“A…… A……” Hai chân nàng vô lực khoát lên thắt lưng hắn.

Trong đời nàng đầu tiên cảm thấy mãnh liệt như thế, nhiều ngày liên tục ngủ không đủ lại gặp được chuyện kịch liệt như vậy, Thẩm Lạc Hà ngay cả khí lực hô hấp cũng không có, chỉ cảm thấy trước mắt mơ mơ hồ hồ có một bóng người.

Người kia rất dịu dàng vuốt ve mặt nàng, hình như là đang nói chuyện nàng hốt hoảng, chỉ cảm thấy loại vuốt ve này rất là thoải mái,giống nàng vuốt ve ngựa con của mình.

Nàng có chút vui vẻ, sau đó vô tri giác ngủ đi.

………….

Thẩm Lạc Hà không muốn rời giường, thân thể cọ tới cọ lui trong chăn, hôm nay chăn cũng tốt….? Có mùi vị mặt trời, ấm áp, trơn bóng, giống như mặt tiểu hài tử ba bốn tuổi…… Chăn làm sao có thể mịn đến giống mặt tiểu hài tử nha?

Khóe môi Thẩm Lạc Hà lộ nụ cười còn không kịp thu hồi, ánh mắt phút chốc trừng lớn, nàng giống như ôm “thân cây” còn thỏa mãn cọ tới cọ lui trên cây.

Nhưng mà “Cây” này tại sao có mắt có miệng, còn nhìn nàng cười.

“Cứu,cứu,cứu……”

“Nàng muốn gọi ‘Cứu mạng’ không phải là quá muộn sao?” Cưu Minh Dạ nghiêng tay, đầu gối lên cánh tay, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, hiển nhiên là muốn thưởng thức một hồi .

Thẩm Lạc Hà từ trên giường nhảy lên, một màn ngày hôm qua, chết tiệt cũng không bởi vì nàng khi đó thần trí không rõ lắm mà trở nên mơ hồ, ngược lại nàng nhớ rất rõ ràng!

Nghĩ đến cái kia, nàng cuống quít cúi đầu nhìn chính mình, cũng may trên người mặc quần áo trong.

Nhìn bộ dáng nàng thở phào nhẹ nhỏm, Cưu Minh Dạ mỉm cười nói cho nàng biết:“Là ta mặc cho nàng nha, trong lúc nàng ngủ say, một chút phản ứng cũng không có.”

“Ngươi tại sao còn ở lại chổ này!” Mặt Thẩm Lạc Hà đỏ lên, kéo toàn bộ chăn che lại chính mình.

Nàng biết ngày hôm qua đã xảy ra cái gì, cũng không tính toán muốn chạy trốn, đó là do nàng cho phép hoặc là yêu cầu cho nên mọi chuyện mới xảy ra, nhưng thật ra Cưu Minh Dạ này chiếm tiện nghi rồi còn khoe mã sao? Chẳng lẽ còn muốn nhục nhã nàng một phen mới tốt?


“Nàng nhìn lại mình nha, không thể nói chút đạo lý sao?” Cưu Minh Dạ ngáp một cái nói:“Nàng tự nhiên kéo người ta đến lại tự tiện đoạt cơ thể của ta, ngay cả giao đãi cũng không có, đã nghĩ vỗ vỗ mông rời đi? Lạc Hà cô nương tôi bị cô nuôi sao?”

“Ngươi suy nghĩ lại lập trường chính mình rồi hãy nói những lời này!”

“Lập trường của ta chính là, ta có cơ hội chạy trốn bất quá ta không chạy, ta còn có thể dùng thời gian cả đêm suy nghĩ làm sao giết chết nàng hoặc lật ngược thế cờ bắt nàng làm con tin, bất quá ta không làm như vậy ta chẳng qua chỉ ôm nàng ngủ mà thôi.” Hắn dường như suy nghĩ ra cái gì,“Đúng rồi, ta còn có thể tung nhược điểm để cho ngươi ta chế tạo nàng, bất quá phá hoại danh dự nữ nhân ta lại khinh thường không muốn làm ,thật sự là mâu thuẫn.”

Thẩm Lạc Hà hít vào một hơi, ngay từ đầu nàng nên nhìn ra bản thân thật sự bắt về một người thật phiền toái.

“Được, ta nói cho ngươi biết……!”

Cha nàng và cha Lưu Bưu năm đó quả thật là lạy kết làm huynh đệ, nhưng thời gian trôi qua cha nàng chán ghét kiếm sống bằng đao kiếm,cho nên mang theo huynh đệ đến Thái Hợp trấn một lần nữa bắt đầu, nhưng Lưu gia kia vẫn tiếp tục mua bán, cha nàng lúc sau nhìn ra Lưu gia tâm thuật bất chính, cũng từng đặc biệt nói nàng phải cẩn thận vì ngại giao tình hai nhà nên không tiện vạch mặt.

Cho nên sau này Lưu gia tới cửa lấy việc cầu hôn nói “Thay thế cha nàng chiếu cố nàng”,nàng quả quyết cự tuyệt,ai ngờ đến bọn họ cũng không hết hy vọng, mặt ngoài có vẻ như không sao cả làm cho nàng buông lỏng, khi một lần đưa nàng vào Lưu gia ,âm thầm cho nàng uống thuốc để gạo nấu thành cơm.

“Theo tính tình của ta cho dù trước lúc mất đi ý thức thì tự sát, cũng tuyệt không làm theo ý Lưu Bưu, nhưng nghĩ đến khi ta chết bọn người của ta sẽ sống như thế nào,ta lại nuốt không nổi khẩu khí này.”

“Cho nên nàng mới nói đã có việc hôn nhân với Cưu gia?”

“Đúng, nhất là Cưu gia cùng bọn họ chưa từng lui tới, chuyện thật giả bọn họ không thể suy đoán.Nếu là thật Cưu gia nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ, mà theo thế lực Cưu gia, bọn họ tuyệt không dám tìm tới cửa gây phiền toái.Hai là lo lắng ta đang trúng độc, sớm muộn gì cũng muốn tìm đến Cưu gia, đây là một cơ hội tốt, quả nhiên bọn họ do dự cuối cùng vẫn thả ta trở về.”

“Nhưng lời nói dối kia chống đỡ không được bao lâu.Nếu đã định hôn nhân rồi, thân là‘Thúc’ của nàng,nhất định phải quan tâm một chút.” Cưu Minh Dạ đã hoàn toàn hiểu được.

“Bọn họ nghĩ lấy danh nghĩa thân gia đi đến Cưu phủ tham dò hư thật, ta đương nhiên không thể để cho bọn họ đi, nhưng ta chí là muốn một mình rời đi, bọn họ sẽ tránh không đến Thái Hợp trấn.Hai là ta đi có thể thấy Cưu Bạch Tú biết đâu hắn có thể giúp ta, huống hồ cũng không tiện dẫn người đi, bị bọn họ biết ta trúng loại độc này cũng không tốt.”

Mọi chuyện Cưu Minh Dạ cũng hiểu được,nhưng nàng tại sao cố chấp muốn bắt hắn đổi Cưu Bạch Tú, mà không phải tới cửa cầu gặp, bởi vì chuyện này nàng không thể thất bại nửa .

“Nhưng cho dù Bạch Tú giúp nàng dấu hết mọi người, giải độc trên người nàng, nhưng hắn không có nghĩa vụ thật sự cưới nàng, sau này nàng phải như thế nào với Lưu gia?”

“Có cái gì mà nói,đương nhiên ta sẽ không làm Cưu Bạch Tú khó xử, Cưu gia tài cao thế lớn, ta nói hắn đã có ý trung nhân không muốn lấy ta,cho nên hủy hôn sự này, Lưu Bưu cao hứng đến không kịp làm sao đi tìm hắn tính sổ nha, chuyện sau đó là phần của ta .”


“Cũng đúng, chuyện sau đó như thế nào thật sự không liên quan đến Bạch Tú, thân là người trong Cưu gia, ta dường như cũng nên quan tâm chuyện này, cho dù nàng trúng chiêu của Lưu Bưu nửa, đó cũng là nàng chịu chút giáo huấn mà thôi, nhưng nói thì nói như vậy thôi .” Cưu Minh Dạ nhìn nàng,“Chuyện này, tại sao không nói cho ta biết?”

“Bởi vì ta không có quan hệ với ngươi!” Thẩm Lạc Hà mới không hiểu hắn, không nên nổi lên hứng thú lớn như vậy, hắn chỉ cần làm tốt trách nhiệm‘Con tin’ của hắn, nàng sành ăn hầu hạ hắn, không phải tốt lắm sao?

Bọn họ vốn không cùng loại người, nàng cái gì cũng không nói cho hắn biết chính là không muốn liên lụy đến hắn nha, cuộc sống trôi qua sau này nàng có lẽ ngẫu nhiên nhớ tới đến.

Nhưng hôm nay gọi là cái gì? Sáng sớm nàng cùng một người nam nhân quần áo xốc xếch nằm ở trên giường, kể ra mình phải người buồn bực mới phải nha? Bọn họ là quan hệ gì? Bọn họ có liên quan sao?Truyện được biên tập và post tại website: .ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)

“Như thế nào nói ‘Không liên quan gì tới ta ’, Lạc Hà, chuyện của nàng ta đã định nhúng tay vào rồi!” Cưu Minh Dạ cười ha ha, duỗi lưng một cái rời giường, tâm tình tốt lắm.

Quản…… Quản rồi? Thẩm Lạc Hà kéo chăn, ngây ngốc hỏi:“Vì sao?”

“Ta nghĩ muốn……” Cưu Minh Dạ cố ý trêu đùa nàng

Nếu là Lưu Bưu, nàng sẽ tự sát trước khi mất đi ý thức……

A! Thẩm Lạc Hà phản xạ tính nắm lên cái gối quăng qua đầu hắn,“Ngươi đang suy nghĩ cái gì a!”

Cưu Minh Dạ cười ha ha, thuận tay tiếp nhận cái gối trong tay nhìn bộ dáng tức muốn chết của nàng.

Cụ thể hắn tại sao muốn “Quản” chuyện của nàng, Thẩm Lạc hà còn không rất rõ ràng sao, duy nhất có thể xác định chính là bắt đầu từ ngày đó Cưu Minh Dạ dường như cùng nàng như hình với bóng.

Nói lên chuyện này thì làm cho mọi người đều sững sờ, ngày đó buổi sáng có ít nhất năm người chứng kiến cảnh Cưu Minh Dạ nghênh ngang từ trong phòng thủ lĩnh đi ra ngoài.

Ngày đó bởi vì hắn mất tích mà tất cả mọi người phải đi khắp nơi tìm hắn, kết quả đã thấy hắn đường làm quan rộng mở lưu luyến ở bên cạnh thủ lĩnh vấn an mọi người, tất cả mọi người đều kinh ngạc, sau kinh ngạc chính là rất ăn ý lộ ra nụ cười mờ ám.


Bắt đầu từ lúc đó mặc kệ nàng nói những người đó phải canh giữ hắn ra sao, bọn họ đều lén cười trộm cam đoan nói hắn sẽ không chạy trốn!

Còn có một chị dâu trong bang mỗi ngày đều đi theo nàng, muốn thay nàng chuẩn bị hôn sự, nàng sợ tới mức mỗi ngày giống như trốn nợ không dám ở nhà đợi.

Mà vừa đến buổi tối…… mặc kệ nàng phát giận như thế nào,khóa chặt cửa lại nhưng không biết tại sao mỗi khi tỉnh lại đều nằm trong ngực hắn!

Quả thực là gặp tà…… Không đúng là gặp quỷ !

Trong chợ,Thẩm Lạc Hà chợt dừng lại quay ra sau hét lớn.“Cưu Minh Dạ, ngươi có thể đừng đi theo ta hay không?”

Trong chợ rất nhiều người, nàng chỉ tên nói họ người nam nhân đang mặc bố y màu lam đi dán vào nàng, thật ra theo khoảng cách bọn họ cho dù nàng nói nhỏ hắn cũng có thể nghe được rõ ràng, âm lượng lớn nhỏ cùng hỏa khí trong lòng nàng ngang bằng, nàng gần bị “Qủy phiền phức” này làm điên rồi!

“Ngươi đã theo ta rất nhiều ngày, không chán sao! Sổ sách đều đã ghi xong, nơi này không cần ngươi giúp!”

“Nhưng mà mấy người kia rất hòa đồng với ta, ta ra cửa nói đến tìm nàng,bọn họ còn nói ta đi thong thả.Nếu ta chạy mất thì làm sao bây giờ? Đương nhiên phải coi trọng ta, bằng không ta chạy kế hoạch của nàng liền ngâm nước nóng !”

Cưu Minh Dạ nói những câu có lý, ý của hắn là người Thái Hợp trấn đều công nhận hắn là “Cô gia”, đều xem hắn là người một nhà, hiện tại hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cho dù nàng phát giận người khác đều xem nàng là tiểu nương tử đang giận dỗi, Thẩm Lạc Hà đến nay cũng không hiểu được tại sao chuyện lại đến bước này?

Tại sao nàng lại giống như con tin bị hắn bám chặt ? Hắn đi theo nàng, quấn quít lấy nàng,chăm sóc cho nàng?

Thấy cơn tức của nàng nhắm thẳng thượng đỉnh, mắt thấy vừa muốn phát tác Cưu Minh Dạ hợp thời lại nói thêm,“Nàng xem, ta không phải đang gia tăng hấp thụ ánh sáng hay sao, làm cho người tìm ta nhanh chóng tìm được? Ta nói rồi chuyện của nàng ta sẽ quản, ta đây là đang giúp nàng nha!”

“Ngươi thật là Cưu gia công tử sao? Tại sao lâu như vậy người tìm ngươi một chút động tĩnh cũng không có?”

“Bọn họ quá ngu ngốc thôi, đừng nóng giận .” Cưu Minh Dạ vỗ vỗ vai của nàng,“Không chừng chút nửa chúng ta đi có thể đụng phải người một hai người quen? Cho nên phải đi ra ngoài đường thật nhiều mới có thể gia tăng cơ hội nha!”

Thẩm Lạc Hà gật đầu,trong lúc vô tình lại bị hắn nắm mũi dẫn đi.

Bên cạnh bọn họ có một tím bán rau đã nhìn bọn họ nở nụ cười nửa ngày,Thẩm Lạc Hà lúc này mới chú ý tới tư thế bọn họ lúc này quá mức mập mờ, nhìn giống như nàng đang làm nũng với hắn,vì vậy vội lui từng bước để kéo dài khoảng cách với Cưu Minh Dạ.

“Thẩm cô nương lại cùng cô gia đi ra ngoài mua đồ ăn a!” Thím kia cố ý trêu ghẹo nàng khi nàng đến:“Hôm nay thức ăn rất tươi, đến chọn nha, dù sao có cô gia ở đây mua nhiều cũng không sợ không có người khiêng!”

Thẩm Lạc Hà lung túng cười có chút mất mặt mặt mũi, cũng liền tiến lên một bước thuận miệng hỏi:“Có củ cải không?”


“Củ cải? Cô nương nàng thực hỏi, vốn là có bất quá hôm nay bán đặc biệt nhiều,mấy cây cuối cùng đã bị một vị đại gia mua hết .” Thím ấy giống như thấy cái gì mới mẻ nói:“Đầu năm nay đều lưu hành nam nhân đi ra mua đồ ăn sao? Vị đại gia kia ta cũng chưa từng gặp qua, vừa thấy thì biết là người trong kinh thành tới, cho nên mua đồ ăn rất thành thục!”

Thẩm Lạc Hà đối với nam nhân mua củ cải không thấy hứng thú nhưng mà từ trong kinh thành tới?“Trước giờ chưa từng gặp qua sao?”

“Không có, vị đại gia kia nhìn qua một lần sẽ không quên nhất định là mới đến, không biết đến cái trấn nhỏ của chúng ta làm cái gì nha.”

“Tại sao nhìn rồi sẽ không quên?” Người hỏi câu này chính là Cưu Minh Dạ,Thẩm Lạc Hà kỳ quái liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Cái này,phải hình dung như thế nào nha?” Vị đại thẩm kia suy nghĩ một chút rồi nói:“Mặc dù đại gia kia rất hào phóng nhưng bộ dạng vô cùng thanh tú a.Lúc hắn mở miệng liền gọi ta là Đại tiểu thư!”

Kết quả Thẩm Lạc Hà không mua củ cải, không có mua đồ ăn gì, bọn họ tiếp tục đi dạo trong chợ, cho khi đến một nơi ít người Thẩm Lạc Hà mới nhìn quanh bốn phía hỏi Cưu Minh Dạ bên cạnh:“Ngươi đang nghĩ cái gì?”

“Cái gì?” Cưu Minh Dạ nghiêng đầu hỏi.

“Đừng giả bộ,không phải vừa rồi nghe xong vị đại thẩm kia nói chuyện xong ngươi liền lo lắng, có cái gì đáng để ngươi chú ý như vậy sao?”

“Thì ra nàng có chú ý ta a!” Cưu Minh Dạ thật vui mừng kết quả lại bị trừng mắt nhìn, hắn biết điều thu hồi khuôn mặt tươi cười, có chút buồn rầu nói:“Ta đang nghĩ đến một người nhưng có lẽ sẽ không.”

“Ngươi biết người vị đại thẩm kia nói sao? Hắn là ai vậy?”

“Ta theo lời miêu tả của vị đại thẩm kia tưởng tượng một chút, nhưng mà ta nghĩ hắn sẽ không xuất hiện tại đây, có lẽ là lầm.Nếu hắn xuất hiện tại đây thì…..”

Hắn phút chốc dừng lại cước bộ giống như nhìn thấy vật hiếm lạ,Thẩm Lạc Hà theo ánh mắt hắn nhìn lại,nơi đó có rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt,chính giữa là một nam tử sáng sủa cãi nhau với tiểu lão bản.

“Ta đây mặc kệ! Xúc xắc có vấn đề hay không, chính là ngươi là người có vấn đề, không bằng ngươi cởi y phục để cho ta kiểm tra!”

“Cái gì? Cỡi y phục ra? Đây chính là trên đường cái nha,ngươi dựa vào cái gì!”

“Ngươi xem ngươi xem, có phải chột dạ hay không!”

Đáng thương lão bản, Thẩm Lạc Hà sao có thể để chuyện như vậy xả y ra ở Thái Hợp trấn, nhìn một hồi muốn đi đến chủ trì chính nghĩa, còn chưa đi được hai bước,cổ tay đã bị người ta bắt được.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương