Bệnh Sủng
-
Chương 167
Khi bắt gặp nét mặt không vui của Giản Chính Dương, Tiểu Thố cười nói: “Hẹn hò không nhất định phải đi ra ngoài mà. Trong công viên đông người như vậy, cũng không có gì vui cả. Vả lại, cái bụng to này của em đi lại cũng khó khăn. Bỗng nhiên, em muốn xem phim. Hay là chúng ta về nhà xem phim nhé? Hoặc chúng ta đến rạp chiếu phim cũng được.”
Thấy Tiểu Thố nói như vậy, Giản Chính Dương lập tức đưa ra quyết định: “Vậy chúng ta về nhà xem phim đi.”
Dù sao thì ờ nhà cũng có rạp chiếu phim, xem ở rạp chiếu phim hay ở nhà thì cũng như nhau thôi. Nhưng khi xem ở nhà thì chỉ có hai người bọn họ, đây lại chính là hoàn cảnh và bầu không khí mà anh yêu thích. Một cuộc hẹn hò xem phim tại nhà cũng là một điều thú vị.
“Vâng.” Tiểu Thố nghe thấy vậy, cô vui vẻ kéo Giản Chính Dương vể nhà. Cô đi thẳng đến phòng bếp: “Chúng ta làm chút thức ăn rồi lên lầu nhé. Hôm nay, chúng ta sẽ ở phòng chiếu phim.”
Phòng chiếu phim được Tiểu Thố và Giản Chính Dương đặc biệt xây nên. Thật ra, bình thường người sử dụng nhiều nhất vẫn là hai người Tiểu Thố và Giản Chính Dương.
Trông thấy dáng vẻ ăn mặc ra ngoài hẹn hò của hai người lại quay về nhà, Nhiếp Tiểu Phương nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ rồi hỏi: “Sao hai cháu lại quay về?”
“Hôm nay, trời hơi nóng nên cháu đột nhiên không muốn ra ngoài nữa.” Tiều Thố tùy tiện tìm đại một lý do để trả lời câu hỏi của bà ngoại, cô nói tiếp: “Chúng cháu quyết dịnh sẽ xem phim ở nhà, ông bà ngoại có muốn xem cùng tụi cháu hay không?”
“Ừ, ông bà không xem đâu. Phim mà cháu muốn xem khác với thể loại phim mà ông bà thích.” Nhiếp Tiểu Phương lắc đầu: “Vả lại, trong phòng chiếu phim tối đen, bà cũng không thích ứng nổi. Ông bà đều đã quá già để có thể tận hưởng bầu không khí đó rồi.”
“Không có đâu ạ.” Tiểu Thố lắc đầu: “Chỉ cần tâm hồn bà còn lãng mạn thì tuổi tác không thành vấn đề gì cả.”
“Ha ha, hai người các cháu xem là được rồi.”
“Vâng ạ.”
Tiểu Thố không cố gắng mời Nhiếp Tiểu Phương và Cừu Quốc Vinh cùng xem phim nữa. Cô mang theo rất nhiều thức ăn vặt đến phòng chiếu phim mi ni. Giản Chính Dương hỏi cô muốn xem thể loại phim nào, Tiểu Thố đáp rằng cô muốn xem phim kinh dị.
“Hay chúng ta đổi phim khác đi, em thấy phim hài thế nào?” Giản Chính Dương hơi do dự quan sát cái bụng của Tiếu Thố, anh nói tiếp: “Lúc này, chúng ta mà xem phim kinh dị thì có ảnh hưởng đến đứa bé ở trong bụng em không?”
“Chắc là sẽ không khoa trương như lời anh nói chứ.” Tiểu Thố quan sát bụng mình rồi nói: “Chúng ta cứ xem hôm nay trùng hợp là dịp để rèn luyện sự dũng cảm cho con đi. Vả lại, có anh ở đây thì em sẽ không cảm thấy sợ nữa.”
“Em thật sự muốn xem phim này sao?” Giản Chính Dương hỏi lại lần nữa.
“Vâng.” Tiểu Thố kiên định gật đầu.
Thấy sự kiên quyết của Tiểu Thố,Giản Chính Dương cũng không kiên trì thuyết phục nữa. Dù sao thì cũng có anh ở bên cạnh cô, vậy nên anh tìm kiếm vài bộ phim kinh dị. Sau đó, anh kéo chiếc rèm cửa sổ nặng nề xuống, vậy mà cả gian phòng chìm trong bóng tối dù bây giờ là giữa trưa.
Bộ phim bắt đầu khởi chiếu, bên trong phòng chiếu phim mini, Tiểu Thố và Giản Chính Dương vừa dựa lưng vào ghế sô pha vừa ăn thức ăn vặt trong lúc xem phim.
Những bộ phim này đối với Giản Chính Dương mà nói, chỉ có thể dùng hai chữ “nhàm chán” để hình dung. Chăng qua, nếu là ở cùng với Tiểu Thố thì cho dù anh có ngồi ở đây cả ngày lẫn đêm, anh cũng không có lấy một lời than thở.
Còn Tiểu Thố thì tuy cô thích xem phim kinh dị nhưng cô lại lá gan lại nhỏ. Mỗi lần đến cảnh kinh dị, cô đều nhờ Giản Chính Dương che chắn lỗ tai giúp mình. Sau đó, cô lại ôm chặt lấy anh như thể chỉ cần gần gũi với anh sẽ mag lại cảm giác an toàn cho cô vậy. Từ khi mang thai, cô luôn nghĩ những cảnh phim kinh dị sẽ ảnh hưởng đến thai nhi nên cô vẫn kiên quyết không xem. Nhưng bụng cô đã được vài tháng, thai nhi cũng đã thành hình vả dần ổn định nên cô không lo sợ nữa. Trong lúc nhất hào hứng nhất thời, cô đã nài nỉ Giản Chính Dương để bản thân xem phim.
Giản Chính Dương không thể lý giải nghịch lý rằng Tiểu Thố vừa thích xem phim kinh dị nhưng lại sợ. Chẳng qua, dáng vẽ chui rúc vào trong lòng anh khi sợ hãi của cô lại ấy lòng anh. Chính cái cảm giác được cô tín nhiệm này đã thật sự làm thỏa mản tâm lý của người đàn ông.
Nhưng Tiểu Thố đã đánh giá bản thân quá cao. Đã qua vài tháng không xem ohim kinh dị, lá gan của Tiểu Thố đã nhỏ đi vài phần. Dù cho Giản CHính Dương có xem phim cùng cô, cô vẫn găp ác mộng về đêm: “A, cứu mạng…”
Nửa đêm tỉnh dậy từ cơn ác mộng, Tiểu Thố với vầng trán lấm tấm mồ hôi đánh thức Giản Chính Dương ở bên cạnh, anh hỏi: “Vợ sao vậy?”
“Em gặp ác mộng, em mơ thấy mình bị thây ma truy đuổi. Thật đáng sợ.” Sắc mặt của Tiểu Thố hơi tái nhợt. Bây giờ, cô không phải là trẻ con nên hiển nhiên là cô biết đâu là thật, đâu là giả. Nhưng trải qua một ngày xem phim kinh dị, cô vẫn không tự chủ được mà mơ thấy ác mộng trong lúc ngủ. Mặc dù đã tỉnh giấc, nhưng mồ hôi lạnh vẫn toát ra làm ướt cả lớp áo khi nghĩ đến cảm giác trong giấc mơ.
“Em đừng sợ, đây chỉ là ác mộng thôi, Trên đời này không có thây ma, tất cả đều là giả thôi.” Giản Chính Dương ôm Tiểu Thố vào trong lòng an ủi.
“Em cũng biết là thế, nhưng khi gặp ác mộng, em không thể tự khống chế bản thân mình được.” Tiểu Thố nói trong vòng tay của anh.
“Lần sau, chúng ta xem vài bộ phim hài lãng mạn đi, đừng xem phim kinh dị nữa. Mỗi lần xem phim kinh dị, em đều bị ám ảnh cả.” Giản Chính Dương an ủi vợ yêu ở trong ngực.
“Cứ như vậy sẽ không tốt cho em.”
“Vâng.” Tiểu Thố gật đầu, cô chui rúc vào trong ngực của Giản Chính Dương. Lúc bị kinh sợ, nhịp tim đập rất nhanh, dường như bụng cô cũng chuyển động rất mạnh, Tiểu Thố quan sát bụng mình bằng ánh mắt áy náy: “Chồng à, con của chúng ta sẽ không sao chứ?”
“Không sao đâu.”
“Em thật sự hối hận. Nếu sớm biết mọi việc thành ra như thế này thì em đã không xem phim kinh dị rồi. Nếu cục cưng bị dọa sợ và sau này nó trở nên nhát gan trong tương lai thì chẳng phải em đặc biệt có lỗi với con hay sao?”
“Đừng lo lắng.” Giản Chính Dương lắc đầu tiếp lời: “Con của chúng ta sẽ yếu đuối như thế đâu. Nếu nó yếu đuối như thế thì đó không phải là con của Giản Chính Dương anh đâu.”
“Sao anh biết chắc là như thế chứ?”
“Anh tự nhiên biết được bản chất của dòng giống mình mà.”
Nghe thấy giọng điệu khẳng định chắc nịch của Giản Chính Dương, Tiểu Thố cũng từ tử thả lỏng: “Chồng à, bây giờ em không ngủ được, anh thức cùng em nhé?”
“Được.” Giản Chính Dương gật đầu, anh ôm lấy Tiểu Thố rồi nằm xuống thêm lần nữa: “Anh vẫn luôn ở đây.”
“Chồng à…” Bị ác mộng đánh thức, Tiểu Thố rất có tinh thần. Cô nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh: “Dù sao thì bây giờ em cũng rất có tinh thần, chi bằng chúng ta làm chút chuyện tốn sức đi.”
Hai người đã là vợ chồng nhiều năm nên có một số việc không cần phải nói thẳng ra thì họ cũng có thể hiểu ý nhau. Trong ánh mắt của anh thấp thoáng sự vui vẻ, anh sẵn sàng chấp nhận lời chào mời của Tiểu Thố.
“Được chứ.”
Ngay cả ánh trăng cũng xấu hổ ẩn nấp sau làn mây như thể đang trốn tránh cảm xúc tình tứ tràn ngập trong phòng, để lại không gian riêng tư cho đôi bạn trẻ thoải mái yêu đương vậy.
Ngày hôm sau, khi Giản Chính Dương và Tiểu Thố vẫn còn say giấc nồng, điện thoại di động của anh bất ngờ đổ chuông. Mặc dù nó được đặt ở chế độ rung nhưng Giản Chính Dương lại lập tức tỉnh giấc và bắt máy. Là Cừu Tần gọi.
“Xin chào.”
Chất giọng đặc sệt sự ngái ngủ có thể cho biết anh vẫn chưa tỉnh giấc, nhưng lúc này Cừu Tần chẳng thể nào để tâm đến chuyện này được nữa, ông nói: “Chính Dương, cháu mau đến công ty của cậu ngay đi, đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Có chuyện gì vậy cậu?”
“Công ty X lại tấn công chúng ta, lần công kích này còn lớn hơn gấp đôi so với lần trước nữa. Cậu chẳng còn chịu đựng được nữa. Bây giờ, khắp nơi đều đồn đại bất lợi về công ty chúng ta. Cổ phiếu liên tục rớt giá, tình hình đang trở nên rất tệ.”
Dường như trong lúc Cừu Tần nói ra những chuyện này, Giản Chính Dương đã suy nghĩ đến một người, là Mai Lị Á.
Khi đối phó với công ty X, anh cũng đã tìm ra mọi thông tin thuộc về công ty đối thủ. Công ty X thực chất chính là công ty tại Trung Quốc của gia đình Mai Lị Á. Lần đầu tiên công ty X ra tay với công ty của Cừu Tần là do Ada, cô bé không bình thường muốn mượn tay đối phương để đối phó với anh và Tiểu Thố, trút giận thay Mai Lị Á. Bởi vì địa vị của cô bé có hạn nên quyền điều hành công ty cũng có hạn. Nhưng lần này Mai Lị Á đích thân về Trung Quốc, địa vị của cô ta cũng thay đổi khác hẳn nên cô ta cũng có quyền điều động công ty hành sự. Phần lớn nguyên nhân khiến Mai Lị Á trở vể Trung Quốc chỉ e rằng là Willy. Nếu như cô ta muốn đối phó anh thì cũng chẳng im hơi lăng tiếng suốt mấy năm trời.
Mặc dù việc này do Willy gây nên, nhưng đối phương đã ra tay với công ty của Cừu Tần nên anh cũng không thể cứ khoanh tay đứng nhìn như thế. Trong nháy mắt, Giản Chính Dương đã tỉnh táo.
“Cháu biết rồi, cháu sẽ đến đó ngay.”
Sau khi cúp máy, anh nhẹ nhàng đặt đầu của Tiểu Thố đang gối trên cánh tay của mình xuống gối đầu. Cánh tay suốt cả một đêm không cử động. Dù mổi sớm mai khi tỉnh giấc, cánh tay của anh đếu tê cứng trong sự ngọt ngào. Tuy rằng cảm giác không thoải mái ập đến nhưng anh đã quen với cái cảm giác tê rần nơi cánh tay vào mỗi buổi sáng qua nhiều năm như thế. Bởi vì khi anh so sánh việc Tiểu Thố ngủ ngon giấc trên cánh tay mình với sự tê rần nơi cánh tay thì anh thấy đau nhói một cũng chẳng thành vấn đề.
Dù Giản Chính Dương rất cẩn thận nhưng Tiểu Thố vẫn bị đánh thức. Sau khi mơ màng nghe thấy cuộc gọi của Giản Chính Dương, cô mờ mịt hỏi: “Là ai gọi vậy anh?”
“Chú em gọi, em ngủ thêm chút nữa đi.” Giản Chính Dương hôn lên trán Tiểu Thố, anh nói tiếp: “Anh đến công ty của cậu rồi sẽ về ngay.”
“Có phải công ty của cậu đã xảy ra chuyện gì không anh?” Tuy rằng cả hai xem phim và vận động tới nửa đêm nhưng Tiểu Thố cũng không quên lời nói khi xuất hiện của Willy. Bây giờ, mới sáng sớm mà Cừu Tần lại gọi đến, Tiểu Thố cảnh giác hỏi.
“Không, chỉ là chuyện thương thôi, em đừng lo lắng.” Đương nhiên là Giản Chính Dương không muốn Tiểu Thố càng lo lắng hơn, anh đè cơ thể đang muốn ngồi dậy của cô xuống.
“Em ngủ thêm lát nữa, khi nào tỉnh giấc thì anh sẽ quay về.”
“Thật sự là vẫn ổn chứ?”
“Ừ.”
“Vậy được rồi, em sẽ đợi anh.” Tiểu Thố tin tưởng Giản Chính Dương. Trong tiềm thức của cô luôn cho rằng không có việc gì là anh không giải quyết được. Cho nên dù cô đoán rằng công ty của Cừu Tần đã xảy ra chuyện nhưng cô cũng không quá lo lắng.
“Vâng.” Sau khi để Tiểu Thố ngủ tiếp, Giản Chính Dương thu xếp đồ đạc rồi nhanh chóng xuất phát đến công ty của Cừu Tần.
Khi đã đến công ty của Cừu Tần, anh mới phát hiện ra rằng sự việc còn nghiêm trọng hơn so với nghĩ gì anh tưởng. Cừu Tần đã biện pháp đặc thù để điều tra ra được rằng người đứng sau công ty kia chính là một nhân vật tầm cỡ. Người nọ vừa mới đến đã bỏ ra trăm triệu đô rót vào công ty, mục đích chính là trực tiếp nhắm vào công ty của Cừu Tần. Thông qua việc khiến công ty của Cừu Tần phá sản, người nọ cũng muốn phả hủy luôn nguồn tài trợ của Giản Chính Dương và Tiểu Thố. Mặc dù Giản Chính Dương chưa trực tiếp tiếp xúc người phụ nữ này nhưng anh biết cô ta là loại phụ nữ không dễ trêu vào và anh cũng đã từng nghe qua truyền thuyết về cô ta.
Thấy Tiểu Thố nói như vậy, Giản Chính Dương lập tức đưa ra quyết định: “Vậy chúng ta về nhà xem phim đi.”
Dù sao thì ờ nhà cũng có rạp chiếu phim, xem ở rạp chiếu phim hay ở nhà thì cũng như nhau thôi. Nhưng khi xem ở nhà thì chỉ có hai người bọn họ, đây lại chính là hoàn cảnh và bầu không khí mà anh yêu thích. Một cuộc hẹn hò xem phim tại nhà cũng là một điều thú vị.
“Vâng.” Tiểu Thố nghe thấy vậy, cô vui vẻ kéo Giản Chính Dương vể nhà. Cô đi thẳng đến phòng bếp: “Chúng ta làm chút thức ăn rồi lên lầu nhé. Hôm nay, chúng ta sẽ ở phòng chiếu phim.”
Phòng chiếu phim được Tiểu Thố và Giản Chính Dương đặc biệt xây nên. Thật ra, bình thường người sử dụng nhiều nhất vẫn là hai người Tiểu Thố và Giản Chính Dương.
Trông thấy dáng vẻ ăn mặc ra ngoài hẹn hò của hai người lại quay về nhà, Nhiếp Tiểu Phương nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ rồi hỏi: “Sao hai cháu lại quay về?”
“Hôm nay, trời hơi nóng nên cháu đột nhiên không muốn ra ngoài nữa.” Tiều Thố tùy tiện tìm đại một lý do để trả lời câu hỏi của bà ngoại, cô nói tiếp: “Chúng cháu quyết dịnh sẽ xem phim ở nhà, ông bà ngoại có muốn xem cùng tụi cháu hay không?”
“Ừ, ông bà không xem đâu. Phim mà cháu muốn xem khác với thể loại phim mà ông bà thích.” Nhiếp Tiểu Phương lắc đầu: “Vả lại, trong phòng chiếu phim tối đen, bà cũng không thích ứng nổi. Ông bà đều đã quá già để có thể tận hưởng bầu không khí đó rồi.”
“Không có đâu ạ.” Tiểu Thố lắc đầu: “Chỉ cần tâm hồn bà còn lãng mạn thì tuổi tác không thành vấn đề gì cả.”
“Ha ha, hai người các cháu xem là được rồi.”
“Vâng ạ.”
Tiểu Thố không cố gắng mời Nhiếp Tiểu Phương và Cừu Quốc Vinh cùng xem phim nữa. Cô mang theo rất nhiều thức ăn vặt đến phòng chiếu phim mi ni. Giản Chính Dương hỏi cô muốn xem thể loại phim nào, Tiểu Thố đáp rằng cô muốn xem phim kinh dị.
“Hay chúng ta đổi phim khác đi, em thấy phim hài thế nào?” Giản Chính Dương hơi do dự quan sát cái bụng của Tiếu Thố, anh nói tiếp: “Lúc này, chúng ta mà xem phim kinh dị thì có ảnh hưởng đến đứa bé ở trong bụng em không?”
“Chắc là sẽ không khoa trương như lời anh nói chứ.” Tiểu Thố quan sát bụng mình rồi nói: “Chúng ta cứ xem hôm nay trùng hợp là dịp để rèn luyện sự dũng cảm cho con đi. Vả lại, có anh ở đây thì em sẽ không cảm thấy sợ nữa.”
“Em thật sự muốn xem phim này sao?” Giản Chính Dương hỏi lại lần nữa.
“Vâng.” Tiểu Thố kiên định gật đầu.
Thấy sự kiên quyết của Tiểu Thố,Giản Chính Dương cũng không kiên trì thuyết phục nữa. Dù sao thì cũng có anh ở bên cạnh cô, vậy nên anh tìm kiếm vài bộ phim kinh dị. Sau đó, anh kéo chiếc rèm cửa sổ nặng nề xuống, vậy mà cả gian phòng chìm trong bóng tối dù bây giờ là giữa trưa.
Bộ phim bắt đầu khởi chiếu, bên trong phòng chiếu phim mini, Tiểu Thố và Giản Chính Dương vừa dựa lưng vào ghế sô pha vừa ăn thức ăn vặt trong lúc xem phim.
Những bộ phim này đối với Giản Chính Dương mà nói, chỉ có thể dùng hai chữ “nhàm chán” để hình dung. Chăng qua, nếu là ở cùng với Tiểu Thố thì cho dù anh có ngồi ở đây cả ngày lẫn đêm, anh cũng không có lấy một lời than thở.
Còn Tiểu Thố thì tuy cô thích xem phim kinh dị nhưng cô lại lá gan lại nhỏ. Mỗi lần đến cảnh kinh dị, cô đều nhờ Giản Chính Dương che chắn lỗ tai giúp mình. Sau đó, cô lại ôm chặt lấy anh như thể chỉ cần gần gũi với anh sẽ mag lại cảm giác an toàn cho cô vậy. Từ khi mang thai, cô luôn nghĩ những cảnh phim kinh dị sẽ ảnh hưởng đến thai nhi nên cô vẫn kiên quyết không xem. Nhưng bụng cô đã được vài tháng, thai nhi cũng đã thành hình vả dần ổn định nên cô không lo sợ nữa. Trong lúc nhất hào hứng nhất thời, cô đã nài nỉ Giản Chính Dương để bản thân xem phim.
Giản Chính Dương không thể lý giải nghịch lý rằng Tiểu Thố vừa thích xem phim kinh dị nhưng lại sợ. Chẳng qua, dáng vẽ chui rúc vào trong lòng anh khi sợ hãi của cô lại ấy lòng anh. Chính cái cảm giác được cô tín nhiệm này đã thật sự làm thỏa mản tâm lý của người đàn ông.
Nhưng Tiểu Thố đã đánh giá bản thân quá cao. Đã qua vài tháng không xem ohim kinh dị, lá gan của Tiểu Thố đã nhỏ đi vài phần. Dù cho Giản CHính Dương có xem phim cùng cô, cô vẫn găp ác mộng về đêm: “A, cứu mạng…”
Nửa đêm tỉnh dậy từ cơn ác mộng, Tiểu Thố với vầng trán lấm tấm mồ hôi đánh thức Giản Chính Dương ở bên cạnh, anh hỏi: “Vợ sao vậy?”
“Em gặp ác mộng, em mơ thấy mình bị thây ma truy đuổi. Thật đáng sợ.” Sắc mặt của Tiểu Thố hơi tái nhợt. Bây giờ, cô không phải là trẻ con nên hiển nhiên là cô biết đâu là thật, đâu là giả. Nhưng trải qua một ngày xem phim kinh dị, cô vẫn không tự chủ được mà mơ thấy ác mộng trong lúc ngủ. Mặc dù đã tỉnh giấc, nhưng mồ hôi lạnh vẫn toát ra làm ướt cả lớp áo khi nghĩ đến cảm giác trong giấc mơ.
“Em đừng sợ, đây chỉ là ác mộng thôi, Trên đời này không có thây ma, tất cả đều là giả thôi.” Giản Chính Dương ôm Tiểu Thố vào trong lòng an ủi.
“Em cũng biết là thế, nhưng khi gặp ác mộng, em không thể tự khống chế bản thân mình được.” Tiểu Thố nói trong vòng tay của anh.
“Lần sau, chúng ta xem vài bộ phim hài lãng mạn đi, đừng xem phim kinh dị nữa. Mỗi lần xem phim kinh dị, em đều bị ám ảnh cả.” Giản Chính Dương an ủi vợ yêu ở trong ngực.
“Cứ như vậy sẽ không tốt cho em.”
“Vâng.” Tiểu Thố gật đầu, cô chui rúc vào trong ngực của Giản Chính Dương. Lúc bị kinh sợ, nhịp tim đập rất nhanh, dường như bụng cô cũng chuyển động rất mạnh, Tiểu Thố quan sát bụng mình bằng ánh mắt áy náy: “Chồng à, con của chúng ta sẽ không sao chứ?”
“Không sao đâu.”
“Em thật sự hối hận. Nếu sớm biết mọi việc thành ra như thế này thì em đã không xem phim kinh dị rồi. Nếu cục cưng bị dọa sợ và sau này nó trở nên nhát gan trong tương lai thì chẳng phải em đặc biệt có lỗi với con hay sao?”
“Đừng lo lắng.” Giản Chính Dương lắc đầu tiếp lời: “Con của chúng ta sẽ yếu đuối như thế đâu. Nếu nó yếu đuối như thế thì đó không phải là con của Giản Chính Dương anh đâu.”
“Sao anh biết chắc là như thế chứ?”
“Anh tự nhiên biết được bản chất của dòng giống mình mà.”
Nghe thấy giọng điệu khẳng định chắc nịch của Giản Chính Dương, Tiểu Thố cũng từ tử thả lỏng: “Chồng à, bây giờ em không ngủ được, anh thức cùng em nhé?”
“Được.” Giản Chính Dương gật đầu, anh ôm lấy Tiểu Thố rồi nằm xuống thêm lần nữa: “Anh vẫn luôn ở đây.”
“Chồng à…” Bị ác mộng đánh thức, Tiểu Thố rất có tinh thần. Cô nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh: “Dù sao thì bây giờ em cũng rất có tinh thần, chi bằng chúng ta làm chút chuyện tốn sức đi.”
Hai người đã là vợ chồng nhiều năm nên có một số việc không cần phải nói thẳng ra thì họ cũng có thể hiểu ý nhau. Trong ánh mắt của anh thấp thoáng sự vui vẻ, anh sẵn sàng chấp nhận lời chào mời của Tiểu Thố.
“Được chứ.”
Ngay cả ánh trăng cũng xấu hổ ẩn nấp sau làn mây như thể đang trốn tránh cảm xúc tình tứ tràn ngập trong phòng, để lại không gian riêng tư cho đôi bạn trẻ thoải mái yêu đương vậy.
Ngày hôm sau, khi Giản Chính Dương và Tiểu Thố vẫn còn say giấc nồng, điện thoại di động của anh bất ngờ đổ chuông. Mặc dù nó được đặt ở chế độ rung nhưng Giản Chính Dương lại lập tức tỉnh giấc và bắt máy. Là Cừu Tần gọi.
“Xin chào.”
Chất giọng đặc sệt sự ngái ngủ có thể cho biết anh vẫn chưa tỉnh giấc, nhưng lúc này Cừu Tần chẳng thể nào để tâm đến chuyện này được nữa, ông nói: “Chính Dương, cháu mau đến công ty của cậu ngay đi, đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Có chuyện gì vậy cậu?”
“Công ty X lại tấn công chúng ta, lần công kích này còn lớn hơn gấp đôi so với lần trước nữa. Cậu chẳng còn chịu đựng được nữa. Bây giờ, khắp nơi đều đồn đại bất lợi về công ty chúng ta. Cổ phiếu liên tục rớt giá, tình hình đang trở nên rất tệ.”
Dường như trong lúc Cừu Tần nói ra những chuyện này, Giản Chính Dương đã suy nghĩ đến một người, là Mai Lị Á.
Khi đối phó với công ty X, anh cũng đã tìm ra mọi thông tin thuộc về công ty đối thủ. Công ty X thực chất chính là công ty tại Trung Quốc của gia đình Mai Lị Á. Lần đầu tiên công ty X ra tay với công ty của Cừu Tần là do Ada, cô bé không bình thường muốn mượn tay đối phương để đối phó với anh và Tiểu Thố, trút giận thay Mai Lị Á. Bởi vì địa vị của cô bé có hạn nên quyền điều hành công ty cũng có hạn. Nhưng lần này Mai Lị Á đích thân về Trung Quốc, địa vị của cô ta cũng thay đổi khác hẳn nên cô ta cũng có quyền điều động công ty hành sự. Phần lớn nguyên nhân khiến Mai Lị Á trở vể Trung Quốc chỉ e rằng là Willy. Nếu như cô ta muốn đối phó anh thì cũng chẳng im hơi lăng tiếng suốt mấy năm trời.
Mặc dù việc này do Willy gây nên, nhưng đối phương đã ra tay với công ty của Cừu Tần nên anh cũng không thể cứ khoanh tay đứng nhìn như thế. Trong nháy mắt, Giản Chính Dương đã tỉnh táo.
“Cháu biết rồi, cháu sẽ đến đó ngay.”
Sau khi cúp máy, anh nhẹ nhàng đặt đầu của Tiểu Thố đang gối trên cánh tay của mình xuống gối đầu. Cánh tay suốt cả một đêm không cử động. Dù mổi sớm mai khi tỉnh giấc, cánh tay của anh đếu tê cứng trong sự ngọt ngào. Tuy rằng cảm giác không thoải mái ập đến nhưng anh đã quen với cái cảm giác tê rần nơi cánh tay vào mỗi buổi sáng qua nhiều năm như thế. Bởi vì khi anh so sánh việc Tiểu Thố ngủ ngon giấc trên cánh tay mình với sự tê rần nơi cánh tay thì anh thấy đau nhói một cũng chẳng thành vấn đề.
Dù Giản Chính Dương rất cẩn thận nhưng Tiểu Thố vẫn bị đánh thức. Sau khi mơ màng nghe thấy cuộc gọi của Giản Chính Dương, cô mờ mịt hỏi: “Là ai gọi vậy anh?”
“Chú em gọi, em ngủ thêm chút nữa đi.” Giản Chính Dương hôn lên trán Tiểu Thố, anh nói tiếp: “Anh đến công ty của cậu rồi sẽ về ngay.”
“Có phải công ty của cậu đã xảy ra chuyện gì không anh?” Tuy rằng cả hai xem phim và vận động tới nửa đêm nhưng Tiểu Thố cũng không quên lời nói khi xuất hiện của Willy. Bây giờ, mới sáng sớm mà Cừu Tần lại gọi đến, Tiểu Thố cảnh giác hỏi.
“Không, chỉ là chuyện thương thôi, em đừng lo lắng.” Đương nhiên là Giản Chính Dương không muốn Tiểu Thố càng lo lắng hơn, anh đè cơ thể đang muốn ngồi dậy của cô xuống.
“Em ngủ thêm lát nữa, khi nào tỉnh giấc thì anh sẽ quay về.”
“Thật sự là vẫn ổn chứ?”
“Ừ.”
“Vậy được rồi, em sẽ đợi anh.” Tiểu Thố tin tưởng Giản Chính Dương. Trong tiềm thức của cô luôn cho rằng không có việc gì là anh không giải quyết được. Cho nên dù cô đoán rằng công ty của Cừu Tần đã xảy ra chuyện nhưng cô cũng không quá lo lắng.
“Vâng.” Sau khi để Tiểu Thố ngủ tiếp, Giản Chính Dương thu xếp đồ đạc rồi nhanh chóng xuất phát đến công ty của Cừu Tần.
Khi đã đến công ty của Cừu Tần, anh mới phát hiện ra rằng sự việc còn nghiêm trọng hơn so với nghĩ gì anh tưởng. Cừu Tần đã biện pháp đặc thù để điều tra ra được rằng người đứng sau công ty kia chính là một nhân vật tầm cỡ. Người nọ vừa mới đến đã bỏ ra trăm triệu đô rót vào công ty, mục đích chính là trực tiếp nhắm vào công ty của Cừu Tần. Thông qua việc khiến công ty của Cừu Tần phá sản, người nọ cũng muốn phả hủy luôn nguồn tài trợ của Giản Chính Dương và Tiểu Thố. Mặc dù Giản Chính Dương chưa trực tiếp tiếp xúc người phụ nữ này nhưng anh biết cô ta là loại phụ nữ không dễ trêu vào và anh cũng đã từng nghe qua truyền thuyết về cô ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook