Bầu Trời Tình Yêu FULL
-
Chương 8
Tuyết Trinh ùa vào nhà Kiều Hạnh như một cơn lốc, nét mặt thật căng thẳng.
Thấy thế, Hạnh liền hỏi :- Trinh, chuyện gì mà trông mày có vẻ hấp tấp quá vậy ?- Nguy rồi Hạnh ơi, khi nãy đi làm về, ba tao nói mẹ của Nguyệt Ánh sắp ra hầu tòa.- Lý do ?- Tội sang đoạt và chiếm dùng tài sản của mẹ bà Mai Chi.- Trời, có chuyện đó ư ?- Còn nữa, Thái Trung là anh ruột của Mai Chi đó.
Bây giờ anh em họ đòi lại công bằng.
Thật là rối bù.
Chuyện Nguyệt Ánh bỏ trốn khỏi nhà Khải Hưng còn chưa biết ất giáp ra sao, giờ thêm việc này nữa, tao sợ bà Ngọc Lệ không sống nổi với chứng đau tim của mình.Trinh chặc lưỡi, tỏ vẻ thương cảm như chính g/d mình đang gặp phải :- Hạnh à, bây giờ tính sao đây ?- Khoan đã, khi nãy mày nói nhanh quá tao nghe không kịp.
- Hạnh trầm tư mất mấy giây mới hỏi tiếp - Thế Trinh có nghe ba mình nói cụ thể nguyên nhân không ?- Ý của Hạnh muốn hỏi là...- Bà Ngọc Lệ chiếm đoạt khi nào, bằng cách chi ?- Nghe đâu khi xưa bà Lệ là vợ nhỏ của ba Mai Chi.- Thiệt à ?- Mẹ Mai Chi là bạn rất thân cùng bà Ngọc Lệ.- Như vậy là, chơi bạn rồi cướp chồng bạn, cũng có hạng lắm đó.Trinh nhăn nhó đập mạnh tay lên vai Hạnh :- Con khỉ, giờ phút này còn đùa được sao ? Nhưng theo tao, đó chỉ là lời nói một chiều, biết đâu có nhiều uẩn khúc trong đó.Hạnh nhìn Tuyết Trinh hỏi :- Vậy bây giờ tụi mình phải làm gì ? Mấy hôm nay Trình Phương có đến mày không ?- Nó theo gia đình đi nghỉ mát rồi, phải tuần sau mới về.
À phải, hôm qua tình cờ tao nghe được ..
nhưng hư thật thế nào chưa xác định rõ.- Chuyện gì nữa ?- Về Thu Hà đó, nó...!có thai rồi.Hạnh rùn mình kêu lên :- Trời, đừng có nói bậy đó.
Không lý nào đâu, mày có nói lộn hoặc giả nghe lầm không ?- Lầm sao được mà lầm.
Còn một chuyện này nghe choáng váng hơn nữa kìa, vấn đề đáng nói là cha của đứa bé trong bụng Thu Hà ấy.- Ai ?- Khải Hưng !Hạnh xanh mặt :- Thật ư ? Vậy sao được chứ ? Chém chết tao cũng không thể tin nổi.
Thế bây giờ Thu Hà đang ở đâu ?- Biến mất dạng rồi.
Khải Hưng cũng đang truy tìm nó đó.
Linh tính nói với tao rằng, có một mắc xích gì đây rất liên quan với nhau về mọi việc xảy đến quá bất ngờ đột ngột cho g/d bà Ngọc Lệ.
Tóm lại, tao không tin bà Lệ là người gian trá có dã tâm.
- Trinh cau mày do dự khá lâu mới tiếp - Hôm đám cưới Hưng và Ánh, tao đã thấy có điều gì đó bất ổn rồi, nhưng không kịp nhận rõ cụ thể là điều gì.
Còn một chuyện này nữa, hôm qua lúc tối, tao tình cờ thấy bà Mai Chi đi cùng bà nội Khải Hưng thân ái lắm.- Đó cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên chứ bởi họ vốn dĩ là mẹ và con kia mà.- Nhưng Hạnh đừng quên là cả hai rất không ưa nhau.- Ai nói với Trinh vậy ?- Thì Khải Hưng nói.Trinh đáp nhanh rồi cũng chính cô như chợt hiểu ra, la lên :- Thôi chết rồi, có lẽ tụi mình đều vào bẩy thằng Hưng cả, mà người hố nặng lại chính là Ánh.Trình Phương bước vội tới và xen ngang với nét mặt khẩn trương vô cùng :- Nói rất phải !Hạnh ngạc nhiên hỏi :- Ủa ! Về rồi à ? Sao nói hết tuần sau mới về ? Có quà cho tao với Trinh Sầu không ?Phương ngồi phịch xuống ghế :- Gấp quá chưa có mua được gì cả đã vội vã quay trở lại thành phố gặp hai tụi mi rồi.
Hạnh ơi làm ơn cho tao thứ gì để uống đi, sắp chết khát ra rồi.- Được thôi, sẽ có ngay.Hạnh bỏ đi vào trong, chỉ một thoáng là mang ra lon coca ướp lạnh, đặt ngay trước mặt Trình Phương :- Nè, uống đi.Phương cầm lấy và mở vội lon nước giải khát, tu một hơi.- Xem ra mày như người vừa lạc lỏng ở sa mạc "Sahara" mới thoát chết khát trở về ấy Phương à.
Con gái gì uống kiểu chi mà ghê quá trời.Phương đưa tay cẩu thả chùi miệng :- Kẻ cha tao Trinh Sầu.Hạnh nhăn mặt và vỗ tay lên kệ rượu kéo xuống hộp khăn giấy :- Ý trời, ở dơ còn ghê hơn nữa.
Đây nè bà chị, ẩu tả kiểu mày mai này có ma mới dám cưới.Phương nghiêm mặt :- Trời ạ, nghe nói cưới tao nổi da gà đầy người nè.
Cầu trời khẩn phật cho tụi mình ở già có lẽ sướng và hay hơn cưới lầm, yêu lỡ, dở sống dở chết như con Ánh với Thu Hà.Trinh hỏi tới :- Nói thế là ý gì ? Chẳng lẽ Phương gặp hai tụi nó ở Đà Lạt ?- Phải, nên tao mới vội vã quay trở lại.- Có chuyện à ?- Ừ, rất quan trọng.
Nè, qua đây coi thử đi rồi hãy hỏi sau.Trình Phương lôi từ cái balo con cóc mang trên lưng xuống bàn, bày ra lỉnh kỉnh bao nhiêu thứ giấy tờ vàng úa.
Đọc lướt nhanh, cả ba ngẩn nhìn nhau mất mấy giây thảng thốt rồi Phương đột ngột kéo vai hai bạn chụm đầu vào nhau thì thầm điều gì đó, và cùng gật mạnh với một cái nắm tay siết chặt cùng nhiều tiếng thở dài âu lo trăn trở.Tuyết Trinh đứng lên :- Tao về đây Hạnh.Phương thở hắt ra :- Mày nhất định phải làm mọi cách tìm cho được anh Thái Trung nhe.Hạnh gật đầu :- Ừ !- Vậy khi nào hai tụi mày ra Đà Lạt ?Trinh suy tư :- Có lẽ đi liền.
Ra tới ngoài đó rồi tao phôn về cho Hạnh rõ.
Chẳng hiểu ba tụi mình có làm nên tích sự gì không đây.
Tao sợ bọn họ không dễ dàng đối phó.Trình Phương cao giọng :- Nè, đủ rồi.
Mày là bạn hay thù vậy ? Chưa ra quân đã sợ thua cuộc, làm lũng đoạn tâm tư bè bạn, gây hoang mang trong đội ngũ.Hạnh kêu lên :- Thôi đi bà, tóm lại phải hết sức cố gắng mới mong làm được việc.
Còn nữa, cần nhất định thật vô tư khi bất chợt đối diện với Khải Hưng.
Tụi mình biết rồi đó, con người này không đơn giản chút nào như tụi mình từng nghĩ, từng chơi thân.
Thật sự hắn đã là loại cáo già, đâu có soi roi.Trình Phương đồng tình :- Ừ ! Tao nghe Thu Hà với Nguyệt Ánh kể mà tưởng chừng như bị sét đánh vậy, choáng váng mất mấy giây mới lấy lại bình tĩnh.
Bởi vậy mới có câu, dò sông dò biển thì dễ, mấy ai dò được lòng dạ con người, nhất là loại người quá khéo che đậy như Khải Hưng.
Điều tội nhất bây giờ là Thu Hà.
Sắp đến ngày sinh nở rồi lại phải luôn trốn tránh Khải Hưng.Trinh sầu bất bình :- Theo tao thì dù gì vẫn còn luật pháp.
Khải Hưng cũng là người, không lý nào một tay hắn che lấp cả bầu trời.Phương gắt giọng :- Nhưng tại sao mày không chịu hiểu dùm hoàn cảnh Thu Hà hả Trinh ? Ba mẹ nó biết được sự hư hèn đến mang thai oan vì phải kiếm tiền nuôi sống họ, thì thử hỏi họ sống sao đây ? Trong bốn năm đứa tụi mình, chẳng phải Thu Hà là thua sút kinh tế hơn tất cả sao ? Ai chẳng biết trinh tiết cuộc đời con gái là quan trọng, là cái giá đáng ngàn vàng.
Nhưng nếu ở vào thế không còn gì lựa chọn để đào ra tiền lo thang thuốc, nếu là tụi mình, tao nghĩ chỉ còn nước liều như Thu Hà mà thôi.
Nó chẳng vui sướng gì đâu để mà trách móc.Trinh thở dài lên tiếng :- Đành là vậy chứ biết sao.
Tóm lại tao cũng không cam chịu thua Khải Hưng với bà Mai Chi đâu.
Nhất định bằng mọi cách phải đòi lại công bằng cho Thu Hà.
Không thể để nó chịu thiệt thòi tội lắm.Hạnh gật đầu đồng tình :- Ừ, tao nghĩ cũng như thế đó.
Thôi nhé, hai tụi mày lo đi đi để muộn.
Chờ tao một chút nhe.Hạnh chạy vội vào phòng, lát trở ra với phong bì trên tay :- Cho tao gởi chút ít quà đến Nguyệt Ánh và Thu Hà.
Coi như của ít lòng nhiều.
Đây là tất cả tiền lương tháng đầu tiên tao mới nhận đó.Trình Phương chớp chớp đôi mắt :- Kiều Hạnh, cám ơn nhe.
Tình bạn tụi mình sẽ vĩnh cửu với thời gian.- Dĩ nhiên.Trinh sầu nói lớn và chợt cười xòa.
Cô đưa tay quẹt ngang nước mắt, nói như tự hứa với lòng và tự khẳng định công lý luôn luôn thắng.°- Mai Chi ! Coi như mẹ van xin con.
Hãy dừng lại đi.
Tham lam quá sẽ không tồn tại đâu con.Mai Chi nạt ngang với đôi mắt quắc lên hung tợn :- Nè, bà đủ rồi, làm ơn đừng rên rỉ nữa được không ? Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Tôi không vì tôi thì thử hỏi làm sao bà được ăn sung mặc sướng như ngày hôm nay.
Bà chịu khó nhìn lại mình đi.MC ném mạnh cây son xuống bàn trang điểm, nện gót giày đi quanh phòng ra chiều bực bội vô cùng :- Bây giờ bà nói đi, có chịu đưa giấy tờ của bà Trà Giang để lại hay không ?- Thật ra con muốn làm gì mới được ? Nên nhớ, của cải đó không phải ngồi không mà hưởng thụ được.
Má thật sai lầm đã kể câu chuyện cho con nghe.
Trời ơi, sao tôi sanh con mà không sanh được lòng vậy kìa.
Con cái thời bây giờ, chưa bao nhiêu tuổi đời mà dám làm chuyện tầy đình, động trời động đất.Bà Mai Anh rên rỉ đau khổ và bất lực lắc đầu chịu thua cô con gái có lòng dạ hiểm ác của mình.Chi hậm hực nhìn mẹ rồi thình lình cười thành lời to khanh khách, ngạo nghễ dị họm :- Má tưởng than thở kiểu đó là vô cang trong chuyện này à ? Con nói thật nha, muộn màng rồi đó.- Mày nói thế là ý gì hả con quỷ ?Mai Chi bất cần trong thái độ hỗn láo :- Tự do chui đi.
Nếu rủi chuyện này đổ bể, kẻ có tội đầu tiên là má đó.- Tao có làm gì đâu chứ ?- Thì chẳng phải má từng thủ vai bà nội dỏm của Khải Hưng để gạt con Nguyệt Ánh chịu nhận lời làm vợ à ? Nói để má rõ ràng mọi việc hơn, con nhỏ đó đích thực là con ruột của bà Ngọc Lệ đó.
Bây giờ nó biết được mưu sâu kế độc hại mình thì đã trốn mất dạng rồi.
Cuộc đời con gái cũng tiêu tan vào tay KH và chính má đã nhận lấy vài triệu tiền thù lao của vai diễn quá đạt.Bà Mai Anh sững sờ :- Mày toa rập với thằng Hưng để gạt mẹ mình ư ? Trời ơi, đồ con bất hiếu, cút khỏi mắt tao đi.
Từng tuổi này, tao lại không ngờ lần thứ hai mình tiếp tay vào tội ác mà tấm lòng thì chưa bao giờ muốn.
Ngọc Lệ ..
Ngọc Lệ Ơi, tôi thật có lỗi vơ"i chị.Giọng bà Mai Anh xót xa ngậm ngùi lẫn ăn năn hối hận.
Bởi vì tâm tư của bà luôn đeo đẳng sự việc đã hai mươi mấy năm của quá khứ nhưng chưa bao giờ phai nhạt cùng thời gian, năm tháng.
20 năm qua đi, bà luôn sống trong niềm đau khổ hối hận triền miên của sự dày vò mà lương tâm một con ng` không cho phép làm thế.Nước mắt bà lăn dài như tự trách mình.
Mai Chi thì bất kể nỗi lòng của mẹ, cô đi quanh phòng và lục tung mọi thứ có thể, để tìm kiếm một cái gì đó, nhưng không tài nào tìm gặp.
Bực tức, Mai Chi dừng lại trước mắt mẹ, cô dịu giọng, nhưng âm thanh vẫn cáu gắt khó chịu :- Má làm ơn đừng có khóc lóc hoài được không vậy ? Hở một tí là rên rỉ, ai chịu nổi chứ.
Nghèo không gạo ăn, khóc đã đành, giàu có lắm tiền nhiều bạc tới nơi rồi cũng khóc lá cớ làm sao chứ ? Nói thật nha, con không thể nào hiểu nổi má nữa.
Bây giờ má muốn sao mới ngừng khóc đây ? Thật là bực bội muốn chết.Chi càu nhàu la lối :- Không chịu đưa thì thôi, mai này có nghèo cũng đừng trách con Chi này chẳng lo được gì cho má đó.Nói xong Chi nện mạnh gót giày đi ra cửa.
Bà Mai Anh gọi giật lại :- Mai Chi !- Gì nữa đây ?- Con trở vào đây đi, má sẽ đưa tất cả giấy tờ con muốn.- Thật à ?Chi reo lên mừng rỡ và quay phắt trở vào ngồi cạnh bà Mai Anh, thân ái ôm vai bà cười luôn bằng mắt :- Ôi, bao gio nhất cũng là má cả.
Nào má chỉ đi, cất ở đâu, con lấy cho.- Được thôi.Bà Mai Anh từ tốn nói và từ tốn đưa tay quẹt ngang mắt để lau khô bao ngấn lệ còn đọng ở quanh đôi má.
Run run bà ngẩn nhìn MC khá lâu mới thở hắt ra :- Nếu như má nói ..
con mới thật sự là ..Bà bỗng ngập ngừng run rẩy giọng.Chi cau mày giục :- Là gì chứ ? Có gì thì má nói đại ra được không, tại sao phải ấp úng chứ ?- Mai Chi, đứa con gái của bà Ngọc Lệ, không ai khác hơn chính là...!con đó.- Má...Chi sững sốt như không thể nào tin nổi vào tai mình.- Phải ! Con là con gái bà Lệ.
Đứa trẻ mà chính tay má, vì lòng đố kỵ và vì tham lam chút ít tiền bạc, đã nhẫn tâm đánh cắp mang đi, để mẹ lìa con, đau lòng đứt đoạn.- Má ..
má nói thật ư ?Chi bàng hoàng như người đang đi trong cơn mê ngủ.
Rồi đột ngột hét lớn trong hoảng loạn :- Không ! Không phải đâu ! Nhất định không phải là con đâu.Cô gục xuống hai tay ôm lấy đầu rên rỉ tiếp :- Tại sao, tại sao lại là tôi chứ ? Tôi là con bà Ngọc Lệ ư ? Trời ơi, nếu như thế thì chính tôi hại chết mẹ mình rồi sao ? Má ơi, má có lầm ai không vậy ?Chi chụp lấy vai bà Mai Anh lắc mạnh :- Con xin má, xin má nói lại đi, không phải là con đâu...Bà Mai Anh nấc lên :- MC ! Con bình tĩnh nghe má nói nè.
Thật là, nếu không có chuyện xảy đến ngày hôm nay, có lẽ má sẽ ôm bí mật này vào lòng đất lạnh mà vùi chôn tất cả.
Ngày xưa mẹ và Ngọc Lệ lẫn Trà Giang cùng là những người bạn gái rất thân.
Nhưng dòng đời vốn không êm ả, g/d Ngọc Lệ vì làm ăn thua lỗ ở thương trường nên g/d suy kiệt phải bán nhà về quê để sống.
Ba người bạn gái chia tay nhau từ đó.
Tội cho Thái Long, người yêu của Ngọc Lệ, anh ấy buồn khổ vô cùng vì nhung nhớ.
Nhưng thời gian lại là liều thuốc màu nhiệm làm phôi pha tất cả.
Chỉ sáu tháng sau, kể từ ngày chia tay với Ngọc Lệ là má nhận được tin đám cưới của Trà Giang và nhận thiệp hồng tới dự.
Từ Đà Lạt, má xuôi về thành phố, mới hay chú rể không ai khác hơn là Thái Long.Bà Mai Anh chợt ngậm ngùi đau xót :- Đám cưới trưởng giả ấy, qua đi một cách bình lặng như bao cặp vợ chồng khác.
Nhìn họ, ai cũng ngỡ là hạnh phúc.
Nhưng làm sao học được chữ ngờ, khi cái thai trong bụng Trà Giang chỉ mới 7 tháng đã tới ngày sinh nở.
Cho tới bây giờ má mới vỡ lẻ ra là Thái Long chấp nhận cưới Trà Giang là để cứu vớt danh dự người bạn thôi, chứ thật sự tình yêu không hề có giữa hai người.
Bởi vì trong lòng ông ta, hình bóng Ngọc Lệ luôn đầy ắp và chưa hề phai nhạt với bao nỗi thương nhớ không nguôi luôn đeo đẳng.
Thái Trung ra đời vừa tròn một tuổi cũng là lúc ông Long tình cờ tìm gặp lại người thương yêu Ngọc Lệ trong hoàn cảnh đang lận đận, lao đao, vật lộn miếng cơm manh áo từng ngày.
Thế là tình cũ không rủ cũng đến.
Hơn ai hết, ông Long vốn biết rất rõ mình tuy có vợ Ở mặt pháp lý nhưng trong thực tế vẫn tự do không bị ràng buộc.
Vì trước khi cưới, họ đã có lời giao ước hẳn hòi.Bà Mai Anh dừng lại thở dài, với ánh mắt nhìn sững vào nhánh tigôn, khá lâu mới chặc lưỡi nói tiếp :- Thói đời vốn không ai hiểu được lòng dạ ai cả.
Trà Giang, tuy là bạn thân ngày xưa thời tuổi ngọc cuả bà Lệ, nhưng vẫn thấy bị xúc phạm, vẫn cho rằng mình bị Ngọc Lệ cướp chồng trắng trợn và trên luật, Trà Giang có đầy đủ quyền hạn của một người vợ hợp pháp.
Thế rồi, bao nhiêu phen trút giận lên đầu bà NL mỗi khi Thái Long xa nhà, cho nên bà ta nhất định không chịu ly dị với chồng.
Mai Chi ơi, mẹ con khổ lắm.
Bà ấy đã cắn răng cam nhận thiệt thòi, luồn cúi để được gần chồng mình vì hơn ai hết, Lệ rất hiểu rõ tấm lòng và tình yêu tha thiết sâu đậm của Thái Long đối với mình.
Những ngày tháng hạnh phúc ấy được kết nụ và con đã chào đời.
Nhưng một lần nữa, má vì tiền mà cam tâm chịu để Trà Giang mua chuộc.
Thế là, đứa trẻ vừa chào đời, đã vội vã được báo tin chết.
Và má, má bế con nuôi dưỡng luôn tới bây giờ.Bà Mai Anh dừng lại đã lâu rồi mà Mai Chi đã như hóa đá.
Nỗi đau xót làm cô tê dại đến không tài nào cử động được.
Ánh mắt cô dừng cô đọng trên bờ tường khá lâu rồi thình lình bật nhanh dậy vò nát chiếc lá tigôn trong tay, lao nhanh ra cửa như mũi tên.Bà Anh bật đuổi theo và gọi lớn :- Mai Chi...!Chi ơi.Nhưng Mai Chi chạy như chưa từng được chạy.
Cô chạy không khác gì một vận động viên thực thụ đang trên đường về nước rút.
Những bước chân bay trên mặt đường và hòa quyện nhanh vào dòng người ngược xuôi trên phố mất dạng.
Còn lại một mình bà Mai Anh, chỉ còn biết thở dài quay trở vào nhà mà nghe trong lòng nặng trĩu nỗi hoài cảm lẫn bất nhẫn.Bởi vì hơn ai hết, bà hiểu rất rõ có sự xảy ra ngày hôm nay là do mình.
Lòng đã quá hối hận, cớ sao bà như không cam tâm chứ ? Phải chăng bà muốn người bạn gái ngày xưa phải thật sự biến mất trên cõi đời này bà mới vừa lòng hả dạ ?Thật sự ra họ nào có tội gì đâu ? Nhưng Thái Long ơi, cho tới bây giờ, tôi vẫn yêu ông.
Càng nghĩ bà càng rối rắm, ngồi phịch xuống ôm lấy đầu, bối rối bức rức vì mình đã làm quá nhiều chuyện mà lương tâm con người không cho phép.- Sao thế, bà...!Trà Giang ?Khải Hưng cười nửa miệng hỏi.Bà Mai Anh tái mặt, ấp úng :- Cậu...!vừa gọi ai thế ?Hưng trịch thượng :- Theo bà, tôi gọi ai ? Nếu muốn người ta đừng biết, trừ khi mình đừng làm bà ạ.- Tôi không hiểu cậu muốn nói gì.Bà Mai Anh đứng lên, giọng bối rối lòng lặng (???) thấy rõ.
Bởi vì chưa bao giờ bà nghĩ sẽ có người biết được thân phận thật sự của mình.Còn Khải Hưng thì từ tốn gắn điếu thuốc lên môi và bật lửa.
Những làn khói mỏng bay ra, mang theo mùi thơm thoảng nhẹ của loại thuốc lá cao cấp.
Chậm chạp như cố ý để bà Mai Anh thấm đòn, khá lâu Hưng mới cất tiếng :- Kể ra bà cũng còn chút ít lương tâm xót lại.
Nhưng đã quá muộn rồi đó.Bà Mai Anh run rẩy và tái mặt :- Muộn ư ?- Phải, tôi trân trọng báo tin để bà rõ là người đàn bà vô tội, người bạn gái có tên Ngọc Lệ rất có thể sẽ trút hơi thở cuối cùng rồi cũng nên ở phòng cấp cứu viện tim.- Trời ..
trời ơi.Bà Mai Anh té phịch xuống ghế, rên rỉ :- Chết à ? Tại sao ? Không phải do tôi hại đâu, tôi không có.Hưng lớn tiếng, đập mạnh tay xuống bàn như uy hiếp tinh thần bà Mai Anh đang bị sóc mạnh :- Không phải bà thì là ai ? Thủ phạm gây nên sự thương tâm bi ai này hoàn toàn chính là bà.
Tuy bà không trực tiếp nhúng tay vào để thỏa lòng thù hận của 20 năm qua, nhưng bà là người đã lập mưu tính kế, xúi biểu con gái đi hại mẹ ruột của mình để mong dành lại tài sản.
Bà căm thù họ và hả hê khi đã đạt được mục đích.
Hân Hân chết đi cũng tại do bà.
Bởi bà đưa ra quân cờ sai nước không làm nên tích sự gì cả, vì bà không ngờ được cô ấy lại quá yêu chồng lẫn bà Ngọc Lệ.
Cho nên, bà tạo mâu thuẫn chia rẽ họ và buộc Hân Hân hủy đi giọt máu mình đang mang trong bụng.
Bà nhẫn tâm bóp chết một sự sống bé nhỏ mới tượng hình hài, dù biết rằng đứa bé đó vô tội.Bà Mai Anh bịt chặt hai tai:- Im đi.
Cậu im đi.Hưng cười ngạo mạn :- Bà biểu tôi im à ? Nếu hôm nay tôi không nói thì bà làm sao hiểu hết tội lỗi mình tạo ra.
Con trai bà mà bà cũng đang tâm bỏ, chỉ vì thù hận, vì ích kỷ nhỏ mọn.
Kể cả cháu nội mình mà bà cũng dứt bỏ.
Nói thật ra nghe, bà không phải là con người đâu.
Mọi thứ đều do bàn tay dơ bẩn của bà đảo ngược hết.- Khải Hưng, tôi van xin cậu làm ơn đừng nói nữa.Bà Mai Anh thều thào như người sắp trút hơi thở cuối cùng :- Thật sự tôi cũng không vui sướng gì như cậu tưởng đâu.
Lương tâm tôi chưa bao giờ cảm thấy yên ổn cả.
Đúng là tôi đã tạ.o ra quá nhiều tội lỗi.
Nhưng bù lại, tôi cũng đã nuôi nấng hai đứa con gái song sinh của Ngọc Lệ, chẳng lẽ công nuôi dưỡng khó nhọc của tôi không thể nào bù đắp qua sai lầm nghiêm trọng đó.Hưng cười hằn học :- Có thể sao ? Bà đẩy mẹ con họ thù hận cấu xé lẫn nhau để tranh giành và tướt đoạt.
Còn nữa, thật ra bà muốn gì nữa đây khi chọc mũi vào phá đám cả đời tư của tôi ?Giọng Khải Hưng đột nhiên cáu gắt hung dữ :- Việc bà làm trời biết đất biết, vậy bà biểu làm sao tôi im lặng được đây.- Tôi van xin cậu, hãy làm ơn đừng để Thái Trung biết nó có người mẹ ruột như tôi đây.
Tôi đáng bị trừng phạt lắm.
Tôi thà đứng từ xa nhìn nó, chứ không cam tâm nhận lấy ánh mắt rẻ khinh của chính con trai mình.
Khải Hưng ! Cậu hứa với tôi nhé ?Hưng dí nát điếu thuốc còn cháy đỏ xuống nền gạch :- Ý đồ của bà cao lắm đó.
Cho tới bây giờ trong lòng bà vẫn chưa thể nào gọi là sám hối.
Bà tưởng tôi ngu lắm sao ?- Cậu...- Bà không muốn nhìn con trai mình, cốt chỉ để nó được danh chánh ngôn thuận thừa hưởng tài sản của ông Thái Long để lại một cách đường đường chính chính chứ gì ? Bà thâm hiểm và quá nhiều thủ đoạn.
Để đạt được mục đích này, bà bất chấp tất cả, không dễ dàng đâu bà ..
Trà Giang ạ.- Vậy...!thật ra cậu muốn gì ?- Sòng phẳng !Hưng cười to vì biết chắc chắn mình sẽ thắng trong cuộc đọ sức với loại cáo già sừng sỏ này :- Ở đời, bánh ít đi thì bánh quy lại, là lẽ thường tình.
Sao hả, bà thấy đòi hỏi của tôi chắc là chính đáng chứ ?- Vậy cậu nói đi.Hưng chống hai tay lên mặt bàn, ghé sát mặt mình vào mặt bà Mai Anh, gằn giọng :- Bà dấu Nguyệt Ánh và Thu Hà ở đâu, nói mau đi.- Cậu điên rồi...!tôi chẳng biết gì về chuyện đó cả.Hưng đấm mạnh tay xuống bàn, giận dữ :- Bà chắc chắn biết.
Bà không qua được mắt tôi đâu, khôn hồn thì nói ra mau đi nếu muốn cả hai đều có lỗi.- Tôi lập lại lần nữa là tôi không biết.
Cậu đừng được thế lấn tôi hoài khó coi lắm.
Nên biết người biết mình một chút.- Được, vậy thì tôi mặc kệ bà đó.
Tôi gọi cho Thái Trung đây.Nói xong Hưng chụp vội lấy điện thoại và bấm số.- Cậu Hưng, xin đừng...!tôi sẽ nói.Hưng bật cười to thích thú :- Có như thế chứ bà Trà Giang.
Cái gì chưa thuộc về tôi, thì tôi không bao giờ chịu bỏ cuộc đâu, bà nhớ đấy !.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook