Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
-
Chương 20: Bị bắt quả tang
Giang Tiêu Tiêu bị anh ta nhìn đến mất tự nhiên, lại thấy giọng điệu của anh lộ vẻ mập mờ khó tả, vì vậy gò má bất giác nóng bừng, càng lúng túng hơn: “Không không, tôi đến tìm Tiểu Bảo”
“Hả? Tìm Tiểu Bảo? Cô tìm thằng bé làm gì?
Cận Tri Dực tắt nụ cười, vẻ mặt tràn ngập thất vọng.
Giang Tiêu Tiêu cũng không ngờ anh ta sẽ phản ứng như vậy, cho nên hơi ngập ngừng: “Sao thế? Không thể tìm Tiểu Bảo ư?”
Cận Tri Dực xua tay: “Không phải không thể tìm, chỉ là sáng nay Tiểu Bảo đã bị ba mẹ tôi dẫn về rồi, bây giờ cô không gặp được đâu”
Anh ta dừng lại giây lát rồi đột nhiên nở nụ cười như con sói vẫy đuôi và nói tiếp: “Nhưng nếu cô tìm anh tôi thì anh ấy rất rảnh đói”
Cho dù không rảnh thì anh ấy cũng tỏ vẻ rất rảnh!
Cận Tri Dực thầm bổ sung trong lòng.
Giang Tiêu Tiêu hơi do dự, cảm thấy cậu hai nhà họ Cận đang trợn mắt nói mò.
Nhất định là Cận Tri Thận thuộc tuýp người hàng ngày bận trăm công nghìn việc, ngay cả thời gian ăn cơm cũng chẳng có.
Sao có thể rất rảnh được?
Nếu mình vì chuyện này mà tới làm phiên người ta thì hình như không ổn lắm nhỉ.
Nhưng nghĩ lại thì trước đó mình đã hứa với Tiểu Bảo sẽ tổ chức cho bé một bữa tiệc sinh nhật khó quên, bây giờ mình bị đuổi việc rồi, dù thế nào cũng phải nói với bé một tiếng.
Bây giờ Tiểu Bảo không ở đây, vậy thì mình đành phải nói với ba bé vậy.
Nghĩ đến đây, Giang Tiêu Tiêu mới lên tiếng: “Ừm, nếu không phiền thì tôi tìm anh Cận cũng được.”
“Không phiền, phiền làm sao được! Nếu là cô thì chắc chắn anh tôi sẽ không có ý kiến gì…”
Chưa biết chừng anh ấy còn rất vui vì được làm phiền nữa đấy!
Nhân lúc anh trai vui vẻ, anh ta có thể xin chiếc xe Maybach đẳng cấp đã ao ước từ lâu.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy phong cách rồi!
Cậu hai nhà họ Cận càng nghĩ càng kích động, vì vậy cũng càng thêm ân cần: “Nào, đi cùng tôi, tôi dẫn cô đi gặp anh trai tôi: Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Vậy thì làm phiền anh”
Cận Tri Dực dẫn đường, hai người vào.
công ty, lại đi thang máy riêng của Cận Tri Thận lên tầng trên.
Mà lúc này, trong văn phòng chủ tịch ở Tầng cao nhất.
Cận Tri Thận đang vùi đầu trong đống tài liệu cao như núi, bận tối tăm mặt mày.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, anh không ngẩng đầu lên mà đáp luôn: “Mời Vào.
Cận Tri Dực đẩy cửa vào, Giang Tiêu Tiêu theo sau, tò mò nhìn ngó xung quanh.
Văn phòng của Cận Tri Thận cực kỳ hiện đại, không gian rộng rãi, trang trí đơn giản nhưng mang lại hiệu quả thị giác xa hoa mạnh mẽ. Bức tường phía đông nam được thiết kế thành cửa sổ sát sàn, tràn đầy ánh sáng.
Đứng ở đó có thể phóng tầm mắt ngắm nhìn toàn cảnh thành phố.
Giang Tiêu Tiêu thầm cảm thán, không hổ là văn phòng chủ tịch tập đoàn Cận thị, rất có khí thết Cô vừa suy nghĩ vừa rời mắt sang chỗ khác, cuối cùng tầm mắt dừng trên người đàn ông sau bàn làm việc.
Vừa nhìn đã kinh ngạc trước cảnh đẹp trước mắt.
Bấy giờ Cận Tri Thận đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng tháo hai cúc trên cùng, cà vạt nới lỏng, thấp thoáng thấy được xương quai xanh đẹp mắt. Áo blazer vắt trên lưng ghế, tay áo xắn lên tận khuýu tay, trên sống mũi cao là cặp kính màu vàng, mắt tập trung đọc tài liệu trong tay. Cả người anh toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm túc xen lẫn nét nhã nhặn khó diễn tả thành lời.
Giang Tiêu Tiêu ngẩn ngơ ngắm nhìn, trong đầu bất giác bật ra câu nói “khi người đàn ông nghiêm túc là lúc đẹp trai nhất”.
Mà người đàn ông tuyệt phẩm như Cận Tri Thận kết hợp với khí chất cao quý đúng là làm trời trăng lu mờ, người thần phẫn nộ.
Trong lúc cô đang đắm chìm trong sắc đẹp của Cận Tri Thận, không cách nào tự thoát ra được, Cận Tri Dực đã hấp tấp chạy tới tranh công: “Anh ơi, nhìn xem em dẫn ai tới này?”
Cận Tri Thận cứ tưởng người vào phòng là trợ lý nên không để ý, bây giờ nghe thấy tiếng em trai mới bớt thời gian rời mắt khỏi tài liệu.
Anh lơ đãng nhìn thoáng qua, khi trông thấy Giang Tiêu Tiêu thì ánh mắt như bị khóa chặt.
Bốn mắt nhìn nhau, hai má Giang Tiêu Tiêu nóng rần, cảm thấy hơi xấu hổ vì nhìn trộm người ta còn bị bắt quả tang.
Mặt cô đỏ lên vì ngượng, vội chào hỏi: “Chào anh Cận”
Dưới đáy mắt đen như mực của Cận Tri Thận nổi sóng ngầm. Anh hoàn hồn, đặt tài liệu trong tay xuống rồi hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
Giang Tiêu Tiêu đi tới, áy náy nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền anh, tôi tới đây… muốn đưa đồ cho Tiểu Bảo, nhưng vừa nãy nghe cậu hai nói Tiểu Bảo không ở đây, giao cho anh cũng thế cả”
“Ngồi xuống trước đi rồi hằng nói.”
Cận Tri Thận không hề bất mãn vì bị quấy rầy mà ngược lại, giữa hai đầu lông mày ẩn giấu vài phần vui vẻ rất khó phát hiện.
Anh chủ động đứng dậy tiếp đón, dẫn Giang Tiêu Tiêu đi tới ghế sô pha.
Mỗi hành động cử chỉ đều phong độ.
Cậu hai nhà họ Cận ở phía sau thấy vậy thì chậc lưỡi nghĩ thầm: quả nhiên cô gái này không tầm thường, có thể khiến anh trai trước giờ vẫn luôn coi công việc như mạng mà lại tạm gác công việc sang một bên thế kia.
Nhìn thử tốc độ anh ấy đặt tài liệu xuống đi, nhanh bất ngờ!
Cận Tri Dực quyết định sau này phải ôm chặt đùi bà chị dâu tương lai này kẻo một ngày nào đó anh trai khó ở muốn đánh anh ta, anh ta lại không tìm thấy viện binh.
Nghĩ vậy, cậu hai nhà họ Cận càng tỏ ra ân cần, chủ động đi rót cà phê cho Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu được thương mà sợ, rối rít cảm ơn: “Cảm ơn cậu hai!”
Cận Tri Dực phóng khoáng xua tay: “Đều là người một nhà cả, khách sáo cái gì?”
Giang Tiêu Tiêu hơi mờ mịt.
Người một nhà?
Cô chưa kịp nghĩ thông suốt thì Cận Tri Thận đã lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của cô: “Cô Giang, cô muốn đưa cho Tiểu Bảo cái gì?”
“Hả Giang Tiêu Tiêu xốc lại tinh thần, vội lấy một hộp nhung được gói cẩn thận từ trong túi ra đưa cho anh: “Là cái này”
Cận Tri Thận nhận lấy, tiện tay mở ra thì thấy bên trong đặt một sợi dây chuyền được chế tạo tinh xảo, đúng kích thước của trẻ con.
Cận Tri Dực cũng nhìn thấy, lập tức nhận ra chòm sao trên mặt dây chuyền, bèn chen lời: “Là chòm sao của Tiểu Bảo!”
Giang Tiêu Tiêu hơi ngại ngùng, mỉm cười lên tiếng: “Ừm, tôi không mua được món quà quý giá nên chọn sợi dây chuyền này làm quà sinh nhật cho. Tiểu Bảo”
Cận Tri Thận nhíu mày, đậy nắp hộp lại rồi nói: “Vẫn chưa tới sinh nhật Tiểu Bảo”
“Tôi biết, nhưng mà…”
Giang Tiêu Tiêu bỗng trở nên căng thẳng, đầu ngón tay bất giác cuộn lại, túm chặt váy, dường như rất khó mở lời.
Cận Tri Thận quan sát vẻ mặt cô: “Cô Giang, có chuyện gì thì đừng ngại nói thẳng”
Giang Tiêu Tiêu hít sâu một hơi rồi đứng phắt dậy, cúi người thật thấp trước Cận Tri Thận.
Cận Tri Dực giật mình, nhảy dựng lên trên ghế sô pha: “Sao thế sao thế, sao tự dưng cô lại hành lễ lớn như vậy?”
Cận Tri Thận cũng cau mày thắc mắc: “Cô Giang, cô đang…?”
Giang Tiêu Tiêu không còn mặt mũi nào.
ngẩng đầu nhìn sắc mặt anh, đành khom mình giãi bày những lời muốn nói: “Tôi xin lỗi. Anh Cận, hôm nay tôi đến đây chủ yếu là vì muốn xin lỗi anh và Tiểu Bảo về chuyện tổ chức tiệc sinh nhật… Lúc trước tôi đã hứa với Tiểu Bảo là sẽ cho bé trải qua một sinh nhật khó quên nhưng bây giờ.
tôi không thể làm được. Mong anh hãy giúp tôi chuyển lời cho Tiểu Bảo, thật lòng xin lỗi!”
“Hả? Tìm Tiểu Bảo? Cô tìm thằng bé làm gì?
Cận Tri Dực tắt nụ cười, vẻ mặt tràn ngập thất vọng.
Giang Tiêu Tiêu cũng không ngờ anh ta sẽ phản ứng như vậy, cho nên hơi ngập ngừng: “Sao thế? Không thể tìm Tiểu Bảo ư?”
Cận Tri Dực xua tay: “Không phải không thể tìm, chỉ là sáng nay Tiểu Bảo đã bị ba mẹ tôi dẫn về rồi, bây giờ cô không gặp được đâu”
Anh ta dừng lại giây lát rồi đột nhiên nở nụ cười như con sói vẫy đuôi và nói tiếp: “Nhưng nếu cô tìm anh tôi thì anh ấy rất rảnh đói”
Cho dù không rảnh thì anh ấy cũng tỏ vẻ rất rảnh!
Cận Tri Dực thầm bổ sung trong lòng.
Giang Tiêu Tiêu hơi do dự, cảm thấy cậu hai nhà họ Cận đang trợn mắt nói mò.
Nhất định là Cận Tri Thận thuộc tuýp người hàng ngày bận trăm công nghìn việc, ngay cả thời gian ăn cơm cũng chẳng có.
Sao có thể rất rảnh được?
Nếu mình vì chuyện này mà tới làm phiên người ta thì hình như không ổn lắm nhỉ.
Nhưng nghĩ lại thì trước đó mình đã hứa với Tiểu Bảo sẽ tổ chức cho bé một bữa tiệc sinh nhật khó quên, bây giờ mình bị đuổi việc rồi, dù thế nào cũng phải nói với bé một tiếng.
Bây giờ Tiểu Bảo không ở đây, vậy thì mình đành phải nói với ba bé vậy.
Nghĩ đến đây, Giang Tiêu Tiêu mới lên tiếng: “Ừm, nếu không phiền thì tôi tìm anh Cận cũng được.”
“Không phiền, phiền làm sao được! Nếu là cô thì chắc chắn anh tôi sẽ không có ý kiến gì…”
Chưa biết chừng anh ấy còn rất vui vì được làm phiền nữa đấy!
Nhân lúc anh trai vui vẻ, anh ta có thể xin chiếc xe Maybach đẳng cấp đã ao ước từ lâu.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy phong cách rồi!
Cậu hai nhà họ Cận càng nghĩ càng kích động, vì vậy cũng càng thêm ân cần: “Nào, đi cùng tôi, tôi dẫn cô đi gặp anh trai tôi: Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Vậy thì làm phiền anh”
Cận Tri Dực dẫn đường, hai người vào.
công ty, lại đi thang máy riêng của Cận Tri Thận lên tầng trên.
Mà lúc này, trong văn phòng chủ tịch ở Tầng cao nhất.
Cận Tri Thận đang vùi đầu trong đống tài liệu cao như núi, bận tối tăm mặt mày.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, anh không ngẩng đầu lên mà đáp luôn: “Mời Vào.
Cận Tri Dực đẩy cửa vào, Giang Tiêu Tiêu theo sau, tò mò nhìn ngó xung quanh.
Văn phòng của Cận Tri Thận cực kỳ hiện đại, không gian rộng rãi, trang trí đơn giản nhưng mang lại hiệu quả thị giác xa hoa mạnh mẽ. Bức tường phía đông nam được thiết kế thành cửa sổ sát sàn, tràn đầy ánh sáng.
Đứng ở đó có thể phóng tầm mắt ngắm nhìn toàn cảnh thành phố.
Giang Tiêu Tiêu thầm cảm thán, không hổ là văn phòng chủ tịch tập đoàn Cận thị, rất có khí thết Cô vừa suy nghĩ vừa rời mắt sang chỗ khác, cuối cùng tầm mắt dừng trên người đàn ông sau bàn làm việc.
Vừa nhìn đã kinh ngạc trước cảnh đẹp trước mắt.
Bấy giờ Cận Tri Thận đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng tháo hai cúc trên cùng, cà vạt nới lỏng, thấp thoáng thấy được xương quai xanh đẹp mắt. Áo blazer vắt trên lưng ghế, tay áo xắn lên tận khuýu tay, trên sống mũi cao là cặp kính màu vàng, mắt tập trung đọc tài liệu trong tay. Cả người anh toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm túc xen lẫn nét nhã nhặn khó diễn tả thành lời.
Giang Tiêu Tiêu ngẩn ngơ ngắm nhìn, trong đầu bất giác bật ra câu nói “khi người đàn ông nghiêm túc là lúc đẹp trai nhất”.
Mà người đàn ông tuyệt phẩm như Cận Tri Thận kết hợp với khí chất cao quý đúng là làm trời trăng lu mờ, người thần phẫn nộ.
Trong lúc cô đang đắm chìm trong sắc đẹp của Cận Tri Thận, không cách nào tự thoát ra được, Cận Tri Dực đã hấp tấp chạy tới tranh công: “Anh ơi, nhìn xem em dẫn ai tới này?”
Cận Tri Thận cứ tưởng người vào phòng là trợ lý nên không để ý, bây giờ nghe thấy tiếng em trai mới bớt thời gian rời mắt khỏi tài liệu.
Anh lơ đãng nhìn thoáng qua, khi trông thấy Giang Tiêu Tiêu thì ánh mắt như bị khóa chặt.
Bốn mắt nhìn nhau, hai má Giang Tiêu Tiêu nóng rần, cảm thấy hơi xấu hổ vì nhìn trộm người ta còn bị bắt quả tang.
Mặt cô đỏ lên vì ngượng, vội chào hỏi: “Chào anh Cận”
Dưới đáy mắt đen như mực của Cận Tri Thận nổi sóng ngầm. Anh hoàn hồn, đặt tài liệu trong tay xuống rồi hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
Giang Tiêu Tiêu đi tới, áy náy nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền anh, tôi tới đây… muốn đưa đồ cho Tiểu Bảo, nhưng vừa nãy nghe cậu hai nói Tiểu Bảo không ở đây, giao cho anh cũng thế cả”
“Ngồi xuống trước đi rồi hằng nói.”
Cận Tri Thận không hề bất mãn vì bị quấy rầy mà ngược lại, giữa hai đầu lông mày ẩn giấu vài phần vui vẻ rất khó phát hiện.
Anh chủ động đứng dậy tiếp đón, dẫn Giang Tiêu Tiêu đi tới ghế sô pha.
Mỗi hành động cử chỉ đều phong độ.
Cậu hai nhà họ Cận ở phía sau thấy vậy thì chậc lưỡi nghĩ thầm: quả nhiên cô gái này không tầm thường, có thể khiến anh trai trước giờ vẫn luôn coi công việc như mạng mà lại tạm gác công việc sang một bên thế kia.
Nhìn thử tốc độ anh ấy đặt tài liệu xuống đi, nhanh bất ngờ!
Cận Tri Dực quyết định sau này phải ôm chặt đùi bà chị dâu tương lai này kẻo một ngày nào đó anh trai khó ở muốn đánh anh ta, anh ta lại không tìm thấy viện binh.
Nghĩ vậy, cậu hai nhà họ Cận càng tỏ ra ân cần, chủ động đi rót cà phê cho Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu được thương mà sợ, rối rít cảm ơn: “Cảm ơn cậu hai!”
Cận Tri Dực phóng khoáng xua tay: “Đều là người một nhà cả, khách sáo cái gì?”
Giang Tiêu Tiêu hơi mờ mịt.
Người một nhà?
Cô chưa kịp nghĩ thông suốt thì Cận Tri Thận đã lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của cô: “Cô Giang, cô muốn đưa cho Tiểu Bảo cái gì?”
“Hả Giang Tiêu Tiêu xốc lại tinh thần, vội lấy một hộp nhung được gói cẩn thận từ trong túi ra đưa cho anh: “Là cái này”
Cận Tri Thận nhận lấy, tiện tay mở ra thì thấy bên trong đặt một sợi dây chuyền được chế tạo tinh xảo, đúng kích thước của trẻ con.
Cận Tri Dực cũng nhìn thấy, lập tức nhận ra chòm sao trên mặt dây chuyền, bèn chen lời: “Là chòm sao của Tiểu Bảo!”
Giang Tiêu Tiêu hơi ngại ngùng, mỉm cười lên tiếng: “Ừm, tôi không mua được món quà quý giá nên chọn sợi dây chuyền này làm quà sinh nhật cho. Tiểu Bảo”
Cận Tri Thận nhíu mày, đậy nắp hộp lại rồi nói: “Vẫn chưa tới sinh nhật Tiểu Bảo”
“Tôi biết, nhưng mà…”
Giang Tiêu Tiêu bỗng trở nên căng thẳng, đầu ngón tay bất giác cuộn lại, túm chặt váy, dường như rất khó mở lời.
Cận Tri Thận quan sát vẻ mặt cô: “Cô Giang, có chuyện gì thì đừng ngại nói thẳng”
Giang Tiêu Tiêu hít sâu một hơi rồi đứng phắt dậy, cúi người thật thấp trước Cận Tri Thận.
Cận Tri Dực giật mình, nhảy dựng lên trên ghế sô pha: “Sao thế sao thế, sao tự dưng cô lại hành lễ lớn như vậy?”
Cận Tri Thận cũng cau mày thắc mắc: “Cô Giang, cô đang…?”
Giang Tiêu Tiêu không còn mặt mũi nào.
ngẩng đầu nhìn sắc mặt anh, đành khom mình giãi bày những lời muốn nói: “Tôi xin lỗi. Anh Cận, hôm nay tôi đến đây chủ yếu là vì muốn xin lỗi anh và Tiểu Bảo về chuyện tổ chức tiệc sinh nhật… Lúc trước tôi đã hứa với Tiểu Bảo là sẽ cho bé trải qua một sinh nhật khó quên nhưng bây giờ.
tôi không thể làm được. Mong anh hãy giúp tôi chuyển lời cho Tiểu Bảo, thật lòng xin lỗi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook