Bất Kham Ngôn ( Không Thể Nói Thành Lời)
-
Chương 5
Cố Ngôn Sênh không hề bỏ cuộc mà tiếp tục bắt lấy người, Thẩm Kham Dư giống như con cá trạch vậy trốn tới trốn lui,cuối cùng cậu nhận ra rằng bản thân mình không còn như trước đây, hoàn toàn trốn không lại Cố Ngôn Sênh, hai tay ôm lấy đầu ngồi xổm xuống đất, khàn giọng nói:
“ Đánh thì cứ đánh đi… đừng có đánh vào đầu là được? Em còn phải động não để chơi game đó.”
Cố Ngôn Sênh cạn lời mím môi, âm thầm nhìn cậu một hồi, nói:
“ Tôi đến mức vì việc cậu ngủ ở sofa mà đánh cậu? Vết thương phía sau đầu là như thế nào?”
Thẩm Kham Dư lúng ta lúng túng ngẩng đầu nhìn hắn, một hồi lâu sao mới ngập ngừng nói:
“ Ngã… ngã một cái ấy mà.”
Cố Ngôn Sênh ngồi xổm xuống, nhân lúc trước khi cậu lấy lại tinh thần liền bắt lấy cánh tay của cậu, trực tiếp kéo cậu khỏi sofa.
Vết thương rất sâu, da thịt đều đã lòi ra ngoài hết rồi, vết thương không biết đã bị cái người này bôi qua loa một đống thuốc không biết là thuốc gì, rõ ràng không có tác dụng, xem ra vẫn là máu me nhầy nhụa.
Cố Ngôn Sênh nhăn chặt mày:
“ Cậu đã bôi thuốc lung tung gì vậy?”
Thực chất thì cậu cũng không biết là mình rốt cuộc đã bôi thuốc gì, trực tiếp dùng kéo người đi ra khỏi cửa :
“ Đi uốn ván với tôi.”
Thẩm Kham Dư cố gắng giãy giụa:
“ Ôi, uốn ván làm cái gì chứ, vết thương này làm sao dễ dàng bị uốn ván được.”
Cố Ngôn Sênh cười lạnh:
“ Sắp nhìn thấy xương luôn rồi, vết thương sâu như vậy cậu nghĩ rằng sẽ không uốn ván sao?”
Thẩm Kham Dư chớp mắt, mặt tràn đầy vô tội:
“ Nhưng mà uốn ván sẽ không bị lây a, anh sợ cái gì chứ.”
Cố Ngôn Sênh lười phải phí lời với cậu, một tay cầm lấy đồ chơi của Cố Vũ Điềm lên, một tay trực tiếp kéo Thẩm Kham Dư dậy, hung hăng đi ra cửa.
——
Vết thương của Thẩm Kham Dư vẫn là bị nhiễm trùng, bởi vì cậu đã bắt đầu phát sốt, may mà vết thương không bị uốn ván đến nỗi nghiêm trọng.
Thẩm Kham Dư đeo khẩu trang lên, nắm chặt lấy đơn thuốc trên tay, mỉm cười về phía Cố Ngôn Sênh, nói:
“ A Sênh, anh dẫn Điềm Điềm về nhà trước đi, em truyền nước biển xong về nấu cơm tối cho hai người, anh muốn ăn gì?”
Cố Ngôn Sênh mặc kệ cậu, tự mình gửi Wechat.
Thẩm Kham Dư sờ mũi của minh, ngượng ngùng ho hai tiếng, đi đến chọc Điềm Điềm:
“ Điềm Điềm muốn ăn gì nè?”
Điềm Điềm lập tức chọt hai đầu ngón tay vào nhau, cả mặt nghiêm túc nói với cậu những món bản thân vô cùng muốn ăn:
“ Muốn ăn bánh lòng đỏ trứng~ khoai tây nghiền~ bánh cá tuyết~trứng hấp~ bánh su kem~”
Thẩm Kham Dư nghe được một nửa liền bật cười: “ Con có thể ăn được nhiều như vậy sao?”
Điềm Điềm khịt khịt mũi, lầm bầm: “ Con còn muốn nhiều hơn thế nữa!”
“ Được~ ba đã ghi nhớ rồi, về rồi làm hết mấy món đó cho con.” Thẩm Kham Dư vương tay xoa mái tóc mềm mại của con bé, nhớ ra bản thân vẫn còn đang sốt liền rụt tay về.
Lúc này đây Cố Ngôn Sênh bắt điện thoại đi, nói với Thẩm Kham Dư:
“ Mẹ tôi sẽ qua đi đón Điềm Điềm.”
Thẩm Kham Dư “ ồ” một tiếng:
“ Anh phải đi công chuyện sao?”
Cố Ngôn Sênh nhìn cậu một cái, lạnh nhạt nói:
“ Tôi ở lại bệnh viện, có chuyện muốn nói với cậu.”
Thẩm Kham Dư ngây người một hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại, Cố Ngôn Sênh đã bế con bé đi ra bên ngoài rồi.
Thẩm Kham Dư đi dạo vài vòng rồi quay về,, ngẫm nghĩ một chút ý nghĩa câu nói của Cố Ngôn Sênh, hình như chính là có chuyện cần cậu giúp hắn.
Thì ra bây giờ ngoại trừ việc cho tiền hắn ra còn có chuyện khác có thể giúp đỡ hắn được sao?
Nhưng mà hắn đã lâu lắm rồi cậu chưa hề giúp hắn cái gì cả.
Thẩm Kham Dư vui mừng một hồi trong lòng, hết sức phấn khởi mà chạy đi xếp hàng lấy số truyền nước biển.
——
Khi mà Cố Ngôn Sênh quay lại, Thẩm Kham Dư đã ở phòng truyền dịch truyền nước biển rồi, bên cạnh chỗ cậu ngồi có một túi đồ ăn thức uống lớn.
Nhìn thấy Cố Ngôn Sênh Thẩm Kham Dư liền cố hết sức vẫy tay về phía hắn.
Cố Ngôn Sênh đi qua nhìn thấy trên chỗ ngồi của cậu có một túi đồ ăn lớn nhìn túi đồ ăn xong lại quay lên nhìn Thẩm Kham Dư.
Thẩm Kham Dư chỉ dùng một tay, có những đồ ăn trong túi đặt ở trên đùi, ho hai tiếng, bởi vì đeo khẩu trang, âm thanh nói chuyện vừa ấp a ấp úng vừa khàn:
“ Ngồi đây, đói rồi thì ăn đi, em đã mua rất nhiều đồ.”
Cố Ngôn Sênh ngồi xuống, nói:
“ Tôi mới vừa ăn xong chưa lâu.”
Thẩm Kham Dư bĩu môi, một tay linh hoạt lấy ra một hộp sữa từ trong túi đồ ăn, khàn giọng nói:
“ Dạ dày của anh không tốt em còn không biết sao, mèo còn ăn nhiều hơn cả anh, anh mà cứ như vậy sớm muộn cũng có một ngày dạ dày sẽ hư mất.”
Cậu để sữa tươi lên trên tay của Cố Ngôn Sênh:
“ Không ăn cũng được, sữa tươi thì phải uống.”
Vừa hay Cố Ngôn Sênh có hơi khát nước, tiện tay chọt ống hút vào hút một ngụm:
“ Cậu đi ra ngoài mua đồ khi nào vậy? Tôi với Điềm Điềm ở ngay cổng không hề nhìn thấy cậu.”
“ Em đi từ cửa sau đó”, Thẩm Kham Dư có thể là vì phát sốt thấy khó chịu không ý thức được mà vươn tay lau mồ hôi lạnh trên cổ, khàn giọng giải thích.
“ Anh yên tâm đi, em biết là dù không hề thích em, em sẽ không gặp mặt bác ấy khiến cho bác ấy không vui đâu, đừng căng thẳng.”
Ba mẹ của Cố Ngôn Sênh mặc dù yêu thương cháu gái, nhưng lại không vừa mắt Thẩm Kham Dư, vốn dĩ Tô Đồng chính là chàng dâu mà họ nhận định,nếu không phải là do cậu làm chuyện xấu hổ ngăn cản, cũng sẽ không để cho Cố Ngôn Sênh cưới cậu.
Cố Ngôn Sênh trầm mặt nhớ lại khi nảy mẹ đến rước Điềm Điềm cười híp mắt ôm chặt cháu gái vào trong lòng vừa hôn vừa dỗ con bé, nhưng vừa nhắc đến Thẩm Kham Dư, cả khuôn mặt tràn đầy nụ cười và dịu dàng liền biến mất hết, giọng điệu cũng trở nên chua ngoa:
“Thẩm Kham Du này bị bệnh rồi không biết tự mình đi khám sao?Còn cần con đưa cậu ta đi sao? lười biếng kêu con đưa đi thì thôi đi,dẫn theo con cái theo làm cái gì chứ. Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy không sợ bị lây bệnh sao? Cậu ta thật sự người sinh ra con gái thật sao? ”
Thẩm Kham Dư nhìn gương mặt hơi đen lại của Cố Ngôn Sênh, thực sự thần giao cách cảm đoán ra được chuyện hắn đang nghĩ:
“ Phải chăng là bác ấy không thích hai người đến bệnh viện với em không? Nếu không thì anh nhanh chóng nói chuyện của anh với em đi, nói xong rồi liền nhanh chóng đi bận việc đi. Hoặc là nếu không gấp thì sau này nói với em cũng được.”
Cố Ngôn Sênh lấy lại tinh thần, đặt hộp sữa tươi xuống:
“ Không phải chuyện gấp gì, chính là sườn cơ bản của 《Thương Hải Tiếu》đã hoàn thành rồi, chúng tôi cần một vài nhân viên đến thử nghiệm để lấp đầy những lỗi sai,
Hắn vừa dứt lời, nghe thấy được Thẩm Kham Dư thấp giọng cười hai tiếng, khá bối rối nói:
“ Cậu cười cái gì?”
Thẩm Kham Dư còn nghĩ rằng mình đã mang khẩu trang thì sẽ không bị Cố Ngôn Sênh phát hiện bản thân đang cười trộm, không ngờ rằng đột nhiên bị bắt lấy. Vậy nên là chỉ có thể ngượng ngùng sờ mũi nói:
“ Không có gì, chính là em vừa nãy đang đoán là anh sẽ không phải là có chuyện nhờ em giúp, kết quả thật sự là đã đoán đúng rồi.”
Cố Ngôn Sênh trên mặt không hề có biểu cảm gì nhìn cậu.
Thẩm Kham Dư ho một tiếng:
“ Cái đó, không thể trực tiếp thưe nghiệm nội bộ và xóa file sao?”
Cố Ngôn Sênh lắc đầu: “ Còn chưa đến bước thử nghiệm nội bộ đó”
“ Được, em tìm người cho anh, người biết chơi game em biết rất nhiều.”
Thẩm Kham Dư vẫy tay lớn, động tác hào sảng công thêm âm thành khàn khàn nữa, khiến cho cậu trông giống như một tên thổ phỉ đang làm việc nghĩa.
Cố Ngôn Sênh nhướng lông mày:
“ Cậu trước đây từng làm cùng với những người đó?”
“ Đúng vậy..”
Thẩm Kham Dư cảm thấy cổ họng mình khàn đến khó chịu, ho một trận rồi mới nói tiếp, “ Bọn họ trước đây mặc dù là côn đồ, nhưng bây giờ đều là những người lớn nghiêm túc, không hề giống như trước đây không biết gì. Nhưng mà vẫn là nghe lời em giống như trước đây, em kêu bọn chúng giữ mồm giữ miệng, chúng tuyệt đối sẽ không dám tiết lộ ra một chút gì về trò chơi này.
“Ừm, tôi biết rồi”, Cố Ngôn Sênh thuận theo, trầm mặc một lúc lâu, lại nói
“ Phần tình cảm này, sau này tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho cậu.”
Thẩm Kham Dư cong mắt nhìn Cố Ngôn Sênh, bởi vì sốt mà đôi mắt sáng tràn đầy nước:
“ Sau này là khoảng bao lâu?”
“ Chỉ cần phòng làm việc có lời, tôi chắc chắn sẽ đền bù cho cậu trước.”
Thẩm Kham Dư tràn đầy mong đợi chợp mắt:
“ Em có thể tự mình lựa chọn cách đền bù không?
“ Không được.”
“ Ồ, em chính là muốn ôm một cái thôi, cũng không thể sao?”
Thẩm Kham Dư vẫn như cũng không hề buông bỏ, cười đùa tí từng vươn ngón tay chỉ về phía Cố Ngôn Sênh.
“ Chỉ ôm một cái thôi, ôm nhẹ một cái thôi, anh có thể đứng im đấy không cần phải làm. em chỉ ôm anh một cái thôi, chỉ một giây thôi, có thể không?”
“ Không thể.”
Cố Ngôn Sênh sắc mặt trầm xuống, gạt đi những ngón tay đang lắc lư trước mặt.
“ Được rồi, được rồi, không ôm không ôm, A Sênh đừng giận.”
Thẩm Kham Dư vội vàng dỗ dành nói.
“ Nhất định đừng có tức giận, em nói lung tung ấy mà đừng quá nghiêm túc.”
Không ôm cũng không sao cả, cậu thật là ngu xuẩn mà, khó khăn lắm có thể có cơ hội nói chuyện với A Sênh, không cần phải làm cho hắn nổi giận chứ.
Thực sự cậu thật sự rất muốn có thể để cho A Sênh lặng lẽ ôm cậu một lúc, đừng cứ mỗi lần cậu dựa, hắn liền giống như đụng phải rắn độc vậy đẩy cậu ra.
Nhưng mà ngẫm nghĩ lại, cậu chắc là không có nói với A Sênh sau này…. cậu chắc là sau này không có sau này lâu như vậy, vậy nên thực sự cũng không cần cố chấp ép hắn ôm bản thân một cái.
Ôi thật là ngu xuẩn mà.
Thẩm Kham Dư chán nản lau nước mắt vì sốt mà chảy ra, khàn giọng nói:
“ Cái đó, A Sênh à, anh vẫn là đi bận việc của mình trước đi, ở đây thật là lãng phí thời gian.”
Cố Ngôn Sênh “ ừ” một tiếng, đứng dậy từ ghế ngồi:
“ Đi trước đây.”
“ Được.”
Tầm nhìn của Thẩm Kham Dư có chút mơ hồ, cậu híp mắt muốn nhìn rõ bóng lưng của Cố Ngôn Sênh.
Nếu như cậu muốn trắng trợn nhìn Cố Ngôn Sênh một cái, mảy may không che đậy lòng tham và sự quyến luyến của bản thân xíu nào , vậy chỉ có thể nhìn bóng lưng của hắn hoặc là nhân lúc hắn ngủ lén lút ngắm gương mặt hắn một lúc.
Những lúc khác nếu như nhìn chằm chằm hắn, hắn sẽ luôn tức giận, sẽ trốn đi.
Quỷ ích kỷ A Sênh, chỉ nhìn một cái thôi có mất miếng thịt nào đâu. Anh nhất định đừng có mà quay đầu lại, phát hiện ra em nhìn anh như vậy, sẽ tức giận đến chết mất thôi.
Thẩm Kham Dư vẫn luôn nhìn bóng lưng của Cố Ngôn Sênh đến khi khuất đi,mới ho một tiếng, chỉnh lại khẩu trang một xíu, khó nhọc hít thở, thở rít trong lồng ngực,lưng của cậu run rẩy nhẹ. Tim… lại bắt đầu đau nữa rồi.
“ Đánh thì cứ đánh đi… đừng có đánh vào đầu là được? Em còn phải động não để chơi game đó.”
Cố Ngôn Sênh cạn lời mím môi, âm thầm nhìn cậu một hồi, nói:
“ Tôi đến mức vì việc cậu ngủ ở sofa mà đánh cậu? Vết thương phía sau đầu là như thế nào?”
Thẩm Kham Dư lúng ta lúng túng ngẩng đầu nhìn hắn, một hồi lâu sao mới ngập ngừng nói:
“ Ngã… ngã một cái ấy mà.”
Cố Ngôn Sênh ngồi xổm xuống, nhân lúc trước khi cậu lấy lại tinh thần liền bắt lấy cánh tay của cậu, trực tiếp kéo cậu khỏi sofa.
Vết thương rất sâu, da thịt đều đã lòi ra ngoài hết rồi, vết thương không biết đã bị cái người này bôi qua loa một đống thuốc không biết là thuốc gì, rõ ràng không có tác dụng, xem ra vẫn là máu me nhầy nhụa.
Cố Ngôn Sênh nhăn chặt mày:
“ Cậu đã bôi thuốc lung tung gì vậy?”
Thực chất thì cậu cũng không biết là mình rốt cuộc đã bôi thuốc gì, trực tiếp dùng kéo người đi ra khỏi cửa :
“ Đi uốn ván với tôi.”
Thẩm Kham Dư cố gắng giãy giụa:
“ Ôi, uốn ván làm cái gì chứ, vết thương này làm sao dễ dàng bị uốn ván được.”
Cố Ngôn Sênh cười lạnh:
“ Sắp nhìn thấy xương luôn rồi, vết thương sâu như vậy cậu nghĩ rằng sẽ không uốn ván sao?”
Thẩm Kham Dư chớp mắt, mặt tràn đầy vô tội:
“ Nhưng mà uốn ván sẽ không bị lây a, anh sợ cái gì chứ.”
Cố Ngôn Sênh lười phải phí lời với cậu, một tay cầm lấy đồ chơi của Cố Vũ Điềm lên, một tay trực tiếp kéo Thẩm Kham Dư dậy, hung hăng đi ra cửa.
——
Vết thương của Thẩm Kham Dư vẫn là bị nhiễm trùng, bởi vì cậu đã bắt đầu phát sốt, may mà vết thương không bị uốn ván đến nỗi nghiêm trọng.
Thẩm Kham Dư đeo khẩu trang lên, nắm chặt lấy đơn thuốc trên tay, mỉm cười về phía Cố Ngôn Sênh, nói:
“ A Sênh, anh dẫn Điềm Điềm về nhà trước đi, em truyền nước biển xong về nấu cơm tối cho hai người, anh muốn ăn gì?”
Cố Ngôn Sênh mặc kệ cậu, tự mình gửi Wechat.
Thẩm Kham Dư sờ mũi của minh, ngượng ngùng ho hai tiếng, đi đến chọc Điềm Điềm:
“ Điềm Điềm muốn ăn gì nè?”
Điềm Điềm lập tức chọt hai đầu ngón tay vào nhau, cả mặt nghiêm túc nói với cậu những món bản thân vô cùng muốn ăn:
“ Muốn ăn bánh lòng đỏ trứng~ khoai tây nghiền~ bánh cá tuyết~trứng hấp~ bánh su kem~”
Thẩm Kham Dư nghe được một nửa liền bật cười: “ Con có thể ăn được nhiều như vậy sao?”
Điềm Điềm khịt khịt mũi, lầm bầm: “ Con còn muốn nhiều hơn thế nữa!”
“ Được~ ba đã ghi nhớ rồi, về rồi làm hết mấy món đó cho con.” Thẩm Kham Dư vương tay xoa mái tóc mềm mại của con bé, nhớ ra bản thân vẫn còn đang sốt liền rụt tay về.
Lúc này đây Cố Ngôn Sênh bắt điện thoại đi, nói với Thẩm Kham Dư:
“ Mẹ tôi sẽ qua đi đón Điềm Điềm.”
Thẩm Kham Dư “ ồ” một tiếng:
“ Anh phải đi công chuyện sao?”
Cố Ngôn Sênh nhìn cậu một cái, lạnh nhạt nói:
“ Tôi ở lại bệnh viện, có chuyện muốn nói với cậu.”
Thẩm Kham Dư ngây người một hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại, Cố Ngôn Sênh đã bế con bé đi ra bên ngoài rồi.
Thẩm Kham Dư đi dạo vài vòng rồi quay về,, ngẫm nghĩ một chút ý nghĩa câu nói của Cố Ngôn Sênh, hình như chính là có chuyện cần cậu giúp hắn.
Thì ra bây giờ ngoại trừ việc cho tiền hắn ra còn có chuyện khác có thể giúp đỡ hắn được sao?
Nhưng mà hắn đã lâu lắm rồi cậu chưa hề giúp hắn cái gì cả.
Thẩm Kham Dư vui mừng một hồi trong lòng, hết sức phấn khởi mà chạy đi xếp hàng lấy số truyền nước biển.
——
Khi mà Cố Ngôn Sênh quay lại, Thẩm Kham Dư đã ở phòng truyền dịch truyền nước biển rồi, bên cạnh chỗ cậu ngồi có một túi đồ ăn thức uống lớn.
Nhìn thấy Cố Ngôn Sênh Thẩm Kham Dư liền cố hết sức vẫy tay về phía hắn.
Cố Ngôn Sênh đi qua nhìn thấy trên chỗ ngồi của cậu có một túi đồ ăn lớn nhìn túi đồ ăn xong lại quay lên nhìn Thẩm Kham Dư.
Thẩm Kham Dư chỉ dùng một tay, có những đồ ăn trong túi đặt ở trên đùi, ho hai tiếng, bởi vì đeo khẩu trang, âm thanh nói chuyện vừa ấp a ấp úng vừa khàn:
“ Ngồi đây, đói rồi thì ăn đi, em đã mua rất nhiều đồ.”
Cố Ngôn Sênh ngồi xuống, nói:
“ Tôi mới vừa ăn xong chưa lâu.”
Thẩm Kham Dư bĩu môi, một tay linh hoạt lấy ra một hộp sữa từ trong túi đồ ăn, khàn giọng nói:
“ Dạ dày của anh không tốt em còn không biết sao, mèo còn ăn nhiều hơn cả anh, anh mà cứ như vậy sớm muộn cũng có một ngày dạ dày sẽ hư mất.”
Cậu để sữa tươi lên trên tay của Cố Ngôn Sênh:
“ Không ăn cũng được, sữa tươi thì phải uống.”
Vừa hay Cố Ngôn Sênh có hơi khát nước, tiện tay chọt ống hút vào hút một ngụm:
“ Cậu đi ra ngoài mua đồ khi nào vậy? Tôi với Điềm Điềm ở ngay cổng không hề nhìn thấy cậu.”
“ Em đi từ cửa sau đó”, Thẩm Kham Dư có thể là vì phát sốt thấy khó chịu không ý thức được mà vươn tay lau mồ hôi lạnh trên cổ, khàn giọng giải thích.
“ Anh yên tâm đi, em biết là dù không hề thích em, em sẽ không gặp mặt bác ấy khiến cho bác ấy không vui đâu, đừng căng thẳng.”
Ba mẹ của Cố Ngôn Sênh mặc dù yêu thương cháu gái, nhưng lại không vừa mắt Thẩm Kham Dư, vốn dĩ Tô Đồng chính là chàng dâu mà họ nhận định,nếu không phải là do cậu làm chuyện xấu hổ ngăn cản, cũng sẽ không để cho Cố Ngôn Sênh cưới cậu.
Cố Ngôn Sênh trầm mặt nhớ lại khi nảy mẹ đến rước Điềm Điềm cười híp mắt ôm chặt cháu gái vào trong lòng vừa hôn vừa dỗ con bé, nhưng vừa nhắc đến Thẩm Kham Dư, cả khuôn mặt tràn đầy nụ cười và dịu dàng liền biến mất hết, giọng điệu cũng trở nên chua ngoa:
“Thẩm Kham Du này bị bệnh rồi không biết tự mình đi khám sao?Còn cần con đưa cậu ta đi sao? lười biếng kêu con đưa đi thì thôi đi,dẫn theo con cái theo làm cái gì chứ. Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy không sợ bị lây bệnh sao? Cậu ta thật sự người sinh ra con gái thật sao? ”
Thẩm Kham Dư nhìn gương mặt hơi đen lại của Cố Ngôn Sênh, thực sự thần giao cách cảm đoán ra được chuyện hắn đang nghĩ:
“ Phải chăng là bác ấy không thích hai người đến bệnh viện với em không? Nếu không thì anh nhanh chóng nói chuyện của anh với em đi, nói xong rồi liền nhanh chóng đi bận việc đi. Hoặc là nếu không gấp thì sau này nói với em cũng được.”
Cố Ngôn Sênh lấy lại tinh thần, đặt hộp sữa tươi xuống:
“ Không phải chuyện gấp gì, chính là sườn cơ bản của 《Thương Hải Tiếu》đã hoàn thành rồi, chúng tôi cần một vài nhân viên đến thử nghiệm để lấp đầy những lỗi sai,
Hắn vừa dứt lời, nghe thấy được Thẩm Kham Dư thấp giọng cười hai tiếng, khá bối rối nói:
“ Cậu cười cái gì?”
Thẩm Kham Dư còn nghĩ rằng mình đã mang khẩu trang thì sẽ không bị Cố Ngôn Sênh phát hiện bản thân đang cười trộm, không ngờ rằng đột nhiên bị bắt lấy. Vậy nên là chỉ có thể ngượng ngùng sờ mũi nói:
“ Không có gì, chính là em vừa nãy đang đoán là anh sẽ không phải là có chuyện nhờ em giúp, kết quả thật sự là đã đoán đúng rồi.”
Cố Ngôn Sênh trên mặt không hề có biểu cảm gì nhìn cậu.
Thẩm Kham Dư ho một tiếng:
“ Cái đó, không thể trực tiếp thưe nghiệm nội bộ và xóa file sao?”
Cố Ngôn Sênh lắc đầu: “ Còn chưa đến bước thử nghiệm nội bộ đó”
“ Được, em tìm người cho anh, người biết chơi game em biết rất nhiều.”
Thẩm Kham Dư vẫy tay lớn, động tác hào sảng công thêm âm thành khàn khàn nữa, khiến cho cậu trông giống như một tên thổ phỉ đang làm việc nghĩa.
Cố Ngôn Sênh nhướng lông mày:
“ Cậu trước đây từng làm cùng với những người đó?”
“ Đúng vậy..”
Thẩm Kham Dư cảm thấy cổ họng mình khàn đến khó chịu, ho một trận rồi mới nói tiếp, “ Bọn họ trước đây mặc dù là côn đồ, nhưng bây giờ đều là những người lớn nghiêm túc, không hề giống như trước đây không biết gì. Nhưng mà vẫn là nghe lời em giống như trước đây, em kêu bọn chúng giữ mồm giữ miệng, chúng tuyệt đối sẽ không dám tiết lộ ra một chút gì về trò chơi này.
“Ừm, tôi biết rồi”, Cố Ngôn Sênh thuận theo, trầm mặc một lúc lâu, lại nói
“ Phần tình cảm này, sau này tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho cậu.”
Thẩm Kham Dư cong mắt nhìn Cố Ngôn Sênh, bởi vì sốt mà đôi mắt sáng tràn đầy nước:
“ Sau này là khoảng bao lâu?”
“ Chỉ cần phòng làm việc có lời, tôi chắc chắn sẽ đền bù cho cậu trước.”
Thẩm Kham Dư tràn đầy mong đợi chợp mắt:
“ Em có thể tự mình lựa chọn cách đền bù không?
“ Không được.”
“ Ồ, em chính là muốn ôm một cái thôi, cũng không thể sao?”
Thẩm Kham Dư vẫn như cũng không hề buông bỏ, cười đùa tí từng vươn ngón tay chỉ về phía Cố Ngôn Sênh.
“ Chỉ ôm một cái thôi, ôm nhẹ một cái thôi, anh có thể đứng im đấy không cần phải làm. em chỉ ôm anh một cái thôi, chỉ một giây thôi, có thể không?”
“ Không thể.”
Cố Ngôn Sênh sắc mặt trầm xuống, gạt đi những ngón tay đang lắc lư trước mặt.
“ Được rồi, được rồi, không ôm không ôm, A Sênh đừng giận.”
Thẩm Kham Dư vội vàng dỗ dành nói.
“ Nhất định đừng có tức giận, em nói lung tung ấy mà đừng quá nghiêm túc.”
Không ôm cũng không sao cả, cậu thật là ngu xuẩn mà, khó khăn lắm có thể có cơ hội nói chuyện với A Sênh, không cần phải làm cho hắn nổi giận chứ.
Thực sự cậu thật sự rất muốn có thể để cho A Sênh lặng lẽ ôm cậu một lúc, đừng cứ mỗi lần cậu dựa, hắn liền giống như đụng phải rắn độc vậy đẩy cậu ra.
Nhưng mà ngẫm nghĩ lại, cậu chắc là không có nói với A Sênh sau này…. cậu chắc là sau này không có sau này lâu như vậy, vậy nên thực sự cũng không cần cố chấp ép hắn ôm bản thân một cái.
Ôi thật là ngu xuẩn mà.
Thẩm Kham Dư chán nản lau nước mắt vì sốt mà chảy ra, khàn giọng nói:
“ Cái đó, A Sênh à, anh vẫn là đi bận việc của mình trước đi, ở đây thật là lãng phí thời gian.”
Cố Ngôn Sênh “ ừ” một tiếng, đứng dậy từ ghế ngồi:
“ Đi trước đây.”
“ Được.”
Tầm nhìn của Thẩm Kham Dư có chút mơ hồ, cậu híp mắt muốn nhìn rõ bóng lưng của Cố Ngôn Sênh.
Nếu như cậu muốn trắng trợn nhìn Cố Ngôn Sênh một cái, mảy may không che đậy lòng tham và sự quyến luyến của bản thân xíu nào , vậy chỉ có thể nhìn bóng lưng của hắn hoặc là nhân lúc hắn ngủ lén lút ngắm gương mặt hắn một lúc.
Những lúc khác nếu như nhìn chằm chằm hắn, hắn sẽ luôn tức giận, sẽ trốn đi.
Quỷ ích kỷ A Sênh, chỉ nhìn một cái thôi có mất miếng thịt nào đâu. Anh nhất định đừng có mà quay đầu lại, phát hiện ra em nhìn anh như vậy, sẽ tức giận đến chết mất thôi.
Thẩm Kham Dư vẫn luôn nhìn bóng lưng của Cố Ngôn Sênh đến khi khuất đi,mới ho một tiếng, chỉnh lại khẩu trang một xíu, khó nhọc hít thở, thở rít trong lồng ngực,lưng của cậu run rẩy nhẹ. Tim… lại bắt đầu đau nữa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook