****

Jake nhìn Macy. Mắt cô đẫm lệ và má lấm đất - còn anh chưa bao giờ muốn ôm lấy một cô gái mà hôn như lúc này. "Đêm qua anh bị gọi đến hiện trường một vụ án. Chính vì thế Donaldson mới ngủ lại trong nhà em và..."

"Chuyện đó thì có liên quan gì với...?"

"Đêm qua có người bị giết."

Mắt cô mở lớn. "Là Billy ư?"

"Không. Anh vừa nói là anh chưa biết thêm tin gì về cậu ấy mà. Đó không phải Billy đâu." Jake bước qua khoảng giữa hai cây cà chua và ngồi xuống bên cô. "Nhưng trong cuộc gọi cho anh. Billy có nói Tanks vừa giết thêm một người nữa. Và lý do khiến Billy phải đến chỗ làm và theo sát em hôm đó là cậu ấy nhìn thấy địa chỉ của Papa's Pizza bị khanh tròn trong cuốn danh bạ điện thoại."

"Địa chỉ chỗ làm của tôi ư?" Mặt cô hơi biến sắc

Anh thấy cô cố gắng nuốt nước mắt vào trong để chứng tỏ với anh rằng cô không sợ. Quay lại luống cà chua, cô lấy thêm sợi dây và nhích đến cây kế tiếp. Anh chưa thấy cô gái nào cố gắng che đậy sự yếu đuối đến nhường ấy. Chính giây phút ấy anh ngộ ra rằng Macy không hề giống bất cứ cô gái nào anh từng quen. Cô là sự pha trộn của nhiều thái cực, quá nhu lẫn quá cương. Thật hiền dịu nhưng cũng lắm lời. Rất mềm yếu nhưng lại rất cứng rắn. Vừa biết tự lo nhưng cũng sẵn lòng đón nhận sự giúp đỡ từ người khác. Vô cùng sợ hãi nhưng cũng rất can đảm.

"Em không sao chứ?" Anh nhích lại gần cô hơn.

"Tôi còn lựa chọn nào khác đâu. Tôi phải không sao. Tôi chỉ mệt mỏi vì phải triền miên sống trong cảnh tuyệt vọng thế này!"

Anh ngồi xuống kẹp thân cây và cột chống. Cô cột cuống lá. Rồi chuyển sang cây bên cạnh.

Trong nửa tiếng đồng hồ kế tiếp, họ cùng lặng lẽ giúp nhau làm việc. Anh giữ. Cô buộc. Gần như họ không nói với nhau tiếng nào. Nhưng mỗi khi tay họ chạm vào nhau dưới tán lá thưa, anh như thế dòng điện chạy khắp người. Cô cũng cùng chung cảm giác ấy. Anh biết thế vì cô có ngẩng lên nhìn anh. Thậm chí có lúc, ngón tay cái của anh còn sượt qua khớp ngón tay cô. Khi họ làm việc bên nhau, anh chợt nghĩ nếu bố anh còn sống, chắc ông cũng quý cô. Đối với Jake, đó chính là thước đo để đánh giá một người con gái khi họ vượt qua ranh giới từ chỉ là một người bạn bình thường sang một người bạn đặc biệt. Macy là bạn đặc biệt. Làm thế nào mà chỉ trong một thời gian ngắn cô đã bước đến mức độ này, anh thật chẳng biết. Thậm chí họ còn chưa ân ái với nhau. Trong lúc bản năng thứ nhất của anh phải tìm ra chân phanh cho tâm trí, thì bản năng thứ hai lại hối thúc anh tăng tốc.

Cứ phóng đi, tiếng nói nội tâm thì thào.

Rốt cuộc họ đã đến cuối luống rau. Jake đứng lên phủi đất bám ở đầu gối. "Em phải ăn trưa chút gì đi. Để anh đưa em đi nhé."

"Tôi không đói," cô ương bướng.

"Thế em có ăn sáng chưa?"

"Tôi ăn tạm sữa chua rồi."

"Ăn thế không đủ chất. Để anh đưa em đi ăn hamburger nhé."

Cô lại vênh mặt lên. "Này anh Baldwin, anh không phải là người chăn dắt tôi."

"Phải, nhưng anh cũng đang cân nhắc để nhận vị trí ấy đây." Anh chùi ngón cái qua vết lấm trên má cô. Rồi anh tự cho phép mình luồn tay ra sau gáy cô. Cô đang đổ mồ hôi và những lọn tóc mềm mại, ẩm ướt chạm vào mu bàn tay anh. Anh phải cố cưỡng lại ước muốn được áp môi mình lên cổ, được nếm lấy cô cùng chút vị mồ hôi trên da, anh biết rằng vị của cô cũng sẽ giống y như thế khi anh được làm tình cùng cô.

"Nhưng tôi đang không nhận đơn xin việc," cô quạu quọ.

"Tốt, bởi vì anh không quan tâm đến những kẻ cạnh tranh với mình."

"Anh không nghe tôi nói rồi."Cô hất tay anh khỏi cổ mình. "Tôi không thích... thế này." Cô khoát tay chỉ khoảng cách giữa anh và cô.

Jake chưa bao giờ thiếu tự tin nhưng lời lẽ của cô động chạm đến bản ngã của anh. Cũng may bản ngã ấy rất vững vàng. "Em cần anh, Cô gái Pizza ạ."

"Tôi cần sự bảo vệ của anh thôi. Đồng ý. Tôi cần người cho tôi biết mọi thông tin về em trai mình. Nhưng tôi chỉ cần có thế thôi anh Baldwin à. Anh có hiểu tôi đang nói gì không đấy?"

"Hiểu." Anh tủm tỉm cười. "Chỉ có điều là anh không tin thôi. Giữa hai chúng ta đã có điều gì đấy rồi. Có lẽ là xung động bàn năng, hoặc duyên phận - anh không biết gọi tên nó là gì. Anh thậm chí còn không biết nó sẽ dẫn ta tới đâu nhưng anh vẫn muốn phóng tới để xem nó đến đâu."

"Tôi đã từng phóng đi như thế, và tôi không thích đích đến của nó." Cô quay lưng dợm bước đi.

"Nhưng lúc ấy em đã không phóng đi cùng anh."

"Đàn ông các anh đều như nhau cả thôi," cô nói với lại.

"Thế thật không công bằng."

"Ai bảo anh cuộc đời là công bằng đâu?" Cô bỏ đi.

Jake quyết định không ép cô. "Vậy mấy giờ em về nhà?"

"Anh đâu phải người giám hộ của tôi," Macy lặp lại. Cô không buồn nhìn lại một lần.

Anh để cô đi. Chỉ lần này thôi. Và sẽ không lâu đâu. Cô gái làm vườn nhiều lời, thâm sâu và thích đá vào hạ bộ của người khác này, người biết quan tâm lo lắng cho bữa ăn kẻ nghèo này, đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng anh, và anh nhất quyết giữ cô lại trong ấy.

Jake nán lại giữa vườn rau thêm ít phút nữa và liệt kê xem Macy có những đặc điểm nào khiến bố anh nhất định phải quý mến, rồi anh dợm bước ra xe. Chiếc xe màu đen của đặc vụ Mimms làm anh chú ý. Anh đến bên ra hiệu cho anh ta hạ kính xe xuống. Kính vẫn đóng im ỉm. Anh gõ lên lớp kính sậm mày. Chẳng có tiếng trả lời nào.

Đúng lúc ấy, anh thấy cửa sau xe ở phía đối diện hé mở. Chết thật! anh rút khẩu Glock đeo dưới cánh tay và chạy vòng qua xe. Cuống cuồng với lượng adrenaline tăng vùn vụt, anh giật mạnh cửa xe. Đặc vụ Mimms phủ phục xuống vô lăng. Rồi Jake nhìn thấy máu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương