phải mình cũng teo luôn sao.
Lương Chấp nói: "Không được, tôi là phóng viên, chú Lục đã giao vụ án hoa bách hợp cho tôi theo sát, tôi phải ở lại đây."
Thẩm Quang Minh không thể nói thẳng, sợ làm Lương Chấp bất an, anh nói: "Tình huống hiện tại rất nghiêm trọng, cho dù ông đi theo tôi, tôi cũng không thể cam đoan an toàn tuyệt đối cho ông."
Đồ phòng thân trong ba lô cho Lương Chấp dũng khí rất lớn, cậu kiên trì nói: "Ông coi thường tôi quá đấy, thân thủ tự bảo vệ mình của tôi không thành vấn đề."
Thẩm Quang Minh khuyên Lương Chấp không được, biện pháp bây giờ chỉ có thể là tìm ra tên hung thủ, anh lấy di động ra đưa cho Lương Chấp xem: "Đây là camera ghi lại hung thủ đi vào phòng người chết, nếu ông nhìn thấy ai tương tự, nhất định phải cẩn thận."
Lương Chấp nghe vậy bèn quan sát tỉ mỉ, hung thủ mặc quần áo của nhân viên vệ sinh, dáng người bị bộ quần áo rộng thùng thình che không thấy rõ, cậu nói: "Tại sao các ông cho rằng hung thủ là nam?"
Thẩm Quang Minh nói: "Trường hợp người chết dạng này, nếu hung thủ là nữ, sức lực sẽ không lớn như vậy, cái khác nữa là vì chiều cao, phụ nữ mà cao 1m8 rất dễ bị chú ý, kiểm tra khách ở đây thì hiện tại không có ai hợp với điều kiện đó."
Lương Chấp gật đầu, trước kia đọc truyện hoặc xem phim trên TV, bình thường đều là nhân vật chính hùng hồn nói, chỉ cần vài ba câu là hung thủ đã quỳ xuống sám hối tại chỗ, cảnh sát chỉ làm phông nền hoặc đàn em, nhưng trong thực tế, suy luận của cảnh sát cũng không kém, trăm đường không sót một chỗ, dựa theo lôgic mà suy đoán ra đủ các trường hợp, hơn nữa còn đi kiểm tra toàn bộ khả năng.
Lương Chấp nói: "Ông gửi tôi đoạn ghi hình đi, tôi muốn xem thêm nữa."
"Ừ." Thẩm Quang Minh vẫn đang chờ tin tức bên ba Thẩm, tuy vụ án hoa bách hợp do đội của anh phụ trách, nhưng vụ án mới xảy ra ở thành phố B, do ai đến phụ trách điều tra, còn phải chờ chỉ thị của cấp trên.
Hiện tại, anh chỉ có thể phối hợp với cảnh sát thành phố B, không thể can thiệp quá nhiều, nếu không, anh cũng không đứng ở đại sảnh nói chuyện phiếm với Lương Chấp.
Lương Chấp nhận đoạn video ghi hình hung thủ, cậu thật sự muốn xem kỹ hơn để tìm chút ít manh mối, cậu hỏi hệ thống: "Mày có phát hiện gì khác thường trong đoạn video này không?"
Hệ thống nói: "Cậu vẫn cứ xem đoạn video đấy mới là khác thường."
Lương Chấp: "Có ý gì?"
Hệ thống nói: "Thể chất của cậu - không phải là mồi câu tốt nhất sao?"
"......" Lương Chấp làm sao không biết ý của hệ thống chứ, đúng vậy, cậu không cần thông minh cũng tìm được manh mối, cậu chỉ cần tìm một cơ hội rồi ngồi chờ, sẽ có vô số kẻ giết người nhào lên biểu diễn mười cách chết tàn khốc nhất với cậu, rồi ngày hôm sau, cậu sẽ là nhân vật chính trên các tít báo.
Con mẹ nó, không đời nào cậu dùng bản thân mình để làm mồi đâu, Thẩm Quang Minh tốt xấu cũng là nhân vật chính, dù sao cũng phải có chút vầng sáng năng lực để bắt hung thủ chứ.
Hay là --- Thẩm Quang Minh không phải nhân vật chính.
Lương Chấp nghĩ thế, trong lòng chợt lạnh, cậu thật sự không dám nghĩ tiếp, cậu đến thế giới này nhiều năm như vậy, đã nhận định Thẩm Quang Minh là nhân vật chính, nếu đây là sai lầm, vậy nhân vật chính thật sự hiện giờ có còn tinh thần chính nghĩa không?
"Lương Chấp." Một giọng nói kéo lại hồn Lương Chấp, cậu giương mắt nhìn, là Mục Dư Tâm.
Cậu ngạc nhiên: "Sao em ở đây, không lẽ em cũng ở khách sạn này?"
"Vâng, trùng hợp thật." Mục Dư Tâm tiến gần thêm một bước, thậm chí còn mờ ám ghé vào bên tai Lương Chấp nói: "Em nghe bảo có án mạng ở đây, thật là đáng sợ."
Hơi thở nóng thổi vào tai làm có chút ngứa, Lương Chấp âm thầm giãn ra một khoảng với Mục Dư Tâm, cậu nghiêm mặt nói: "Em không cần lo lắng quá, chờ thẩm vấn xong những người không có quan hệ là có thể rời khỏi khách sạn."
Mục Dư Tâm gật đầu, xem ra cô không hề quan tâm chút nào tới án mạng, thực ra không chỉ mỗi mình cô, những người khách khác cũng như thế, đã chết một người rồi, nhưng bọn họ chỉ quan tâm có thể hoàn lại toàn bộ tiền đặt phòng hay không, khi nào có thể rời khỏi chỗ này.
Mục Dư Tâm cụp mắt, như có chút ngượng ngùng, nói: "Chúng ta đợi ở đây rồi cùng nhau đi được không?"
Lương Chấp mở miệng định từ chối, nhưng Thẩm Quang Minh đã cướp lời: "Khách sạn này không thể ở được nữa, không bằng hai người cùng đi đặt khách sạn khác đi."
Thẩm Quang Minh đã tính toán xong, anh hy vọng có thêm cơ hội để Lương Chấp và Mục Dư Tâm ở cùng nhau nhiều hơn, mặc kệ hai người có tiến triển ra gì hay không, vẫn tốt hơn là để mặc Lương Chấp bị Thẩm Quyền dẫn đi lệch đường, hơn nữa, lý do này có thể tạm thời đưa Lương Chấp ra khỏi chỗ nguy hiểm.
Lương Chấp nhíu mày nói: "Ông......"
"Ông nhớ đặt phòng hai người, tôi xử lý xong chuyện ở đây, buổi tối sẽ trở về tìm ông." Thẩm Quang Minh không cho Lương Chấp cơ hội từ chối.
Lương Chấp bĩu môi, Thẩm Quang Minh đã nói đến mức này, cậu không thể mặt dày ở lại nữa, với cả đối phương là suy nghĩ cho an toàn của mình.
Bên này, cảnh sát gọi tên Mục Dư Tâm, cô nói với Lương Chấp: "Anh trước chờ em một chút, thẩm vấn xong hai chúng ta cùng đi."
Lương Chấp gật đầu, cậu đối với Mục Dư Tâm từ đầu đến giờ cũng không có bao nhiêu cảnh giác, không phải do thần kinh cậu lớn, mà là cậu đọc rất nhiều tiểu thuyết, quên cũng rất nhiều chi tiết, nhưng có một thứ cậu nhớ rất rõ, là tiêu chuẩn chọn truyện của cậu.
Tiểu thuyết cậu đọc qua không có hung thủ là phụ nữ.
Mục Dư Tâm mang giày trắng, đi tới phòng thẩm vấn được dựng lên tạm thời, vừa vặn người đàn ông đi ra là Thẩm Quyền.
Thẩm Quyền có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, cho dù thân hình hắn tương tự với hung thủ ghi được trong camera, cảnh sát cũng gạt hắn ra khỏi diện tình nghi.
Thẩm Quyền và Mục Dư Tâm, tuy hai người cùng đi trên một hành lang, nhưng cả hai không đối mặt nhau.
Hai người bước qua nhau, như hai đường thẳng song song không có giao điểm.
Một trong hai đường thẳng song song dừng bước, nói: "Trang phục của cô thật là lòe loẹt."
(*) Hoa lí hồ tiếu còn có nghĩa là sặc sỡ, lòe loẹt.
Bước chân Mục Dư Tâm dừng một chút, cô xoay người, híp mắt đánh giá Thẩm Quyền, cô khẽ cười một tiếng, nói: "Tôi là cảnh sát à?"
Người ngoài nghe không hiểu câu hỏi kỳ lạ của cô, nhưng Thẩm Quyền lại hiểu.
Hắn nói: "Là tôi."
Mục Dư Tâm cười: "Vậy cám ơn đề nghị của anh, cậu ấy quả nhiên rất thích hoa bách hợp."
Thẩm Quyền không nói gì, chỉ hơi nhếch môi rồi xoay người rời đi.
Mục Dư Tâm bước về phía phòng thẩm vấn, hai đường thẳng song song dưới chân hai người lúc này như trở thành một cái bóng đen, quấn vào nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook