Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non
-
Chương 78: Sẽ không đối với con như vậy
Mộ Dung Lăng Phong tựa vào sô pha, từ từ nhắm hai mắt lại, nghe được tiếng bước chân vội vàng đứng lên nhìn ra cửa, ở trong lòng kêu lên: Tiểu Á của anh đã trở về, nhất định là Tiểu Á của anh đã trở về.
“Lão gia ——-” Quản gia đi đến
Mộ Dung Lăng Phong nhìn nhìn phía sau lưng quản gia: “Lão Vương, Tiểu Á đâu?
“Trạch Á thiếu gia cậu ấy —- cậu ấy nói muốn ở lại chỗ Lạc tiên sinh chơi mấy hôm, cho nên mấy ngày nữa mới về” Quản gia có điểm ấp úng nói kỳ thật sự tình cũng không giống như ông nói, ông tuy rằng gặp được Trạch Á thiếu gia, nhưng tình huống của Trạch Á thiếu gia tựa hồ không được tốt lắm, Lạc tiên sinh lại không cho ông đón Trạch Á thiếu gia về, mà Trạch Á thiếu gia cũng không nguyện ý trở về, cho nên ông đành phải ——– huống hồ để Trạch Á thiếu gia ở đó nói không chừng còn tốt hơn là ở đây
“Ông không nói với nó là tôi bảo nó về?
“Tôi —– nói, thế nhưng Trạch Á —- Trạch Á thiếu gia nói lão gia không cần lo lắng cho cậu ấy, cậu ấy chơi vài ngày sẽ trở về” Quản gia như trước nói cũng không nhẫn tâm nói thật với Mộ Dung Lăng Phong
“Lão Vương, ông theo tôi nhiều năm như vậy, tôi biết ông sẽ không nói dối, mà ông mỗi lần ông nói dối sẽ luôn nắm hai tay vào nhau, ông liền nói thật cho tôi đi?” Mộ Dung Lăng Phong rất bình thản nói anh đối Tiểu Á làm chuyện quá mức như vậy, Tiểu Á không muốn trở lại cũng phải
“Tình huống của Trạch Á thiếu gia tựa hồ không ổn định lắm — cậu ấy ——
“Có phải bởi vì tôi đối nó như vậy không — nó thế nào rất nghiêm trọng sao?” Cầm lấy tay quản gia, Mộ Dung Lăng Phong sốt ruột nói
“Không phải, Trạch Á thiếu gia cậu ấy thời điểm từ nhà rời đi ở trên đường liền đụng phải mấy tên lưu manh ——
“Lưu manh? Kia Tiểu Á nó bị làm sao? Bị thương sao?” Mộ Dung Lăng Phong kích động nói
“Bị thương, bất quá cũng không quá nghiêm trọng, chẳng qua là tinh thần cậu ấy có điểm — có điểm ——” Quản gia không đành lòng nói thêm gì nữa, đối với một đứa nhỏ mà nói, có lẽ chuyện đã xảy ra tối hôm qua quả thật là đả kích quá lớn, cho nên mới thành ra như vậy, quản gia không khỏi đau lòng.
“Là bởi vì tôi có phải hay không? Nhất đình là bởi vì tôi ——-” Mộ Dung Lăng Phong càng thêm tự trách hay tay ôm đầu tinh thần suy sụp ngồi sụp xuống sô pha.
“Lão gia ——–
“Lão Vương, không cần an ủi tôi, tôi biết —–“
“Lão gia” Quản gia thực lo lắng nhìn Mộ Dung Lăng Phong, vốn đang là hai cha con hạnh phúc, không thể tưởng tượng được chỉ trong một đêm liền biến thành như vậy, tuy rằng ông không rõ nguyên nhân của chuyện này lắm nhưng đoán rằng nhất định là cùng nữ sinh tới ngày hôm qua có quan hệ. “Lão gia, nếu nói chuyện rõ ràng, tôi nghĩ Trạch Á thiếu gia nhất định sẽ hiểu
Hiểu? Tiểu Á thật sự hiểu anh sao? Nếu thật sự hiểu được sẽ không làm chuyện phản bội anh? “Lão Vương, chuẩn bị xe cho tôi, tôi đi đón Tiểu Á về” Nghỉ ngơi một hồi thể lực Mộ Dung Lăng Phong cũng hồi phục không ít, cả người thoạt nhìn cũng không còn mệt mỏi chật vật như trước.
“Lão gia, chờ vài ngày rồi đi” Quản gia đề nghị, kỳ thật trong lòng ông là lo lắng hiện tại lão gia đi chẳng những không đón được Trạch Á thiếu gia về nói không chừng còn phát sinh xung đột với Lạc tiên sinh.
“Tôi không thể để Tiểu Á ở lại chỗ Lạc Tuấn Tiệp, tôi nhất định phải đón nó trở về” Mộ Dung Lăng Phong vừa nói vừa hướng mặt đi ra ngoài, tuy rằng anh biết hiện tại Tiểu Á nhất định rất hận anh cũng sẽ không cùng anh trở về, nhưng là mặc kệ dùng biện pháp gì anh nhất định phải đưa Tiểu Á trở về, Tiểu Á là của anh, Tiểu Á là của Mộ Dung Lăng Phong anh.
“Lão gia —–” Thấy Mộ Dung Lăng Phong cố chấp muốn đi, quản gia đành phải đi theo.
“Chú Lạc, chú có việc cần làm thì làm đi không cần bồi con đâu” Từ tối hôm qua đến bây giờ chú Lạc đều một tấc cũng không rời cậu, chính là sáng sớm ra ngoài một chút song cũng vội vội vàng vàng trở lại, cậu lại không muốn vì cậu mà chú Lạc phải chậm trễ công tác.
“Tiểu Á, con quên, hôm nay là chủ nhật” Nhẹ vỗ vỗ tóc Từ Trạch Á, Lạc Tuấn Tiệp ôn nhu nói hiện giờ Tiểu Á như vậy cho dù có việc hắn cũng không sẽ không rời Tiểu Á, dù sao Tiểu Á quan trọng hơn công việc…v.v rất nhiều.
Chủ nhật? Đúng rồi nha, mấy hôm trước là thứ sáu, rõ ràng người kia đã nói sẽ dẫn cậu đi tắm suối nước nóng, không thể tưởng tượng được chỉ trong vòng một đêm mọi chuyện đều thay đổi. “Chú Lạc, cảm ơn chú
“Tiểu Á, với chú không cần khách khí, về sau con ở đây chú sẽ chiếu cố thật tốt cho con
“Chú đối tốt với con như vậy cũng là bởi vì con lớn lên giống baba sao?” Từ Trạch Á nhẫn nhịn một chút rồi ngẩng đầu nhìn Lạc Tuấn Tiệp hỏi
“Tiểu Á, chú đối tốt với con là bởi vì con là con của An Bình, nhưng chú cũng sẽ coi con là con của chú, mặt khác sẽ không đối con có ý nghĩ không an phận, chú đời này yêu nhất cũng chỉ có một người là baba của con An Bình” Lạc Tuấn Tiệp nhìn Từ Trạch Á nghiêm túc nói tuy rằng Tiểu Á quả thực bộ dáng rất giống An Bình, nhưng An Bình chính là An Bình, Tiểu Á chính là Tiểu Á, người hắn yêu như trước cũng chỉ có An Bình đã mất, mà Tiểu Á giống như là món quà An Bình để lại cho hắn, cho nên hiện tại hắn hoàn toàn coi Tiểu Á là con của chính mình.
“Thực xin lỗi, chú Lạc, con không nên hoài nghi chú như vậy” Nhìn Lạc Tuấn Tiệp, Từ Trạch Á áy náy nói cậu không nên vì người nam nhân kia liền hoài nghi chú Lạc, cũng không phải người nào cũng giống như nam nhân kia.
“Tiểu Á, không có quan hệ, vết thương còn đau sao?” Nhìn vết thương trên mặt với trên cổ Từ Trạch Á, Lạc Tuấn Tiệp như trước vẫn rất đau lòng, một đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy lại bị tên nam nhân kia thương tổn đến cái dạng này
“Không đau” Từ Trạch Á thò tay sờ sờ vết thương trên cổ, loáng thoáng còn nhớ rõ bị bóp cổ đến hít thở không thông, gần như phải bỏ mạng.
“Một lát nữa chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút” Lạc Tuấn Tiệp ôn nhu nói kỳ thật tối hôm qua hắn đã muốn đưa Tiểu Á đi bệnh viện nhưng tình hình của Tiểu Á tựa hồ không ổn định, cho nên hắn đành phải chờ Tiểu Á bình tĩnh trở lại mới đưa Tiểu Á đi bệnh viện kiểm tra, như vậy hắn cũng an tâm.
“Chú Lạc, con không sao, không cần đi bệnh viện” Vừa nghe nói đi bệnh viện Từ Trạch Á liền có chút kích động, biểu tình cũng có phần hoảng sợ nhìn Lạc Tuấn Tiệp
“Tiểu Á ngoan, đi bệnh viện ——–
“Không, con không cần, con không đi bệnh viện —– con không đi —– chú Lạc ——
“Được được được, chúng ta không đi bệnh viện, Tiểu Á — Tiểu Á– bình tĩnh một chút” Lạc Tuấn Tiệp vội vàng dỗ dành Từ Trạch Á đang hốt hoảng, hay tay ôm chặt Từ Trạch Á ôn nhu trấn an
“Không đi — không đi ——“
“Được, Tiểu Á không muốn đi chúng ta sẽ không đi
“Dạ” Từ Trạch Á an tĩnh lại, kỳ thật cậu là sợ đi bệnh viện bác sĩ khẳng định sẽ hỏi vì sao lại bị thương như thế này, như vậy cậu sẽ càng thêm nhớ tới ———-
Mộ Dung Lăng Phong, xem cậu đã làm gì với Tiểu Á đi? Ôm Tiểu Á, Lạc Tuấn Tiệp ở trong lòng oán hận nói rồi sau đó lại tiếp tục trấn an Tiểu Á “Tiểu Á không sợ, chúng ta không đi bệnh viện, chú sẽ cùng con, sẽ không để cho bất cứ người nào lại thương tổn con
“Chú Lạc, con nhớ mẹ” Ngẩng đầu lên, con ngươi Từ Trạch Á trong suốt thấu triệt nhìn Lạc Tuấn Tiệp nói
“Chúng ta đây sẽ gọi điện thoại cho mẹ được không?” Lạc Tuấn Tiệp kéo Từ Trạch Á ngồi xuống sô pha rồi sau đó lấy điện thoại di động đưa cho cậu.
“Mẹ ——–” Từ Trạch Á nhẹ giọng gọi, thanh âm vẫn nghẹn ngào mặc dù đã cố gắng kiềm chế.
“Là Tiểu Á sao, con như thế nào lại đổi số?” Bên kia truyền đến thanh âm của Lưu Mĩ Vân
“Mẹ, con nhớ mẹ
“Bảo bối, mẹ cũng nhớ con, chờ mẹ sắp xếp xong công việc sẽ trở về gặp con, con nhất định phải ngoan biết chưa?
“Dạ, con đã biết, mẹ con ——
“Mĩ Vân, nhanh lên một chút phải quay rồi
Từ Trạch Á vốn đang muốn nói —— lại nghe được bên kia điện thoại truyền tới thanh âm thúc giục, nghĩ nghĩ vẫn là đem lời muốn nói nuốt ngược vào trong.
“Tiểu Á, mẹ bận rồi, lần sau sẽ gọi điện cho con, nhớ kỹ mẹ yêu con
“Mẹ, con cũng yêu mẹ” Nghe được thanh tút tút bên kia, Từ Trạch Á mới cúp máy đưa điện thoại cho Lạc Tuấn Tiệp: “Chú Lạc —–“
“Tiểu Á, chú hiểu được, con yên tâm đi, về sau chú sẽ ở bên cạnh con sẽ không lại để con một mình” Lạc Tuấn Tiệp xúc động đem Từ Trạch Á ôm vào trong ***g ngực, đối với Tiểu Á hiểu chuyện như vậy hắn cảm thấy rất đau lòng.
“Cảm ơn chú, Tiểu Á luôn cho chú thêm phiền toái” Nếu có thể cậu không muốn lại dựa dẫm vào bất cứ người nào, chính là hiện tại cậu không còn năng lực kia nữa, cậu lại càng không muốn để mẹ lo lắng cho cậu, mẹ thật vất vả thực hiện được ước mơ diễn viên, cậu không thể vì chính mình mà để mẹ từ bỏ khát vọng nhiều năm qua như vậy được, cậu không thể ——-
“Tiểu Á, làm sao có thể cho chú thêm phiền toái được? Chú rất cao hứng Tiểu Á có thể tín nhiệm chú, về sau Tiểu Á với chú sẽ là người một nhà, cho nên người một nhà thì không cần khách khí, biết chưa?” Nhẹ xoa đầu Từ Trạch Á, Lạc Tuấn Tiệp như trước ôn nhu nói yêu thương giống như một người ba ruột.
Người một nhà? Cậu cũng đã từng cho rằng có được một gia đình hạnh phúc, người trong nhà yêu thương cậu, nhưng cuối cùng cũng là hoa trong giếng nước trăng hư ảo một hồi, nhưng bây giờ cậu thật sự lại có thể có người cùng một nhà sao? Cậu sợ hãi, cậu sợ hãi —- cậu sợ hãi đây cũng chỉ là do ông trời lại muốn đùa giỡn cậu.
“Tiểu Á, Tiểu Á ——
“Tiên sinh, tiên sinh —-
Vừa thấy Mộ Dung Lăng Phong, Lạc Tuấn Tiệp liền đứng lên biểu tình cũng trở nên phẫn nộ, rồi sau đó đối với người giúp việc nói: “Anh xuống trước đi
“Tiểu Á, baba tới đón con” Mộ Dung Lăng Phong đi tới chỗ Từ Trạch Á
“Chú Lạc” Từ Trạch Á vội trốn ra phía sau Lạc Tuấn Tiệp, hai tay gắt gao nắm chặt lấy áo Lạc Tuấn Tiệp.
“Tiểu Á đừng sợ, chú sẽ không để cậu ta lại mang con đi” Cảm giác được thân thể Từ Trạch Á đang run rẩy, Lạc Tuấn Tiệp an ủi cam đoan nói hắn biết là Tiểu Á sợ hãi.
“Tiểu Á, cùng baba trở về đi?” Nhìn Từ Trạch Á, Mộ Dung Lăng Phong ôn nhu nói phản ứng của Tiểu Á cùng ánh mắt sợ sệt kia khiến tim anh muốn nát ra, quả nhiên Tiểu Á chẳng những sợ hãi anh còn bài xích anh.
BB, LNMACN – 79 Đăng bởi: admin
“Lão gia ——-” Quản gia đi đến
Mộ Dung Lăng Phong nhìn nhìn phía sau lưng quản gia: “Lão Vương, Tiểu Á đâu?
“Trạch Á thiếu gia cậu ấy —- cậu ấy nói muốn ở lại chỗ Lạc tiên sinh chơi mấy hôm, cho nên mấy ngày nữa mới về” Quản gia có điểm ấp úng nói kỳ thật sự tình cũng không giống như ông nói, ông tuy rằng gặp được Trạch Á thiếu gia, nhưng tình huống của Trạch Á thiếu gia tựa hồ không được tốt lắm, Lạc tiên sinh lại không cho ông đón Trạch Á thiếu gia về, mà Trạch Á thiếu gia cũng không nguyện ý trở về, cho nên ông đành phải ——– huống hồ để Trạch Á thiếu gia ở đó nói không chừng còn tốt hơn là ở đây
“Ông không nói với nó là tôi bảo nó về?
“Tôi —– nói, thế nhưng Trạch Á —- Trạch Á thiếu gia nói lão gia không cần lo lắng cho cậu ấy, cậu ấy chơi vài ngày sẽ trở về” Quản gia như trước nói cũng không nhẫn tâm nói thật với Mộ Dung Lăng Phong
“Lão Vương, ông theo tôi nhiều năm như vậy, tôi biết ông sẽ không nói dối, mà ông mỗi lần ông nói dối sẽ luôn nắm hai tay vào nhau, ông liền nói thật cho tôi đi?” Mộ Dung Lăng Phong rất bình thản nói anh đối Tiểu Á làm chuyện quá mức như vậy, Tiểu Á không muốn trở lại cũng phải
“Tình huống của Trạch Á thiếu gia tựa hồ không ổn định lắm — cậu ấy ——
“Có phải bởi vì tôi đối nó như vậy không — nó thế nào rất nghiêm trọng sao?” Cầm lấy tay quản gia, Mộ Dung Lăng Phong sốt ruột nói
“Không phải, Trạch Á thiếu gia cậu ấy thời điểm từ nhà rời đi ở trên đường liền đụng phải mấy tên lưu manh ——
“Lưu manh? Kia Tiểu Á nó bị làm sao? Bị thương sao?” Mộ Dung Lăng Phong kích động nói
“Bị thương, bất quá cũng không quá nghiêm trọng, chẳng qua là tinh thần cậu ấy có điểm — có điểm ——” Quản gia không đành lòng nói thêm gì nữa, đối với một đứa nhỏ mà nói, có lẽ chuyện đã xảy ra tối hôm qua quả thật là đả kích quá lớn, cho nên mới thành ra như vậy, quản gia không khỏi đau lòng.
“Là bởi vì tôi có phải hay không? Nhất đình là bởi vì tôi ——-” Mộ Dung Lăng Phong càng thêm tự trách hay tay ôm đầu tinh thần suy sụp ngồi sụp xuống sô pha.
“Lão gia ——–
“Lão Vương, không cần an ủi tôi, tôi biết —–“
“Lão gia” Quản gia thực lo lắng nhìn Mộ Dung Lăng Phong, vốn đang là hai cha con hạnh phúc, không thể tưởng tượng được chỉ trong một đêm liền biến thành như vậy, tuy rằng ông không rõ nguyên nhân của chuyện này lắm nhưng đoán rằng nhất định là cùng nữ sinh tới ngày hôm qua có quan hệ. “Lão gia, nếu nói chuyện rõ ràng, tôi nghĩ Trạch Á thiếu gia nhất định sẽ hiểu
Hiểu? Tiểu Á thật sự hiểu anh sao? Nếu thật sự hiểu được sẽ không làm chuyện phản bội anh? “Lão Vương, chuẩn bị xe cho tôi, tôi đi đón Tiểu Á về” Nghỉ ngơi một hồi thể lực Mộ Dung Lăng Phong cũng hồi phục không ít, cả người thoạt nhìn cũng không còn mệt mỏi chật vật như trước.
“Lão gia, chờ vài ngày rồi đi” Quản gia đề nghị, kỳ thật trong lòng ông là lo lắng hiện tại lão gia đi chẳng những không đón được Trạch Á thiếu gia về nói không chừng còn phát sinh xung đột với Lạc tiên sinh.
“Tôi không thể để Tiểu Á ở lại chỗ Lạc Tuấn Tiệp, tôi nhất định phải đón nó trở về” Mộ Dung Lăng Phong vừa nói vừa hướng mặt đi ra ngoài, tuy rằng anh biết hiện tại Tiểu Á nhất định rất hận anh cũng sẽ không cùng anh trở về, nhưng là mặc kệ dùng biện pháp gì anh nhất định phải đưa Tiểu Á trở về, Tiểu Á là của anh, Tiểu Á là của Mộ Dung Lăng Phong anh.
“Lão gia —–” Thấy Mộ Dung Lăng Phong cố chấp muốn đi, quản gia đành phải đi theo.
“Chú Lạc, chú có việc cần làm thì làm đi không cần bồi con đâu” Từ tối hôm qua đến bây giờ chú Lạc đều một tấc cũng không rời cậu, chính là sáng sớm ra ngoài một chút song cũng vội vội vàng vàng trở lại, cậu lại không muốn vì cậu mà chú Lạc phải chậm trễ công tác.
“Tiểu Á, con quên, hôm nay là chủ nhật” Nhẹ vỗ vỗ tóc Từ Trạch Á, Lạc Tuấn Tiệp ôn nhu nói hiện giờ Tiểu Á như vậy cho dù có việc hắn cũng không sẽ không rời Tiểu Á, dù sao Tiểu Á quan trọng hơn công việc…v.v rất nhiều.
Chủ nhật? Đúng rồi nha, mấy hôm trước là thứ sáu, rõ ràng người kia đã nói sẽ dẫn cậu đi tắm suối nước nóng, không thể tưởng tượng được chỉ trong vòng một đêm mọi chuyện đều thay đổi. “Chú Lạc, cảm ơn chú
“Tiểu Á, với chú không cần khách khí, về sau con ở đây chú sẽ chiếu cố thật tốt cho con
“Chú đối tốt với con như vậy cũng là bởi vì con lớn lên giống baba sao?” Từ Trạch Á nhẫn nhịn một chút rồi ngẩng đầu nhìn Lạc Tuấn Tiệp hỏi
“Tiểu Á, chú đối tốt với con là bởi vì con là con của An Bình, nhưng chú cũng sẽ coi con là con của chú, mặt khác sẽ không đối con có ý nghĩ không an phận, chú đời này yêu nhất cũng chỉ có một người là baba của con An Bình” Lạc Tuấn Tiệp nhìn Từ Trạch Á nghiêm túc nói tuy rằng Tiểu Á quả thực bộ dáng rất giống An Bình, nhưng An Bình chính là An Bình, Tiểu Á chính là Tiểu Á, người hắn yêu như trước cũng chỉ có An Bình đã mất, mà Tiểu Á giống như là món quà An Bình để lại cho hắn, cho nên hiện tại hắn hoàn toàn coi Tiểu Á là con của chính mình.
“Thực xin lỗi, chú Lạc, con không nên hoài nghi chú như vậy” Nhìn Lạc Tuấn Tiệp, Từ Trạch Á áy náy nói cậu không nên vì người nam nhân kia liền hoài nghi chú Lạc, cũng không phải người nào cũng giống như nam nhân kia.
“Tiểu Á, không có quan hệ, vết thương còn đau sao?” Nhìn vết thương trên mặt với trên cổ Từ Trạch Á, Lạc Tuấn Tiệp như trước vẫn rất đau lòng, một đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy lại bị tên nam nhân kia thương tổn đến cái dạng này
“Không đau” Từ Trạch Á thò tay sờ sờ vết thương trên cổ, loáng thoáng còn nhớ rõ bị bóp cổ đến hít thở không thông, gần như phải bỏ mạng.
“Một lát nữa chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút” Lạc Tuấn Tiệp ôn nhu nói kỳ thật tối hôm qua hắn đã muốn đưa Tiểu Á đi bệnh viện nhưng tình hình của Tiểu Á tựa hồ không ổn định, cho nên hắn đành phải chờ Tiểu Á bình tĩnh trở lại mới đưa Tiểu Á đi bệnh viện kiểm tra, như vậy hắn cũng an tâm.
“Chú Lạc, con không sao, không cần đi bệnh viện” Vừa nghe nói đi bệnh viện Từ Trạch Á liền có chút kích động, biểu tình cũng có phần hoảng sợ nhìn Lạc Tuấn Tiệp
“Tiểu Á ngoan, đi bệnh viện ——–
“Không, con không cần, con không đi bệnh viện —– con không đi —– chú Lạc ——
“Được được được, chúng ta không đi bệnh viện, Tiểu Á — Tiểu Á– bình tĩnh một chút” Lạc Tuấn Tiệp vội vàng dỗ dành Từ Trạch Á đang hốt hoảng, hay tay ôm chặt Từ Trạch Á ôn nhu trấn an
“Không đi — không đi ——“
“Được, Tiểu Á không muốn đi chúng ta sẽ không đi
“Dạ” Từ Trạch Á an tĩnh lại, kỳ thật cậu là sợ đi bệnh viện bác sĩ khẳng định sẽ hỏi vì sao lại bị thương như thế này, như vậy cậu sẽ càng thêm nhớ tới ———-
Mộ Dung Lăng Phong, xem cậu đã làm gì với Tiểu Á đi? Ôm Tiểu Á, Lạc Tuấn Tiệp ở trong lòng oán hận nói rồi sau đó lại tiếp tục trấn an Tiểu Á “Tiểu Á không sợ, chúng ta không đi bệnh viện, chú sẽ cùng con, sẽ không để cho bất cứ người nào lại thương tổn con
“Chú Lạc, con nhớ mẹ” Ngẩng đầu lên, con ngươi Từ Trạch Á trong suốt thấu triệt nhìn Lạc Tuấn Tiệp nói
“Chúng ta đây sẽ gọi điện thoại cho mẹ được không?” Lạc Tuấn Tiệp kéo Từ Trạch Á ngồi xuống sô pha rồi sau đó lấy điện thoại di động đưa cho cậu.
“Mẹ ——–” Từ Trạch Á nhẹ giọng gọi, thanh âm vẫn nghẹn ngào mặc dù đã cố gắng kiềm chế.
“Là Tiểu Á sao, con như thế nào lại đổi số?” Bên kia truyền đến thanh âm của Lưu Mĩ Vân
“Mẹ, con nhớ mẹ
“Bảo bối, mẹ cũng nhớ con, chờ mẹ sắp xếp xong công việc sẽ trở về gặp con, con nhất định phải ngoan biết chưa?
“Dạ, con đã biết, mẹ con ——
“Mĩ Vân, nhanh lên một chút phải quay rồi
Từ Trạch Á vốn đang muốn nói —— lại nghe được bên kia điện thoại truyền tới thanh âm thúc giục, nghĩ nghĩ vẫn là đem lời muốn nói nuốt ngược vào trong.
“Tiểu Á, mẹ bận rồi, lần sau sẽ gọi điện cho con, nhớ kỹ mẹ yêu con
“Mẹ, con cũng yêu mẹ” Nghe được thanh tút tút bên kia, Từ Trạch Á mới cúp máy đưa điện thoại cho Lạc Tuấn Tiệp: “Chú Lạc —–“
“Tiểu Á, chú hiểu được, con yên tâm đi, về sau chú sẽ ở bên cạnh con sẽ không lại để con một mình” Lạc Tuấn Tiệp xúc động đem Từ Trạch Á ôm vào trong ***g ngực, đối với Tiểu Á hiểu chuyện như vậy hắn cảm thấy rất đau lòng.
“Cảm ơn chú, Tiểu Á luôn cho chú thêm phiền toái” Nếu có thể cậu không muốn lại dựa dẫm vào bất cứ người nào, chính là hiện tại cậu không còn năng lực kia nữa, cậu lại càng không muốn để mẹ lo lắng cho cậu, mẹ thật vất vả thực hiện được ước mơ diễn viên, cậu không thể vì chính mình mà để mẹ từ bỏ khát vọng nhiều năm qua như vậy được, cậu không thể ——-
“Tiểu Á, làm sao có thể cho chú thêm phiền toái được? Chú rất cao hứng Tiểu Á có thể tín nhiệm chú, về sau Tiểu Á với chú sẽ là người một nhà, cho nên người một nhà thì không cần khách khí, biết chưa?” Nhẹ xoa đầu Từ Trạch Á, Lạc Tuấn Tiệp như trước ôn nhu nói yêu thương giống như một người ba ruột.
Người một nhà? Cậu cũng đã từng cho rằng có được một gia đình hạnh phúc, người trong nhà yêu thương cậu, nhưng cuối cùng cũng là hoa trong giếng nước trăng hư ảo một hồi, nhưng bây giờ cậu thật sự lại có thể có người cùng một nhà sao? Cậu sợ hãi, cậu sợ hãi —- cậu sợ hãi đây cũng chỉ là do ông trời lại muốn đùa giỡn cậu.
“Tiểu Á, Tiểu Á ——
“Tiên sinh, tiên sinh —-
Vừa thấy Mộ Dung Lăng Phong, Lạc Tuấn Tiệp liền đứng lên biểu tình cũng trở nên phẫn nộ, rồi sau đó đối với người giúp việc nói: “Anh xuống trước đi
“Tiểu Á, baba tới đón con” Mộ Dung Lăng Phong đi tới chỗ Từ Trạch Á
“Chú Lạc” Từ Trạch Á vội trốn ra phía sau Lạc Tuấn Tiệp, hai tay gắt gao nắm chặt lấy áo Lạc Tuấn Tiệp.
“Tiểu Á đừng sợ, chú sẽ không để cậu ta lại mang con đi” Cảm giác được thân thể Từ Trạch Á đang run rẩy, Lạc Tuấn Tiệp an ủi cam đoan nói hắn biết là Tiểu Á sợ hãi.
“Tiểu Á, cùng baba trở về đi?” Nhìn Từ Trạch Á, Mộ Dung Lăng Phong ôn nhu nói phản ứng của Tiểu Á cùng ánh mắt sợ sệt kia khiến tim anh muốn nát ra, quả nhiên Tiểu Á chẳng những sợ hãi anh còn bài xích anh.
BB, LNMACN – 79 Đăng bởi: admin
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook