Bắt Được Trượng Phu Như Ý ( H+ )
-
C5: Chương 5
Cái lưỡi thơm tho của nàng liếm hắn,dường như không bắt được trọng điểm mà gấp đến độ đi loạn trong miệng hắn, mà kỹ xảo ngốc của nàng vừa vặn gợi lên dục vọng chinh phục trong người hắn, hơn nữa nàng nhiệt tình như vậy lại xinh đẹp như vậy.
Tóc nàng thật dài,tay nàng ôm chặt hắn, thân thể mềm mại tựa trong ngực hắn cầu xin hắn yêu nàng,ngay cả chớp mắt một cái cũng vô hạn phong tình.
Tiếng tim đập cổ động,trán cũng chảy ra mồ hôi, bàn tay sau lưng nàng tăng thêm lực như là muốn đem nàng dán chặt vào người hắn, lưỡi trong miệng từ bị động chuyển thành chủ động, quấn lại cái lưỡi thơm tho, sau khi mút thưởng thức rồi thâm nhập càng sâu vào nơi mẫn cảm.
“A, ưm……” Hắn nhiệt tình đáp lại làm nàng có chút chống đỡ không được, khi đầu lưỡi hắn trêu đùa lưỡi nàng, nháy mắt làm cho nàng nhịn không được toàn thân đều run rẩy.
Tay hắn đi đến bên eo nàng, kéo vạt áo bên hông cùng nút áo ngoài ra, vạt áo màu đỏ mở ra hai bên, lộ ra cái yếm thuần trắng.
Làm nổi bật hai vú cao ngất so với thân thể gầy của nàng hoàn toàn không hợp, làm cho máu trong người hắn càng tăng cao, hắn có thể chứ? Nếu làm nhất định sẽ bị nàng giết chết nha.
Hắn buông môi nàng ra, giằng co nướt bọt chảy ở khóe môi hai người,mê hoặc khác thường.
“A……” Nàng vẫn hé cái miệng nhỏ,mắt tràn đầy sương mù nhìn hắn, lại như là thấy không rõ người hắn.
Tay hắn xoa má của nàng, làn da của nàng cũng không bởi vì nhiều năm bên ngoài mà trở nên thô ráp,giống như chỉ dùng lực mạnh một chút tiền làm hư da nàng, cho nên hắn không tự giác nhẹ tay hơn,“Lạc Hà, nàng nhìn vào ta, chuyện như vậy không thể làm xằng bậy, nàng hiểu được không?”
Hắn cố gắng không muốn lãng phí thời gian, nhưng Thẩm Lạc Hà thật ra nhìn hắn nói,nàng chỉ có thấy miệng hắn hé ra hợp lại, sau đó lại giống con mèo nhỏ liếm lên môi hắn.
Cưu Minh Dạ hít sâu một hơi, khi nàng bướng bỉnh liếm xung quanh cằm hắn, tay hắn đã đi vào y phục của nàng, con mèo nhỏ bướng bỉnh lập có phản ứng, run rẩy phát ra tiếng rên rĩ mê người.
Mềm mại no tròn như vậy, phản ứng của nàng như là một loại cổ vũ, Cưu Minh Dạ cách lớp y phục nâng lên,nhẹ nhàng nén, bàn tay đột nhiên tràn đầy ấm áp .
“Ừ, a……” Nàng vòng hai cánh tay ôm chặt hắn, thân thể cong lên hưởng thụ hắn đè nén, đem bộ ngực của mình đưa vào bàn tay hắn.
“Nha đầu Nnày làm cho người ta đau đầu nha, ta cũng thật mặc kệ nàng có thể hối hận thương tâm hay không!” Cưu Minh Dạ cắn có chút tàn bạo, nhưng hắn biết lời này Thẩm Lạc Hànghe không được, hắn là đang nói cho bản thân nghe.
Hắn làm như vậy có thể sẽ làm nàng hối hận hay không, làm cho nàng thương tâm hay không.nếu sau này làm cho nàng phiền toái hơn nửa hắn nên làm sao nha? Mỹ nữ đưa tới trước cửa hắn khi nào do dự quá như vậy ! Đột nhiên lại cảm thấy được chính mình rất vô dụng .
Hắn Cưu Minh Dạ cũng không phải là nam nhân vô dụng!
Hắn kéo mạnh áo trong của nàng xuống, động tác thô bạo làm cho y phục của nàng hoàn toàn hướng hai bên mở ra,da thịt tuyết trắng lộ ra tầng phấn hồng,được áo trắng phụ trợ càng phát ra mê người.
“Không..lạnh……” Nàng sợ hãi co lại thân thể, tới gần trong ngực hắn.
Hắn hiểu ý nàng, ôm eo của nàng một cái xoay người cúi xuống, đem nàng cùng hắn cùng nhau ngã xuống trên giường,“An tâm, lập tức sẽ không lạnh.”
Nàng không hề phản kháng chẳng qua chỉ dịu dàng nhìn hắn, như một đóa hoa nở rộ chỉ cho một mình hắn ngắt lấy.
Cưu Minh Dạ không bao giờ … quản cái khác nữa, hai tay đưa xuống hoàn toàn nắm chặt hai bên cao ngất của nàng, không có lớp áo bên ngoài, hai vú mềm mại trực tiếp tiếp xúc với tay hắn, hai vú co dãn mười phần ở trong bàn tay hắn….. hắn nắm bóp tạo thành các loại hình dạng,nụ hoa nho nhỏ di động trong lòng bàn tay hắn nhúc nhích qua lại .
“ƯM a……” Nàng thoải mái giãn thân thể ra, thân thể đau đớn chưa bao giờ thoải mái như vậy, có chút ngưa ngứa,“Rất lớn……”
“Thích không? Thích như vậy không?” Hắn khàn khàn nói, cúi người một ngụm ngậm lấy một bên nụ hoa, đầu lưỡi đảo quanh nụ hoa đỏ ửng kia, tay không quên xoa nắn hai vú của nàng.
Nàng run rẩy ,trong miệng tràn ra phải không phải lời nói, hai tay thành hai tiểu chùy đập ở sau lưng hắn.
Đầu lưỡi búng nhẹ vào đầu nụ hoa.“Xem ra nàng rất biết hưởng thụ đấy,Lạc Hà.”
“A a!” Nàng con người lên, phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn………..
Hắn vươn một ngón tay ra từ cổ của nàng bắt đầu trượt xuống dưới, lướt qua xương quai xanh của nàng,ngực, bụng, rốn……
“Ưm……” Ngón tay kia như con trùng nhỏ, dẫn tới mấy vạn con trùng nhỏ trong cơ thể nàng cùng nhau du tẩu, nàng không tự giác vặn vẹo muốn đứng dậy, nhíu mày lại muốn đuổi con trùng nhỏ kia đi, nhưng lại hết sức sợ hãi bị khơi mào cảm giác hư không,“Không được như vậy, không được như vậy……” Nàng gần bị mâu thuẫn chính mình bức điên.
Mà đúng lúc này tiết khố của nàng bị người ta cởi xuống,giữa hai chân chợt lạnh lại bị người ta mạnh mẽ nâng lên đặt tại trước người, cằm để đầu gối, mà chính mình chưa bao giờ nhìn giữa hai chân, lúc này lại bại lộ ở trước mắt Cưu Minh Dạ.
Dưới đám lông tinh tế chảy ra dòng nước trong suốt,làm Cưu Minh Dạ cảm thấy khan khát, hoàn toàn mất đi sức phán đoán.
“Đã ướt như vậy.” Hắn a một tiếng, ngón tay tham lam dò vào trong hoa huyệt.
“A…… Nơi đó không được……” Thẩm Lạc Hà lắc đầu, hai chân vô giác bắt đầu phản kháng.
Cưu Minh Dạ thuận thế bắt lấy hai chân đá loạn của nàng,đè sang hai bên ngược lại khiến cho hai chân nàng tách ra hai bên khi thân thể hắn áp tới.
“Ưm…… A……” Bắp đùi nàng kích thích rung động, đầu lưỡi nóng ướt hôn nhẹ nơi đó.
“Nhìn thân thể này, như vậy ……” Hắn vừa nói vừa hôn bắp đùi của nàng, ngón tay đẩy cánh hoa giữa hai chân nàng ra.
“Ừ……” Nàng cắn môi dưới, tứ chi đau đớn và tê dại, lúc này toàn bộ tụ tập tới chỗ bụng, hạ thân liên tiếp bị hắn trêu chọc đến căng thẳng khác thường.
“Lạc Hà, nói cho ta biết, là ai hạ dược nàng?” Đầu ngón tay khuấy nhẹ cánh hoa của nàng, ngón cái lại ấn lên tiểu hạch mẫn cảm nhất kia.
“Không! Không được!” Nàng toàn thân run run một cái, muốn khép hai chân nhưng lại bất lực, chỉ có thể để bộ phận yếu ớt nhất tùy hắn làm càng.
“Vì cái gì không được, như vậy nàng sẽ rất thoải mái nha,hay là nói như vậy còn chưa đủ?” Nói xong ngón cái chuẩn bị ấn lên.
“Ưm a a……” Eo cô cong lên, hạ thân trống rỗng ngứa giảm bớt dược tính thống khổ, nhưng lại mang đến một loại khác hoàn toàn bất đồng đau.
“Không, không đủ,ưm a……” Nàng vặn vẹo vòng eo, cũng không hiểu chính mình đang nói cái gì,“Cho ta,xin nhờ, ta rất khổ sở……”
Ánh mắt hắn toàn bộ tối sầm xuống, nàng rõ ràng là người bị hại, hắn làm chuyện này càng thêm nhục nhã nàng, tại sao hắn biết rõ nàng còn hỏi nàng làm cái gì, còn muốn nàng chính miệng nói ra nha?
Thật sự là hỗn đản!
Cưu Minh Dạ ngồi chồm hỗm ở giữa hai chân của nàng, nữ nhân kiều mị vặn vẹo như yêu hồ quỷ quái, hắn đột nhiên có chút hiểu được đám thư sinh ngu xuẩn kia vì sao biết rõ nữ nhân trước mắt có độc còn muốn thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Nếu để cho huynh đệ nàng nhìn thấy nàng cái dạng này, thật đúng là nguy lắm ……” Bàn tay hắn chà nhẹ gương mặt của nàng.
“Không được!” Nàng bối rối xoay đi lập tức lại bị hắn có chút cường ngạnh đè lại.
“Nói như vậy,người kê đơn không phải là đám huynh đệ của nàng.Nếu là những người đó,nàng không đến mức không phòng bị như thế.” Hắn không có buông tha vẻ mặt trốn tránh của nàng.
Nàng không tin hắn, không muốn hắn biết đến nhiều việc, cho dù là tại lúc này nàng cũng không thông suốt lời mình nói sao? Nếu có nghị lực như vậy cần gì phải ủy khuất tự mình tùy tiện giao cho hắn!
Cho nên nói, nàng không phải cũng rất quan tâm đem chính mình cho ai sao? Nếu vào là một người khác, nàng cũng sẽ dùng thủ đoạn hấp dẫn này làm đối phương khuất phục sao?
“Là cái người gọi là Lưu Bưu kia sao?”
Nàng ngậm miệng không nói, xem ra bị dược tính ảnh hưởng, trừ bỏ những chuyện đơn giản nàng phản ứng không kịp mấy lời này, nhưng nàng ít nhất cũng có thể nói câu “Đúng” hoặc “Không phải”, trước mắt xem ra đây là cam chịu sao?
Cam chịu, cũng không muốn nói chuyện cùng hắn bởi vì điều này không cần thiết.
Hắn bắt lấy mắt cá chân của nàng kéo ra hai bên, cũng không biết bản thân đang tức cái gì, hắn cùng nàng vốn không có giao tình gì hết!
“Lạc Hà, là nàng muốn ta ‘giúp’ nàng, vậy cần phải phối hợp chút đấy.”
Thẩm Lạc Hà trong óc lộn xộn, không hiểu được hắn có ý gì, cúi đầu thoáng nhìn nàng sợ tới mức nhỏ giọng kêu lên.
Hắn khi nào thì cởi quần của nàng rồi, đối diện là vật gì, cái gì a……
Nàng thuở nhỏ được đám nam nhân nuôi lớn, mẫu thân lại chết sớm, có nhiều thứ nàng muốn đi học cũng không được,nhưng mà dù sao lần đầu tiên nhìn thấy, hắn thẳng tắp như vậy, không chút nào kiêng kị hoặc là nói ngạo mạn đối với nàng……
“Ngươi…… Lưu manh!” Nàng quay đầu đi vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, đồng thời trái tim đập mạnh đến muốn nhảy ra ngoài.
Hắn nhíu mày,“Ta là lưu manh? Người nam nhân kia cho nàng uống loại thuốc này, nàng còn gọi hắn một tiếng ‘Ca’, mà ta lại thành lưu manh? Lạc Hà, đừng quên là ai cầu lưu manh này làm chuyện như vậy .”
Hắn buộc chặt to lớn chậm rãi nhắm ngay nơi nhỏ hẹp của nàng, hắn vốn không muốn như vậy, nhưng nghĩ đến cái tên Lưu Bưu đối với nàng…… Không phải là nàng sai, rõ ràng không phải lỗi của nàng, lại không có quan hệ gì với hắn nhưng mà hắn chịu không nổi !
Vì người đối với nàng quá đáng như vậy, nàng còn muốn che chở!
Đem vật cứng to lớn nhắm ngay hoa huyện của nàng, làm cho chân của nàng mở lớn hơn,lập tức có một dòng suối ngọt chảy ra.
“A…… đợi,đợi một chút……” Thân thể nàng nhẹ nhàng run rẩu, trong ánh mắt tràn đầy e ngại.
“Không đợi, dù sao ta chỉ là một tên lưu manh!” Hắn một cái thẳng lưng, vật cứng to lớn xâm nhập vào khe hẹp kia, dựa vào một cỗ tử tức giận trong lòng hắn dùng sức đâm vào rốt cuộc!
Nhưng tức khắc hắn liền hối hận .
Hắn nhìn thấy trong mắt tràn ra nước mắt thống khổ, thân thể run rẩy như chiếc lá mỏng manh trong gió.Khi hắn cẩn thận rút ra, chỗ giao hợp hai người cũng bị mang ra một chút phấn hồng, đó là….. Ddch và máu.
Cưu Minh Dạ sửng sờ ở nơi đó, nếu không phải thân thể nàng chưa bị khai phá quá mức nhỏ hẹp làm gân xanh hắn nổi lên, hắn sợ là bản thân còn dùng lực mạnh hơn.
Nàng vẫn là lần đầu tiên! Tại sao có thể như vậy, tên hỗn đản nào hạ dược với nàng không phải muốn đối với nàng……
“Ngươi…… Hỗn đản, ta hận ngươi……” Thẩm Lạc Hà rốt cục nhịn không được, khóc lớn ra.
Hắn rối loạn tay chân, vài câu “Thực xin lỗi” sau đó lại cảm thấy được lời nói không có hữu dụng, hắn tiếp tục luật động còn không chịu báo trước …… A! Dù sao ngàn sai vạn sai không phải lỗi của hắn, kể từ khi biết nàng hắn luôn hại nàng !
“Đừng khóc, lập tức sẽ không đau, ngoan nha.” Hắn không nghĩ tới mình còn có thể dụ nữ nhân trên giường, ngữ khí đơn giản tự nhiên nhẹ nhàng chậm chạp.
Ngón tay của nàng kêu nhẹ cánh hoa, theo mông hẹp chậm rãi di động, tuy rằng việc này phải chịu đựng thống khổ lớn lao,nhưng hắn vẫn dùng vật to lớn của mình tận lực từ từ đi vào.
“Ưm…… A……” Cái loại đau như bị xé rách,khi động tác của hắn dịu dàng thong thả đưa đẩy cái loại đau này đều bị triệt tiêu .
Mông của nàng vặn vẹo phối hợp khi Cư Minh Dạ chậm rãi tiến vào, cửa hoa huyệt theo hai người vặn vẹo tràn ra càng nhiều mật hoa, ướt át kia thành một loại trơn mịn, khiến cho hắn tiến vào chậm rãi không hề khó khăn, mỗi khi hắn đưa vật cứng tiến vào trong thân thể nàng, cái loại khó chịu khó có thể chịu được bị giảm bớt.
Đó là loại thoải mái chưa từng gặp qua, nàng cảm thấy được xương cốt toàn thân mình như bị hòa tan, mà đại não lại như cam tâm loại cảm giác này.
“Ưm……” Thanh âm của nàng từ thống khổ chuyển sang ngọt lịm không giống như là chính mình phát ra .
“Có cảm giác sao?” Hắn đem phản ứng của nàng đặt ở trong mắt, đúng lúc tăng thêm lực đạo tiến vào càng sâu.
“A…… Kỳ quái nha…… ưm……”
“Tuyệt không kỳ quái nha, việc này vốn chính là như vậy .” Hai tay hắn đỡ lấy eo của nàng, mỗi một cái đâm vào đồng thời kéo cô về hướng mình.
Nàng kêu gào, hắn gầm nhẹ, cảm giác sung sướng này làm cho thánh nhân đều sa vào trong đó, huống hồ hắn cũng không phải thánh nhân gì.
“Lạc Hà, ta muốn dùng sức nha.”
“Ừ?”
Trên mặt hắn phủ đầy mồ hôi to như hạt đậu, khống chế không được chính mình,hắn mạnh mẽ mỗi một cái tiến vào đều làm nàng khó nhịn rên rĩ, thêm một cái tiến vào đổi lấy nàng cao giọng cầu xin tha thứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook