Bất Tử - Evermore
-
Chương 33
TÔI VÒNG VÈO QUA NHỮNG CON ĐƯỜNG THEO HƯỚNG DẪN CỦA RILEY. Đến nơi, đỗ xe vào sân, bước ra, thì đã thấy cô Ava... đứng chờ ngoài cửa!
Không hiểu sao tôi thấy mình có một cảm giác tội lỗi, ngại ngùng kỳ lạ khi nhìn vào gương mặt cô.
“Ever, chào mừng cháu đã đến!” Cô mỉm cười, thong thả đưa tôi bước vào một phòng khách với phong cách thiết kế thanh thoát và giản dị.
Tôi nhìn chằm chằm xung quanh, cầm lên đặt xuống những bức hình, ngạc nhiên vì sao mà mọi thứ bình thường đến thế.
“Cháu hy vọng sẽ thấy những bức tường màu tím với quả cầu thủy tinh trong suốt thật to à?” Cô bật cười, tiếp tục dẫn tôi vào một gian bếp sáng sủa, tràn ngập ánh sáng tự nhiên, với sàn nhà là những viên gạch màu be. “Cô sẽ pha một ít trà”. Cô nói rồi nhanh nhẹn đặt lên bếp một ấm nước nho nhỏ trong khi chỉ tay mời tôi ngồi.
Tôi nhìn cách cô bận bịu chuẩn bị mọi thứ, xếp những chiếc bánh ngọt nho nhỏ vào trong đĩa, rót trà, ngập ngừng lên tiếng: “Ừm, cháu xin lỗi vì đã xử sự quá thô lỗ, và vì... mọi thứ!”
Tôi nhún vai, tự nhận thấy giọng nói của mình nghe sao kinh khủng thế. Nhưng cô Ava chỉ mỉm cười, đặt nhẹ bàn tay của cô lên bàn tay tôi. Khoảnh khắc của một va chạm mong manh ấy, tôi tự dưng cảm thấy mọi thứ dễ chịu hơn.
“Cô rất mừng vì cháu tới. Cô đã rất lo cho cháu!”
Tôi nhìn quanh bàn, mắt cứ dán chặt hết chỗ này đến chỗ khác, không biết bắt đầu như thế nào.
Thế là cô mở lời: “Cháu có gặp Riley không?”
“Có ạ!” Tôi lúng búng đáp trong miệng, không tin được cô lại chọn bắt đầu bằng cách này. “Và nếu như cô muốn biết thì... Con bé trông không được ổn cho lắm!” Tôi mím môi, tự nhủ thầm trong lòng rằng bằng cách nào đó, cô phải chịu trách nhiệm trong chuyện này.
Nhưng cô Ava chỉ phá lên cười.
“Tin cô đi, con bé ổn lắm!” Cô gật đầu, nhấp một ngụm trà.
“Tin cô?” Tôi cắt ngang, lắc mạnh đầu. “Tại sao cháu nên tin cô? Cô là người đã gieo vào đầu óc nó những suy nghĩ quái lạ, là người suốt ngày thuyết phục nó nên ra đi!” Tôi hét lên, ước phải chi mình đừng đến đây. Đúng là một sai lầm quá lớn của tôi!
“Ever, cô biết cháu hoang mang. Và cô biết cháu sẽ nhớ con bé đến mức nào. Nhưng có bao giờ cháu nhận ra rằng con bé đang hy sinh nhiều thứ để ở đây với cháu?”
Tôi nhìn chăm chăm qua khung cửa sổ của cô.
Đôi mắt tôi lướt qua đài phun nước, lướt qua những chậu cây, dừng lại trước bức tượng nhỏ hình Đức Phật cô đặt ở đấy.
“Sự bất tử!”
Tôi trợn mắt lên. “Cô làm ơn đi, tất cả những gì con bé có hiện giờ là thời gian. Vậy mà cô đề cập chuyện con bé hy sinh sự bất tử?”
“Cô muốn nói đến một điều khác, Ever ạ!”
“Vâng, thì cháu nghe đây! Ví dụ như cái gì?” Tôi hỏi, trong đầu thoáng suy nghĩ mình sẽ chỉ ở đây thêm một phút nữa thôi, rồi đặt cái tách xuống, bước ra khỏi đây.
“Riley ở đây với cháu, nghĩa là con bé không thể ở bên cạnh họ”.
“Họ?”
“Bố mẹ cháu và con Buttercup!” Cô gật nhẹ, mân mê ngón tay trên chiếc tách một hồi lâu.
“Làm thế nào mà cô biết về...”
“Cô nghĩ chúng ta đã nói đi nói lại về chuyện này trong những lần trước nhỉ?” Ánh mắt cô dịu dàng rọi thẳng vào tôi.
“Điều này... thật là kỳ quặc!” Tôi lẩm bẩm, tự hỏi em gái tôi nhìn thấy gì ở một người phụ nữ kiểu như thế này.
“Kỳ lắm à?” Cô mỉm cười, nụ cười nhẹ tênh, hoàn toàn không vướng chút âu lo.
“Nếu cô biết nhiều như thế, vậy thì hãy nói cho cháu biết đi, cô nghĩ rằng Riley ở đâu những lúc con bé không bên cháu? Chẳng phải nó ở chỗ bố mẹ cháu à?” Tôi nhìn thẳng vào cô.
“Con bé đi lang thang”. Cô nâng chiếc cốc lên, nhấp nhẹ.
“Lang thang?” Tôi phá lên cười, “Đúng rồi, giống như bình thường cô vẫn thấy chứ gì!”
“Con bé không có lựa chọn nào khác, nếu như vẫn chọn ở bên cháu”.
Tôi nhìn ra ngoài ô cửa sổ, thấy hơi thở của mình nóng hổi, tự nhủ với mình rằng không bao giờ chuyện này là thật.
“Riley đã không chịu băng qua cây cầu”.
“Cô sai rồi. Chính cháu thấy con bé đi... Con bé vẫy tay chào tạm biệt mọi thứ. Tất cả gia đình cháu, họ đều vẫy tay tạm biệt. Chính cháu đã ở đó”.
“Ever, cô không nghi ngờ chút nào về những gì cháu thấy. Nhưng... Riley đã chọn đi hướng khác cháu ạ! Con bé ngưng lại nửa đường và vòng lại, chạy ngược về tìm cháu!”
“Xin lỗi! Cô nói sai rồi!” Tôi cắt ngang. “Không có chút gì trong đó là sự thật cả!”
Trái tim tôi ghi khắc lại những hình ảnh cuối cùng đó. Từng nụ cười, từng cái vẫy tay. Rồi sau đấy, không còn gì nữa hết. Tất cả họ biến mất, trong khi tôi van nài xin họ hãy ở lại.
“Riley quay lại đúng vào những giây cuối cùng”.
Cô Ava vẫn kiên nhẫn nhắc lại từng lời. “Sau đó thì con bé không thấy ai nữa. Bố mẹ cháu và con Butter đã băng qua cầu. Bố mẹ cháu tiến về phía trước. Cháu thì quay trở lại với cuộc đời thật của mình. Chỉ có Riley bị mắc kẹt lại. Con bé tiến thoái lưỡng nan. Rồi thì bây giờ, suốt ngày nó dành hết thời gian để lang thang, quanh quẩn cạnh bên cháu, để thăm cháu, thăm cô, thăm những người bạn cũ của gia đình, vài người hàng xóm, cũng như những ngôi sao điện ảnh mà nó thích”.
“Cô biết những chuyện đó?” Mắt tôi mở to. Miệng há hốc.
Cô gật.
“Cô có thể nói nôm na để cháu hiểu. Những thực thể, những linh hồn, những bóng ma... Tất cả họ đều gần giống nhau. Nhưng có một sự khác biệt hoàn toàn và rất lớn nếu như họ vượt qua ranh giới của những đối tượng tương đồng với mình để bước vào và bị kẹt trong thế giới của đối-tượng-khác”.
“Vì vậy mà cô bảo Riley đang kẹt lại? Kẹt trong một thế giới không-phải-của-nó?”
Cô gật. “Cháu phải thuyết phục con bé đi thôi”.
Tôi lắc đầu, vẫn không muốn tin.
“Con bé thật sự đã có thể đi mà! Nó không hề bị buộc phải quanh quẩn ở đây!”
“Cháu phải nói cho nó biết rằng mọi thứ sẽ ổn... Cháu cầu chúc cho nó, để nó an tâm!”
“Cô nghe này...”, tôi thở hắt ra, cảm thấy quá mệt mỏi với cuộc tranh luận. “Cháu đến đây để tìm sự giúp đỡ, chứ không phải để nghe những chuyện như vầy. Nếu Riley muốn bị kẹt lại xung quanh đây, thì không sao cả, đó là chuyện của con bé. Con bé mười hai tuổi, nhưng điều đó không có nghĩa là cháu có thể bảo nó phải làm cái gì. Nó bướng bỉnh đến mức nào, cô có biết không?”
“Ừm, thế cháu không tự hỏi nó thừa hưởng đức tính đó từ ai à?” Cô Ava nhìn tôi, nhấp một ngụm trà và cười.
“Nếu cô đã thay đổi ý định muốn giúp cháu, chỉ cần nói cho cháu biết!” Tôi đứng dậy, thấy mình mệt mỏi đến mức kiệt sức.
Cô nhìn tôi trầm ngâm, rồi thở dài.
“Đó là tất cả những gì cần làm và có thể làm, cháu ạ!”
oOo
Khi cô Ava đi chung với tôi ra ngoài, tôi ngạc nhiên thấy trời đã tối đen. Tôi dò dẫm từng bước, cố thử vận dụng năng lực siêu linh của mình. Nhưng không có gì xảy ra cả. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình hoàn toàn bình thường, mà không cần đến chiếc nạng chống đỡ là men rượu hay Damen ở bên.
Tôi cảm ơn cô lần nữa rồi hướng thẳng đến xe mình. Khi tôi vừa định bước vào, cô Ava bỗng gọi giật. “Ever!”
Tôi nhìn cô, nhận ra cô đang vẫy mình, động tác vẫy chào tạm biệt như muốn nói rất nhiều điều.
“Ever, hãy nghĩ đến những gì cô vừa trao đổi với cháu. Cháu đã làm tất cả mọi thứ sai lầm, lẫn lộn hết rồi. Cháu đã nói chia tay sai người rồi!”
“Cô đang nói gì thế?” Tôi hỏi, trong lòng chỉ muốn về nhà, nơi tôi lại có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình. Nhưng cô chỉ mỉm cười. “Cô nghĩ rằng cháu biết cô muốn nói gì”.
Không hiểu sao tôi thấy mình có một cảm giác tội lỗi, ngại ngùng kỳ lạ khi nhìn vào gương mặt cô.
“Ever, chào mừng cháu đã đến!” Cô mỉm cười, thong thả đưa tôi bước vào một phòng khách với phong cách thiết kế thanh thoát và giản dị.
Tôi nhìn chằm chằm xung quanh, cầm lên đặt xuống những bức hình, ngạc nhiên vì sao mà mọi thứ bình thường đến thế.
“Cháu hy vọng sẽ thấy những bức tường màu tím với quả cầu thủy tinh trong suốt thật to à?” Cô bật cười, tiếp tục dẫn tôi vào một gian bếp sáng sủa, tràn ngập ánh sáng tự nhiên, với sàn nhà là những viên gạch màu be. “Cô sẽ pha một ít trà”. Cô nói rồi nhanh nhẹn đặt lên bếp một ấm nước nho nhỏ trong khi chỉ tay mời tôi ngồi.
Tôi nhìn cách cô bận bịu chuẩn bị mọi thứ, xếp những chiếc bánh ngọt nho nhỏ vào trong đĩa, rót trà, ngập ngừng lên tiếng: “Ừm, cháu xin lỗi vì đã xử sự quá thô lỗ, và vì... mọi thứ!”
Tôi nhún vai, tự nhận thấy giọng nói của mình nghe sao kinh khủng thế. Nhưng cô Ava chỉ mỉm cười, đặt nhẹ bàn tay của cô lên bàn tay tôi. Khoảnh khắc của một va chạm mong manh ấy, tôi tự dưng cảm thấy mọi thứ dễ chịu hơn.
“Cô rất mừng vì cháu tới. Cô đã rất lo cho cháu!”
Tôi nhìn quanh bàn, mắt cứ dán chặt hết chỗ này đến chỗ khác, không biết bắt đầu như thế nào.
Thế là cô mở lời: “Cháu có gặp Riley không?”
“Có ạ!” Tôi lúng búng đáp trong miệng, không tin được cô lại chọn bắt đầu bằng cách này. “Và nếu như cô muốn biết thì... Con bé trông không được ổn cho lắm!” Tôi mím môi, tự nhủ thầm trong lòng rằng bằng cách nào đó, cô phải chịu trách nhiệm trong chuyện này.
Nhưng cô Ava chỉ phá lên cười.
“Tin cô đi, con bé ổn lắm!” Cô gật đầu, nhấp một ngụm trà.
“Tin cô?” Tôi cắt ngang, lắc mạnh đầu. “Tại sao cháu nên tin cô? Cô là người đã gieo vào đầu óc nó những suy nghĩ quái lạ, là người suốt ngày thuyết phục nó nên ra đi!” Tôi hét lên, ước phải chi mình đừng đến đây. Đúng là một sai lầm quá lớn của tôi!
“Ever, cô biết cháu hoang mang. Và cô biết cháu sẽ nhớ con bé đến mức nào. Nhưng có bao giờ cháu nhận ra rằng con bé đang hy sinh nhiều thứ để ở đây với cháu?”
Tôi nhìn chăm chăm qua khung cửa sổ của cô.
Đôi mắt tôi lướt qua đài phun nước, lướt qua những chậu cây, dừng lại trước bức tượng nhỏ hình Đức Phật cô đặt ở đấy.
“Sự bất tử!”
Tôi trợn mắt lên. “Cô làm ơn đi, tất cả những gì con bé có hiện giờ là thời gian. Vậy mà cô đề cập chuyện con bé hy sinh sự bất tử?”
“Cô muốn nói đến một điều khác, Ever ạ!”
“Vâng, thì cháu nghe đây! Ví dụ như cái gì?” Tôi hỏi, trong đầu thoáng suy nghĩ mình sẽ chỉ ở đây thêm một phút nữa thôi, rồi đặt cái tách xuống, bước ra khỏi đây.
“Riley ở đây với cháu, nghĩa là con bé không thể ở bên cạnh họ”.
“Họ?”
“Bố mẹ cháu và con Buttercup!” Cô gật nhẹ, mân mê ngón tay trên chiếc tách một hồi lâu.
“Làm thế nào mà cô biết về...”
“Cô nghĩ chúng ta đã nói đi nói lại về chuyện này trong những lần trước nhỉ?” Ánh mắt cô dịu dàng rọi thẳng vào tôi.
“Điều này... thật là kỳ quặc!” Tôi lẩm bẩm, tự hỏi em gái tôi nhìn thấy gì ở một người phụ nữ kiểu như thế này.
“Kỳ lắm à?” Cô mỉm cười, nụ cười nhẹ tênh, hoàn toàn không vướng chút âu lo.
“Nếu cô biết nhiều như thế, vậy thì hãy nói cho cháu biết đi, cô nghĩ rằng Riley ở đâu những lúc con bé không bên cháu? Chẳng phải nó ở chỗ bố mẹ cháu à?” Tôi nhìn thẳng vào cô.
“Con bé đi lang thang”. Cô nâng chiếc cốc lên, nhấp nhẹ.
“Lang thang?” Tôi phá lên cười, “Đúng rồi, giống như bình thường cô vẫn thấy chứ gì!”
“Con bé không có lựa chọn nào khác, nếu như vẫn chọn ở bên cháu”.
Tôi nhìn ra ngoài ô cửa sổ, thấy hơi thở của mình nóng hổi, tự nhủ với mình rằng không bao giờ chuyện này là thật.
“Riley đã không chịu băng qua cây cầu”.
“Cô sai rồi. Chính cháu thấy con bé đi... Con bé vẫy tay chào tạm biệt mọi thứ. Tất cả gia đình cháu, họ đều vẫy tay tạm biệt. Chính cháu đã ở đó”.
“Ever, cô không nghi ngờ chút nào về những gì cháu thấy. Nhưng... Riley đã chọn đi hướng khác cháu ạ! Con bé ngưng lại nửa đường và vòng lại, chạy ngược về tìm cháu!”
“Xin lỗi! Cô nói sai rồi!” Tôi cắt ngang. “Không có chút gì trong đó là sự thật cả!”
Trái tim tôi ghi khắc lại những hình ảnh cuối cùng đó. Từng nụ cười, từng cái vẫy tay. Rồi sau đấy, không còn gì nữa hết. Tất cả họ biến mất, trong khi tôi van nài xin họ hãy ở lại.
“Riley quay lại đúng vào những giây cuối cùng”.
Cô Ava vẫn kiên nhẫn nhắc lại từng lời. “Sau đó thì con bé không thấy ai nữa. Bố mẹ cháu và con Butter đã băng qua cầu. Bố mẹ cháu tiến về phía trước. Cháu thì quay trở lại với cuộc đời thật của mình. Chỉ có Riley bị mắc kẹt lại. Con bé tiến thoái lưỡng nan. Rồi thì bây giờ, suốt ngày nó dành hết thời gian để lang thang, quanh quẩn cạnh bên cháu, để thăm cháu, thăm cô, thăm những người bạn cũ của gia đình, vài người hàng xóm, cũng như những ngôi sao điện ảnh mà nó thích”.
“Cô biết những chuyện đó?” Mắt tôi mở to. Miệng há hốc.
Cô gật.
“Cô có thể nói nôm na để cháu hiểu. Những thực thể, những linh hồn, những bóng ma... Tất cả họ đều gần giống nhau. Nhưng có một sự khác biệt hoàn toàn và rất lớn nếu như họ vượt qua ranh giới của những đối tượng tương đồng với mình để bước vào và bị kẹt trong thế giới của đối-tượng-khác”.
“Vì vậy mà cô bảo Riley đang kẹt lại? Kẹt trong một thế giới không-phải-của-nó?”
Cô gật. “Cháu phải thuyết phục con bé đi thôi”.
Tôi lắc đầu, vẫn không muốn tin.
“Con bé thật sự đã có thể đi mà! Nó không hề bị buộc phải quanh quẩn ở đây!”
“Cháu phải nói cho nó biết rằng mọi thứ sẽ ổn... Cháu cầu chúc cho nó, để nó an tâm!”
“Cô nghe này...”, tôi thở hắt ra, cảm thấy quá mệt mỏi với cuộc tranh luận. “Cháu đến đây để tìm sự giúp đỡ, chứ không phải để nghe những chuyện như vầy. Nếu Riley muốn bị kẹt lại xung quanh đây, thì không sao cả, đó là chuyện của con bé. Con bé mười hai tuổi, nhưng điều đó không có nghĩa là cháu có thể bảo nó phải làm cái gì. Nó bướng bỉnh đến mức nào, cô có biết không?”
“Ừm, thế cháu không tự hỏi nó thừa hưởng đức tính đó từ ai à?” Cô Ava nhìn tôi, nhấp một ngụm trà và cười.
“Nếu cô đã thay đổi ý định muốn giúp cháu, chỉ cần nói cho cháu biết!” Tôi đứng dậy, thấy mình mệt mỏi đến mức kiệt sức.
Cô nhìn tôi trầm ngâm, rồi thở dài.
“Đó là tất cả những gì cần làm và có thể làm, cháu ạ!”
oOo
Khi cô Ava đi chung với tôi ra ngoài, tôi ngạc nhiên thấy trời đã tối đen. Tôi dò dẫm từng bước, cố thử vận dụng năng lực siêu linh của mình. Nhưng không có gì xảy ra cả. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình hoàn toàn bình thường, mà không cần đến chiếc nạng chống đỡ là men rượu hay Damen ở bên.
Tôi cảm ơn cô lần nữa rồi hướng thẳng đến xe mình. Khi tôi vừa định bước vào, cô Ava bỗng gọi giật. “Ever!”
Tôi nhìn cô, nhận ra cô đang vẫy mình, động tác vẫy chào tạm biệt như muốn nói rất nhiều điều.
“Ever, hãy nghĩ đến những gì cô vừa trao đổi với cháu. Cháu đã làm tất cả mọi thứ sai lầm, lẫn lộn hết rồi. Cháu đã nói chia tay sai người rồi!”
“Cô đang nói gì thế?” Tôi hỏi, trong lòng chỉ muốn về nhà, nơi tôi lại có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình. Nhưng cô chỉ mỉm cười. “Cô nghĩ rằng cháu biết cô muốn nói gì”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook