Bỗng dưng Giang Tình Tình thoải mái hơn nhiều.

Lam Quân Hạo cũng cười.

Bọn họ còn tưởng Giang Tiêu Tiêu thật sự có thể trở thành bà Cận, nhưng giờ xem ra Cận Tri Thận chỉ chơi đùa với cô ta mà thôi.

Hai người đang nói chuyện thì ở cửa phòng tiệc xuất hiện hai bóng người.

“Kia là Giang Tiêu Tiêu phải không?” Ánh mắt Lam Quân Hạo lộ rõ vẻ kinh ngạc, dường như anh ta rất ngạc nhiên trước cách ăn mặc của cô.

Giang Tình Tình nhìn theo tầm mắt Lam Quân Hạo, tức thì cô ta rất ghen tỵ, nhưng lại nhìn Tô Uyển Ương và Cận Tri Thận trong bữa tiệc, cô ta nở nụ cười.

“Tối nay được xem trò hay rồi.”

Giang Tình Tình lắc ly rượu trong tay, đúng là tối nay không uổng công đến đây.

Giang Tiêu Tiêu rất ít khi đến những nơi như thế này, nhưng một khi cô xuất hiện sẽ thu hút không ít ánh nhìn.

Cô gái búi tóc cao, gương mặt thường ngày không son phấn nay được trang điểm nhạt, dưới hàng lông mày lá liễu là đôi mắt trong veo sáng lấp lánh, sống mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi như trái anh đào, mỗi bộ phận đều hoàn mỹ đến vậy.

Chiếc váy dài màu trắng làm nổi bật dáng người mảnh khảnh, chiếc thắt lưng quấn quanh eo tạo thành một đường cong nhỏ nhắn, làn váy dài xòe rộng trên mặt đất như thủy ngân.

Dưới ánh đèn, trông cô vừa tao nhã lại vừa cao quý, đẹp đến ngạt thở.

Giang Tiêu Tiêu vừa xuất hiện, lập tức mang lại cảm giác áp đảo, mọi người vừa nhìn cô vừa bàn tán xôn xao, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.

“Wow! Đẹp quá!”

“Không biết đâu! Tôi rất muốn đến xin phương thức liên lạc của cô ấy. Tôi cảm thấy cô ấy còn có khí chất hơn cả Tô Uyển Ương.”

“Này, cậu không thấy cậu hai nhà họ Cận đang đứng bên cạnh người ta à?”

“Cũng không biết là con gái nhà nào.”

Tô Uyển Ương cũng nhìn theo tầm mắt của mọi người, ngập ngừng giây lát rồi lại nhìn sang Cận Tri Thận bên cạnh: “Kia là bạn gái của Tri Dực ạ? Thật xinh đẹp!”

Cận Tri Thận ngoảnh đầu nhìn, khi trông thấy cô gái bên cạnh em trai mình, tay anh thoáng khựng lại, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường.

“Sao vậy anh?”

Tô Uyển Ương nhìn ánh mắt anh với vẻ khó hiểu, Cận Tri Thận không đáp nhưng lại nhìn chằm chằm vào Giang Tiêu Tiêu.

Giang Tiêu Tiêu hơi mất tự nhiên trong những buổi lễ như thế này, cô đi theo Cận Tri Dực vào hội trường.

Cô đã nhìn thấy Cận Tri Thận từ xa.

Anh mặc vest đen, gương mặt điển trai vẫn lạnh nhạt như mọi khi, trông bá đạo và xa cách. Giờ phút này anh nổi bật giữa đám đông.

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Tiêu Tiêu căng thẳng, sao anh lại ở đây?

Cô sững người giây lát mới nhớ ra sáng nay Cận Tri Thận đã nói là tối nay anh có buổi tụ họp, chắc là bữa tiệc này rồi.

Bên cạnh Cận Tri Thận có một cô gái, Giang Tiêu Tiêu loáng thoáng cảm thấy quen quen nhưng không thể nhớ ra trong chốc lát.

Cô nhìn Cận Tri Dực như muốn hỏi anh ta dẫn mình tới đây để làm gì.

Giang Tiêu Tiêu lờ mờ cảm thấy hơi bất thường, lẽ nào bữa tiệc này là Hồng Môn yến?

Cận Tri Dực vờ như không biết cô nhìn mình, anh ta đi tới chỗ Cận Tri Thận và Tô Uyển Ương chào hỏi.

“Chị Uyển Ương, xin lỗi vì em tới trễ.”

Tô Uyển Ương mỉm cười tao nhã, giọng nói dịu dàng. “Không sao, buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu mà.”

Cận Tri Dực lại giới thiệu: “Đây là bạn gái của em, Giang Tiêu Tiêu.”

Anh ta nhìn sang Giang Tiêu Tiêu rồi nói tiếp: “Đây là Tô Uyển Ương, nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay. Chị ấy mới về nước cách đây mấy hôm, bữa tiệc tối nay là tiệc chào mừng chị ấy trở về.”

Giang Tiêu Tiêu nhìn Tô Uyển Ương rồi chợt nhớ ra đây chẳng phải là người phụ nữ đi ra ngoài Cận thị cùng Cận Tri Thận sao?

Bỗng dưng trong lòng cô dâng lên cảm xúc khó tả.

Cận Tri Dực nói Tô Uyển Ương là vật chính của buổi tiệc, chứng tỏ thân phận của cô ta không tầm thường. Cô ta làm việc cho Cận thị ư? Rốt cuộc cô ta và Cận Tri Thận có quan hệ gì.

Nhìn hai người đứng cạnh nhau trông xứng đôi cũng giống như ngày hôm đó, Giang Tiêu Tiêu rất khó chịu.

Đúng lúc này, Tô Uyển Ương nói đùa: “Cô Giang thật xinh đẹp, trước giờ Tri Dực rất phong lưu, thay bạn gái như thay áo.”

“Cô Tô quá khen.” Giang Tiêu Tiêu lúng túng đáp lại.

Sau đó cô nhìn sang Cận Tri Thận định chào hỏi.

Tô Uyển Ương cũng nhìn hai người rồi chợt sửng sốt, lên tiếng hỏi dò: “Hai người quen nhau à?”

Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận chưa kịp trả lời thì Cận Tri Dực đã cướp lời: “Tất nhiên là quen rồi, cô ấy quen tất cả những người thân thiết bên cạnh em!”

Lúc nói câu này, Cận Tri Dực nhìn Cận Tri Thận với vẻ chột dạ.

Anh ơi đừng đánh em, em làm vậy cũng vì hạnh phúc của anh thôi!

Tô Uyển Ương nghe anh ta nói vậy, ngẫm lại thì cảm thấy cũng đúng, dù sao Cận Tri Dực cũng là em trai Cận Tri Thận. Thế nhưng không hiểu sao trông thấy Giang Tiêu Tiêu, cô ta lại cảm thấy như gặp kẻ địch, có lẽ là bởi vì Giang Tiêu Tiêu quá xinh đẹp, khí chất của đối phương lấn át nhân vật chính là cô ta, mà cũng có thể là do đối phương quen Cận Tri Thận…

Chốc lát sau Tô Uyển Ương lại cảm thấy mình hơi hẹp hòi, đối phương là người của Cận Tri Dực cơ mà. Vì vậy cô ta không nghĩ lung tung nữa mà lên tiếng: “Tri Dực, chị không tiếp hai người nữa, em dẫn cô Giang đi loanh quanh đi, chúc hai người chơi vui vẻ! À, có chuyện gì thì nhớ gọi chị nhé!”

“Vâng, chị Uyển Ương.” Cận Tri Dực gật đầu.

Tô Uyển Ương nhìn mấy người họ rồi rời đi.

Bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Ba Tô lên sân khấu đọc diễn văn: “Cảm ơn các vị đã bớt thời gian tới đây dự tiệc, giữ thể diện cho Uyển Ương. Lần này Uyển Ương về nước chủ yếu là để tiếp nhận Tô thị, hi vọng sau này mọi người quan tâm giúp đỡ, tôi vô cùng cảm kích.”

Bên dưới vang lên một tràng pháo tay, Tô Uyển Ương xách váy đi lên sân khấu. Dưới ánh đèn soi rọi, cô ta hệt như một nàng công chúa thu hút mọi ánh nhìn…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương