Bất Công
5: Dây Thần Kinh Xấu Hổ


Quả nhiên, về nhà với bộ đồng phục thủng lỗ, Trần Kiết Nhiên lãnh đủ một trận mắng.

Dùng chìa khóa mở cửa, mẹ nàng đã làm xong bữa tối, Lương Nhu Khiết ngồi trên ghế sô pha thoải mái cắn hạt dưa, nghe thấy động tĩnh, mắt vẫn không rời ti vi, nói.

"Về rồi à, Tử Oánh tập luyện thế nào? Không quá sức chứ?"
"Con không sao, mẹ, hôm nay có món gì ngon không?" Trần Tử Oánh lột tất chân đá sang một bên, xỏ dép bông, cười cười chạy như bay đến bên người Lương Nhu Khiết, nàng sượt sượt làm nũng, đưa tay với lấy một ít hạt dưa.

Lương Nhu Khiết nhéo yêu chóp mũi nữ nhi, vui vẻ nói: "Không phải hôm qua con nói muốn ăn tôm sao? Hôm nay mẹ đã dậy từ rất sớm đến chợ cá lựa mấy con tôm tươi nhất, làm món tôm kho cho con.

"
"Oa, tôm kho a? Thích quá!" Trần Tử Oánh quấn lấy cổ Lương Nhu Khiết, "Chụt" một cái hôn lên má bà, nụ cười xán lạn: "Quả nhiên vẫn là mẹ tốt với con nhất!"
Lương Nhu Khiết cười hài lòng, nói: "Thỏ con, coi như con có lương tâm.

"
Khi còn trẻ Lương Nhu Khiết xinh đẹp xuất thần, tuy bây giờ đã trung niên, nếp nhăn trên mặt nhiều hơn, nhưng chỉ cần nhìn ngũ quan cũng biết thời niên thiếu bà kiều diễm đến mức nào, môi Trần Nhu Khiết đầy đặn, mà môi Trần Tử Oánh lại chúm chím tinh xảo, không chỉ không giống bà, mà ngay cả ba nàng - Trần Đại Chí cũng không giống.

Trần Kiết Nhiên chậm rãi tháo giây giày, nghe hai người nói chuyện, không góp vui câu nào, lẳng lặng xếp gọn gàng giày của mình và em gái lên kệ, nàng cúi đầu bước vào, nhẹ nhàng gọi một tiếng mẹ.

Hai đôi giày nằm đó, một đôi pizay mới tinh sáng bóng, một đôi khác lại ố màu đất muốn tẩy cũng không sạch, đế giày mòn tới không thể mòn hơn, dán đè lên những miếng chắp vá.

Lương Nhu Kiết theo tiếng giương mắt, nhìn thấy đồng phục trên người Trần Kiết Nhiên, ánh mắt một giây trước còn hiền hoà tươi cười giây sau liền biến sắc tối sầm.

Trần Nhu Khiết phủi người đứng lên, không chờ Trần Kiết Nhiên giải thích, đã the thé khởi xướng nóng giận: "Trần Kiết Nhiên đã xảy ra chuyện gì? Học đòi đánh nhau? Làm quần áo thành ra thế này? Ít nhiều gì năm nay đã sắp mười tám, tại sao từ sáng đến tối chỉ biết gây hoạ? Con cho rằng mẹ và ba kiếm tiền dễ dàng lắm sao? Nên mới tùy tiện giày xéo như thế?"

Trần Kiết Nhiên sớm đoán được sẽ xảy ra tình cảnh này, nhưng bị giáo huấn ngay trước mặt em gái, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ.

Đối mặt với Trần Nhu Khiết, nàng nắm chặt vạt áo, không dám lên tiếng phản bác, bởi vì bàn tay dùng sức quá mức, đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch, vết thương vừa kết vảy bị cọ xát, truyền đến một cơn đau, hình như một lần nữa rỉ máu.

Trần Tử Oánh thấy bầu không khí căng thẳng nghẹt thở, chủ động lên tiếng giảng hoà: "Mẹ, mẹ trách nhầm chị rồi, là do con bất cẩn, hôm nay chạy lên cầu thang vô ý bị ngã, chị vì muốn cứu con nên đồng phục mới rách, nếu không có chị ở đó, chắc là con không xong rồi, mẹ của con là người thấu tình đạt lý, đương nhiên sẽ không trách chị nữa đúng không? Con đói quá, chúng ta ăn cơm thôi! Không phải còn có tôm kho sao?"
Lương Nhu Khiết vừa nghe lửa giận hơi hạ xuống, xoay mặt nhìn Trần Tử Oánh cười cười: "Được, ăn cơm! Con mau đi rửa tay! cởi cặp sách xuống trước, quá nặng, lưng sẽ bị ép cong!" Trần Nhu Khiết đuổi theo bóng lưng Trần Tử Oánh luyên thuyên không ngừng.

Trần Tử Oánh ở trong phòng tắm rửa tay, không khỏi ôi lên một tiếng.

Trần Kiết Nhiên cũng muốn rửa tay, lúc này Trần Nhu Khiết oán giận giáng cho nàng một bạt tai lưu lại năm ngón đỏ phừng phừng: "Con nghĩ lại xem! từ nhỏ đến lớn con đã làm hỏng bao nhiêu món đồ? Ngay cả đồng phục nữ sinh, Tử Oánh mặc ba năm vẫn y như mới, còn con, thủng một lỗ lớn như thế! Chúng ta kiếm tiền rất cực khổ có biết hay không? Bây giờ đã là mấy giờ rồi, ba con còn đang tăng ca đấy! Tiền lương một tháng chỉ mấy ngàn tệ, đủ để con phá hoại mấy lần?"
Tuần trước Tuần Nhu Khiết mới đi làm móng, vừa sắc vừa nhọn, khẽ lướt qua trán, Trần Kiết Nhiên rất đau, đau không ít hơn lòng bàn tay bị chà xát, có điều nàng bị mắng mãi cũng quen rồi, tính khí mẹ nàng như thế, chỉ cần để mặc cho bà mắng, chờ mắng xong sẽ hết giận.

Nàng ngoan ngoãn đứng đó hứng trọn cơn thịnh nộ, vệt móng tay trên trán đau đến nỗi có chút choáng, càng khó chịu hơn chính là, nàng đã là thiếu nữ còn giống như đứa trẻ bị người lớn giáo huấn, Trần Nhu Khiết mở mắt trừng trừng nhìn chòng chọc vào cái lỗ lớn.

Áo len bên dưới đã mặc nhiều năm, giặt vô số lần, không những mất đi tác dụng giữ ấm, sợi len cũng bắt đầu bung ra, Trần Kiết Nhiên cẩn thận ghi nhớ, chờ đến tối, nối lại những chỗ này.

Lương Nhu Khiết nhìn dáng vẻ đầu đất này càng thêm giận, còn muốn moi móc từng việc từ khi Trần Kiết Nhiên còn bé đến nay, rằng nàng gây náo ra sao, nuôi nàng phung phí thế nào, vừa vặn Trần Tử Oánh rửa mặt xong, bước ra nói: "Mẹ, chị, sao hai người còn đứng đó, mau tới đây ăn cơm a?"
"Ôi, mẹ đến ngay!" Lương Nhu Kiết cao giọng đáp lời, lại nhìn đứa con gái vẫn cúi đầu không nói lời nào, rít qua kẽ răng: "Đúng là lợn chết không sợ nước sôi, nữ nhân lại không biết nhục nhã! Con không biết học tập em gái một ít hay sao?"
Trần Kiết Nhiên nãy giờ vẫn luôn im lặng chịu đựng, mãi đến khi nghe mẹ nói câu này, bàn tay nắm vạt áo liền run rẩy.

"Tránh ra!" Lương Nhu Khiết trực tiếp gạt Trần Kiết Nhiên sang một bên, nhấc bước đi tới nhà bếp.

Câu nói sau cùng của Lương Nhu Khiết đánh thẳng vào đầu nàng, không chỉ đau, mà còn cay đắng, Trần Kiết Nhiên đưa tay siết chặt lỗ hổng, ảo não thầm ước, giá như hôm nay nàng đi học sớm một chút thì tốt rồi.


Vậy thì sẽ không va vào Cố Quỳnh, đồng phục cũng không bị hỏng.

Trần Kiết Nhiên đã quen với việc ôm hết lỗi sai vào người, mà nàng quên lí do sáng nay nàng đi trễ, chính là bởi vì Lương Nhu Khiết một mực muốn nàng rửa chén xong mới được ra ngoài.

Phòng khách nhỏ hẹp, Trần Kiết Nhiên một mình đứng đó thật lâu, nàng gom hết lỗi lầm chất lên đầu mình, nhưng một câu nói: "Không biết nhục nhã" khiến nàng thực sự khó chịu, oan ức không thể giải bày, viền mắt ngập tràn nóng bỏng, mê man không biết làm thế nào để hoá giải, bất tri bất giác nước mắt bắt đầu đảo quanh, lại sợ bị phát hiện, mau mau lau sạch.

Trần Tử Oánh đợi mãi nhưng không thấy chị đến, lại gọi: "Chị! Nhanh tới dùng cơm a!"
"Đến ngay!" Trần Kiết Nhiên vội vàng xoa viền mắt, giọng nói có chút khàn.

Cùng lúc Trần Đại Chí đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Trần Kiết Nhiên thẫn thờ đứng đó, treo chìa khoá lên giá, một bên đổi giày một bên hỏi: "Đứng đây làm gì? Mẹ con đâu?"
Trần Kiết Nhiên vẫn chưa trả lời, Lương Nhu Khiết đã nói vọng ra: "Vừa nãy giáo huấn nàng hai câu, có lẽ là uất giận rồi đây! Trong mắt nàng căn bản không có người mẹ này!"
"Con! " Trần Kiết Nhiên mở miệng, bị Trần Đại Chí đánh gãy: "Được rồi, để sau hẵng nói, ăn cơm trước đi.

"
Hắn vỗ vỗ đầu Trần Kiết Nhiên, nhẹ giọng thở dài: "Ba biết.

"
Trần Kiết Nhiên dùng sức gạt ngang đuôi mắt, theo ba tiến vào nhà bếp.

Thứ bảy, Lương Nhu Khiết đặc biệt chuẩn bị mấy món ngon, ngoại trừ tôm kho mà Trần Tử Oánh muốn ăn, còn có đậu ve xào thịt, canh gan heo kỷ tử, và một đĩa đậu rang thanh nha.

Trên bàn ăn, Trần Tử Oánh luyên thuyên kể về buổi diễn tập cuối cùng, còn nói tuần sau sẽ là hội diễn chính thức, ba ba và ma ma nhất định phải đến xem.


Nữ nhi ưu tú như vậy, Trần Đại Chí và Lương Nhu Khiết đương nhiên rất cao hứng, Trần Đại Chí cười to, gắp một con tôm thả vào chén Trần Tử Oánh, cất cao giọng, nói: "Con gái của ba lên sân khấu biểu diễn làm sao ba có thể vắng mặt, được, ba và mẹ nhất định sẽ đến, Tử Oánh giỏi như vậy, đây, thưởng cho con!"
Lương Nhu Khiết cười quở trách: "Anh muốn cho con gái ăn cả vỏ a? Thật là, cũng không biết bóc vỏ cho nữ nhi.

" Bà nói xong tự mình giúp Trần Tử Oánh lột tôm, sau đó đặt lại vào bát: "Mau nếm thử.

"
"Ngon ngon! Tay nghề của mẹ sánh ngang đầu bếp năm sao, cơm mẹ nấu có thể không ngon sao?"
Lương Khiết Nhu được nàng khen ngợi, trong lòng như nở hoa, cười đến hai má run rẩy.

Trần Kiết Nhiên ngồi bên cạnh âm thầm bưng bát cơm ăn, không tham gia vào cuộc trò chuyện náo nhiệt.

Mấy con tôm bóng bẩy đẹp mắt, nhìn thôi cũng khiến người ta nhỏ dãi, nhưng Trần Kiết Nhiên không quan tâm, toàn tâm toàn ý ăn dĩa đậu phộng rang trước mặt, không ngừng lùa cơm vào miệng.

Cơm nóng đúng là ngon hơn nhiều, vừa thơm vừa mềm, không hề mắc nghẹn.

"Sao chỉ có mình con ăn a? Chị, chị cũng ăn đi!" Trần Tử Oánh lột một con tôm, đặt vào bát cơm Trần Kiết Nhiên.

Trần Kiết Nhiên ngưng đũa, sốt sắng nhìn sắc mặt bà Trần, không chút chần chừ gắp ngược con tôm thả vào chén Trần Tử Oánh, cười nhợt nhạt: "Tử Oánh, em vất vả cả ngày hôm nay, nên ăn nhiều vào, hơn nữa chị cũng không thích ăn tôm.

"
Sắc mặt Lương Nhu Khiết tốt hơn rất nhiều, gật gù hưởng ứng, thái độ không còn lạnh nhạt như trước.

Trần Kiết Nhiên rất cao hứng, tiếp tục lùa cơm vào miệng.

Yêu cầu của nàng không cao, chỉ cần có đủ cơm ấm lấp bụng đã thấy hài lòng, mà đối với người chỉ cần ăn cơm trắng cũng thấy hạnh phúc, thì những thứ không thuộc về mình, nàng không mơ tưởng và cũng không cần.


Ngày trước là không dám đòi hỏi, hiện tại là không muốn.

Dùng xong bữa tối, Trần Đại Chí xem công việc của ngày mai, Lương Nhu Khiết trở về phòng xem phim, Trần Tử Oánh làm bài tập, Trần Kiết Nhiên ở lại phòng bếp dọn rửa chén bát.

Vết thương trên tay còn mới, theo lý không nên đụng nước, nhưng Trần Kiết Nhiên không thể để ý nhiều như vậy, nhanh nhẹn dọn dẹp bàn ăn, khi dọn tới dĩa tôm kho, bên trong còn vương lại chút nước sốt, rất thơm, nàng do dự một chút, muốn nếm thử mùi vị, trong đầu lại vang lên câu nói của Lương Nhu Khiết "Không biết nhục nhã", bàn tay như bị điện giật vội vã rụt về, tiếp tục rửa bát.

Thứ không thuộc về mình, nàng không cần.

Trần Kiết Nhiên vừa rửa bát vừa mơ mộng, chờ đến khi thi đỗ đại học, có thể tự mình kiếm tiền, đến lúc đó muốn ăn gì, muốn thứ gì, nàng đều có thể tự mua cho mình.

Trần Kiết Nhiên muốn mau mau trưởng thành, kiếm một công việc ổn định, có một người quan tâm, nếu may mắn còn có thể có một bảo bảo đáng yêu.

Đây là nguyện vọng lớn nhất trong đời nàng, mặc kệ là con gái hay con trai, nàng sẽ dành trọn tình yêu, không để trẻ con phải chịu ủy khuất.

Nếu không phải vì câu nói đó của Cố Quỳnh, nguyện vọng của Trần Kiết Nhiên, vốn có thể thành sự thật.

- -------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chú: Hán ngữ trung, "Hắn" cũng có thể dùng để phiếm chỉ giới tính không rõ bất kỳ cá thể, cũng không trọng nam khinh nữ tâm ý, mời chớ quá đáng giải thích.

-----------------------
Cảm tạ tại 2020-07-09 20:12:58~2020-07-10 22:18:57 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra lựu đạn tiểu thiên sứ: Bách Hợp tra công giới đỉnh lưu Du Khinh Hàn 1 cái;
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Sửa chữa nick name 3 cái; hoa nở phú quý, xuyên quần lót Đại thúc 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Gián đoạn tính thiên tài 10 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương