Bất Công
-
4: Sinh Đôi
Trần Kiết Nhiên chưa về, nàng đi trên con đường quen thuộc hướng tới hậu trường.
Lễ nhà giáo sắp tới, hôm nay là buổi diễn tập cuối cùng, toàn thể học sinh có mặt trong buổi diễn đều tham gia, hậu trường đông đúc hơn ngày thường.
Trần Kiết Nhiên vén rèm lên, đập vào mắt là đồng học mặc áo quần diễn xuất sặc sỡ, hoá trang sinh động, trong phòng thơm nức mũi, nàng vừa đi vào không cẩn thận suýt chút nữa thì ngã nhào, mất một lúc để thích ứng mới đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm.
"Chị!"
Bả vai Trần Kiết Nhiên bị vỗ một cái, nàng quay đầu nhìn lại, nở nụ cười: "Tử Oánh, hôm nay em thật đẹp!"
Trước mắt nàng là thiếu nữ dáng ngọc yêu kiều, trên người mặc một bộ cổ phục màu lam, hai cái tay áo xoã dài thướt tha lả lướt.
"Thật sao? Chị cũng cảm thấy rất đẹp phải không?" Khuôn mặt thiếu nữ được trang điểm kỹ càng, tóc búi cao, để lộ phần gáy trắng trẻo và xương quai xanh tao nhã, hai má điểm phấn hồng, lông mày lá liễu, hàng mi đen dài cong vút, đuôi mắt được vẽ thêm vài điểm nhấn cùng màu với trang phục, hai mắt lấp lánh trắng đen phân biệt rõ ràng, sống mũi cao thẳng tắp, khiến tổng quan gương mặt thêm sinh động.
Thiếu nữ nhận được lời khen ngợi thì hết sức vui vẻ, đứng trước mặt Trần Kiết Nhiên xoay một vòng, váy áo mềm mại phiêu phiêu, càng toát lên phong thái yểu điệu tựa dương liễu, đám nam sinh trong phòng hoá trang nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.
"Thật, bình thường Tử Oánh đã rất đẹp, chỉ cần trang điểm một chút, liền sánh bằng tứ đại mỹ nhân!" Trần Kiết Nhiên xưa nay kiệm lời, lúc này đúng là mở ra máy hát, khen tới tấp một trận, thiếu nữ che miệng tủm tỉm cười.
Vị thiếu nữ xinh đẹp này chính là Trần Tử Oánh em gái sinh đôi của Trần Kiết Nhiên.
Người ngoài nhìn vào Trần Kiêt Nhiên và Trần Tử Oánh, nhất định sẽ kiên quyết cho rằng hai người không hề có mối liên hệ nào, càng không tưởng tượng nổi các nàng là chị em ruột, huống chi là sinh đôi!
Làm sao có thể? Một thì vô cùng bình thường giữa biển người, một lại rất nổi bật, Chiều cao khác biệt rõ rệt, Trần Kiết Nhiên miễn cưỡng vượt qua 1m60, mà Trần Tử Oánh cao hơn nàng khoảng chừng 10cm, điều khác biệt lớn nhất là khi các nàng đứng giữa đám đông, chỉ cần tùy tiện quét mắt, người thu hút sự chú ý hiển nhiên là Trần Tử Oánh.
Từ nhỏ đến lớn, cho dù là ai, khi biết Trần Tử Oánh và Trần Kiết Nhiên là chị em sinh đôi, đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Nhưng chính xác hai người là song sinh khác trứng.
Sinh ra cùng một ngày, cùng nhau lớn lên, có điều, Trần Kiết Nhiên giống bố, Trần Tử Oánh giống mẹ.
Bạn bè của Trần Đại Chí luôn nói số hắn may mắn, theo đuổi được mẹ của các nàng, ngày trẻ bà xinh như hoa như ngọc, trai tráng đeo đuổi đến tận cửa đếm không xuể, nhưng bà nhìn ai cũng không lọt mắt, lại chọn trúng Trần Đại Chí xấu xí, toàn tâm toàn ý muốn cùng hắn xây dựng gia đình, sau đó sinh ra một cặp sinh đôi, cuộc sống tạm ổn sau khi trải qua khó khăn, và hoàn mỹ hơn khi hai cô con gái ra đời.
"Chị, đồng phục sao thế này?" từ nãy đến giờ Trần Tử Oánh cao hứng, lúc này tâm tình bình tĩnh, mới chú ý tới cái lỗ to trước ngực Trần Kiết Nhiên, hàng lông mày nhíu chặt: "Có phải lại có người bắt nạt chị? Người đó là ai, để em xử lý!"
Trần Tử Oánh vừa nói vừa xắn tay áo lên, sắc mặt giận dữ, cũng không quản trên người còn đang mặc quần áo diễn xuất, tư thế hùng hổ, Trần Kiết Nhiên bắt lấy cánh tay của nàng, bận bịu kéo nàng trở về: "Không có, không ai bắt nạt chị! Tử Oánh, em bình tĩnh một chút, lúc này đồng học đã về hết rồi, em muốn xử lý ai đây?"
Trần Tử Oánh nghe xong, bình tĩnh trở lại, tiếp tục truy hỏi: "Vậy nói cho em biết, đồng phục vì sao ra nông nỗi này?"
"Là...Là..." Trần Kiết Nhiên sợ em gái kích động, không biết bắt đầu từ đâu.
Từ nhỏ đã luôn như vậy, Trần Kiết Nhiên ra ngoài chơi bị bé trai đẩy ngã, sau khi Trần Tử Oánh biết được, không nói hai lời, tìm đến phục kích trước cửa nhà, chờ tới lúc hắn đi ra thì đánh lấy đánh để, đánh đến nỗi hàm răng cửa không còn một cái! Với cái tính tình nóng nảy này, nếu để nàng biết đồng phục hư hỏng là vì Cố Quỳnh gây tai nạn? Không phải sẽ xảy ra chuyện lớn sao.
Tình thế cấp bách, Trần Kiết Nhiên nhanh trí, vội nói: "Sáng nay đi học muộn, lên lầu quá gấp, không cẩn thận bị ngã, đồng phục móc vào tay vịn cầu thang nên mới thành ra thế này, không tin em xem, tay cũng bị xi măng trên đất làm trầy." Nàng giơ bàn tay lên cho Trần Tử Oánh xem.
Trần Tử Oánh nhìn, quả nhiên đều là vết thương mới, nhẹ nhàng đón lấy bàn tay, tỉ mỉ kiểm tra vết thương, chỉ sợ làm nàng đau, cắn môi, hỏi: "Bôi thuốc chưa? Có đau không?"
"Vết thương nhỏ, đã kết vảy rồi, không vấn đề gì." Trần Kiết Nhiên nhìn em gái cười khúc khích.
"Trong mắt chị, nào có chuyện gì là việc lớn." Trần Tử Oánh nhăn mũi: "Chị, chờ em một chút." Nàng nói xong, xoay người chạy đi.
Trần Kiết Nhiên không biết nàng đi đâu, chỉ thấy khi quay về, trong tay đã cầm theo một tuýp thuốc mỡ.
Trần Tử Oánh nặn thuốc ra, đưa tuýp thuốc cho Trần Kiết Nhiên: "Chị cầm lấy."
Trần Kiết Nhiên ngoan ngoãn nhận lấy.
Trần Tử Oánh nâng tay chị, tinh tế tra thuốc mỡ, cẩn thận dịu dàng, sau đó dùng khăn tay của mình vây kín vết thương, nói: "Tay kia nữa."
Trần Tử Oánh tỉ mỉ chăm sóc bàn tay còn lại, xong xuôi mọi việc, hướng về nàng: "Như vậy là được rồi."
Trần Kiết Nhiên dơ hai tay lên nhìn một chút, dở khóc dở cười: "Tử Oánh, chị còn phải làm việc a?"
"Việc gì? Em làm thay chị không được sao?" Trần Tử Oánh thổi tóc mái, trừng mắt.
Trần Kiết Nhiên nhìn cô em gái xinh đẹp, không còn gì để nói.
Trần Tử Oánh vừa diễn tập xong, sau đó giúp chị gái băng bó vết thương, lúc này mới có thời gian tẩy trang.
Trần Kiết Nhiên đi tới ngồi xuống, Trần Tử Oánh thấy vậy liền lệch thân thể, tựa vào vai chị, Trần Kiết Nhiên cười cười đẩy ra: "Mau ngồi thẳng lên, sẽ làm tóc bị rối."
"Em ngồi không nổi!" Trần Tử Oánh ôm lấy cánh tay Trần Kiết Nhiên, tựa như đứa trên ôm món đồ chơi vào lòng không buông, cười hì hì, nói: "Chị, Chị thật mềm mại a, ngay cả xương cũng thế, ôm thật thoải mái."
Trần Kiết Nhiên cười theo, nhẹ mắng: "Nói hưu nói vượn."
Chỉ trước mặt Trần Tử Oánh, Trần Kiết Nhiên mới thả lỏng như vậy, các nàng là chị em huyết nhục tương liên, tâm ý tương thông, tâm sự trong lòng xưa nay không dối gạt Trần Tử Oánh, mà Trần Tử Oánh ngay cả bí mật nhỏ cũng kể cho nàng nghe, Trần Kiết Nhiên là người quan trọng nhất trong lòng Trần Tử Oánh, thậm chí còn quan trọng hơn cả ba mẹ.
Trần Tử Oánh tựa vào vai Trần Kiết Nhiên, nhìn chằm chằm gò má của nàng.
Lỗ tai Trần Kiết Nhiên rất đặc biệt, vành tai nhỏ nhúc nhích theo động tác tay, xem ra rất mềm, Trần Tử Oánh chăm chú nhìn một lúc, cảm thấy thú vị, với tay nắm lấy.
Trần Kiết Nhiên không đưa mắt nhìn theo, chỉ cười: "Nắm tai chị làm gì?"
"Tai chị thật mềm mại đáng yêu.
Em không chỉ muốn nắm, còn muốn cắn một cái đây này."
"Thôi đừng." Trần Kiết Nhiên cười nói: "Lỡ như cắn hỏng, chị phải làm người tàn tật?"
"Nhưng em muốn cắn!"
Trần Tử Oánh làm bộ duỗi cổ hướng tới, hô hấp phả vào cổ người bên cạnh, Trần Kiết Nhiên sợ ngứa, một bên né tránh một bên cười khanh khách không ngừng, hai chị em gây nháo một hồi, không chú ý ánh mắt của những người đứng trong góc nhỏ.
Chính là Cố Quỳnh và Diêu Dao vừa đi vào hậu trường.
Cố Quỳnh nhìn hai người trước mắt dính cùng một chỗ cười cười đùa đùa, trong mắt thâm trầm, ngón tay bám vào khung cửa, hầu như đâm thủng một lỗ.
Cô nhìn người bên cạnh Trần Tử Oánh, không phải là nữ sinh nghèo túng thích trộm vặt ngồi cùng bàn với cô hay sao? Cô cười lạnh, thầm nghĩ, không tệ, bề ngoài xấu xí, nhưng rất có bản lĩnh, thành công làm thân với Trần Tử Oánh, thực sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Diêu Dao cũng ngạc nhiên tán thưởng: "Ồ, kia không phải nữ sinh ngồi cùng bàn sao? Hai người thật có duyên, buổi chiều nàng vừa đắc tội với cậu, lúc này lại đoạt sự tín nhiệm của người con gái cậu coi trọng, Cố Đại tiểu thư, cậu nên làm gì đây?"
"Còn làm gì." Cố Quỳnh dựa vào cửa, cười khi dễ: "Đoạt lại là được rồi."
Người như Trần Kiết Nhiên, một là không xinh đẹp, hai là không có bản lĩnh, ba là nhu nhược, muốn cướp thứ trong tay nàng, còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay? Nói không chừng sau khi Cô đoạt được người, nàng đến khóc cũng không dám khóc trước mặt Cố Quỳnh, chỉ có thể trốn trong chăn len lén lau nước mắt.
Cố Quỳnh vừa nghĩ đến hình ảnh đó, nhất thời tâm tình hưng phấn, nhẹ nhàng đi tới, đứng trước mặt hai người.
Một giây trước, Trần Kiết Nhiên vẫn cười đùa với Trần Tử Oánh, lúc này phát hiện có tiếng bước chân, lập tức rụt tay lại, thu dọn vẻ mặt, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tử Oánh đừng nghịch, có người đến rồi."
Trần Tử Oánh bất mãn, cau mày ngẩng đầu, trong mắt đầy địch ý: "Có việc gì?"
Cố Quỳnh nở nụ cười, duỗi tay hướng về phía nữ sinh: "Vừa nãy, Mình thấy cậu múa cũng không tệ, cho nên muốn kết giao bằng hữu.
Tự giới thiệu một chút, mình là Cố Quỳnh."
Trần Kiết Nhiên cúi đầu thu dọn đồ đạc, nghe giọng nói kia vang lên bên tai, nàng dừng động tác, cảnh giác nhìn lên.
Mỗi ngày người muốn tiếp cận Trần Tử Oánh không mười cũng tám, nàng đã sớm quen với việc này, có điều người này đột ngột đi tới, quấy rối bầu không khí vui vẻ của các nàng, đáy lòng vung lên căm ghét, lại cảm nhận được thân thể Trần Kiết Nhiên cứng đờ, ác cảm đối với nữ sinh kia càng mãnh liệt, nàng hừ lạnh một tiếng, để mặc bàn tay kia hờ hững trong không trung.
"Bất kể cô là ai? Tôi cũng không muốn."
Cố Quỳnh nhìn nàng quay mặt sang hướng khác, cây ớt nhỏ hừng hực cá tính, vẻ mặt tức giận đặc biệt linh động, rất hợp khẩu vị Cố Quỳnh, Cô bị cự tuyệt cũng không tức giận, khéo léo lôi kéo nụ cươi lên môi, tiện tay kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Trần Tử Oánh, nâng cằm nhìn nàng: "Nhưng mình rất muốn kết bạn với cậu a, làm thế nào bây giờ?"
Trần Tử Oánh đang muốn trả đũa, liền bị Trần Kiết Nhiên kéo kéo tay áo, nàng cúi đầu, nghe Trần Kiết Nhiên nhỏ giọng khuyên bảo: "Tử Oánh, bỏ đi, chúng ta về nhà, muộn rồi."
Mùa đông trời tối rất nhanh, lúc này bên ngoài đã đen kịt, ánh đèn thắp sáng sân trường.
Trần Tử Oánh nói: "Được, em đi thay quần áo, chị chờ em một chút." Dứt lời, nàng đứng dậy rời đi.
Cố Quỳnh liếc mắt nhìn Trần Kiết Nhiên, ý tứ sâu xa châm chọc nói: "Chị chị em em thân mật như vậy? Trần Kiết Nhiên, không nhìn ra bề ngoài có vẻ thành thật, nhưng lại có nhã hứng chơi đùa đến mức này?"
Trần Kiết Nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Cố Quỳnh, chỉ cảm thấy lời cô nói có thâm ý gì đó, nhưng lại không hiểu.
Nàng không thèm để ý, quay lưng trầm mặc tỏ vẻ khinh thường.
Buổi sáng, người này va chạm với cô, buổi trưa lấy trộm điện thoại, bây giờ còn đi trước một bước cướp mất người cô để ý, phẫn nộ trong lòng không cách nào đè nén, đã vậy còn dám quay lưng?
Tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu! Cố Quỳnh duỗi chân kéo ghế lại, mạnh mẽ xoay cả người lẫn ghế đối diện với mình, lạnh lùng: "Thế nào, dám làm không dám chịu? Không bằng để tôi nói cho Trần Tử Oánh biết việc tốt cô đã làm? Để xem nàng còn gọi cô thân thiết như vậy hay không?"
Trần Kiết Nhiên nghe xong, hai mắt trợn tròn, phản bác: "Mình không trộm điện thoại của cậu!"
"Cô nói không là không sao? Ai có thể chứng minh?"
"Còn cậu có gì chứng minh là mình trộm?"
"Trong phòng học chỉ có một mình cô, không phải cô thì là ai?" Cố Quỳnh hướng thân thể về phía trước thăm dò, đầu gối hai người va vào nhau.
"Cậu!" Trần Kiết Nhiên nói không lại Cố Quỳnh, tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi: "Ngang ngược không biết lý lẽ!"
"Tôi ngang ngược không biết lý lẽ?" Cố Quỳnh cười thành tiếng, đang muốn tiếp tục trào phúng, vừa vặn bên tai vang lên âm thanh tràn ngập lửa giận, Trần Tử Oánh hét lớn: "Cô đang làm cái gì!?"
Cố Quỳnh còn chưa kịp quay đầu, Trần Tử Oánh đã nhanh chân chạy đến tách hai người ra, nàng kéo Trần Kiết Nhiên ra sau lưng, giận dữ nhìn chằm chằm Cố Quỳnh: "Cô nghĩ mình là ai? Dám bắt nạt chị tôi?"
Trần Tử Oánh đã tẩy trang, trên mặt không còn tô điểm những thứ ngổn ngang, ngũ quan càng tự nhiên hơn, lông mi còn vương thủy châu, con ngươi như vừa được nước mưa giội rửa, trong suốt thấy đáy, nét mặt đang thể hiện rõ sự phẫn nộ, nhưng Cố Quỳnh lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Cố Quỳnh vừa thấy nàng thì cơn giận biến mất, cười ha hả nói: "Không phải bắt nạt, Mình đang giỡn với cậu ấy."
Trần tử oánh cười lạnh: "Cô có tư cách gì mà đùa giỡn với chị ấy? Cút!"
Biểu cảm tức giận kèm theo chữ "Cút" làm Cố Quỳnh giật bắn cả người, ý cười trên mặt càng sâu: "Thật sự chỉ giỡn mà thôi, mình và Trần Kiết Nhiên là đồng học cùng bàn, không tin cứ việc hỏi cậu ấy."
Trần Tử Oánh xoay đầu, nghi hoặc nhìn Trần Kiết Nhiên.
Trần Kiết Nhiên rơi vào căng thẳng, nàng sợ Cố Quỳnh lại nói mình là kẻ trộm, đành cố nặn ra một nụ cười khó coi hơn khóc: "Ừm, là bạn ngồi cùng bàn, mới chuyển đến."
Lời này vừa nói, Trần Tử Oánh nâng cao cảnh giác nhìn Cố Quỳnh, không nói gì, chỉ hừ một tiếng, kéo tay Trần Kiết Nhiên rời đi, không muốn phí thêm dù chỉ nửa giây với nữ sinh kia.
Trần Tử Oánh lướt qua, lưu lại mùi hương nhàn nhạt, không giống mùi vị Trần Kiết Nhiên quê mùa cổ xưa, còn mang theo tư vị của đồ ăn thừa.
Cố Quỳnh ngửi một cái, liền ngã vào say đắm.
Chờ Trần Tử Oánh và Trần Kiết Nhiên đi rồi, Diêu Dao vừa kết thúc cuộc nói chuyện với đội trưởng đội văn nghệ, đi tới đưa mắt nhìn quanh, hỏi: "Các nàng đâu?"
"Ai?"
"Trần Tử Oánh và chị của nàng?"
"Đi rồi..." Cái gì? Lời vừa chảy qua đầu lưỡi, Cố Quỳnh sững sờ: "Cậu vừa nói Tử Oánh và ai?"
"Chị của nàng a!"
"Cậu nói Trần Kiết Nhiên là chị của Trần Tử Oánh?" Cố Quỳnh có chút mơ màng, vô thức hỏi thêm một lần: "Chị gái ruột?"
"A! Mình vừa mới hỏi thăm, là chị em sinh đôi đó!" Mặt mày Diêu Dao hớn hở: "Cậu nói xem có phải rất thần kỳ hay không, cùng một mẹ sinh ra, chiều cao khác biệt không nói, em gái xinh đẹp hơn người nhưng người chị lại xấu xí đến vậy, cậu nghĩ Trần Kiết Nhiên sống dưới hào quang của em gái nhiều năm như vậy, có sinh ra bóng ma tâm lý hay không? Nếu là mình, khẳng định sẽ không muốn sống, oán thán ông trời thật bất công a..."
Trần Tử Oánh không cẩn thận đánh rơi USB ở hậu trường, nên Trần Kiết Nhiên quay lại tìm, vừa lúc nghe được câu nói vừa rồi.
Nàng dừng bước, phát ra tiếng động khá lớn, Cố Quỳnh và Diêu Dao nghe tiếng quay đầu, sáu mắt nhìn nhau.
Diêu Dao bị bắt quả tang nói xấu sau lưng người khác, vẻ mặt lúng túng tìm lí do mau mau tránh đi.
Trần Kiết Nhiên cắn môi, một câu cũng không nói, cúi đầu xoay người đi vào phòng hoá trang, bước chân vội vã, khi đi ngang cánh cửa, cả người lảo đảo, bóng lưng trông rất buồn cười.
Cố Quỳnh vẫn ngửi thấy tư vị đồ ăn thừa bám riết quanh thân nữ sinh, đồng thời dẫn theo hương thơm thoang thoảng của Trần Tử Oánh, mùi vị thanh nhã không thích hợp xuất hiện trên người nàng.
Trần Kiết Nhiên cúi đầu rất sâu, không tránh khỏi lộ ra vết sẹo bên tai, màu trắng bệch.
Cố Quỳnh thấy nàng nâng tay xoa xoa con mắt, bàn tay được cái khăn lụa hồng phấn bao bọc, hoàn toàn bất đồng với bộ đồng phục nữ sinh đã phai màu.
Hơn nữa trên tay có rất nhiều vết chai sạn, vừa nhìn đã biết phải làm việc quanh năm mới hình thành dấu vết.
Cố Quỳnh nhớ lại bàn tay xinh đẹp của Trần Tử Oánh, ngón tay thon dài mềm mại thậm chí có thể búng ra nước.
- -----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bài này chỉ do hư cấu, mời chớ mô phỏng theo.
Mặt khác bài này chỉ thích hợp tam quan thành hình, có độc lập suy nghĩ năng lực độc giả quan sát, mời các vị độc giả làm rõ sai trái, phân rõ thiện ác, văn trung nhân làm ác tác giả trước sau nắm phê phán thái độ, phản đối với bất kỳ người nào noi theo.
----------
Cảm tạ tại 2020-07-08 20:32:41~2020-07-09 20:12:58 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra hoả tiễn tiểu thiên sứ: Bách Hợp tra công giới đỉnh lưu Du Khinh Hàn 1 cái;
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Xuyên quần lót Đại thúc, Diệp Tu 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: A Ly 10 bình; Đới Manh ngoài vòng tròn bạn gái 2 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook