Tối ngày hôm đó sau Cố Ngôn Sênh đi rồi, Thẩm Kham Dư sốt càng mạnh mẽ hơn, nhưng không có nước ấm để uống, cũng không có bình nước ấm để ôm giữ ấm, chỉ có thể một mình đi dạo trên đường lớn không có mục đích, hy vọng trời nhanh sáng, như vậy cậu có thể quay lại trường học rồi.

Phòng học của trường học vào mùa đông sẽ mở máy sưởi, rất ấm.

Bên ngoài quá lạnh, lạnh đến nỗi cậu vẫn luôn ho, ho đến cổ họng đều sặc mùi máu tanh, cậu sợ mình còn như vậy nữa sẽ ho đến nỗi phổi cũng ho ra ngoài luôn, chỉ có thể tìm một cái bệnh viện gần đây, khám gấp.

Không ngờ rằng lần khám này lại khám ra bệnh viêm cơ tim, Thẩm Kham Dư cầm lấy tờ giấy chuẩn đoán bệnh cả mặt đều chết lặng, trong đầu trong chốc lát trở nên trống rỗng, sau đó trong đầu liền tràn đầy suy nghĩ " toang rồi, toang rồi dáng vẻ nghe thấy câu nói này rất đáng thương, cái này sẽ gây phiền phức lớn làm sao giải thích với ba mẹ đây."

Bác sĩ nhìn thấy dáng vẻ cả mặt đều ngây ngốc ra đó, liền dạy dỗ cậu đôi câu, gì mà sốt có thể bệnh viêm cơ tim, bọn trẻ bây giờ thật sự là có năng lực mà.

Thẩm Kham Dư vô cùng khó chịu, ngẩng đầu lên giữa các cơn ho, vừa khổ lại vừa ấm ức nhìn bác sĩ.

Bác sĩ chỉ có thể thu lại những lời dạy dỗ còn lại: " Ba mẹ cháu đâu? Kêu ba mẹ cháu qua đây!"

"Ả?!" Thẩm Kham Dư bị doạ một phen, dừng ngay việc ho lại, khàn giọng nói, " họ họ họ.... Họ đã hiêdd rồi ạ, đang xếp hàng mua thuốc cho cháu ạ."

Bác sĩ trợn mắt nhìn cậu.

Thẩm Kham Dư kuang túng cười, lại cúi đầu nhìn giấy chuẩn đoán bệnh của mình, nhẹ giọng hỏi:

" Bác sĩ, bệnh này sẽ chết sao?"

Bác sĩ trợn mắt nhìn cậu:

" Chết cái gì chứ, cháu còn nhỏ như vậy, chỉ cần chăm sóc thật tốt là không có chuyện gì rồi, đợi lát nữa kêu ba mẹ cháu đưa cháu đi tiêm uống thuốc, không còn khó chịu như vậy nữa."

" Vâng, cảm ơn bác sĩ ạ." Thẩm Kham Dư cười híp mắt cúi chào bác sĩ, bản thân lại tự mình đi truyền nước biển.

——

Trong phòng truyền dịch bất kể là nam nữ già bé, bên cạnh đều có người nhà ở bên, giống như anh trai khi mà bệnh có ba mẹ ở bên cạnh anh ấy vậy.

Thẩm Kham Dư thu vào trong mắt, thực sự là vô cùng vui mừng. Nếu như ba mẹ biết được lại là bỗng dưng gây thêm phiền phức cho họ, khó tránh khỏi việc bị đánh một trận.

Ngoại trừ vui mừng mà, bạn nhỏ Thẩm Kham Dư vẫn cảm thấy vô cùng tự hào, trong lòng nói rằng nhìn những bạn nhỏ vẫn chưa dứt sữa này, ho sốt đều cần ba mẹ ở bên, không hề bớt lo được xíu nào.

Aizz, người ta là một đứa trẻ ngoan hiểu chuyện như vậy, tại sao không có người thích được chứ. Thẩm Kham Dư hoang mang suy nghĩ.

Nhưng mà không sao cả, hôm nay cậu đã nghe được câu chúc mừng sinh nhật mà Cố Ngôn Sênh nói với cậu, đó đã sự bùng nổ may mắn và bùng nổ cảm giác hạnh phúc rồi.

Vậy nên Thẩm Kham Dư một mình ở bệnh viện vắt chéo hai chân truyền thuốc, ngâm nga giai điệu bài hát chúc mừng sinh nhật.

Y tá phì cười: " Bạn nhỏ ơi, em hát lạc nhịp rồi."

" Vậy sao? Haha, em chưa nghe qua,không thuộc."

——

Thẩm Kham Dư hồi thần lại từ trong những ký ức đó,những lon bia trước mặt đều đã uống sạch hết rồi.

Tửu lượng của cậu rất nặng, uống mà mặt không hề hứng gì, càng uống mặt càng trắng, mặt càng trắng lại càng có tinh thần hơn, hễ có tinh thần là lại lải nhải:

" A Sênh à, tại sao anh lại không thích em cơ chứ, em đẹp như vầy, lại thương anh, còn tình nguyện hạ thấp thể diện, con cũng đã sinh cho anh rồi, anh tại sao lại không thích em cơ chứ? Em đã làm nhiều đồ ăn ngon cho anh như vậy, anh lại chạy ra ngoài đón sinh nhật của người khác, anh cái đồ móng heo."

Lải nhải cả buổi trời, cậu cảm thấy tim của mình lại bắt đầu đau nữa rồi, đau đến nỗi không dám hít thở mạnh, tay run rẩy lấy thuốc Danshen Dropping Pills đã chuẩn bị ra, nhét mấy viên vào trong miệng.

Có thể uống quá nhiều thuốc có vài viên nó không phát tác dụng, đã qua nửa giờ đồng hồ không hề xuất hiện chuyển biến tốt, tim vẫn đau vô cùng, cậu rất khó hít thở, chỉ có thể lấy điện thoại ra, muốn gọi điện tìm một người đến giúp cậu một chút.

Nhưng mà mở danh bạ điện thoại ra, cả mặt cậu đều mơ màng rồi.

Cậu tìm ai đây?

A Sênh? Ba? Mẹ? Anh Anh trai? Hay là tìm nhóm bạn xấu của cậu giúp?



Người trong danh bạ ít đến đáng thương, cậu không dám tìm một ai đến giúp, người trong nhà đều là không thể làm phiền họ, gọi qua đó sẽ bị mắng mất. Đám bạn xấu thì lại ở nơi rất xa, đừng nói đến việc họ đi đường cực khổ nhanh chóng qua đây, đợi đến khi họ đến rồi cậu chắc cũng đã lạnh rồi.

Ngay khi cậu sắp đạt đến giới hạn chịu đựng trong đầu thoáng xuất hiện một ý nghĩ chuẩn bị gọi 120, thì cơn đau tim dần dần giảm đi.

Thẩm Kham Dư thờ phào một hơi, thuốc vào tay đều thu lại, bắt đầu dọn dẹp những lon bia trên mặt đất ở ban công.

Cơn đau dịu lại, cậu lại bắt đầu lải nhải, than ngắn thở dài:

" Không thích thì không thích vậy, không cưỡng ép anh nữa... có thể là em sắp chết rồi. Nếu như em chết rồi anh mới thích em, vậy thì thảm quá rồi."

Nghĩ đến việc "Cố Ngôn Sênh thích cậu" cái giả thiết này, Thẩm Kham Dư vừa cảm thấy rất buồn cười, lại thở dài cười hai tiếng.

Thật sự là,ban ngày ban mặt lại bắt đầu mở mắt nằm mơ.

——

Cố Ngôn Sênh cà Cố Vũ Điềm đã rời khỏi nhà rất nhiều ngày rồi, hai người họ mỗi lần đi chơi với Tô Đồng, đều là đi mấy ngày trời mới về.

Điềm Điềm mặc dù là do Thẩm Kham Dư nuôi lớn, nhưng con bé lại không dính lấy cậu. Bởi vì cậu không hề biết dỗ con nít thế nào, cũng không hề nuông chiều con bé. Cố Ngôn Sênh rất giỏi trong việc dỗ dành con nít, gương mặt liệt đó dịu dàng thật sự không phải là che đậy, vả lại Cố Ngôn Sênh lại thường xuyên dẫn con bé đi chơi khắp nơi, vậy nên so với ba thì Điềm Điềm thích Daddy của mình hơn nhiều.

Cậu dường như từ trước đến giờ không có được một vị trí quan trọng trong lòng ai cả.

Cảm giác được người khác xem trọng là gì? Cậu rất muốn biết.

Nhưng mà cậu gần như không có cơ để biết rồi.

Sau khi livestream buổi trưa xong, Thẩm Kham Dư bởi vì chưa ăn gì mà bị tụt huyết áp, mệt đến nỗi vẫn luôn đổ mồ hôi, nhưng mà tính toán thử thời gian ba con họ hai người họ hai ngày này đi chơi chắc đã về rồi, cậu lập ăn một chút đò liền đi siêu thị, muốn mua chút rau thịt tươi ngon về cho hai người họ.

Cậu mệt mỏi lắm rồi, môi đều đã trắng hết rồi, tim đập mạnh vô cùng, tay vẫn luôn cảm lạnh đổ mồ hôi, nhưng vẫn kiên trì chọn một miếng thịt tươi ngon nhất trong những đống dĩa thịt lộn xộn đó, bỏ vào trong xe mua đồ.

Trong siêu luôn có những đứa trẻ nghịch ngợm thích đánh nhau, cậu mắt nhìn thấy một đứa bé trai bất giác sắp tông trúng kệ đồ, liền vội vàng giơ tay để bảo vệ đứa bé.

Vậy mà đứa bé đó vẫn tông trúng, trên giá đồ có đồ gì đó rớt xuống đập trúng vào trán của cậu, sau khi con đau qua đi, chất lỏng ấm ấm mãnh liệt nhỏ xuống, cậu đưa tay lên che vết thương.

Đứa bé bị máu dọa sợ khóc lên, la hét một tiếng vùng thoát ra khỏi Thẩm Kham Dư liền chạy đi mất, lưng của Thẩm Kham Dư đau nhói một hồi, hoàn toàn đứng không vững, loạng choạng ngã xuống đất.

m thanh xung quanh chốc lát ồn ào lên, cậu nghe thấy tiếng con nít đang khóc, nghe thấy mẹ của đứa bé đang cố gắng phủi sạch viêc con trai mình làm, nói người đàn ông này muốn lừa bán con trai của mình, nói con trai của mình là phòng vệ chính đáng.

Cậu che lấy vết thương, khó khăn nuốt mùi tanh trong cổ họng xuống, nhẹ nhàng nói:

" Tôi không sao, không phải ăn vạ đâu, các người đi đi."

Tiếng huyên náo dần đi xa mất, Thẩm Kham Dư vẫn như cũ che lấy vết thương ngồi ở chỗ cũ.

Lại tự mình đa tình dẫn đến người khác ghét bỏ, đều tại cái lưng vô dụng này. Câu thơt dài ở trong lòng.

Khi sinh Điềm Điềm vừa là sinh sớm lại khó sinh nữa, rõ ràng cái thai tám tháng còn nhỏ như vậy, sức lực của cậu lại không đủ, ở trên giường sinh lăn qua lăn lại rất lâu cũng không thể sinh được, lưng cũng tại thời điểm đó vất vả quá mức, sau này cũng không hề tốt lên.

Bởi vì đụng trúng lưng, cậu đã ngã rất nhiều lần.

Lúc trước cầu sẽ nghĩ rằng có người qua đỡ một cái, một cái là tốt rồi.

Sau này cậu không nghĩ như vậy nữa, nếu như khiến cho người khác cảm thấy phiền não, bản thân cậu tự mình đứng dậy là được rồi.

Cậu không biết rằng bản thân ngồi bao lâu, cho đến tận khi máu ở vết thương ngừng chảy, có một nhân viên bán hàng chạy qua nhẹ nhàng vỗ vai cậu:

" Anh à, anh không sao chứ."

Thẩm Kham Dư khó nhọc ngước mắt lên nhìn, nhìn thấy cây lau nhà trong tay nhân viên phục vụ , cậu mới ý thức được vết thương của bản thân chảy máu đã làm dơ mặt sàn rồi, cậu vội vàng đứng dậy từ dưới đất, cười xin lỗi với đối phương, khàn giọng nói:

" Thật ngại quá. Để tôi lau đi."

——



Khi Cố Ngôn Sênh dẫn con gái về nhà, Thẩm Kham Dư đang nằm ngủ quay mặt vào trong ở trên sofa.

Cố Ngôn Sênh ngay lập tức có chút không vui, hắn rõ ràng nói là hôm nay về ăn cơm trưa, kết quả về đến nhìn thấy cái con người này vẫn còn ngủ say, là muốn con bé đói chết mất sao?

Điềm Điềm lại khịt khịt mũi, chỉ mạnh về hướng nhà ăn nói:

" Bố ơi! Bánh trứng lòng đỏ! Bánh trứng lòng đỏ!"

Cố Ngôn Sênh ôm con bé đi về phía nhà ăn, trên bàn vậy mà lại bày đầy đồ ăn, mở tủ lạnh ra, bên trong còn có nước ép táo tươi và salad trái cây.

Hắn lấy salad trái cây ra, nhìn những miếng trái cây đã được cắt nhỏ đẹp đẽ, không biết sao lại có chút sững sờ.

Điềm Điềm rất đói bụng, kéo góc áo của hắn chỉ muốn nhanh chóng ăn cơm xong, Cố Ngôn Sênh vội vàng bế con bé ngồi xuống ghế ăn trẻ em, đi vò trong phòng bếp tìm bát đũa.

Hắn nhìn tủ bát, sao nhìn lại vậy, hắn nhìn một hồi lâu cuối cùng cũng nhìn ra được điểm khác thường —— đồ bày trong tủ bát quá ít, chỉ có dụng cụ ăn thường dùng của hắn và Điềm Điềm.

Điềm Điềm vẫn luôn than đói, hắn một lát cũng không có thời gian khó xử những điều này, sau khi rửa bát xong liền đi chăm con gái ăn cơm.

——

Bố và con gái hai người ăn cơm xong, Thẩm Kham Dư vẫn chưa tỉnh, cậu ngủ với mái tóc rối bù không nhìn thấy mặt.

Cố Ngôn Sênh nhìn thấy dáng vẻ cậu cuộn thành một cục giống như sợ lạnh vậy, muốn ôm người vào trong phòng đi ngủ, vậy mà hắn vừa mới đụng vào vai của cậu, cậu giống như bị điện giật vậy, trực tiếp giật mình dậy:

" Đm! Ai đánh tôi?!"

Cố Ngôn Sênh: ....

" Ơ, đau đầu...." Người nào đó dậy quá gấp, lại ấn thái dương kêu đau đầu.

Cố Ngôn Sênh giúp cậu đứng dậy từ sofa:

" Cậu ngủ ở đây làm gì vậy?"

".... A Sênh?" Thẩm Kham Dư thần trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lại bị giọng nói của Cố Ngôn Sênh dọa sợ một phen, ngẩng đầu chớp mắt nhìn hắn một hồi lâu, lại nhìn thấy con gái đang chơi đồ chơi ở một bên, mới xác nhận là họ đã về nhà.

Cậu sờ vào cổ của mình, cười hai tiếng:

" Hai người về rồi sao? Đã ăn cơm chưa?"

" Đã ăn rồi", Cố Ngôn Sênh hơi cau mày,

" Cậu ngủ ở chỗ này không tốt, muốn ngủ ở sofa?"

Thẩm Kham Dư vẫn như cũ sờ lấy cổ của mình, cậu nghiêng đầu có chút mù mịt suy nghĩ một chút ý của câu nói này của Cố Ngôn Sênh, cảm thấy bản thân đã nghĩ rõ rồi liền lao khỏi sofa, đứng trên ở trên thảm mang dép lê lên:

" Anh muốn ngồi sofa đúng không? Xin lỗi, em tắm xong vốn muốn ngồi chơi điện thoại gì đó, chốc lát không cẩn thận mà ngủ thiếp đi, lần sau sẽ không như vậy nữa, lần sau sẽ không như vậy nữa."

" Tôi không phải ý này." Cố Ngôn Sênh muốn giải thích hai câu, lại đột nhiên nhìn thấy tóc mái phía sau lộn xộn lờ mờ có một vết thương, nhìn thấy không nông, liền trực tiếp bước về trước một bước, giơ tay muốn vén tóc mai của cậu.

Thẩm Kham Dư lại bị hắn dọa sợ một phen, cho rằng bản thân lại sắp bị đánh, che lấy đầu của mình lùi về phía sau mấy bước, rùng mình nói:

" Anh ...anh đừng tức giận, em sau này sẽ không ngủ ở sofa nữa, thật sự không ngủ nữa."

Cậu rất khó khăn nuốt nước miếng xuống, mắt ướt át, nhẹ giọng nói: " Anh đừng đánh em."

Trước đây khi cậu đã từng làm những chuyện trơ trẽn không biết xấu hổ trước mặt Cố Ngôn Sênh, không phải là vội vàng đánh cậu. Cậu từ nhỏ đã bị ba mẹ đánh cho đến lớn, lúc đó còn khỏe mạnh, không sợ nắm đấm hoa mỹ và đôi chân thêu của Cố Ngôn Sênh, nắm đấm giống như mèo cào vậy.

Nhưng mà bây giờ cậu không giống như trước đây nữa rồi, không chịu được việc bị đánh như vậy nữa.

Bây giờ dù cho là không có người đánh cậu, toàn thân cậu đều đau đến chết người.

Thật sự không hợp để bị đánh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương