Mọi người đều cúi người kêu vâng, mấy bà già cúi đầu đi ra ngoài cửa, Vân Đóa, Vân Linh đứng ở một bên chờ đợi.

Cố Vọng Thư sửa sang lại trực cư trên người, vén màn trên giường ra rồi ôm tiểu thê tử đang buồn ngủ đến tịnh phòng, bỏ vào thùng tắm gỗ đào.

Hai chân Tân Hà bị tách ra có chút không khép lại được, xương cốt cũng đau nhức... Khi ngâm trong nước nóng, liền thoải mái thở ra tiếng.

Cố Vọng Thư buồn cười nhéo nhéo mũi nàng, vẫy tay gọi hai nha đầu tới.

Vân Đóa và Vân Linh có chút mất tự nhiên, cũng may cô gia lập tức đi ra khỏi tịnh phòng.

Vân Linh nhìn thấy dấu ấn màu xanh, đỏ bên hông của tiểu thư, thì giật mình vội vàng cầm vải mềm trắng ngâm nước nóng, giúp nàng chườm nóng, lau chùi.

Cố Vọng Thư dựa vào đầu giường, nhắm mắt dưỡng thần. Vừa rồi hắn có chút mất khống chế, biết rõ nàng tuổi còn nhỏ, lại...

Cần phải thương tiếc nhiều hơn một chút.

Trong tịnh phòng bốn phía đều thắp nến đỏ, ánh sáng chói mắt.

Sau khi tắm xong, Vân Đóa lấy chủ yêu(*),váy quây mà đỏ thẩm hầu hạ nàng mặc vào.

(*)Chủ yêu: một loại đồ bó sát ngực của phụ nữ trong thời cổ đại.

Tân Hà tỉnh táo một chút, ngáp một cái rồi dặn dò: "Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, hôm nay mệt mỏi cả một ngày, ngày mai còn phải dậy sớm đi theo ta đi kính trà."

Hai người cười trong trẻo nói vâng, rồi rời khỏi tịnh phòng.

Tân Hà rón ra rón rén đi đến bên giường, thấy Tứ thúc đang nhắm chặt mắt lại, cho rằng hắn đang ngủ say. Vừa định nói chuyện, hắn đã mở mắt ra nhìn nàng một lát rồi ôm eo nàng kéo lên giường, "Ngủ đi." Nàng mượt mà hơi lộ ra bả vai trắng nõn như tuyết, lại một mặc bộ quần áo màu đỏ thẫm, thật sự là...

Hắn quyết định tránh xa tiểu thê tử của mình.

Hai người lại nằm trên giường, Cố Vọng Thư nghiêng người ngủ ở bên ngoài, cách Tân Hà một khoảng.


Tân Hà mệt mỏi một ngày, thật sự là cực kỳ buồn ngủ, đầu nằm trên gối liền ngủ say.

Cố Vọng Thư xoay người lại, nhìn nàng thật lâu, yêu thương hôn giữa lông mày nàng, mang cả người chăn bông cùng ôm vào trong ngực rồi cũng ngủ say.

Đêm mùa đông ngắn nên trời rất nhanh chóng sáng lên.

Ánh sáng mặt trời nhuộm giấy Cao Ly trên ô cửa sổ thành màu đỏ, mặt trời dần lên cao ở phía đông.

Tân Hà tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong lòng Tứ thúc, nàng giống như con bạch tuộc quấn chặt lấy hắn.

...... Thật xấu hổ.

Nàng lặng lẽ lui về phía sau một chút, muốn rời đi.

Có một giọng nói trên đầu: "Đừng nhúc nhích."

Cố Vọng Thư mở mắt ra, cúi đầu nhìn tiểu thê tử, xoay người đè nàng dưới thân rồi hôn lên đôi môi đỏ của nàng.

Mới sáng sớm... Cái này có phải hơi quá rồi không.

Chẳng qua, Tân Hà thật sự không dám giãy dụa nữa. Thứ nóng bỏng đó đang chống ở trên đùi...

Hơi thở dần dần nóng lên. Cố Vọng Thư cắn răng, đứng dậy đi đến tịnh phòng.

Tân Hà vuốt v e ngực, thở ra dài một tiếng. Sắp bị dọa chết... Nàng lên tiếng gọi Vân Đóa, Vân Linh tiến vào hầu hạ.

Cố Vọng Thư thay trực xuyến màu đỏ tươi mới tinh từ tịnh phòng đi ra, phát hiện tiểu thê tử mặc bội tử lụa hoa quấn nhành hoa màu đỏ thẫm, ngồi trên ghế con gấm thổ để cho nha đầu búi tóc. Hắn đi đến ngồi trên ghế trường kỷ gần vào cửa sổ để chờ nàng.

Tân Hà trầm mặc một lúc, bắt đầu quan sát tân phòng. Hôm qua căng thẳng muốn chết, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn. Phòng rộng rãi. Bên cạnh chiếc giường cưới gỗ lim lắp hoa hải đường xung quanh đặt bàn trang điểm hoa văn màu vàng kim sơn màu đỏ, phía trên dán chữ song hỉ. Phía bên trái của đuôi giường là tủ đứng bát tiên gỗ sưa. Đối diện, bên cạnh ô cửa sổ đặt ghế trường kỷ hoa nhài, hai bên đặt kỷ trà hoa văn mây, dùng lụa đỏ trải lên. Bên trái kỷ trà có một cặp bình hoa mai trắng màu đỏ, bên phải là một bộ đồ trà bạch ngọc thanh hoa.

Nơi nối nhau giữa tịnh phòng và gian tây trưng bày bình phong hỉ thước trèo cành sáu cánh... Có thể che khuất được tầm mắt, điểm này rất là chu đáo.


Qua một hồi các nha đầu, bà già đến thỉnh an. Dẫn đầu là Chu bà bà, ban đầu là quản lý phòng bếp trong phòng của Tần thị, con gái xuất giá nên cho nàng dùng, mặt khác còn mang theo mấy bồi phòng xinh đẹp lanh lợi. Tuệ Mẫn, Tuệ Văn vẫn là nha đầu hạng hai. Những người còn lại do chính là Diệp phủ chuẩn bị.

"Sau này, hầu hạ cận thân do Vân Đóa, Vân Linh, Tuệ Mẫn, Tuệ Văn làm. Chuyện nhà bếp giao cho Chu bà bà. Có gì không hiểu trực tiếp tìm Văn Đóa, Vân Linh. Bọn họ có bất cứ sắp xếp như thế nào, đều phải nghe theo..." Tân Hà đứng dậy giáo huấn.

Cố Vọng Thư ngồi uống trà, cảm thấy khí thế của tiểu thê tử giả làm đại nhân cũng rất cao.

Mọi người cúi người thưa vâng.

Tân Hà xua tay bảo các nàng đi ra ngoài, chuẩn bị ăn sáng. Hai người được ăn vài miếng thì đứng dậy đi ra ngoài. Thời điểm này, đã đến lúc đi kính trà cho Diệp lão thái thái.

Chờ ra khỏi cửa, Tân Hà mới phát hiện nơi đang ở gọi là "Thu Thủy Cư", là tiến thứ ba trong tam tiến của sân trong, thượng phòng có năm gian, trái phải đều có nhĩ phòng, sương phòng, trước sau có gian phòng đối diện. Nàng đã từng đến Diệp phủ, hình như cũng không có sân lớn như vậy.

Cố Vọng Thư thấy đang nàng nghi hoặc, liền giải thích: "Đây là nhà ta mới mua, cách nhà ngoại tổ mẫu chỉ có một con đường tường, nội viện có một cánh cửa nhỏ, qua đó chính là Diệp phủ." Trong lúc nói chuyện, hắn dẫn nàng đi hành lang gấp khúc(*), lại đi qua đường hẻm, quả nhiên nhìn thấy cánh cửa nhỏ sơn màu đen. Một tiểu nha đầu vừa mới để tóc canh giữ bên cạnh, nhìn thấy hai người liền cúi người hành lễ.

(*) Hành lang gấp khúc (抄手游廊): là một loại hành lang trong kiến trúc hành lang truyền thống Trung Quốc, có lan can vây quanh, phần lớn hành lang có mái che, giữa các cột có lan can để ngồi.

Hai người đi qua cửa nhỏ, Cố Vọng Thư lại nói: "Tiến thứ hai là thư phòng của ta, bên cạnh sương phòng là nơi phụ tá, hộ vệ ở. Tiến thứ nhất nuôi dưỡng một số tử sĩ, gã sai vặt, quản gia trong phủ cũng đều ở nơi đó. Nàng không có việc gì thì đừng đến tiền viện. Nếu cảm thấy chán thì nàng tìm ngoại tổ mẫu nói chuyện."

Hắn nhìn vào đôi mắt đen nhánh của tiểu thê tử, cọ tóc mái của nàng và cười: "Hà nhi, nàng có biết những người như ta... Bên cạnh luôn không thái bình. Ngay cả bản thân ta cũng luyện chút võ công bảo vệ bản thân."

"...... Đừng sợ ta." Giọng nói của hắn rất không lưu loát.

Tân Hà lắc đầu, đi đến nắm tay hắn, ý bảo mình không sợ. Nàng suy nghĩ một chút và hỏi: "Thiếp có cần phải học võ công không?"

Cố Vọng Thư kinh ngạc sau đó lại có chút buồn cười: "Không cần. Ta sẽ luôn bảo vệ nàng."

Khoảng một chén trà, hai người đã đi đến "Tĩnh An Đường". Tân Hà tới Diệp phủ mấy lần, đã rất quen thuộc nơi đây rồi. Chẳng qua, lúc này đây là dưới thân phận cháu dâu...

Nàng vô cùng rụt rè, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.


Cố Vọng Thư biết nàng có tật sợ lạ, thấp giọng dỗ dành nàng: "Đừng sợ, không sao đâu. Ta sẽ luôn ở bên nàng."

Bọn họ đi vào trong viện, một đường hai hàng bà già, nha đầu nhao nhao hành lễ, đều biết đây là biểu thiếu gia mang theo vợ mới đến bái kiến lão thái thái.

Vừa đến cửa chính phòng, bên trong truyền đến tiếng cười vui vẻ, rất náo nhiệt. Có bà già đi vào thông báo, lập tức liền đi ra mời hai người đi vào.

Diệp lão tướng quân mặc áo cổ tròn màu xanh thông thường, râu tóc đều bạc trắng, nhưng nhìn tinh thần ngược lại rất tốt. Diệp lão thái thái mặc một bội tử gấm màu lam đậm. Hai người ngồi ở trên ghế thái sư, tươi cười rạng rỡ.

Cố Vọng Thư và Hỏi Hà quỳ trên mặt đất, tiếp nhận trà từ nha đầu bên cạnh, "Ngoại tổ phụ/ngoại tổ mẫu, mời uống trà."

"Hài tử ngoan." Hai vị lão nhân đưa tay tiếp nhận, nhấp một ngụm rồi đặt lên kỷ trà bên cạnh. Lấy ra những món quà đã sẵn sàng để đưa cho họ và để cho họ đứng lên nói chuyện.

"Lại đây..." Diệp lão thái thái vẫy tay gọi Tân Hà đến bên cạnh, kéo nàng lại: "So với trước đây hóa ra cao hơn một chút, thật đáng thương. Thư nhi nếu ức hiếp con cứ nói với ta, ta sẽ giúp con trừng trị hắn." Đứa bé này quá gầy, thân hình còn chưa phát triển hết. Diện mạo xinh xắn, nhìn rất dịu dàng.

Tân Hà đỏ mặt, gật đầu.

Cả phòng đều cười ha ha.

Tưởng thị nói: "Đến đây với Đại cữu mẫu." Trong lúc nói chuyện, bảo nha đầu đem hai cây trâm vàng cho Tân Hà.

"Cám ơn Đại cữu mẫu." Tân Hà cúi người hành lễ.

"Đứa nhỏ này là một người biết lễ nghĩa, ta rất thích." Tưởng thị cười nói.

Nhận người một vòng, Tân Hà có được không ít lễ vật, người cũng rời đi không ít. Diệp phủ đại nghiệp lớn, cháu gái cháu trai đều rất nhiều. Cố Vọng Thư ở trong hàng tiểu bối luận vai vế xếp rất cao, tất cả mọi người đều phải kêu một tiếng Nhị biểu ca. Đến xin lễ, hỏi thăm Nhị biểu tẩu đương nhiên là con số nhiều.

Diệp Thần Tuyết nói chuyện với nàng vẫn lạnh như băng, chẳng qua cũng mở miệng xưng biểu tẩu.

Mọi người cười nói một hồi, Cố Vọng Thư nhìn nàng không quá nhút nhát, liền cùng Diệp lão tướng quân đi về phía tiền viện.

Mắt thấy buổi trưa đã đến, Diệp lão thái thái bảo người ở trong đình viện "Tĩnh An Đường" bày hai bàn tiệc, ăn cơm cùng Tân Hà.

Trên bàn tiệc, Diệp lão thái thái và Tân Hà ngồi cạnh nhau, nói chuyện cùng với nàng, "Thư nhi tính tình cô độc, con phải gánh vác nhiều hơn. Nó thực sự coi trọng con. Lúc trước, ở trước mặt ta nói rất nhiều lời tốt đẹp để giúp đỡ đi cầu thân."

"Đứa nhỏ này, cha mẹ qua đời sớm... Lại hiếm thấy mở miệng muốn cái gì, sau khi ta đồng ý, lần đầu tiên thấy hắn cười thoải mái như vậy."

"Mới nãy thấy hai người n cùng nhau tới đây, Thư nhi bình an thỏa mãn như vậy, lão thái bà này liền biết việc cưới con vào cửa là làm đúng rồi..."


Tân Hà hơi cúi đầu, nói: "Ngoại tổ mẫu, con biết rồi."

"Đứa cháu ngoan." Diệp lão thái thái mở miệng nói: "Thanh niên các con tham ngủ, ta đều biết... Con cũng không cần phải thức dậy sớm mỗi ngày, đi đến chỗ ta thỉnh an, chào hỏi, lúc có thời gian rảnh rỗi thì qua lại nói chuyện là tốt."

Tân Hà "Ừ" một tiếng, liền múc thêm một chén cháo ngọt cho Diệp lão thái thái.

Sau bữa trưa, mọi người nói chuyện một lúc nữa rồi rời đi. Diệp lão thái thái lớn tuổi, có thói quen nghỉ trưa. Không tiện làm phiền.

Tân Hà và Vân Linh, Vân Đóa cùng nhau đi trở về "Thu Thủy Cư". Lúc đi ngang qua đường hẻm, bị Diệp Thần Tuyết ngăn cản.

"Thỉnh an biểu tẩu." Nàng tỏ vẻ kỳ quái hành lễ.

Tân Hà không nói gì cả.

"Như thế nào, gả vào Diệp gia rất vui chứ gì? Vui đến mức ngay cả nói chuyện cũng lười biếng nói."

Tân Hà cười cười, xa cách mở miệng: "Ta gả vào Cố gia, ngay cả trạch viện cũng đã tách ra, chỉ là có quan hệ thân thích với Diệp gia mà thôi. Diệp Đại tiểu thư không phải đã quên rồi chứ?"

Diệp Thần Tuyết bị chặn họng không còn lời nào để nói, "Ngươi lanh lợi như vậy... Ta không phải là đối thủ."

"Diệp đại tiểu thư khách khí rồi."

"Chuyện Diêu tỷ tỷ mất tích có quan hệ với ngươi, phải không?" Diệp Thần Tuyết hùng hổ bức người: "Đừng vội vàng phủ nhận... Cảm giác của phụ nữ luôn luôn rất chính xác."

"Ngươi cảm giác đúng hay không, có quan hệ gì với ta?" Tân Hà nói: "Ta không quan tâm đ ến việc nàng ấy có mất tích hay không. Nếu ngươi thật sự nhận định là do ta làm sao không đi nha môn Kinh Triệu báo án?"

Diệp Thần Tuyết nhìn Tân Hà xoay người rời đi, tức giận đến sôi máu. Con người gì đây, thật bất lịch sự. Báo án? Nói nghe thật nhẹ nhàng. Đừng nói chỉ là hoài nghi, cho dù thật sự là nàng, có Nhị biểu ca ở đây, người khác cũng không dám động đến nàng dù chỉ một chút.

"Đại tiểu thư, chúng ta trở về đi." Đại nha đầu Dĩnh Nhi của nàng nói.

"Về cái gì mà về? Mắt ngươi bị mù à? Không nhìn thấy tâm trạng của ta rất xấu sao. Thật là, ai bảo ngươi đi theo ta đi ra đây, một chút cũng không thông minh bằng Ninh Nhi..." Diệp Thần Tuyết oán giận nói.

Ninh Nhi là một đại nha đầu khác của nàng, bộ dạng xinh đẹp không nói, còn đặc biệt biết dỗ dàng nàng ta vui vẻ.

Dĩnh Nhi nghe Đại tiểu thư nói như vậy, cúi đầu không lên tiếng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương