Cận Tri Thận nghe vậy, hai đầu lông mày càng nhíu chặt hơn. Anh tiến lên một bước, khom người đỡ Giang Tiêu Tiêu lên.

Động tác dịu dàng đến nỗi Cận Tri Dực bên cạnh suýt mù luôn.

Giang Tiêu Tiêu cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ anh lại làm như vậy.

Sắc mặt Cận Tri Thận không thay đổi, một tay đỡ vai cô, một tay vỗ nhẹ eo cô: “Có chuyện gì thì cứ đứng thẳng mà nói, không cần cúi người.”

Sự tiếp xúc nhẹ nhàng của anh khiến Giang Tiêu Tiêu quên cả phản ứng, chỉ cảm thấy chỗ bị anh chạm vào bỗng trở nên tê dại.

Giây sau cô lại được anh đặt ngồi về số pha.

Mà Cận Tri Thận thì ngồi xuống bên cạnh cô như không có gì xảy ra. Anh hỏi: “Vừa rồi cô nói không thể làm được là có ý gì?”

Không hiểu sao Giang Tiêu Tiêu bỗng căng thẳng, áy náy trả lời: “Tôi… nghỉ việc ở công ty Sáng tạo Trác Việt rồi.”

“Nghỉ việc?”

Cận Tri Thận thoáng sửng sốt, dường như khá bất ngờ: “Sao lại đột ngột thế?”

Rõ ràng là sáng nay vẫn ổn, thậm chí cô còn rất hăng hái, nhưng sao mới qua buổi sáng đã thay đổi rồi?

Giang Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, cảm thấy mình không nên nói dối, vì vậy cô cười gượng: “Thật ra… cũng không được tính là nghỉ việc, mà phải nói là tôi bị đuổi việc.”

Ánh mắt Cận Tri Thận tối sầm, tâm trạng hết sức bực bội.

Đuổi việc?

Đang yên đang lành sao công ty đó lại đuổi việc cô?

Thế nhưng Giang Tiêu Tiêu lại hiểu lầm là Cận Tri Thận giận mình không giữ lời hứa, cho nên cô lại thấp thỏm đứng dậy: “Tôi xin lỗi vì đã phụ lòng tin của anh và Tiểu Bảo. Vì vậy, anh muốn đánh muốn giết thế nào cũng được! Tôi tuyệt đối không phản kháng!”

“Tôi không có thói quen đánh phụ nữ!”

Dường như Cận Tri Thận bị chọc cười, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong rất khó nhận ra: “Cô không cần xin lỗi tôi. Tôi nghĩ rằng trong chuyện này cô cũng không cố ý, cho nên không cần để ý… Có điều, tôi không thể chuyển quà giúp cô được. Tôi mong lần tới cô Giang gặp Tiểu Bảo hãy đích thân tặng quà cho thằng bé.”

Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, giọng nói lộ rõ vẻ khó tin: “Tôi… có thể chứ? Anh không giận à? Không trách tôi ư?”

Cận Tri Thận khẽ vuốt cầm, cố nói chuyện thật nhẹ nhàng: “Đương nhiên là tôi không trách cô rồi, chắc hẳn Tiểu Bảo sẽ rất vui khi nhận được món quà này.”

Nghe anh nói vậy, Giang Tiêu Tiêu lập tức cười vui vẻ, đôi mắt như làn nước mùa thu sáng lấp lánh tựa muôn vàn ánh sao khiến người ta khó có thể rời mắt.

Ánh mắt Cận Tri Thận trở nên sâu thẳm, khóe miệng bất giác cong lên.

Một lát sau, Giang Tiêu Tiêu tạm biệt rồi rời đi.

Cô vừa đi khỏi, nụ cười trên mặt chủ tịch Cận lập tức vụt tắt, thay vào đó là biểu cảm băng giá và u ám.

Cận Tri Dực nhận thấy sự thay đổi của anh trai thì sợ đến nỗi nuốt khan, giọng điệu từ tranh công biến thành dè dặt: “Anh ơi, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng biến sắc đột ngột thế. Em sợ!”

Cận Tri Thận lườm anh ta, ra lệnh: “Đi điều tra xem đã xảy ra chuyện gì.”

“Tra cái gì?” Bộ não của cậu hai nhà họ Cận tạm thời chết máy, anh ta đơ ra ba giây mới sực tỉnh: “Ồ ồ ồ, điều tra xem tại sao chị dâu bị đuổi việc phải không? Lẽ nào trong việc này có ẩn tình gì?”

Ánh mắt Cận Tri Thận lạnh lùng: “Tra xong sẽ rõ.”

Cận Tri Dực không dám chậm trễ, cũng không ngả ngớn như ngày thường nữa mà nhận lệnh ngay: “Vâng, em đi ngay đây.”

Chưa tới một tiếng Cận Tri Dực đã tra rõ ngọn nguồn chuyện Giang Tiêu Tiêu bị đuổi việc, vội vàng trở về tìm anh trai báo cáo.

Sau khi Cận Tri Thận nghe xong, sắc mặt hết sức khó coi, giữa hai đầu lông mày ngùn ngụt sát khí.

Lần này Cận Tri Dực không sợ hãi mà rất tức giận: “Chị dâu thật đáng thương, bị cặp gian phu dâm phụ kia ức hiếp. Anh à, anh không thể bỏ qua cho bọn họ được!”

Cận Tri Thận không lên tiếng, chỉ híp mắt lại đầy nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào một cái tên trên máy tính.

Lam Quân Hạo!

Bởi vì trước đó từng điều tra tư liệu về Giang Tiêu Tiêu nên đương nhiên anh biết Lam Quân Hạo là ai.

Người đàn ông này đại diện cho quá khứ của Giang Tiêu Tiêu, cũng tượng trưng cho nội tâm yếu đuối mà cô không muốn cho ai biết.

Trước đây, Cận Tri Thận chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình ghét một người đến vậy!

Dù cho… người này chẳng là cái thá gì trong mắt anh.

Nhưng dù sao đối phương cũng như cái gai trong mắt, không nhổ ra thì không thoải mái!

Cận Tri Thận khẽ thở ra, kìm nén tâm trạng u ám, sau khi ngước mắt lên anh đã trở lại dáng vẻ bình tĩnh như thường.

Anh nhìn Cận Tri Dực nói: “Hai năm qua tập đoàn Lam thị vẫn luôn có hàng loạt hành động liên tiếp, ra sức mở rộng bản đồ thương nghiệp, hợp tác với tập đoàn Cận thị là sự lựa chọn hàng đầu của bọn họ.”

Cận Tri Dực vuốt cằm, dường như nhớ ra điều gì: “Anh nói vậy, tự dưng em nhớ ra một số chuyện. Mấy ngày trước có người nhờ Tống Nghị chuyển lời tới em, nói rằng người phụ trách tập đoàn Lam thị muốn bàn một vụ làm ăn lớn với em. Lúc đó em đang vội nghỉ phép nên mặc kệ không để ý.”

“Giờ nghĩ lại thì thấy chẳng những tên họ Lam này không từ bỏ mà còn nhắm trúng công ty Sáng tạo Trác Việt, định coi đó là cầu nối tiếp cận tập đoàn Cận thị.”

Cận Tri Thận hừ lạnh, giọng điệu khinh thường: “Lòng tham không nhỏ đâu.”

Cận Tri Dực mỉm cười tán thành: “Còn không phải sao? Xem như thằng nhãi họ Lam kia xui xẻo, dám đắc tội anh…” Anh ta nói đến đây, ánh mắt bỗng sáng ngời. Hình như anh ta nghĩ ra trò hay, cười đến là xấu xa: “Anh ơi anh à, dạo này em rảnh lắm. Hay là… em giúp anh xử lý chuyện này nhé?”

Cận Tri Thận vừa nhìn dáng vẻ này của anh ta liền biết đối phương đã có ý tưởng, anh lạnh nhạt đáp: “Xử lý cũng được thôi, nhưng nhất định phải khiến anh hài lòng.”

Cận Tri Dực lập tức vỗ ngực đảm bảo: “Không thành vấn đề, anh chỉ cần đứng xem là được, em đảm bảo sẽ làm cho gã họ Lam kia hối hận đến chết.”

Dám bắt nạt chị dâu tương lai của anh ta thì phải trả giá đắt.

Mấy ngày tiếp theo Giang Tiêu Tiêu bắt đầu gửi sơ yếu lý lịch khắp nơi.

Lý lịch của cô không tệ, thành tích học tập tốt, từng làm phó hội trưởng hội sinh viên, từng tham gia cuộc thi thư pháp cấp tỉnh và đạt giải thưởng, xem như là sinh viên xuất sắc toàn diện.

Đáng lẽ ra một nhân tài thế này phải được các công ty lớn coi trọng mới phải.

Vậy mà mấy ngày trôi qua, các bản sơ yếu lý lịch cô gửi đi như đá chìm đáy biển, không có tin tức gì.

Làm cô nghi ngờ liệu có phải mình quá kém cỏi hay không!

Nhưng cô nào biết “em gái kế ngoan ngoãn” Giang Tình Tình của cô đã âm thầm chặn hết những bản sơ yếu lý lịch cô gửi đi.

Lúc này, ở nhà họ Giang.

Giang Tình Tình ngồi trong sân, ném từng bản sơ yếu lý lịch vào chậu lửa.

Thoáng cái ngọn lửa hừng hực đã đốt toàn bộ sơ yếu lý lịch thành tro.

Trong mắt Giang Tình Tình ẩn giấu vẻ sung sướng, khóe miệng cong lên nở nụ cười ác độc nhất thế gian: “Giang Tiêu Tiêu, mày tát tao hai cái, tao sẽ bắt mày phải trả giá và đau khổ gấp nghìn lần vạn lần! Đây… mới chỉ là bắt đầu thôi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương