Nguyệt Ánh ngồi lặng lẽ, để mặc cho đôi dòng lệ chảy dài xuống má với tâm trạng rối bời.

Cô thật sự không biết phải làm gì hơn là khóc.

Khóc cho vơi bớt khổ đau, tức tưởi, khóc cho sự dại dột ngu muội của bản thân, đến nỗi cô phải trả giá quá đắt cả cuộc đời trinh bạch, trang trọng con gái.Chỉ mới quyết định sai lầm, cô đã bị Hưng lừa gạt và trói buộc hôn nhân với hắn.

Chiều Đà Lạt thật buồn với bao đỉnh núi chìm trong màn sương trắng đục cố lấn áp những tia nắng cuối ngày yếu đuối còn lẻ loi sót lại.- Ánh oi ..

Ánh, mày đâu rồi ?Tiếng Thu Hà gọi lớn, làm ầm vang cả một khoảng không gian tĩnh mịch của núi đồi sắp chìm sâu vào hoàng hôn.- Về nhà đi, trời tối rồi đó.- Ờ.Ánh quẹt nhanh nước mắt, đứng lên đi lần xuống triền dốc thoai thoải của những rẫy hoa màu :- Cái bụng Hà ngày một lớn, không nên đi ra ngoài này.

Sao không ở nhà nghỉ cho khỏe, tìm tao làm gì cho mệt.- Ai biểu mày mất dạng cả buổi làm tao lo muốn chết, ngồi ở nhà chịu sao nổi.

Vả lại tụi nó mới điện thoại ra.- Ai ?- Thì Trinh sầu, Kiều Hạnh và Trình Phương.- Có chuyện gì vậy ?- Chiều mai tụi nó ra tới.- Vậy còn tin tức của Thái Trung sao rồi ?- Tao không nghe tụi nó nhắc tới.

Có điều, mẹ mày, tức bà Ngọc Lệ ấy, bệnh tình trầm trọng lắm.- Thật à ?Ánh thở dài đếm từng bước bên cạnh Thu Hà, khá lâu mới ngẩng lên nói :- Mày còn bao nhiêu ngày nữa sanh vậy ?- Có lẽ hết tháng này.- Nếu thế, mày ở lại đây một mình được không ?- Ánh muốn đi đâu ?- Tao muốn về thành phố.- Thăm bà Ngọc Lệ ?- Ừ ! Dù gì bà cũng đã đùm bọc nuôi dưỡng tao mấy năm trời.

Đối vời bà, tao thật lòng tôn kính như người mẹ ruột.- Nhưng nếu lỡ gặp Mai Chi thì sao ?- Tao mặc kệ chị ta...Ánh đột ngột nổi giận bởi không có sự xếp đặt của con người độc ác này thì bà Lệ chẳng trở bệnh nặng như thế bao giờ.

Ánh kéo cao cổ áo để giữ ấm và bỏ lửng luôn lời nói với cái thở dài buồn bã.

Chưa bao giờ cô cảm nhận hết nỗi bơ vơ lạc lõng và côi cút của bản thân mình như lúc này.Hiểu được tâm trạng của Ánh, Thu Hà cũng lầm lũi bước, không nói thêm lời nào.

Chỉ nhè nhẹ đưa bàn tay lên vuốt êm ái trên vùng bùng của mình, nơi có một hình hài bé bỏng đang sống trong người cô.

Bất giác Hà cũng thở dài, cảm thương luôn cho thân mình và đứa con thơ dại, rồi đây nó sẽ chào đời không cha.

Nghĩ đến đó, nước mắt cô lại rơi lặng lẽ.Hai bàn tay cô đơn bất hạnh của hai người con gái đan chặt vào nhau, như tìm cảm thông và an ủi lẫn nhau.Chợt Thu Hà kêu rú lên thất thanh, đôi chân cô đã không còn đủ sức chống đỡ lấy thân mình, vì cơn đau chuyển đã ào tới quặn thắt như thể có ai đó đang tâm xé nát ruột gan.Ánh luống cuống :- Thu Hà,...!sao thế ?Hà hỗn hễn nói mà đôi tay bấu chặt lấy vai Ánh :- Tao đau quá.

Có lẽ ..

tao sắp sinh em bé rồi.Ánh lo âu thảng thốt :- Trời, làm sao bây giờ chứ ?- Tao đi hết nổi rồi Ánh ơi.

Ôi ! Đau quá...Hà rên rỉ và quỵ xuống với từng cơn đau xé lòng.

Ánh bối rối, thật tình không biết phải làm sao khi bốn bên là đồi núi chập chùng hoang vu giá lạnh của miền cao nguyên, xứ sở sương mù Đà Lạt.- Hà ơi, ráng về tới nhà được không ?- Đau quá Ánh ơi.

Chắc tao đi không được nữa.Hà mệt lã bởi cơn đau quá sức chịu đựng của cô.

Không còn cách nào hơn, Ánh mím môi dồn sức vào đôi cánh tay yếu đuối của mình, ôm choàng lấy Thu Hà dỗ dành :- Ráng tí đi nhe.

Tao đưa mày xuống đường đón xe đi bệnh viện.- Tao đau quá...- Ừ ! Sắp sanh rồi.

Ai cũng phải đau như vậy thôi.

Chịu đựng một tí nữa là hết đau à.Miệng an ủi dỗ dành Thu Hà là vậy, nhưng trong lòng Nguyệt Ánh đang đánh lô tô vì lo âu, lúng túng.

Còn Thu Hà thì hình như đã không còn chút hơi sức nào cả.

Cô tựa hẳn thân mình vào NA mà nghe cơ thể tê dại nổi đau chuyển dạ mệt nhoài.Rồi cuối cùng Ánh cũng đưa được Thu Hà xuống đường giờ đã thưa vắng khách qua lại.

Chợt từ xa một bóng đèn xe như muốn xé toạc màn sương đêm, để lao nhanh về phía trước.

Không còn kịp có thời gian nghĩ ngợi, Ánh nhảy vội ra, dang rộng đôi tay vẫy gọi lớn :- Làm ơn, làm ơn cứu người ..

giúp tôi ..Tiếng động cơ xe phanh rít lại gấp kéo ghê gợn xuống lòng đường.

Giọng con trai cáu gắt cất lên :- Nè, bà điên rồi à.

Giờ này lại chận đường đón lối.

Mau tránh ra đi cho tôi nhờ.Ánh bối rối :- Xin đừng đi vội ông ơi...!À không, anh ơi.


Có người bệnh nặng lắm, cần đưa tới bệnh viện gấp.- Ở đâu ?- Dạ, cạnh lề nè.Ánh chỉ tay vào Thu Hà đang quằn oại vì đau.

Cái bóng đèn xe cà tàng cũng thật sự không đủ sáng để nhìn rõ mặt ai cả, vì đêm đen phủ quanh một màu tối thăm thẳm tĩnh mịch.

Thở hắt ra, người con trai giục :- Vậy mau đỡ cổ lên xe đi.- Cám ơn, nhưng xin anh phụ dùm tôi một tay.

Người này đau đớn lắm, không gắng gượng tự đứng vững được.- Đúng là xui xẻo.Người con trai lầm bầm như tự mắng chửi vận xui của mình rồi cũng làm theo lời yêu cầu của Nguyệt Ánh.

Chiếc xe lại ì ạch nổ máy đèo cả ba lao đi về hướng họ cần đến.

Mọi việc rồi cũng tạm ổn định.

Ánh ngơ ngác nhìn quanh tìm kiếm.

Bệnh viện Đà Lạt giờ này vắng lặng lạnh lùng, bởi toàn bộ vạn vật đã chìm sâu vào màn sương mù dày đặc lạnh lẽo.

Thu Hà đã được mẹ tròn con vuông và đang an lành trong giấc ngủ thiếp say nồng lẫn mệt nhọc.Chỉ có Ánh là thao thức.

Cô tự trách mình luôn không làm nên tích sự gì, đến ngay cả việc nói lời cám ơn với người giúp đỡ cũng không còn cơ hội huống chi là tự lo liệu cho bản thân mình.

Bất giác Ánh thở dài, đi lần ra khoảng không với bờ vai nhỏ co ro vì lạnh.

Nỗi buồn tràn ngập cõi lòng và hình ảnh Thái Trung lại ùa về đầy ắp tâm trí.

Chưa bao giờ cô ao ước như lúc này, được thèm nghe lời lẽ đắng ngắt khô úa của anh, cả những câu hằn học khó chịu.

Nước mắt Ánh lăn dài tự lúc nào.

Nhưng có lẽ hết đêm nay qua đi, rồi cô sẽ không cam tâm đầu hàng định mệnh nữa.

Thu Hà thì từ giờ phút này trở đi cô ta sẽ sống vì con thơ và hạnh phúc thiêng liêng được làm mẹ.

Còn Ánh, Ánh cũng phải tự vươn lên, tự sống cho chính bản thân của mình.

Cô nhất định không đầu hàng số phận.Thở hắt ra, Ánh quay trở vào phòng hậu sản, nơi mẹ con Thu Hà đang say nồng giấc điệp.

Chợt dừng lại vì trước mặt mình lù lù xuất hiện một gã đàn ông với đầu tóc rối bù dài chấm vai và râu mọc tua tủa như "rễ tre".- Trời ơi, ông muốn hù chết tôi à ? Nửa đêm khuya hiện đến như thể là ma ấy.Ánh ôm lấy ngực đang thở gấp vì hốt hoảng.Người đàn ông không nói gì, chỉ thấy đôi mắt ánh lên tia lửa reo vui mừng rỡ, nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh.

Ông ta hất mặt về phía Ánh hỏi :- Sao không ngủ ? Chẳng phải khi tối, cô mệt lã người vì lo cho bạn mình à ?- Ông ..

Ông là...- Tôi là người đã giúp bạn cô vào đây đấy.- Ồ, xin lỗi ông, và xin hãy thứ lỗi cho câu nói khi nãy của tôi.Người đàn ông khoát tay, tỏ vẻ bất cần và cười khẽ trong đêm, nói như có ý pha trò :- Có gì đâu.

Cô đừng xin, tôi chẳng dư lỗi để cho đâu và không dư "cám".

Bởi nếu có cũng đã để dành nuôi heo cả rồi.- Ông thích đùa quá nhỉ ?- Phải ! Vì đời chẳng phải luôn là trò hề sao ?Ông lại thở dài sau câu nói dù cố nén nhưng Ánh cũng nghe được :- Thật ra nếu cuộc đời đều như vai hề diễn trên sân khấu, có lẽ dễ chịu hơn khi bức màn nhung kéo lại.

Cũng như tôi và cô, bèo dạt mây trôi một thoáng tình cờ gặp gỡ như lữ khách qua đường, nhun+g tôi nói để cô biết nhe, người ta thì ân bất cần báo, chứ còn tôi là luôn đòi hỏi sòng phẳng đó.

Cho nên tôi vẫn nấn ná chờ đợi đây.Ánh cau mày :- Ông nói thật à ? Hay là để tôi gửi ông chút ít tiền ?- Vậy cô trả tôi được bao nhiêu tiền công ?- Theo ông thì bao nhiêu mới được ạ ?Lời Nguyệt Ánh làm người đàn ông bật cười to và đột ngột ngừng hẳn lại, có vẻ trầm tư nghĩ ngợi, khá lâu mới từ tốn tiếp :- Nếu nói về sòng phẳng thì coi như tôi vừa làm một điều lành rất tốt đẹp.

Bởi vậy nên cũng muốn được trả công bằng sự tốt đẹp, ý cô thế nào ?Ánh đề phòng :- Ông không định ép tôi nhận lời...!chứ ? Ở đời này, nếu ai cũng như ông thì ..- Thì sao chứ ? Cô thấy khó chịu sao ?- Phải !- Thẳng thắng thì hay mích lòng là vậy đó.

Thôi bỏ đi, cứ coi như tôi chưa hề nói vậy và xin chào cô nhé.Nói xong người đàn ông bước thật nhanh về lối cổng.

Ánh bức rức chạy theo và gọi lại.

Cô ngang ngạnh chận lối :- Khoan đi đã.

Hình như ông có vẻ coi thường tôi ?- Cô thấy thế à ?Ông ta hất ngược mái tóc lòa xòa trước trán về phía sau, giận dữ nhìn xoáy vào Nguyệt Ánh khiến cô giật mình lùi hẳn lại, đôi chân run rẩy cơ hồ như không còn đứng vững nổi :- Khải ..

Hưng ..

.là anh à ?Hưng cười gằn :- Đúng ! Em không ngờ chứ gì ? Sao thế, em nghĩ sẽ trốn khỏi anh sao ?Hưng lột phăng đầu tóc giả ném xuống gạch, bước những bước chân nặng nề trịnh thượng về phía NA đang đứng :- Mau theo anh về nhà, may ra còn kịp cứu vãn hạnh phúc đấy.Ánh hất mạnh bàn tay Hưng vừa đặt lên vai mình :- Không ! Không đời nào.


Khải Hưng, xin hãy buông tha cho tôi đi, tôi van anh.

Bên anh còn có Thu Hà và con trẻ nữa, anh sẽ là người cha tốt, người chồng hạnh phúc.Hưng rít giọng :- Cô im đi ! Tôi chỉ biết trên pháp lý, cô là vợ tôi thôi.- Nhưng anh mưu mô lừa gạt tôi.- Đừng có nhiều lời.

Nhất định ngày hôm nay, cô phải theo tôi về.

Nếu không cả đời này, cô phải ân hận đó.

Nói để em rõ hơn, bà Ngọc Lệ đang gần hấp hối đấy.

Bà ta rất cần sự có mặt của em bên cạnh.

Tình mẹ con ấy mà, lẽ nào em nỡ bỏ rơi bà ta trong cảnh trạng đau lòng chứ ?Ánh rơi nhanh những giọt lệ nóng :- Anh không gạt tôi chứ ?- Em không tin thì anh sẽ thề...Ánh quẹt nhanh nước mắt :- Không cần đâu.

Bây giờ anh muốn gì ở nơi tôi.

Còn nữa, mẹ tôi hiện giờ thế nào rồi ?Hùng cố ý làm ra vẻ thiểu não :- Yếu lắm, mong manh lắm.

Bà ấy luôn nhắc tên em và ao ước được gặp mặt ở giây phút cuối cuộc đời mình.Ánh cứng cỏi nuốt ngược dòng lệ vào lòng :- Thôi được rồi, anh không cần tốn calo quá nhiều để thuyết phục tôi đâu.

Tôi biết mình phải làm thế nào rồi.

Tóm lại, tôi sẽ theo anh về lo săn sóc mẹ mình, nhưng ngược lại anh cũng phải có trách nhiệm lo lắng và săn sóc cho mẹ con Thu Hà.- Em ra điều kiện với anh ?- Đó là trách nhiệm của anh phải có.

Bởi vì anh là cha của đứa bé mà.- Thu Hà đã nói gì với em ?- Tất cả những gì anh đã làm với nó.

Khải Hưng ! Tôi thật sự quá bất ngờ với sự đê tiện đó của anh.

Bây giờ và mãi mãi về sau, nếu buộc lòng phải sống chung với anh, thì tôi sẽ không thể nào dành được chút thiện cảm hiếm hoi nào để tặng cho anh đâu.

Tôi ghê sợ con người một dạ hai lòng, mặt người dạ thú như anh lắm rồi Hưng ạ.- Em...- Gì chứ ? Bộ anh tưởng mình không đáng được nghe chửi nặng nề như vậy sao ?- Em đừng có quá đáng đó.

Đừng thấy tôi yêu mà cao ngạo đấy.- Anh không còn dọa được tôi nữa đâu Hưng ạ.

Đừng nghĩ tôi chịu theo anh về là sợ hãi uy quyền của anh.

Mãi mãi từ đây cho đến ngày tôi trút hơi thở cuối cùng từ giã cuộc đời này, người tôi vẫn ghét ghê tởm nhất không ai khác là anh.Hưng giận dữ :- Cô im đi.

Cô tin tôi sẽ bóp chết em không thương tiếc không vậy Ánh ?- Anh cứ tự nhiên làm đi.

Sẵn tôi cũng đang rất cần được chết cho đời bớt khổ nè.Ánh nhắm nghiền mắt lại như thách thức và chờ đợi, càng khiến cơn giận trong lòng Hưng bùng cháy mãnh liệt.

Hai hàm răng nghiến chặt để quai hàm bành ra hung tợn.

Hưng chụp vội vai Nguyệt Ánh bóp mạnh trong đôi tay thô bạo của mình.Nhăn mặt, NA cố chịu đau, thái độ đó càng làm cho Hưng không tài nào dồn nén được :- Thật ra em muốn gì mới chịu yêu tôi hả Ánh ? Tôi vì em làm bao nhiêu việc bất chấp thủ đoạn để nhận lấy cách đối xử tồi tệ này của em à ?Liền theo câu nói của Khải Hưng là cái đẩy mạnh thô bạo.

Ánh chỉ kịp rú lên một tiếng rồi ngất lịm vì toàn thân và một bên đầu của cô va vào thành chậu cây kiểng gần đó.

Một dòng máu đỏ rỉ xuống để rồi nhanh chóng tỏa lan khắp cùng má phải.Hưng kinh hoàng tột độ, nhào tới bế xốc lấy Nguyệt Ánh đi như bay vào phòng cấp cứu của bệnh viện vẫn đang sáng tỏ ánh đèn.°Ánh nhăn mặt khó chịu và đôi mắt thì nhìn các bạn một thời thân thương một cách dửng dưng lạ lẫm.

Từ khi con ngựa phi nước kiệu dừng lại ở cổng biệt thự tới bây giờ, Ánh vẫn ngồi chiễm chệ trên lưng với cây roi da, nhịp nhịp vào tay, mà không hề muốn bước khỏi con tuấn mã.Rồi như không chịu được sự im lặng bao trùm và cái nặng nề khó thở này, Ánh nhảy vội khỏi lưng con ngựa thân yêu, oai vệ bước đi từng bước một, toàn người cô toát lên cái vẻ kiểu cách kiêu sa của bậc công nương giàu có, nhiều tiền lắm bạc, luôn chưng diện đua đòi và giải trí của thói thượng lưu.Trao dây cương cho người đàn ông có nước da nâu bóng, có lẽ là dân tộc thiểu số, Ánh phủi nhẹ tay và hất mặt cất tiếng :- Lại tìm tôi nữa à ? Nè, các người không chán, nhưng tôi thật sự chán nghe những lời nói vô căn cớ, nhảm nhí như câu chuyện thần thoại xa xưa lắm rồi.

Anh Toản, mau lại đây tiễn khách dùm tôi đi.- Vâng ! Tôi nghe rồi thưa cô chủ.Người đàn ông cất tiếng nặng trịch và khô khốc rất chói tai.

Anh lửng thửng đi về phía các cô gái :- Mời các cô về cho, cô chủ tôi không tiếp nữa.- Được thôi.

Chúng tôi sẽ về ngay.Trình Phương bừng giận gạt mạnh người đàn ông sang một bên và bước vội tới chỉ tay vào mặt Nguyệt Ánh :- Nguyệt Ánh ! Thật sự tụi tao không ngờ nỗi, người kiểu cách khó ưa đang đứng đối diện tại đây là mày đó.


Mày quả thật không nhớ gì cả sau cú té hay cố ý chối bỏ quá khứ và cội nguồn của mình ? Thái độ phách lối khó ưa này của mày làm tao phải suy nghĩ lại, có đúng là mình đã quen một người bạn thân như mày không.Quay sang đám bạn đang đứng gần đó, Trình Phương tiếp:- Thu Hà, Hạnh, Phương, bọn mình về đi, mặc kệ người ta muốn bán linh hồn và thể xác cho loài quỷ dữ.Ánh trợn trừng đôi mắt đẹp :- Đủ rồi đó, các người tưởng mình là ai vậy hả ? Tại sao dám mạc sát tôi chứ ? Thật là quá đáng ! Hưng ! Hưng ơi anh mau ra tống cổ lũ người khó ưa này vê cho em đi.Người đàn ông có cái tên Toản, nhẹ nhàng nói :- Thưa cô, ông chủ đã đi vắng khỏi nhà từ khi cô mới cỡi ngựa dạo đồi núi.Ánh quay lại quát lớn :- Hừ ! Thật là vô dụng.

Tại sao không chịu nói sớm chứ ?- Tôi...- Anh đó, khù khờ lơ ngơ thế nào ấy, có tin là tôi tống cổ đuổi việc không hả ? Còn các người, thât ra muốn tìm tòi gì ở tôi mà cứ đeo theo bám như đỉa mãi thế.

Tôi không nhớ và không hề biết gì ở cái con người tên Nguyệt Ánh gì của các người cả.

Tên tôi là Thúy Liễu, tin hay không tùy.

Nhưng làm ơn cho, từ nay đừng có quấy rầy tôi nữa.Hà cố dịu giọng ân cần :- Vâng, thưa cô tiểu thư Thúy Liễu.

Có lẽ chúng tôi lầm vì người giống người, mong cô thông cảm bỏ qua cho.Ánh dửng dưng xa lạ :- Biết vậy sao còn đứng đấy mãi thế ?Trình Phương hậm hực :- Về thì về.

Tóm lại một lời, mày chính là Nguyệt Ánh.

Người khác có thể lầm, nhưng tụi tao thì không thể.Hạnh cay cú :- Phải, dù mày có hóa thành tro, tao cũng vẫn nói là Nguyệt Ánh.

Chỉ tiếc rằng con người mày thấy tiền bạc rồi cố quên tất cả để hưởng giàu sang phú quý.

Thật ra, tụi tao cất công đến đây là để nhắc cho mày nhớ một người mẹ dù không chín tháng cưu mang nhưng đã có công nuôi dưỡng mày khôn lớn.

Công đức đó lẽ nào làm người lại quay lưng ngoảnh mặt ngó lơ, để nhận kẻ thù thành người ân cứu mạng và sẽ làm chồng.

Tao thật sự không tin là mày chẳng còn vướng víu hoặc mơ hồ chút gì về hình ảnh quá khứ trước khi chưa bị té.

Bà Ngọc Lệ, Thái Trung và cả Mai Chi, hiện giờ ở đâu.

Tất cả có thể đều bị hại do bàn tay của Khải Hưng.

Cho nên, mày hãy mau tỉnh ngộ, đừng gọi kẻ thù là chồng.Kiều Hạnh chụp vội vai Nguyệt Ánh lắc mạnh.

Cử chỉ và thái độ đó khiến cho Ánh rùn mình, rồi thình lình hất tay Hạnh hét lớn :- Đừng, đừng làm thế.

Buông tôi ra...Trinh chồm tới ôm lấy Ánh :- Ánh, đừng sợ, là tụi tao đây nè.- Không, không phải đâu, các người về đi, về cho tôi nhờ và làm ơn tha cho tôi đi.Vừa nói Ánh vừa lùi xa dần nơi các bạn đứng.

Rồi đột ngột quay lưng đi nhanh như trốn chạy.

Bỏ mặc người bạn thân đang lo lắng nhìn theo.Vào tới phòng riêng, Ánh khép nhanh cánh cửa lại sau lưng và tựa hẳn người vào đó với đôi dòng nước mắt tuôn tràn nhanh xuống má.

Những giọt lệ cố nén, giờ tự do rơi thành suối.Nước mắt rơi cũng xua bớt tâm sự nặng nề của Ánh.

Cô hé cửa nhìn ra sân và thở dài vì chẳng còn bóng dáng ai cả.

Nắng lên cao, trải dài như lửa khắp vạn vật cỏ cây, hoa lá.Ngày mới của cao nguyên sao bình lặng và êm ả quá.

Nhưng lòng dạ NA thì rối bời một tâm sự.

Mấy tháng qua rồi, sau lần té, Ánh đã thật sự không cam tâm đầu hàng số phận.Có tiếng gọi nhỏ, kèm theo là một cái gõ cửa :- Cô chủ ! Cô không sao chứ ?Ánh nói vọng ra :- Không sao ! Anh mặc kệ tôi đi.- Cô nên xuống ăn sáng.- Cám ơn, tôi không đói.- Như thế không tốt đâu cô chủ ạ, sức khỏe là quan trọng.- Anh ..

anh thật là nhiều chuyện quá đi.Ánh giận dữ tung mạnh cánh cửa để bước hẳn ra ngoài.

Chợt cô co rúm lại và hốt hoảng.

Phản xạ tự nhiên của cô là không tự chủ được, cô bổ nhào tới ôm chầm lấy người đàn ông làm vườn, miệng lắp bắp, tay chỉ vào một sinh vật nhỏ bé đang cố quậy trong sọc rác để cạnh đó :- Ôi ..

chuột...!chuột con...!tôi sợ lắm anh Toản ơi...Chỉ nói được ngần ấy lời là Ánh ngất ngay trong sự sợ hãi tột đỉnh.

Vòng tay người xưa run run xúc động ôm choàng lấy Ánh và bế xốc cô đặt ngay ngắn trên giường.

Khá lâu trong nỗi trầm tư, người làm vườn mới khẽ lay gọi nhỏ :- Cô ..

cô chủ ..

cô khỏe lại chưa ?- Tôi...!tôi khỏe rồi.Ánh mở choàng mắt nhìn sững vào Toản.

Bởi vì vòng tay êm ấm thân yêu đó, đã lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được.

Nhất là ánh mắt, sao mà thân yêu quá.

Cái tình yêu đầu đời con gái chợt nhiên ùa về mãnh liệt làm con tim Ánh xao xuyến, rạo rực một bờ môi, thèm một nụ hôn ngọt ngào mà Thái Trung đã một lần in lên đôi má trinh nguyên của mình.- Cô chủ ..Toản gọi khẽ lo âu khi chợt nhận thấy vòng tay Ánh choàng qua cổ mình.Ánh giật mình rút nhanh tay lại và sững sốt khi biết phút giây yếu lòng đã ngỡ người này là Thái Trung.

Cô bật nhanh dậy như cái máy và đi như chạy ra khỏi nhà.


Bỏ ngoài tai bao lời gọi của Toản.Ánh lầm lũi bước và tự giận mình kinh khủng.

Cô nhảy vội lên con tuấn mã thể thao của mình, ra roi một cách hung tợn như thể muốn trút hết sự giận dữ lên con vật yêu thích như người bạn bấy lâu nay.Con ngựa bất ngờ bị đau vì làn roi vô tình của chủ, nó chồm lên, hai chân trước vút cao và hí vang để phi trước gió.Nguyệt Ánh cúi rạp người, mặc kệ cho con ngựa muốn đưa mình đi đâu tùy ý.

Những đồi núi lùi nhanh về phía sau, kể cả thành phố nhà cửa.

Cuối cùng rồi con ngựa cũng mệt nhoài và dừng chân ở cạnh một căn nhà sàn nhỏ nhắn xinh đẹp.

Có lẽ đây là nơi trú ngụ của người dân tộc thiểu số nào đó.Nhìn quanh như để tìm kiếm vị chủ nhân ngôi nhà mà không thấy ai.

Ánh đưa tay vuốt ngược mái tóc cắt tém như con trai của mình và sẵn tiện lau nhanh đôi hàng lệ còn ướt đẫm trên mi mắt.

Cảnh trí nơi này hoang sơ lẫn mộc mạc thế nào đó, nó dễ khiến người ta cảm nhận hết nỗi cô đơn hiu quạnh của mình.

Nhất là những ai có tâm sự nặng nề u uất như Ánh bây giờ.

Bất giác cô trút ra những hơi thở dài sầu muộn buồn phiền, rồi đặt nhẹ chân lên lối thang dẫn vào căn nhà sàn.Chợt từ xa tiếng gọi đâu dồn dập xua nhanh tới để rồi dừng hẳn lại :- Cô chủ !- Cũng là anh nữa à ?Ánh cau mày nhìn nơi khác để tránh xa đôi mắt như thôi miên có lửa của con người này.- Ai muốn anh tìm tôi chứ ?- Tôi không có ý đó đâu.- Vậy chứ anh tới đây làm gì ?- Xin cô thông cảm, nơi này là nhà của tôi.- Nhà của anh ?- Vâng !- Thế à ? Sao tôi không biết vậy kìa.Ánh cố tình lấy lại tư thế oai vệ của bà chủ rồi hất đầu như ra lệnh :- Tôi muốn anh hãy cẩn thận mà tránh xa tôi ngay bây giờ, đừng để tôi có cảm giác khó chịu, khi nghĩ mình đang bị theo dõi đó.Toản nhún nhẹ vai cũng ngang tàng không thua gì Nguyệt Ánh, khiến cô kinh ngạc.

Bởi vì trước mắt cô bây giờ, cái gã đàn ông khù khờ có vẻ quê mùa làm nghề nài ngựa, đã hoàn toàn đổi khác, linh hoạt lẫn chững chạc, rất ra vẻ đàn ông.- Nè ! Hình như anh đang âm thầm cãi lại lời tôi ?- Nếu có thật thì cô chủ nghĩ sao ?- Anh ..- Mong cô đừng giận dữ, cau mày nhíu trán sẽ làm cho người đẹp mau già đấy.Ánh chống hai tay lên mạn sườn, chanh chua hất mặt :- Có phải anh đang có ý định tán tỉnh tôi không ? Nói để anh biết là đừng có mơ.Toản cười nửa miệng :- Thế ư ? Câu này cô nói ngược lại sự thật rồi đó.- Anh nói thế mà nghe được à.

Trong mắt anh, tôi tệ hại và la lối đến độ ấy ư ? Vậy mà từ bấy lâu nay, tôi luôn nghĩ anh là bạn và đã hiểu rõ nhau.

Thôi được, không nói nhiều làm gì cho phí, cứ như lời nhận xét là đúng tâm địa tôi đi, về thôi.Ánh quay lưng bước vội, chẳng thèm nói lời chào nào với Toản.

Đôi mày cô cau lại đầy khó chịu.Toản chận lối :- Cô chủ...- Tránh ra mau.Miệng nạt lớn, tay Nguyệt Ánh vung mạnh chiếc roi da buộc Toản phải nhảy lùi khá xa để tránh, nhưng anh lại thừa cơ hội đó phóng tới cạnh con ngựa thể thao của Nguyệt Ánh, giữ chặt lấy dây cương, háy nhẹ mắt như trêu chọc thêm cơn giận đang đầy ứ ở trong lòng cô.- Cô giận tôi thiệt à ?- Ừ ! Trả dây cương cho tôi.- Không.- Bữa nay anh ngon lắm.Toản cười khì :- Thì đã sao.

Tôi thích như thế.

Bởi thật sự ra, cô càng giận càng rất đẹp và đáng yêu nữa.

Thảo nào ông chủ chết mê chết mệt, quên cả người tình lẫn con thơ.- Anh im đi, mặc kệ tôi.

Trả dây cương đây.Ánh giật mạnh nhưng Toản đã giữ cổ tay để đến nổi cô mất thăng bằng, té lùi loạng choạng và chới với...Một lần nữa trong ngày, Ánh lại nằm gọn vào trong vòng tay đỡ lấy êm ái của Toản và mỗi lần va chạm đó, trong Ánh lại bùng lên nỗi nhớ về Thái Trung đến tha thiết.Ánh mắt Toản cũng êm dịu ấm nồng như mắt Trung cũng vời vợi trời yêu và đong đầy một nỗi nhớ đến nao lòng mà NA tìm thấy được để rồi luôn mang theo.

Tự cố trấn tĩnh mình để rồi thình lình Ánh vung tay lên :- "Bốp" !Một cái đánh vào mặt như trời giáng mà Toản lãnh trọn.- Sao cô đánh tôi ?- Ừ đó, tôi đánh cho bỏ ghét.

Mai mốt tôi té mặc tôi, không cần anh đỡ.Ánh đẩy mạnh bộ ngực khỏe của Toản để rời khỏi vòng tay anh.- Như vậy thì không được.

Cô lỡ té...!tôi đau lòng lắm.Ánh mím môi nhìn xoáy vào mắt Toản :- Nè đủ rồi đó.

Nói thật đi, anh là ai ?- Cô biết rồi.- Không ! Tôi chẳng biết tí gì về anh cả.

Anh rất giống một người mà tôi vừa yêu vừa ghét.

Cũng vì anh ta mà tôi ra nông nổi này.- Mình có gan làm thì có gan chịu.

Cớ sao đổ lỗi cho người vắng mặt chứ.

Bài học khôn này là đáng đời cho bản tính ngang bướng đó cô ạ.Ánh soi mói nhìn Toản :- Anh là ai vậy ? Tại sao ..

anh biết chuyện của tôi ?- Ơ thì ..

thì bạn cô nói.- Tôi không tin ..

là Thái Trung phải không ?- Trung nào chứ, tôi chỉ là Toản nài ngựa đang ở thuê làm mướn thôi.Toản quay nhanh nơi khác, như cố giấu khuôn mặt thật và cố đè nén luôn sự xúc động của lòng mình.

Trong khi đó, Ánh lùi dần, lùi dần với sự run rẩy, cấu xé của con tim và thật bất ngờ, cô ôm lấy mặt bỏ chạy bay biến vào vùng hoang vu đồi núi.- Ánh ..

Nguyệt Ánh ..Lời Thái Trung vẳng xa và anh vội đuổi theo :- Đứng lại đi Ánh ơi, đừng có chạy nữa.Mặc kệ lời Thái Trung tha thiết gọi, Ánh vẫn chạy...- Đứng lại đi Ánh ơi, đừng vào đó, nguy hiểm lắm...- Á ..

á...Ánh rú lên và im lặng phủ trùm.

Bởi cô đã vướn dây mây té lăn lóc xuống khỏi khu vực đồi.

Cái thân hình bé bỏng đó bị con thác xuôi dòng cuốn phăng đi.

Còn lại một mình trên bờ vực thẳm, Thái Trung nấc lên nghẹn ngào.

Nhưng thật sự không biết phải làm gì.

Chỉ có nước mắt đàn ông, một lần nữa rơi dài vì đau đớn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương