Bất Tử - Evermore
Chương 32

“THẾ CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA? Bọn tớ tìm khắp nơi nhưng không thấy cậu!”

Tôi cuộn người lại, xoay nhìn ra cửa sổ, không biết phải giải thích như thế nào với đứa bạn của mình ở bên kia đầu dây. “Tớ đã ở đó. Rồi thì... Tớ bị vọp bẻ. Và...”

“Ngừng ở đó ngay”. Miles lên tiếng. “Nghiêm túc đấy, đừng nói thêm gì nữa!”

“Tớ… Tớ lỡ mất chi tiết nào à?”

Tôi nhắm mắt lại. Trong đầu chỉ hiện lên suy nghĩ duy nhất: Tại sao Miles cứ khăng khăng bắt tôi phải nói đến những chuyện tệ hại này?

“Có một chuyện nào khác mà Drina chưa hé lộ cho cậu biết à? Vậy thì nó đây. Tớ đã đến sớm, dành cả một phần đầu của buổi tối để giúp Haven tìm xem Drina ở đâu. Kết quả, bọn tớ không tìm thấy cô ta ở đâu cả! Và phần thứ hai của buổi tối, tớ đã thuyết phục Haven tốt hơn hết là đừng dính vào cô ta nữa. Tớ thề đấy. Tình bạn ghê rợn nhất tớ từng thấy, Ever!”

Tôi vặn vẹo người trên giường, nhận ra rằng đây là buổi sáng đầu tiên mình bị đánh thức dậy mà không có cảm giác ngầy ngật của người đã uống quá nhiều. Mặc dù mọi thứ đều có vẻ ổn cả, nhưng nó không thể thay thế sự thật rằng tôi cảm thấy tệ khủng khiếp, tệ hơn tất cả mọi ngày tôi từng trải qua trước đó.

“Thế bây giờ làm gì? Cậu có muốn đi mua sắm một chút cho giáng sinh không?”

“Không được. Tớ vẫn còn bị quản thúc!” Tôi nhổm dậy, một tay cầm điện thoại, tay kia lục tung đống quần áo của mình, và chỉ ngừng lại khi nhìn thấy chiếc áo mà Damen đã mua cho tôi trong lần hẹn đầu tiên, khi chúng tôi cùng nhau đi Disneyland.

“Còn bao lâu nữa?”

“Cô tớ không nói!”

Tôi thả chiếc điện thoại xuống, biết rằng lý do thật sự không phải chuyện cô Sabine đang quản thúc tôi tại nhà. Nếu tôi muốn đi ra ngoài, tôi sẽ đi. Chỉ là vì lúc này tôi muốn ở nhà, muốn nằm đây, tránh mọi tiếng động ồn ào, để định thần lại sau quá nhiều sự kiện.

Khi tôi nhấc điện thoại lên lần nữa, thì vừa vặn nghe được Miles kết thúc cuộc nói chuyện: “Thôi được rồi. Thế gọi cho tớ khi nào cậu được giải phóng nhé!”

Tôi bước vài bước, dừng lại giữa đống quần áo của mình, rồi ngồi phịch xuống bên bàn học. Và mặc dù đầu tôi nặng trịch, mắt thì cay xè, hai bàn tay lẩy bẩy run, nhưng tôi vẫn quyết định mình nhất định phải vượt qua ngày hôm nay mà không cần đến rượu, không cần đến Damen hay bất kỳ nhân tố nào khác trên hành tinh này.

Cô Sabine gõ cửa, bước vào phòng tôi. Gương mặt cô còn hơn cả nhợt nhạt. Đôi mắt đỏ hoe – dấu hiệu đã trải qua những giây phút khóc một mình. Tôi nghe lòng mình buốt như kim châm khi nhận ra nguyên nhân chính là vì chú Jeff. Cuối cùng thì cô cũng phát hiện cả một núi những lời nói dối của chú, những lời nói dối mà tôi đã không thể nào nói cho cô nghe từ lúc ban đầu.

“Ever”, cô ngừng lại bên giường tôi. “Cô… cô đang suy nghĩ. Cô nghĩ rằng con đã là một người lớn rồi. Và rằng cô đã cư xử với con cứ như trẻ con!”

Con sẽ không bị quản thúc nữa.

Tôi nhìn thẳng vào cô, hoàn tất câu nói của cô ở trong đầu.

“... con sẽ không bị quản thúc nữa!”

Cô mỉm cười, nụ cười bao dung và yêu thương nhiều hơn mức tôi xứng đáng được nhận. Khi cô vừa quay lưng, chuẩn bị rời khỏi phòng, tôi bất ngờ với chính mình khi nghe mình thốt lên: “Khoan đã. Cô có muốn đi ra ngoài ăn tối tối nay không?”

Cô ngừng lại. Mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên và một thứ cảm-xúc-long-lanh.

“Con sẽ mời cô đấy nhé. Tối nay con trả!”

Tôi mỉm cười, chưa biết mình sẽ làm cách nào để vượt qua được tối nay với một đám đông những con người khác nhau trong nhà hàng, với hỗn loạn màu sắc, âm thanh, ý nghĩ bay vòng vèo trong không gian, nhưng vẫn thấy hạnh phúc khi nghĩ đến việc mình có thể dùng số tiền thắng cược cá ngựa để mời cô một bữa.

“Ừ, nghe tuyệt đấy nhỉ!” Cô gõ nhẹ vào cánh cửa đang mở, trước khi bước đi. “Cô sẽ về trước bảy giờ tối”.

Lần thứ hai nghe tiếng gõ cửa, tôi quay người lại, thì đó chính là Riley! Con bé đang đập mạnh vào cánh cửa thì đúng hơn, miệng không ngừng hét toáng: “Ever! Ever! Chị có nhìn thấy em không?”

Tôi muốn nhảy dựng lên.

“Riley, em làm chị sợ đấy! Chuyện gì mà em hét toáng lên như thế?”

Tôi gắt với con bé rồi chợt nhận ra mình thật vô lý. Sự thật là tôi mừng biết bao khi thấy con bé trở lại như thế này.

Con bé lắc đầu, thả người ngồi phịch lên giường tôi, thở ra nhẹ nhõm.

“Vì sao à? Nếu chị muốn biết thì nguyên nhân là vì em đã cố để kết nối với chị suốt mấy ngày qua. Em làm đủ cách và có lúc đã nghĩ rằng hay chị mất luôn khả năng nhìn thấy em rồi? Em sợ muốn chết khi tưởng như thế đấy!”

“Mấy ngày nay, chị đã đánh mất năng lực siêu linh của mình. Chỉ vì chị uống rượu rất nhiều... Và sau đó thì chị bị đình chỉ học tập. Cả một đống thứ lộn xộn lắm!”

“Em biết!” Con bé gật đầu, mày nhíu lại đầy vẻ tập trung. “Em đã ở bên cạnh, theo dõi chị trong những ngày đó mà. Em đã nhảy lên nhảy xuống trước mặt chị. Kêu gào, la hét, ra dấu, vỗ vỗ hai bàn tay, làm đủ mọi cách để có thể khiến chị thấy em. Nhưng chị kiệt sức đến mức không thể mở mắt ra nữa ấy chứ!”

Con bé mỉm cười. “Chị có nhớ một lần, cái chai bay ra khỏi tay chị không? Em làm đó. Nhưng rốt cuộc thì chuyện khỉ gì đã xảy ra với chị?”

Tôi nhìn xuống sàn, biết mình nợ con bé một lời giải thích cho tử tế, nhưng lại không biết phải bắt đầu như thế nào. “Chị chịu hết nổi với đủ thứ màu sắc, âm thanh, suy nghĩ cứ bay vèo vèo trước mắt mình. Chị quá mệt mỏi và kiệt sức. Thế rồi, chị nhận ra rượu có thể giúp chị tạm thời thoát khỏi những cảm giác ấy, giúp chị yên tĩnh thay vì luôn phải hoa mắt, chóng mặt và choáng váng với những màu sắc, âm thanh. Rồi thì chị muốn có được hoài cảm giác yên tĩnh đó...”

“Và bây giờ?”

“Bây giờ...” Tôi ngập ngừng, nhìn sâu vào mắt con bé. “Bây giờ, chị quay trở về đúng nơi mình đã bắt đầu. Đầy khốn khổ và đau đớn!”

“Ever...” Con bé ngập ngừng. “Chị đừng cáu lên nhé, nhưng em nghĩ rằng chị nên gặp cô Ava. Chị nghe em này! Khoan nói thêm gì cả… Em thật sự nghĩ rằng cô ấy có thể giúp chị. Sự thật là, em biết cô ấy có thể giúp chị. Cô ấy đã cố giúp chị rất nhiều lần, nhưng chị không chịu để cô ấy làm điều đó. Nhưng giờ thì khác, đã đến lúc chị phải gặp cô ấy rồi! Ý em là, chị không thể cứ tiếp tục như thế này. Không thể uống rượu suốt ngày, và cũng không thể nhốt mình trong phòng cả đời. Chỉ cần chị chịu đến gặp cô Ava. Đơn giản thế thôi!”

“Cô ta chẳng có gì để chị phải...”

Riley lắc mạnh đầu. “Chị sai rồi. Cô Ava có thể giúp chị. Có gì làm chị tổn thương, khó chịu đến thế trong khi chỉ là gọi cho cô ấy một cuộc gọi?”

Tôi ngồi đó, đá nhẹ chân vào thành giường, chăm chăm nhìn xuống đất, nghĩ đến chuyện duy nhất Ava từng làm cho tôi chính là biến cuộc sống của tôi thành tệ hơn bao giờ hết. Và khi nhìn Riley lần nữa, tôi nhận ra rằng mặc dù con bé đã thôi mặc những bộ trang phục Halloween, thay vào đấy là quần jeans, áo thun, giày Converse – những gì bình thường nhất của một đứa trẻ mười hai tuổi, nhưng con bé cũng trở nên mờ ảo một cách kỳ lạ. Cứ mỏng manh, trong suốt, như thể sắp tan biến vào không khí.

“Chuyện gì xảy ra với anh Damen thế? Cái ngày hôm đó, chị có bước vào nhà anh ấy không? Chị và anh ấy có còn bên nhau không?” Con bé hỏi.

Nhưng tôi không muốn nói về Damen. Tôi thậm chí còn không biết phải bắt đầu từ đâu. Thêm nữa, tôi biết con bé chỉ đang cố đánh trống lảng, hướng sự chú ý của tôi vô chuyện khác thay vì cái vẻ ngoài trong suốt của nó.

“Chuyện gì với em vậy?” Tôi hỏi, trong thanh âm có chút gì nghe hoảng sợ, “Sao em lại nhợt nhạt, mỏng tang, mờ mờ ảo ảo thế này?”

Nhưng con bé nhìn tôi và lắc đầu. “Em không có nhiều thời gian”.

“Ý em muốn nói gì? Em không có nhiều thời gian? Em đã quay trở lại, phải không?” Tôi hét toáng lên, hoảng sợ với ý nghĩ nó có thể lại vẫy tay tạm biệt mình và biến mất đi Trong nháy mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương