Bệnh Sủng
Chương 168

Bảo bối của hai nhà Giản Cừu bị người ta tát vào mặt trước mặt mọi người, điều này còn nghiêm trọng hơn là đánh bất kỳ ai trong số bọn họ ở nơi công cộng, hơn nữa trong bụng Tiểu Thố còn có một người nữa, nhất là khi nghe Tiểu Thố nói người đàn bà kia còn muốn làm hại bụng mình, tuy rằng Tiểu Thố lanh lợi né tránh, nhưng vẫn như cũ không đáng được tha thứ, mà người sai khiến, vậy thì không cần phải nói.

Tuy rằng hiện tại tất cả mọi người đều không có chứng cứ chứng minh chuyện này có liên quan tới Mai Lị Á, chỉ cần cô hơi thông minh một chút, dù cho một nam một nữ kia khai báo là người khác sai khiến bọn họ làm như vậy, e rằng cũng không thể tra ra cùng Mai Lị Á có quan hệ gì.

Vì vậy, thái độ của gia đình Giản Cừu là như nhau: không cần biết có bằng chứng hay không, Mai Lị Á, lần này phải dốc toàn lực để xử lý bà ta, để bà ta phải hối hận khi đến Trung Quốc.

“Chính Dương, mẹ toàn lực ứng phó, mẹ ở đây còn có một ít tiền, khi nào con cần tiền chỉ cần nói thẳng một tiếng, mẹ lập tức bán thẩm mỹ viện đi, mẹ cũng gom góp cho con một cái số nguyên.” Giản Tình bày tỏ sự ủng hộ của mình đối với việc này.

Tần Ca cũng không cam lòng rớt lại phía sau: “Bà xã, thẻ của tôi ở chỗ em, bên trong cũng có không ít tiền, cũng cùng nhau lấy ra đi.”

“Anh không cần, Tiểu Ly đi học còn phải dùng tiền, hơn nữa sau này con bé kết hôn còn phải chuẩn bị của hồi môn, nơi này có một nửa là của con bé, không thể lộn xộn.”

“Không sao đâu, hiện tại Tiểu Ly đã bắt đầu thử tự mình kiếm tiền trang trải cuộc sống rồi, chỉ cần giữ học phí của con bé lại là được rồi, nếu con bé biết chuyện gì xảy ra, cũng sẽ ủng hộ tôi làm như vậy.”

“Nhưng...”

“Đừng nhưng mà nữa, nếu em không muốn để cho con bé suy nghĩ nhiều, thì cứ dùng tiền này.”

“Vậy được rồi.” Giản Tình mỉm cười nhìn Tần Ca, ghi nhớ phần tâm ý này.

“Hai người già chúng ta cũng không thể cái gì cũng không làm được, dám bắt nạt cháu gái của ta, quả thực chính là muốn chết, Tiểu Dương, con cứ toàn lực đối phó người đàn bà kia đưa bà ta đi vào chỗ chết.” Cừu Quốc Vinh giọng gầm lên rất to: “Ta và bà ngoại của con cũng có chút tiền, lát nữa sẽ đưa sổ tiết kiệm cho con.”

“Hiển nhiên không thể quên chúng ta.” Bà ngoại Giản Chính Dương mở miệng: “Bốn người bọn ta không giúp được gì, nhưng mà vẫn có thể bỏ chút tiền.”

“Đúng vậy, ta cũng ủng hộ hết mình, ông xã, ông phải giúp Tiểu Thố báo thù.” Đại Tây mở miệng.

Cừu Tần gật gật đầu, yên tâm nhìn vợ, nhiều năm như vậy, mặc kệ mình làm cái gì, bà ấy đều ủng hộ vô điều kiện, được người vợ như thế này thì người làm chồng như ông còn đòi hỏi gì nữa: “Chính Dương, lần này, cậu đem quyền chỉ huy giao cho con, tất cả chúng ta đều nghe theo con, con nói làm như thế nào, chúng ta sẽ làm như thế đó.”

Lấy năng lực của Giản Chính Dương, việc một mình chống chọi chỉ là chuyện nhỏ, mà chuyện xảy ra trên người Tiểu Thố lần này, mặc kệ mọi người đau lòng thế nào đi chăng nữa thì người có tư cách trả thù nhất chính là Giản Chính Dương, vì vậy Cừu Tần dứt khoát đem quyền chỉ huy giao cho Giản Chính Dương.

Tiểu Thố lắng nghe những lời của mọi người nói, nỗi sợ hãi và bất bình mà cô ấy nhận được trước đó đã hóa thành tràn đầy cảm động, cô có chút lo lắng mọi người bởi vì mình mà sẽ bị tổn thương gì.

“Ông ngoại bà ngoại, ba, mẹ, cậu, mợ, con biết mọi người yêu thương con, con thật sự rất cảm động, nhưng mà bên Mai Lị Á kia, con sợ không dễ đối phó như vậy, nếu không đối phó được với bà ta ngược lại làm cho chúng ta chịu thiệt, vậy thì được không bù đắp được mất, dù sao con cũng không có chuyện gì, con thấy nếu không...”

Muốn nói Tiểu Thố cứ như vậy buông tha cho Mai Lị Á, chuyện thánh mẫu như vậy, cô cũng không làm được nhất là khi trong bụng mình còn có một người nữa, Đó có lẽ là một loại tự bảo vệ bản thân của người mẹ, khi con mình bị uy hiếp, dù người thiện lương hơn nữa, cũng sẽ khởi xướng trả thù.

Nhưng cô sẽ khuyên mọi người không nên xúc động, chỉ vì lo lắng cùng Mai Lị Á hai bên đều chịu thiệt, làm tổn hại Mai Lị Á, cô ấy rất vui, nhưng nếu vì vậy mà làm tổn thương gia đình cô thì cô không thể chấp nhận được.

Hiểu được suy nghĩ của cô, Giản Tình mỉm cười nhìn cô: “Đứa bé ngốc, nói chuyện ngốc nghếch gì đấy, chúng ta là người một nhà, nói cái gì cảm ơn với không cảm ơn, con là bảo bối của mọi người chúng ta, bất luận kẻ nào muốn làm hại con, chúng ta cũng sẽ không bỏ qua, con cứ dưỡng thai thật tốt, cái khác, cái gì cũng không cần suy nghĩ nhiều.”

“Ai bắt nạt con, đó chính là đụng vào điểm mấu chốt của chúng ta.”

“Không sai.”

Mọi người kiên định gật đầu, biểu đạt ý tứ của mình, Giản Chính Dương tuy rằng không nói gì, nhưng gắt gao ôm Tiểu Thố, đã không tiếng động biểu đạt ý tứ của mình.

Tiểu Thố tựa vào trong ngực Giản Chính Dương, chỉ cảm động đến không biết nên biểu đạt như thế nào, giờ phút này, ngoại trừ hạnh phúc, còn là hạnh phúc, hạnh phúc đến mức choáng váng: “Cùng mọi người trở thành người một nhà, thật sự là quá hạnh phúc rồi.”

“Ha ha, kiếp sau lại làm cháu gái của ta có được không?” Niếp Tiểu Phương mỉm cười nhìn Tiểu Thố: “Kiếp sau, bà nhất định sẽ ở bên cạnh cháu gái từ nhỏ, cùng con bé lớn lên, cùng con bé mua đồ chơi xinh đẹp, mua quần áo đẹp mắt, còn thảo luận với con bé một chút chàng trai nào trong trường tương đối đẹp trai.”

Tiểu Thố cảm động nhìn Niếp Tiểu Phương: “Cháu nguyện ý làm cháu ngoại của bà ngoại.”

“Soái ca cũng không cần nhìn, kiếp sau của em cũng là của anh, chỉ có thể nhìn anh.” Giản Chính Dương ôm Tiểu Thố cool ngầu mở miệng, bộ dáng dục vọng chiếm hữu này khiến mọi người bật cười, bầu không khí ban đầu vốn có chút căng thẳng, bỗng chốc thoải mái đi rất nhiều.

Sức mạnh đồng tâm hiệp lực của hai nhà Giản Cừu là tương đối lớn, ít nhất mỗi người nói mình bỏ ra chút tiền nhỏ, lấy ra thẻ hoặc sổ tiết kiệm, bên trong nắm chắc không dưới bảy con số, người bình thường có thể cả đời trong sổ tiết kiệm cũng không có nhiều hơn bảy con số.

Đối phó với Mai Lị Á, nếu như chỉ là một cuộc đánh nhỏ, vậy chẳng khác gì gãi ngứa một chút cho bà ta, không bà tac dụng gì, lần này Giản Chính Dương là tức giận, đã nhiều năm không có cảm giác như vậy rồi, mặc kệ Mai Lị Á xuất phát từ mục đích gì để sắp xếp một vở kịch như vậy, bà ta đều phải nhận lấy sự điên cuồng trả thù của Giản Chính Dương.

Nói cách khác, chính là chuyện này không phải do Mai Lị Á làm, nhưng bà ta xuất hiện ở hiện trường, Giản Chính Dương cũng sẽ không bỏ qua cho bà ta.

Nếu bà ta để ý đến doanh nghiệp của gia tộc mình, như vậy, anh sẽ thay bà ta hủy đi những thứ cô quan tâm là được rồi, đúng rồi, hình như bà ta còn có một đứa con trai, muốn đánh thì phải đánh bọn họ vĩnh viễn cũng không xoay người được, tốt nhất, có thể để cho Mai Lị Á từ nay về sau ở lại Trung Quốc và không bao giờ trở về nữa.

Giản Chính Dương thật sự hiểu rằng ngay cả ngọn lửa thảo nguyên cũng không thể tiêu diệt cỏ, nó sẽ mọc lại khi có gió thổi. Đã từng phạm phải sai lầm như vậy, kết quả thiếu chút nữa mất đi tình yêu. Lần này, Mai Lị Á đối với Tiểu Thố biểu hiện ra một chút ác ý, có lẽ bà ta làm như vậy chỉ là muốn xem một chuyện cười hoặc là dùng vị trí của Tiểu Thố trong lòng Giản Chính Dương để làm dao động suy nghĩ của Giản Chính Dương một chút. Nhưng mà, mặc kệ mục đích của bà ta là gì, bà ta đã khơi dậy ác ma trong lòng Giản Chính Dương. Lần này, nhất định là bắt đầu bi kịch của cuộc đời của bà ta. Thương trường như chiến trường, hai công ty tràn ngập chiến hỏa, các loại thủ đoạn ngươi tới ta lui đều là bình thường. Nhưng có một câu gọi là họa không bằng người nhà, vốn dĩ anh và Mai Lị Á không có cừu hận gì chỉ là có thù, mặc kệ Mai Lị Á dùng thủ đoạn gì khác đả kích anh, cho dù thật sự có thể đem công ty của anh phá huỷ, anh cũng sẽ không để ý. Nhưng Mai Lị Á đối mặt với Tiểu Thố, vậy thì bà ta đã phạm vào vảy ngược của Giản Chính Dương, cho nên, anh nhất định xuống tay sẽ không có chút mềm lòng nào.

Giản Chính Dương đã khá quen thuộc với loại chuyện này, đầu tiên anh tạo tin đồn từ bên ngoài để tấn công doanh nghiệp của gia đình Mai Lị Á, sau đó thông qua công nghệ hack mạng, anh xâm nhập vào máy tính của doanh nghiệp gia đình Mai Lị Á và lấy được một số thông tin tuyệt mật. Và sau đó từ bên trong bắt đầu thôn tính...

Lúc này Mai Lị Á còn đang ngồi trong một khách sạn cao cấp nhấm nháp rượu vang đỏ, nghĩ đến vẻ khiếp sợ của Tiểu Thố nhìn mình, một cỗ khoái ý khó hiểu dâng lên trong lòng. Tiểu bối kia, đến bây giờ, bà ta cũng không phát hiện cô rốt cuộc có ưu điểm gì, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, cô chẳng những không có cùng Giản Chính Dương ly hôn, thậm chí tình cảm hai người dường như càng tốt.

Rốt cuộc là có mị lực gì có thể khiến Giản Chính Dương si mê thành như vậy, đám mỹ nhân mình phái đi, không có một người dùng mỹ nhân kế thành công, điều này làm cho bà vô cùng buồn bực cùng phẫn nộ, người đàn không phải đều dùng nửa người dưới suy nghĩ sao, vì sao anh muốn biểu hiện không giống người thường như vậy, không giống người thường đến mức làm cho bà ta ghen tị, nhất là có gương mặt giống Uy Lợi kia, càng làm cho bà ta nhớ lại một ít hồi ức không đẹp, nếu như hai người có thể hoán đổi cho nhau một chút, như vậy hôm nay, người hạnh phúc có phải hay không là bà ta sao?

Cũng không đúng, mình cũng có người yêu, ông ta hiện tại đang ở bên kia địa cầu chờ mình, ông tavì mình mà chăm sóc mình mấy chục năm, đến bây giờ cũng không có danh phận, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng oán giận, Mai Lị Á, ngươi không nên suy nghĩ nhiều, ngươi có Paolo, hơn nữa sau này đều chỉ có thể có Paolo.

Nghĩ thông suốt điều này, ánh mắt Mai Lị Á khôi phục thanh minh, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, Bà ta muốn nhìn xem, tình yêu đích thực của bọn họ rốt cuộc có thể đi được bao xa.

Gia tộc của Mai Lị Á là một gia tộc mới nổi không lâu, trước mắt đang trong giai đoạn phát triển, cùng với gia tộc Brown năm đó không có danh tiếng gì, thực ra đã trở thành một quả bóng thối. Muốn lật đổ gia tộc mới nổi này thì dựa vào năng lực của một mình mình, cũng là có chút vất vả. Còn có nếu như thật sự đem đối phương đánh bại, vậy chính anh sẽ nhận được cái gì? Nếu như nói có thêm một công ty khác, cho dù đối phương là công ty niêm yết, Giản Chính Dương cũng có thể lắc đầu nói không có hứng thú, có thời gian không bằng ở nhà bồi vợ.

Mà hai nhà Giản Cừu, tính toán, Giản Tình và Tần Ca, một người mở thẩm mỹ viện, một người mở mấy quán bar, không có tinh lực cùng hứng thú lại đi tiếp nhận thứ khác, những người khác, thích hợp làm ăn cũng chỉ có Giản Chính Dương và Cừu Tần, Cừu Tần hiện tại đã không còn nhiệt huyết làm lớn trên thương trường, cùng lắm là bảo vệ sản nghiệp của mình, có người muốn bất lợi cho mình thì sau đó phản kích mà thôi, cho nên, chính là thật sự đem công ty đối phương ăn đứt, lại còn phải đối mặt với nỗi xấu hổ không ai tiếp quản.

Bởi vậy, sau mấy ngày nghiêm túc suy nghĩ, Giản Chính Dương cùng Cừu Tần thương lượng xong, quyết định kéo ông Chu vào trong hành động của bọn họ. Thứ nhất, doanh nghiệp của gia tộc Mai Lị Á ở Mỹ cũng không đơn giản như một công ty nho nhỏ, lấy vốn lưu động trước mắt của hai nhà Giản Cừu mà nói ăn không nổi, có ông Chu tham gia, phương diện tài chính không phải là vấn đề. Thứ hai, phía sau ông Chu còn có quốc gia, có sự ủng hộ của ông ta, cũng chẳng khác nào có quốc gia ủng hộ, ngay cả khi quỹ riêng của ông Chu không đủ, để cho ông ta đi nghĩ biện pháp, không cần phải lo lắng về việc không có tiền và với sự hỗ trợ của nhà nước, một số việc được thực hiện khá nhanh chóng.

Vì vậy, trong khi Mai Lị Á đang điều hành các công ty con Trung Quốc và đang chiến đấu với công ty của Cừu Tần, Giản Chính Dương đã liên lạc với Mike và một số người bạn đáng tin cậy, cả ngày nhìn chằm chằm vào thị trường chứng khoán Mỹ, chính xác là một số cổ phiếu.

Khi bên ngoài náo loạn vô cùng nhiệt liệt, Tiểu Thố thì ở nhà sống tương đối bình thản, có sự kiện lần trước, hai nhà Giản Cừu không để Tiểu Thố ra ngoài một mình, mà bản thân Tiểu Thố cũng có chút kinh sợ, mấu chốt là cô hiện tại là một phụ nữ mang thai, có chuyện gì hành động cũng không tiện, vì thế đã ngoan ngoãn ở nhà.

Buổi sáng hôm nay, tất cả mọi người rời giường ngồi trên bàn chuẩn bị ăn sáng, chỉ có một mình Niếp Tiểu Phương còn chưa tới, Tiểu Thố nghi hoặc nhìn Cừu Quốc Vinh: “Ông ngoại, bà ngoại đâu?”

“Bà ấy vẫn còn đánh răng.”

“Ồ.” Tiểu Thố đứng dậy: “Cháu đi gọi bà.”

“Được.”

Kỳ thật theo lệ thường Niếp Tiểu Phương đánh răng xong sẽ tự mình lên bàn ăn, nhưng hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, Tiểu Thố tự mình đứng lên lập tức đi tìm Niếp Tiểu Phương, mà hành vi của cô cũng không làm cho mọi người cảm thấy có cái gì không nản lòng.

“Bà ngoại, bà có khỏe không, mọi người đang chờ bà ăn sáng nha.”

Trước cửa phòng vệ sinh, Tiểu Thố gõ cửa, đứng tại chỗ hỏi Niếp Tiểu Phương: “…”

Không có ai đáp lại, Tiểu Thố dừng một chút, hơi hơi đi về phía cửa phòng vệ sinh, bên trong một chút thanh âm cũng không có, Tiểu Thố lại gõ cửa, “Bà ngoại ~”

Không ai đáp lại, một loại cảm giác không tốt từ đáy lòng dâng lên, Tiểu Thố lập tức vặn vẹo tay nắm phòng vệ sinh, mở cửa ra, kết quả nhìn thấy Niếp Tiểu Phương ngất xỉu trong phòng vệ sinh, đầu óc trắng bệch, thiếu chút nữa ngã xuống đất: “A!”

Trong phòng ăn, mọi người đang nói cười, đột nhiên nghe thấy tiếng Tiểu Thố thét chói tai, Giản Chính Dương là người đầu tiên chạy tới, người thứ hai là Tần Ca.

“Bà ngoại.” Giản Chính Dương vọt tới bên cạnh Tiểu Thố, nhìn thấy Niếp Tiểu Phương trên mặt đất, sắc mặt nghiêm túc, lập tức nói với Tần Ca đang đi đến phía sau: “Gọi 120.”

Không biết bệnh tình của Niếp Tiểu Phương, Giản Chính Dương không dám động đến bà, sợ biến khéo thành vụng, chỉ có thể thăm dò hô hấp của bà một chút, tuy rằng có chút yếu, nhưng vẫn còn.

“Được.” Tần Ca nhanh chóng gọi 120.

“A!” Người chạy tới thứ ba là Giản Tình, giống như Tiểu Thố ngạc nhiên mà hét lên.

Sau khi ba lão nhân phía sau đi đến, Cừu Quốc Vinh nhìn bộ dáng bạn già của mình, trực tiếp chịu không nổi cũng choáng váng, ông bà ngoại của Giản Chính Dương nhìn thấy hai người bạn tốt như vậy, cũng có chút bi thương quá độ, trong khoảng thời gian ngắn Giản gia hỗn loạn thành một đoàn.

“Bà ngoại~” Lúc này Tiểu Thố mới phục hồi tinh thần lại, nhìn bà lão nằm trên mặt đất, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, một loại cảm giác sắp mất đi trào dâng lên trong lòng, nỗi buồn cứ thế trào ra…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương