Trong phòng khách tiền viện, Cố Vọng Thư cùng Diệp lão tướng quân và mấy cữu cữu nói chuyện.

"Ngay cả Thư nhi cũng thành gia rồi, ta thật sự đã già rồi." Diệp lão tướng quân cảm khái.

Diệp Thần Vũ từ bên ngoài đi vào, cười nói: "Tổ phụ, lời nói như vậy, người mỗi ngày đều nói. Cho dù là bất chuyện gì, ở phía sau người luôn phải thêm một câu "Ta già rồi"..."

Mọi người cùng cười ha ha.

Diệp lão tướng quân cười mắng: "Tiểu tử thối, tuổi tác không lớn, nhưng lá gan lại không nhỏ, ngay cả ta ngươi cũng dám giễu cợt."

Lại nói cười một hồi, Cố Vọng Thư nói có việc, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Diệp Cẩn Trạch gọi hắn lại, hai người đi sương phòng bên cạnh nói chuyện.

"......Mấy ngày trước Diêu các lão đến tìm ta, nói bóng nói gió hỏi chuyện cháu gái của ông ta." Diệp Cẩn Trạch nhấp một ngụm trà, mặt không chút thay đổi: "Diêu gia và Diệp gia thân nhau mấy đời, quan hệ luôn rất tốt. Ông ta khóc nước mắt nước mũi đầy mặt... Trong lòng ta cũng không dễ chịu."

Cố Vọng Thư ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩn Trạch, Nhị cữu là người thông minh nhất Diệp gia, hẳn là đoán ra chuyện này có quan hệ với hắn.

"Nói đi, có phải là do con làm hay không?"

Cố Vọng Thư lạnh lùng mở miệng: "Là con làm. Nàng ấy đáng chết!"


"Con..." Diệp Cẩn Trạch có chút kinh hãi, hắn phỏng đoán sự mất tích của Diêu Cẩm Khê có liên quan đến cháu trai, nhưng không ngờ lại là do hắn làm.

"Rốt cuộc là vì sao? Diêu các lão làm người nhân hậu, bình thường đối với con cũng có nhiều dìu dắt. Diêu Cẩm Khê là cháu gái yêu thích của ông ta, được đích thân ông ta nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ."

Cố Vọng Thư bước tới cửa, đứng quay lưng về phía Diệp Cẩn Trạch: "Người hỏi con tại sao? Diêu Cẩm Khê lòng dạ độc ác, bởi vì h@m muốn cá nhân của mình mà đi đẩy vợ của con xuống vách núi. Tình hình ngày hôm đó Nhị cữu cũng nhìn thấy... Con không cần phải giải thích nữa."

"Người như vậy, chẳng lẽ không đáng chết sao?!"

Diệp Cẩn Trạch không nói gì, hắn đang gian nan tiêu hóa sự thật. Rất khó tưởng tượng, Diêu Cẩm Khê mà hắn đã gặp là một tiểu thư khuê các yểu điệu, sao lại làm ra chuyện độc ác như vậy?

"Nhị cữu không tin?" Người thanh niên "Hừ" một tiếng, "Con đường đường là một đại học sĩ đông các, còn không đến mức bởi vì một người phụ nữ mà đi nói dối."

"..." Hắn không phải không tin cháu trai cả, mà là đang suy nghĩ một chuyện khác, Diệp Cẩn Trạch nhíu chặt mày: "Con không sợ Diêu các lão sau khi biết chân tướng sự thật, sẽ trả thù con sao? Diêu gia của ông ta ở trong triều đình nền móng vững chắc, cũng hoàn toàn có cách để đến động con."

"Nhị cữu cảm thấy con sẽ sợ?" Cố Vọng Thư nói xong, đầu cũng không quay đầu lại, đi thẳng.

Diệp Cẩn Trạch cười khổ lắc đầu. Theo tính cách của cháu trai cả, thật đúng là sẽ không sợ. Chỉ là, hắn thân làm cữu cữu của người ta, cũng phải nghĩ biện pháp hỗ trợ người nhà mình mới đúng...

Cố Vọng Thư vừa ra khỏi sương phòng không lâu đã bị Diệp Thần Vũ ngăn lại. Trong số những người anh em họ, hai người họ được coi là thân mật.

"Ngươi định làm gì?" Sắc mặt người thanh niên có chút không tốt.

Diệp Thần Vũ "hi hi" cười: "Nhị biểu ca... Ta muốn đến thăm Nhị biểu tẩu."

Người thanh niên dừng bước, nghiêm túc quan sát hắn một cái. Diệp Thần Vũ mặc trực cư Trúc Diệp Thanh lụa Hàng Châu, dung nhan xinh đẹp, thanh tú tự nhiên. Quả thực còn tinh xảo hơn cả phụ nữ.

Cố Vọng Thư chậm rãi lắc đầu: "Không được." Vừa nói xong, liền đi về phía trước.

"A, Nhị biểu ca, vì sao không được? Thân làm biểu đệ, bái phỏng biểu tẩu là chuyện bình thường mà..." Diệp Thần Vũ tăng tốc bước chân đuổi theo.

"Nàng ấy rất mệt, ngươi ngày hôm khác hẵn đến."

"Cái gì mà nàng ấy rất mệt?" Diệp Thần Vũ đột nhiên nở nụ cười: "Người đã làm chuyện xấu gì vậy?"

Cố Vọng Thư nhịn không được, "Diệp Thần Vũ, nếu ngươi dám đi theo, có tin ta để cho ngươi đi chà ngựa không?"


"Nhị biểu ca..." Vẻ mặt Diệp Thần Vũ khóc tang đứng tại chỗ. Hắn làm sao không dám tin?

Tháng trước ngũ đệ Diệp Thần Hạo không biết đắc tội với Nhị biểu ca như thế nào. Bị phụ thân ép buộc đi chà ngựa mười ngày. Bây giờ, hắn ta chỉ cần thấy chuồng ngực từ phía xa là sẽ nôn mửa.

Lúc Cố Vọng Thư tiến vào "Thu Thủy Cư", Tân Hà đang chỉ đạo nha đầu, bà già dọn đồ đạc, bận không ngơi tay. Hắn đại khái nhìn một cái, hình như là của hồi môn nàng mang tới.

"Tứ thúc." Tân Hà vừa kêu một tiếng, liền thay đổi miệng: "Phu... quân, chàng đã trở lại." Xưng hô hắn là phu quân, nàng rất không thích ứng. Không biết hắn cảm giác thế nào, dù sao chính nàng cũng nổi da gà.

Cố Vọng Thư giống như rất hài lòng, khóe miệng nhếch lên, xoa xoa mái tóc của nàng.

Tân Hà trốn tránh, làm gì giống như đối xử với trẻ con, lúc ở nhà mẫu thân, ca ca cũng thích xoa tóc nàng, "Chàng ăn cơm chưa?"

Cố Vọng Thư lắc đầu.

"Chàng muốn ăn gì? Thiếp sẽ kêu nhà bếp nhỏ làm cho chàng." Tân Hà đi tới trước mặt hắn, ngửa mặt hỏi. Hắn cao quá, không biết nó tăng trưởng như thế nào.

Dường như nàng chỉ cao đến vai hắn.

Tiểu thê tử rất quan tâm đ ến hắn. Nhận thức này làm cho trong lòng Cố Vọng Thư ấm áp, hắn khom lưng ôm nàng lên. Vẫn là loại ôm dùng để ôm trẻ con đó. Cúi đầu nói một câu bên tai nàng: "Muốn ăn nàng..." Đây là lời thật lòng của hắn.

Tân Hà liền đỏ mặt, đây vẫn là Tứ thúc nàng quen biết sao? Sao lại biến thành như vậy, như vậy... Nàng không biết phải nói gì.

Nha đầu, bà già trong phòng sớm đã đưa mắt ra hiệu lui ra ngoài.

"Ha ha ha..." Cố Vọng Thư nhìn bộ dáng của nàng, cười to lên tiếng, lại sợ nàng tức giận, nở nụ cười một hồi liền nhịn xuống: "Ý ta là muốn ăn cơm do nàng tự tay nấu..."


"Vậy, vậy thiếp sẽ đi làm cho chàng."

Cố Vọng Thư đặt nàng vào lòng, "Hà nhi ngốc nghếch." Tiểu thê tử trông hơi ngốc, hắn nói bất cứ điều gì hình như nàng đều tin.

Tân Hà nằm sấp trên cổ Cố Vọng Thư, lần đầu tiên thấy hắn cười vui vẻ như vậy. Vô thức đếm nhịp tim mạnh mẽ của hắn. Những ngày như vậy cũng rất tốt.

Ánh nắng mặt chiếu rọi qua ô cửa sổ vào bên trong, rắc một mảnh ấm áp.

Tân Hà bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nàng nhớ tới kết cục của mình kiếp trước, trong lòng có chút lạnh lẽo. Nước mắt rơi xuống, nếu thật sự nàng phải chết, Tứ thúc có một mình phải làm sao? Hắn tốt như vậy, đối với nàng lại thành tâm thành ý, nàng luyến tiếc.

"Có chuyện gì vậy?" Tiểu thê tử đang trong lòng run rẩy, giống như đang sợ cái gì đó.

Cố Vọng Thư ôm nàng ngồi trên trường kỷ, ôm mặt nàng, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tân Hà chỉ lắc đầu, nhào vào lòng hắn, không nói gì.

Một lúc lâu sau, nàng mở miệng và nói, "Thiếp sợ rằng một ngày nào đó thiếp sẽ chết."

"Hà nhi ngốc. Nàng sẽ không chết, Tứ thúc thề sẽ luôn ở bên nàng." Cố Vọng Thư đi hôn nước mắt trên mặt nàng: "Cho dù thật sự có một ngày như vậy, ta sẽ đi cùng nàng."

Tân Hà nghẹn ngào không nói nên lời. Kiếp này mong như ước nguyện: Nắm tay người, nguyện cả đời bên nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương