Bắt Được Anh Rồi Nhé
-
Chương 15
Billy ra thềm nhà Andy ngồi để hít thở chút không khí trong lành. Giữa không gian có mùi cây cối và thiên nhiên. Chim chóc hót vang và chuột sóc đuổi nhau nghe sột soạt. Ý nghĩ phải quay lại khung cảnh chỉ có những tiếng vang – đến cuộc đời bị giam hãm với những quản giáo và chấn song sắt – làm Billy chỉ muốn đập phá, đánh đấm cho hả giận. Nhưng người tốt không đập phá. Đó là bài học Billy lãnh hội được từ người cha vô tích sự của mình.
Cánh cửa chính sau lưng Billy bật mở. Andy dắt con chó Spike đi ra. Bật thềm bằng ván gỗ ọp ẹp kẹt lên khi thằng bé ngồi xuống bậc thềm.
“Anh có định ở đây tối nay không?” Andy hỏi.
“Nếu em không phiền. Chắc anh chỉ ở thêm vài ngày nữa thôi mà.” Hay đúng ra Billy hy vọng thế. Tối qua, Billy ngộ ra rằng đây là một cuộc chạy đua: hoặc cậu tìm ra David Tanks trước cảnh sát… hoặc trước khi Tanks sẽ tìm ra cậu. Mỗi khi rời căn nhà tạm của Andy, Billy biết rất có thể mình sẽ bị bắt ngay sau đó. “Anh nhất định sẽ tìm cách trả ơn em.” Cậu lại nghĩ đến chuyện kể cho Ngoại và chị Mace nghe hoàn cảnh của Andy. Họ nhất định sẽ giúp thằng bé.
“Có phiền gì đâu anh.” Andy gãi nhẹ phía sau tai con chó. “Có anh chị đến ở cùng, em cũng thích mà. Với lại, chị Ellie còn dọn nhà hộ em này, chị ấy nấu ăn cũng ngon nữa.” Con chó nằm bẹp bên cạnh Andy.
“Đó là chức năng của phụ nữ mà. Nấu nướng, dọn dẹp,…”
“Phải, phụ nữ.” Andy nhìn mông lung lên ngọn cây. “Tuy mẹ em không nấu ăn, nhưng hỗi trước hễ thấy em vứt sách vở bừa bãi, mẹ lại bực lắm.”
“Còn mẹ anh mắng ầm lên khi anh vứt đồ lót bẩn xuống nền nhà,” Billy nói rất chân thành, ước mong sao được sống lại những ngày vui xưa, khi mà vứt quần áo bừa bãi là tội lỗi lớn nhất của cậu. Nhưng này, cậu nghĩ tội không biết ơn những gì người khác làm cho mình cũng là tội khá nặng chứ chẳng chơi.
“Thế bây giờ mẹ anh đang ở đâu?” Andy hỏi.
“Ở Houston.” Billy nhìn con chim bay vút lên bầu trời xanh trong.
“Hồi anh còn ở trại, mẹ anh có bao giờ vào thăm anh không?”
“Tuần nào mẹ anh cũng đến.”
Billy nhìn thấy hai con sóc đuổi nhau trên cành cây. Cậu lắng nghe tiếng móng chân của chúng cào lên vỏ cây, thấy lũ sóc ấy mới tự do làm sao. Một cơn gió nhẹ thoảng tới làm Billy tự nhiên thích thả diều. Mỗi năm, cứ đến lễ Phục sinh, mẹ lại mua diều làm quà cho cậu. Billy chắc là có đến ba con diều mới tinh còn cất trong tủ của mình. Điên thật, nhưng giờ Billy sẵn sàng đánh đổi mọi thứ chỉ để được thả diều mà thôi.
“Thế bố anh có vào thăm anh không?”
Billy lắc đầu. “Bố anh bỏ đi lâu rồi.”
“Bố em cũng thế.” Andy vuốt ve con chó. “Anh có nhớ bố không?”
Billy đã dợm trả lời không. “Anh hầu như chẳng nhớ gì về bố, và những gì anh nhớ về ông lại không phải kỷ niệm đẹp. Nhưng… ừ, anh có nhớ đến ông ấy. Hay ít nhất anh cũng nhớ mình từng có bố.”
“Em cũng thế.” Andy chợt im lặng như thể tiếng sóc kêu ríu rít làm gián đoạn câu chuyện của họ. “Anh đã làm gì mà phải ngồi tù thế?”
Billy nhăn mặt. “Anh nghe lời bạn rủ rê làm việc bất lương.”
“Cụ thể là anh đã làm gì nào?”
Ngay cả giớ cũng im lặng như thể đang lắng nghe. “Bọn chúng vào trấn lột cửa hàng thực phẩm. Còn anh ngồi ngoài xe. Anh đã không… Anh cứ tưởng chúng chỉ ăn cắp vài chai bia rồi ra ngay. Nhưng thế vẫn là sai. Em cần phải cẩn thận chọn bạn mà chơi nhé, Andy.”
“Em chỉ có mỗi con chó này làm bạn thôi.” Apike rúc mũi vào người Andy. “Chắc không ai bị thương đâu nhỉ? Trong vụ trấn lột anh vừa kể ấy?”
“Không. Nhưng làm thế là sai và anh phải trả giá.”
Andy phẩy tay đuổi con ong vo ve trước mặt. “Chị Ellie kể với em là chị ấy gặp anh trong tù. Thế có nghĩa đi tù cũng không đến nỗi tệ, anh nhỉ?”
“Eliie là phần tốt đẹp nhất của cuộc đời anh, nhưng dù thế những gì anh đã làm là hoàn toàn sai trái. Còn nữa, nhà tù thực sự là nới không tốt đẹp.” Billy ngoái đầu nhìn vào cửa. “Chị ấy đang làm gì thế em?”
“Chị Ellie mượn điện thoại của em gọi cho ai ấy.”
“Chết thật.” Rõ là Ellie không hiểu hết tầm quan trọng của việc hạn chế tiếp xúc liên lạc. “Gọi cho ai mới được chứ?” Nhìn Andy nhún vai, Billy vội đứng đậy và đi tìm câu trả lời.
********
“Có chuyện gì?” Macy bặm lên môi vẫn còn dư vị nụ hôn của anh và quan sát Jake lượn xe đi trong dòng xe cộ tấp nập buổi chiều.
“Anh phát hiện đặc vụ Mimms trong xe hơi đậu trước cửa nhà thờ. Có kẻ đã tấn công anh ấy.”
“Thế anh ấy… anh ấy không sao chứ hả?” Bao câu hỏi ùa về trong tâm trí cô. “Họ không nghi Billy là thủ phạm đấy chứ?”
“Giờ vẫn còn quá sớm để nói ai là nghi can, nhưng anh cá chỉ tên Tanks chứ không ai khác cả. Bất cứ kẻ nào đã gây ra chuyện này là chỉ muốn lần ra em thôi.”
Ngực Macy đau thắt, cô đan hai tay vào nhau. “Là lỗi tại tôi cả.”
Jake buông một tay khỏi vô lăng và đặt lên vai cô. “Em không kiểm soát được hành động của tên Tanks mà.”
“Tôi cũng biết thế, nhưng mà…”
“Không phải lỗi gì của em cả.” Anh đậu xe trước cổng nhà thờ đúng lúc hai nhân viên cứu thương nhảy lên xe cấp cứu. Tiếng còi bắt đầu rú lên từng chập.
“Anh ấy bị bắn ư? Anh ấy sẽ không…” Macy không thể nói hết câu. Cứ nghĩ một người có thể sắp phải lìa đời, cô thấy vô cùng kinh hãi.
“Có vẻ như anh ấy không bị bắn, tuy nhiên, anh không dám chắc đâu.” Anh quay sang đối diện với cô. “Macy, nghe anh này.”
Mắt họ gặp nhau, Macy cố cưỡng lại ý muốn kỳ lạ được nhào vào lòng anh mà khóc. Cũng trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng thật nguy hiểm làm sao khi cô sắp sửa phụ thuộc vào anh rồi. Phụ thuộc về mặt tình cảm.
“Không phải lỗi của em,” anh lặp lại. “Em hiểu chứ?”
Cô thở dài nhìn theo chiếc xe cứu thương đi xa dần.
“Em cứ ngồi đây. Anh ra ngoài hỏi thăm tình hình của Mimms rồi quay lại cho em biết ngay.” Anh nhoài người sang hôn lên trán cô. “Em sẽ không sao chứ?” Giọng anh chất chứa dịu dàng.
Ngước nhìn lên, cô đọc thấy lo âu trong mắt anh. “Không sao.”
Anh nhích lại gần để hôn cô. Macy giơ tay ngăn lại, nhưng anh lại nhoẻn cười. “Anh được hoãn tới lần này mà.”
“Nhưng lúc đó tôi đâu có cho anh hoãn tới khi nào đâu.”
“Ừ, lúc ấy em mải nhìn chỗ khác.” Anh vuốt má cô. “Nhớ ngồi yên trong xe. Anh không thể để em chạy quanh trong hiện trường án mạng được đâu.”
“Nhưng…”
“Macy… anh xin em đấy.”
Cô dõi theo anh mở cửa xe và bước ra. Anh đến nói chuyện với ai đó. Rồi, giữ lời hứa, anh quay trở lại xe.
Cô đẩy cửa để nhìn anh và chuẩn bị bước ra đón nhưng anh đẩy cô về chỗ cũ. “Mimms không bị bắn, chỉ bị một vật gì đó tấn công từ phía sau. Mimms đã tỉnh lại rồi. Bác sĩ bảo anh ấy sẽ hồi phục thôi.”
“Tạ ơn Chúa.” Macy thở phào nhẹ nhõm.
“Anh phải làm nốt mấy việc nữa. Em phải chờ anh một lúc đấy. Lát nữa anh sẽ quay lại với em.” Anh âu yếm vén tóc ra sau tai cho cô. Sự dịu dàng trong cái va chạm của anh khiến tim cô nhói lên vì cảm động.
“Có cần thiết phải như thế không anh?”
“Hả?” Bàn tay anh nấn ná sau gáy cô.
“Tôi có cần phải đợi ở đây không? Sao toi không thể về nhà đi nhỉ?”
Anh nhíu mày. “Anh đã tận mắt chứng kiến những gì mà tên này gây ra. Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra với em đâu. Chúng ta sẽ phải ở bên nhau lâu đấy.” Anh đau đáu nhìn cô. “Không lẽ anh làm em khó chịu đến thế cơ à?”
“Không.” Cô chỉ ước mình ghét được anh hoặc ghét được những nụ hôn của anh. “Tôi chỉ không hiểu một điều.”
Cơn gió nhẹ thoảng đến làm mấy sợi tóc nâu của anh phất phơ bay. “Em không hiểu điều gì?”
“Vì cớ gì anh phải nhọc công chứ? Thậm chí ta có phải là bạn đâu.”
Anh rướn sát tới cho đến khi hơi thở của anh phả vào môi cô. “Chúng ta còn hơn là cả bạn. Em và anh đều biết như thế mà.”
Sự chối bỏ của cô, cũng như hy vọng, muôn thuở bùng phát. “Tôi chẳng biết gì cả.”
Mắt anh vuốt ve đôi môi cô và môi anh khẽ nhoẻn cười. “Thật ư? Thế tại sao lúc trong bãi đỗ xe, em lại hôn anh? Tại sao mỗi khi anh đến gần em, anh có thể nhìn thấy mạch trên cổ em phập phồng?” Anh đặt tay lên mạch máu trên cổ cô và ghé sát môi anh vào môi cô - nhưng không phải để hôn cô, mà để thủ thỉ với cô mấy chữ, “Macy Tucker, em muốn có anh, cũng nhiều như anh muốn em vậy. Đừng đấu tranh cưỡng lại lòng mình nữa.”
“Tôi bản chất là kẻ tranh đấu không khoan nhượng mà.”
Anh nhoẻn cười. “Chính vì thế anh mới thích em đến vậy.”
****
Hal nâng giường bệnh lên vài phân. “Khi đến thăm bố lần sau, con nhớ mang cho bố dao cạo và nước hoa dùng sau khi cạo râu nhé,” ông dặn với cô con gái đang khoác túi xách lên vai.
“Cả nước hoa cạo râu nữa hả bố?” Melissa có nụ cười giống hệt mẹ nên mỗi khi nhìn con cười, ông lại nhớ bà Judy. “Sao đang nằm viện mà bố cần nước hoa làm gì? Hay bố đã nhắm được cô y tá nào rồi?” Giọng con bé nghe như trêu chọc, nhưng đây là lần đầu tiên ông Hal thắc mắc Melissa sẽ phản ứng ra sao nếu ông thực sự cân nhắc chuyện sẽ cùng chung sống với một người không phải mẹ của nó.
Melissa cười tươi hơn ban nãy. “Có phải bố đã phải lòng một cô y tá trong bệnh viện không vậy bố?”
Phản ứng đầu tiên của ông là muốn phủ nhận, nhưng ông Hal chỉ hỏi lại con gái. “Nếu quả có thế thật, con có khó chịu không?”
Sự tinh nghịch trong mắt con gái ông biến mất. “Con… à… con…” Cô bước đến gần hơn.
“Sẽ làm con khó chịu à?” Nghĩ đến đấy ngực ông nghe nằng nặng.
“Không. Con chỉ ngạc nhiên thôi mà. Thực lòng mà nói, mẹ trên thiên đường cũng không muốn bố phải cô đơn đâu.”
Nhớ về bà Judy, ông Hal lại băn khoăn liệu mình có muốn như vậy không. “Bố yêu mẹ con hơn cả…”
“Con biết chứ.” Melissa lại mỉm cười. “Tuy nhiên, bố còn nhớ nguyên tắc hẹn hò chứ ạ?”
“Nguyên tắc hẹn hò à?” Càng nhìn con gái, ôn càng nhớ vợ đến nỗi cổ họng ông nghẹn lại. Thế nhưng, từ sâu thẳm tâm hồn, ông nghe tiếng bà Judy nói trong giấc mơ. Quay lại và tiếp tục sống đi chứ, ông bạn già.
“Không quen với người xăm mình hay nhuộm màu tóc lạ này. Không hôn kiểu Pháp này – còn nữa, tốt hơn hết là bà ấy chưa từng thấy bên trong nhà tù bao giờ. Chẳng phải hồi con còn trẻ bố mẹ cũng bắt con phải tuân theo luật ấy ư?” Cô mỉm cười. “À, còn nữa. Không đeo khoen bấm lỗ gì hết. Bố bắt con bỏ một anh chàng cực kỳ đẹp trai chỉ vì anh ấy có xỏ lỗ tai đấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook